- Được, chúng ta đi lên huyện phản ánh đi.
Không biết ai đã lên tiếng và lập tức được những người khác ủng hộ. Mọi người mồm năm miệng mười mà ồn ào:
- Đúng, chúng ta phản ánh lên huyện đi. Dù sao thì cũng phải cho chúng ta một lời giải thích hợp lý chứ.
Có lẽ mọi người cảm thấy sợ hãi với thái độ mạnh mẽ, cứng rắn của vị Trưởng phòng trẻ tuổi, có ở lại đây cũng không thu được kết quả gì. Với tính cách này của Lương Thần thì họ có muốn bức hắn từ chức cũng khó có thể thực hiện được. Vì thế những thanh âm kêu gào lớn tiếng dần dần giảm đi.
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại có chút lo lắng nói với Lương Thần:
- Trưởng phòng, nếu bọn phản ánh đến Ủy ban nhân dân huyện thì chỉ sợ ảnh hưởng không tốt.
- Không có gì là ảnh hưởng không tốt.
Lương Thần lạnh lùng nói, ánh mắt khinh thường nhìn những người đang rời đi.
- Nếu bọn họ cứ gây sức ép thì lâu ngày sẽ sanh ra mệt mỏi, tự nhiên rồi sẽ chấp nhận sự thật thôi.
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng nhìn thấy thái độ của Lương Thần thì họ biết hắn căn bản không quan tâm đến chuyện nhóm cảnh sát bị sa thải đến Ủy ban nhân dân huyện để tố cáo. Nghĩ lại thì thấy hậu thuẫn sau lưng Trưởng phòng cũng rất lớn. Đừng nói là huyện, thậm chí là thành phố cũng không sợ.
Trở lại phòng làm việc của mình, Lương Thần dựa người vào ghế, nhẹ nhàng xoa xoa hai bên huyệt thái dương. Không ở đúng vị trí của mình thì không bàn chính sự. Nhưng đối với công việc này thì không dụng mưu không được. Từ một người cảnh sát nhân dân bình thường được thăng chức thành Đại đội trưởng đại đội trị an, sau đó là Đại đội trưởng đại đội hình sự nhưng hắn vẫn không cảm thấy áp lực công việc. Từ khi trở thành nhân vật số một của phòng công an huyện, hắn mới hiểu được tất cả các mặt đều phải có sự phối hợp chung. Việc hao tổn tinh thần thật sự là nhiều lắm, nhất là tiếp nhận một cơ quan nhiễu loạn như thế này thì khó khăn hơn so với hắn tưởng nhiều.
Trong tháng hai có hai ngày hội trọng yếu. Một là ngày lễ tình nhân 14/02, còn ngày kia là ngày 18/02 (15/01 âm lịch). Trong ngày lễ tình nhân, hắn bớt thời gian về thành phố một lần, mua một bó hoa hồng rực rỡ. Hắn cũng không cố ý giải thích và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng không cố ý truy vấn gì. Bốn người này tình cảm rất gắn bó với nhau. Mặc kệ trong tương lai có thể thực hiện được hay không ý nguyện vĩnh viễn sống chung với nhau, nhưng ít nhất trong lúc này mỗi người đều tận khả năng của mình để cố gắng thực hiện mục tiêu đó.
Ngày 15 tháng giêng âm lịch, hắn đã ở lại Giang Vân. Dựa theo truyền thống hàng năm, vào ngày này sẽ tổ chức ngắm hoa đăng. Khi ấy nhiều người sẽ đổ ra đường. Vốn nhân sự của phòng công an huyện không đủ, nhưng để phòng ngừa những chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ứng phó kịp thời với các tình huống, Lương Thần tự nhiên phải chỉ huy toàn phòng tham gia vào công việc bảo đảm trật tự này.
Cuộc thi nhân viên công vụ chính là sự kiện tiếp theo mà hắn phải làm. Cuối tháng ba sẽ diễn ra cuộc thi tuyển nhân viên công vụ. Lúc này, việc khảo hạch nhân sự đã vào giai đoạn kết thúc. Đối với những người bị khai trừ khỏi cơ quan dẫn đến phiền toái, hắn sớm đã có sự chuẩn bị. Trên thực tế, mấy ngày nay, hắn nhận được không ít điện thoại đòi giải thích, thậm chí là của một vài lãnh đạo của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Nguồn truyện:
Nhưng tất cả đều bị hắn nhẹ nhàng từ chối.
Nếu như Lương Thần chịu nhượng bộ thì chẳng khác nào tự nhổ vào mặt mình. Hắn đã khổ tâm xây dựng hình tượng của mình, xây dựng kế hoạch nghiêm trị những cảnh sát biến chất, mà những người này thì hắn sẽ không dễ dàng tha thứ. Cho nên hắn biết rõ nếu như mình từ chối thì sẽ đắc tội với một số lãnh đạo nhưng hắn cũng đành phải vậy.
- Chú, kể cả chú mà Lương Thần cũng không nể mặt?
Tại nhà Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh, Dương Lâm Lâm dùng giọng điệu khó tin hỏi. Là bạn gái của Tào Cường, bình thường tác phong trong cuộc sống không có sự kềm chế nên dĩ nhiên lần này cũng phải có tên trong danh sách khai trừ. Cô không cam lòng nên lập tức xin người chú vừa mới được thăng chức Phó chủ tịch huyện giúp đỡ. Cứ nghĩ là sẽ nắm chắc phần thắng nhưng không ngờ uy danh của người chú làm Phó chủ tịch huyện cũng không tác dụng gì.
Phó chủ tịch huyện Dương Thanh Nguyên trên mặt hiện lên chút tức giận. Mặc dù giọng điệu của Lương Thần vô cùng nhẹ nhàng nhưng đã không nể tình thì là không nể tình. Tên Lương Thần này đúng là một kẻ điên. Hắn đã dám đóng cửa câu lạc bộ giải trí của tề Học Quy làm cho Tề Học Quy không chịu đựng nổi. Ngoài ra, còn dám bắt giữ cháu ngoại trai và em họ của Tề Học Quy. Nhưng dù sao thì hắn cũng phải nể mặt lãnh đạo huyện một chút chứ. Hắn đã không nể mặt như vậy thì đúng là chẳng coi ai ra gì.
Trưởng phòng chi cục thuế Chu đang làm khách tại nhà Phó chủ tịch huyện Dương. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông ta, y vội vàng nhân cơ hội thêm mắm thêm muối nói.
- Cái tên Trưởng phòng Lương Thần kia chính là người không biết chết là gì. Lần trước em và Chánh văn phòng Cố mời hắn đi Thế Giới Mới ca hát. Trong lúc em đang nói về chuyện phục chức của Tào Cường, bạn trai của Lâm Lâm thì không nghĩ rằng hắn lại cho người mai phục. Sau khi Thế Giới Mới bị đóng cửa, Phó chủ tịch huyện Vương đã đích thân gọi cho hắn nhưng lần đó hắn cũng không nể mặt.
- Trưởng phòng Lương là người có năng lực lại là tuổi trẻ cao ngạo. Trẻ tuổi thì hăng máu. Điều này có thể lí giải được.
Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Cố Bảo Hoa ngồi một bên xen vào. Chuyện không liên quan đến mình nên y không cần nói xấu Lương Thần. Chỉ có điều, nhìn thấy thái độ bất mãn Lương Thần của Phó chủ tịch huyện Dương và Trưởng phòng Chu thì y không thể không phụ họa theo vài câu.
- Cháu thì thấy trong mắt hắn hình như là không có lãnh đạo mà.
Dương Lâm Lâm tức giận nói nhưng lại nghe chú mình nghiêm khắc nói.
- Cháu ra ngoài đi. Chú có việc cần thương lượng với Trưởng phòng Chu.
Dương Lâm Lâm ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Bát cơm của cô không bảo vệ được thì phải tìm công việc khác. Nếu như không có chú sắp xếp thì căn bản là sẽ không được gì.
Từ ngày một đến ngày mười tháng ba, lại có thêm mười một cảnh sát bị khai trừ làm những người còn sót lại cảm thấy run sợ khi đứng trước phòng công tác chính trị. Rốt cuộc một tin tức tốt đã được truyền đến. Chủ nhiệm Ngô của phòng công tác chính trị đã tuyên bố kết thúc việc khảo hạch nhân sự sau hai mươi ngày làm việc.
Khi tin tức được truyền đến, những người còn lại cảm thấy như tránh được một đại nạn liền ôm nhau nhảy múa. Có người thiếu chút nữa đã òa khóc. Trước kia, bọn họ không bao giờ biết tự giác làm việc là gì nhưng đến khi bát cơm của mình có khả năng bị mất đi thì mới giật mình tỉnh lại. Công việc đối với bọn họ thật sự rất quan trọng.
Thật sự mà nói thì lần này Lương Thần cũng đã hạ thủ lưu tình. Nếu thật sự muốn nhẫn tâm thay máu thì nói không phải khoa trương, hơn phân nửa số lượng cảnh sát thuộc biên chế của phòng công an huyện đều không đủ tư cách. Việc làm của hắn đơn giản là dọn sạch những thứ rác rưởi biến chất ra ngoài. Số còn lại tuy không tốt lắm nhưng có thể chấp nhận được.
Một người không thể ôm đồm quá nhiều công việc. Có một số việc không thể làm một lần là xong. Ý định của Lương Thần là đầu tiên sẽ thay thế một nhóm. Sau đó chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ bổ sung thêm một nhóm nữa. Như vậy chất lượng sẽ được tăng lên đồng thời giảm bớt được lực cản trong việc cải cách nhân sự của phòng công an huyện. Cuối cùng đạt tới mục tiêu thay đổi hoàn toàn nhân viên.
Lương Thần biết rằng cho dù có áp dụng biện pháp cũ rich này thì hắn cũng sẽ gặp những lực cản trở mình. Hắn đã kinh qua điều này trong hội nghị thường vụ của huyện. Thậm chí Bí thư tỉnh ủy Lý cũng từng khẳng định điều này cho nên hắn lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Đã năm sáu người mời hắn đến dự tiệc nhưng Lương Thần bất đắc dĩ phải cự tuyệt. Sự việc này vẫn tiếp tục tái diễn cho đến khi kết thúc giai đoạn đầu của cuộc khảo hạch. Nhưng không phải vì vậy mà phiền toái được chấm dứt, ngược lại khi có kết quả cuối cùng lại càng nghiêm trọng hơn.
Ngày 13, hội nghị thường vụ mở rộng của huyện ủy đã được tổ chức. Ngoại trừ chín ủy viên thường vụ, tham dự hội nghị còn có Tập Ái Quân, Hứa Thiện Hoành, Dương Nguyên Thanh, Thẩm Khang Vĩnh bốn vị Phó chủ tịch huyện, Trưởng phòng công an huyện Lương Thần, Trưởng phòng phòng nhân sự huyện Mộc Hỉ Quý, Trưởng phòng phòng tài chính Hồ Nhân và các lãnh đạo thuộc phòng Thuế, phòng Xây dựng, phòng Tài nguyên môi trường đều có mặt.
Đề tài thảo luận đầu tiên là ngân sách ba mươi triệu nhân dân tệ được sở Tài chính phân cho phòng tài chính huyện. Phòng tài chính huyện đã xem xét bồi thường gần ba triệu cho thôn Trung Hà và thôn Hưng Phúc của thị trấn Long Môn cùng với sáu thôn khác. Trưởng phòng phòng tài chính huyện Hồ Nhân và Trưởng phòng phòng Tài nguyên môi trường Đào Vạn Sơn đã báo cáo cụ thể quá trình trong hội nghị thường vụ này.
Ba mươi triệu ngân sách đã được Sở tài chính của tỉnh chi xuống mặc dù đã lập sổ sách đối chiếu đàng hoàng nhưng vẫn xuất hiện lỗ hổng. Phòng tài chính của huyện chính là trứng chọi với đá. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến nhấn mạnh việc dựa vào sự cứu giúp của cấp trên thì chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn. Nếu muốn giải quyết vấn đề, thì thứ nhất là phải tự lực cánh sinh, đẩy mạnh kinh tế của huyện. Thứ hai là đẩy mạnh việc quản lý thu thuế, yêu cầu phòng thuế đất phải làm tốt công tác thu thuế. Thứ ba là mong muốn các cơ quan chức năng tinh giảm biên chế và các khoản tiền chi cho việc lễ lộc.
Lời nói của Bí thư An được các ủy viên thường vụ và các Trưởng phòng tham dự hội nghị nhất trí ủng hộ. Còn về việc thực thi được hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến phát biểu, quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cũng mở miệng nói nhưng lại có sự bất đồng với người trước. Giọng điệu của y có phần châm chọc:
- Huyện Giang Vân của chúng ta, các mỏ than ngầm rất là phong phú. Xung quanh các xã, thị trấn đều có những xí nghiệp khai thác quặng. Tôi đã kiểm tra, xem xét lại, số lượng xí nghiệp đăng ký từ hai đến ba mươi xí nghiệp. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất là quy mô sản xuất của các xí nghiệp than đã đạt hơn hai triệu tấn nhưng thuế nộp hàng năm lại chiếm một hạn ngạch rất nhỏ cho toàn bộ thu nhập từ thuế của huyện. Thậm chí là ở một số năm đều không có số liệu báo cáo nộp thuế rõ ràng.
Trưởng phòng chi cục thuế Chu biến sắc. Lời nói của quyền Chủ tịch huyện Lý thực chất là muốn đề cập đến vấn đề thu nhập từ thuế mà người chịu trách nhiệm cho vấn đề này là y. Thật sự, đối với vấn đề này, y cảm thất nhất thời khó có thể trả lời.
- Bí thư An, Chủ tịch huyện Lý, về tình hình mỏ than tại các xã, thị trấn rất phức tạp xuất phát từ các xí nghiệp bảo hộ tại địa phương. Một lần nữa, chúng tôi yêu cầu cục thuế của huyện chi ngân sách ưu đãi. Các lãnh đạo Huyện ủy đã chỉ đạo thì tôi thân là cấp dưới chỉ có thể phục tùng.
Trong tình huống khó khăn, Trưởng phòng Chu lập tức đổ hết trách nhiệm cho bộ máy lãnh đạo. Lời nói này của y ba phần thật, bảy phần giả. Dù sao thì Bí thư huyện ủy Vương Vũ Trai, Chủ tịch huyện Tống Thanh Lâm đều đã bị bỏ tù, cơ bản là không còn ai để đối chứng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lời nói của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An khiến một số nhân vật đầu nghành khác không kìm được ánh mắt hoài nghi. Khương Truyền An là một trong những Ủy viên thường vụ huyện, lại là chủ quản giám sát nghiệp vụ Ủy ban Kỷ luật, không thể nghi ngờ ông ta là người rất có quyền uy. Mỗi người trong lòng đều hiểu rõ: "Việc chỉnh đốn nhân sự của phòng Công an huyện thật sự tồn tại vấn đề. Với luận điệu ấy, chỉ một câu nói của của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An cũng coi như đã định ra rồi".
- Bản thân phương án chỉnh đốn nhân sự không có vấn đề gì. Nếu không cũng sẽ không được thông qua ở hội nghị thường vụ!
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói tiếp:
- Nhưng điểm cần nhấn mạnh chính là phương án chế định và việc thực thi phương án ấy là hai việc khác nhau. Khi thực tế thi hành phương án, quá trình làm việc cụ thể, sai lầm trong việc tiến hành, sai lầm của người tiến hành và một số vấn đề khác rất dễ phát sinh và trở nên gay gắt. Ba mươi viên cảnh sát bị Phòng công an huyện thanh lọc lần này đã có những phản ứng hết sức dữ dội. Điều này không thể không khiến chúng ta xem trọng.
Khương Truyền An với lời nói nói cực kỳ lão luyện khéo đưa đẩy. Ông ta nhấn mạnh bản thân phương án không có vấn đề, tránh cho tự mình tát tai mình. Đồng thời, ông ta cũng chỉ ra việc chấp hành thực thi phương án chính là nguyên nhân căn bản phát sinh thành vấn đề. Liên quan đến cái gọi là "Người tiến hành", ông ta không nói rõ ràng nhưng rất hiển nhiên, thân là Trưởng phòng Công an huyện Lương Thần khó thoát khỏi hiềm nghi.
- Trong danh sách hơn ba mươi viên cảnh sát bị thanh lọc, số lượng đồng chí công tác nhiều năm trong ngành không phải là ít. Bọn họ đối với kết quả xử lý biểu hiện rất kích động, rất oán giận. Nếu xử lý không tốt, khả năng lớn sẽ làm mất hình tượng của cơ quan chính phủ, tạo dư luận gây ảnh hưởng xấu ngoài xã hội!
Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân lập tức tiếp lời một câu, hướng về các Ủy viên thường vụ cùng một số nhân vật đầu nghành đang ngồi nói rõ sự kiện lần này mang tính nguy hại rất lớn.
Trong phòng hội nghị lập tức vang lên những tiếng xầm xì bàn tán. Cái gọi là "Tội gánh thêm tội" hay là "Việc bé xé ra to" đều chủ yếu phụ thuộc vào lãnh đạo huyện có muốn đá chân vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi này hay không. Nếu như vậy thì đây thực sự là một cơ hội rất thích hợp. Còn nếu không thì cái việc này cũng chỉ là một việc cỏn con, cùng lắm là phê bình vài câu.
Nói tóm lại, việc này được cho là lớn hay nhỏ còn phải phụ thuộc hoàn toàn thái độ của nhóm lãnh đạo Ủy viên thường vụ huyện.!
- Gần đây, Giang Vân vốn đang trong thời kỳ rối loạn. Lần này, những sai lầm trong quá trình thi hành chỉnh đốn và cải cách nhân sự phòng Công an huyện càng làm tin tức dư luận thêm bất lợi cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Lần trước, sự kiện dân chúng tụ họp khiếu tố đã khiến cho lãnh đạo bất mãn, thậm chí kinh động đến cả tỉnh. Tôi thật sự không muốn thấy sự việc như vậy lại tái diễn lần nữa.
Sau khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An lên tiếng, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư dáng bộ nghiêm túc mà biểu lộ thái độ của mình.
Tiếp theo, Phó chủ tịch huyện Dương Nguyên Thanh, Phó chủ tịch huyện Hứa Thiện Hoành đều biểu lộ ý kiến ủng hộ hai vị ủy viên thường vụ.
Đối mặt với những chỉ trích, Lương Thần không khỏi nhíu lông mày. Hắn tạm thời không muốn nói gì, bởi vì hắn còn muốn kiên nhẫn chờ đợi mấy người Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc và nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam tỏ thái độ. Về phần Lý Minh Dương, hắn căn bản là không trông cậy vào. Hắn cho rằng thằng nhãi này không nhân cơ hội ném đá xuống giếng mới là lạ!
- Tôi cho rằng ý kiến của các đồng chí Truyền An và Bộ Thư cũng có những điểm rất đáng xem xét. Tuy nhiên….
Trên đời thật sự có những chuyện không thể ngờ trước được. Người mà Lương Thần hoài nghi cho rằng chẳng những sẽ không giúp hắn, ngược lại sẽ ném đá xuống giếng là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương lại mở miệng đầu tiên để bênh vực hắn.
- Lần này Phòng Công an huyện chỉnh đốn và cải cách nhân sự, chủ yếu nhằm vào chính là một số ít đồng chí có tố chất thấp, tác phong xấu không xứng làm cảnh sát. Chúng ta không thể loại trừ khả năng những người này vì bị thanh lọc nên lòng sinh ra oán hận đã tụ tập gây rối, có ý định hãm hại lãnh đạo cơ quan! Tóm lại, sự tình chưa được điều tra rõ ràng mà đã nhận định việc chỉnh đốn và cải cách nhân sự của phòng Công an huyện tồn tại vấn đề là phán đoán suy luận vô cùng qua loa!
Nghe Chủ tịch huyện Lý Minh Dương trầm giọng đề xuất ý kiến, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc, nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam không kìm được thoáng ngạc nhiên. Mà nhóm người Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư, Phó chủ tịch huyện Vương Gia Quân lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không thể lý giải nổi tại sao vị quyền Chủ tịch huyện từ trước đến nay luôn có thái độ đối địch với Lương Thần, lần này lại thay mặt hắn lên tiếng!
Lương Thần với vẻ mặt nghiêm túc, chính khí nghiêm nghị nghĩ đi nghĩ lại. Rõ ràng đúng là chính mình vừa mới nghe được, thật sự đó không phải ảo giác. Trong đầu không kìm nổi một phỏng đoán mơ hồ. Thằng nhãi này là tính vòng vo hay là ăn phải cái gì rồi nhỉ ? Cơ hội ném đá xuống giếng tốt như vậy chẳng những không nắm chắc, ngược lại dường như gặp chuyện bất bình, ra tay trượng nghĩa mà lên tiếng bênh vực. Thật là kỳ lạ!
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Lý !
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam tiếp theo đã mở miệng. Mặc kệ Chủ tịch huyện Lý là có ý đồ gì, giờ này khắc này lại đúng là đã xoay ngược tình thế. Lương Thần từ chỗ đang thất thế giờ lại có thời cơ tốt. Vị nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ này điềm đạm nho nhã đem ánh mắt nhìn về phía Lương Thần, mỉm cười nói:
- Cho dù là phải định tội danh, cũng nên để đồng chí Lương Thần có cơ hội tự biện minh !
Nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ giọng điệu rất nhẹ nhàng. Nhưng hai tiếng "Tội danh"truyền vào tai bí thư Khương Truyền An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư lại đặc biệt chói tai.
Được nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ nói giúp, Lương Thần trong lòng rất là cảm kích. Đã có lời của đối phương mở đường, Lương Thần cũng nhân cơ hội này nói vài câu. Nhìn về phía đối phương với ánh mắt âu yếm, hắn lấy giọng điệu bình tĩnh mà nói:
- Lần này khảo hạch nhân sự Phòng công an là do tôi tự mình giám sát việc thực thi. Nếu nói trong việc chấp hành đó có xảy ra vấn đề, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Dừng một chút, hắn cầm lấy tập tài liệu ở trong tay giơ lên, giọng điệu châm chọc nói:
- Lần này bị thanh lọc có ba mươi ba viên cảnh sát. Trong đó mỗi một người đều có thể chỉ ra hơn ba lý do để sa thải hoặc khai trừ. Nếu Bí thư Khương, Trưởng ban Triệu, Phó chủ tịch huyện Vương, Phó chủ tịch huyện Dương vẫn còn lý do để hoài nghi. Như vậy tôi đề nghị, huyện lý có thể phái tổ điều tra tiến hành điều tra. Còn nữa, đối với thư nặc danh tố cáo có sự giao dịch tiền, tôi cũng xin được hỏi một câu: Nếu là vu cáo, vậy sẽ truy cứu trách nhiệm cho ai đây?
Nhìn Trưởng phòng Công an trẻ tuổi giơ lên xấp tài liệu, các Ủy viên thường vụ và mấy vị lãnh đạo đang ngồi có chút rúng động trong lòng. Xem ra Lương Thần trước khi đến cũng đã chuẩn bị đầy đủ!
Quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương không nói gì. Y biết người này không thể không chuẩn bị trước. Cho dù là y và Lăng Lam không mở miệng, phỏng chừng đám người Khương Truyền An, Triệu Bộ Thư, Vương Ái Quân muốn cướp cái mũ quan của Lương Thần cũng không dễ dàng gì.
Tài liệu của Lương Thần được truyền đi một vòng. Gần như mỗi một ủy viên thường vụ và nhân vật đầu nghành xem qua tài liệu đều có thái độ ngẫm nghĩ suy xét. Nếu tài liệu trên là thật, như vậy cả ba mươi ba viên cảnh sát bị khai trừ là có lý do chính đáng. Trên thực tế bọn họ cũng biết rõ, Lương Thần sở dĩ không có lo lắng vì việc này hắn làm là không thẹn với lương tâm.
- Thời gian gần đây, rất nhiều người gọi điện thoại cho tôi để nói hộ rất nhiều. Tôi có thể thành thực với các cấp lãnh đạo đang ngồi đây nói một câu, những nhân viên bị khai trừ này hoàn toàn không có chút lý do gì để biện hộ được. Tôi cũng sẽ không mạo hiểm đi sắm vai nhân vật Thiết Diện Phán Quan đâu.
Trong ngữ khí của Lương Thần có chút tự giễu và bất đắc dĩ. Dường như hắn đóng vai một người Trưởng phòng công an bị chịu oan ức nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc một cách hết sức nhuần nghuyễn..
Tên này thật đúng là không kiêng kỵ gì, cái gì cũng đều dám nói! Lý Minh Dương liếc mắt sang vị Trưởng phòng công an trẻ tuổi thầm nghĩ. Y nói tiếp:
- Trong quá trình chỉnh đốn và cải cách nhân sự với quy mô lớn như vậy không thể tránh khỏi sẽ làm tổn hại một số lợi ích cá nhân. Vì vậy trong quá trình xử lý, chúng ta phải tránh việc chỉ nghe một bên. Mọi việc đều căn cứ vào sự thật mà nói. Chúng ta không thể bởi vì một số ít cá nhân ác ý hãm hại mà hiểu lầm đồng chí của mình. Cũng không thể bởi vì e ngại dư luận ảnh hưởng mà đem thái độ tiêu cực dung túng những điều ác để đối phó.
Ngoại trừ Lý Minh Dương ra, phản ứng của Phó bí thư Trịnh Ngọc và nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam đều nằm trong dự liệu của đám người Khương Truyền An, Triệu Bộ Thư. Trên tay là xấp tài liệu, bọn người Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban Tuyên giáo Triệu Bộ Thư cũng ý thức được, lần này tra vấn những vấn đề tồn tại về chỉnh đốn và cải cách nhân sự phòng Công an huyện cơ bản là dừng ở đây. Cuối cùng cũng không giải quyết được gì!
- Chuyện này, Ủy ban Kỷ luật giám sát có thể xem xét đến một chút!
Bí thư Huyện ủy tiếp:
- Cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta thảo luận đề tài tiếp theo.
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến dùng là "Có thể xem xét" mà không phải là "Phải điều tra", bất kể là ý tứ mặt chữ hay là hàm nghĩa trong đó, đều rõ ràng mà biểu lộ ra thái độ An Quốc Kiến đối với việc này.
Một câu nói của Bí thư huyện ủy, không thể nghi ngờ gì nữa sự việc coi như đã có một dấu chấm tròn. Bất kể trong lòng đám người Khương Truyền An, Triệu Bộ Thư là nghĩ như thế nào, bọn họ cũng phải biểu lộ thái độ tôn kính đối với nhân vật số một ở Huyện ủy này..
Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình chuyển tầm nhìn qua Quyền Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và Trưởng phòng Công an huyện, lông mày không khỏi nhăn lại. Xem ra, y đã quá coi thường vị quyền Chủ tịch huyện trẻ tuổi quyết đoán này. Một người đủ tư cách lãnh đạo ở thời khắc mấu chốt là phải quên đi ân oán cá nhân. Mà không thể nghi ngờ, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương hiện tại đã làm được điểm này!
Sau khi Hội nghị thường vụ mở rộng kết thúc, đang chuẩn bị rời khỏi thì Lương Thần bỗng nhiên bị một thanh âm gọi lại. Quay đầu, chỉ thấy Chủ tịch huyện Lý Minh Dương dừng ở trước mặt hắn. Trên mặt không chút biểu lộ tình cảm nói:
- Đến văn phòng của tôi, tôi có việc muốn thương lượng với anh.
Giọng nói và vẻ mặt của Chủ tịch huyện Lý đều giống nhau, đều cứng nhắc một chút dao động cũng không có.
Trưởng phòng Lương vốn dĩ không muốn liên quan đến đối phương. Tuy nhiên tại Hội nghị thường vụ vừa rồi, đối phương đã vì hắn mà "Bênh vực lẽ phải". Vì thế, hắn cuối cùng cũng quyết định đi theo y.
Phòng làm việc của Chủ tịch huyện Lý Minh Dương ở lầu ba. Vì tòa nhà vừa mới xây dựng xong, nên toàn bộ văn phòng từ trong ra ngoài đều rất sang trọng. Lương Thần chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức văn phòng làm việc xa hoa này. Không đợi Lý Minh Dương mời, hắn tự ý ngồi xuống bộ sofa da đắt tiền.
- Có chuyện gì nói đi!
Lương Thần cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng giống một tấm bài tú-lơ-khơ. Hắn dường như còn muốn tỏ vẻ ta đây với quyền Chủ tịch huyện, nói:
- Chúng ta đều hiểu rõ, anh không muốn thấy tôi cũng như tôi không muốn thấy anh!
- Câu nói cuối cùng không sai! Tôi cũng cho là như vậy!
Lý Minh Dương trầm mặt nói:
- Tôi tìm anh là có chuyện. Thời gian sắp tới, tôi cần mượn lực lượng phòng Công an huyện. Cho nên yêu cầu Trưởng phòng Công an huyện là anh phối hợp một chút!