Lương Trần về phòng thay bộ đồ ngủ, Oánh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm ba người đang vui vẻ đánh bài. Nhìn các đại mỹ nhân phong thổ nhân tình như hoa như ngọc dưới ánh đèn, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế gian, được cùng ba người đẹp sống chung một nhà, được đối đãi như người thân trong một nhà. E rằng rất nhiều người đàn ông khác có nằm mơ cũng không mơ thấy được.
Mười giờ hơn, mấy người thu lại bài cục, ai nấy trở về phòng ngủ, Diệp Tử Thanh vốn dĩ định ngủ cùng với Diệp Thanh Oánh một đêm nữa, nhưng bị Vương Phỉ Hạm kéo sang phòng mình ngủ. Nhìn thấy bóng dáng của mẹ và chị Tử Thanh, Diệp Tử Thanh khe khẽ thở dài, chị Tử Thanh nguyên nhân là do thiếu tình mẫu tử nên mới vậy, cô vô cùng hiểu, còn mẹ độc thân bao nhiêu năm, cũng có sự đòi hỏi về sinh lý bình thường. Hai người đều là người thân thiết nhất với cô, mặc dù hành động đó có chút thái quá, nhưng sau khi phát hiện bí mật đó, cô ban đầu cũng có chút khiếp sợ và không vui nhưng sau khi nghĩ kỹ lại lại quyết định chẳng quan tâm đến nữa, tất cả cứ theo lẽ thường.
- Tử Thanh, thỏa thuận đã hủy bỏ.
Vương Phỉ Hạm nhìn gương mặt của kiều mỵ của cô gái rất chân thật nói.
- Dì à, dì trước tiên nói cho con biết, lý do khiến dì thay đổi ý kiến?
Diệp Tử Thanh đón nhận ánh mắt của đối phương, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự sắc bén chưa từng thấy.
- Bỗng nhiên dì cảm thấy Lương và Oánh Oánh tình đầu ý hợp, người làm mẹ như dì không nên ngăn cản con gái tìm kiếm hạnh phúc của mình.
Vương Phỉ Hạm bình tĩnh trả lời.
- Dì à, dì cho rằng lý do mà dì nói này sẽ khiến con tin sao?
Diệp Tử Thanh cười dễ thương, cánh tay duỗi nhẹ, bàn tay ngọc ngà xoa lên một bên ngọn núi căng tròn của đối phương, đồng thời dần dần mạnh hơn.
Thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm thoáng cái run rẩy, vội vàng nắm lấy bàn tay ngọc ngà tác quái kia, hơi thở có một chút náo động nói:
- Bất luận con tin hay không, nói tóm lại, thỏa thuận đó đến đây là chấm dứt. Tử Thanh, chẳng phải con cũng cảm thấy Tiểu Lương và Oánh Oánh rất hợp nhau sao? Chẳng lẽ, con phản đối ta làm như vậy.
- Con không phản đối! Chỉ là đề nghị này bây giờ dường như hơi muộn.
Diệp Tử Thanh nghĩ lại những gì đã qua, nhìn kỹ người phụ nữ xinh đẹp, kiều mỵ cười nói:
- Nói thật với dì, kế hoạch cảm dỗ của con đã thực thi và đã thu được tiến triển to lớn. Dì biết vì sao môi của Lương Trần lại bị thương không? Chính là do con cắn đó, chính là tối hôm qua trên đường về. Con đã dụ dỗ hắn hôn con, còn khiến hắn đụng chạm con giống như con với dì bây giờ vậy!
- Tử Thanh, con...
Vương Phỉ Hạm trong lòng chấn động, sửng sốt nhìn Tử Thanh tràn đầy vẻ mi hoặc. Từ trước tới giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của Diệp Tử Thanh với đàn ông. Chỉ là bà không ngờ được rằng Tử Thanh lại đầu tư vốn liếng lớn như vậy. Người theo đuổi Tử Thanh rất nhiều, nhưng có thể gần gũi như vậy thì chỉ có người đàn ông tên là Lý Minh Dương, nhưng hắn chưa bao giờ được Tử Thanh xem là bạn trai.
Dụ đỗ Lương Thần mặc dù đi từ mưu đồ kế hoạch của bà, nhưng bà lại hiểu rõ nhất, sức hấp dẫn của Diệp Tử Lăng, Cho dù là một ánh mắt một cử chỉ, một ám hiệu mờ ám, là đủ để khiến cho phòng tuyến của nam nhân sụp đổ, căn bản không cần phải trả giá đắt như vậy.
- Tử Thanh, con, con cũng thích nó?
Trong đầu Vương Phỉ Hạm chợt lóe lên ý nghĩ trong đầu, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân Tử Thanh đầu tư như vậy, nếu như không phải là vì thích Lương Thần, Tử Thanh sẽ không bao giờ kịch giả thành thật như vậy, uổng phí cho đàn ông chiếm dễ dãi như vậy.
- Thôi bỏ đi! Tóm lại con chẳng hề phản cảm khi hôn môi anh ta.
Trong đôi mắt đẹp của Diêp Tử Thanh hiện lên một chút mơ màng. Sau đó khuôn mặt yêu kiều lộ ra vẻ phong tình, tiến đến bên tai Vương Phỉ Hạm nói:
- Dì, con nói cho gì cái này, bí mật đó, lúc trời vẫn chưa sáng, người ta đã dùng chân chạm vào chỗ dưới của hắn, cái vật đó cứng cứng, còn có thể phun...thật vui phải không?
Vương Phỉ Hạm nghe như sấm đánh bên tai, vẻ mặt biến sắc, thân thể tự dưng mềm nhũn ra không tự chủ được. Bí mật nhục nhã này, một khi bị vạch trần khiến bà có cảm giác kích động gần như muốn đâm đầu chết.
Bà hiểu rõ rằng lời nói của Tử Thanh tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là đang thật sự nhìn thấy rõ hành động của bà lúc đó. Tử Thanh làm sao biết được? Là Lương Thần nói cho nó biết? Vừa nghĩ đến việc Lương Thần biết mình làm hành vi vô liêm sỉ đó, Vương Phỉ Hạm cũng không thể kìm chế được nỗi lòng của mình nữa, xấu hổ muốn chết, mà dùng hai tay che mặt.
- Lương Thần nghĩ chủ nhân của đôi chân đó là con, cho nên hôm nay con dụ dỗ anh ta, anh ta liền không kiểm soát nổi nữa.
Diệp Tử Thanh giơ tay từ từ uốn tách tay của Vương Phỉ Hạm. Khẽ cười nói:
- Dì à, dì vẫn chưa muốn nói sao? Vì sao đột nhiên đồng ý chuyện Lương Thần và Oánh Oánh, còn gắng sức ủng hộ?
Sắc mặt tái nhợt của Vương Phỉ Hạm dần dần tan đi. Suy cho cùng cũng là nữ cường nhân hàng năm liều mạng ở chốn thương trường, sau khi sự kinh hoàng ban đầu qua đi, bà gắng tìm lại sự ổn định cảm xúc của bản thân. Hơn nữa từ trong miệng Diệp Tử Thanh mà bà cũng biết được một thông tin quan trọng. Đó chính là: Lương Thần không hề biết chủ nhân thật của đôi chân đó là bà, mà lầm cho rằng đó là của Diệp Tử Thanh, điều này khiến cho lòng bà thở phào nhẹ nhõm.
- Hôm qua uống nhiều quá, trong lòng bỗng nhiên vô cùng muốn, sau đó vô tình đụng phải, đụng phải tiểu Lương. Liền không kiềm chế nổi mà phạm sai lầm!
Vương Phỉ Hạm căn đôi môi đỏ mọng, xấu hổ nói. Lời bà nói có tới ba phần là thật còn lại bảy phần là giả. Tuy rằng rượu tác dụng thúc đẩy một vài thứ gì đó, nhưng quan trọng là bà đã quyết định làm theo yêu cầu của Lâm Tử Hiên, thì coi như là bà...
- Dì à, người đàn ông ưu tú như thế nào bên cạnh dì chẳng có, nếu nói không nhịn được, thì sớm đã không nhịn được rồi, căn bản không cần chịu khổ nhiều năm như vây!
Diệp Tử Thanh thu hồi lại nụ cười, thương hại nhìn đối phương dịu dang nói:
- Có nỗi khổ nào khiến dì không tiện nói cho Oanh Oánh biết, thì dì hãy nói với con đi! Con luôn xem gì như mẹ của mình, con sẵn lòng chia sẻ nỗi khổ với dì, dì nói với con đi!
- Tử Thanh!
Trong lòng Vương Phỉ Hạm vô cùng cảm động, giơ tay ôm lấy cô vào lòng, không biết qua bao nhiêu lâu, bà mới hít một hơi sâu:
- Lâm Tử Hiên đã về.
- Người đàn ông đó?
Diệp Tử Thanh bỗng dưng kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi. Với chuyện cũ của Vương Phỉ Hạm, cô cũng biết một chút, cho nên nghe thấy bà nhắc đến cái tên Lâm Tử Hiên, cô theo bản năng nảy sinh một sự liên tưởng chính xác.
- Đúng vậy, hắn đến là để trả thù dì.
Vương Phỉ Hạm buồn bã nói:
- Con mãi mãi không thể ngờ được rằng, thủ đoạn trả thù của hắn điên cuồng và vặn vẹo như thế nào đâu. Hắn nói, ba con cướp đi tất cả những gì thuộc về hắn, còn bây giờ hắn muốn đem mọi thứ thu hồi lại. Trong đó bao gồm cả ta! Hắn còn nói, hắn bây giờ tàn phế rồi, ngày rời xa trần thế không còn xa nữa, cho nên, hắn sẽ chọn một người thừa kế tiếp tục, đến chấp hành tiếp nhận quền lực!
- Điên cuồng quá, quá biến thái rồi!
Vẻ mặt Diệp Tử Thanh hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lập tức cô liền không cần nổi lòng thất thanh nói:
- Người kế thừa đó lẽ nào chính là, chính là!
- Chính là tiểu Lương!
Từ đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm chảy ra hai hàng nước mắt, thanh âm nức nở nói:
- Dì có lỗi với Oánh Oánh, bởi vì lỗi lầm trước kia phạm phải, hủy hoại đi hạnh phúc của Oánh Oánh. Dì không dám tưởng tượng, nếu như Oánh Oánh biết hết mọi chuyện, dì còn mặt mũi nào mà đối diện với nó.
- Dì làm sao có thể đáp ứng hắn chứ? Hắn rõ ràng là ma quỷ!
Diệp Tử Thanh không kìm lòng nổi cao giọng.
- Hắn bây giờ đã không còn là Lâm Tử Hiên trước kia nữa!
Vương Phỉ Hạm giơ tay che miệng Tử Thanh, ra hiệu cô nhỏ giọng, sau đó nói:
- Nếu như không làm theo yêu cầu của hắn, bao gồm cả con và Oánh Oánh đều sẽ bị sự trả thù tàn khốc của hắn! Hắn hoàn toàn có khả năng làm được. Hắn không chỉ là một trong những người sáng lập tập đoàn Khai Sáng với gần mười tỷ tài sản, quan trọng hơn đó là hắn là con trai của thủ tướng Lâm Vân Sinh.
- Chính là Lâm gia Bắc Kinh mà dì nói?
Diệp Tử Thanh giật mình mở to đôi mắt đẹp, Tiếp đó khó hiểu hỏi:
- Lai lịch của Lâm Tử Hiên lớn như vậy, ba con cũng dám?
- Đừng quên rằng, Diệp Tử Ngang mang họ Diệp!
Câu nói mà Vương Phỉ Hạm nói ra khiến Diệp Tử Lăng vô cùng kinh động.
- Nói đúng hơn, ba của con và Oánh Oánh cũng có thể được coi là người của Diệp gia Bắc Kinh, chỉ là ông là con riêng không được người Diệp gia thừa nhận!
Đã đến nước này rồi, Vương Phỉ Hạm đem bí mật nói ra.
Hóa ra Diệp Thành, bố của Diệp Tử Ngang, là một nhân vật không rõ ràng trong thế hệ thứ hai của Diệp gia. Sau khi tình nhân Trương Thiện có thai, vì áp lực của gia tộc cho nên không giám công khai, chỉ là ủy thác cho bạn thân, cũng chính là phó chủ tịch huyện lúc đương thời Lâm Vân Sinh chăm sóc. Bởi vì Trương Thiện là phụ nữ mang thai, lại kiêm thân thể suy nhược, nên vợ chồng Lâm Vân Sinh liền đưa về trong nước chăm sóc, đồng thời sau khi sinh con xong, được sự đồng ý của Diệp Thành đặt tên đứa bé là " Tử Ngang! Từ này sắp xếp lại, hàm ý nghĩa là " khí vũ hiên ngang". Lúc nhỏ Diệp Tử Ngang và Lâm Tử Hiên thân như anh em, còn vợ của Lâm Vân Sinh cũng đối đãi với Diệp Tử Ngang như con ruột.
Mùa đông năm ấy, vợ chồng Lâm Vân Sinh quá bận cho nên gọi điện thoại cho Trương Thiện đến trường đón Lâm Tử Hiên về, nhưng giữa đường thì một chiếc xe buýt mất phanh đâm chết.
Từ đó về sau, vợ chồng Lâm Vân Sinh luôn cảm thấy vô cùng áy náy với Diệp Tử Ngang, cho nên có lúc còn yêu thương Tử Ngang hơn cả con ruột của chính mình. Lúc Lâm Tử Hiên và Diệp Tử Ngang ba bốn tuổi, Lâm Vân Sinh nhậm chức Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Giang Nguyên, đúng vào lúc này Vương Phỉ Hạm và người nhà chuyển đến cạnh nhà, cũng dần dần nảy sinh chút tình cảm trai gái với Lâm Tử Hiên. Theo thời gian trôi qua, Vương Phỉ Hạm càng trở nên xinh đẹp, mà cảm tình với Lâm Tử Hiên cũng ngày càng ổn định. Tiếp đó, vì theo đuổi mộng ước của chính mình, Lâm Tử Hiên có kìm nén nỗi đau xa người yêu, dứt khoát quyết định ra nước ngoài du học.
Diệp Tử Ngang luôn luôn để ý tới Vương Phỉ Hạm thừa cơ hội này tấn công, trong lúc bạn gái của mình đã có thai, chuyển thế tấn công tình cảm mãnh liệt sang Vương Phỉ Hạm, cuối cùng dùng thủ đoạn nửa cưỡng ép đoạt lấy trinh tiết của Vương Phỉ Hạm.
Vợ chông Lâm Vân Sinh sau khi biết được sự thực này, tuy rằng oán thầm cách làm của Diệp Tử Ngang nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hai vợ chồng bàn tính suy nghĩ, cảm thấy tam thời giấu diếm con chuyện này. Bây giờ chính là thời kì gian khổ gây dựng sự nghiệp của con, một khi biết được tin này, ai cũng không thể tưởng được sẽ xảy ra hậu quả như thế nào.
Vợ chồng họ hy vọng theo thời gian trôi qua và thời gian chia cách lâu dài, sẽ khiến con dần dần thay đổi tình cảm với Vương Phỉ Hạm. Song, hai vợ chồng họ quả là xem nhẹ tầm quan trọng của Vương Phỉ Hạm đối với con trai m ình.