- Trưởng phòng đã biết tôi trước?
Lưu Gia Võ hơi giật mình nhưng sau đó lại cảm thấy thoải mái, chắc là Trưởng phòng đã biết những việc làm của y trong quá khứ nên mới giao công việc bên đại đội hình sự cho y. Mặc dù thái độ của tân Trưởng phòng Lương Thần rất mạnh mẽ, cứng rắn nhưng không phải là người không biết điều.
- Đó là điều tất nhiên!
Lương Thần cầm lấy bật lửa châm thuốc cho đối phương rồi mới châm cho mình. Rít một ngụm thuốc, hắn nói tiếp.
- Tôi cảm thấy trong những người này thì không ai thích hợp với công tác quản lý đại đội hình sự hơn anh. Cho nên mặc kệ là anh có đồng ý hay không, tôi cũng đã quyết định giao công việc này cho anh.
- Trưởng phòng, nói thật là anh thực sự muốn phân công lại toàn bộ hệ thống nhân sự hay là muốn chứng tỏ thanh danh của mình?
Tuy rằng đối phương là Trưởng phòng nhưng Lưu Gia Võ vẫn chưa có những biểu hiện cung kính. Trời sinh ra y không phải là người chỉ biết đi bằng hai đầu gối. Nếu không y cũng sẽ không bị Lưu Chính Xương đẩy tới cái đồn công an ở một thị trấn xa xôi mất bốn năm. Đối với phương án đề xuất và chỉnh đốn nhân sự của Lương Thần, y tán thành hai tay. Nhưng điều mà khiến y lo lắng nhất chính là biết đâu vị tân trưởng phòng trẻ tuổi này chỉ là thùng rỗng kêu to, muốn thể hiện mình thông qua những thành tích theo kiểu tư bản?
- Muốn chứng tỏ thanh danh theo kiểu tư bản, tôi cũng muốn làm. Đồng thời tôi cũng muốn phân công lại nhân sự. Chỉ có điều tôi không biết là hai bên có xung đột gì không?
Lương Thần hứng thú nhìn người đàn ông trung niên có tướng mạo xấu xí. Nghe được những lời thẳng thắn của đối phương cùng với những việc làm trong quá khứ, Lương Thần có thể nhìn ra được tính cách quật cường của y. Có thể nói, đây là một người rất thú vị. )
- Tôi hiểu rồi!
Lưu Gia Võ chăm chú nhìn tân trưởng phòng. Sau một lúc lâu y mới chậm rãi gật đầu nói.
- Tôi hy vọng việc chỉnh đốn nhân sự của Trưởng phòng sẽ thu được kết quả tốt. Đồng thời tôi cũng hy vọng lần cải cách này của phòng công an huyện chúng ta có thể đi đúng hướng thì tôi ở bên ngoài sẽ không bị người khác dèm pha. Tôi nói nhiều như vậy thì chắc là anh cũng hiểu.
- Anh Lưu, tôi cũng muốn hỏi anh một chút. Anh là người theo phe nào?
Lương Thần khẽ mỉm cười nhìn đối phương. Lưu Gia Võ là do quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đề cử. Theo lý thuyết thì đối phương hẳn phải là người của họ Lý mới đúng. Nhưng thấy biểu hiện vừa rồi của Lưu Gia Võ, Lương Thần lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Cho nên trước khi Lưu Gia Võ rời khỏi phòng, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu.
- Tôi là người của pháp luật.
Phó trưởng phòng Lưu chỉ trả lời một câu đơn giản rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.
Thật là một người có cá tính! Nhìn Phó trưởng phòng Lưu khuất sau cánh cửa, Lương Thần mỉm cười. Câu nói "Tôi là người của pháp luật" đã nói lên được nhiệt huyết của y đối với công việc. Bình thường, người mà nói câu nói này thì là bậc anh hùng hoặc là ngụy quân tử. Phó trưởng phòng Lưu rốt cuộc thuộc hạng người nào thì còn phải chờ quan sát về sau.
Khi Phó trưởng phòng Lưu vừa mới đi khỏi thì Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đã bước vào phòng của Lương Thần.
- Trưởng phòng, viện kiểm sát đã bác bỏ quyết định bên công tố. Họ bảo là chứng cứ bên công tố đưa ra vẫn không đủ để buộc tội.
Cạch! Lương Thần ném cái bật lửa xuống dưới bàn, sắc mặt âm trầm nói.
- Đúng là một đám khốn kiếp!
Hắn dễ dàng đoán ra vì sao viện kiểm sát lại làm như vậy. Nguyên nhân căn bản chính là do Tề Học Quy đang âm thầm đứng đằng sau thao tác hoặc là Vương Gia Quân, Cổ Bình đã gây áp lực với viện kiểm sát. Thậm chí không cần phải hai vị Phó chủ tịch huyện ra mặt, chỉ cần Giám đốc Tề trực tiếp đứng ra thì đã có thể gây ảnh hưởng đến viện kiểm sát của huyện.
- Được rồi, trước tiên hãy bắt giam lại!
Lương Thần cố nén sự tức giận trong lòng, cười lạnh nói:
- Bọn họ cứ nghĩ đến sẽ cứu được Vương Hào ra sao? Nằm mơ đi.
Sau đó, hắn thấp giọng nói nhỏ với Chủ nhiệm Ngô. Nghe xong, Chủ nhiệm Ngô liền biến sắc nhưng vội vàng gật đầu đồng ý rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Trong phòng Giám đốc Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, ả thư ký trẻ đẹp đang khỏa thân phần dưới nằm sấp người trên bàn làm việc, hơi thở gấp gáp mà chịu đựng sức tấn công mãnh liệt từ phía sau đâm tới của người đàn ông trung niên. Nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng do vận động kịch liệt nên trên trán của Tề Học Quy lấm tấm mồ hôi. Y cắn răng dường như muốn tấn công một cách dã man vào phần sau của ả thư ký. Những ngày gần đây, y liên tục bị nhục nhã nên bây giờ y biến nỗi nhục đó thành dục vọng trút lên người ả thư ký trẻ đẹp.
- Chủ tịch Tề, em không chịu nổi nữa. Ngài mau ra đi.
Triệu Y Na hai mắt vô thần nhìn vào khoảng không phía trước, giọt nước miếng tự động chảy xuống từ khóe miệng. Đây đã là lần thứ ba. Cô không thể tưởng tượng được gã đàn ông trung niên này không cần dùng đến thuốc kích dục mà lại dũng mãnh như vậy.
Gầm lên một tiếng nhẹ, thân hình cao lớn của Tề Học Quy đổ sụp lên người ả thư ký. Y mở to miệng thở phì phò, mãi mà không chịu đứng lên. Ả thư ký phía bên dưới dường như có chút khó thở nhưng lại không dám có phản ứng gì.
Hai người vẫn duy trì trạng thái này cho đến khi có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Rốt cuộc Tề Học Quy cũng đứng lên, xốc lại quần rồi mới bắt điện thoại. Chỉ mới nghe được hai câu, y đã giận dữ quăng điện thoại ra ngoài. Trong nháy mắt, chiếc điện thoại bị vỡ tan tành.
- Cái tên họ Lương kia, mày muốn tìm cái chết thì để tao cho mày toại nguyện.
Hai mắt của Tề Học Quy đỏ ngầu lên. Đứa cháu ngoại của y bị một thiếu nữ lấy dao đâm trọng thương. Câu lạc bộ ca nhạc Thế Giới Mới bị lệnh cưỡng chế phải ngừng kinh doanh nửa năm. Em họ y là Vương Hào phải vào tù. Một loạt những chuyện không may đến với y đều do tên Trưởng phòng Lương mà ra.
Vừa rồi, y mới nhận được tin, đứa cháu ngoại trai đang nằm điều trị tại bệnh viện nhân dân huyện đã bị cảnh sát mang đi. Cái tên họ Lương kia chắc chắn là muốn đem vụ án năm trước ra truy cứu lại.
- Cha mày có thù oán gì với mày hay không mà lại bức đến đường cùng như vậy? Nếu không dạy cho mày một bài học thì mày cứ tưởng Chủ tịch Tề này là người dễ bắt nạt sao?
Tề Học Quy bước qua bước lại trong phòng làm việc, khuôn mặt dữ tợn khiến cho cô thư ký phải khiếp sợ. Ả theo Tề Học Quy đã lâu nhưng thấy y giận dữ như thế này thì đây là lần đầu tiên, dường như muốn bùng nổ ra ngoài.
Cuối cùng thì Tề Học Quy cũng dừng lại, bước đến bàn làm việc, dùng điện thoại gọi cho một ai đó, lớn giọng nói:
- Hắc tử, chặt đứt hai chân của tên họ Lương kia cho tao.
Lúc trước, Tề Học Quy đã từng muốn động sát khí với Trưởng phòng công an Lương Thần. Chỉ có điều, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đã nhắc nhở y không được hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ y không nhịn được nữa. Y vốn đã rửa sạch con đường hắc đạo nhiều năm nhưng trong máu thịt vẫn có thói quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề
Nghe lời nói của lái xe Lan Kiếm, Lương Thần không hoài nghi việc ông xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Đúng rồi, là có xe theo dõi Lương Thần. Nhưng bọn chúng là ai nhỉ? Trong đầu Lương Thần thoáng hiện lên bóng dáng của Chủ tịch công ty TNHH Tư vấn Thương mại Thanh Vân Tề Học Quy. Ở huyện Giang Vân này, nếu nói ai đó hận hắn thấu xương, muốn gây bất lợi cho hắn thì chỉ có một mình Tề Học Quy mà thôi.
Nhưng Lương Thần cũng cảm thấy hoài nghi. Chẳng lẽ y lại thiếu kiên nhẫn như vậy sao? Đối phương muốn dùng bạo lực để đối phó với Trưởng phòng công an huyện sao? Hoặc là Tề Học Quy tin tưởng thế lực sau lưng của mình đã đủ mạnh nên mới làm việc không kiêng nể như vậy? Hay là óc của Tề Học Quy quá đơn giản dẫn đến việc y làm việc quá lỗ mãng? Lương Thần hy vọng Tề Học Quy thuộc loại thứ hai. Nếu như vậy thì sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
- Tề Học Quy chính là tên côn đồ dựa vào chém giết để lập nghiệp, lại tự cao mình có thế lực lớn chống đỡ sau lưng. Nhưng khi y bị cháu liên tục can thiệp vào một số chuyện của mình thì thẹn quá hóa giận, đâm ra thiếu kiên nhẫn mà thôi.
Lan Kiếm nhìn vẻ trầm tư của Lương Thần thì nói một câu:
- Huống chi nếu cẩn thận một chút thì sẽ không có chỗ hỏng.
Khi Lan Kiếm bước vào trong nhà thì Lương Thần không cảm thấy khó chịu gì cả. Kỳ thực hắn cũng đã từng nói với Lan Kiếm. Trong nhà có hai phòng ngủ, mỗi người ngủ một phòng là vừa đủ. Chỉ có điều Lan Kiếm cứ khăng khăng ở lại khu tập thể của lái xe phòng công an huyện.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần đến phòng công an huyện. Đẩy cửa bước vào phòng mình, hắn đã thấy có mấy người cảnh sát ngồi sẵn trong phòng. Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đang cùng nói chuyện với những người cảnh sát này. Nhìn thấy hắn bước vào, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên.
- Chào buổi sáng Trưởng phòng Lương!
- Tiểu Trác tử, Tiểu Thuận tử!
Khuôn mặt Lương Thần biểu lộ sự vui mừng.
- Hai người cũng đã tới đây rồi à?
Hắn không hề nghĩ đến trong sáu nòng cốt cục Công an thành phố điều đến lại có hai người hắn quen là Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử này.
- Vâng, thủ tục giấy tờ đều đã làm xong. Từ nay trở về sau, em và Tiểu Thuận Tử sẽ là lính của anh.
Tiểu Trác cười hì hì nói.
- Đúng là thằng nhóc xấu bụng. Hai người cũng giấu kỹ quá nha. Năm ngoái hai người đến cùng lúc với Khương Bằng nhưng lần đó vẫn không thấy hai người nói ra điều gì cả.
Lương Thần vừa cười vừa đấm vào ngực của Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử. Đối với việc có mặt của hai người này, Lương Thần cảm thấy rất cao hứng. Tiểu Trác Tử và Tiểu Thuận Tử đều là những thân tín của hắn. Liếc mắt nhìn bốn cảnh sát viên còn lại, Lương Thần cười nói.
- Mọi người sẽ không hối hận chứ? Nơi thâm sơn cùng cốc này sẽ không thể sánh bằng với thành phố được.
- Trưởng phòng, chúng em không bao giờ sợ khổ!
Những cảnh sát viên ưỡn thẳng ngực, dõng dạc nói.
- Trước tiên, Chủ nhiệm Ngô sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Khi tan sở, tôi sẽ cho xe đến đón mọi người.
- Cám ơn Trưởng phòng!
Đám người Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận cung kính chào Lương Thần rồi bước theo Chủ nhiệm Ngô rời khỏi phòng.
Lương Thần ngồi trên chiếc ghế bành, hai mắt nhắm lại suy nghĩ, sau đó cầm điện thoại gọi cho Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh nói.
- Anh Diêu, phiền anh thông báo cho tất cả các thành viên Đảng ủy một giờ sau sẽ có cuộc họp.
Là người quản lý mọi chuyện lớn nhỏ của phòng công an huyện, Diêu Kim Minh xử lý mọi chuyện rất nhanh chóng. Khi Lương Thần vừa mới gọi điện thoại xong, Diêu Kim liền đem danh sách nhân viên được điều phối của cục công an thành phố đến phòng họp.
Không cần phải trao đổi trước, chỉ dựa vào hành động của Trưởng phòng, Chủ nhiệm Diêu có thể phán đoán được dụng ý của hắn. Lần này Đảng ủy trăm phần trăm có liên quan đến việc sắp xếp những cảnh sát viên mới đến.
Nói cho rõ ra là Trưởng phòng Lương chuẩn bị sắp xếp vào những chức vị quan trọng sắp tới đây.
: , cuộc họp của các thành viên Đảng ủy bắt đầu diễn ra. Chính ủy Quách Ninh, Phó phòng Hà Nghĩa Trung, Lưu Gia Võ, Quách Cẩm Tiêu, Phù Đại Cương, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Trọng và các thành viên của Đảng ủy đều đến tham dự đúng giờ.
- Lần cải cách nhân sự này của phòng công an huyện, Cục trưởng cục công an thành phố Bộ đã nhiệt tình ủng hộ. Cho nên ngày hôm nay, cục công an thành phố đã cử sáu vị đồng chí đến đây. Chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu việc sắp xếp công tác cho sáu vị đồng chí này.
Lương Thần trước tiên nhấn mạnh sáu viên cảnh sát này là do Cục trưởng cục công an thành phố Bộ sắp xếp, vô hình chung đề cao thân phận của sáu người này. Điều này đã khiến cho Quách Ninh, Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương sinh ra e dè. Do đó, khi hắn đề nghị việc sắp xếp nhân sự thì lực cản tự nhiên sẽ giảm bớt.
- Sơ yếu lí lịch của sáu vị đồng chí này đều không có vấn đề gì. Quả thật cục công an thành phố đã phái không ít nòng cốt tinh anh cho phòng công an huyện chúng ta.
Lương Thần vừa nói xong, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh lập tức đem tư liệu của sáu người này phân phát cho các ủy viên Đảng ủy đang ngồi ở đây, giọng điệu vô cùng cảm thán nói.
- Chúng ta hãy ủng hộ cho việc sắp xếp của lãnh đạo cục công an thành phố.
Phó trưởng phòng Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu, Lưu Gia Võ cầm xấp tài liệu, liếc sơ qua. Chỉ có Chính ủy Quách Ninh là tỏ thái độ khinh thường, không thèm quan tâm đến xấp tài liệu mà ném nó qua một bên.
Một lát sau, Lương Thần cảm thấy mọi người đã xem qua tài liệu, lúc này mới ho nhẹ một tiếng nói:
- Trong số sáu vị đồng chí này, đồng chí Trác Hiểu và Diêu Tiểu Thuận là những tinh anh của đại đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố. Đồng chí Lưu Quân, Trương Duyên là những cảnh sát điển hình của đại đội trị an năm ngoái. Đồng chí Cao Ba, Sa Trí Hoa cũng là nòng cốt của đại đội cảnh sát tuần tra. Lời đề nghị của tôi là hoàn toàn phù hợp với nguyên tắc, giúp cho các đồng chí đó có thể tiếp tục phát huy năng lực. Không biết mọi người có ý kiến gì không?
- Tôi cảm thấy sự sắp xếp này rất là hợp lý.
Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng vội vàng tỏ thái độ.
- Các đồng chí đó đã quen với công việc trước đây và có thể lập tức bắt tay vào công việc ngay bây giờ.
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng phòng.
Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh cũng tán thành. Nhìn cảnh này, nữ Bí thư Đảng ủy Quách Ninh suýt chút nữa tức muốn ói máu. Trước đây, bà ta quen với việc người khác nịnh bợ mình nhưng hôm nay đối tượng được nịnh bợ không phải là bà ta nữa mà là một người khác.
Hai vị thành viên của Đảng ủy vừa biểu lộ thái độ, những người còn lại như Hà Nghĩa Trung, Quách Cẩm Tiêu cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trên thực tế, sự đề nghị này của Trưởng phòng Lương là hợp tình hợp lý, căn bản không có gì để phản bác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, như vậy tôi sẽ sắp xếp công việc của các đồng chí đó như sau. Đồng chí Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận đảm nhận chức Đại đội phó đại đội hình sự. Đồng chí Lưu Quân, Trương Duyên đảm nhận chức Đại đội phó đại đội trị an. Đồng chí Cao Ba, Sa Trí Hoa đảm nhận Đại đội phó đại đội cảnh sát tuần tra.
Lương Thần cất giọng đều đều nói. Vừa rồi hắn đã nghĩ đến phương án sắp xếp công việc cho người có năng lực. Lưu Quân, Cao Ba đều đã từng là Đại đội phó, nay về phòng công an huyện đảm nhận lại chức vụ này cũng không có gì lạ. Vấn đề là ở Trác Hiểu, Diêu Tiểu Thuận vốn chỉ là những cảnh sát viên bình thường, nên tạm tránh cho các thành viên Đảng ủy khác phản đối thì việc tạm đề xuất hai người đảm nhận chức Đại đội phó đã là cực hạn.
Phó trưởng phòng Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt. Tuy là việc phân công công việc cho sáu người này đều nằm trong phạm vi quản lý của họ nhưng ai nấy cũng đều hiểu rõ là hình sự, trị an và tuần cảnh là những đại đội quan trọng của phòng công an huyện. Nếu nắm giữ ba đại đội này tương đương với việc nắm giữ toàn bộ quyền lực của đại bộ phận chấp pháp của phòng công an huyện.
Tuy sáu người này đều là những cảnh sát nòng cốt do cục công an thành phố phái đến nhưng mọi người đều biết đây là những người được phái đến để hỗ trợ riêng cho Lương Thần.
Chính ủy Quách Ninh cười lạnh nói.
- Trưởng phòng Lương, đây là đề nghị của cậu hay là cậu đã có tính toán trước?
- Đương nhiên là đề nghị. Nếu Chính ủy Quách không có cùng ý kiến thì có thể đề nghị khác mà. Nếu ý kiến của Chính ủy Quách hợp lý thì chúng ta sẽ hoàn toàn tiếp thu.
Lương Thần nheo hai mắt lại nói.
Quách Ninh lập tức nghẹn lời. Tập tài liệu bà ta chưa hề xem qua thì làm sao mà có thể đề xuất ý kiến nào được. Tuy nhiên không phải là bà không có sự chuẩn bị, ánh mắt đảo qua đám người Hà Nghĩa Trung, Phù Đại Cương, Quách Cẩm Tiêu, cuối cùng dừng lại Phó trưởng phòng chủ quản hình sự Lưu Gia Võ, giọng điệu xúi giục nói.
- Tôi không có ý kiến gì. Tuy nhiên, Phó trưởng phòng Lưu quản lý hình sự có phải hay không cũng nên cho một chút ý kiến?
- Ai có ý kiến gì thì cũng có thể đề nghị, chỉ cần là hợp lý.
Lương Thần mỉm cười nhìn về phía Phó trưởng phòng L: ưu Gia Võ nói.
Trưởng phòng Lương nhấn mạnh hai chữ "hợp lý". Hợp lý nhưng hợp lý về cái gì và hợp lý như thế nào? Người khác thì không hiểu nhưng Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng thì lại không thể không hiểu. Cuối cùng thì hơp lý hay không hợp lý thì cũng phải dựa vào ý tứ của Trưởng phòng. Trưởng phòng đã cho là hợp lý thì tức là hợp lý.
Chủ nhiêm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh vội vàng nói.
- Đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra được giao cho đồng chí Lưu Quân và Cao Ba đều là những đồng chí có kinh nghiệm. Các đồng chí ấy đến đây giống như là mưa dầm đúng lúc. Tôi tin tưởng hai đồng chí đó có thể hoàn toàn đảm nhiệm được vị trí đại đội trưởng, dẫn dắt đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra đi theo đúng hướng quỹ đạo của mình.
Vị trí của Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy là xếp hạng gần cuối trong các thành viên của Đảng ủy nhưng lại có thể phân công nhân sự quản lý hai đại đội trị an và đại đội cảnh sát tuần tra. Rõ ràng là Diêu Kim Minh rất được Trưởng phòng coi trọng. Vì thế y luôn quán triệt tư tưởng "Hễ ý Trưởng phòng muốn gì thì đều phải ủng hộ". Kiên định giữ vững nguyên tắc, không chút do dự ở phía trước phất cờ.
- Dường như tuổi của các đồng chí này vẫn còn trẻ lắm.
Phó trưởng phòng Phù Đại Cương cầm xấp tài liệu, giọng điệu có chút dị nghị nói. Nhưng lập tức Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng liền cười nhạt nói.
- Hiện tại bất kể là thành phố hay là huyện lý đều cổ vũ tuổi trẻ hóa cán bộ. Theo như tôi thấy, tuổi tác không thành vấn đề. Chỉ cần các đồng chí ấy có thực lực thì chúng ta nên cho các đồng chí ấy một cơ hội.
- Nhưng…!
Quách Cẩm Tiêu dường như muốn nói thêm gì đó nhưng lại chạm phải ánh mắt của Trưởng phòng khiến trong lòng không khỏi kinh động. Nếu nói về trẻ tuổi thì ai trẻ hơn người đang chủ trì hội nghị này Trưởng Phòng Lương Thần? Y nhấn mạnh vào hai chữ trẻ tuổi chẳng khác nào chỉ vào Trưởng phòng. Suy nghĩ cẩn thận, y vội vàng giả lả cười nói.
- Chủ nhiệm Ngô nói thật hợp lý!