Nói tới hiệp hội Trung Dã, Trương Khác tất nhiên không lạ gì, khoáng sản Hoa Hi được vì chỉnh hợp tài nguyên khoáng sản trong nước có 12 % cổ phần của Cẩm Hồ, 88% cổ phần công nghiệp đất hiếm.
Tuy hiệp hội công nghiệp đất hiếm quy tụ rất nhiều xí nghiệp đơn vị TW địa phương, nhưng danh nghĩa vẫn dưới cờ hiệp hội Trung Dã ( Dã luyện Trung Quốc - Luyện kim TQ).
Triệu gia có thể giúp Triệu Lưu Vũ phát triển rất tốt trong hệ thống luyện kim, nhưng với con rể tương lai, La Quân giúp được sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, có con đường phát triển tốt hơn tại sao không theo.
Mặc dù Cẩm Hồ chỉ nắm 12% của Hoa Hi, nhưng không chỉ dựa vào con số này đánh giá sức ảnh hưởng của Cẩm Hồ, vì Hoa Hi do một tay Cẩm Hồ lập nên, mấy trăm triệu tiền khởi động ban đầu cũng do Cẩm Hồ bỏ ra. La Quân rất xem trọng khoáng nghiệp Hoa Hi hay nói rõ hơn là sản nghiệp đất hiếm.
Đương nhiên La Quân cũng không nói rõ ý đồ ra, như vậy mùi vị giao dịch quá rõ, thậm chí ông ta cũng chẳng có ám thị rõ ràng gì.
Xét con rể tương lai nhận thức hạn hẹp, nói tới chủ đề khác, chưa chắn hắn xen vào được, La Quân ngồi vắt chân thoải mái trên ghế sô pha, nói với Triệu Lưu Vũ:
- Kỳ Nhi đưa bài viết của cháu cho ta xem rồi, xem ra cháu có cái nhìn riêng về sản nghiệp sắt thép trong nước đấy. Thời gian qua hai tỉnh Đông Hải, Giang Nam điều chỉnh quy hoạch sản nghiệp sắt thép, cháu có ý kiến gì không?
Triệu Lưu Vũ tuổi tầm 26 -27, vóc người tầm trung, tướng mạo nhìn hơi yếu đuổi, ánh mắt lại rất sáng, trông rất có tinh thần, nhìn cách ăn mạc là biết xuân thân từ nhà có gia cảnh khiến người ta hâm mộ, được giáo dục tốt, đang trong thời kỳ hừng hực ý chí, dã tâm bừng bừng.
- Thời gian trước đó, mọi người thảo luận xôn xao về khoáng nghiệp Hoa Hi, hiện tỏ ra hứng thú với sắt thép Tân Đình.
Triệu Lưu Vũ bắt đầu thao thao bất tuyệt thể hiện bản thân:
- Đầu năm 97 sản lượng sắt thép cả nước mới hơn 100 triệu tấn, hai năm qua mỗi năm sản lượng mới tăng lên chừng 10 triệu tấn, con số thống kê cụ thể năm 98 còn chưa có, nhưng có thể dự đoán được phần nào, xí nghiệp sản lượng hơn triệu tấn chừng 25 cái, trong đó có ba cái có sản lượng đạt chục triệu tấn, Đông Hải và Giang Nam quyết tâm xây dựng cơ sở sản xuất sắt thép chục triệu tấn, được chú ý là tất nhiên.
- Tiểu Triệu, cháu có ý kiến gì về hạng mục này?
La Quân hỏi lại lần nữa:
- Hai tỉnh Giang Nam và Đông Hải điều chỉnh bố cục sản nghiệp giới hạn trong phạm vi lưu vực Tiểu Giang, tính tiến bộ của nó đáng khẳng định. Có điều quy mô hạng mục này của Tân Đình lớn gấp ba liên hợp sắt thép Đông Hải. Một số người lo dung lượng thị trường có tiếp nhận nổi không. Cơn bão tài chính kiềm chế kinh tế trong nước rõ ràng, năm sau sản nghiệp công nghiệp nặng trong nước liệu có dưa thừa không? Trong bộ có chia rẽ lớn, nếu hoãn hai năm sẽ thống nhất hơn...
Triệu Lưu Vũ không nói thẳng, mà vòng vo từ ý kiến xung quanh, giọng điệu khá quan liêu:
Trương Khác chỉ giữ nụ cười ôn hòa, không đưa ra đánh giá.
Từ khi lập nước tới nay, sản nghiệp sắt thép được TW coi trọng đặc biệt, thậm chí còn có thời kỳ đặc thù nhân dân toàn quốc tham ra luyện sắt.
Mấy xí nghiệp sắt thép lớn nhất trong nước đều là xí nghiệp TW cấp phó bộ, sản lượng đều kém một chút nữa mới vượt qua được ngưỡng chục triệu tấn.
Mấy xí nghiệp siêu lớn đó phải nỗ lực hết mình vượt qua ngưỡng này, trong khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, sẽ thành xí nghiệp có sản lượng 14 triệu tấn, tất nhiên các xí nghiệp TW kia không muốn vòng nguyệt quế nghành nghề bị một xí nghiệp dân doanh cướp mất.
Trong số kẻ tích cực ngáng đường nhất có sắt thép Văn Chu Chiết Đông.
Tân Đình cách Văn Chu 300 km, một khi cơ sở sắt thép Tân Đình xây lên, ngoài bù đắp cho thiếu hụt của lưu vực Tiểu Giang, đồng thời thu hẹp thị trường của sắt thép Văn Chu.
Ngoài ra hiện cảng lớn nhất của Văn Chu chỉ có tàu có trọng tải 8 vạn tấn neo đậu, nơi neo đậu nước sâu luôn là tài nguyên khan hiếm nhất của hải cảng, cũng là tài nguyên đầu tư lớn nhất, cho dù xây thêm bến tàu mới trong thời gian ngắn cũng chỉ có thể tăng lên 10 vạn tấn.
Còn quy hoạch cảng Đông Sơn là cho tàu có trọng tải 30 tấn, như thế sau khi xây lên sẽ có ưu thế chi phí vận chuyện rõ ràng so với phía Văn Chu.
Sắt thép Văn Chu vui vẻ nhìn thấy cơ sở sắt thép Tân Đình thuẩn lợi xây lên mới là lạ, tất cả mọi lý lẽ chỉ là nói nhảm hết.
La Quân nhìn thấy Trương Khác mỉm cười, biết Triệu Lưu Vũ vừa công tác chưa lâu, nhận thức còn chưa đủ lọt vào mắt Trương Khác, y tỏ ra có hứng thú là nể mặt lắm rồi.
- Ủy ban kế hoạch lo lắng dư thừa rồi, năm nay nhu cầu sắp thép thiếu hụt của hai tỉnh Đông Hải và Giang Nam lên tới 5 triệu tấn.
La Quân gật gù nói:
- Hơn nữa Đông Sơn xây cảng lớn, cảng lớn cần có hạng mục lớn mới phát triển được, ý kiến của ủy ban kế hoạch trong chuyện này cũng không quan trọng... Có điều sắt thép Đông Hải tuy nói là của tỉnh, nhưng vẫn đặt ở địa bàn Kiến Nghiệp, giờ chuyển sang Tân Đình, nói thật tôi cũng thèm...
Trương Khác và Diêu Văn Thịnh cười lớn, hạng mục thế này ai chả thèm.
La Quân có thể chấp nhận an bài này, ông ta khắc chế lòng riêng, để sản nghiệp có quy hoạch hợp lý, càng có lợi hơn cho phát triển thành phố trong tương lai, với ông ta một chính trị gia cần phải có lòng dạ và khí độ như thế mới được.
Có điều lúc này ông ta nói ra là để cho Trương Khác biết, một hạng mục lớn như thế chạy tới Tân Đình, lại còn gây ảnh hưởng tới lợi ích của Kiến Nghiệp, ông ta không những không ngăn cản còn tích cực ủng hộ, Trương Khác phải có qua có lại.
Trương Khác hiểu ý La Quân, nhiệt tình hỏi thăm công tác của Triệu Lưu Vũ.
Nói thực sau khi bộ luyện kim bị bỏ, quyền lực hiệp hội luyện kim TQ cũng giảm m ạnh, chỉ còn quyền chỉ đạo trên danh nghĩa với một số xí nghiệp lớn, có mỗi xí nghiệp nhỏ là nể mặt.
Nói tới mấy xí nghiệp sắt thép cỡ lớn kia, địa chủ tịch, tổng giám đốc còn cao hơn cả hội trưởng hiệp hội Trung Dã, nếu Trung Dã muốn chỉ đạo nghiệp vụ mấy xí nghiệp TW kia chỉ chuốc nhục vào thân.
Triệu Lưu Vũ muốn phát triển ở chính giới, hoặc tới ban ngành trực thuộc TW tương quan hệ thống luyện kim, hoặc tới xí nghiệp TW vốn thuộc hệ thống luyện kim.
Tất nhiên La Quân không nói thẳng, Trương Khác cũng không kiến nghị Triệu Lưu Vũ tới khoáng nghiệp Hoa Hi, hơn nữa cấp bậc của Hoa Hi rất phức tạp, trừ cổ phần của Cẩm Hồ, lợi ích địa phương chiếm quá nửa, ảnh hưởng trực tiếp của TW khá yếu, nói không chừng người ta chẳng thèm nhìn trúng Hoa Hi.
Nếu Triệu Lưu Vũ thực sự muốn tới Hoa Hi phát triển, Trương Khác sẽ không keo kiệt cung cấp trợ giúp, dù sao tốt cho phát triển quan hệ tư nhân với La Quân và Triệu Lưu Vũ, cũng có lợi cho việc tăng cường ảnh hưởng của Cẩm Hồ với Hoa Hi.
Hai bên cẩn thận thăm dò nhau trong phòng khách, đến tối mới vào phòng ăn dùng cơm, tiếp tục chủ đề vừa rồi, kết thúc bữa cơm đã là 9 giờ, Trương Khác, Đường Thanh, Diêu Văn Thịnh, Dịch Hinh rời đi, vì bày tỏ thiện chí, còn mới Triệu Lưu Vũ và La Kỳ mai tới chung cư làm khách, nếu có thể lập được quan hệ tư nhân với bọn họ, quan hệ với La Quân sẽ càng thêm ổn định.
Tiền Quế Hoa ngủ qua đêm ở phòng khách, tỉnh lại thấy cơ thể trần chuồng trắng trẻo non tơ nằm bên cạnh, nghỉ ngơi một giấc, lại có sức chơi trận nữa, lại bắt đầu nặn bóp hai bầu ngực kia, ngón tay mò tới giữa hai chân cô gái, tách mép thịt ra. Một thiếu nữ mọng nước như vậy, nhưng hai mép thịt lại thâm tím, không biết bao nhiêu nam nhân cưỡi lên rồi, hình thành tương phản rõ ràng với khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp. Nhưng Tiền Quế Hoa chẳng quan tâm, ngón tay cho vào chọc ngáy, nhìn nơi đó bắt đầu ướt át, cô gái vẫn nhắn mắt ngủ, hứng trí càng cao.
Di động trên giường rung khẽ, cầm lên xem thì ra khu trưởng Cốc Nhạc gọi tới, thấy thiếu nữ trắng trẻo vừa rồi dùng ngón tay sờ xoạng chảy nước mà chẳng có phản ứng, lúc này nghe tiếng điện thoại lại quay sang nhìn. Tiền Quê Hoa ra dấu bảo cô ta im lặng, nhận điện thoại, nghe được một tin tức rất bất ngờ: Bí thư khu ủy Trương Chí và Cốc Nhạt đột xuất quyết định trong danh sách đoàn khảo sát nước Châu Âu lần này có hắn và phó chủ tịch chính hiệp khu Ngô Ái Dân, bảo hắn chuẩn bị làm xong thủ tục xuất ngoại trong hai ngày.
Tiền Quế Hoa trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng không suy nghĩ nhiều, dù sao có thể lấy danh nghĩa khảo sát ra nước ngoài chơi là cơ hội hiếm có, không cần suốt ngày đối mặt với mụ vợ già hung dữ.
Tranh thủ thời gian chơi cô bé bên cạnh một lượt, đang dựa vào thành giường nghỉ ngơi, thì Vương Kiến Lâm gọi điện tới, Tiền Quế Hoa bảo hắn: - Anh vừa nhận được điện thoại của khu trưởng Cốc, mấy ngày nữa sẽ cùng Ngô Ái Dân tới Châu Âu khảo sát, sẽ đi chừng nửa tháng, cậu ngoan ngoãn ở lại đây một tuần hãy ra ngoài, đừng sinh sự, hôm qua nếu anh không kịp thời nhận được điện thoại thì cậu đã đắc tội với cháu Hồ Tôn Khánh rồi, không ai bảo vệ được cậu nữa đâu... Tắm rửa một cái rồi rời Vân Mộng Các, thủ tục xuất ngoại phải làm gấp, trong cục cũng có rất nhiều việc phải an bài.
Lúc này Tiền Quế Hoa không ngờ tới chuyến đi nước ngoài khảo sát này là người ta dùng kế điệu hổ ly sơn với mình, Trương Chí an bài như thế để Trần Bình Đức tiền hành điều tra lấy chứng cứ phạm pháp của Cty Trường Lâm và Vân Mộng Các. Trừ Tiền Quế Hoa ra, Trương Chí nhân cơ hội này điều thêm vài ô dù bảo vệ nữa của bọn chúng đi.
Ngày nghỉ thứ hai của năm mới, Trần Bỉnh Đức xuất hiện ở trong văn phòng không phải chuyện lạ, dù không có chuyện này, Trần Bỉnh Đức cũng chẳng ở nhà nghỉ ngơi.
Vụ điều tra này tuyệt đối không được để chi cục công an khu nam tham gia, cho dù trong cục công an thành phố, Trần Bỉnh Đức cũng không dám đảm bảo không có ai liên quan tới Trần Bỉnh Đức, ông ta ngồi ở bàn làm việc suy tính: Dùng ai phụ trách tổ chuyên án này thì thích hợp?
Điện thoại trên bàn vang lên, Trần Bỉnh Đức nhận điện thoại, văn phòng thành ủy gọi tới, La Quân muốn đi thăm hỏi cán bộ cảnh sát cơ sở ngày nghỉ còn công tác ở tuyến đầu, muốn cục công an cử người tháp tùng.
Có cơ hội tiếp xúc thân mật với La Quân, Trần Bỉnh Đức tất nhiên không nhường cho ai, nếu để lại được ấn tượng sâu sắc, có thể đem lại lợi lớn trong điều chỉnh cán bộ. Trần Bỉnh Đức hỏi rõ tuyến đường văn phòng thành ủy an bài cho La Quân, gọi hết thành viên trực ban hôm nay tới, dặn bọn họ đi giám sát đơn vị cơ sở được tới thăm, ông ta tới thành ủy tụ họp.
Tới nơi, vừa vặn nhìn thấy Dư Khánh Lâm đang nói chuyện với La Quân.
- La Kỳ chẳng mấy khi về Kiến Nghiệp được một lần, bí thư lại đâm đầu vào công việc thế này, không sợ bị oán trách à? Dư Khánh Lâm cười hỏi:
- À, người trẻ có không gian hoạt động của người trẻ, lúc này nó đang đi dạo phố, dạo phố xong còn được mời tới ngõ Học Phủ, nó chẳng có tâm tư oán trách tôi... La Quân tâm tình không tệ, đứng nói chuyện gia đình với Dư Khánh Lâm.
Trần Bỉnh Đức đi tới chào rồi đứng qua một bên, thấy La Quân không ngại để người ngoài biết nhà ông ta có tư giao không tệ với Trương Khác, thầm nghĩ điều này khác hẳn với thái độ có chút đề phòng Cẩm Hồ của ông ta trước kia.
~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~ Đám Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện sáng ngủ dậy chẳng có việc gì làm, chạy tới ngõ Học Phủ chơi, cùng ăn trưa xong đánh bài đốt thời gian ở chung cư Thanh Niên.
Đừng nói là mời khách, thường ngày trong căn hộ của Trương Khác có bật bếp cũng chỉ là để nấu mỳ với bánh trôi. Chu Tiểu Quân còn cho rằng bữa tiệc tối Trương Khác sẽ bảo khách sạn đưa thức ăn đến, hoặc là mời đầu bếp tới làm thức ăn, hắn và Lệnh Tiểu Yến dù rất muốn nhiệt tình tới giúp đỡ, cũng không thể tùy tiện tới ăn chực như đám Diêu Văn Thịnh, nghĩ chắc tiệc tối không phải giúp gì mấy, ngủ dậy liền đi dạo phố, ăn trưa ở đường Tân Thị rồi mới tới chung cư Thanh Niên.
Chu Tiểu Quân và Lệnh Tiểu Yến vào nhà liền thấy đám con gái Dịch Hinh, Lý Hân, Thịnh Hạ, Tịch Nhược Lâm và Tôn Tĩnh Mông ngồi ở phòng khách trò chuyện. Còn đám con trai Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện, Đỗ Phi, Mông Nhạc thì ở phòng giải trí đánh bài, nhà bếp ở góc rẽ, đứng tại phòng khách không nhìn thấy.
Có mùi thơm điếc mũi từ bếp bay ra, Lệnh Tiểu Yến hít một hơi, thốt lên: - Thơm quá, đầu bếp mời ở đâu tới thế? Đi tới chỗ giữa phòng khách và nhà bếp nhìn qua cánh cửa kính mờ.
Loáng thoáng thấy bên trong có ba người ngồi nhặt rau, quay lại hỏi Tịch Nhược Lâm: - Đám Trương Khác đâu? Có cần chúng tôi giúp gì không?
- Không cần, mời mọi người tới đây làm khách mà, nếu thấy buồn chán quá cứ ra ngõ dạo chơi cũng được.
Lệnh Tiểu Yến nghe thấy tiếng Trương Khác liền quay đầu lại bếp, thấy cửa pha lê đã mở ra, Trương Khác đeo tạp dề, tay cầm một nắm cần tây.
Chưa bao giờ thấy hình tượng Trương Khác như thế, Lệnh Tiểu Yến mồm há hốc, cười bảo: - Làm sao chúng tôi ngồi chơi để cậu đích thân xuống bếp làm thức ăn phục vụ được.
Trương Khác cười thoải mái: - Mời mọi người tới ăn cơm thì phải có thành ý mới được.
Nếu nói là cố ý lấy lòng thì trong nước được mấy người xứng để Trương Khác tự mình vào bếp, đừng nói con gái La Quân, mà chính La Quân tới đây cũng không đủ tư cách. Có điều làm thức ăn cho ngần này người, công việc không phải là ít, Lệnh Tiểu Yến sắn tay áo lên chuẩn bị vào giúp.
- Đừng, cứ để tôi khoe tài nấu nướng. Trương Khác không cho Lệnh Tiểu Yến giúp: - Tôi có hai trợ thủ, mặc dù một trợ thủ phá nhiều hơn giúp, nhưng vẫn đủ làm bữa tối...
Trương Khác nói thế, Đường Thanh ngồi nhặt rau dưới đất, vơ nắm rau bẩn muốn ném vào mặt y: - Vu cáo ai phá phách hả?
- Trừ chị Tiểu Lan, chẳng lẽ còn ai ngoài bạn? Trương Khác cười, tiếp tục ngồi xuống nhặt rau.
La Kỳ và Triệu Lưu Vũ chừng giờ lái xe tới nơi, Trương Khác ra chào một tiếng rồi quay về bếp làm việc, chẳng ai có tư cách trách y lạnh nhạt, Triệu Lưu Vũ cũng là một thành viên giới công tử kinh thành, dủ hơi ít tuổi nhưng cũng quen đám Lục Kiện, Đỗ Phi đứng dậy nhường hắn đánh bài.
Có lẽ ở trước mặt Trương Khác và La Quân không thể nói ra tâm ý, áp lực tâm lý của Triệu Lưu Vũ rất lớn, lúc này ngòi xuống đánh bài, thấy xung quanh xem bài là Chu Tiểu Quân, Đỗ Phi còn cả Mông Nhạc đang đánh bài đều là bạn Trương Khác muốn giới thiệu cho mình, Triệu Lưu Vũ khi đánh bài tranh thủ nhắc tới hắn có cơ hội điều tới Hoa Hi công tác.
Điều tới Hoa Hi thì không có vấn đề gì, quan trọng có được cơ hội phát triển hay không thì phải nhìn sắc mặt của Cẩm Hồ.
Diêu Văn Thịnh thấy Triệu Lưu Vũ tỏ rõ ý tứ cũng tốt, y sẽ làm trung gian chuyển lời, đối diện với kẻ mới nổi như Trương Khác, rất nhiều "quý tộc" Bắc Kinh không bỏ thể diện xuống được.