Nguồn truyện: Truyện FULL
Sáng sớm, Lương Thần mở hai mắt, ngay trước mặt mình chính là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, giống như ngôi sao Vân Tú chiếu sáng lấp lánh. Khuôn mặt thanh thản tĩnh lặng gối lên khuỷu tay hắn, Diệp Thanh Oánh vẫn dịu dàng thanh nhã trong giấc ngủ như mọi ngày, khiến cho lòng hắn có chút xúc động. Dường như có tâm linh cảm ứng, khi Lương Thần đang ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết này thật kỹ, thì Diệp Thanh Oánh cũng chậm rãi mở đôi mắt đẹp. Bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt thanh lịch của Diệp Thanh Oánh lập tức ửng đỏ lên, nhưng cũng không tránh né ánh mắt nóng rực của chàng trai.
- Buổi sáng tốt lành, bà xã!
Lương Thần hơi hướng về phía trước cụng đầu mũi mình với mũi Diệp Thanh Oánh, dịu dàng nói.
- Buổi sáng tốt lành, ông xã!
Diệp Thanh Oánh đỏ mặt trả lời, bỗng nhiên thấy môi đối phương tiếp cận lại gần, vội vàng giơ một ngón tay chặn miệng đối phương, xấu hổ sẵng giọng:
- Không cần đâu! Hôi quá, mùi hôi chết đi được!
Lương Thần thẹn thùng mỉm cười. Ngày hôm qua uống tới bất tỉnh mà, sau khi trở về nhà còn nôn thốc nôn tháo, sáng ra mùi trong miệng đương nhiên sẽ khó ngửi. Như tia chớp nhảy xuống giường, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một chiếc quần lót vọt vào toilet, còn không quên la lớn:
- Bà xã chờ anh đánh răng, nụ hôn chào buổi sáng nhất định không thể bỏ qua!
Diệp Thanh Oánh ngồi dậy, chiếc chăn rơi khỏi làn da mịn như tơ lụa, đôi tay ôm lấy một góc chăn che lại bầu ngực cao ngất trắng như tuyết nhìn chàng trai đang làm vẻ mặt hài hước, cô không kìm nổi mỉm cười ngọt ngào! Từ hôm nay trở đi, cô chính là bà Lương! Cô và hắn sẽ có một gia đình hạnh phúc. Và không bao lâu, con yêu của cô và Lương Thần sẽ sinh ra trên thế giới này! Khi đó, cô chẳng những là vợ Lương Thần, mà còn là mẹ của một đứa trẻ!
Đánh răng rửa mặt vội vàng, Lương Thần quay trở lại giường, hôn Diệp Thanh Oánh nồng nhiệt, hôn tới khi nghẹt thở và thỏa mãn thì mới bỏ tay.
Hai người sau khi tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo chỉnh tề rồi mới rời khỏi phòng. Nhìn thấy dòng chữ Hạnh Phúc đỏ thẫm trên cửa, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh nhìn nhau cười, hai bàn tay mười ngón tay quấn lấy nhau, cùng nắm chặt làm một.
Trên đường xuống dưới lầu, Lương Thần tình cờ gặp Giám đốc khách sạn Phạm Bảo Vĩ. Hắn dừng bước, hướng vị Giám đốc Phạm này tỏ lòng biết ơn. Về cách bố trí trong phòng tân hôn, bên phía khách sạn cũng rất tâm lý. Về điều này hắn và Thanh Oánh đều cảm thấy rất vừa lòng.
- Bí thư Lương quá khách khí rồi, đây đều là những điều chúng tôi phải làm. Chúng tôi còn sợ làm chưa đủ tốt. Bây giờ cậu cảm thấy hài lòng, thì chính là sự khẳng định lớn nhất đối với công việc của chúng tôi rồi!
Giám đốc Phạm cúi đầu khom lưng nói. Cậu Bí thư Lương này cũng thật ghê gớm. Bí thư huyện ủy Lý, Chủ tịch huyện Lục đều có mặt, huống chi ông ta chỉ là một Giám đốc khách sạn nhỏ bé? Vừa rồi để bố trí phòng tân hôn, Huyện ủy đã cử Chủ nhiệm Hách tự mình chạy tới, cùng với quản lý khách sạn tìm phương án bố trí. Không nói mỗi một đồ vật trong phòng đều là mới, mà tất cả đều phải trải qua vòng tuyển chọn khéo léo của Chủ nhiệm Hách.
Ở đại sảnh tầng một khách sạn, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, Văn Tĩnh, Bộ Tiểu Tiểu, Hàn Toa Toa, Vương Thiến Thiến, Jenny cùng với mấy người chú bác Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Hướng Hồng đều đã ăn sáng, ngồi túm năm tụm ba ở một chỗ trong đại sảnh tán gẫu giết thời gian.
Thấy Lương Thần và Diệp Thanh Oánh đi xuống, đám người Lương Hướng Quốc lộ ra thiện ý tươi cười. Mặc dù bọn họ phải chờ không ít thời gian, nhưng người ta vừa mới trải qua đêm tân hôn, ngủ dậy muộn cũng là chuyện bình thường. Chỉ có Lương Tuấn nhớ lại chiều hôm qua mình đã bị mất mặt, chẳng những càng hận Lương Thần mà cũng hận lây cả ba cô gái Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa.
Đoàn người trở lại Lương gia, nghe con dâu gọi cha mẹ bằng giọng nói êm dịu, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều vui mừng đến nỗi không ngừng mở miệng! Buổi chiều, cha con Lương Hướng Quốc và Lương Tuấn, mẹ con Lương Hướng Hồng và Jenny và cả Lương Hướng Dương đều lên xe rời khỏi Tây Phong. Hôn lễ đã kết thúc, bọn họ cũng không cần phải ở lại thêm!
Ngày Lương Thần và Diệp Thanh Oánh trở về Liêu Dương. Tại Liêu Dương, Vương Phỉ Hạm với thân phận đại diện Vương gia, cũng tổ chức một nghi thức tiệc cưới long trọng. Chị cô là Chủ tịch Thành phố Vương Hiểu Diệp, trong lúc bận rộn cũng dành thời gian tham dự tiệc cưới. Cục trưởng cục Công an Thành phố Bộ Khắc Kỷ, Trưởng ban Chính trị La, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Dương Đống, Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi còn có mấy người Đại đội phó đại đội hình sự Khương Bằng, Tất Cạnh, thư ký Quả ớt nhỏ, Triệu muội muội cũng đều có mặt để chúc mừng. Vài vị Phó trưởng phòng Công an huyện, Chủ nhiệm Trung Tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh, Trưởng phòng Công tác Chính trị Ngô Quốc Hùng và thành viên bộ máy Đảng ủy cũng không rủ mà tới.
Nhưng Lý Hinh Đình không đến, Đinh Lan không đến, bạn gái cũ Triệu Tiểu Mạn cũng không đến. Trong đám đông lẵng hoa, một câu đề tặng của Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng khiến Lương Thần không khỏi tâm khẽ động. Hai cái tên này, hắn đã chôn dấu ở sâu trong đáy lòng từ lâu!
Bí thư huyện ủy Giang Vân An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương cùng với Ủy viên thường vụ huyện ủy cũng tới nhập cuộc. Khi đi kính rượu bàn này, Lương Thần chú ý tới chủ tịch huyện Lý rõ ràng đang nhìn hắn với ánh mắt không tốt. Tựa hồ như nếu bên cạnh không có bạn gái Hoàng Tiểu Nhã ở đây, y sẽ lập tức giở giọng như mọi khi.
Khác với ở Tây Phong, đám cưới này từ đầu đến cuối Lương Thần không uống nhiều rượu. Chỉ có lúc cuối Chủ tịch huyện Lý tới tìm hắn, liên tiếp cụng ly với hắn ba cái. Cảm thấy đối phương bộc lộ rõ thái độ thù địch, Lương Thần trong lòng suy nghĩ một lúc liền hiểu được nguyên nhân. Lý Minh Dương vẫn nghĩ Diệp Tử Thanh là bạn gái hắn, nhưng hiện tại, hắn lại bỗng nhiên cùng Diệp Thanh Oánh kết hôn.
Có lẽ là Lý Minh Dương thực sự thích Diệp Tử Thanh, cho nên mới cho rằng hắn "quả là bạc bẽo". Lý Minh Dương mới vì vậy mà thể hiện thái độ khó chịu rõ rệt đối với hắn!
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm trở về nhà ở khu chung cư Liên Hoa. Ngôi nhà hơn m này lại một lần nữa được bố trí lại. Phòng đọc sách đổi thành phòng tân hôn của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, còn lại thì không có gì thay đổi.
Vương Phỉ Hạm từng đề xuất mua một căn nhà riêng mới cho Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, nhưng lại bị hai người từ chối:
- Con không muốn rời xa Tử Thanh tỷ và mẹ!
Diệp Thanh Oánh ôm lưng Diệp Tử Thanh từ đằng sau, đặt cằm lên vai chị, nhẹ nhàng dịu dàng mà cười nói:
- Ở nhà này quen rồi nên không nỡ rời bỏ!
- Chỉ sợ làm hai đứa tủi thân, dù sao cũng hơi bất tiện!
Vương Phỉ Hạm trong lòng đầy mâu thuẫn. Bà đương nhiên không muốn con gái và Lương Thần rời khỏi, nhưng tiếp tục sống cùng nhau, quan hệ giữa bà và Lương Thần sẽ như thế nào? Vứt bỏ hoàn toàn tình cảm riêng tư này sang một bên, đã hạ quyết tâm như vậy vô số lần, nhưng cuối cùng lần nào bà cũng không hề ngoại lệ mà tự chủ động thỏa hiệp!
- Trước kia không cảm thấy bất tiện, hiện tại cũng sẽ không bất tiện!
Diệp Tử Thanh đột nhiên thơm hai má em gái, quyến rũ cười nói:
- Dù sao thì, chị cũng luyến tiếc không muốn để Tiểu Oánh Oánh đi!
Sau đó xoay người, nắm tay Diệp Thanh Oánh nói:
- Đi nào Tiểu Oánh Oánh, chị và em cũng đi sắp xếp phòng cưới mới một chút đi!
Hai chị em nắm tay nhau đi vào thư phòng đã được đổi thành phòng cưới mới, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lương Thần và Vương Phỉ Hạm.
Vương Phi vốn luôn bình tĩnh tự nhiên bỗng vặn ngón tay tỏ vẻ lo lắng. Sau một lúc trầm mặc mới ngẩng đầu, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Tiểu Thần, hiện tại cháu và Diệp Thanh Oánh đã kết hôn, xưng hô với cô cũng nên sửa lại đi! Không thể gọi cô nữa!
- Cháu không muốn nghĩ!
Lương Thần mặt không chút thay đổi mà nói, bước đi qua Vương phi một khắc, dừng lại bên tai đối phương thấp giọng nói:
- Nếu cô cảm thấy xưng hô Hạm Hạm bé nhỏ, cục cưng, bảo bối vân vân… mà tốt hơn, thì cũng có thể không gọi là cô nữa mà gọi như vậy cũng được!
- Tiểu khốn khiếp!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phỉ Hạm đỏ bừng, giơ tay béo mặt chàng trai một cái, giả bộ tức giận nói:
- Cháu mà dám nói như vậy nữa cô sẽ xé nát miệng cháu ra!
Trong nhà Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn ở khu căn hộ gia đình cán bộ Tỉnh ủy, Bí thư Lý vừa uống trà xanh với vợ, vừa ngạc nhiên hỏi:
- Đã sáu giờ rồi, sao Đình Đình vẫn chưa về nhỉ?
- Nó vừa đi ăn ở bên ngoài cùng với Lan Lan! Nó gọi điện bảo sẽ không về!
Nghiêm Lệ có vẻ không hào hứng, ngồi ở trên ghế sa lông trả lời một câu mà không chút để tâm.
Thấy vẻ mặt khác thường của vợ, lại vừa nghe thấy lời vợ nói, lập tức Lý Thư Hãn trong bụng đã hiểu vài phần, không khỏi khẽ lắc đầu cười cười. Lương Thần tất nhiên vô cùng xuất sắc, nhưng ở trong mắt ông ta, cũng chỉ là một món bồi dưỡng đúng giá trị mà thôi. Nếu Lương Thần và con gái tâm đầu ý hợp, nước chảy thành sông, ông ta tất nhiên sẽ không phản đối. Nhưng nếu không có duyên phận, ông cũng sẽ không cưỡng ép tác hợp làm gì.
Chỉ có điều xem tình hình này thì thấy vợ và con gái đều có cái gì đó không thể hiểu nổi! Lý Thư Hãn giả vờ hồ đồ, im lặng không nói, trong lòng không tránh khỏi vài phần không hài lòng về Lương Thần. Đình Đình nhà mình đúng là cô gái ưu tú, cũng có để ý đến tiểu tử kia, đáng tiếc là tiểu tử kia không hiểu được tâm tình, đã phụ tình cảm của Đình Đình!
Ông ta đường đường là quan lớn cấp tỉnh, đương nhiên sẽ không vì vậy mà chèn ép Lương Thần, nhưng cũng nảy sinh ý nghĩ tìm kiếm cho con gái một đức lang quân vừa ý. Vẫn có nhiều người so với Lương Thần đều là nhân tài xuất sắc, con gái Lý Thư Hãn còn buồn không tìm thấy đối tượng phù hợp sao?
Nửa đêm, giữa một quán bar với ánh đèn neon chập chờn, Lý Hinh Đình mặc một chiếc váy ngắn màu đen, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đôi chân thon dài đi một đôi tất chân bó chặt hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đầy tham lam của bọn đàn ông. Bên cạnh cô, Đinh Lan ăn mặc trang phục thoải mái, trên người lộ ra bừng bừng anh khí, nhìn không thấy chút xíu bóng dáng thiên kim tiểu thư nhà giàu được chiều chuộng. Nhưng Chu Tiểu Mạn thì lại đang mặc một chiếc váy liền công sở, phong thái tự tin, giỏi giang của thành phần tri thức.
Ba cô gái trên mặt đều đã đỏ ửng, nhìn chằm chằm vào mấy ly rượu trống không ở trước mặt. Mấy cậu thanh niên trẻ đẹp trai thỉnh thoảng lại hướng về phía ba cô gái xinh đẹp hấp dẫn với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Ba cô gái đã uống tổng cộng hết sáu ly Long Island Ice tea. Cái tên Long Island Ice tea quả thực có tính chất đánh lừa, lúc nào cũng làm người ta hiểu sai là nó cũng giống như trà đá. Nhưng trên thực tế, nó là một loại rượu cocktail rất mạnh được trộn từ sáu loại rượu ngoại nặng gồm Gin, Tequila, Vodka, rượu Rum, Triple sec và Coca-cola, pha với đá điều chế mà thành.
Rượu rất mạnh, thơm dịu, đắng…, cảm giác trăm vị lẫn lộn, vô cùng phù hợp với những người thất tình.
Không ít đàn ông tiến lên bắt chuyện, nhưng đều bị từ chối, chán chường trở về chỗ của mình. Nhưng ở trong góc phòng mờ tối, vẫn đang ẩn chứa không ít ánh mắt đàn ông thèm thuồng. Quán rượu đêm khuya, là địa điểm tuyệt hảo để săn lùng những bông hoa xinh đẹp. Mà đối với những mỹ nhân thất tình say rượu, chắc chắn sẽ càng dễ tấn công hơn!
Khi ba người con gái xinh đẹp cùng dìu nhau, lảo đảo đi ra khỏi quán bar, mấy người đàn ông cũng buông ly, lén lút đi theo.
Chiếc xe hơn hai triệu bạc chờ sẵn ở ngoài quán bar, nhưng lúc này đã hơi tỉnh rượu, ba cô gái trong lòng lại càng cảm thấy mất mát hơn, không ai có hứng ngồi lên xe. Các cô kéo tay nhau, hướng về phía đường phố lấp lóe ánh đèn đi tới. Trong đêm khuya thất tình, các cô chọn cùng một cách để giải quyết nỗi chua xót và sầu não trong lòng. Đèn đường mờ nhạt, kéo dài ba bóng dáng buồn bã trống vắng.
- Các cô gái, có cần giúp đỡ gì không?
Một chiếc Audi màu xám chậm rãi dừng lại, một khuôn mặt đàn ông từ trong cửa kính xe ló ra hỏi.
Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn không trả lời lại người đàn ông đi theo phía sau các cô này, vẫn nắm chặt tay nhau, đi sâu vào trong phố. Chủ nhân của chiếc xe Audi màu xám chưa từ bỏ ý định, vẫn đang chậm rãi đi theo sau ba cô gái.
Lý Tiểu Phàm có thể xem như là một đại gia. Bố y vốn là Phó cục trưởng cục Giao thông thành phố, mẹ y mở một công ty gia đình cỡ vừa, trong nhà y là con trai độc nhất, không phải lo cơm ăn áo mặc. Y mới tốt nghiệp đại học được một năm, bình thường quen một nhóm bạn hư hỏng ăn chơi đàn đúm, nhưng tới ban đêm, y lên chiếc xe Audi của mình, lượn lờ trong các quán bar, tìm kiếm các cô gái xinh đẹp vừa ý. Lý Tiểu Phàm vẫn cho rằng, tìm kiếm các cô gái đẹp theo cách này so với đi khách sạn tìm gái, vừa kích thích lại vừa có cảm giác thành tựu, hơn nữa chất lượng các cô gái cũng cao hơn nhiều.
Tối nay ở trong quán bar Cựu Hoan Như Mộng, tình cờ gặp ba mỹ nữ với ba phong thái và cử chỉ khác nhau, đặc biệt là cô gái xinh đẹp cao ráo mặc váy màu đen ở chính giữa với đôi chân thon dài gợn sóng kia. Lý Tiểu Phàm có thể tưởng tượng được, cặp chân dài và đẹp kia mà quấn trên lưng y, sẽ là cảm giác hưng phấn như thế nào!
Ôm ý muốn tham lam một mũi tên trúng ba đích, Lý Tiểu Phàm một mình lái xe đi tới. Khi y thấy ba mỹ nữ vẫn chưa lên xe, mà con đường ngày càng vắng lặng, trong lòng y lại tràn đầy một cảm giác hưng phấn và kích động. Trong quán rượu y thấy rõ ràng, ba mỹ nữ uống liền sáu ly Long Island Ice tea, đi ra ngoài lại bị gió đêm thổi qua, đoán chừng không được bao lâu nữa rượu sẽ dồn lên, đến lúc đó cơ hội của y tự nhiên sẽ đến. Chỉ cần đưa được ba cô gái này lên xe, chở đến khách sạn hoặc chỗ ở của mình, tối nay rất có khả năng y sẽ được hưởng thụ hết khoái lạc. Một trận "đại chiến" giữa bốn người sẽ diễn ra kịch liệt.
Đang mơ một giấc mộng đẹp cùng với sự thèm muốn cuộc một truy hoan tới thật nhanh, Lý Tiểu Phảm đột nhiên thấy ba mỹ nữ phía trước dừng lại bất động. Ồh ồh, đích thị là không chịu nổi rượu nên phải nôn ra rồi! Tốt, tốt, cơ hội tới rồi!
Đánh tay lái lại gần, chiếu đèn xe đảo qua ba bóng dáng mỹ lệ, cuối cùng lại dừng hình ảnh ở năm sáu bóng đàn ông thân hình lực lưỡng đang chậm rãi hướng ba cô gái đi tới, nụ cười trên mặt Lý Tiểu Phàm đột nhiên cứng đờ. Chúa ơi, cái gì đang xảy ra đây? Có phải cũng có vài kẻ có ý định đi săn gái đẹp giống mình? Không đúng, không đúng, y là người văn minh, đối với phụ nữ chưa bao giờ dùng sức mạnh, nhưng mấy gã này, rõ ràng là muốn một tiết mục bạo lực đêm khuya!
Làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn ba cô gái này rơi vào miệng sói, bị giày vò làm nhục, trong lòng y có chút không đành lòng, hơn nữa cũng rất bất bình. Ba mỹ nữ y còn chưa được thưởng thức đến, đã bị mấy tên súc sinh Bát giới ăn uống phàm tục đó hãm hại, y làm sao có thể cam tâm! Tuy nhiên, bảo y xuống xe hô to một tiếng ngăn cản, thì y lại không có gan anh hùng cứu mỹ nhân. Đắn đo suy nghĩ, cuối cùng sự hèn nhát trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong. Mẹ nó! Mấy tên súc sinh này thật vớ bở, tuy nhiên bố mày cũng không thể để cho chúng mày thỏa mãn được.
Lý Tiểu Phàm lấy điện thoại di động từ trong túi ra, định bấm số cũ gọi cảnh sát. Hừ hừ, nếu rất may mắn, cảnh sát tới đúng lúc, thì y còn có thể lấy bộ mặt ân nhân cứu mạng ra mà xuất hiện trước mặt ba mỹ nữ kia. Đương nhiên, nếu cảnh sát tới chậm một chút, ba mỹ nữ bị lũ súc sinh này ép đi, thì y cũng bất lực, đại khái chỉ có thể cụt hứng mà trở về, tìm người khác để giải tỏa!
Ngón tay vừa đụng tới phím điện thoại di động, chợt nghe một tiếng vang nhỏ, cửa lái phụ bỗng nhiên mở ra, một làn gió thơm theo sau ập vào và một hình bóng đã ngồi yên bên cạnh y.
- Ai? Cô, cô!
Lý Tiểu Phàm hoảng sợ, chiếc điện thoại di động từ trên tay rơi xuống dưới chỗ ngồi. Y chợt phát hiện, đi vào trong xe, ngồi ở bên cạnh y, không ngờ lại là một mỹ nữ.
Mái tóc đen dài buông thả trên vai, khuôn mặt xinh đẹp thanh thú hiện lên nụ cười dịu dàng rung động lòng người. Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu vàng, từ đầu đến chân, toát ra một phong thái danh môn thục nữ. Cô gái này, dường như còn đẹp hơn ba phần so với ba cô gái bên ngoài xe kia!
Một mùi hương thanh tĩnh tiến nhanh vào trong khoang mũi, Lý Tiều Phàm theo bản năng di chuyển ánh mắt từ khuôn mặt xinh đẹp của đối phương xuống dưới, đảo qua cặp vú cao ngất, cuối cùng dừng ở cặp chân trắng như ngọc dưới làn váy kia.
Có lẽ do cô gái xuất hiện quá kỳ dị bất ngờ và có lẽ ngọn lửa như điên cuồng trong mắt cô gái kia rất không hài hòa với phong cách yểu điệu thục nữ lộ rõ, Lý Tiểu Phàm trong lòng cũng không nảy sinh tình ý gì. Hành vi vừa rồi của y cũng chỉ là do thời gian dài thành thói quen mà thôi.
- Tiên sinh, di động rơi kìa!
Giọng nói cô gái dịu dàng dễ nghe, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở đối phương.
- Ồ!
Lý Tiểu Phàm như mới tỉnh khỏi giấc mộng, cúi xuống nhặt di động từ dưới ghế ngồi lên. Nhưng đúng lúc này, ánh đèn xe của y chiếu sáng phía trước, năm sáu gã đàn ông đã hướng ba cô gái đánh tiếp. Nhưng điều làm hắn giật mình, chính là bản thân ba cô gái. Mỹ nữ mặc váy ngắn nóng bỏng và cô gái xinh đẹp thấp hơn một chút ăn mặc bình thường không ngờ đều là con nhà võ, chẳng qua bởi vì bị vây trong trạng thái say rượu, nên động tác mới không linh hoạt như vậy. Hơn nữa vì muốn giúp người bạn còn lại không có năng lực phản kháng, cho nên rất nhanh đã bị năm sáu gã đàn ông đẩy vào tình thế nguy hiểm. Theo suy đoán của Lý Tiểu Phàm, ba mỹ nữ này rất khó tránh khỏi số phận rủi ro bị bắt.
Nhớ tới ý định ban đầu của chính mình, ngón tay Lý Tiểu Phàm lại bấm ba con số cũ. Nhưng cổ tay lại bị cứng đờ, hóa ra đã bị một bàn tay thon nhỏ nắm chặt.
- Tiên sinh, điện thoại di động của anh không tồi, có thể cho em xem được không?
Cô gái một tay nắm cổ tay đối phương, một tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm đằng sau tai.
Lý Tiểu Phàm sắc mặt không khỏi trắng nhợt, trên trán và chóp mũi lấm thấm mồ hôi. Bị bàn tay ngọc ngà của cô gái kia cầm, cổ tay y đau như bị gẫy. Cô gái vẻ mặt lễ phép và xinh đẹp tao nhã, khóe miệng còn lộ vẻ cười rúc rích, nhưng trong đôi mắt sáng như trăng non này, lại lờ mờ hiện lên hình ảnh của một con dã thú điên cuồng. Giờ này khắc này, Lý Tiểu Phàm cho dù có ngốc, cũng biết người con gái trước mắt này và đám đàn ông kia là một. Chỉ có điều y không rõ, cô gái này và ba mỹ nữ say rượu kia cuối cùng có quan hệ gì?
- Tôi, tôi không gọi điện thoại, tôi không nhìn thấy gì hết, tôi đi luôn đây!
Lý Tiểu Phàm đầu đổ mồ hôi lạnh, mặc kệ đối phương và ba tiểu mỹ nữ xinh đẹp kia có vấn đề gì, thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, y không muốn bị vạ lây. Ba mỹ nữ cho dù rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể bằng cái mạng nhỏ quý giá của y.
- Thật là tồi! Nhìn ba mỹ nữ gặp nạn mà thờ ơ, lại còn định buông tay chạy trốn, đây không phải là tác phong của nam tử hán đâu!
Cô gái chậm rãi buông lỏng tay ra, dịu dàng cười nói:
- Tuy nhiên, tôi thích nhất loại đàn ông thông minh hiểu vấn đề rất nhanh như anh!
Một tay ngọc hạ xuống dưới, chậm rãi duối thẳng về phía giữa hai chân đối phương. Chợt nghe một tiếng kêu thảm "Ah", thân thể Lý Tiểu Phàm co lại hai tay bưng lấy hạ bộ, thân mình giống như con tôm bị đạp lên, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.
- Đúng là một gã đàn ông không ra gì!
Cô gái rút tay lại, lấy một chiếc khăn lau sạch bàn tay, sau đó ném chiếc khăn tay ra ngoài cửa sổ xe. Nụ cười dịu dàng trên mặt đã hóa thành một tia u ám và lạnh lẽo khiến người khác phải run sợ trong lòng:
- Loại người rác rưởi như anh, đáng lẽ đã nên đào hố mà chôn sâu từ sớm!
- Đừng, đừng giết tôi! Bố tôi là Lý Võng, cô không thể giết tôi!
Trong tai nghe được lời nói âm trầm của cô gái, Lý Tiểu Phàm dường như quên luôn hạ bộ đang đau nhức, giãy dụa ngẩng đầu kinh hoàng mà hét lớn.
Chững lại hai giây, cô gái có vẻ giật mình, trong đầu đang suy nghĩ về cái tên của một người lạ. Có vẻ là tên nhân vật quan trọng, nhưng lại không có ấn tượng gì cả.
- Lý trong Lý Thế Dân, Võng là võng Kim Võng!
Lý Tiểu Phàm vội vàng giải thích kỹ càng tỉ mỉ nói:
- Bố tôi là Phó cục trưởng Cục Giao thông!
Cô gái nghe xong không nén nổi bật cười, đầu tiên là cười khẽ, sau đó cả thân thể mềm mại rung động mạnh mẽ, cười không ngừng run rẩy hết cả người. Lý Tiểu Phàm không rõ nguyên do, cũng bắt chước mà cười ha hả.
- Anh có biết cô gái xinh đẹp kia là ai không?
Thật lâu sau, cô gái ngừng tiếng cười, giơ tay chỉ vào Lý Hinh Đình đã bị hai thuộc hạ chế ngự nói:
- Đó là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Liêu Đông Lý Thư Hãn của chúng ta!
Rồi chỉ chỉ Đinh Lan còn đang đứng vững, rồi nói:
- Biết cô này là ai không? Cô ấy là Đinh Lan, ừ, tên này có lẽ anh chưa từng nghe thấy, nhưng tên của đại biểu Hội đồng nhân dân cả nước, Chủ tịch của tập đoàn Thành Tín, một trong mười xí nghiệp lớn nhất cả nước, Đinh Vĩ Đạt chắc anh đã từng nghe qua rồi chứ? Đúng vậy, tiểu thư Đinh Lan này chính là tiểu thư duy nhất của nhà họ Đinh! Thế nào? Không ngờ phải không? Không phục phải không?
Lý Tiểu Phàm trong đầu rung động mạnh mẽ, y quá bất ngờ, quá sợ hãi, ngơ ngác nhìn nụ cười đầy châm chọc của cô gái, trong nháy mắt y đã hiểu ý tứ của đối phương.
Ngay cả con gái Bí thư Tỉnh ủy và con nhà tỷ phú cũng dám bắt, đứa con của Phó cục trưởng Cục giao thông như y cũng chẳng là cái thá gì.
- Anh may mắn đấy, đêm nay tâm trạng của tôi không quá xấu. Cho nên, bây giờ anh có thể đi!
Cô gái mở cửa xuống xe, chiếc váy bị gió đêm thổi bay, nhẹ nhàng âu yếm, hướng về người đàn ông ngồi trong xe mỉm cười nói:
- Tôi nhớ rõ anh, bố anh họ Lý, là Phó cục trưởng Cục giao thông!
Lý Tiểu Phàm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, vội vội vàng vàng quay xe, nhanh chân nhấn ga hốt hoảng thoát khỏi nơi này. Khi ngọn đèn dầu rực rỡ trên đại lộ chiếu thẳng trên xe, nỗi kinh hoàng trong lòng y mới bình phục phần nào, theo bản năng lấy điện thoại di động ra, nhưng nhớ tới câu nói cuối cùng kia của cô gái, ngón tay không khỏi run lên, vội vàng đặt chiếc di động về chỗ cũ.
"Tôi sẽ nhớ rõ anh, bố anh họ Lý, là Phó cục trưởng cục Giao thông" trông có vẻ như một câu nói bình thường, nhưng trong đó lại tràn đầy ý uy hiếp mạnh mẽ. Lý Tiểu Phàm có thể khẳng định, lời nói uy hiếp này cũng không phải nói bừa để dọa cho sợ. Cô gái kia đến con gái Bí thư tỉnh ủy còn dám bắt cóc, nếu muốn triệt tận gốc cả nhà y chắc cũng không thành vấn đề. Việc không liên quan tới mình, việc đầu tiên cần làm khi y trở về, chính là tự ép mình phải quên hết toàn bộ những gì đã chứng kiến hay nghe thấy đêm nay!
Trong ngõ nhỏ vụ bạo lực đã kết thúc, không có gì trì hoãn, ba cô gái yếu ớt Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn bị sáu người đàn ông vạm vỡ bắt. Sau đó, chúng dùng khăn mùi soa có thuốc ngủ bịt kín mũi và miệng các cô, khiến cả ba cô gái đều bất tỉnh nhân sự.
Vào khoảnh khắc sắp thiếp đi, trong tai các cô dường như nghe tiếng đàn ông cười dâm đãng:
- Ba con bé này đều là loại hảo hạng, đêm nay chắc chắn là được một trận đã đời đây!
Một chiếc Hummer chậm rãi tiến gần, mấy gã đàn ông to cao đặt ba cô gái đang mê man bất tỉnh lên xe, ngoại trừ một người ngồi ở ghế lái phụ ra, còn lại đều lên một chiếc xe tải khác.
- Chị cả, ba con bé này có thể cho các anh em xử lý không?
Người đàn ông ngồi ghế lái phụ trộm nhìn sắc mặt cô gái đang lái xe cẩn thận hỏi.
- Được!
Cô gái điềm đạm cười, quét mắt sang người đàn ông vẻ mặt đang mừng rỡ nói:
- Nhưng các cậu chơi xong rồi, thì đừng quên tự chặt nhỏ mình rồi xả xuống bồn cầu giật nước! Tốt nhất đừng để tôi phải động thủ, tôi rất ngại chết chóc!
Sắc mặt vui mừng trên mặt gã đàn ông trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là tim đập thình thịch. Tất cả các anh em đồng bọn kể cả gã, đã sớm hiểu được bên ngoài vẻ xinh đẹp dịu dàng này, kỳ thực là một người đàn bà rắn rết độc ác không từ bất kỳ thủ đoạn thâm độc nào. Gã xấu hổ mà cười cười, nói:
- Chị cả, em chỉ nói đùa thôi!
- Đúng thế, tôi cũng chỉ nói đùa thôi!
Cô gái được gọi là Chị cả cũng cười đáp lại, chỉ có điều sự âm u lạnh lẽo hiện lên trong đôi mắt đẹp lại hiển thị rõ suy nghĩ thực tế trong đầu cô ta.
Chiếc Hummer chạy rất nhanh trên đường phố rộng rãi, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ qua lại.
Sau đó gần hai tiếng, chiếc Hummer đi vào địa phận huyện Giang Vân, cuối cùng đậu ở một chỗ trong khu biệt thự. Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn bị mấy gã thanh niên to cao vác vào trong tầng hầm của tòa biệt thự. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú dịu dàng của Chị cả, bọn chúng không có dũng khí nhân cơ hội sỗ sàng.
Một tên trong đó không kiềm chế được dâm dục, đặt cô gái xinh đẹp cao ráo lên trên giường, định lén sờ soạng cặp đùi đang đi tất chân bó chặt này một phen. Ngay sau đó, gã liền cảm thấy đầu đau nhức, không tự chủ được ngã ngửa về phía sau, một tiếng va mạnh, cả thân hình bị một cú đánh ngã lăn trên mặt đất. Chiếc giầy cao gót không chút do dự giẫm lên bàn tay gã, tiếng gãy xương vang lên rõ ràng, khiến mỗi gã đàn ông to cao ở đây sắc mặt đều tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- Biến đi!
Chị cả trong miệng điềm đạm phun ra một chữ, sau đó nhấc chiếc giầy cao gót lên. Gã đàn ông vạm vỡ ngã lăn trên mặt đất cũng không dám ho hắng một tiếng, ôm bàn tay từ trên mặt đất bò lên, rồi cùng mấy gã khác rời khỏi tầng hầm này.
Cô gái xinh đẹp bước đến trước giường, nhìn ba cô gái nằm ngang dọc trên chiếc giường lớn, trong đôi mắt đẹp của chị cả hiện lên một tia lửa, trong miệng thấp giọng nói:
- Đừng trách tôi, muốn trách, thì hãy trách Lương Thần đi!
Vươn hai tay, chậm rãi cởi chiếc áo khoác mỏng của Lý Hinh Đình, rồi cởi tiếp chiếc áo hai dây ở bên trong, lộ ra chiếc áo ngực màu đen che kín hai vú cao ngất. Ngón tay chị cả khéo léo vừa chạm, chiếc áo ngực nhẹ nhàng được mở ra, một cặp vú trắng như tuyết đầy đặn trong nháy mắt bật ra, hai đầu v đỏ hồng hiện ra như trêu ngươi ánh mắt người đối diện.
Đôi tay trắng nõn của chị cả ôm trọn quanh vú, làm cho phần thịt bóng loáng nhẵn nhụi giữa kẽ ngón tay biến hình, tai nghe cô gái đang trong trạng thái hôn mê rên rỉ một tiếng vô thức, hào quang trong đôi mắt đẹp của chị cả càng trở nên mãnh liệt.
Cởi váy ngắn, tháo tất chân, rồi xé chiếc quần lót màu đỏ dưới cặp vú mượt mà như trăng sáng. Nhìn chiếc quần lót trong tay, Chị cả trong miệng khẽ cười đầy mờ ám:
- Hóa ra cô và tôi giống nhau, cũng thích mặc quần lót màu đỏ!
Vuốt ve cặp đùi thon dài của Lý Hinh Đình một lát, chị cả lại xoay người, cùng cởi hết quần áo của Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn. Giơ tay cởi váy của chính mình, chiếc váy liền màu vàng rơi xuống trên mặt đất, trong chiếc gương đặt ở đầu giường, xuất hiện một cơ thể xinh đẹp hoàn mỹ. Khi quay trở lại trước giường, trong tay chị cả đã cầm một cái đèn pin.
Liếc mắt quét nhìn thân thể trần truồng của ba cô gái gần một phút đồng hồ, chị cả liền cầm chiếc pin sang một bên, sau đó lên giường, trước tiên cầm đôi chân dài của Lý Hinh Đình tách ra, mắt đẹp cẩn thận tìm kiếm khe hở màu phấn hồng kia.
- Màng trinh con gái bị hao tổn rất nhẹ, không giống như từng trải qua kinh nghiệm thực tế, chắc là kết quả của việc vận động mạnh!
Chị cả tự nói. Kế tiếp lại cầm hai chân Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn mở ra, tiếp cận rồi kiểm tra một lần.
- Một đứa vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị hao tổn!
Chị cả giơ tay vỗ vỗ gương mặt xinh đẹp của Chu Tiểu Mạn, dịu dàng nói:
- Rất xin lỗi, em Tiểu Mạn, đêm nay chị đành phải chơi với em một chút! Yên tâm, chị sẽ làm em rất thoải mái, chị sẽ cho em biết, không có lũ đàn ông thối tha này, phụ nữ chúng ta cũng vẫn khoái lạc như vậy!
Một chiếc gậy hai đầu rồng màu đen hiện ra trong bàn tay trắng nhỏ và dài của chị cả, đưa một đầu vào trong cửa mình của mình, đầu khác thì để vào chỗ mềm mại của Chu Tiểu Mạn. Trong đôi mắt đẹp phóng ra tia mãnh liệt, đầu lưỡi trắng mịn khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, dịu dàng quyến rũ đến cực điểm mà nói:
- Tiểu Mạn em, chị đến đây!
Chu Tiểu Mạn đang mơ. Cô mơ người đàn ông cô ngày đêm mong nhớ đến bên cạnh thân thể của cô. Sau khi cởi bỏ quần áo của cô, thì mãnh liệt đi vào thân thể cô. Cảm xúc dạt dào quen thuộc truyền đến, khoái cảm cực độ trong nháy mắt truyền đến mọi dây thần kinh khắp cơ thể. Cô thỏa mãn ôm lấy người đàn ông, kêu lên trong nước mắt:
- Thần, anh cuối cùng cũng đã trở về!
Khuôn mặt dịu dàng tươi cười cũng hiện ra, nhưng ngay tức thì, khuôn mặt tươi cười kia liền biến thành một gương mặt xa lạ vẻ mặt dữ tợn, trên đôi mắt lộ vẻ dâm đãng.
- Không được!
Chu Tiểu Mạn bừng tỉnh, vùng mình ngồi dậy trên giường. Sau khi biết đó chỉ là một giấc mộng, cô vỗ nhẹ ngực, ánh mắt chậm rãi nhìn ra xung quanh.
Đây là nơi nào? Nhìn căn phòng bài trí lộng lẫy nhưng có vẻ vô cùng xa lạ, nhìn Đình tỷ và Lan Lan vẫn đang hôn mê nằm bên cạnh mình, cùng với một người phụ nữ xa lạ khác, Chu Tiểu Mạn vừa nghi hoặc vừa kinh hoàng. Cô bỗng nhiên nhớ lại đêm qua cùng Đình tỷ, Lan Lan đi quán bar uống rượu, sau khi đến đoạn phố hẻo lánh thì bị mấy người đàn ông bất ngờ chặn lại.
- Lan Lan, Đình tỷ!
Chu Tiểu Mạn cố sức lay Lý Hinh Đình và Đinh Lan, miệng lo lắng kêu lên.
Lý Hinh Đình và Đinh Lan rên rỉ một tiếng, lắc đầu ngồi dậy. Rất nhanh, hai cô cũng thấy tình hình bất thường, không nén nổi thở nhẹ thất thanh nói:
- Đây là đâu?
- Đây là chỗ của bọn buôn người!
Một âm thanh chết lặng vang lên bên tai các cô. Quay đầu lại, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn phát hiện, một người phụ nữ xa lạ nằm ở góc giường, hai tay ôm đầu gối. Chiếc cằm thanh tú tựa lên đầu gối, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt lộ ra một màu xám tuyệt vọng. Người phụ nữ này rất đẹp! Mặc dù giờ phút này tinh thần bị trạng thái tuyệt vọng chán chường bao vây, nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp lịch sự nhã nhặn tao nhã. Bất kể là đôi lông mày đang nhíu lại, hay là chiếc mũi thẳng tắp thanh tú, hay là đôi môi căng mọng, đều đẹp tới mức không tìm thấy một chút tỳ vết nào. Nếu mặc lên người phụ nữ này một bộ quần áo thời cổ, thì chắc chắn sẽ là một cung tần mỹ nữ xinh đẹp!
So với những người mà Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đã từng gặp, chỉ duy nhất người phụ nữ này có thể sánh cùng chị em nhà họ Diệp.
- Đây là chỗ buôn người?
Lý Hinh Đình hỏi dò:
- Chị, chị cũng bị bọn buôn người bắt đến đây sao?
Cô gái gật đầu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ đôi mắt sáng, hai vai mỏng manh không ngừng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp với đôi má lúm đồng tiền lộ ra vẻ bất lực đau lòng.
- Tôi bị bọn chúng bắt đến đây một tuần rồi, nghe bọn chúng nói, phải bắt được đủ một nhóm mới đem bán!
Cô gái dùng ánh mắt đẹp vô thần liếc nhìn cửa tầng hầm ngầm đóng chặt.
- Hiện giờ có thêm các cô, số lượng đã gần đủ rồi!
Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn trong lòng thất kinh. Nếu như bị bọn buôn người này bán đến chỗ thâm sơn cùng cốc hoặc tha hương nơi đất khách quê người, thì đúng là sống không bằng chết! Lý Hinh Đình không khỏi âm thầm buồn thảm. Đêm qua tại sao lại muốn đi uống rượu ở quán rượu? Nếu ở nhà Lan Lan, cho dù uống đến say mấy cũng không có vấn đề gì. Cựu Hoan Như Mộng! Nói cho cùng, là vì tình cờ nhìn thấy cái tên quán bar khuấy động nỗi lòng kia!
Thử kéo cánh cửa ra, nhưng cửa không nhúc nhích, rõ ràng là đã bị khóa trái. Lý Hinh Đình đi tới đi lui trong phòng, vắt hết óc mà suy nghĩ cách thoát thân, nhưng cuối cùng, cô nản lòng mà ngồi ở đầu giường. Bởi vì cô bất chợt hiểu rằng, ngoại trừ chờ Lương Thần đáng ghét cứu các cô ra, cô không thể nghĩ ra được cách thoát thân nào khác! Chỉ có điều, Lương Thần sẽ đi tìm các cô chăng? Có lẽ hiện tại người ta đang cùng vợ mới cưới chàng chàng thiếp thiếp, cùng hưởng tuần trăng mật hai người với nhau, căn bản là quên ba cô gái đáng thương này rồi.
Đồ vô lương tâm! Đôi mắt Lý Hinh Đình đỏ lên, trong lòng chua xót khiến cô quên mất mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, xót xa ngồi tựa mình vào một góc.
- Chị, chị cũng là bị bọn chúng bắt đến sao?
Chu Tiểu Mạn đi tới, ngồi bên cạnh cô gái. Vẻ đẹp cổ điển hiện ra, cô gái thanh tú thật là lẻ loi cô độc, khiến cho cô cũng là phụ nữ mà còn cảm thấy chút đau lòng.
- Đã nửa tháng rồi!
Cô gái nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ nghẹn nào nói:
- Tối nào, bọn chúng cũng đến làm nhục tôi. Các cô cũng không thể trốn được đâu!
Lời nói của người phụ nữ khiến Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn trong ngực đều thắt lại.
Lý Hinh Đình bất ngờ đứng lên, cười lạnh nói:
- Bọn chúng thử lại đây xem, xem tôi có có cắt của quý của bọn chúng cho chó ăn không?
- Chị, chị tên là gì?
Chu Tiểu Mạn nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt của cô gái, thấp giọng nói:
- Đừng sợ, có Đình tỷ và Lan Lan ở đây, bọn chúng không bao giờ có thể ức hiếp chị nữa!
- Tên chị là Tề Vũ Nhu, còn em?
Cảm nhận được hành động dịu dàng của đối phương, thân thể mềm mại của cô gái khẽ run lên, mắt đẹp hiện lên một chút khác thường.
- Em là Chu Tiểu Mạn. Tên của chị thật là dễ nghe!
Chu Tiểu Mạn cũng bắt chước bộ dạng của cô gái lấy tay ôm hai đầu gối, đặt cằm lên trên, cười tán thành, sau đó nói giọng tự tin:
- Yên tâm đi, chị Vũ Nhu, chúng ta nhất định sẽ được cứu!
Rạng sáng ngày tháng , Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, Giám đốc sở Công an tỉnh Thôi Thắng Quân nhận được điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn. Trong điện thoại, Thôi Thắng Quân nghe được giọng nói lo lắng trước nay chưa hề thấy của Bí Thư:
- Đình Đình và bạn thân của nó Lan Lan, Tiểu Mạn đều đã một đêm chưa về. Di động cả ba người đều không bắt máy, anh lập tức phái người điều tra ngay giúp tôi!
Thôi Thắng Quân chợt giật mình một cái, vội vàng bật xuống khỏi giường, miệng không ngừng nói Bí thư Lý yên tâm. Đình Đình sẽ không sao. Tôi lập tức phái người đi thăm dò. Sau khi buông điện thoại, ông ta lập tức báo thư ký chuẩn bị xe, chạy tới Sở Công an tỉnh khi trời vừa mới tờ mờ sáng.
.
Sáng ngày tháng , trung đoàn hình sự Sở Công an tỉnh Liêu Đông, Đội cảnh sát Hình sự Cục Công an thành phố Liêu Dương điều hai tiểu đại đội cùng kết hợp hành động. Hơn mười chiếc xe cảnh sát nhanh như chớp chạy tới trước cửa quán bar nhỏ ở sâu trong một khu phố hẻo lánh ở Đông Bình. Đại đội cảnh sát hình sự dũng mãnh tiến vào. Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lâm Tường tự mình dẫn đội, đưa tấm ảnh ba cô gái ra trước đám người chủ quán rượu, nhân viên pha chế, người phục vụ vừa bị gọi ra.
Người pha chế trẻ tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra ba cô gái uống rượu đêm qua. Trên thực tế, kể cả người lái chiếc xe màu trắng đứng ở ngoài quán rượu cũng đã kiểm chứng, đêm qua ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn đã đến đây.
Các cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm của Sở công an tỉnh và Cục công an thành phố yêu cầu nhân viên pha chế rượu, chủ quán và nhân viên phục vụ quán bar kể lại tỉ mỉ chi tiết sự việc, rồi tiến hành đối chiếu với những người khách đến quán rượu tối qua. Kết quả là ngoại trừ vài cái tên khách xa lạ ra, một khách quen tên là Lý Tiểu Phàm đã được cung cấp bởi nhân viên quán rượu.
Với thái độ nghiêm túc không bỏ qua bất kỳ manh mối nào, cảnh sát hình sự cùng với chủ quán, nhân viên pha chế đã chỉ ra, tất cả những người khách đã từng ở đây đêm qua, rồi tiến hành thẩm tra từng người. Không hề ngoại lệ, ông Lý Tiểu Phàm có mặt trong buổi chiều hôm đó, cũng được mời đến Sở công an tỉnh.
Lý Tiểu Phàm trong đầu đầy sỏi cũng không chống đỡ nổi câu hỏi thẩm vấn của các viên cảnh sát hình sự kinh nghiệm, đành phải nói rõ tối hôm qua tình cờ trông thấy ba cô gái đi về phía con phố nhỏ, sau đó hình như có vài người đàn ông đi theo. Rồi kế hoạch săn người đẹp bẩn thỉu ban đầu của y cũng như việc bị một người phụ nữ hăm dọa, cuối cùng thấy chết mà không cứu đành phải rời đi. Y định cắn chặt răng ngậm chặt miệng không hé nửa lời. Đầu tiên là do sợ lời đe dọa của người phụ nữ đó, thứ hai là y vẫn chưa làm gì được ba cô gái xinh đẹp kia.
Đinh gia, Chủ tịch tập đoàn Thành Tín đang phải chịu đựng vợ khóc mắng đổ xuống đầu, mẹ ông cũng khóc lóc thảm thiết:
- Ôi trái tim của bà, cục cưng của bà, cháu đi đâu, mau về lại đi!
- Bảo anh cử vệ sĩ đi theo con gái Lan Lan, anh luôn coi như gió thoảng bên tai, bây giờ thì tốt lắm, con gái đã xảy ra chuyện. Nếu thật sự có gì không hay xảy đến, thì em không muốn sống nữa! Ôi…!
Vợ Trương Hồng Mai khóc không thành tiếng.
Đinh Vĩ Đạt trong lòng cũng không dễ chịu. Không chịu để vệ sĩ đi theo là ý muốn khăng khăng của con gái, chứ không phải do ông ta. Chỉ có điều lúc này ông ta sẽ không cùng với vợ, mẹ tranh luận đến vấn đề chẳng liên quan này. Việc cấp bách, là tìm được tung tích con gái bảo bối đầu tiên. Nếu là bọn bắt cóc tống tiền bình thường, thì lại dễ làm. Muốn bao nhiêu tiền thì đưa bấy nhiêu, chỉ cần là con gái bình an vô sự là được, sợ là sợ sự việc không đơn giản như vậy!
- Con gái Bí thư Lý cũng đang mất tích. Hiện tại Sở công an tỉnh và cục công an Thành phố đều đang lục soát điều tra. Mẹ, Mai tử, mọi người đừng lo lắng, tôi tin là sẽ nhanh chóng có tin tức.
Đinh Vĩ Đạt chỉ có thể dùng lời nói này tạm thời trấn an tinh thần mẹ và vợ. Trên thực tế trong lòng ông ta một điểm nắm chắc cũng không có.
Khi Lương Thần nghe tin này, thì đã là chiều ngày , đang trong thời gian nghỉ tuần trăng mật thì hắn nhận được điện thoại của Phó giám đốc Sở công an tỉnh Lâm Tường. Vừa nghe Phó giám đốc Lâm kể lể sự tình, hắn lúc ấy liền liên tưởng. Đình tỷ, Lan Lan, Tiểu Mạn mất tích, kết luận sơ bộ là bị người ta bắt cóc!
Đùa hay sao vậy!
Lương Thần nhếch mép, nghĩ muốn cười vào cái tin tức dối trá này. Đình tỷ là con gái Bí thư Tỉnh ủy, Lan Lan là thiên kim hàng tỷ phú, có ai dám ăn gan hổ báo mà can đảm bắt cóc các cô? Mà Tiểu Mạn và Lan Lan vẫn như hình với bóng, tự nhiên đã có bảo vệ. Còn nữa phải nói tới, bắt cóc hay gì đó đều có mục đích, hoặc là tống tiền, hoặc là trả thù, nhưng đồng thời bắt cóc cả Đình tỷ và Lan Lan, Tiểu Mạn, thì là vì cái gì?
- Làm sao vậy, Thần?
Nhìn vẻ mặt chồng biến sắc, Diệp Thanh Oánh cùng Tử Thanh đi tới hỏi han lo lắng.
- Phó giám đốc Lâm nói, Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn bị bắt cóc!
Lương Thần trên vẻ mặt biến đổi, cuối cùng bất ngờ đứng lên hướng hai cô nói:
- Anh phải đến sở công an Tỉnh nghe ngóng một chuyến!
- Đi mau đi!
Nghe tin này, cả Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều ngẩn ngơ. Các cô và Lương Thần đều nghĩ như nhau, đều không thể tin được có kẻ dám vuốt râu hùm, bắt cóc con gái Bí thư tỉnh Ủy.
- Để Tử Thanh tỷ lái xe đưa anh đi, còn nữa, nếu buổi tối vẫn chưa về, thì gọi điện thoại báo về nhà một tiếng!
Khi Lương Thần sắp ra khỏi cửa, Diệp Thanh Oánh dịu dàng dặn dò một câu.
Vài phút đồng hồ sau, Diệp Tử Thanh khởi động chiếc xe ô tô màu đỏ chạy ra, chở Lương Thần tới Sở Công an tỉnh. Sau khi đến ngoài cổng lớn của tòa nhà công an Tỉnh, Diệp Tử Thanh lại gần nhẹ nhàng hôn Lương Thần một cái, dịu dàng khuyên giải an ủi nói:
- Đừng kích động, Thần, em tin là anh có thể tìm được các cô ấy!
Lương Thần cười cười, sau đó xoay người xuống xe, chạy nhanh vào sở Công an tỉnh. Ở phòng làm việc của Giám đốc sở, Lương Thần gặp Bí Thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn vẻ mặt âm trầm, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thôi Thắng Quân và Phó giám đốc sở Lâm Tường.
Khi thấy Lương Thần chạy tới, trên mặt Bí thư Lý cố giấu vẻ lo lắng, mở miệng nói:
- Cậu có biết Đình Đình đêm qua vì sao đến quán bar uống rượu không?
Lương Thần cúi đầu, im lặng mà chống đỡ. Ngày hôm kia, là ngày tổ chức đám cưới của hắn và Thanh Oánh tại Liêu Dương. Hắn đã biết rõ, chính là đêm khuya hôm đó, Đình tỷ và Lan Lan, Tiểu Mạn đi quán bar uống rượu. Sau đó mới xảy ra vụ bắt cóc. Lý do ba cô gái đi uống rượu, hắn đương nhiên có thể đoán ra. Tiểu Mạn là bạn gái cũ của hắn, Lan Lan có cảm tình tốt đối với hắn, còn Đình tỷ lại đã biểu hiện rõ thái độ thích hắn!
- Tôi nhất định sẽ tìm được tung tích của Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn!
Sau một lúc lâu, Lương Thần ngẩng đầu, nói giọng kiên định.
- Nếu không tìm thấy thì sao?
Lý Thư Hãn hỏi. Ông ta tuy là Bí thư tỉnh ủy, là quan to cấp Bộ, nhưng liên quan đến an nguy của con gái mình thì trong lòng ông ta rối loạn, giận cá chém thớt vu cho Lương Thần là lý do chính.
- Tôi sẽ đền bằng mạng sống của mình!
Lương Thần máu dâng lên, đỏ mặt lên lớn tiếng nói.
- Mười cái mạng của cậu cũng không bằng một mạng của Đình Đình!
Lý Thư Hãn nói. Ông ta phất tay, bực bội nói:
- Khẩn trương điều tra đi, đi tìm mang Đình Đình không sứt mẻ trở về cho tôi, mau đi đi!
- Tiểu Thần, cậu theo tôi!
Phó giám đốc sở Lâm trầm giọng nói, sau đó đưa Lương Thần ra khỏi phòng làm việc của Giám đốc sở. Lần này bảo Lương Thần đến, thứ nhất là không chỉ muốn tạo cho Lương Thần một cơ hội chuộc tội, mà quan trọng hơn là, ông cho rằng trước mắt chỉ có cậu thanh niên trẻ tài năng này mới có thể phá vỡ tình thế bế tắc của vụ án, tìm được manh mối đám người mất tích Lý Hinh Đình. Niềm tin này của ông ta có thể nói là gần như mù quáng và không có cơ sở, nhưng cậu thanh niên trẻ này đã từng lập kỳ tích, lại có nền tảng có thể khiến người khác khiếp sợ và khó có thể tưởng tượng được.
Trên thực tế, đối với đề nghị của ông ta, Bí thư Lý và Bí thư Thôi cũng ủng hộ. Có thể nói, để Lương Thần làm người phụ trách chủ yếu của vụ án đặc biệt này, là một quyết định đã trải qua sự suy xét thận trọng.
Nghe xong Phó giám đốc sở Lâm giải thích đầu đuôi, Lương Thần chưa nói ý kiến gì, trực tiếp dẫn đội cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh chạy tới quán bar. Lúc này quan bar đã không một bóng người, Lương Thần ngồi ở một góc đại sảnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ba cô gái thất tình môi đỏ mọng uống rượu mạnh, đôi mắt say mê không giấu được vẻ chua xót và mất mát, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không phải bày tỏ sự vui sướng, mà là một loại thương cảm.
Ba cô gái lảo đảo đứng lên, dìu nhau ra khỏi cửa quán bar, mấy chiếc ly trống để lại cũng chói mắt giống như bóng dáng thê lương của các cô.
Khi mở mắt ra, Lương Thần cảm thấy khóe mắt mình ẩm ướt. Hắn đứng lên, theo hình ảnh trong đầu, đi ra ngoài cửa quán rượu. Nhóm cảnh sát hình sự ở bên cạnh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chàng trai trẻ tuổi bước ra hướng về phía ngõ sâu đi tới.
Đèn đường u ám, khiến cho bóng dáng ba cô gái càng dài ra. Lương Thần bước nhanh tới, dường như chỉ cần hai bước là có thể đuổi theo bóng dáng ở phía trước. Một chiếc Audi màu xám không nhanh không chậm đi theo ở phía sau. Sau đó chiếc xe Audi dừng lại, một người đàn ông ló đầu ra, hỏi to:
- Các cô gái, cần giúp đỡ gì không?
Loáng thoáng, ở góc sáng của con phố xuất hiện một bóng dáng phong thái yểu điệu, thân hình tao nhã bước tới gần chiếc xe. Cũng đúng lúc này, mấy gã đàn ông cao to xuất hiện xung quanh Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn. Bị bất ngờ công kích và chống lại, cuối cùng ba cô gái bị hôn mê được đưa lên chiếc xe Hummer. Ngồi ở vị trí lái xe Hummer, láng máng hiện ra một khuôn mặt phụ nữ. Lương Thần nheo hai mắt lại tựa hồ như muốn cố gắng hết sức thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ đó, nhưng chỉ phí công. Đầu hắn bị phản ứng lại. Khi sử dụng khả năng đặc biệt trên đoạn phố nhỏ này tuy rằng có thể tái hiện khá chân thực hình ảnh ban đầu, nhưng do ảnh hưởng bởi góc và khoảng cách, nên có một số chi tiết không thể làm rõ.
- Bí thư Lương, anh không sao chứ?
Bên cạnh truyền tới giọng kinh ngạc của một cảnh sát hình sự. Cảm nhận được hơi ấm ở mũi, Lương Thần giơ tay lau, trên tay là một màu đỏ tươi.
- Không sao, ngày hôm trời nay rất nóng!
Lương Thần lấy khăn tay ra, tiện tay xoa xoa, cười cười hướng đối phương nói. Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đi theo chiếc Hummer kia, cho đến cuối phố, đi vào một con đường rộng lớn, chiếc Hummer cuối cùng cũng biến mất bên trong dòng xe cộ qua lại. Điều này cũng có nghĩa là, việc điều tra manh mối thông qua năng lực đặc biệt của Lương Thần kết thúc ở đây.
- Về thôi!
Lương Thần hướng viên cảnh sát hình sự bên cạnh nói, khiến cho viên cảnh sát hình sự liên quan ngẩn người, cái gì cũng không làm, mới được nửa tiếng đã vội kết thúc công việc? Chỉ có điều nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật trẻ tuổi, âm thanh hoài nghi của họ vừa ra tới miệng lại nuốt trở vào. Phó giám đốc sở Lâm đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh, vụ án lần này Bí thư Lương toàn quyền phụ trách, bọn họ phải phục tùng mệnh lệnh, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó!
Đêm đó, trong tầng hầm ngầm của căn biệt thự, Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cùng người bạn mới quen hai ngày Tề Vũ Nhu cùng ngồi một chỗ ăn bánh bích quy, uống nước khoáng. Tầng hầm ngầm này chẳng những bố trí xa hoa, mà còn dự trữ không ít bánh bích quy và nước khoáng. Hai ngày không ai đến đưa cơm, mà cho dù có người đưa cơm các cô cũng không dám ăn. Ăn bánh quy không ngon, nhưng tạm thời có thể đỡ đói, có nước khoáng uống lại càng không chết vì khát.
Cách cách! Tiếng cửa vòng vang lên khác thường khiến ba cô gái Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn không khỏi sợ hãi, theo bản năng vứt bánh quy và nước khoáng sang một bên, toàn bộ tinh thần đề phòng. Tề Vũ Như run giọng nói:
- Bọn chúng đến đấy, đến để ức hiếp chúng ta!
.