- Không theo!
Phùng Dư Chi và Chu Văn Quân đồng thời bỏ bài xuống. Quân bài hai người chưa lật là một quân tám và một quân chín. Tuy rằng quân bài không nhỏ nhưng không cùng như nhau nên cũng không có hy vọng. Nhìn sắc mặt vui mừng của Lương Thần thì rất có thể hắn lại chó ngáp phải ruồi, nắm phần thắng trong tay.
Chỉ có Liên Văn Chương là hơi trầm ngâm, tiếp tục tố. Quân bài chưa lật của y là quân K, rất có thể tiếp theo sẽ là quân K thứ ba, mà Lương Thần nhiều nhất là đang có một đôi, vậy nên rõ ràng y theo bài là phải.
Thấy Liên Văn Chương lựa chọn như vậy, Lương Thần dường như vừa vui sướng vừa hồi hộp, rất lo lắng nhìn quân bài chưa lật của mình. Liên Tuyết Phi liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, ngón tay cô nhanh nhẹn giúp Lương Thần và em mình lật quân bài lên.
Quân K bích rõ ràng là lớn hơn Q cơ, vậy nên Lương Thần có quyền hô. Hắn do dự vài giây rồi thử hô thăm dò là năm chục ngàn. Mặt thiếu gia nhà họ Liên lập tức hơi tối lại, bụng nói gà mờ đúng là gà mờ, mày không sợ bố mày chiếm được ba quân K mà đẩy mày vào chỗ chết ư?
Phùng Dư Chi và Chu Văn Quân bên cạnh bất động nhìn mặt quân bài của hai người. Hai người bọn họ đều nghĩ, quân bài chưa lật của Lương Thần có thể là là K hoặc Q. Dù sao cũng là chơi theo cách dân gian, quân bài từ hai đến bảy đã hết, vậy thì hai quân bài chưa lật của họ là tám và chín, chẳng phải là quân bài nhỏ nhất sao?
Mà Liên Văn Chương sở dĩ có gan đánh như vậy thì quân bài chưa lật của y chí ít cũng có thể là K, đương nhiên không loại trừ là y có một đôi K. Nhưng với hiểu biết của Phùng Dư Chi về Liên Văn Chương thì gã không hề do dự mà khẳng định rằng Liên Văn Chương đã có một đôi K.
- Theo!
Thiếu gia nhà họ Liên âm thầm cắn răng, không phải là tận mấy chục ngàn ư, bố mày bắt đầu ra đây. Sau khi Liên Văn Chương hô to như vậy, trên mặt Lương Thần hiện lên vẻ mừng thầm không che giấu được. Bên cạnh hắn, Lâm Mi Mi, Lâm Tịch Nhược, Lâm Thiên Thiên trong mắt cũng hiện lên vẻ kỳ lạ.
Ngón tay chị y lẩm nhẩm đếm bài trong nháy mắt, thiếu gia nhà họ Liên không thể kìm nổi yên lặng cầu nguyện. Nhưng sau khi cầm bài trong tay, y không khỏi thất vọng, không phải là quân K mà là quân J rô.
Quân bài của Lương Thần là bộ bốn con mười, có quyền chuyển tố tới thiếu gia nhà họ Liên. Liên nhị thiếu gia không thể buông tha, hô lên mười ngàn, sau đó chờ đối phương theo hay không.
- Theo!
Ngoài dự định của thiếu gia họ Liên, Lương Thần lựa chọn "theo", nhưng vẫn chưa áp dụng phương thức hô tố tấn công đón đầu y. Gà mờ chính là gà mờ. Trong lòng thiếu gia nhà họ Liên thầm nghĩ, bố mày thật sự có ba quân K, xem mày có chết hay không?
Nhóm nam nữ đang đứng xem phía sau bàn luận sôi nổi cũng không khỏi lắc đầu. Cái gọi là "thừa dịp anh bệnh phải lấy mạng anh", vào lúc đang muốn tấn công, nếu không có cơ hội thì thôi, một khi có cơ hội thì nhất quyết phải đẩy đối phương vào con đường khó khăn. Theo thì giá phải trả không khỏi là quá lớn. Không theo thì lại không cam lòng. Bên gặp khó khăn nhất định sẽ rất dễ đưa ra quyết định sai lầm.
Quân bài cuối cùng mà Liên Tuyết Phi chia được đặt xuống mặt bàn, ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại. Bày ra trước mặt Lương Thần là là quân Q rô, mà trước mặt thiếu gia nhà họ Liên là quân K rô.
Thiếu gia nhà họ Liên không khỏi vui mừng kích động, khó có thể tả bằng lời. Y đã thành công, y đã thành công. Y kiên trì tin tưởng vào thành công của mình, rốt cục cũng gặp được thời cơ dựa vào quân K duy nhất.
Thiếu gia nhà họ Liên cố gắng kiềm chế sự khấp khởi trong lòng, điều đó khiến cho khuôn mặt y có vẻ rất cứng nhắc. Phùng Dư Chi và Chu Văn Quân bên cạnh chỉ cần nhìn đảo qua cũng biết là Liên Văn Chương chắc chắn đang sở hữu ba quân K.
- Một trăm ngàn.
Liên Văn Chương nhìn chằm chằm đối phương với ánh mắt vô cũng hãnh diện, gần như là nghiến răng nghiến lợi thốt lên con số một trăm ngàn. Người này rõ ràng là gà mờ, thế nên y không có gì phải khách khí, nếu không định dọa cho đối phương sợ mà chạy thì y tuyệt đối đã không nói ra con số một trăm ngàn.
Lương Thần không hề do dự gật đầu luôn, sau đó hắn lại còn cười hì hì nói tiếp:
-Tôi sẽ theo cậu tiếp một trăm ngàn.
Cái gì! Liên Văn Chương gần như phải ngoáy lỗ tai, y nhìn đối phương với ánh mắt hoài nghi, cuối cùng lại nhìn quân bài trước mặt đối phương, quân K bích, quân mười chuồn, quân Q rô. Những quân bài đó chỉ thiếu quân J cơ nữa là làm thành một dọc. Nếu thật sự quân bài Lương Thần chưa lật là quân J cơ thì bài của hắn sẽ vừa lúc bóp được bộ K của mình.
Phùng Dư Chi và Chu Văn Quân không khỏi giật mình kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ quân bài chưa lật của lương Thần không phải là quân K hoặc Q mà là J? Có trong tay quân bài J mà vui mừng như vậy sao?
Ánh mắt Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên và Lâm Mi Mi đều dừng lại ở quân bài chưa lật của Lương Thần, cho nên các cô đều phải cố gắng bình tĩnh che giấu cảm xúc trong lòng mình.
Nghe thấy một tiếng nói kinh ngạc thốt lên đằng sau, Liên Văn Chương hơi chột dạ. Theo hay không theo, đó là một vấn đề. Nếu theo và đối phương có bộ dọc, vậy làm sao bây giờ? Nếu không theo, việc cố gắng để có được ba quân K còn nghĩa lý gì nữa? Hừ, bố mày cũng không tin mày thật sự có bộ dọc.
- Theo.
Âm thanh của thiếu gia nhà họ Liên như thốt lên từ hàm răng trong miệng, y đem quân bài chưa lật của mình lật lên, hứng khởi nói:
-Tôi có bộ ba quân K.
Ba cô Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên, Lâm Mi Mi cùng đồng thời thở dài, nhìn Liên Văn Chương đầy thông cảm. Sau đó, Lương Thần có vẻ rất kích động lật quân át chủ bài của mình lên, trước mắt mọi người rõ ràng là quân J cơ.
Một dọc! Nhìn quân bài của Lương Thần, mắt Liên Văn Chương suýt nữa lộn tròng. Hừ, thật sự đúng là hắn có bộ dọc.
Chu Văn Quân có chút suy nghĩ, nhìn vẻ mặt kích động của Lương Thần thì thấy ngay hắn là kẻ không biết sợ hay là cố ý giả chết bắt quạ? Trong lòng Phùng Dư Chi cũng dấy lên sự cảnh giác, xem tình hình hồi nãy thì gã biết được ý đồ để có được ba quân K của Liên Văn Chương, còn Lương Thần thì có âm mưu để có được bộ dọc. Bài xì tố là một trò đánh bạc so đấu trí nhớ, sức phán đoán và năng lực phân tích, nhưng trong đó, sự may mắn và quyết đoán cũng là những nhân tố có vai trò quan trọng không kém để giúp phân thắng bại.
Liên Văn Chương rất may mắn, cuối cùng có được ba quân K. Nhưng y cuối cùng cũng rất không may, ba quân K này lại đụng phải bộ dọc của người ta.
Ba mươi ngàn, năm mươi ngàn, một trăm ngàn và cuối cùng là hai trăm ngàn. Trong khoảng thời gian của một ván bài, thiếu gia nhà họ Liên đã thua gần ba trăm ngàn nhân dân tệ. Trong các cuộc đánh bạc thì số tiền thắng thua trong một ván bài có thể lên tới hàng triệu, thậm chí hàng trăm triệu. Trong cuộc sống hằng ngày, cho dù là ăn chơi trác táng giống như thiếu gia nhà họ Liên thì một ván bài mà thắng thua cả mấy trăm ngàn như thế cũng khiến y xót ruột. Nếu cứ với đà này thì cả đêm nay rất có khả năng y thua tận tám triệu, mười triệu.
Liên Tuyết Phi ngồi bên cạnh, lén nhìn vẻ mặt kích động của Lương Thần, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười. Tính cách của tình nhân như thế nào, cô làm gì mà không biết. Anh ta rõ ràng là cố ý tỏ ra vẻ gà mờ, lừa mấy cô gái. Nhìn thấy em trai mình hiếu chiến hiếu thắng như vậy, cô không hài lòng lắm. Tính tình như Liên Văn Chương thì chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.
- Anh can đảm thật đấy.
Lâm Mi Mi nói nhỏ một câu với Lương Thần. Cô cũng có chút hiểu biết với cách chơi bài tố này. Khi thấy Lương Thần bắt được quân bài J không cùng màu, hoặc là quân bài không lớn, nếu không phải cuối cùng có được quân Q rô thì Liên Văn Chương cho dù chỉ có một đôi K cũng đã đủ thắng Lương Thần.
Lương Thần khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với việc đánh bạc, hắn cũng không hiểu rõ lắm, chỉ chơi mấy loại đơn giản là đánh bài tú-lơ-khơ, chơi mạt chược. Với cách chơi bài tố này, hắn cũng chưa từng biết đến. Hơn nữa, nếu chưa xem Tinh Gia, Phát Ca, Hoa Tử (các nhân vật trong bộ phim Thần Bài – Châu Tinh Trì, Châu Nhuận Phát, v.v…) chơi mấy lần thì hắn cũng chưa chắc đã biết luật chơi như thế nào.
Nhưng mà dù có thay đổi, khác nhau như thế nào thì với trò đánh bạc này thì cần có bốn chữ "can đảm cẩn trọng". Đương nhiên ngoài ra cần có chút may mắn nữa. Cho nên mặc dù chưa hề chơi bài tố nhưng Lương Thần cũng không hề luống cuống.
Có tiền thì không có gì phải lo, cứ cầm bài lên đánh theo ý mình, cứ thế mà làm. Nếu trong túi không có tiền thì chân tay tất sẽ lóng ngóng, lo được lo mất. Có những lúc, vận may cũng là một lợi thế. Nếu đã gặp vận may thì chỉ cần đánh chứ không cần để ý là đặt cược thắng thua bao nhiêu.
Lương Thần biết mình là người quyết đoán, lại có nhiều lợi thế, so với Liên Văn Chương thì khác hẳn. Hắn có tận mấy trăm triệu, còn cậu ta có được mấy cắc bạc?
Mặc kệ là có dũng cảm hay là có may mắn không, khả năng hắn thắng một ván là rất có thể. Tiếp theo, hắn muốn dùng sự quyết đoán và vận may của mình thông qua việc sử dụng năng lực đặc biệt khiến cho người khác mất cả chì lẫn chài.
Một ván mà thua gần ba trăm ngàn, Liên Văn Chương rất xót ruột, mặt mày trắng bệch, oán hận trừng mắt liếc Lương Thần, thầm mắng đối phương chó ngáp phải ruồi.
Sau khi xếp bài, Liên Tuyết Phi lại chia bài. Vận may của Lương Thần hình như đang lên. Liên tục mấy quân bài chia cho hắn đều không nhỏ. Mấy lần hắn hô tố bài, Chu Văn Quân và Phùng Dư Chi đều giữ thái độ tạm lánh hoặc thăm dò, hoặc không theo bài. Kẻ vừa bị thiệt hại nặng nề Liên Văn Chương thì hết sức thận trọng, khi có được quân Q, quân K cũng không dám dễ dàng kêu tố mà nhường cơ hội cho người khác.
Nhìn Lương Thần đại sát bốn phương, liên tiếp giành được quyền đi, Liên Văn Chương không khỏi có chút xao động, bắt đầu hướng về phía Phùng Dư Chi bên cạnh như muốn thăm dò. Phùng Dư Chi đưa mắt an ủi y, gã đang nắm đường đi nước bước của Lương Thần. Nhất định khi thời cơ chín muồi, gã sẽ triển khai việc phản kích.
Lại thêm mấy quân bài được đánh xuống, hiện tại đang là quân bích, Lương Thần bắt đầu giành quyền đánh, thái độ Phùng Dư Chi có vẻ khác thường, gã lười nhác nói một câu:
-Tôi theo, thêm một trăm ngàn.
- Cậu.
Lăng Tư Vũ lén liếc mắt nhìn chồng phía trước, thấy gã không quay đầu lại, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
- Sao lại hồi hộp như thế?
Thấy bộ dạng lén lút của bạn, Lý Băng cảm thấy hơi buồn cười, cô nói với giọng trêu chọc:
- Sao thế? Sợ ông xã biết là Lương Thần đã từng viết thư tình cho cậu ư?
-Không phải chuyện đó, ngày hôm qua Lương Thần đánh ông xã mình.
Lăng Tư Vũ bất đắc dĩ nói. Chồng và bạn học cũ xung đột với nhau, cô bị kẹp ở giữa thật là khó chịu. Cô nghĩ nát óc xem làm như thế nào để có thể biến thù thành bạn, nhưng vốn đã biết rõ tính chồng nên cô cảm thấy chuyện này khó có khả năng.
-Hèn gì, mình thấy trên mặt chồng cậu có mấy vết thương.
Lý Băng lúc đầu ngẩn ra, sau đó ánh mắt xoi mói nhìn Lăng Tư Vũ, cô hạ giọng nói nhỏ:
-Nói nhanh lên, sao Lương Thần lại đánh chồng cậu? Có phải là do ghen tuông không?
-Cái cậu này chỉ được cái nói bậy, phỏng chừng đến giờ Lương Thần còn không biết người bị hắn đánh là chồng mình đâu. Từ lễ mừng năm mới đến nay, chúng mình chưa hề liên hệ với nhau, chắc là Lương Thần còn chưa biết nhà mình dời đến Cẩm Bình.
Lăng Tư Vũ tức giận đáp.
-Mình nghe mà không hiểu gì cả? Tại sao Lương Thần lại đánh ông xã cậu?
Lý Băng lộ vẻ khó hiểu, tiếp tục hỏi Lăng Tư Vũ.
-Đừng hỏi nữa, tối nay mình sẽ nói với cậu.
Thấy đã ra đến cửa, hai người đàn ông đã đến tận xe, Lăng Tư Vũ vội vàng hạ giọng nói.
-Còn chuyện cuối cùng, Lương Thần đến Cẩm Bình làm gì? Không phải hắn làm Trưởng phòng Công an huyện Giang Vân rất tốt sao?
Lý Băng không kìm nổi sự hiếu kỳ, lại hỏi tiếp.
-Cậu thật thiếu thông tin. Sang năm mới không lâu thì Lương Thần được bổ nhiệm làm Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật huyện. Nay được điều đến cục Công an thành phố làm Phó cục trưởng thường trực. Tuy là cấp cục phó nhưng nói trắng ra là không khác gì nhân vật số một.
Lăng Tư Vũ chớp đôi mắt đẹp với vẻ đầy phức tạp. Hồi còn là bạn học trung học, ai có thể nghĩ rằng một người rất thích đánh đấm, thành tích thường thường như Lương Thần mà lại có thành công như ngày hôm nay.
Lý Băng không khỏi dừng lại, im lặng một lát mới nói một câu đầy cảm xúc:
-Vị bạn học cũ này của chúng ta càng ngày càng khó lường.
Lăng Tư Vũ dẫn mọi người tới ăn cơm chiều tại một địa điểm nổi tiếng nhất ở thành phố Cẩm Bình về món cua. Bởi vì cô biết rõ cua là một trong những thứ mà Lý Băng thích ăn nhất. Giang Nam là vùng sông nước, thủy sản rất phong phú, hơn nữa lại rất nổi tiếng với cua lớn, tôm cá. Tuy rằng bây giờ không phải là mùa "cua hoàng cúc" nhưng cũng ăn rất ngon. Lại nói về vào tháng sáu, tuy rằng thịt non nhưng hương vị rất thơm.
Hấp là cách chế biến cua thông thường nhất, cũng là kinh điển nhất. Với hương vị, màu sắc của cua, thêm chút rượu trắng, quả thật làm người ta không nhịn nổi. Đôi mắt đẹp của Lý Băng sáng rực lên, cô nhanh nhẹn bóc cua, lột vỏ cho vào miệng, nhấm nháp với vẻ thích thú.
-Muốn tận hưởng cuộc sống nhất định phải ăn cua đồng.
Cô thốt lên.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng gần nửa năm không gặp, bây giờ có dịp tụ hội tất nhiên rất vui mừng, trò chuyện rôm rả. Cao Lầu và Trương Thiếu Phong thì không biết nói chuyện gì, chỉ có thể tìm chuyện phiếm để nói với nhau. Uống vào vài chén rượu, do tác động của hơi men, Trương Thiếu Phong dần dần có cảm tình với đối phương, hơn nữa, đối phương lại có vẻ như xu nịnh gã, khiến cho những cảm giác xa lạ và bài xích trong lòng gã dần tiêu tan. Lúc này gã dường như đã tìm lại được một chút uy phong của mình.
Cao Lầu liên tiếp chúc rượu Thiếu Phong, còn Thiếu Phong thì vừa mới mất phong độ nên rất cần được an ủi bởi cảm giác "được tôn trọng và cung kính". Sau khi uống hết một chai rượu trắng, hai người đã gọi nhau "anh, em". Lăng Tư Vũ và Lý Băng lắc đầu nhìn họ bật cười.
Không chỉ hai người đàn ông chạm cốc với nhau mà hai bà vợ cũng bị họ kéo vào cuộc. Một người xưng là "chị dâu", một người xung là "em dâu", cuối cùng Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng đã bị lừa vào cuộc.
Ăn xong món cua, hai người đàn ông ngà ngà say và hai người phụ nữ tìm một quán Karaoke. Đợi cho đến lúc mãn cuộc thì đã hơn mười giờ. Từ phòng hát đi ra, Lăng Tư Vũ và Lý Băng đều lâng lâng, hai cô ôm lấy chồng mình, còn việc mà hai cô dự định đêm nay sẽ nói với nhau chắc chắn không thể thực hiện được.
Cả mấy người cùng đi vào khách sạn. Cao Lầu và Trương Thiếu Phong mỗi người đều ôm vợ mình bước vào phòng khách tầng một. Hai thanh niên trẻ tuổi đi tới, sau khi nhìn thoáng qua Trương Thiếu Phong, bỗng nhiên một người trong bọn họ dừng bước.
-Sao vậy, anh Hào?
Người đàn ông lông mày thô hắc, khuôn mặt gầy ngạc nhiên hỏi người đàn ông vừa đứng lại.
-Người vừa đi qua có phải là Trương Thiếu Phong không?
Người thanh niên có tên là Hào quay đầu lại nhìn bọn Trương Thiếu Phong, trong mắt y lóe lên một tia sáng.
-Là y thì sao? A, cô gái mà hắn đang dìu là ai vậy?
Người đàn ông có khuôn mặt gầy nhom như suy dinh dưỡng cũng ngạc nhiên hỏi lại.
-Chắc không phải là vợ hắn.
Người thanh niên tên Hào cười có vẻ nham hiểm, mấy ngày nay y đang muốn tìm nhược điểm của Trương Thiếu Phong, không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy. Y liền thì thầm gì đó vào tai người bạn đồng hành, sau đó liếc mắt một cái, không kìm nổi liền phát ra một tràng cười xảo trá.
Do ở cùng với bố chồng nên mời vợ chồng Lý Băng ngủ lại thì không tiện. Gần nửa năm không gặp nên Lăng Tư Vũ rất muốn ngủ chung giường với Lý Băng để hàn huyên tâm sự. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định sẽ ở khách sạn.
Nhận phòng xong, vào thang máy đi lên tầng năm, tìm đến phòng , , Trương Thiếu Phong mở cửa phòng mình trước, rồi dìu vợ là Lăng Tư Vũ tới ngồi trên ghế. Gã biết tửu lượng của Lăng Tư Vũ không được tốt lắm, bình thường ít khi uống rượu, đêm nay sở dĩ uống nhiều hoàn toàn là do gặp bạn vui quá nên hưng phấn mà quá chén.
Khi gã vừa xoay người chuẩn bị đóng cửa phòng lại thì thấy ở cửa phòng đối diện, Cao Lầu đang nghiêng ngả xiêu vẹo, gần như không đỡ được Lý Băng, chìa khóa phòng trên tay y còn chưa tra vào ổ khóa.
Gã vội vàng đi qua, uốn lưỡi nói:
-Để anh giúp.
Đoạn gã lấy chìa khóa mở cửa phòng, lại giúp Cao lầu đỡ Lý Băng vào phòng.
Cao Lầu ném người mình xuống ghế, miệng nói hàm hồ:
-Anh Phong, em uống nhiều quá.
Sau đó y không có phản ứng gì nữa. Lý Băng nằm ngửa cạnh chồng, hai mắt đã khép hờ, rơi vào trạng thái mê man.
-Tiểu Lầu, Tiểu Lầu.
Trương Thiếu Phong lấy tay đẩy đẩy Cao Lầu, miệng gọi y liên hồi nhưng y không hề phản ứng lại.
-Tiểu Lâu, để anh đưa cậu vào ngủ.
Trương Thiếu Phong khoác tay lên vai Cao Lầu lảo đảo đỡ y vào giường ngủ. Trở lại phòng khách, gã dừng lại bên cạnh Lý Băng đang nằm trên ghế. Gã ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa của cô rồi nuốt nước bọt, nói với giọng hơi run rẩy:
-Lý Băng, Lý Băng, em cũng đi ngủ đi.
Gã nói mấy tiếng nhưng Lý Băng không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Lập tức Trương Thiếu Phong nảy sinh dã tâm. Gã chậm rãi lấy tay sờ mó vào đôi chân trắng trẻo của Lý Băng. Thịt da cô trơn láng, mát rượi, đúng là vợ gã cũng tươi mát như vậy, nhưng việc vuốt ve người phụ nữ khác lại kích thích gã gấp bội so với vợ mình.
Người phụ nữ đang ngủ say càng khiến gã thêm can đảm, gã lấy hết sức tách chân cô ra. Nhưng điều khiến gã thất vọng là Lý Băng đang mặc nội y trắng, tuy là cô hầu như đang lõa lồ nhưng phần giữa hai chân vẫn đang bị che lấp.
Dục vọng trong lòng gã càng dâng lên. Đang ngà ngà say nên gã càng có dũng khí lấy tay giật lấy mảnh áo hai dây của cô ra, chậm rãi kéo khóa, chiếc áo ngực màu trắng Lý Băng đang mang lộ ra.
Cô gái này chắc chắn là một cô gái rất phóng khoáng, Trương Thiếu Phong không khỏi nuốt nước bọt. Gã cũng đã từng mua cho Lăng Tư Vũ một chiếc áo ngực như thế này, nhưng vốn có tính cách bảo thủ nên Lăng Tư Vũ không chịu mặc. Truyện Sắc Hiệp -
Gã đặt áo ngực Lý Băng lên vai, một tay giữ chặt mảnh áo trên lưng cô, chậm rãi lôi xuống phía dưới. Cao Lầu rõ ràng là quá chén, Lý Băng lại đang ngủ say như chết, thật đúng là cơ hội trời cho. Phỏng chừng cho dù có làm gì cô gái này cũng không có vấn đề gì.
Mắt đang nhìn chăm chú theo chiếc áo dây đang cởi ra của Lý Băng, lộ ra chiếc áo ngực màu trắng, trong tai gã bỗng nghe một tiếng ho nhẹ. Thân thể Trương Thiếu Phong cứng đờ, gã bỗng dưng quay đầu lại, lập tức cảnh tượng nhìn thấy trước mắt khiến gã hồn bay phách lạc.
Tại cửa phòng ngủ, Cao Lầu, kẻ mà gã cho là đã say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, đang cầm điện thoại di động chĩa vào gã, nhất định là y đang chụp ảnh gã. Đại não gã trống rỗng trong vài giây, sau đó gã vội vàng buông chân Lý Băng ra, thất kinh giải thích:
-Tiểu Lâu, tôi thấy cậu uống nhiều quá nên muốn đỡ em dâu vào phòng…
-Cảm ơn anh, anh Phong.
Mắt Cao Lầu sáng rực, hoàn toàn không có vẻ gì là đang say rượu cả. Y quơ quơ di động trước mặt, mỉm cười nhìn vẻ mặt đầy kích động của Trương Thiếu Phong nói:
-Tôi chỉ chụp tấm ảnh làm kỉ niệm thôi mà, anh không phản đối chứ?
-Cậu, cậu không say ư?
Trương Thiếu Phong dù có ngốc đến mấy cũng biết là vừa rồi mọi biểu hiện như đang say của Cao Lầu đều là giả vờ. Nhất cử nhất động của gã e rằng đều đã lọt vào tầm mắt của y. Gã không khỏi vừa thẹn vừa giận mở miệng nói.
-Chí ít là không say như anh tưởng.
Cất di động, Cao Lầu đi tới, nhìn thấy áo trên người vợ mình đã bị cởi ra đến nửa người, mặt y hiện ra chút kỳ lạ, y hướng về Trương Thiếu Phong nói:
-Vợ tôi rất đẹp, có phải cũng có lúc cô ấy làm anh xúc động không, anh Phong?
-Tiểu Lâu, tôi hơi quá chén, tôi…
Bị bắt tại trận, trong lòng Trương Thiếu Phong không khỏi có cảm giác ngượng ngùng, náo động. Bất kể là ở trong nhà hay bên ngoài, nếu vụ bê bối này bị lộ ra thì hậu quả thật khôn lường. Gã không khỏi thầm mắng mình quá ham mê sắc dục mà để cho người khác nắm được điểm yếu.
-Đều là đàn ông, tôi có thể hiểu được.
Cao Lầu vỗ vỗ vai đối phương, y mỉm cười nói:
-Nói thật, tôi nhìn thấy chị dâu, trong lòng cũng xao động.
-Cậu nói sao?
-Em anh có chuyện muốn nhờ anh giúp đây, không biết anh có thể giang tay cứu giúp không?
Cao Lầu không trả lời câu hỏi của Trương Thiếu Phong mà chuyển sang chuyện khác, y mỉm cười hỏi.
-Cậu cứ nói đi, nếu có thể, tôi sẽ giúp cậu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Trương Thiếu Phong lập tức hiểu ngay, đây chính là điều kiện của đối phương đối với gã. Trước mắt, gã tạm thời lắng nghe, chỉ cần đối phương không để lộ chuyện thì gã sẽ không ngại bồi thường để che miệng y.
-Lúc ăn cơm, tôi đã có nói, gần đây tôi vừa từ chức, chuẩn bị ra kinh doanh bất động sản.
-Ừ ngành này được đấy.
Trương Thiếu Phong gật đầu, không phải là gã phụ họa một cách không suy nghĩ mà thực sự gần đây ngàng bất động sản đang rất sôi động.
-Tôi có chút tiền vốn, nhưng muốn thành lập công ty thì như vậy còn hơi ít. Cho nên lần này đến Cẩm Bình, chủ yếu là muốn nhờ anh Phong hỗ trợ, giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính.
Cao Lầu tiếp tục nói.
Trương Thiếu Phong cũng là người thông minh, nghe thấy y nói gã đã hiểu ý, liền nhướn mày hỏi:
-Cậu muốn bao nhiêu?
Gã đoán rằng, cái gọi là hỗ trợ giải quyết khó khăn tài chính đơn giản là muốn gã nhờ vào uy phong của bố mình là Chủ tịch thành phố để vay ngân hàng.
-Tạm thời là hai chục triệu là đủ.
Cao Lầu cười nói. Thấy vẻ mặt thểu não của đối phương, y lại vội vàng bổ sung:
-Anh Phong, hiện giờ kinh doanh bất động sản là một nghề nhanh hái ra tiền, giống như con gà đẻ trứng vàng vậy. Lợi nhuận hằng năm của công ty tôi sẽ chia cho anh một nửa, được không?
-Số tiền lớn quá, chắc rằng ba tôi rất khó thông qua.
Trương Thiếu Phong lắc đầy nói:
-Tôi về suy nghĩ một chút đã, hai ngày sau sẽ trả lời cậu, cứ như vậy đi. Tôi về ngủ đây.
Đầu óc gã đang rối loạn, gã không dám tùy tiện đồng ý hoặc từ chối mà phải tạm thời dùng kế hoãn binh đã rồi tính tiếp.
-Anh Phong.
Thiếu Phong đứng lên như muốn chạy đi ngay, lại bị Cao Lầu gọi giật lại. Gã quay đầu lại chỉ thấy Cao Lầu dùng cằm hất hất về phía Lý Băng, mỉm cười nói:
-Anh Phong, làm chuyện tốt thì phải làm đến nơi đến chốn, anh giúp tôi đỡ Băng Băng lên giường với.
-Chuyện này…
Trương Thiếu Phong hơi ngẩn ngơ, gã không biết đối phương có ý gì. Đang muốn mở miệng từ chối thì gã đã thấy đối phương dựa vào ghế, dường như thật sự nói với gã:
-Tôi uống nhiều, không đủ sức nên chỉ có thể làm phiền anh Phong.
Trương Thiếu Phong do dự một chút, cuối cùng cúi xuống ôm lấy Lý Băng đang ngủ say trên ghế, đi về phía chiếc giường đôi trong phòng ngủ sang trọng. Đặt Lý Băng lên giường, Trương Thiếu Phong xoay người như muốn đi thì chợt có một bàn tay đặt lên vai gã, ấn gã ngồi xuống đầu giường.
-Anh Phong, chuyện vay tiền còn phải nhờ đến anh. Cậu em này muốn đền đáp lại một chút, nếu anh Phong muốn, đêm nay mời anh ngủ lại đây, thế nào ạ?
Cao Lầu ghé tai Trương Thiếu Phong nói nhỏ nhưng lại khiến tai gã ong lên.
- Cậu, cậu có ý gì?
Trương Thiếu Phong nuốt nước bọt một cách khó khăn, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương.
-Ý tôi là như thế này.
Khóe môi Cao Lầu hiện lên một nụ cười hiểm ác, y giơ tay, từ từ cởi áo Lý Băng ra, đoạn cởi tiếp chiếc áo ngực mát mẻ của cô. Y đứng lên, chìa hai tay ra làm động tác mời đối với Trương Thiếu Phong đang ngây như phỗng. Y bước ra hai bước, dường như nghĩ tới điều gì, lại tới gần ghé sát vào tai Trương Thiếu Phong:
-Băng Băng uống rượu xong ngủ rất say, mời anh Phong cứ thỏa sức tận hưởng.
Mắt thấy bóng dáng Cao Lầu biến mất ở cửa phòng ngủ, rồi say đấy lại nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Trương Thiếu Phong mới hồi phục tinh thần lại. Nhìn thân thể của cô gái đang nằm ngổn ngang trên giường, trong đầu gã những ý nghĩ lộn xộn cứ đan xen nhau. Thằng nhãi Cao Lầu này nói như vậy là có ý gì? Là do sợ gã không cho vay, nên dâng vợ mình cho gã, như vậy thì gã nên dùng hay không nên đây?
Ánh mắt gã nhìn thỏa thuê cơ thể trần truồng của cô gái. Tất cả cơ thể cô đều thể hiện sự phong tình, cặp núi đôi căng đầy của cô được che đậy sơ sài bởi vài miếng vải ngoại. Dưới vòng eo thon nhỏ, chiếc quần lót bằng vải sợi bông không che được hết chỗ um tùm giữa hai chân cô.
Tim đập dồn dập, Trương Thiếu Phong đứng lên, thầm nghĩ, bố mày đã định không chơi, nhưng lại bị bắt quả tang, nếu bây giờ không chơi thì chẳng phải là đồ ngốc sao? Gã cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay của mình ra, cúi đầu thở hổn hển, hướng về đôi môi đỏ mọng của cô gái rồi hôn lên đó.
Bỗng nhiên lúc đó gã phát hiện ra còn có chuyện chưa ổn, vội vàng dừng lại, nhảy xuống giường, lấy tay khóa trái cửa phòng ngủ lại. Gã rất cẩn thận, đề phòng lúc gã đang cao hứng mà Cao Lầu lại lén tới chụp ảnh gã thì nguy. Xong, gã lại leo lên giường lần nữa rồi cởi quần mình ra.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng đúng vào lúc hắn cởi chiếc quần lót của cô gái ra thì nghe thấy có hình như có tiếng cửa phòng mở. Là Cao Lầu, nhất định là Cao Lầu đi ra ngoài. Như vậy chắc là y không chịu được cảnh một người đàn ông khác ngủ với vợ mình nên phải đi ra ngoài. Nhưng từ từ đã, y đi ra ngoài nhưng là đi đâu được chứ?
Trương Thiếu Phong đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Để mặc cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường, gã vô cùng lo lắng nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ xông ra ngoài. Trong phòng khách không có một bóng người, chìa khóa phòng hồi nãy gã để trên bàn đã biến đâu mất.
Trương Thiếu Phong không để ý mình đang trần truồng, vội vàng chạy tới cửa phòng. Lúc mở cửa ra, gã thấy rõ bóng một người đàn ông đang ở trong phòng khách phòng mình, Không hề nghi ngờ gì nữa, y đã vào phòng khách với vợ gã.
-Cao Lầu.
Trương Thiếu Phong đang trần truồng nên không dám lao ra, đành buộc lòng quát to lên.
-Anh Phong, anh chiếm mất giường của tôi, tôi không có chỗ để đi nên đành mượn giường chị dâu dùng một chút.
Trên mặt Cao Lầu lộ ra nụ cười quái dị, đầy vẻ đắc ý, y hướng về phía Trương Thiếu Phong đang thở hổn hển, quơ quơ chiếc di động trong tay, hạ giọng nói:
-Anh em như tay với chân, phụ nữ như quần áo, đổi nhau mặc một đêm thì có sao đâu. Anh Phong mau quay về đi kẻo lạnh.
Nói xong, Cao Lầu đóng cửa rầm một cái.
Trương Thiếu Phong vừa sợ vừa giận, gã xoay người bước về phòng ngủ, lấy quần áo của mình mặc vội lên người rồi đi đến phòng đối diện, điên cuồng nhấn chuông. Nhưng mặc cho gã làm gì đi nữa thì bên trong không hề có phản ứng gì.
Tim Trương Thiếu Phong như bị dao đâm, thời gian trôi qua từng giây, gã nghĩ đến cảnh cái tên khốn khiếp kia đang cởi sạch quần áo của Tư Vũ ra rồi làm nhục cô. Tên khốn không ra mở cửa, liệu có phải vì y đang tận hưởng cảm giác với Tư Vũ, người phụ nữ mà đáng ra chỉ có hắn mới được hưởng thụ mà thôi? Tên khốn đó chắc là biết gã không dám gọi người.
Nhấn chuông một hồi mà không có kết quả gì, rốt cuộc sự kiên trì của Trương Thiếu Phong giảm dần, gã chờ một lúc, sau đó bước như kẻ điên về phòng ngủ. Hai mắt gã dừng lại ở cô gái đang trần truồng trên giường rồi nhanh chóng cởi quần áo mình ra. Sự việc nếu không thể vãn hồi thì gã cũng không để mình phải chịu thiệt thòi. Cũng giống như cái tên Cao Lầu khốn khiếp kia nói thì phụ nữ cũng chỉ như quần áo, đổi nhau mặc một đêm có làm sao.
Lăng Tư Vũ đang nằm mơ. Cô mơ thấy cảnh thời trung học, cậu bạn ngồi bàn trước cô nắm lấy tay cô, dẫn cô tới dưới bóng mát của cây đại thụ trong vườn hoa của trường.
-Tôi thích cậu, Lăng Tư Vũ.
Tiếng nói của cậu thanh niên vọng tới bên tai cô. Cô cảm giác hạnh phúc chưa từng thấy tràn ngập toàn thân, dường như đất trời đều chuyển động. Cây cổ thụ cao lớn dường như cũng đang chuyển động, cuối cùng vang ầm lên một tiếng rồi ngã xuống đè lên người cô.
Lăng Tư Vũ cảm thấy như ngẹt thở, dường như có vật gì nặng lắm đang đè lên người cô. Giữa lúc đó, cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng động mạnh, theo sau đó là một giọng nói dường như rất uy nghiêm:
-Không được nhúc nhích.
Trương Bỉnh Lâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Con dâu và con trai đều không ở nhà, cảm giác lạnh lẽo và hơi mệt nên ông ta đi ngủ sớm. Lăn qua trằn lại mãi không ngủ được, đến khi mới buồn ngủ một chút thì đã bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Rời giường tới phòng khách nghe điện thoại, vài giây sau, khuôn mặt vị Chủ tịch thành phố trở nên tái mét.
-Chủ tịch thành phố Trương, ông có khỏe không? Tôi là công an phân cục đường sông Lưu Dương, tôi có một tình huống cần báo cáo với ngài. Phân cục đường sông của chúng tôi hôm nay nhận được tin báo, có người tụ tập gây rối ở khách sạn Minh Châu. Chúng tôi lập tức hành động, bắt được hai người đàn ông và hai người phụ nữ. Tuy nhiên trong đó có một người đàn ông tự xưng là con trai của ngài, ngài xem…
Trương Bỉnh Lâm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng thốt lên:
-Con tôi bây giờ đang ngủ ở nhà.
Sau đó ông ta cúp điện thoại.
Mặc cho chuyện này là thật hay giả nhưng những lời nói của gã vừa gọi điện hoàn toàn hợp lý. Trương Bỉnh Lâm biết rõ rằng có không biết bao nhiêu ánh mắt đang ngầm theo dõi ông ta. Chuyện về con trai ông ta tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, vậy thì phải bỏ qua khả năng có người muốn đặt bẫy ông ta.
Con trai, còn có cả con dâu, ông ta đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu. Nhưng muốn cứu thì phải nghĩ cách đã. Tuy rằng đang rất giận dữ nhưng ông ta cũng không mất lý trí. Sau khi gác máy, lập tức ông tìm một dãy số trong điện thoại rồi bấm nút gọi.
Tối nay Lương Thần và Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu uống mấy ly nên đang nằm ngủ say trên giường. Không biết người nào ghét hắn mà cứ gọi điện thoại cho hắn liên hồi, tiếng chuông di động vang lên chói tai, khiến cho hắn không tỉnh cũng phải tỉnh.
-Vâng, xin chào, ồ, Chủ tịch thành phố Trương ạ?
Nghe đối phương tự giới thiệu, lại nghe ông ta nhắc đến một cái tên rất quen thuộc, Lương Thần đang buồn ngủ lập tức như bay lên chín tầng mây:
-Được, Chủ tịch Trương, tôi sẽ đến xem sao. Ngài đừng khách khí, Tư Vũ vốn là bạn học cùng lớp của tôi mà, cứ như vậy nhé.
Đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Ban chính trị cục Công an thành phố Ngô Hoán Trung rồi sau đó gọi điện tiếp cho Phó chi đội trưởng chi đội hình sự Lô Dũng. Cuối cùng cảm thấy còn chút lo lắng nên Lương Thần gọi điện cho ba người Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu.
Vôi vàng mặc quần áo đi ra cửa, trong lòng Lương Thần dấy lên suy nghĩ, Lăng Tư Vũ đến Cẩm Bình khi nào? Sao lại bị bắt vào cục Công an?