Lương Thần không nói gì bởi vì hắn biết có nói cũng vô dụng. Đừng nói là bây giờ hắn đang bị thương, cho dù có khỏe mạnh đi chăng nữa cũng không thể là đối thủ của hai gã đàn ông kia. Cho nên hắn cảm thấy im lặng là tốt nhất, cứ để cho người đàn ông đầu bạc dạy đời hắn cho thỏa thích.
Nhìn khuôn mặt phẫn nộ của chàng trai trẻ, người đàn ông đầu bạc mới nhẹ nhàng mỉm cười.
- Bài học thứ hai mà tôi muốn dạy cho cậu là ranh giới giữa bạn và thù chỉ là một đường chỉ mong manh.
Nói xong, ông ta chỉ tay vào người phụ nữ mặc váy màu lam đang dựa vào góc tường nói tiếp:
- Ví dụ như bởi vì người đàn bà kia mà cậu trở thành kẻ thù của tôi. Nhưng nếu không có cô ấy thì chúng ta có lẽ sẽ trở thành bằng hữu.
Khi lời nói vừa dứt, Lương Thần cảm thấy sức nặng trên lưng được cất đi. Ngay khi bàn chân của người đàn ông đầu bạc rút ra khỏi lưng thì hắn lập tức đứng lên, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ. Chẳng lẽ ông ta và người phụ nữ kia có quan hệ với nhau? Hơn nữa còn có mối thù? Nếu không, tại sao đối phương lại nói những lời khó hiểu như vậy? Nhìn kỹ đối phương, Lương Thần cảm thấy kinh ngạc khi tướng mạo của người đàn ông này có vài phần giống mình.
- Tôi muốn mang người phụ nữ này đi.
Người đàn ông đầu bạc phất tay một cái, lập tức một trong hai người đàn ông kia tiến lên phía trước.
- Không được!
Lương Thần vội vàng dùng thân mình che người phụ nữ lại.
- Đây là quyết định của tôi, không cần phải hỏi ý kiến của cậu.
Người đàn ông đầu bạc khẽ mỉm cười nói.
- Cậu cũng biết là phản kháng cũng không có tác dụng gì. Kết quả cũng không thay đổi đâu.
- Không ngăn cản hành vi phạm tội và không thể thành công trong việc ngăn cản hành vi phạm tội là hai khái niệm khác nhau.
Lương Thần vẫn không nhượng bộ. Làm sao mà hắn có thể trơ mắt nhìn mẹ vợ tương lai của hắn bị người khác bắt đi chứ. Đối với người khác thì hắn có thể suy nghĩ lại nhưng đối với mẹ của Thanh Oánh thì tuyệt đối là không được.
- Tôi có thể nói một câu với cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đụng đến tường thì chưa quay đầu lại.
Người đàn ông đầu bạc hơi quay đầu chỉ vào gã đàn ông trung niên vừa rồi giằng co không ngớt với người phụ nữ mặc váy màu lam, thản nhiên nói:
- Hãy đánh gãy chân chó của y.
Lời của ông ta còn chưa dứt thì gã đàn ông đã chạy vọt đến phía trước. Trong chốc lát đã nghe tiếng kêu thảm thiết của gã đàn ông trung niên và tiếng xương gãy răng rắc.
- Cậu có muốn giống như tên đó không?
Người đàn ông đầu bạc quay sang nhìn vẻ mặt Lương Thần, lạnh lùng hỏi.
Lương Thần không nói gì, toàn thân của hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết nếu mình có phản kháng thì cũng phí công thôi. Kết cuộc cuối cùng là không thể ngăn cản đối phương mang Vương Phỉ Hạm đi, nói không chừng còn bị đánh gãy tay. Nhưng lương tâm của hắn lại không cho phép làm điều đó. Hơn nữa, người phụ nữ này lại là mẹ của Diệp Thanh Oánh. Cho nên, mặc dù hai chân vẫn còn run nhưng hắn vẫn kiên cường che chắn cho người phụ nữ.
Xung quanh tràn ngập một bầu không khí khẩn trương, Lương Thần không kìm nổi hơi thở dồn dập, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng hai tay của hắn vẫn nắm chặt, ánh mắt cảnh giác nhìn nhất cử nhất động của hai gã đàn ông. Tuy biết rõ là mình không thể địch lại nhưng hắn vẫn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
- Ngu xuẩn!
Không biết đã qua bao nhiêu lâu thời gian, người đàn ông đầu bạc ánh mắt sắc bén nhìn Lương Thần đánh giá rồi nhìn thoáng qua người phụ nữ toàn thân đang run rẩy dựa vào góc tường nhẹ nhàng phất tay. Một trong hai gã đàn ông lập tức bước ra đằng sau chiếc xe lăn, chậm rãi đẩy chiếc xe đi về phía cuối hành lang mờ ảo của hộp đêm.
Gã đàn ông còn lại mang đến một tấm danh thiếp đưa cho Lương Thần rồi cũng xoay người bỏ đi.
Không có việc gì xảy ra? Lương Thần đứng sững nhìn chiếc xe lăn từ từ biến mất. Một lát sau hắn sực tỉnh lại, vội vàng bỏ tấm danh thiếp vào trong túi áo rồi ôm lấy eo của Vương Phỉ Hạm dìu vào thang máy. Nơi này không thể ở lâu. Thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Chiếc thang máy chạy vọt xuống đại sảnh. Mặc kệ những ánh mắt khác thường đang nhìn mình, Lương Thần vẫn dìu người phụ nữ ra khỏi khách sạn Đế Hào. Bây giờ cũng đã khuya, những ngọn đèn hai bên đường cũng đã được thắp sáng lên, Lương Thần muốn vẫy tay đón một chiếc taxi thì thình lình bên tai vang lên giọng nói.
- Tôi có xe!
Lương Thần ngẩn người ra, theo bản năng cúi đầu xuống thì nhìn thấy lòng ngực của người phụ nữ có những giọt nước mắt. Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt đẹp của người phụ nữ ấy đầy nước mắt.
- Cô không sao chứ?
Lương Thần có chút nghi hoặc hỏi. Dưới ánh đèn, hắn nhìn thấy sắc mặt của Vương Phỉ Hạm đã hồng hào trở lại nhưng đôi mắt vẫn trong suốt, chứng tỏ là đã tỉnh. Chỉ có điều là hắn không biết bà ta vừa mới tỉnh hay đã tỉnh từ lâu.
- Không sao! Đêm nay thật sự là cám ơn cậu.
Nhìn vết thương trên mặt Lương Thần, Vương Phỉ Hạm có chút cảm động. Sự thật từ trước đến nay, bà luôn giữ mối ác cảm với Lương Thần.
Đây thật sự là một chàng trai có dũng khí. Oánh Oánh đã không chọn lầm người. Với điểm này thì những bức ảnh chụp kia chỉ là một tỳ vết nhỏ mà thôi.
Vừa buông thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm ra, Lương Thần chợt thấy đối phương lảo đảo nên lập tức dùng tay đỡ lại liền. Đôi bàn tay nhỏ bé của Vương Phỉ Hạm vẫn nắm chặt cánh tay Lương Thần, thân thể mềm oặt dựa vào người hắn. Tửu lượng của bà không tồi nhưng trộn lẫn cả hai thứ rượu vào thì thật là không chịu nổi. Biết được nhược điểm này, bọn khốn kia đã trộn lẫn rượu vang trắng với vang đỏ đưa cho bà uống. Điều mà làm cho bà phẫn nộ nhất là cái tên lái xe kiêm vệ sĩ của bà trong thời điểm mấu chốt lại biến đâu mất. Nhớ lại những biểu hiện khác thường của y mấy ngày qua, cuối cùng thì bà cũng đã hiểu rằng y chắc chắn đã bị đối phương mua chuộc.
Cả hai người tiến vào bãi giữ xe. Khi tìm được chiếc BMW của mình, Vương Phỉ Hạm mở cửa xe bước vào ghế bên cạnh tài xế. Bà biết Lương Thần biết lái xe cho nên đã giao vị trí này cho hắn.
- Có một chuyện cần cậu giúp đỡ. Đừng đem chuyện hôm nay nói cho Thanh Oánh và Tử Thanh biết.
Chiếc xe dừng lại dưới khu chung cư Liên Hoa, tuy vẫn còn mệt nhưng Vương Phỉ Hạm đột nhiên nhớ đến điều gì đó liền quay sang, dịu dàng nhìn Lương Thần nói.
- Cháu biết mà, thôi cháu xin phép về đây!
Lương Thần gật đầu. Hắn biết mình cũng không thích hợp xuất hiện trong lúc này, vì thế buông tay lái ra, xoay người chuẩn bị bước ra ngoài nhưng lại nghe Vương Phỉ Hạm gọi lại.
- Có thể hay không cho tôi xem tấm danh thiếp một chút?
Lương Thần ngạc nhiên nhìn vẻ mặt có chút kích động của đối phương nhưng cũng vẫn lấy tấm danh thiếp ra đưa cho Vương Phỉ Hạm.
Vương Phỉ Hạm chỉ nhìn thoáng qua đã đem danh thiếp trả lại cho Lương Thần, thân thể hơi run lên, không kềm nổi hai hàng nước mắt chảy xuống.
- Cô không sao chứ?
Lương Thần nhận lại tấm danh thiếp, nhẹ giọng hỏi một câu. Nhìn vẻ mặt của Vương Phỉ Hạm, hắn hoàn toàn có thể khẳng định bà ta và người đàn ông đầu bạc kia có quen biết. Hơn nữa, nếu hắn đoán không lầm là giữa hai người còn có ân oán, mà còn có thể là ân toán trong chuyện tình cảm.
Vương Phỉ Hạm hiện tại đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dung mạo lại cứ như phụ nữ ba mươi. Khi còn trẻ chắc cũng là tuyệt đại mỹ nhân nên Lương Thần tự nhiên nghĩ đến ân oán trong quan hệ nam nữ.
- Không có việc gì!
Vương Phỉ Hạm lấy lại bình tĩnh, vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Lương Thần dịu dàng nói:
- Khi về nhà nhớ làm sạch vết thương, cẩn thận đừng để bị nhiễm trùng. Cô rất là cảm ơn cháu. Trước kia là thái độ của cô không tốt, cháu đừng để bụng.
- Không có gì. Cháu về rồi cô cũng nên đi nghỉ sớm.
Lương Thần đỏ mặt. Đối diện với một người đẹp như vậy, Lương Thần cảm thấy Vương Phỉ Hạm giống chị của Diệp Thanh Oánh hơn là mẹ. Vốn hắn không có cách nào xem Vương Phỉ Hạm là bề trên cho nên trước hành động vô cùng thân thiết này khiến tay chân của hắn luống ca luống cuống.
Nhìn chàng thanh niên trong tâm trạng hoang mang rời khỏi, Vương Phỉ Hạm không khỏi lộ ra một nụ cười. Vẻ mặt của chàng thanh niên này đúng là làm cho người ta cảm thấy đáng yêu. Hơn nữa, bộ dạng ngượng ngùng kia thật giống với Tử Hiên khi còn trẻ.
Nghĩ đến Lâm Tử Hiên, Vương Phỉ Hạm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm.
- Tử Hiên, rốt cuộc là anh đã trở lại.
Lương Thần rời khỏi khu chung cư Liên Hoa, đón xe taxi về ký túc xá. Soi mình trước tấm gương trong phòng tắm, Lương Thần thấy tình trạng vết thương của mình không nghiêm trọng như Vương Phỉ Hạm đã nói, chỉ có ở hai má và phía sau gáy mà thôi. Nơi mà Lương Thần cảm thấy đau nhức chính là ngực và cổ. Cởi quần áo ra là có thể thấy rõ vết bầm ngay ngực, chỉ chạm nhẹ thôi cũng khiến hắn cảm thấy đau nhói.
Lương Thần nằm trên giường, suy ngẫm lại những gì vừa diễn ra tối nay, càng cảm thấy không thể tin nổi. Việc gặp gỡ với người đàn ông đầu bạc thì thái độ của Chủ nhiệm La và Phó Chánh văn phòng Sở tối nay không quan trọng bằng.
Dùng tay phẩy phẩy tấm danh thiếp, Lương Thần cố gắng nhớ lại gương mặt của người đàn ông đầu bạc, trong lòng hắn có chút nghi hoặc. Xem ra tuổi của ông ta cũng phải năm mươi hoặc sáu mươi tuổi rồi, mà Vương Phỉ Hạm thì khoảng chừng hơn bốn mươi. Như vậy chắc là không phải gút mắc về tình cảm.
- Lâm Tử Hiên, chủ tịch của tập đoàn Khai Sáng! Điện thoại...
Lương Thần đọc tấm danh thiếp, cố gắng nhớ thông tin vào trong đầu, trong lòng cũng hiểu dụng ý của ông ta. Hắn cảm thấy người đàn ông tên gọi Lâm Tử Hiên này không có ác ý với hắn.
- Thôi không nghĩ nữa. Đi ngủ cho rồi.
Vừa nghĩ đến việc ngày mai phải đối mặt với Chủ nhiệm La, thậm chí là Cục trưởng Bộ thì Lương Thầm cảm thấy nhức đầu.
Nhưng hắn cũng vẫn không ngủ được. Những cơn đau nhức tấn công khắp người của hắn. Lương Thần cố gắng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, Lương Thần xuống nhà ăn dùng điểm tâm rồi đi làm.
- Chào buổi sáng, sếp Lương!
Thư ký Quả ớt nhỏ ngọt ngào hỏi Lương Thần, sau đó cười một cách thần bí.
- Sếp Lương, Chủ nhiệm bộ chính trị La vừa đến đây, đang ở trong phòng Chi đội trưởng Thân. Xem thái độ của Chủ nhiệm La thì hình như là đang giận dữ.
Đang nói thì nghe tiếng quát giận dữ truyền ra từ phòng của Thân Lỗi.
- Thân Lỗi, trong mắt của anh có còn tổ chức, có còn Cục trưởng Bộ hay không?
Sở.