Tin tức Lương Thần tỉnh lại nhanh chóng lan nhanh. Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn lập tức quay trở lại bệnh viện ngay trong chiều hôm đó. Chỉ có điều lần này, ngoài người vợ Nghiêm Lệ là đi theo, còn thư ký chuyên trách Đổng Sáng phải chờ ngoài xe.
Trong phòng bệnh, Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ thấy được trạng thái tinh thần của Lương Thần đã có chuyển biến tốt.
Lương Thần nằm gối đầu ở đầu giường, ăn những miếng táo do bạn gái Diệp Thanh Oánh đưa cho. Thức ăn mà Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm mang vào lúc trưa cho Lương Thần đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Nhìn thấy vợ chồng Bí thư Tỉnh ủy đến thăm mình, Lương Thần vội vàng dựng thẳng người lên, bỏ vội miếng táo trong miệng ra, ngượng ngùng nói:
- Bí thư Lý, cô Nghiêm, sao hai người lại đến đây? Bệnh của cháu bình thường thôi mà, căn bản không sao đâu.
Nghe Lương Thần nói, Lý Thư Hãn đoán là Lương Thần vẫn còn chưa biết bệnh tình của mình. Chắc là chị em Diệp gia cố ý giấu diếm hoặc là chưa tìm được cơ hội thích hợp để thông báo tin dữ này đến Lương Thần.
Chỉ có điều là họ có thể giấu diếm được trong bao lâu? Muốn Lương Thần tiếp nhận trị liệu thì nhất định phải cho Lương Thần biết được sự thật này.
Lý Thư Hãn nói:
- Có bệnh thì phải chữa chứ. Cô Nghiêm của cậu nghe Đình Đình nói cậu đang nằm viện, đúng lúc đó tôi cũng không bận nên cùng nhau đến thăm.
- Cám ơn Bí thư Lý, cám ơn cô Nghiêm.
Lương Thần cảm thấy ấm áp trong lòng. Thân là Bí thư Tỉnh ủy bận trăm công ngàn việc làm gì mà có thời gian rảnh. Đối phương nói như vậy là hoàn toàn sợ hắn suy nghĩ nhiều sẽ sinh ra sự nghi ngờ mà phát hiện ra sự thật.
- Thằng bé này, có gì mà phải cám ơn chứ!
Nghiêm Lệ đôi mắt đỏ lên, đi đến phía đầu giường, cầm lấy tay Lương Thần mà lại không kềm được nước mắt. Đối với chàng thanh niên này, bà đã thích từ lâu. Nếu không như lời chồng bà nói điều kiện chọn chồng của Đình Đình phải là người đàn ông ưu tú thì bà đã chọn Lương Thần rồi. Đứa bé này năm nay mới có hai mươi lăm tuổi, tại sao lại phải gặp vận rủi như vậy?
Vợ chồng Bí thư Tỉnh ủy ở lại phòng săn sóc đặc biệt với Lương Thần khoảng hai mươi phút thì rời khỏi. Lý Thư Hãn ở ngoài cửa nói với Vương Phỉ Hạm:
- Với bệnh tình của Tiểu Thần thì che giấu như vậy không phải là biện pháp. Hãy mau chóng nói cho cậu ấy biết để cùng phối hợp điều trị với bệnh viện.
- Tôi hiểu rồi. Trong lúc Tiểu Thần dùng cơm cũng có nói giỡn một câu.
Vương Phỉ Hạm hít sâu một cái, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa nhiều bi thương.
- Cậu ấy nói cái gì?
Nghiêm Lệ vội vàng hỏi. Bà cảm nhận được giọng điệu của đối phương có gì đó khác thường.
- Cậu ấy nói, nếu một ngày nào đó cậu ấy mắc phải chứng bệnh nan y, cậu ấy tuyệt đối không muốn bị căn bệnh hành hạ và cũng không muốn ai nhìn thấy cậu ấy bị hành hạ cả. Lúc ấy chỉ nên tìm một đỉnh núi nào đó nhảy xuống là xong.
Vương Phỉ Hạm thanh âm có chút run rẩy bởi vì khi nói những lời này, Lương Thần rất là nghiêm chỉnh.
- Có phải cậu ấy đã biết sự thật rồi hay không?
Theo như những lời Vương Phỉ Hạm thuật lại thì rõ ràng Lương Thần đã biết bệnh tình của mình.
- Không ai nói cho cậu ấy biết cả. Tôi, Oánh Oánh và Tử Thanh tạm thời giấu cậu ấy. Chỉ sợ là cậu ấy không chịu nổi cú sốc này mà thôi.
Vương Phỉ Hạm lắc đầu. Bà cũng hiểu được lời nói của Lương Thần có hàm ý khác nhưng quả thật không ai nói điều đó với hắn cả. Cho dù mọi người có biểu lộ một chút khác thường, Lương Thần phải tỏ vẻ hồ nghi chứ. Nhưng đến bây giờ một câu về bệnh tình của mình Lương Thần vẫn không hỏi.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Thần này tính khí rất ngang bướng. Nếu biết được mình bị bệnh nan y, nói không chừng sẽ…!
Nghiêm Lệ nóng nảy. Vốn ý của bà muốn nói cho Lương Thần biết bệnh tình của mình để cùng phối hợp điều trị với bệnh viện. Nhưng hiện tại nếu nói ra điều đó lại càng khiến Lương Thần chết sớm hơn.
- Còn nữa, Lương Thần quyết định buổi chiều sẽ ra viện. Cậu ấy nói bệnh tình của mình không nghiêm trọng nên không cần ở lại bệnh viện.
Vương Phỉ Hạm lại bổ sung thêm một câu.
- Cô hãy khuyên cậu ấy sáng mai hãy ra viện. Lát nữa tôi sẽ tìm viện trưởng để nói chuyện, yêu cầu bọn họ đề ra một phương án trị liệu hợp lý.
Ý của Lý Thư Hãn về phương án trị liệu hợp lý đó chính là âm thầm tiến hành điều trị mà không cho Lương Thần biết.
Vì thế, sau hơn mười phút, tất cả các bác sĩ thuộc khoa não thần kinh đều tập hợp tại bệnh viện trung tâm thành phố. Mục đích chính của cuộc tập hợp này là làm theo chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy: Lập tức tìm ra một phương án trị liệu thích hợp.
Chỉ thị này làm cho các bác sĩ có chút khó xử nhưng cũng phải chấp hành, cũng không thể cò kè mặc cả. Trên thực tế, thông qua việc phân tích bệnh án, các bác sĩ khoa não thần kinh đều biết rằng chỉ có áp dụng phương pháp trị liệu bằng thuốc Đông y là thích hợp nhất và là phương pháp duy nhất phù hợp với chỉ thị của Bí thư mà thôi. Thông qua phương pháp này, cùng với sự phối hợp của người nhà có thể khiến cho bệnh nhân không biết bệnh tình của mình. Chỉ có điều so với phương pháp kết hợp giữa đông y và trị liệu bằng hóa chất thì kết quả kém hơn rất nhiều. Dù sao thì hóa chất khi tác động vào thân thể con người sẽ gây ra tác dụng phụ nhưng lại có thể trực tiếp ức chế được khối u. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm ra sức khuyên bảo Lương Thần sáng mai hay ra viện. Chỉ có điều hắn không chịu nằm trên giường bệnh mà lại ngồi trên ghế salon trò chuyện với chị em Diệp gia và Vương Phỉ Hạm.
Trong lúc Lương Thần và ba người phụ nữ nói chuyện vui vẻ với nhau thì tại huyện Giang Vân đã diễn ra không khí khẩn trương.
Buổi chiều cùng ngày, Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến và Chủ tịch huyện Lý Minh Dương đã tổ chức cuộc họp ủy viên thường vụ mở rộng lần thứ ba trong tháng. Trong cuộc họp, hai nhân vật lãnh đạo này đã nổi giận với Phó chủ tịch thường trực huyện, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng phòng giám sát an toàn Cung Khoan.
An Quốc Kiến lấy giọng điệu nghiêm khắc khác hẳn ngày thường. Ông ta đã lên tiếng khiển trách phòng Giám sát an toàn huyện và phòng tài nguyên môi trường đã không làm tròn bổn phận của mình trong sự cố mỏ than 320, ảnh hưởng đến kết quả điều tra. Ngoài ra còn chèn ép và chỉ trích đồng chí Trưởng phòng công an huyện Lương Thần.
Bí thư An tự kiểm điểm bản thân của mình khi không làm tròn nhiệm vụ của một Bí thư huyện ủy, phụ lòng hậu thuẫn của đồng chí Lương Thần.
Kế tiếp, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương dùng thái độ mạnh mẽ của mình miễn trừ chức Trưởng phòng giám sát an toàn huyện của đồng chí Cung Khoan và Trưởng phòng phòng Tài nguyên và môi trường huyện Liêu Ái Quốc. Đồng thời cảnh cáo nữ Chính ủy phòng công an huyện Quách Ninh, chuyển giao vụ án bắt cóc của Mã Hồng Trung cho Phó trưởng phòng hình sự Lưu Gia Võ phụ trách. Ủy viên Đảng ủy phòng công an huyện, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng tạm thời chủ trì xử lý công việc hàng ngày tại phòng công an huyện.
Chủ tịch huyện Lý Minh Dương còn giao trách nhiệm xử lý vụ án mỏ quặng 320 cho người khác phụ trách, đồng thời triệu tập ông chủ của mỏ than Ngả Liên Hỉ đến phòng công an huyện để tiến hành thẩm vấn. Ngoài ra, Chủ tịch huyện Lý cũng muốn Viện kiểm sát nhân dân huyện sau khi thẩm vấn xong đám người Ngả Liên Hỉ thì chuyển sang viện công tố để tiến hành khởi tố.
Đối mặt với quyền uy của Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, Chủ tịch hội đồng nhân dân Nguyễn Ban Vũ, Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đều tỏ thái độ nhún nhường. Điểm mấu chốt ở đây là không ai muốn chết. Bởi vì Trưởng phòng công an huyện Lương Thần hôn mê nhập viện khiến cho nguyên nhân và kết quả của việc xử lý mỏ quặng của Ngả Liên Hỉ không thể thay đổi. Cả Cung Khoan và Liêu Ái Quốc cũng phải liên lụy.
Cuộc họp đã chấm dứt nhưng dư âm của việc xử lý mỏ quặng vẫn chưa ngừng lại. Buổi chiều cùng ngày, khi mọi người đang chuẩn bị về lại thành phố Liêu Dương thì Cục trưởng Cục quản lý giám sát an toàn sản xuất Phùng Côn đã tiếp đón chuyến thăm đặc biệt của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Cục trưởng Phùng và Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh qua cửa kính xe, Phó giám đốc sở Long sở Quản lý công nghiệp than và Phó giám đốc sở Ôn phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất không khỏi run lên trong lòng, phía sau sưng đổ mồ hôi lạnh.
Nữ chính ủy phòng Công an huyện Quách Ninh gần như phát điên. Bà còn chưa kịp hưởng thụ được quyền lực trong tay thì đã bị tước đoạt hết. Vào buổi sáng, trong cuộc họp các lãnh đạo Đảng ủy, bà đã khiển trách một cách kỳ lạ Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng. Nhìn hai người kia không che giấu được vẻ sợ sệt, không yên, thiếu chút bà đã phát điên lên lần nữa.
Tại sao có thể như vậy? Không ngờ gió lại đổi hướng? Chẳng lẽ là bởi vì cái tên họ Lương đang hôn mê trong bệnh viện kia?
Quách Ninh ở lỳ trong phòng làm việc, tức giận mà suy nghĩ. Sau một lát, bà ta cầm điện thoại gọi cho bố chồng là Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh Hồ Hoành Trung. Nhưng khi nghe đến tên Lương Thần thì đã nghe đầu dây bên kia bố chồng quát:
- Bố đã nói với con nhiều lần rồi là đừng động đến Lương Thần. Con xem lời của bố như gió thoảng bên tai sao? Ngày mai con hãy mau quay về Liêu Dương và đừng bao giờ quay trở về Giang Vân nữa.
- Không phải con muốn đụng chạm gì tên họ Lương. Là hắn khinh người quá đáng.
Quách Ninh lần đầu tiên nghe bố chồng mình nói như vậy thì không khỏi giật mình, nhưng sau đó cũng lớn tiếng trả lời lại:
- Nếu bố không giúp con hả giận thì con sẽ không quay trở về Liêu Dương, sẽ sống cả đời ở Giang Vân này.
- Cái huyện Giang Vân kia có cái gì tốt nào? Nói cho cùng con không cần phải lo lắng khi trở lại Liêu Dương. Đừng bao giờ có hành động gì ngu xuẩn cả.
Thanh âm của Chủ tịch Hồ đột nhiên trở nên lạnh lùng:
- Con yên tâm. Bố chỉ muốn quan tâm đến con, nếu không đã không để yên cho con đến ngày hôm nay. Đừng làm bố và cả Hồ gia phải mất mặt. Bố lớn tuổi rồi mà phải bươn chải bên ngoài. Con trai thì chẳng giúp được gì cả.
- Hồ Tiếu Cơ nếu thỏa mãn được cho tôi thì tôi đâu cần phải đi tìm đàn ông bên ngoài.
Quách Ninh không kiêng nể gì cả, quát to vào máy rồi cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Lời nói của Giáo sư Kim khiến cho Lan Kiếm và Hà Binh là những bộ đội đặc chủng nhiều năm, đã luyện được sắc mặt lạnh lùng giờ phút này cũng không kìm nổi niềm vui bất ngờ, cùng kêu lên:
- Trưởng khoa Kim, Lương Thần thật sự là không sao chứ?
- Còn giả nữa sao?
Giáo sư Kim tức giận trả lời. Dừng lại một chút, ông lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lan Kiếm và Hà Binh hỏi một câu:
- Thế ban đầu vị Lương Thần này đã kiểm tra ở đâu?
- Ở bệnh viện trung tâm thành phố!
Lan Kiếm đã hơi chút bình tĩnh, cũng dùng giọng điệu nghi hoặc nói:
- Lúc ấy, tại bệnh viện trung tâm thành phố, các bác sĩ khoa não thần kinh đã cùng nhau hội chẩn, nhất trí chẩn đoán bệnh của Lương Thần là u não ác tính thời kì cuối.
- Bệnh viện trung tâm thành phố?
Giáo sư Kim trở nên đăm chiêu. Bệnh viện trung tâm thành phố là bệnh viện xếp thứ ba, sau bệnh viện nhân dân tỉnh. Thiết bị y tế và trình độ chuyên môn cũng có sự thua kém so với bệnh viện nhân dân tỉnh. Hơn nữa, tại khoa não thần kinh, bác sĩ chủ nhiệm Tôn Sở Bình cũng là sư đệ của ông. Tại sao cả một đám bác sĩ đã tham gia hội chẩn lại có thể tuyên bố bệnh tình của bệnh nhân sai lầm đến như vậy?
Sau khi Lan Kiếm và Hà Binh rời khỏi, không kềm chế được sự nghi ngờ, Giáo sưKim đã gọi điện thoại cho sư đệ của mình là Tôn Sở Bình để hỏi thẳng vấn đề:
- Sở Bình à, có phải gần đây cậu đã chẩn đoán bệnh cho một bệnh nhân trẻ tuổi tên là Lương Thần phải không?
- Làm sao mà anh lại biết chuyện này? Em cũng xin nói qua với anh, người bệnh nhân trẻ tuổi tên Lương Thần đó cũng thật là tội nghiệp. Năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi, đang là Trưởng phòng công an huyện, hơn nữa lại là nhân tài đang được Bí thư Tỉnh ủy trọng dụng. Tối hôm trước, chỉ vì cậu ấy mà toàn bộ lãnh đạo chủ yếu của tỉnh đã đến bệnh viện của chúng em.
Tôn Sở Bình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nuối tiếc, rồi lại cảm thán và cuối cùng là trình bày tất cả đầu đuôi sự việc.
- Cậu thật là...! Tôn Sở Bình, cậu khiến tôi phải nói với cậu như thế nào đây? Cái người tên Lương Thần vừa mới đến chỗ tôi kiểm tra. Một căn bệnh nhỏ cũng đều không có thì làm sao mà có khối u ác tính trong não chứ. Đầu óc của cậu để đâu vậy?
Giáo sư Kim vừa nghe tiểu sư đệ trình bày kết quả chẩn đoán thì không khỏi cắt ngang lời đối phương, sau đó là mở miệng quở trách.
Chủ nhiệm Tôn bị mắng thì như lọt vào đám sương mù, cảm thấy vô cùng kinh ngạc như muốn cắn rớt đầu lưỡi của chính mình, lớn giọng nói:
- Không có khả năng đó được. Em vẫn còn lưu giữ tấm phim chụp phần não của Lương Thần. Sự chẩn đoán đó không hề sai lầm.
- Vậy thì cậu hãy mang những tấm phim đó qua cho tôi. Tôi cũng có những tấm phim chụp não bộ của Lương Thần. Chúng ta sẽ cùng nhau đối chiếu xem là cậu sai hay là tôi đã sai.
Giáo sư Kim hậm hực nói.
Bên này, Lương Thần hoàn tất việc chụp MRI cho não bộ. Sau khi hắn mặc áo khoác đi ra thì chỉ thấy Lan Kiếm và Hà Binh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn. Một hồi lâu, hai người mới thốt lên một câu:
- Tiếp theo, chúng ta đến bệnh viện quân khu tỉnh.
Lương Thần vốn không muốn bị gây sức ép nhưng thật sự cũng không chịu nổi thái độ kiên quyết của hai vị bộ đội đặc chủng này. Hắn nghĩ bệnh viện quân khu tỉnh thì còn được chứ cái gì mà bệnh viện thủ đô với đi Mỹ thì thật lòng hắn không muốn đi, chi bằng dành thời gian đó ở cạnh người thân của mình thì hay hơn.
Chiếc xe nhanh như chớp tiến đến bệnh viện quân khu tỉnh. Cũng vẫn là chụp MRI cho não bộ. Chỉ gần một giờ sau, bác sĩ trưởng khoa Điền khoa não thần kinh giọng điệu thoải mái nói với Lan Kiếm và Hà Binh:
- Chàng thanh niên này rất khỏe mạnh. Không có vấn đề gì cả.
Nghe vị nữ bác sĩ này kết luận, Lan Kiếm và Hà Binh thở phào nhẹ nhõm. Liên tục hai bệnh viện, cùng lúc hai bác sĩ đầu ngành đưa ra cùng chung một kết quả, chắc hẳn là không sai. Chỉ có điều là tại sao bệnh viện trung tâm thành phố lại đưa ra kết quả hội chẩn như vậy?
Liên tục kiểm tra sức khỏe tại hai bệnh viện khiến Lương Thần cũng có chút nhàm chán, hướng về hai người vệ sĩ nói:
- Lan thúc, Hà thúc, cái gì cần kiểm tra thì cũng đã kiểm tra rồi. Cháu muốn về nhà.
- Không được!
Lan Kiếm và Hà Bình đồng thời lắc đầu đáp.
- Đánh chết cháu, cháu cũng không đi thủ đô đâu, cũng đừng bắt cháu phải đi Mỹ.
Lương Thần ánh mắt lộ ra thần sắc sợ hãi. Hắn biết nếu như không nghe lời hai vệ sĩ này thì có lẽ họ sẽ dùng sức mạnh đối với hắn. Mà nói về vũ lực thì cho dù hắn có tận sức cũng không bằng một phần mười của hai người này.
- Không đi thủ đô, không đi Mỹ thì cũng được. Nhưng tất cả các bệnh viện trong thành phố này chúng ta đều phải đi.
Lan Kiếm và Hà Binh đồng thời đều thay đổi chủ ý. Hai người cũng muốn kiểm tra thêm các bệnh viện khác xem kết quả như thế nào? Vì thế, không cần giải thích nhiều lời, Lương Thần lại bị ép lên xe đi đến quá trưa. Cũng tiến hành chụp MRI cho não bộ Lương Thần mà kết quả cũng không có gì thay đổi, tất cả đều bình thường.
Đến chạng vạng, Lan Kiếm và Hà Binh mới cảm thấy thấm mệt, đưa Lương Thần quay trở về khu chung cư Hoa Sen rồi lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Triều ở khu vực ngoại thành. Trương Ngữ Giai đã đến đây ngày hôm qua, còn Chủ tịch Lâm thì đã đến trước đó.
Mấy ngày nay, Trương Ngữ Giai cứ nghĩ mình nằm mộng. Cô không phải là con nhà giàu có, cũng không phải thiên kim tiểu thư gì. Nhưng nhờ thường xuyên cập nhật thông tin trên mạng, cô cũng có khả năng nhận thức những mặt hàng sang trọng.
Ít nhất tại đây, cô có thể nhận biết được trong căn biệt thự tráng lệ này, từ bức tranh cổ cho đến bình hoa hoặc một cái gạt tàn thuốc nhỏ cũng đã nói lên chủ nhân của chúng là một người giàu có như thế nào. Chỉ có thể dùng bốn chữ "vô cùng xa hoa" để hình dung về chúng.
Chẳng những Trương Ngữ Giai kinh ngạc mà đến Yến tỷ cũng không khỏi ngây dại người khi đặt chân vào trong căn biệt thự.
Trong căn biệt thự này, Trương Ngữ Giai đã gặp một người đàn ông đầu bạc ngồi xe lăn.
- Nếu cô cần điều gì có thể nói cho bảo mẫu hoặc người hầu biết.
Giọng điệu của người đàn ông đầu bạc lộ ra sự mạnh mẽ, chân thành. Sự uy nghiêm này khiến cho cô và Yến tỷ cảm thấy căng thẳng. Ban đầu đã chuẩn bị các câu hỏi nhưng lúc này lại không thốt lên được chữ nào.
- Hãy cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt để sanh em bé một cách thuận lợi. Là bé trai chứ?
Nhắc đến đứa bé, giọng của người đàn ông đầu bạc trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười:
- Tôi là cha nuôi của Lương Thần. Cô cũng có thể gọi tôi là cha nuôi như Lương Thần đã gọi.
Trương Ngữ Giai theo bản năng mà gật đầu. Lúc này cô mới nhận ra khuôn mặt người đàn ông này và Lương Thần có những điểm giống nhau. Cô liếc nhìn sang Yến tỷ bên cạnh cũng thấy chị ấy đang tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau khi Lan Kiếm và Hà Binh về đến hội quán Hoàng Triều đã không giấu được sự hưng phấn mà thông báo kết quả cho Lâm Tử Hiên biết. Vị Chủ tịch Lâm này không kìm nổi cất tiếng cười to:
- Tôi đã nói rồi mà, đứa nhỏ này rất may mắn, làm sao mà xảy ra tình trạng đó được chứ.
Nhìn thấy ông ta có sự xúc động, sớm có chuẩn bị Hà Binh lập tức cầm trong tay lọ thuốc, lấy ra hai viên, một tay vỗ nhẹ lưng Chủ tịch Lâm, tay còn lại nhét viên thuốc vào miệng đối phương. Cuộc phẫu thuật của Chủ tịch Lâm đã thành công nhưng rất kỵ xúc động mạnh. Những ngày gần đây, sức khỏe của Chủ tịch Lâm bị ảnh hưởng vì tin tức bệnh tình của Lương Thần. Điều đó cũng khiến cho bọn họ một phen đổ mồ hôi lạnh.
- Tôi không sao, tôi không chết được đâu.
Lâm Tử Hiên ngừng thở gấp, khuôn mặt già nua giống như ruộng khô hạn gặp nước bừng lên sức sống. Ông quay sang Lan Kiếm và Hà Binh cười nói:
- Tôi cảm thấy mình còn có thể chứng kiến đứa con của Tiểu Thần được sanh ra và lớn lên.
- Chủ tịch Lâm, trước tiên ngài cần uống nốt viên thuốc còn lại đã.
Hà Binh nhìn vị Chủ tịch của mình mà trong lòng không khỏi cảm thán. Từ khi bắt đầu đi theo đối phương, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đối phương hưng phấn đến như vậy. Duyên phận giữa người với người thật sự là kỳ diệu. Có lẽ kiếp trước Chủ tịch Lâm và Lương Thần chính là cha con.
- Chuyện này Tiểu Thần có biết không?
Lâm Tử Hiên ngửa đầu uống nốt viên thuốc còn lại, trong lòng đã có chút bình ổn liền hỏi Lan Kiếm và Hà Binh.
- Tạm thời vẫn chưa nói cho cậu ấy biết.
Lan Kiếm và Hà Binh cùng đáp. Bọn họ đã suy xét cẩn thận, đối với bệnh tình của Lương Thần vẫn còn một chút hoài nghi.
- Ừ, tạm thời đừng nói cho nó biết, cũng đừng để lộ tin tức này ra ngoài. Hãy kiên nhẫn một vài ngày, đối với Lương Thần chỉ có lợi chứ không có hại.
Sự lo lắng trong lòng đã tan hết, Lâm Tử Hiên đã khôi phục lại được sự linh hoạt.
- Cậu ấy đã biết ngài đã khỏe lại.
Lan Kiếm nhẹ giọng thuật lại những gì Lương Thần đã nói.
Lâm Tử Hiên đầu tiên đã ngẩn người ra sau đó lắc đầu cười nói:
- Đứa nhỏ này dường như nhìn thấu được tất cả mọi việc. Nếu biết thế, tôi sẽ không vĩnh viễn dấu nó làm gì.
Lương Thần sau khi bị Lan Kiếm và Hà Binh ép đi một ngày, rốt cuộc đã quay về gia đình nhỏ ấm áp của mình.
Vừa mới bước vào cửa đã nghe một làn gió thơm đập vào mặt. Một thân hình nhỏ nhắn chạy đến ôm chầm lấy hắn từ đằng sau:
- Tiểu Thần ca thật đáng chết mà.
Nghe được giọng nói ngọt ngào như vậy, Lương Thần đã biết cô bé Lan Nguyệt được nghỉ cuối tuần nên trở lại.
- Tiểu Nguyệt à, hiện nay anh không đủ sức khiêng nổi em đâu.
Lương Thần uể oải đáp, vừa đi vừa năn nỉ cô gái trên lưng.
- Sao trông anh mệt mỏi như vậy?
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đều giật mình kinh hãi hỏi.
- Không có gì, Lan thúc và Hà thúc cùng với anh luyện quyền cả ngày.
Lương Thần nói dối, nhẹ nhàng thả cô gái vào ghế salon, còn mình thì ngồi một bên thở dốc.
Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm đều không tin nhưng cũng không ai tỏ vẻ nghi vấn gì. Lan Nguyệt cũng không có nửa điểm hoài nghi, vươn bàn tay nhỏ bé đấm vào ngực Lương Thần dịu dàng nói:
- Tiểu Thần ca, em thấy sau khi anh làm lãnh đạo thì sức khỏe kém đi rất nhiều. Như vậy không được, anh phải thường xuyên tập thể dục chứ.
- Xin tuân lệnh Tiểu Nguyệt của chúng ta.
Lương Thần mỉm cười, giơ tay búng chóp mũi đối phương một cái, trong lòng nảy lên một sự chua xót. Có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn không còn có thể được cô bé này làm nũng nữa. Càng ngày đến ngày chết, hắn lại càng cảm thấy lưu luyến những người thân bên cạnh mình. Lương Thần nhận thấy cái mà mình quý trọng nhiều lắm. Nếu có thể, hắn nguyện dùng tài sản mấy trăm triệu của mình cùng với quyền lực để đổi lấy sinh mạng.
Lương Thần nằm trên chiếc giường đơn trong phòng đọc sách, mở mắt nhìn lên trần nhà, dường như đang chìm vào trạng thái vô thức.
Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một thân hình quen thuộc nhẹ nhàng bước vào. Lồng ngực của hắn lập tức được một thân thể mềm mại áp sát. Lương Thần không cần nhìn cũng biết đây chính là tiểu yêu tinh.
Sau khi ân ái xong, Diệp Tử Thanh nằm trên cánh tay của chàng thanh niên thở mạnh, một tay họa vòng tròn trên ngực hắn, cười nhẹ hỏi:
- Giữa em, Oánh Oánh và dì, anh cảm thấy thoải mái nhất khi ân ái với ai?
Thân thể của Lương Thần hơi cứng lại. Hắn theo bản năng mà cúi đầu đón nhận ánh mắt lóe hào quang của tiểu yêu tinh. Trầm mặc một lúc, hắn thấp giọng hỏi:
- Em đã biết rồi à?
- Thanh âm của dì la lớn như vậy, cách mấy bức tường cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tử Thanh cười nói:
- Đã nhiều năm rồi dì không có làm điều ấy nên thân thể có chút mẫn cảm. Ừ, em biết đấy. Tổng cộng hai người đã làm chuyện ấy mấy lần?
Mấy lần? Dường như là ba lần. Lương Thần không khỏi nhớ lại đêm hôm qua, vương phi xinh đẹp đã uyển chuyển quỳ dưới thân của hắn. Sau khi thỏa mãn, cơ thể của bà đã co giật. Hình ảnh này trước đây hắn chưa từng thấy. Tiểu yêu tinh nói rất đúng, Vương Phỉ Hạm thể chất đặc biệt mẫn cảm. Khi đã nằm nghỉ ngơi trên giường năm, sáu phút nhưng khi hắn lơ đãng đụng vào bất cứ nơi nào trên cơ thể của bà cũng khiến cho đối phương run rẩy kịch liệt.
Như vậy, đàn bà chính là một báu vật trời sinh cho đàn ông hưởng thụ và đạt được khoái cảm chinh phục. Hắn không cũng hối hận khi nắm giữ trong tay một người đàn bà đẹp như vậy.
Kỳ thật Lương Thần rất muốn hỏi Diệp Tử Thanh là sự việc đêm hôm qua Diệp Thanh Oánh có phát hiện hay không nhưng rồi lại thôi.
Chắc là vẫn chưa phát hiện, bởi vì ngày hôm nay thần sắc của Thanh Oánh cũng không có gì bất thường.
- Oánh Oánh vốn cũng muốn đến đây. Chỉ có điều nơi đó vẫn còn đau. Em cũng đã xem qua một chút. Đúng là hơi có vấn đề.
Giọng nói của Diệp Tử Thanh trở nên ma mị, một tay chậm rãi lần xuống phía dưới, cuối cùng nắm được điểm trời sinh của đàn ông, tự mình nói:
- Em nhất định đêm nay phải báo thù cho Oánh Oánh, khiến cho anh không thể chịu đựng nổi.
Tiểu yêu tinh nói là làm, liền tốc chăn cưỡi lên người chàng thanh niên. Sau đó giống như một nữ kỵ binh bắt đầu rong ruổi trên sa mạc, gáy ngọc ngửa ra đằng sau, gương mặt sung mãn mê ly nhưng đôi mắt vẫn không quên hướng về phía cửa. Cô nhớ rõ ràng, khi cô bước vào trong phòng thì nơi cửa đã xuất hiện một thân hình nhỏ nhắn.
Trước cửa phòng, một cô gái đang đứng nhìn xuyên qua cửa trận giao hoan kịch liệt giữa đôi nam nữ, trong lòng vừa cảm thấy chua xót vừa cảm thấy hưng phấn. Dáng người của Tử Thanh tỷ thật là đẹp, còn thân hình của Tiểu Thần ca thì thật là cường tráng. Tử Thanh tỷ đúng là biết hưởng thụ. Làm cái chuyện này thật sự là nhanh như vậy sao? Không được, không được!
Lan Nguyệt cảm thấy một dòng nước ấm trào ra, dường như đã làm ướt quần lót của cô khiến cô không kìm nổi rên khẽ một tiếng, một tay không còn sức lực nắm lấy khung cửa sổ, thân thể mềm mại khụy xuống nền nhà. Ôi, mắc cỡ chết đi được.
Liên tiếp hai ngày, Lương Thần luôn được hưởng cảm giác diễm phúc khôn cùng. Có khi hắn không kìm nổi mà phán đoán rằng, nếu như hắn không vướng phải cái bệnh nan y chết tiệt kia thì cuộc sống bây giờ tốt đẹp biết mấy. Nhưng lập tức ý nghĩ này biến mất đi. Nếu như hắn không mắc bệnh nan y thì làm sao ba người phụ nữ trong ngôi nhà này lại có thể dung túng hắn, thỏa mãn hắn đến như vậy.
Ngày , Lương Thần quay trở về huyện Giang Vân. Việc hắn trở về khiến cho các lãnh đạo đều quan tâm. Bởi vì đồng hành với hắn còn có Trưởng ban Tổ chứccán bộ thành phố Liêu Dương Trương Thu Hiền.
Trước khi Lương Thần quay trở lại huyện Giang Vân một ngày, hắn nhận được điện thoại của Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy yêu cầu hắn phải đến Thành ủy ngay lập tức. Tại văn phòng Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật thành phố, hắn đã cùng với Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật Văn Trị Thủy nói chuyện rất lâu.
Lương Thần cảm thấy trong lòng không vui cũng không buồn. Cho dù có cho hắn làm Chủ tịch huyện hay Chủ tịch Thành phố thì hắn cũng không vui lên được. Tuy nhiên hắn loáng thoáng hiểu được đây là ý của lãnh đạo. Đại khái là thời gian của hắn không còn nhiều nên đặc biệt thăng nửa cấp cho hắn. Điều này cũng đã có sự đồng ý ngầm của Bí thư Tỉnh ủy Lý.
Vì thế ngày , chịu sự ủy thác của Thành ủy, Ban Tổ chức cán bộ đã đến huyện Giang Vân, tuyên bố quyết định Lương Thần thay thế cho Trịnh Ngọc làm Ủy viên thường vụ huyện ủy, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật kiêm Trưởng phòng công an huyện.
Việc bổ nhiệm này khiến cho ai cũng cảm thấy kinh ngạc. Không ai nghĩ đến, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vị Trưởng phòng công an huyện trẻ tuổi kia được thăng nửa cấp, trở thành Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật.
Mặc dù bệnh tình của Lương Thần đã được che giấu ở tỉnh. Nhưng dù sao giấy cũng không gói được lửa. Không ít người đã cảm thấy vui mừng khi người khác gặp họa. Có người lại vừa thông cảm vừa thấy tiếc. Nhưng bất kể là gì thì ai cũng cảm thấy khiếp sợ khi Lương Thần lên chức như vậy.
Ai ai cũng biết chi tiết về con người Lương Thần. Chàng thanh niên này từ một cảnh sát nhân dân không có tiếng tăm gì tại một đồn cảnh sát nông thôn nho nhỏ được phá lệ đề bạt lên làm Đai đội trưởng đại đội trị an. Sau đó được điều đến Liêu Dương làm Đại đội trưởng đại đội hình sự của cục công an thành phố Liêu Dương. Cho đến nay thì là Trưởng phòng công an huyện rồi Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Theo cấp bậc thì là Phó phòng rồi mới đến Trưởng phòng, tiếp theo rồi mới lên nữa. Đối với người khác thì cần phải tốn thời gian vài năm nhưng Lương Thần thì chỉ mất có một thời gian ngắn. Tốc độ lên chức này sợ còn nhanh hơn so với hỏa tiễn.
Sau khi đọc quyết định bổ nhiệm xong, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Thu Hiền nắm tay Lương Thần khẽ thở dài nói:
- Bí thư Lương cứ yên tâm công tác, giữ gìn sức khỏe. Có điều gì khó khăn thì cứ thông báo lên cấp trên.
- Không có gì khó khăn đâu, cảm ơn thành ý của lãnh đạo thành phố. Xin cảm ơn Trưởng ban Trương đã tín nhiệm và ủng hộ cho tôi.
Lương Thần cười, trên mặt vẫn không biểu lộ chút khác thường nào. Tất cả mọi người dường như đều biết bệnh tình của hắn và chính hắn cũng phải giả bộ như không biết gì cả.
Nhìn theo đám người của Trưởng ban Trương leo lên xe rời khỏi, Lương Thần xoay người tiếp nhận sự chúc mừng của những người đồng nghiệp tại Huyện ủy. Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và các Ủy viên thường vụ lần lượt đều bắt tay. Thậm chí đám người Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh cũng đi tới biểu đạt sự chúc mừng đối với Lương Thần. Mấy ngày trước, đối phương còn là cấp dưới của bọn họ nhưng hiện nay đối phương đã vượt qua mặt, chẳng những đã là cấp Phó cục mà còn là Ủy viên thường vụ. Chỉ có điều, sau khi biết được hậu thuẫn đằng sau của Lương Thần, đám người Vương Ái Quân, Dương Nguyên Thanh không thể không phục.
- Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm trưa tại căng tin đi!
Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến đảo mắt nhìn mọi người, đề nghị:
- Coi như là chúng ta chúc mừng cho Bí thư Tiểu Lương.
Được nhân vật số một của Huyện ủy đề nghị, những lãnh đạo khác của Huyện ủy đều vui vẻ tán thành, cùng nhau hướng về căng tin của Huyện ủy.
Buổi chiều, Lương Thần về đến phòng công an huyện.
Biết được Trưởng phòng đại nhân, không, biết được Lương Thần đã được thăng chức làm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng không khỏi nước mắt lưng tròng. Mặc dù hội nghị thường vụ đã quyết định cho bọn họ chủ trì công việc nhưng nhiều người lại sợ Chính ủy Quách Ninh. Hơn nữa một vài thành viên Đảng ủy đã lách sang bên Quách Ninh khiến cho bọn họ không còn ý nghĩa gì.
- Các anh hãy triệu tập cuộc họp các thành viên Đảng ủy mau!
Lương Thần sắc mặt âm trầm nói. Hắn hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, nếu ai không sợ chết thì cứ phóng lại đây. Hắn sẽ không ngại cho đối phương bùng nổ tan xương nát thịt.
- Vâng, thưa Bí thư!
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng vội vàng tiếp nhận mệnh lệnh rời khỏi. Ông chủ đã trở lại, bọn họ không kìm nổi sự hãnh diện của mình. Tư thế khom lưng mấy ngày trước bây giờ đã có thể đứng thẳng trở lại.
Trong cuộc họp Đảng ủy mở rộng, Lương Thần từ đầu đến cuối vẫn giữ sắc mặt âm trầm. Đầu tiên, hắn nghe Đại đội phó Trác Hiểu báo cáo về vụ giải cứu cho Mã Hồng Trung bị bắt cóc. Tiếp theo đó là bắt đầu hướng về Chính ủy Quách Ninh khai hỏa.
Trước đây đã không có cảm tình thì bây giờ làm gì có tình cảm nữa. Hắn khiển trách Chính ủy Quách Ninh một cách thẳng thắn, khiến cho bà ta sắc mặt từ trắng bệch chuyển sang hồng, từ hồng chuyển sang tái xanh, từ tái xanh biến thành đen, cuối cùng vị nữ Chính ủy này không kiềm chế được, vỗ bàn quát lớn:
- Họ Lương, nếu cấp trên không thương xót cho tính mạng sắp tàn của cậu thì làm gì mà đến bây giờ cậu được làm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Không thừa dịp bây giờ còn sống thì lo ăn, lo uống đi, đụng chạm đến bà già này làm gì? Cậu uống lộn thuốc rồi sao?
Phó trưởng phòng Lưu Gia Võ, Phù Đại Cương, Hà Nghĩa Trung dùng ánh mắt khác thường nhìn sắc mặt xanh mét của Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Bệnh tình nan y của Bí thư Lương đã trực tiếp phát ra từ miệng của nữ Chính ủy Quách Ninh thì cái tin tức mà bọn họ bán tín bán nghi nay đã được xác minh là đúng.
Diêu Kim Minh và Ngô Quốc Hùng cũng lo lắng liếc nhìn Lương Thần một cái. Hiện tại hắn chính là chỗ dựa vững chắc cho bọn họ. Nếu hắn có xảy ra việc gì không hay thì tiền đồ của bọn họ xem như đã bị tuyên án tử.
Đại đội phó hình sự Trác Hiểu, Diêu Hiểu Thuận, Đại đội trưởng trị an Lưu Quân đều nhìn về phía Lương Thần, hy vọng đối phương sẽ có đủ dũng khí để bác bỏ lời nói của Quách Ninh. Bởi vì, bất kể như thế nào thì bọn họ cũng không tin rằng, Trưởng phòng còn trẻ tuổi như vậy lại mắc bệnh nan y.
- Tiểu Liêu, đem những gì mà Chính ủy Quách mới vừa nói ghi vào trong biên bản cuộc họp.
Lương Thần nhếch mép cười, quay sang thư ký phụ trách ghi biên bản cuộc họp Liêu Đông Đông nói, rồi lại hướng về Chính ủy Quách Ninh lạnh lùng tiếp:
- Tôi sẽ đem những gì thảo luận ngày hôm nay lên cuộc họp thường vụ của huyện. Tôi muốn nhìn kỹ một chút thuộc cấp đã dùng những từ ngữ ác độc công kích cán bộ lãnh đạo rốt cuộc có thể hay không được các lãnh đạo Huyện ủy thừa nhận. Đồng chí rốt cuộc có còn muốn làm Chính ủy của phòng công an huyện nữa không?
Nghe xong những lời nói của Lương Thần, sắc mặt Chính ủy Quách Ninh không khỏi biến đổi. Cha chồng đối với bà đã có sự bất mãn tới cực điểm. Hiện tại, Lương Thần lại dùng phương pháp này để uy hiếp bà. Lúc này, bà ta cảm thấy gần như đoán được mình sẽ bị cắt chức hay không. Nhưng không được, tuyệt đối bà ta không thể ngồi chờ chết. Bà phải nghĩ ra đối sách để giải quyết mới được.
Trong lúc này, bác sĩ não khoa tại bệnh viện trung tâm thành phố Tôn Sở Bình đã trải qua một thời gian đấu tranh tư tưởng kịch liệt, rốt cuộc đã báo cáo với lãnh đạo bệnh viện về việc kiểm tra, chẩn đoán bệnh tình của Lương Thần đã hoàn toàn trái ngược với kết quả chẩn đoán của bệnh viện nhân dân tỉnh.
Viện trưởng Hầu Hải Dương sau khi nghe Tôn Sở Bình báo cáo thì phản ứng đầu tiên chính là lo sợ. Nếu thật sự là vậy thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của bệnh viện trung tâm thành phố. Nhưng che giấu thì lại không thể che giấu được. Mà không che giấu được thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Vì thế, viện trưởng Hầu cũng chỉ biết báo cáo lên lãnh đạo chủ quản của thành phố.