Ra khỏi phòng, Lương Thần theo sự dẫn đường của Hà Binh, đi tới một ban công lộ thiên khác.
Tại đó, một người đàn ông tóc trắng mặc một chiếc áo len lông cừu trắng ngồi trên xe lăn, đang xuất thần nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời.
Mặc dù giờ phút này đối phương chỉ lưu lại bóng dáng cho hắn, nhưng Lương Thần lại có thể tinh tường cảm giác được, tâm tính của người đàn ông này đã thay đổi. Không khí ảm đạm bao phủ trên người khiến cho người ta sợ hãi bất an ngày trước hầu như đã biến mất, thay vào đó chính là một sức sống cởi mở và tràn đầy sinh khí. Sức khỏe đối phương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, nhưng mà vết thương trong tâm hồn đã được chữa khỏi.
- Chủ tịch Lâm!
Lương Thần đi tới, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng.
- Gọi sai rồi, gọi lại lần nữa.
Lâm Tử Hiên không quay đầu mà dùng âm thanh lạnh lùng nói.
Lương Thần giật mình một cái, sau đó liền hiểu được ý của đối phương. Tiếng "cha" này, hắn sao cũng cảm thấy không thể nói ra miệng được. Dừng một lúc, hắn cắn chặt răng, mở miệng gọi:
- Cha nuôi!
Lâm Tử Hiên hai tay quay xe lăn, chậm rãi xoay người qua. Dung mạo ông không thay đổi gì nhiều, nhưng trạng thái tinh thần thì rất tốt. Dường như ông trẻ lại vài tuổi so với lúc trước. Khóe môi không khỏi lộ ra nụ cười, giơ tay chỉ chỉ đối phương nói:
- Con đó, còn không thẳng thắn bằng con bé Ngữ Giai kia. Cha đem mấy trăm triệu tài sản cho con, chẳng lẽ không đáng để nhận một tiếng cha nuôi này của con sao?
- Đã quen gọi ngài là chủ tịch Lâm, đột nhiên thay đổi cứ cảm thấy có chút không quen lắm!
Lương Thần cười nói. Trên thực tế đối phương nói rất đúng, đổi lại bất cứ kẻ nào khác, bỗng dưng có được tài sản mấy tỷ, đừng nói gọi cha nuôi, cho dù là gọi ông nội, gọi tổ tông cũng đều cam tâm tình nguyện.
- Thời gian dài lâu, tự nhiên sẽ quen thôi
Lâm Tử Hiên trong nụ cười mang theo niềm vui mừng sâu đậm. Thằng bé này là người thừa kế do tự ông chọn, tuy rằng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng trong suy nghĩ của ông, đã đem đối phương xem như con của mình. Hiện giờ được nghe tiếng cha nuôi này, lòng ông từ trong ra ngoài cảm thấy thật thoải mái dễ chịu. Con thì có rồi, con dâu cũng có luôn, thậm chí còn có cả cháu trai. Bỗng nhiên lúc đó, ông thấy được chính mình có vô số động lực để tiếp tục sống.
Dừng một chút, lại cười nói:
- Hiện tại con cũng làm cha rồi, cảm giác thế nào? .
- Rất xúc động, rất hổ thẹn, cũng rất áp lực!
Lương Thần lấy giọng điệu thành khẩn hồi đáp.
- Hai điểm cuối có thể hiểu được, nhưng không nên vì vậy mà tạo gánh nặng cho mình!
Lâm Tử Hiên giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu đối phương ngồi xuống ghế dựa trước mặt ông, sau đó cười nói:
- Đời người thường hay gặp phải vô số điều bất ngờ, mà cũng vì những bất ngờ này, thường sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm. Như chuyện mẹ con Ngữ Giai mà nói, đó là vì một lần bất ngờ ngoài ý muốn mà tạo ra một sai lầm đẹp. Con có thể dốc toàn lực để bồi thường cho hai mẹ con cô ấy, nhưng phải tránh không để vì thế mà ép buộc bản thân chọn lựa một cách không lý trí.
- Xin cha chỉ bảo thêm!
Lương Thần ánh mắt như trông đợi nhìn vào người đàn ông từng trải qua nhiều tan thương đau khổ. Tất cả tình trạng trước mắt của hắn đối phương đều biết rõ, thậm chí có thể nói, hiện giờ những gì hắn gặp phải phần lớn là do an bài trước đây của đối phương. Có lẽ, sự lẫn lộn bất an trong lòng của hắn chỉ có thể được chỉ bảo và khuyên giải thông qua đối phương.
- Con muốn làm một người đàn ông tốt chịu mọi trách nhiệm, nhưng cái "chịu trách nhiệm" này đối với con mà nói, thực sự quá tách rời thực tế!
Lâm Tử Hiên mỉm cười nói:
- Bởi vì Ngữ Giai đã có con, con muốn chịu trách nhiệm với mẹ con cô ấy. Vậy thì nếu Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cũng có con, thế con tính thế nào? Lương Thần, cuối cùng chỉ có một thân xác này, có thể đem chính mình chia thành mấy phần phân phối đồng đều không? Nói cách khác, con chịu trách nhiệm với mẹ con Ngữ Giai, trên thực tế lại là không chịu trách nhiệm với những người phụ nữ khác.
Nói tới đây, Lâm Tử Hiên dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng về bầu trời mờ tối, thản nhiên nói:
- Tham lam là bản tính con người. Không hề nghĩ tới những gì đã có, chỉ muốn được nhiều hơn những gì hiện có. Đối với của cải cũng vậy, đối với quyền lực cũng vậy, đối với phụ nữ đẹp cũng vậy thôi.
- Con nên làm như thế nào?
Lương Thần vẻ mặt vẫn đang lẫn lộn hoang mang. Lời nói đối phương quả là rất có đạo lý, nhưng dường như đối với hắn lại hoàn toàn không giúp đỡ được gì. Hiện tại hắn cần là một biện pháp cụ thể có thể thực hiện.
- Con cảm thấy mình nên làm thế nào?
Lâm Tử Hiên mỉm cười, giơ tay chỉ vào xung quanh, lên giọng nói:
- Không nói đến những gì con gầy dựng trong chốn quan trường. Hiện tại con với thân phận đại phú hào hàng trăm triệu, chỉ cần con đồng ý, từ nay về sau mỗi đêm tối hay là ban ngày con hoàn toàn có thể được hưởng thụ mỹ nữ trên toàn thế giới hầu hạ. Chỉ cần con đồng ý, con hoàn toàn có thể giống như một ông vua hoang dâm vô đạo, xây dựng một hậu cung khổng lồ, sẽ có vô số người đẹp tình nguyện làm thành viên trong hậu cung này.
-Có bao nhiêu người sẽ phải dựa dẫm vào hơi thở của con? Có bao nhiêu người đẹp sẵn sàng dâng hiến thân thể của họ cho con?
Lương Thần thần sắc trên mặt biến đổi. Hắn chưa từng nghĩ tới, đống của cải trên tay hắn lại cho hắn nhiều ưu việt như vậy.
Theo như Lâm Tử Hiên đã nói, chỉ cần hắn đồng ý, vậy thì dù có thêm mong muốn gì đi nữa cũng có thể trở thành sự thật!
- Con chỉ muốn nắm chặt mọi thứ hiện tại!
Lương Thần lắc lắc đầu, những gì đối phương miêu tả quả thật rất là có sức hấp dẫn. Nhưng đối với hắn mà nói, thua xa lý tưởng bảo vệ người phụ nữ mà hắn yêu thương.
-Vậy còn do dự cái gì?
Lâm Tử Hiên không kìm nổi cười nói:
- Có thể tranh thủ, có cơ hội chiếm giữ lấy, vậy thì không nên do dự mà đi tranh thủ chiếm giữ lấy. Trước tiên con phải giữ vững quyết tâm của chính mình, sau đó lại đi suy xét các cô sẽ lựa chọn như thế nào! Nếu con không có lòng tin vào chính mình, vậy thì người khác sao có thể tin vào con được?
-Con hiểu rồi!
Trầm lặng một lúc lâu, Lương Thần chậm rãi gật đầu nói
-Buổi tối nên ở lại đây đi, chăm sóc Ngữ Giai. Cốt cách con bé Ngữ Giai rất tốt, mắt con cũng không đến nỗi tệ!
Lâm Tử Hiên cười nói.
Buổi tối mười giờ rưỡi, ở cửa khách sạn Đế Hào, dưới ánh đèn nê ông rực rỡ vẫn như xưa, Vương Phỉ Hạm mặc lễ phục dạ hội màu lam vẫy tay chia tay cùng một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề. Mặt ngọc xinh đẹp đỏ bừng do say rượu, nữ vệ sĩ đến dìu thân thể mềm mại hiện giống như còn sức lực.
Nhìn một màu xanh chàm sâu sắc xa xôi như bầu trời buổi tối đang dần biến mất vào bên trong cửa xe, người đàn ông trung niên trong lòng bỗng hiện ra sự tiếc nối khôn cùng. Người phụ nữ cao quý lãnh diễm như Vương phi lại cự tuyệt sự mời gọi của ông ta, hơn nữa cũng không cho ông ta hộ tống về nhà, điều này khiến cho lòng tự tin của ông vốn rất nồng nhiệt bị đả kích rất lớn. Tuy nhiên, cũng may đối phương đồng ý lần sau đi xem ca kịch cùng, điều này chứng minh ông ta vẫn còn có cơ hội.
Lúc ấy kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đang ngồi trên salon xem TV giết thời gian, cuối cùng nghe được âm thanh chìa khóa mở khóa. Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Phỉ Hạm thân đầy mùi rượu, đang được nữ vệ sĩ dìu đỡ lảo đảo đi vào.
- Chủ tịch buổi tối tham gia một yến tiệc. Có uống vài ly
Nữ vệ sĩ kiêm thư ký riêng nhẹ giọng giải thích một câu, sau đó giao người phụ nữ đang dìu đỡ cho chị em Diệp gia, nhẹ gật đầu, xoay người đi ra cửa phòng.
Dìu đỡ Vương Phỉ Hạm nằm lên salon, Diệp Tử Thanh rót một ly nước đem đến bên miệng đối phương, lại bị đối phương giơ tay gạt qua một bên, làm nước bắn tung tóe ướt một mảng lớn trên bộ lễ phục màu lam.
- Con yêu!
Vương Phỉ Hạm đôi mắt mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh lịch của con gái, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giãy dụa ngồi dậy, giơ tay ngọc nhẹ lay động nói:
-Mẹ vừa quen với một người đàn ông, rất đẹp trai, rất thú vị. Mẹ đã hẹn với anh ta, lần sau cùng nhau xem ca kịch. Con yêu, yên tâm đi, về sau mẹ không tranh giành với con nữa!
-Mẹ, mẹ say rồi!
Diệp Thanh Oánh trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút thương hại. Bình thường sau khi tan tầm thì mẹ về nhà rất sớm, nhưng trong gần nửa tháng nay dường như phải đến nửa đêm thì mới chịu về. Cô biết ý mẹ là đang cố tình lảng tránh chính mình. Cô biết bởi vì ngày đó khi chân tướng bị vạch trần, khiến cho mẹ nảy sinh cảm giác hổ thẹn mỗi khi đối mặt với cô. Còn hiện tại, mẹ dùng cách thức này tiếp cận mình để làm nhẹ bớt nỗi đau khổ ẩn chứa trong lòng.
-Mẹ không uống say, mẹ rất tỉnh táo, mẹ xin lỗi con!
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Vương Phỉ Hạm trên mặt hiện ra vẻ đau khổ, bà mệt mỏi ngã dựa vào salon, dùng hai tay che mặt mình lại.
-Được rồi, mẹ! Con dìu mẹ đi rửa mặt, sau đó ngủ một giấc ngon. Tin con đi, ngày mai cũng sẽ là một ngày vui vẻ!
Diệp Thanh Oánh dịu dàng nói. Sau đó giơ tay nâng một cánh tay của mẹ lên đồng thời quay đầu nói với Diệp Tử Thanh:
- Tử Thanh tỷ đến giúp với!
Diệp Tử Thanh dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Phỉ Hạm đang say rượu một cái, chạy qua nâng đỡ cánh tay còn lại của đối phương, cùng với Diệp Thanh Oánh dìu đối phương đưa vào phòng tắm.
Trong phòng tắm sang trọng, hơi nước dày đặc, ngọc thể đầy đặn trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện dưới bọt nước. Nhìn Vương Phỉ Hạm nằm trong buồng tắm, mặt ngọc ửng đỏ đang ngủ say tựa như nữ thần, Diệp Tử Thanh trong lòng không khỏi thầm thở dài. Đã ở cái tuổi này mà vẫn còn phong thái tao nhã độc nhất vô nhị trái lẽ thường như vậy, nếu đổi lại cô là Lương Thần, cũng nhất định dám phạm vào lỗi lầm to lớn nhất trong thiên hạ, theo đuổi đối phương tới cùng.
Diệp Thanh Oánh dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau thân thể của mẹ, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần phức tạp. Năm tháng đã qua chẳng những không để lại vết tích gì trên cơ thể mẹ, ngược lại còn tăng thêm vô số đường nét quyến rũ. Đó chính là phong cách độc đáo do trải qua nhiều năm tháng lắng đọng tạo thành, dù là tuổi trẻ như cô hay Diệp Tử Thanh đều không thể có được. Khó trách, Lương Thần cũng sẽ vì thế mà mê muội, chỉ sợ là bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể tránh được sức quyến rũ của mẹ mà thôi.
- Oánh Oánh, trong lòng dì rất đau khổ!
Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng nâng cơ thể của Vương Phỉ Hạm lên, vừa lau vừa nhẹ giọng nói.
-Em biết!
Diệp Thanh Oánh quay đầu nhìn đối phương một cái, khe khẽ thở dài nói:
- Thần, không tính trở về nữa sao?
- Chị không biết!
Diệp Tử Thanh lắc đầu, mặt ngọc lộ vẻ phức tạp, thấp giọng nói:
- Kỳ thật anh ấy từng trở về. Có một hôm chị thấy xe anh ấy đậu dưới lầu, nhưng mà khi chị chạy xuống, xe đã chạy đi rồi!
Diệp Thanh Oánh ngừng tay một chút, ngẩng khuôn mặt thanh lịch lên, sau một lúc lâu trầm lặng nói:
-Anh ấy và mẹ đều giống nhau, đang sợ hãi, đang trốn tránh! Chị không cảm thấy, hành động và tính cách anh ấy rất là trái ngược hay sao?
- Đó là bởi vì anh ấy quá quan tâm để ý. Anh ấy không thể thừa nhận kết quả đã mất!
Diệp Tử Thanh chân thành trả lời.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy người mặc áo gió màu đen buộc ngang thắt lưng. Vương Phỉ Hạm chân mang giày da đi đến. Tấm thân cao cao, mặt ngọc lãnh diễm không có nửa nụ cười, hai tay đút vào trong túi áo, đôi chân thon dài trong quần bó màu đen như tơ ngỗng hiện ra bên dưới vạt áo gió thật quyến rũ. Trước mặt người ngoài, Vương phi luôn biểu hiện vẻ lạnh lùng và cao ngạo nghìn dặm xa cách.
Ngòi bút vàng lay động một chút trên tờ chi phiếu, Vương Phỉ Hạm đem tờ chi phiếu viết xong đưa ra trước mặt người đàn ông béo mập. Người đàn ông trung niên mập lùn dùng ánh mắt tham lam mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp lãnh diễm trước mặt, một đôi tay mập ú giơ ra, cả chi phiếu lẫn tay ngọc đều nắm chặt trong tay, miệng đê tiện thốt ra:
- Vị phu nhân xinh đẹp này, xưng hô thế nào, kết bạn được không?
Vương Phỉ Hạm dùng hết sức chống cự, nhưng cũng không thể thoát ra được. Vừa đúng lúc này, Lương Thần im lặng tiến tới tiếp cận, giơ tay kéo đầu người đàn ông béo mập về phía sau, đột ngột đấm một cái. Trong tiếng la đau đớn đối phương buộc phải buông lỏng tay ra.
- Mày dám đánh người? Thằng quỷ này, mày đúng là không muốn sống rồi!
Người đàn ông mập lùn một tay ôm đầu, một tay kia chỉ vào Lương Thần mắng chửi xối xả. Vốn ra đòn độc thủ không có sức tàn khốc mấy, nhưng đối với tâm địa xấu xa của y lại tạo thành một sự thương tổn cực lớn. Y liền quay đầu nói với hai cảnh sát giao thông:
- Các anh là làm ăn cái kiểu gì thế, không thấy thằng khốn này hành hung hả?
"Ai bảo tay ông táy máy, vô lễ với người phụ nữ kia!". Hai cảnh sát giao thông dùng ánh mắt không tốt lành lườm người đàn ông béo lùn một cái. Nếu không phải e dè đối phương có khả năng có vài phần lai lịch, bọn họ khẳng định nhìn cũng không thèm nhìn thằng chó này. Miệng nói một câu cho có lệ:
- Xin mọi người bình tĩnh một chút, hừm, có gì từ từ nói!
- Ông đòi bồi thường đã cho ông rồi!
Lương Thần cầm lấy chi phiếu từ trong tay Vương Phỉ Hạm, quăng ra trước mặt người đàn ông béo lùn, lạnh lùng nói:
- Làm người phải biết đâu là điểm dừng. Nếu tôi là ông thì giờ đã về nhà vui vẻ rồi!
Vương Phỉ Hạm đứng phía sau người đàn ông, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào hình bóng rộng lớn trước mặt, trong lòng tuôn trào một loại cảm giác an toàn được bảo vệ rất thật. Bà không có lý do lừa gạt chính mình, bà quả thật đang tận hưởng cảm giác được đàn ông lo lắng.
- Chúng ta đi!
Lương Thần xoay tay lại cầm lấy cổ tay người phụ nữ, dịu dàng nói một câu. Mặc dù hắn đã nhấn mạnh lần nữa chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng người phụ nữ này vẫn còn lo lắng theo tới đây. Vì để dàn xếp ổn thoả, ký liền tờ chi phiếu một triệu đồng cho tên đầu heo kia.
- Không được đi!
Người đàn ông béo lùn bắt đầu nóng lên, quay đầu lạnh lùng nói với hai cảnh sát giao thông:
- Mau ngăn bọn họ lại. Tôi và cục trưởng Vương của các ngươi là anh em. Thằng khốn này đánh tôi, tôi nhất định phải đòi lại công đạo! Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho sếp Vương!
Hai cảnh sát giao thông vừa nghe. Trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc do dự. Hai người đã làm việc nhiều năm như vậy, bình thường cũng quá quen thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt. Nghe giọng điệu tên đầu heo béo ú này, khẳng định là có quan hệ với sếp Vương không thể sai được. Nhưng bên kia, người thanh niên lái chiếc xe có biển số cảnh sát, cùng với vị phu nhân lãnh diễm tùy tiện ký một tờ chi phiếu một triệu mà mắt cũng không chớp lấy một cái, nhìn thế nào cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Mắt thấy heo mập móc điện thoại ra, cân nhắc lợi hại, hai kẻ lõi đời chỉ biết lộ vẻ mặt khó xử nói với Lương Thần và Vương Phỉ Hạm:
- Hai vị, các vị có thể đợi một chút không? Có vài vấn đề chúng tôi cần xác minh lại!
- Cục trưởng Vương hả, tôi là Lưu Đạt. Xe của người an em bị người ta đụng phải. Người đụng xe đang ở đại đội cảnh sát giao thông phân cục của các ngươi. Chẳng những không bồi thường. Còn đánh người!
Heo mập một bên gọi điện thoại một bên dùng ánh mắt lườm đôi nam nữ bên kia. Hôm nay nói gì cũng không thể tha đôi nam nữ này, nam tất nhiên phải dạy bảo một chút, còn nữ thì… Khà khà!
Đưa điện thoại ra trước mặt hai người cảnh sát giao thông, ngạo mạn nói:
- Sếp Vương muốn các anh nghe điện thoại!
Hai tên cảnh sát giao thông chỉ là lính lác tép riu đang trong ca trực. Một trong hai thấp thỏm lo sợ nhận lấy điện thoại, trong tai nghe được đúng là Cục trưởng Vương đang nghiêm khắc mà ra chỉ thị:
- Trông giữ người gây chuyện cho tốt, tôi sẽ qua đó xử lý ngay!
Vừa nghe Cục trưởng muốn đích thân tới đây, hai cảnh sát giao thông trong lòng lại càng lo lắng sợ hãi, đưa điện thoại di động trả lại cho tên heo mập, vẻ mặt cũng liền trở nên kính cẩn. Lúc này hai người không còn gì hoài nghi nữa, tên đầu heo mập ú này với sếp Vương có quan hệ không phải là ít. Nếu không thì sếp Vương cũng sẽ không trong lúc nghỉ lễ tự mình chạy tới đây.
- Tiền phạt chúng tôi đã nộp rồi, bồi thường cũng trả xong, dựa vào cái gì không cho chúng tôi rời khỏi?
Vương Phỉ Hạm lạnh giọng chất vấn. Thân là nữ giám đốc nổi danh trong giới kinh doanh Liêu Dương. Bà cũng không cần quan tâm đến Cục trưởng một phân cục nhỏ nhoi. Bà cũng chỉ là suy xét cẩn thận thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, làm lớn chuyện thì rất bất lợi đối với con đường làm quan của Lương Thần. Dù nói thế nào, người đàn ông này cũng đã vi phạm luật định, suýt chút gây tai nạn là chuyện có thật.
- Cục trưởng chúng tôi sẽ đến đây ngay. Có chuyện gì hai vị có thể phản ánh với sếp Vương! Kính xin hai vị, đừng làm khó chúng tôi!
Hai cảnh sát giao thông cũng không vì tên đầu heo được thế mà thất lễ với đôi nam nữ này, mặt vẫn tươi cười nói. Hai người trong lòng hiểu rất rõ, bọn họ chỉ là kéo dài thời gian. Với tình hình trước mắt, ở lại thì tốt hơn.
Heo mập đắc ý nhìn liếc từng người. Sau đó giơ tay lau cái đầu chỉ có mấy sợi tóc, lập tức đi ra ngoài văn phòng, xem ra là muốn ra bên ngoài nghênh đón vị cục trưởng Vương kia. Mà thừa dịp này, một trong hai cảnh sát giao thông lén lút hướng về Lương Thần nói:
- Anh có quan hệ gì thì mau hành động đi, nếu chậm trễ thì sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt thòi.
Nhìn ý tốt của người cảnh sát giao thông này, Lương Thần không khỏi bật cười nói:
- Anh sao biết tôi có quan hệ? Nếu không có quan hệ, có phải chỉ có thể chờ chịu thiệt hả?
- Đầu năm nay, dám lái xe vượt đèn đỏ đụng xe đâm phải người, ai mà không có hậu thuẫn?Ai lái xe đâm phải người, cha họ đều là ông nọ bà kia cả!
Một cảnh sát giao thông khác tiếp lời hồi đáp. Kỳ thật hắn còn có câu chưa nói, có thể tùy tiện ký tờ chi phiếu một triệu, có thể là người thường sao?
Lương Thần đổ mồ hôi, hắn đúng là không nghĩ tới. Vô tình bên trong, hắn cũng bị người ta liệt vào hàng ngũ "Cha tôi là ông nọ ông kia". Mà việc này, cũng không phải là chuyện tốt gì đáng để khoe khoang.
Tuy nhiên lời nói của cảnh sát giao thông cũng là có đạo lý, tên heo mập kia với Cục trưởng Vương gì đó có quan hệ không phải là ít. Nếu mà hắn không có hành động gì hết, cuối cùng nói không chừng sẽ là người chịu thiệt. Nhìn Vương Phỉ Hạm bên cạnh một cái, Lương Thần hơi trầm ngâm, sau đó lấy điện thoại ra.
Lương Thần gọi chính là số của Chi đội trưởng cảnh sát hình sự cục Công an thành phố Thân Lỗi. Chi đội trưởng Thân là lãnh đạo cũ của hắn, hơn nữa theo quan hệ mà nói, giữa hai người cũng thân thiết hơn. Hơn nữa cùng là hệ thống công an, mặt mũi của Chi đội trưởng Thân có thể sẽ uy lực hơn. Là Chi đội trưởng hình sự, di động Thân Lỗi gần như là mở máy suốt một ngày hai mươi bốn giờ. Khi nhận được điện thoại của Lương Thần, ông ta đang đi tới cửa thang máy. Thật bất ngờ, trong thang máy ông ta đụng phải Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ và Chủ nhiệm ban Chính trị La.
Trong ngày Quốc tế Lao động, lãnh đạo thị cục làm tấm gương tốt, trên danh sách lãnh đạo trực ban vào ngày nghỉ phép đầu tiên đã có tên của Cục trưởng Bộ. Không cần biết là làm cho có lệ cũng được, hay thực dụng cũng thế, tóm lại Cục trưởng Bộ người ta đã tự mình đến đây.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Thân Lỗi, Cục trưởng Bộ bất chợt hỏi một câu:
- Lại có vụ án?
- Không phải! Là Tiểu Lương gặp chút phiền toái, nhờ tôi qua đó hỗ trợ giải quyết một chút!
Thân Lỗi hơi do dự. Sau đó liền đem sự tình Lương Thần gọi điện thoại cầu viện với ông ta nói ra.
- Vậy à?
Cục trưởng Bộ cau mày, cửa thang máy mở ra. Khi đi vào đại sảnh lầu một, ông dừng chân lại, hướng về Trưởng ban Chính trị La bên cạnh nói:
- Lão La, anh đi theo một chuyến đi!
Cục trưởng phân khu Đông Dương Vương Niên Lâm dựa vào mối quan hệ ở thành phố, ngoại trừ Cục trưởng là ông và vài vị trợ thủ, còn lại không thèm dòm tới. Thân Lỗi tuy nói là Chi đội trưởng Cục cảnh sát hình sự thành phố, nhưng tùy tiện đi như vậy, nói không chừng là làm hỏng việc!
Chủ nhiệm La nhanh chóng vâng một tiếng, trong lòng lại nói rốt cuộc là ai không có mắt, dám làm khó Tiểu Lương của Cục chúng ta? Không phải là vượt giới, chỉ là vượt đèn đỏ thôi mà, cũng chưa đụng trúng người, sao lại cắn chặt không buông không tha vậy? Vương Niên Lâm cũng là tên khốn lại dám giúp người ngoài chống lưng.
Chủ nhiệm La và Chi Đội trưởng Thân Lỗi vừa định đi ra khỏi tòa nhà liền bị Cục trưởng Bộ mở miệng gọi lại. Cục trưởng đại nhân vẫy tay nói:
- Thôi, để tự tôi đi một chuyến vậy!
Chủ nhiệm La và Chi đội trưởng Thân trong lòng cảm thấy kinh ngạc. Chỉ là một việc nhỏ sao lại phiền đích thân Cục trưởng ra mặt? Lui một bước mà nói, Cục trưởng nếu như cần hỏi chuyện thì trực tiếp gọi điện thoại cho Vương Niên Lâm là được rồi!
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nghi hoặc thì nghi hoặc. Cục trưởng đã có hứng thú cùng đi, vậy bọn họ đi cùng là được. Thân Lỗi càng yên lòng hơn, có sếp Bộ ra mặt, chuyện của Lương Thần không còn gì để lo lắng.
Còn bên này, Lương Thần nói chuyện điện thoại xong, lại đợi hơn mười phút, hắn cảm thấy có chút nhàm chán liền từ túi lấy ra một điếu thuốc. Vương Phỉ Hạm đang ở đây, hắn chuyển đến cửa văn phòng mới mồi lửa điếu thuốc rồi rít lấy hai hơi. Liền thấy tên heo mập mang túi da miệng ngậm xì gà, nghênh ngang đi tới.
- Cô nàng kia là của anh hả?
Đi đến trước người Lương Thần, tên heo mập dùng ánh mắt nhìn lên người đàn ông tướng mạo so với y một trời một vực, trong ánh mắt không giấu được sự ghen tị. Phụ nữ y gặp qua nhiều vô số, nhưng nào giờ chưa thấy qua loại cao cấp như người phụ nữ vừa nãy. Nếu không phải bởi vì người đàn bà kia, y thấy đủ là lấy, chưa tính đến chuyện bắt chẹt một triệu đồng. Có hay không một triệu đồng cũng không sao, người đàn bà kia y nhất định phải đoạt cho bằng được.
- Hoặc là ngồi tù, hoặc là đưa người của anh cho tôi vui đùa một tháng, chuyện hôm nay coi như xong!
Tên heo mập phun ra một làn khói thuốc trên mặt Lương Thần khiêu khích, lắc mấy sợi tóc trên đầu nói:
- Hai con đường tùy anh chọn. Nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, cho dù anh không chịu, tôi vẫn có thể đoạt được người đàn bà kia, anh có tin…!
Chữ "tin" sau cùng chưa kịp nói ra, liền bị một cú đấm cứng rắn mạnh mẽ đánh gẫy. Một quyền này của Lương Thần là dùng sức lực toàn thân, làm tiếng vang nặng nề khi nắm tay chạm vào miệng mũi của đối phương. Tên heo mập kêu lên thảm thiết, theo bản năng hai tay bưng kín mặt. Nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, cả người như cưỡi mây lướt gió bay ra ngoài. Lưng đụng phải vách tường cứng mà văng trở lại, cuối cùng giống con lợn chết té ngã trên đất.
- Anh làm gì thế?
Trong hành lang vang lên mấy âm thanh kinh ngạc phẫn nộ. Một người đàn ông trung niên với bộ dáng lãnh đạo được vây quanh bởi vài cảnh sát nhân dân chạy tới, giơ tay chỉ vào mũi Lương Thần nổi giận mắng:
- Trong này mà còn dám giở trò hung hăng, anh đúng là coi trời bằng vung!
Lại quay đầu lại ra lệnh cho viên cảnh sát bên cạnh nói:
- Trước tiên còng hắn lại cho tôi!
Cục trưởng có lệnh, hai viên cảnh sát lập tức lấy còng tay ra. Lương Thần do dự một chút, cuối cùng hai tay đang nắm chặt chậm rãi thả lỏng. Đối với những lời ô uế của tên heo mập hắn đúng là không thể nhịn nổi, nhưng đối với cảnh sát nhân dân chấp pháp đang tiến tới, hắn cũng không tiện công khai chống cự bạo lực, dù sao Chi đội trưởng Thân cũng sắp tới rồi, hắn nhẫn nhịn một chút thì đâu có sao.
Hai viên cảnh sát còng lấy tay Lương Thần. Một trong hai không ngại giơ tay tát vào mặt Lương Thần, trong miệng mắng:
- Đây là chỗ anh giở trò hả?
Lương Thần phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu tránh được một bạt tai này của viên cảnh sát. Trong lòng lửa giận cũng dần dần dâng lên.
Mà lúc này, trong phòng làm việc, Vương Phỉ Hạm và hai cảnh sát giao thông nghe được tiếng vang lạ cũng chạy ra. Nhìn thấy Lương Thần bị bắt giữ và tên lợn ù mặt mũi máu me đang được đỡ dậy thì đã hiểu xảy ra chuyện gì.
- Anh còn dám tránh!
Cái tát tai rơi vào không trung, viên cảnh sát cực kỳ bực bội, giơ tay chộp lấy cổ áo lương thần, còn tay kia tát mạnh tới. Lương Thần sự hung dữ trong mắt hiện lên, cơ thể không hề động. Chợt nghe một tiếng "bốp" giòn vang, cái má rắn chắc đã chịu một cái tát của đối phương. Theo sau thì trên mặt hắn hiện lên dấu tay đỏ rõ nét.
Bang! Ngay sau đó, hai tay của Lương Thần liền nện lên cổ viên cảnh sát, đồng thời co đầu gối lên, hung hăng húc vào bụng y mà không hề có ý trì hoãn. Viên cảnh sát nhân dân nghiêng người ngã xuống kêu rên.
- Anh dám tấn công cảnh sát?
Một viên cảnh sát khác ánh mắt vô cùng kinh nhìn chàng thanh niên. Anh ta không thể ngờ tới tên này đã bị còng mà còn dám phản kháng, mà còn có bản lĩnh trong nháy mắt đánh ngã đồng sự của anh ta.
Cục trưởng Vương cũng không nghĩ tới chàng thanh niên này lại mạnh như vậy, sau một chút giật mình thì lạnh lùng nói:
- Bắt hắn lại cho tôi!
Ba viên cảnh sát nhân dân còn lại cùng nhau xông đến, tay đấm chân đá, chiêu nào cũng rất mạnh tay. Rất nhanh bọn họ liền thấy, bản lĩnh chàng thanh niên này thật không phải kém. Dưới tình trạng hai tay bị còng, đối phó ba người bọn họ mà không bị yếu thế. Nghĩ mà xem, nếu hai tay đối phương lấy lại tự do thì hậu quả sẽ thế nào.
Vương Phỉ Hạm lấy điện thoại của mình ra, sốt ruột tìm một số điện thoại. Mặc dù bình thường ít liên lạc với chị họ hiện làm Chủ tịch thành phố, nhưng giờ phút này đây, cũng là người giải quyết phiền phức có hiệu quả nhất được Vương Phỉ Hạm chọn.
Số còn chưa tìm ra thì sự tình bên kia lại có chút thay đổi. Ba người đàn ông trung niên từ một phía khác của hành lang đi tới, một âm thanh đầy tức giận hô vang:
- Dừng tay cho tôi!
Tiếng hô này rất vang dội nhưng lại không hiệu quả. Ba tên cảnh sát lòng tràn đầy ý nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh ngã tên cứng đầu cứng cổ này. Bọn họ thật chưa từng nghe qua tiếng gào thét của người khác ngoại trừ sếp Vương.
Tiếng hô này đối với ba tên cảnh sát nhân dân không hiệu quả, nhưng đối với Cục trưởng Vương khu Đông Dương thì có hiệu lực cực lớn. Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Cục trưởng Vương vội vội vàng vàng hô theo một câu:
- Dừng tay!
Sau đó lo sợ hoảng hốt đi đón tiếp. Thật là không ngờ, sếp Bộ và chủ nhiệm La sao đột nhiên lại tới đại đội cảnh sát giao thông? Hay là đang mặc thường phục đi xem xét tình hình? Nào giờ chưa nghe qua Cục trưởng Bộ có hứng thú này! Ây da! Chẳng lẽ là vì...!
Ba cảnh sát nhân dân xem như đã dừng lại hồi lâu, không những không thả người ta ra, ngược lại còn cảm thấy bị thiệt. Xoay người hướng về cục trưởng Vương nói:
- Sếp Vương, tên quỷ này…!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cục trưởng đang trợn mắt nhìn, liền tự nhiên im miệng theo bản năng.
- Sếp Bộ, Chủ nhiệm La, các ngài sao lại đến đây!
Cục trưởng Vương bối rối khó xử xoa xoa tay hỏi.
- Chúng tôi đến, là muốn xem xem Cục trưởng Vương có uy phong như thế nào khi bắt nạt đồng nghiệp cùng hệ thống!
Bộ Khắc Kỷ mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái liền phát hiện thấy còng tay trên tay Lương Thần, và dấu tay trên mặt. Rồi đến cả viên cảnh sát nhân dân té trên mặt đất đang rên rỉ. Chỉ có người đàn ông thấp béo mặt mũi đầy máu đang vịn vào vách tường là ông ta hoàn toàn không để ý.
- Cục trưởng Bộ, tôi không hiểu. Ha ha, ha ha!
Cục trưởng Vương miệng thì nói không rõ, trong lòng lại hơi hồi hộp, đồng nghiệp cùng một hệ thống? Vậy chẳng phải là nói chàng thanh niên này cũng là người của cục Công an thành phố? Ánh mắt nghi ngờ thoáng nhìn qua chàng thanh niên, có lẽ là bị câu nói kia của sếp Bộ ảnh hưởng, ông càng nhìn càng cảm thấy đối phương rất quen mặt.
- Ừm, tôi sẽ cho ông rõ hơn!
Cục trưởng Bộ gật gật đầu, giơ tay chỉ vào Lương Thần nói:
- Người bị đeo còng này, lại bị viên cảnh sát nhân dân phân cục các anh đánh, từng là đại đội trưởng của đại đội một hình sự thành phố chúng ta, là gương anh hùng hạng hai, là một trong mười đại cảnh sát ưu tú toàn tỉnh. Mà hiện tại đang là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Trưởng phòng công an huyện Giang Vân, đồng chí Lương Thần!
Nghe Cục trưởng Bộ nói ra một đống chức vị danh hiệu vẻ vang, mấy tên cảnh sát nhân dân thêm cả hai cảnh sát giao thông đều hết hồn. Hù dọa người chắc! Xem tuổi của đối phương, có vẻ chỉ ngoài hai mươi là cùng, không ngờ đã đạt tới cấp bậc Phó cục trưởng, địa vị vai vế lại ngang hàng với sếp Vương nhà mình.
Thảo nào người ta không hoảng loạn, thảo nào người ta dám đánh trả! Mồ hôi lạnh trên trán của mấy tên cảnh sát nhân dân vừa động thủ liền chảy ròng ròng.
Cục trưởng Vương cũng có chút hoảng hốt, ông cuối cùng nghĩ ra. Chàng thanh niên này cũng chính là nhân vật truyền kỳ được truyền thông báo đài tỉnh thị tuyên dương trước đây mà. Hơn nữa, ông còn tham gia đại hội khen ngợi đối phương. Chả trách sao nhìn rất quen mặt! Chỉ là, chỉ là Lưu Đạt bên này cũng không phải đèn cạn dầu. Nếu ông không có câu trả lời, thì hậu quả không gánh nổi đâu!
- Cục trưởng Bộ, có thể nói riêng một chút không!
Cục trưởng Vương rối rít mời Cục trưởng Công anthành phố đi qua một bên, sau đó hạ giọng nói về lai lịch của Lưu Đạt. Nghe xong chân mày Bộ Khắc Kỷ nhướng lên, trong lòng không khỏi giật mình. Ông ta thật không nghĩ ra, không ngờ cái tên giống lợn ù kia lại có lai lịch như thế.
- Tôi đưa tiểu Lương đi, còn chuyện khác ông phụ trách giải quyết nốt cho xong!
Cục trưởng Bộ liếc mắt nhìn Cục trưởng Vương mặt mày nhăn nhó một cái, nói như vậy. Thân là lãnh đạo thì trời sinh có loại đặc quyền này. Khi có lợi ích thì lãnh đạo ở phía trước cấp dưới ở phía sau, khi có phiền phức thì lãnh đạo lui về phía sau cấp dưới bị đẩy lên đằng trước
- Cục trưởng Bộ, tôi không có biện pháp nào cả!
Cục trưởng Vương vẻ mặt cầu xin trả lời.
- Không có biện pháp... Cố gắng suy nghĩ đi! Tôi tin tưởng năng lực giải quyết của ông, mấy tên đánh người kia, bốn… hiểu chưa?
Cục trưởng Bộ vỗ vỗ bả vai Cục trưởng Vương, cái vẻ tôi thì an tâm khi giao tất cả cho ông xử lý. Vào giờ phút này, cục trưởng Vương không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Bộ Khắc Kỷ lấy điện thoại từ túi áo ra. Vừa thấy dãy số, thần sắc lập tức biến đổi. Vội vàng nhận máy, lấy giọng điệu cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Vương, xin chào. Ừm ừm tôi đã tới. Đang nghiêm khắc phê bình bọn họ. Đồng chí tiểu Lương đã bị oan, Chủ tịch thành phố xin yên tâm, tôi sẽ xử lý thích đáng!
Nghe Cục trưởng Bộ trả lời trong điện thoại, Cục trưởng Vương với nhóm cảnh sát nhân dân của ông ta bỗng lạnh sống lưng. Ngay cả Chủ tịch thành phố cũng biết chuyện, hơn nữa không ngờ vị nữ Chủ tịch thành phố kia cũng nói đỡ cho Lương Thần
Kế tiếp sự tình trở nên đơn giản, Lương Thần được mở còng tay, cục trưởng Vương như cúi đầu khom lưng tiễn chân Cục trưởng Bộ, Lương Thần, Vương Phỉ Hạm đi ra khỏi khu đại đội cảnh sát giao thông.
Quay đầu lại, Cục trưởng Vương liền đón nhận ánh mắt hung tợn của Lưu Đạt. Người anh em này mũi miệng vẫn con vết máu giơ tay bắt lấy tay Cục trưởng Vương lên giọng nói:
- Anh như vậy là thả tên kia đi sao? Anh em này tự nhiên chịu đòn mà công cốc chẳng được gì hả?
"Đáng đời! Ai biểu mày thấy đẹp nổi máu dê!" Cục trưởng Vương đã hiểu hết chân tướng sự tình thầm mắng một câu, nhưng mặt ngoài vẻ mặt vẫn giả bộ vô cùng khó xử nói:
- Người anh em à, không phải là người anh này không giúp. Anh vừa rồi cũng thấy, Cục trưởng cục Công an thành phố Bộ đích thân đến đòi người, hơn nữa còn có điện thoại của Chủ tịch thành phố Vương, anh nói coi, anh muốn tôi làm thế nào? Nếu là hậu thuẫn mạnh của tên Lương Thần kia thì không nói, còn người kêu Vương Phỉ Hạm kia là nữ doanh nghiệp nổi danh ở thành phố. Nghe tôi nói, chuyện này đến đây coi như xong đi!
- Xong ư? Tuyệt đối không được!
Lưu Đạt trong đầu thoáng qua, sắc mặt dữ tợn nói:
- Tôi đây chưa từng chịu thiệt như vậy? Cái tên họ Lương dù cho có kẻ đứng sau lớn hơn nữa, Lưu Đạt này cũng sẽ đánh đổ hắn. Lão Vương anh tin hay không?
Tin hay không! Đây là câu cửa miệng của Lưu Đạt. Tương tự còn có, tao giết chết mày, tin hay không? Tao cho mày khóc kêu ông nội, tin hay không? Tao một đêm xung bảy lần, tin hay không?
- Tôi đương nhiên tin!
Vừa thấy vẻ mặt Lưu Đạt, cục trưởng Vương biết là có nói cái gì thì cũng vô dụng thôi. Thôi vậy, chỉ cần thằng nhãi này không làm khó ông ta, thích làm gì thì làm đi. Ừm, dựa vào năng lực thằng em kia của đối phương, nói không chừng sẽ đạt được mục đích!
Dùng tay áo lau lau máu trên mặt, Lưu Đạt ra khỏi khu đại đội cảnh sát giao thông, chui vào chiếc BMW của mình. Trong BMW, một người đàn bà ăn mặc diêm dúa loè loẹt vừa thấy tình trạng thê thảm này của Lưu Đạt, không khỏi cuống quýt lên:
- Chao ôi anh yêu, ai đánh anh ra thế này, thật là ác độc quá đi!
- Câm miệng cho tao!
Lưu Đạt làm ra vẻ mặt chán ghét trừng mắt nhìn đối phương một cái. So sánh với người phụ nữ lãnh diễm xinh đẹp mới gặp hồi nãy, người đàn bà này quả thực đi xách giày cho người ta cũng không xứng.
- Cuốn xéo. Tao hôm nay không rảnh xử lý mày!
Trước mắt chỉ cần đem bực bội trút lên người phụ nữ, thô bạo đẩy người đàn bà ra ngoài cửa xe, lại đem mấy túi trang phục hàng hiệu mốt nhất mới mua ném ra ngoài. Sau đó khởi động BMW nhanh như chớp chạy khỏi
- Lưu Đạt, tên khốn nhà ngươi!
Người đàn bà diêm dúa thấp giọng mắng một câu, xoay người nhặt lên mấy túi đồ, ánh mắt đảo qua nhữngngười xung quanh đang đi ngang, lông mi dựng ngược, giọng the thé quát:
- Nhìn cái gì, có gì hay để nhìn, muốn nhìn về nhà nhìn mẹ chúng mày đi!
Lưu Đạt lái xe, phút chốc chạy tới khách sạn Đế Hào. Bảo vệ ngăn lại ở cổng, y mắng cho một trận chưng hửng liền tránh ra
- Chó chết thật, đại gia trên mặt chỉ là có thêm vài vết máu, cả đám chúng mày liền không nhận ra đại gia của chúng mày!
Lưu Đạt trong lòng vô cùng giận dữ, ngồi trong thang máy VIP chuyên dụng thẳng đến tầng năm văn phòng Chủ tịch, cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa xông vào.
Trên salon da màu đen, một thân hình phụ nữ trắng như tuyết đang quỳ nằm úp tại đó, mông lắc lư, "phập..phập…" đang chịu đựng sự xung kích mãnh liệt của người đàn ông phía sau. Chủ tịch khách sạn Đế Hào Lưu Hiểu thân trên áo mũ chỉnh tề, mà thân dưới thì trần như nhộng, đang ở tư thế cưỡi ngựa phi nhanh trên thân nữ người mẫu.
Nhận thấy được có người xông vào, Lưu Hiểu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái, vẫn tiếp tục chuyên tâm tập trung thao luyện thân dưới của người phụ nữ. Ngoại trừ Lưu Đạt anh trai y, thì không có người thứ hai dám trực tiếp xông vào văn phòng y.
Mà đối với tình cảnh trước mắt này, Lưu Đạt cũng không thấy lạ. Y thở phì phì đi tới trước mặt nữ người mẫu, cởi bỏ thắt lưng, một tay tóm lấy đầu nữ người mẫu, thô lỗ đem "của quý" của mình nhét vào miệng cô ta, sau đó không chút thương hoa tiếc ngọc mà đâm mạnh vào.
- Hôm nay tức tối dữ vậy, ai trêu chọc anh rồi!
Lưu Hiểu không chút để ý ngẩng đầu nhìn anh hai một cái, hướng về hành động xung kích đằng trước không khỏi dừng lại, kinh ngạc nói:
- Anh, anh bị sao vậy?
- Hiểu nhi, anh bị người ta đánh! Em nói đi, có cho anh trút nỗi bực này không?
Lưu Đạt hai tay giữ chặt đầu nữ người mẫu, phần dưới hung hăng hướng ra trước, bắt buộc đối phương nuốt sâu vào họng. Mắt thấy nữ người mẫu nước mắt bay tứ tung, dáng vẻ ho trong đau đớn, trong lòng Lưu Đạt liền nảy ra vài phần khoái trí. Trong mắt y, khuôn mặt này dường như biến thành vẻ mặt lãnh diễm cao ngạo kia. Y không chỉ là muốn báo thù, càng quan trọng hơn, y nhất định muốn chính người phụ nữ cao quý kia phải giống như nữ người mẫu trước mắt này, mặc y làm gì tùy thích. Lưu Hiểu lấy lại tinh thần, đỡ lấy cái mông trắng của nữ người mẫu liên tiếp xung kích, sau đó gầm nhẹ một tiếng sảng khoái hẳn ra. Đi qua một bên, đặt mông ngồi vào ghế ông chủ của chính mình. Từ trên bàn làm việc lấy đốt một điếu thuốc. Hút một hơi lúc này mới hỏi:
- Kể lại tỉ mỉ coi, rốt cuộc sao lại thế này!
Lưu Đạt theo hơi thở nặng nề, thành thạo trút hết ra trong miệng nữ người mẫu, sau đó mệt mỏi nằm trên salon. Cũng khó cho y, phần bụng, phần lưng đều trong tình trạng bị thương mà vẫn kiên trì làm tới, hoàn thành một lần, có thể nói là có ý chí kiên cường để về đến nhà.
Nữ người mẫu trên mặt biểu hiện tươi cười lấy lòng, lần lượt lau rửa sạch sẽ thân dưới của anh em Lưu gia, sau đó mới mặc quần áo vào đi ra khỏi văn phòng.
Với hơi thở hổn hển, Lưu Đạt nói ra hết đầu đuôi gốc ngọn sự tình xảy ra buổi trưa. Cuối cùng oán hận nói:
- Hiểu nhi, bất luận thế nào, em phải giúp anh lần này mới được!
- Lương Thần!
Ánh mắt Lưu Hiểu phút chốc trở nên u ám, hung hãn hút lấy hai hơi thuốc, phun ra một màn khói trầm giọng nói:
- Đại Dũng bên nhà chú hai đã xảy ra chuyện!
- Xảy ra chuyện gì?
Lưu Đạt bỗng giật mình, lối suy nghĩ của y có chút không theo kịp chuyển biến của em trai. Rõ ràng là đang nói chuyện của y thì chuyển đổi đề tài, lại là chuyện về người em họ bên nhà chú hai rồi.
- Trong việc chỉnh đốn mỏ quặng Huyện Giang Vân, Đại Dũng xúi giục người khác nổ súng bắn chết một thợ mỏ rồi đi giá họa cho cảnh sát, lại muốn kích động xung đột giữa nhóm thợ mỏ và cảnh sát, không hề nghĩ tới bị người ta vạch trần. Hiện tại người đã bị phòng Công an huyện Giang Vân bắt giữ. Sau ngày một tháng năm sẽ đưa ra thủ tục công tố tội "Cố tình gây thương tích dẫn đến tử vong" rồi chuyển giao lên Viện kiểm sát huyện.
Lưu Hiểu nhìn anh nói.
- Phòng Công an huyện Giang Vân?
Lưu Đạt phản ứng khá nhanh. Ngay lập tức đem sự việc và Lương Thần liên hệ với nhau. Cái tên Lương Thần kia, không phải là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiểm Trưởng phòng công an huyện Giang Vân sao?
- Còn khách sạn Đế Hào này của em. Khi họ Lương còn là Đại đội trưởng hình sự cục Công an thành phố, đã nhiều lần qua đây gây phiền phức cho em!
Lưu Hiểu thần sắc trên mặt chuyển sang oán hận. Trên thực tế, y còn có nguyên nhân quan trọng hơn chưa nói. Lương Thần truy đuổi đến cùng Tề Học Quy, lần trước nếu y không chen vào, Tề Học Quy khẳng định chạy trời không khỏi nắng. Mà hiện tại, họ Lương vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tìm cơ hội dồn Tề Học Quy vào chỗ chết. Vào khoảng thời gian trước, Tề Học Quy không ít lần mở miệng cầu viện với y.
Khi y gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tất cả tài chính thời kỳ đầu đều có nguồn gốc đầu tư từ đây. Nền móng khách sạn Đế Hào, một nửa công lao thuộc về thế lực xã hội đen do Tề Học Quy khống chế. Nếu không phải trước đây Tề Học Quy bắt cóc con gái ông chủ khách sạn, từ đó uy hiếp, y cũng không thể thuận lợi mà làm chủ mảnh đất phú quý này. Có một số thời điểm, khi quan trường kia không có lối thoát, được bên hắc đạo can thiệp ngược lại làm cho sự tình được giải quyết rất dễ dàng.
-Vậy còn chờ gì nữa? Hiểu nhi, trị tên khốn đó đi!
Vừa nghe nói Lưu Hiểu cùng Lương Thần có mối thù cũ, Lưu Đạt không khỏi hưng phấn hẳn, lớn tiếng nói:
- Lưu gia chúng ta không thể để một thằng nhãi con ức hiếp đến nỗi không ngẩng đầu lên được!
- Không đơn giản như vậy!
Lưu Hiểu lắc lắc đầu. Hút mạnh hai hơi thuốc, hung hăng dụi tàn thuốc trong cái gạt tàn thuốc lá.
- Bạn gái họ Diệp của Lương Thần, nói ra là cháu gái chồng dì ba của em. Anh hôm nay gặp cái người kia, Vương Phỉ Hạm đó, chính là em dâu chú ấy!
- A!
Lưu Đạt lập tức ngây người. Y chẳng thể nghĩ tới người phụ nữ lãnh diễm xinh đẹp kia lại có nguồn gốc với Diệp gia. Nghe lời nói của em trai, y chẳng những báo thù không thành, người phụ nữ kia cũng đừng hòng đụng tới.
- Chỉ là con ngoài giá thú! Hơn nữa còn tự cao tự đại không chịu quay về Diệp gia!
Lưu Hiểu hừ lạnh một tiếng, đem bí mật nhưng không còn là bí mật của Diệp gia nói cho đối phương nghe.
Tuy nhiên, y quá hiểu tính cách anh hai vẫn bổ sung một câu:
- Chung quy đó là người của Diệp gia, anh tạm thời đừng động đến Vương Phỉ Hạm. Còn tên Lương Thần kia thì có thể nghĩ cách trừng trị một tý!
- Hiểu nhi, em nói xem trừng trị thằng nhãi đó thế nào? Thằng nhãi kia có vẻ như có người chống lưng đấy. Hôm nay Cục trưởng Công an thành phố và Chủ tịch thành phố đều nói đỡ cho hắn!
Người phụ nữ xinh đẹp kia đã không thể đụng vào, Lưu Đạt lập tức đem cả bụng lửa giận chuyển sang người Lương Thần. Y dữ dằn nói.
- Chuyện này anh không cần lo. Toàn bộ giao cho em xử lý!
Lưu Hiểu trầm giọng mà nói câu:
- Đến lúc đó bảo đảm sẽ khiến cho anh trút hết bực tức!
Lưu Đạt gật gật đầu, đối phương luôn luôn thông minh hơn so với người anh hai này. Cho dù y muốn chen vào cũng không thể giúp được gì. Chỉ là, không thể nắm trong tay người phụ nữ lãnh diễm kia, thật khiến y cảm thấy vô cùng tiếc nuối và thất vọng.
Nhìn sự hăng hái lúc cao lúc thấp của anh hai, Lưu Hiểu cười cười, từ ngăn kéo bàn làm việc lấy ra mấy tấm ảnh chụp ném lên bàn nói:
- Mấy đứa này là người mẫu, gần đây làm việc ở thành phố, đều là mỹ nữ trăm dặm mới tìm được một. Nhất là hai đứa này giống như là hai chị em như hoa như ngọc.
Lưu Đạt cầm lấy hai tấm ảnh kia nhìn một cái. Đúng là trên gương mặt hai cô gái mắt sáng răng trắng có vài phần giống nhau. Một cô dễ thương, một cô thanh tú xinh đẹp, làn da trắng mịn, vóc dáng cũng khá chuẩn.
- Cảm thấy vừa mắt thì chơi trước đi. Qua vài hôm nữa nghe nói có mấy người nữ minh tinh tới Liêu Dương quay phim. Ừm, có đứa kêu Bạch Băng và cái gì Mộng Nghiên, gần đây danh tiếng nổi như cồn, còn được là chọn làm cái gìTân Ngọc Nữ. Anh hai, đến lúc đó hai anh em chúng ta chơi vui vẻ một bữa, anh cảm thấy thế nào?
- Được, được!
Lưu Đạt ngoại trừ gật đầu nói được ra, những lời khác đã không cần nói đến
Lưu Hiểu nhìn đối phương một cái, lắc đầu thở dài. Người anh này tuy rằng là người vô tích sự, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng là một người thân duy nhất quan tâm tới y. Hồi còn nhỏ y thường bị bạn học bắt nạt, mỗi một lần đều là người anh mắt đỏ ngầu này vì y cầm gạch ra mặt. Vào lúc đó y đã thề, sau này khi lớn lên có được năng lực, y sẽ tìm đủ mọi cách thỏa mãn tất cả ý muốn của anh hai.
Lưu Đạt đùa chơi với hai tấm ảnh kia, bỗng phát hiện mặt trái tấm ảnh còn có ghi chú. Nhìn kỹ một chút, nhẹ giọng đọc lên:
- Chu Nhất Nhất, hai mươi mốt tuổi. Chiều cao, cân nặng… Chu Vũ Đồng, hai mươi hai tuổi, chiều cao…!
Khà khà, có vẻ như đúng là một đôi chị em như hoa như ngọc rồi!