Trung tướng Chu Lai Cường đi tới, ngồi trên salon đối diện với Thượng tướng Hoàng Quang Lương, thở dài nói:
- Không giảng hòa thì biết làm thế nào? Dù gì thì cũng là người nhà họ Diệp, hơn nữa Diệp Kiến Thành và Diệp Hạo cũng biểu lộ thái độ nhín nhường. Kể cả có muốn kiên quyết truy cứu thì Diệp lão cũng không thể không để tâm.
- Tôi không tin Diệp lão sẽ che chở cho tên khốn kiếp kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thượng tướng Hoàng Quang Lương nhướng đôi lông mày trắng lên, lạnh giọng nói:
- Còn nữa, cái thằng họ Lưu kia cũng chỉ là một nhánh họ hàng xa của Diệp gia mà thôi.
- Cách xử sự của chúng ra cũng là do tôn trọng đối với Diệp lão. Còn Diệp lão có bao che cho thằng khốn họ Lưu kia không thì cũng không quan hệ gì.
Chu Lai Cường trầm giọng nói:
- Chúng ta đều biết rằng, cho dù là con cháu trực hệ trong nhà họ Diệp phạm phải tội như vậy thì Diệp lão cũng sẽ tuyệt đối không che chở. Nhưng đối với chúng ta mà nói thì đây cũng là cách cư xử nên làm. Người chúng ta tôn trọng chính là Diệp lão chứ không phải Diệp gia. Nhưng một ngày Diệp lão vẫn còn khỏe mạnh thì Diệp lão và Diệp gia cũng là một.
Hoàng Quang Lương không nói gì, quay đầu nhìn hai cháu gái nói:
- Vũ Đồng, Nhất Nhất, sự việc là như vậy đấy, hai cháu có thấy ấm ức gì không?
Đón nhận ánh mắt nghiêm túc của ông ngoại, Chu Vũ Đồng và Chu Nhất Nhất trong lòng đều biết chỉ cần hai cô tỏ thái độ ấm ức thì mặc kệ đối thủ là ai, ông ngoại nhất định sẽ vì các cô mà tiếp tục truy cứu đến cùng.
- Ông ngoại, anh họ đã trả thù thay chúng cháu rồi. Ông không biết cái tên cầm thú họ Lưu kia đã bị anh họ đánh ra thế nào đâu. Phỏng chừng một, hai tháng không rời khỏi giường được. Còn nữa, anh họ còn cho người đập hết cả tầng một, tầng hai khách sạn rồi.
Hai cô đều là những người khôn ngoan, biết được lai lịch của Lưu Đạt thì nỗi bực tức trong lòng cũng đã giảm phân nửa rồi. Hơn nữa các cô cũng không muốn làm cho ông ngoại khó xử.
Nhìn hai cô cháu gái rất hiểu chuyện, Thượng tướng Hoàng Quang Lương cảm thấy an lòng, ánh mắt đảo qua cháu nội Hoàng Dược Long, trầm giọng nói:
- Giờ thì đến lượt cháu, nói xem sao lại bị thương thế này?
Ông đã sớm nhìn ra vết thương trên trán của cháu nội, cho nên sau khi giải quyết xong sự việc của cháu ngoại thì bắt đầu hỏi đến cháu nội. Cháu nội thân thủ thế nào ông biết rất rõ, hơn nữa còn mang theo mấy chục binh lính cảnh vệ, tại sao lại đổ máu trở về như thế này?
- Ông ngoại, việc này cháu biết!
Chu Nhất Nhất không kìm nổi mắt sáng rực, nói tranh lời của anh họ:
- Là vết thương khi anh họ đánh nhau với Bí thư Lương! Ông ngoại, bọn họ đánh nhau chán chê rồi, cuối cùng còn dùng trán đập liên tiếp vào nhau nữa.
- Bí thư Lương?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương giọng nói tràn đầy sự nghi hoặc.
- Chính là đồng nghiệp với anh rể tương lai của chị họ ạ. Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện Giang Vân, Trưởng phòng công an Lương Thần.
Chu Vũ Đồng vội vàng giải thích:
- Chính cái anh Bí thư Lương ấy đã cứu cháu với Nhất Nhất. Bằng không, cháu với Nhất Nhất căn bản là không đợi được anh họ đến.
Nghe hai cháu gái giải thích rõ ràng trước sau, lông mày thượng tướng Hoàng Quang Lương chợt giãn ra. Trong mắt hiện ra vài phần ý cười nói:
- Chàng trai này cũng thú vị đây. Chắc cũng thuộc đội ngũ của Bí thư Lý? Trong quan trường xuất hiện một chàng trai dũng mãnh như vậy cũng được coi là phi thường rồi.
- Võ công của anh ta không bằng cháu.
Hoàng Dược Long vuốt vết thương trên trán, cười nói:
- Nhưng về sự hung hăng có khi còn gấp ba lần chó sói. Nếu không phải thân phận đã được xác nhận thì cháu thế nào cũng không tin được anh ta lại là cái gì Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật.
- Anh ta có thể gọi là văn võ song toàn!
Đôi mắt Chu Nhất Nhất sáng lên như những vì sao, trong giọng nói rất tự nhiên mà bộc lộ sự ngưỡng mộ đối với Lương Thần. Mỗi thiếu nữ gần như đều có chung một loại ảo tưởng. Đức lang quân như ý phải là người hào quang chói lọi, dũng mãnh phi thường. Tuy Chu Nhất Nhất cũng không biết Lương Thần đối nhân xử thế như thế nào, nhưng hiện tại cô đang đắm chìm vào một loại ảo tưởng lãng mạn. Thẳng thắng mà nói thì loại tình cảm ngưỡng mộ này mang tính mù quáng.
- Chi bằng hôm nào đó cháu mời người ta đến ăn cơm đi. Người ta đã cứu các cháu, cũng nên tỏ chút lòng cảm ơn!
Nhìn hai cháu ngoại có chút hàm ý, Thượng tướng Hoàng Quang Lương cười nói.
Chu Vũ Đồng và Chu Nhất Nhất liên tục gật đầu, các cô cũng có ý nghĩ như vậy. Mặc dù biết Lương Thần đã có bạn gái xinh đẹp hơn cả các cô, nhưng điều đó cũng không cản trở các cô có ý nghĩ muốn tiếp cận Lương Thần. Cần gì phải làm bạn gái, có thể trở thành bạn bè tốt cũng đã là không tồi rồi.
- Nhất Nhất, Vũ Đồng, các cháu cùng với anh họ đi ăn chút gì đi. Ông và ông ngoại các cháu có việc quan trọng cần bàn bạc.
Trung tướng Chu Lai Cường nói với hai cháu gái.
Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng "vâng" một tiếng, tay trong tay đi ra khỏi phòng khách. Hoàng Dược Long cũng theo sau rời khỏi. Trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng Quang Lương và Chu Lai Cường. Chu Lai Cường trầm giọng nói:
- Gần đây Giang Vân có một vụ trọng án, có liên quan đến người nhà của ông.
- Tên khốn kiếp nào gây họa thế?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương nghe vậy, đôi lông mày bạc trắng không khỏi nhướng lên, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần hung quang. Trong ba đứa con trai, đứa không biết an phận nhất là thằng con út Hoàng Tử Hưng. Trời sinh tính không biết trời cao đất rộng là gì, việc gì cũng chỉ biết động mồm mép, nói bốc nói phét. Làm Phó giám đốc Ngân hàng nông nghiệp Liêu Dương được ba năm, năm ngoái lại vừa được đề bạt lên làm Giám đốc. Cứ mỗi lần nhìn thấy mặt mày hớn hở, vênh vênh tự đắc của nó là ông không khỏi bực mình.
- Dính líu đến các khoản tiền cho vay trái phép, ước tính lên đến khoảng bảy triệu tệ.
Cho một đầu sỏ chuyên cho vay nặng lãi của huyện Giang Vân vay. Tên đó là Tề Học Quy, cũng có quan hệ mật thiết với Lưu Hiểu. Gần đây đã bị Viên kiểm sát nhân dân huyện Giang Vân khởi tố với các tội danh như cố ý giết người, tổ chức cầm đầu băng nhóm xã hội đen, kinh doanh phí pháp...
Chu Lai Cường giải thích tỉ mỉ.
- Thằng khốn kiếp này!
Thượng tướng Hoàng Quang Lương không kìm nổi cơn giận dữ, cầm lấy chén trà trên bàn hắt mạnh xuống. Chu Nhất Nhất và Chu Vũ Đồng đứng yên ở cửa nhà ăn nắm chặt túi áo, kinh ngạc mà nhìn lén nét mặt giận dữ của ông ngoại.
- Chuyện này cũng có liên quan đến vị Bí thư Lương kia.
Trung tướng Chu Lai Cường nói tiếp:
- Chàng trai này nguyên là Đại đội trưởng đại đội hình sự của Cục công an thành phố, cũng là một ngôi sao sáng trong giới cảnh sát Liêu Dương.
Khi đang nhận chức đại đội trưởng hình sự đã phá được rất nhiều vụ trọng án. Được Bộ công an tặng bằng khen anh hùng hạng hai, là một trong mười đại cảnh sát nhân dân ưu tú toàn tỉnh.
- Lão Chu, ông nói đi đâu thế?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương nhìn thông gia đang thao thao bất tuyệt, tuy trong lòng đang một bụng lửa giận nhưng lại có cảm giác muốn phá lên cười, lấy ngón tay gõ gõ bàn nhắc nhở.
- À!
Trung tướng Chu Lai Cường trên mặt không kìm được chút bối rối, vỗ vỗ trán nói:
- Đều là do cái con bé Tiểu Nhã. Vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với nó, nó cũng thao thao bất tuyệt như vậy. Giờ làm lão già tôi cũng loạn hết lên rồi.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Trở lại chuyện chính, cái vị Bí thư Lương kia đầu tháng này đã bắt giam Tề Học Quy vì tội "cưỡng hiếp chưa thành". Sau đó tiến hành lục soát nhà và công ty của Tề Học Quy, tìm được không ít chứng cớ. Trong số đó có một quyển sổ ghi chép các giao dịch tiền bạc với Hoàng Tử Hưng. Ngoài ra còn có một đĩa từ ghi lại cảnh giường chiếu thác loạn của nó với đàn bà nữa.
- Thằng này thật đáng chết!
Thượng tướng Hoàng Quang Lương tức giận đến run rẩy toàn thân. Ba đời nhà Hoàng gia đều xuất thân quân ngũ, chỉ có thằng tiểu tử này là học Tài chính. Sau khi tốt nghiệp đại học thì thông qua quan hệ của gia đình để đến ngân hàng làm việc. Trên thực tế, ông cũng không phản đối sự lựa chọn nghề nghiệp của con. Chỉ cần làm việc cho tốt, tác phong mẫu mực thì cũng không coi là làm mất mặt Hoàng gia. Chỉ có điều, ông không hề nghĩ rằng mới ba năm làm Phó giám đốc ngân hàng, một năm làm Giám đốc ngân hàng mà nó lại làm ra một vụ bê bối nhục nhã như vậy.
- Tiểu Nhã cũng vì việc này mà nhờ Lý Minh Dương mời Bí thư Lương đến, dùng lời lẽ thuyết phục một chút. Kết quả cũng coi như không tồi.
Chu Lai Cường cười nhẹ nói.
- Cái gì coi như không tồi?
Thượng tướng Hoàng Quang Lương lạnh lùng hỏi.
- Ý là Tử Hưng lần này có thể coi như tránh được một kiếp nạn.
Trung tướng Chu Lai Cường nhẹ giọng trả lời. Sau đó vươn tay ra, ngăn lời thông gia kiêm thủ trưởng, chậm rãi nói:
- Tôi biết ông muốn nói cái gì. Nhưng trước tiên ông nghe tôi nói cái đã. Vụ án này của Tử Hưng có liên quan đến số tiền rất lớn. Nếu lập án, Tử Hưng sẽ bị phán xử năm năm tù trở lên, phạt tiền khoảng hai triệu tệ. Kết quả này, ông đành lòng nhìn sao?
- Đây là nó tự làm tự chịu!
Thượng tướng Hoàng Quang Lương bực bội xua tay nói:
- Làm chuyện sai thì phải trả giá. Ông trời từ trước đến nay rất công bằng.
- Nếu Tử Hưng phạm tội giết người phóng hỏa, tôi cũng sẽ không bao che như vậy. Tôi tin Tiểu Nhã cũng sẽ không nói đỡ một câu. Chúng ta không phải thánh nhân. Nếu có thể cứu được người thân và con cháu, chúng ta không nhất thiết phải làm bộ thanh cao mà duy trì thái độ thờ ơ. Tổn thất mà Tử Hưng gây ra cho đất nước nếu có thể cứu vãn lại được, mà bản thân nó thông qua chuyện này cũng được dạy một bài học. Tại sao chúng ta không cho nó một cơ hội sửa sai?
Chu Lai Cường thấp giọng nói:
- Dù sao nó cũng là con của ông. Ở trong giới hạn cho phép, ông không thể đặt việc tư lên trên việc công một lần sao?
- Ông nói tôi giả bộ thanh cao?
Trên trán Hoàng Quang Lương nổi lên gân xanh, ông dùng ngón tay chỉ vào mặt đối phương quát:
- Hoàng Quang Lương này cả đời ngay thẳng trong sạch, quang minh chính đại, không biết bao che luôn cúi là gì.
- Ông là một Tư lệnh tốt, một lãnh đạo tốt, nhưng không phải là một người cha tốt.
Trung tướng Chu Lai Cường thản nhiên cười nói:
- Ông lúc nào cũng duy trì nguyên tắc cứng nhắc, thân là cha nhưng không có lòng khoan dung đối với con cái. Tử Hưng cho vay một khoản tiền bảy triệu trái pháp luật, đây quả thực là phạm pháp, nhưng sai lầm này vẫn có thể cứu vãn được. Công ty thương vụ của Giang Vân kia tuy là công ty cho vay nặng lãi, nhưng tài chính cũng đủ thu về vốn và lãi của khoản vay này. Ông thân là cha, có thể cứu mà không cứu, ngược lại còn vì nguyên tắc trong sạch của bản thân mình mà đẩy con trai vào lao tù. Tôi nói ông làm bộ thanh cao chẳng lẽ sai sao?
- Nước quá trong ắt không có cá! Lão Hoàng, thời đại ngày nay đã khác rồi!
Từ nhiều năm nay, đối phương và ông ta vẫn là quan hệ cấp trên cấp dưới. Nhưng do mối quan hệ thông gia và bạn học nên xưng hô từ trước đến nay rất thân mật tùy tiện. Chu Lai Cường nói tiếp:
- Vụ án này không chỉ liên quan đến một mình Tử Hưng, mà cả người nhà học Diệp, nhà họ Lâm đều có liên quan. Nói ra ông đừng cười, ngay cả khi ông muốn chí công vô tư, giao nộp Tử Hưng thì những người này chưa chắc đã đồng ý đâu. Rút củ cải khỏi bùn, thái độ của tỉnh và thành phố đã lộ ra điều này rồi. Vụ án này mười phần đến chín là muốn kết thúc trên người Tề Học Quy thôi.
Nói tới đây, lại chú ý đến ánh mắt đối phương đang nhìn mông lung vào khoảng không, ông ta lấy giọng điệu cảm thán tiếp:
- Cái tay Bí thư Lương này thực sự là người thông minh làm sao.