- Thôi không cần.
Lương Thần khẽ mỉm cười, giọng nói hơi kéo dài, hắn mở miệng:
- Tuy rằng ba mươi triệu không phải là ít nhưng tôi còn tin tưởng Phùng tiên sinh. Chẳng qua tôi cảm thấy dường như Phùng tiên sinh có chút mạo hiểm. Như vậy, anh khẳng định quân bài chưa lật của tôi không phải là quân tám, phải không?
Lời nói Lương Thần đại diện cho những nghi ngờ của những người còn lại đứng xem. Lương Thần đang hé ra ba quân tám, quân bài chưa lật nếu là tám, đương nhiên sẽ nắm phần thắng, nếu không thì vẫn tạo *thành hồ lô, có thể ăn được bộ dọc ba của Phùng Dư Chi như cũ. Hơn nữa, trong tình huống chưa xem át chủ bài đó, dọc của Phùng Dư Chi dù có hay không thì ba quân tám mà Lương Thần hé ra cũng là hàng thật giá thật. Trong tình huống như thế này, Phùng Dư Chi vẫn đang có gan không chút do dự, như vậy không phải điên rồ mà chính là do trong lòng gã đã nắm chắc phần thắng hoàn toàn. Đối với những người đứng xem đương nhiên họ có khuynh hướng nghĩ đến khả năng sau.
- Nếu nói đến vận may thì đương nhiên phải là anh rồi.
Phùng Dư Chi cười rất thong dong, cúi người về phía trước chậm rãi nói:
- Không phải là có câu, phú quý chỉ có được từ trong gian khó thôi.
- Tôi cũng nghe người ta nói một câu "ý tưởng thì rất tốt đẹp, nhưng sự thật lại rất tàn khốc".
Lương Thần đẩy bốn quân bài đã lật ra, ngón tay đập nhẹ vào quân bài chưa lật, mỉm cười nói:
- Nói về chuyện đánh cuộc, khả năng tôi không bằng Phùng tiên sinh. Nhưng nhắc tới vận may, tôi có thể không hề khiêm tốn mà nói một câu, đến nay chưa có ai là đối thủ của tôi.
Nói tới đây, Lương Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đảo qua vợ chồng lâm Tử Vũ, một lần nữa dừng lại ngay trên mặt Phùng Dư Chi, khóe miệng hơi nhướng lên, miệng nói mấy chữ:
- *Tôi theo!
Nghe Lương Thần nói "tôi theo", mọi người trong lòng không khỏi giật mình. Ván này bắt đầu ở thế cân bằng, sau đó còn một quân bài cuối cùng thì tình thế lại đột nhiên chuyển biến, biện thành trận quyết chiến cực kỳ khốc liệt. Mà trước mắt bao nhiêu người, kể cả Lương Thần lẫn Phùng Dư Chi đều chưa hề có động tác lật quân bài lên xem, quả nhiên là đem thắng thua hoàn toàn giao cho ông trời. Một ván ba mươi triệu, tuyệt đối có thể coi như là đánh cược.
Phùng Dư Chi lấy tay chỉ vào quân bài chưa lật của mình, cũng không thèm nhìn lại trên mặt bàn, giữa sự kinh ngạc của mọi người hô lên một tiếng, hé ra một quân cơ sáng ngời dưới ánh điện. Sảnh, quả nhiên là dọc.
Thiếu gia nhà họ Liên bên cạnh thấy thế, há hốc nhìn. Đã xác định được một bên, còn lại phải đợi Lương Thần lật át chủ bài của mình nữa. Trải qua hai ván vừa rồi, hắn cũng không dám coi thường Lương Thần, thật không ngờ, người này quả là cao thủ chơi bài.*
Ánh mắt mọi người đều nhìn xoáy lên người Lương Thần, bọn họ ngừng thở, chậm rãi đợi Lương Thần lật át chủ bài lên. Rốt cuộc là tứ quý, hay hồ lô hay là ba cây mà thôi? Cuối cùng người thắng sẽ thuộc về ai đây? Tuy rằng mọi người đều biết rằng người đàn ông trẻ tuổi này thừa kế mấy chục tỷ, ba mươi triệu cũng chẳng là gì cả. Nhưng nói về ván bài tối nay thì rất đặc biệt, thắng thua không chỉ ở tiền bạc, mà còn ở thể diện và khí thế.
Lương Thần quay đầu, lần lượt nhìn Lâm Mi Mi và Liên Tịch Nhược, mỉm cười nói:
- Anh có chút khẩn trương, ai có thể hỗ trợ cho anh lật quân bài này lên?
Đôi mắt đẹp của Liên Tịch Nhược chợt lóe lên, sau đó hướng về phía Lâm Mi Mi nhoẻn miệng cười:
- Mi Mi vận may tốt lắm, bảo Mi Mi lật đi.
Trên thực tế cô biết quân bài này ai lật thì đều như nhau cả. Lương Thần nói như vậy, rõ ràng là có thêm dụng ý khác.*
- Em lật cũng được, thua thì đừng có trách em.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mi Mi lộ ra vẻ khẩn trương, nhưng tự nhiên hào phóng mà không nhún nhường. Cô rất thông minh, tự nhiên mơ hồ đoán được rằng nếu Lương Thần bảo cô đến lật quân bài chưa lật, giống như là hắn đã nắm chắc phần thắng.
Bàn tay nhỏ bé của cô gái lật quân bài lên, cái miệng nhỏ nhắn chu lên một cái. Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên, Hồ Lỵ chờ cô gái quay đầu đi, nhìn quân bài Lâm Mi Mi vừa mới lật lên với vẻ mặt khiếp sợ.
Quả nhiên, Chu Văn Quân thở dài trong bụng, nhìn người thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt đẹp đầy vẻ phức tạp. Thật sự là may mắn sao? Chưa chắc là vậy. Đại khái khi mới bắt đầu, Lương Thần và Phùng Dư Chi đều không biết quân bài mình chưa lật là quân gì. Thậm chí, nếu nói thêm một chút thì hai người ai cũng ra vẻ mình phán đoán chính xác quân bài chưa lật. Chẳng qua Phùng Dư Chi phán đoán lệch lạc nên thua mà thôi.
Không cần xem quân bài chưa lật, chỉ cần nhìn vẻ mặt Lâm Mi Mi cũng đã biết được kết cục thắng thua như thế nào. Tuy nhiên khi Lâm Mi Mi đặt quân bài chuồn lên mặt bàn, mọi người vẫn không kìm nổi sự khiếp sợ.
Vợ chồng Lâm Tử Vũ vẻ mặt thay đổi, họ sớm đã điều tra chi tiết về Lương Thần nên đương nhiên biết Lương Thần cho tới bây giờ không phải là cao thủ trong lĩnh vực này, nhưng giờ phút này lại có biểu hiện khác, như vậy chắc gặp vận may. Nếu thật sự có vận may thì cho dù có ngược đời thì tiểu tử này cũng tạo nên một truyền kỳ làm cho người khác lóa mắt.
Đại đa số mọi người đều biểu thị sự kinh ngạc khác nhau. Sắc mặt Phùng Dư Chi tái nhợt, thiếu gia họ Liên và các bạn bè hư hỏng của y đứng ngây ra như phỗng. Về Phùng Dư Chi mà nói, y thua không chỉ ở số tiền ba mươi triệu mà quan trọng hơn là y thua ở sự tự tin.
- Tôi muốn biết nguyên nhân.
Im lặng một lúc lâu, Phùng Dư Chi mới cất tiếng hỏi. Thua thì đúng là thua, nhưng y phải hiểu được tại sao. Mặc dù đã dự đoán được vài phần nhưng y vẫn cần được chính miệng đối phương giải thích.
- Chỉ cần tôi mong muốn, tiên sinh có thể cho rằng quân bài chủ này là quân K hoặc không, tuy nhiên kỳ thật nó vẫn là quân tám.
Lương Thần cười nói, sau khi hai bên đấu đến hồi quyết liệt, hắn tỏ thái độ gì, cứ theo sát đối phương và tạo động tác giả. Chẳng hạn như hắn để quân bài chưa lật ở vị trí trung gian, dùng móng tay ra vẻ dò tìm, khiến Phùng Dư Chi nghĩ lầm quân bài chưa lật là Q, bởi vậy Phùng Dư Chi cả gan tự tin đến thế, kết quả là phán đoán sai lầm dẫn đến thua cả ván bài.
Ở mặt trái quân bài có tiểu kĩ, chỉ cần có thủ pháp thành thạo và con mắt nhạy bén là có thể phát hiện được. Phùng Dư Chi có khả năng trước mắt bao người, âm thầm quơ toàn bộ quân bài trong tay làm tiêu mà không bị phát hiện, Lương Thần rất phục.
- Tôi hiểu rồi, Lương tiên sinh quả nhiên là cao thủ, tôi thật bái phục.*
Nói xong, gã nhìn thiếu gia nhà họ Liên và những người khác với sắc mặt ảm đạm xoay người bước đi. Phùng Dư Chi vừa đi, Liên Văn Chương và mấy người bạn hư hỏng của hắn cũng ngồi không yên, ngay cả bắt chuyện mà Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên và mấy chị em nữa cũng không thèm tiếp đãi. Ở trước mặt bao nhiêu người làm chứng, ba mươi triệu xem như là tiêu rồi. Đương nhiên, quỵt nợ cũng không phải là không thể. Nhưng về sau, Liên Văn Chương đừng hòng có thể ngẩng đầu lên ở đất thủ đô này.*
- Thật là tuyệt vời, Lương tiên sinh đúng là cao thủ.
Chu Văn Quân chăm chú nhìn người đàn ông trẻ tuổi, tán dương tự đáy lòng mình.
- May mắn, nhờ có vận may của Mi Mi.
Lương Thần ra vẻ khiêm tốn đáp. Sau đó hắn hướng về phía Mi Mi mỉm cười:
- Vừa rồi còn cảm thấy tặng quà sinh nhật cho em có chút hơi keo kiệt. Nay nhờ vận may của em mà thắng được, anh cũng thấy ngượng ngùng. Vậy anh chia cho em một nửa số tiền thắng cuộc nhé?
- Không nên không nên.
Lâm Mi Mi vô công không chịu lộc cho dù lý do của Lương Thần đưa ra cũng xác đáng. Tuy nhiên cô biết, thắng ván này không hề có liên quan gì tới vận may của cô cả.
- Có gì mà không được, Thần ca cho con, con cứ lấy, còn khách khí cái gì.
Cục trưởng Lâm không biết đã xuất hiện bên con gái từ khi nào, trên mặt tươi cười, giọng điệu không hề khách khí, dường như xem Lương Thần là như người một nhà.
- Ba, vậy không được!
Trên khuôn mặt Lâm Mi Mi hiện ra nét khó xử, chần chừ mở miệng nói.
- Hôm nay là sinh nhật con, con là quan trọng nhất. Đừng nói đưa con mười triệu mà ngay cả một trăm triệu, con cũng đừng khách khí.
Lâm Tử Vũ mỉm cười nói một câu, sau đó quay đầu hướng về phía Lương Thần nói với vẻ đầy thâm ý:
- Lương Thần, vận may của cậu quả thật rất lớn đó.
- Là do vận may của Mi Mi.
Lương Thần khẽ cười nói. Vừa rồi trong lúc vô tình thấy vợ chồng Lâm Tử Vũ, hắn ngay lập tức ý thức được, đêm nay đề tài chính sợ là sẽ bắt đầu. Hắn giật mình, lập tức nghĩ ra một cách giải quyết êm thấm với gia đình họ Lâm, chính xác mà nói là sắp xếp ổn thỏa mâu thuẫn giữa hắn và Lâm Tử Vũ.
Tiền bây giờ với hắn không thiếu, ba mươi triệu này đối với hắn mà nói có cũng như không. Hắn chỉ làm như vậy là vì muốn trở nên thân mật với Lâm Tử Vũ. Hắn không muốn mình và Lâm Tử Vũ có mâu thuẫn gì, bất kể là suy xét nguyên nhân từ phương diện cha nuôi Lâm Tử Hiên hay là xuất phát từ gia thế họ Lâm. Hắn thể hiện thiện ý thử xem thái độ của Lâm Tử Vũ như thế nào.
- Lương Thần và tôi ra ngoài một chút.
Lâm Tử Vũ thể hiện thái độ rất thân thiết, ít ra là bên ngoài tỏ vẻ như vậy. Ông ta vỗ vỗ vai Lương Thần, sau đó khoác tay đối phương đi về cửa biệt thự.
Lương Thần và Lâm Tử Vũ đi rồi, Lâm Mi Mi chuyển hướng nhìn về phía Tống Huệ, hạ giọng nói:
- Mẹ, con cảm thấy như vậy không được.
- Nghe lời ba con đi.
Tống Huệ cười nhẹ nhàng, âu yếm con gái nói:
- Con và các bạn chơi vui vẻ, tối nay không có việc gì, mẹ đã sắp xếp để ông Đổng lái xe đón con.*
- Cám ơn mẹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mi Mi lộ ra vẻ tươi cười. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ vẫn quản cô rất chặt, sự "dung túng" giống đêm nay quả thật chưa từng có.
Sau khi đợi cho Tống Huệ đi khỏi, Hồ Lỵ và vài cô gái vây tròn quanh Lâm Mi Mi, vẻ mặt vô cùng hâm mộ, cố ý kéo dài giọng nói:
- Mi Mi, mười lăm triệu, không nói gì nữa, mời mọi người đi. Mời một tuần, không, mời một tháng, mời mọi người một tháng, tất cả mọi chi tiêu đều là bạn bao.
Lúc này, Liên Tịch Nhược kéo Liên Thiên Thiên sang một bên, hạ giọng hỏi nhỏ:
- Em nói với chị đi, vừa rồi em đi toalet, rốt cục là có chuyện gì rồi?
Nghe chị Đường hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Thiên Thiên liền trở nên ửng hồng.*
Nguồn:
-Làm phiền cậu rồi, Phó cục trưởng Lương! Dừng lại ở phía trước là được rồi!
Trong giọng nói của Lý Băng mang theo sự không gần gũi, hướng về phía người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ mà nói.
Lương Thần hiển nhiên nghe ra sự gượng gạo trong ngữ khí của đối phương, cũng chẳng ừ hữ tỏ rõ thái độ mà quay đầu, nhìn sắc cầu vồng từng đường xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe, theo sau mở miệng nói:
- Lão Vương, phía trước dừng xe!
Trong lòng Lăng Tư Vũ và Lý Băng thấy run lên, phản ứng của đối phương càng xác minh cách nghĩ trong lòng các cô. Nếu như không phải vì khinh thường các cô, người bạn học cũ này có biểu hiện ra cái vẻ hờ hững như vậy không. Hàm răng khẽ cắn vào môi dưới, hai cô gái không hẹn mà đôi mắt cùng đỏ lên.
Chiếc xe Jeep mới tinh từ từ dừng ở bên đường, Lương Thần mở cửa xuống xe. Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng cố kìm chế nỗi thống khổ và thương tâm trong lòng, cố gắng giữ cho nét mặt của mình được bình tình. Sự tự tôn mãnh liệt và phản ứng vừa rồi của người đàn ông, khiến các cô bỏ đi cái ý định giải thích. Các cô thà trở về vụng trộm mà liếm vết thương của mình, chứ không muốn ở trước mặt người đàn ông phơi bày ra sự yếu ớt của bản thân.
-Vào trong uống một chén nhé, hai cô bạn học cũ!
Lương Thần chỉ chỉ phía trước, hướng về phía Lăng Tư Vũ và Lý Băng cười nói.
Nhìn theo hướng tay chỉ của người đàn ông, Lăng Tư Vũ và Lý Băng nhìn thấy một tấm biển đèn Nê-ông rất rõ ràng.
-Chúng tôi muốn uống rượu, không muốn uống nước giải khát!
Lăng Tư Vũ mở miệng nói trước, Lý Băng cũng gật đầu phụ họa theo.
-Rượu chỉ có thể say một lúc, không thể say được cả đời!
Lương Thần lắc đầu cười nói:
-Tới đây đi, uống một ly giải khát, nói chuyện, tính ra cách lần họp lớp lần trước, chúng ta đến nửa năm không gặp rồi đấy!
Nhìn dáng tươi cười trong sáng không pha chút giả tạo của người đàn ông, sự lo lắng trong lòng của Lăng Tư Vũ và Lý Băng lập tức vơi đi một nửa. Các cô biết bản thân đã quá mẫn cảm, người bạn học này căn bản không giống như những gì họ tưởng tượng.
Đi theo người đàn ông vào trong quán giải khát và ngồi xuống một góc. Lăng Tư Vũ và Lý Băng gọi hai cốc hồng trà lạnh, Lương Thần lại gọi một cốc nước khoáng. Bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ đêm, nếu không vì muốn an ủi hai người bạn học cũ đang bị thương lòng này, Lương Thần đã sớm về nhà ngủ rồi.
-Ngày tận thế còn chưa đến, vẻ mặt này của các bạn rất không hợp thời!
Lương Thần uống một ngụm nước khoáng, lấy giọng dịu dàng nói:
-Con người thực tại của tôi, miệng vụng về, không biết nói những lời an ủi người khác. Nhưng có người an ủi vẫn tốt hơn là không có ai, cho nên, hai bạn nghe tạm vậy.
-Chúng tôi đang nghe mà!
Lăng Tư Vũ và Lý Băng không hẹn mà cùng mỉm cười, chỉ là nụ cười đó thực sự có chút miễn cưỡng.
- Trở về tránh xa bọn ho rạ, quay lại tôi sẽ giới thiệu với mọi người một tá thanh niên đầy hứa hẹn giống như tôi.
Lương Thần rất có khí thế mà huơ tay, hướng về phía hai cô gái nghiêm túc nói.
-Người ta đều khuyên hợp chứ không khuyên rời, cậu lại phất riêng một ngọn cờ!
Lý Băng nguýt người đàn ông một cái, trong dáng tươi cười mang chút đau khổ nói:
-Được rồi bạn học cũ, chúng tôi không yếu ớt như cậu nghĩ đâu, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cần một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Nhưng rốt cuộc là làm thế nào, trong lòng chúng tôi vẫn cặn kẽ nhất.
-Lương Thần, thật sự cảm ơn cậu!
Đôi mắt đẹp của Lăng Tư Vũ rơm rớm nước mắt, thật lòng nói cảm ơn đối phương. Cô biết vì cứu mấy người bọn cô ra, người đàn ông này đã không quản công nhiên mà trở mặt với Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố, thậm chí bày ra thái độ "lưu manh" mà cưỡng đoạt khi không giao người. Lương Thần tuy là Phó cục trưởng cục công an thành phố, nhưng cách làm cứng rắn này rõ ràng sẽ chịu sự lên án của người khác. Phó bí thư Cát và Phân cục trưởng kia nếu thực sự phản ánh lên trên, những phiền toái của Lương Thần chắc chắn không ít.
-Chúng ta là bạn học cũ, lại ngồi bàn trước bàn sau với nhau, tình cảm nhiều năm nói gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ!
Lương Thần như đùa giỡn mà nói:
-Vả lại, lần họp lớp trước, tôi còn nợ tình của bạn và Lý Băng mà!
- Bây giờ trở thành tôi và Lý Băng nợ tình cậu rồi. Cậu nói xem, muốn chúng tôi trả như thế nào?
Lý Băng dấu đi sự đau xót trong mắt, hướng về phía người đàn ông đối diện hé một nụ cười quyến rũ:
-Chi bằng trả cho cậu nguyện vọng năm đó, tôi và Tư Vũ lấy thân báo đáp, thế nào hả?
-Khụ!
Lương Thần ho một tiếng, rất lúng túng nói:
-Cái gì mà nguyện vọng năm đó, sao tôi không nhớ.
-Ồ! Cũng không biết năm đó là ai, ngồi trên ngọn núi nhỏ ở phía sau trường, vênh vang ta đây mà nói với một lũ tiểu côn đồ "Tao muốn lấy vợ, muốn lấy người giống như Lăng Tư Vũ và Lý Băng..."
Trên mặt Lý Băng hiện lên nụ cười dí dỏm. Nhắc lại chuyện vui khi ở trường học, trong lòng cô hình như cảm thấy khá hơn nhiều.
-Dừng dừng... !
Lương Thần lần đầu tiên đỏ mặt, hắn không phải là không nhớ, trên thực tế hắn nhớ rất rõ. Năm đó tửu lượng không tốt như hắn đã uống hai lon bia, sau đó la lối ầm ĩ, nói sau này lấy vợ, sẽ lấy người giống như Lăng Tư Vũ và Lý Băng. Một lũ tiểu côn đồ bên dưới ầm lên, hỏi hắn rốt cuộc là muốn lấy Lăng Tư Vũ hay Lý Băng, hắn tràn trề hào khí vung tay mà nói " Tao lấy cả hai, một làm vợ cả, một làm vợ bé".
-Bây giờ người ta đã lấy người vợ xinh đẹp, đã ghê tởm với hai thiếu phụ già nua như chúng ta rồi này!
Lăng Tư Vũ cũng thêm vào một loạt để trêu chọc Lương Thần, chỉ cần không khiến cô nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay, bất luận nói gì làm gì cô đều không quan tâm. Có thể làm u mê con người, không chỉ có chất cồn!
-Đừng ép tôi phạm sai lầm nữa, mọi người biết tính cách của tôi mà, tôi mà nóng lên, không bảo đảm được sẽ... !
Lương Thần hơi có chút quá thẹn thành giận mà nói.
-Sẽ làm sao?
Lý Băng ghé sát khuôn mặt xinh đẹp lại, ha ha cười hỏi.
-Sẽ đưa các cô về!
Trong mắt Lương Thần hiện lên chút thương xót, bỗng nhiên từ trong hạnh phúc ngã xuống vực sâu của sự đau khổ, sự tương phản rõ rệt này dù là ai cũng khó có thể chịu đựng được, huống chi là hai cô gái mềm yếu này. Nếu như không phải vì quan hệ của Lăng Tư Vũ và Lý Băng, hắn ngại gì phải quản sự sống chết của Trương Thiếu Phong và Cao Lâu! Càng đừng nói là chẳng nể tình nhau với Phó bí thư Cát và Dương Tân Cương.
-Chúng tôi không muốn về!
Lăng Tư Vũ và Lý Băng đồng thời lắc đầu, đôi mắt đẹp hiện lên nỗi thống khổ. Về? Về đâu? Nhìn thấy mặt chồng, chỉ có thể khiến các cô cảm thấy càng thêm ghê tởm và đau lòng.
-Chạy trốn không phải là cách, nên giải quyết thì phải giải quyết!
Lương Thần hiểu tâm trạng của hai người bạn học cũ, ôn tồn nói:
-Nhưng tìm một chỗ tạm thời để lấy lại bình tĩnh cũng tốt!
-Tôi chuẩn bị về Tây Phong, Băng Băng, cậu thì sao?
Lăng Tư Vũ nói ra dự định của mình, sau đó nhìn bạn thân.
-Tớ về cùng cậu!
Lý Băng không chút do dự trả lời. Ngoài quê ra, cô cũng không còn chỗ khác để đi. Hơn nữa ở cùng Lăng Tư Vũ, hai người còn có thể sưởi ấm, an ủi cho nhau.
-Có gì cần giúp đỡ, gọi điện cho tôi!
Lương Thần nhìn đồng hồ, cười nói:
-Không còn sớm nữa, mọi người nhanh về nghỉ đi nhé.
-Lương Thần, chúng tôi có thể, có thể ở chỗ cậu một đêm được không?
Khuôn mặt Lăng Tư Vũ ửng đỏ. Cô biết yêu cầu mà mình đưa ra có chút mập mờ, nhưng cô không muốn về nhà, mà vết rám lưu lại ở quán rượu vẫn chưa tan, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, quyết định mặt dày mà đưa ra cầu viện với người đàn ông.
-Ơ, được chứ, có thể chứ, không vấn đề gì!
Lương Thần sững sờ một chút, sau đó rất sảng khoái mà nói.
-Nếu như cái giường của cậu không đủ, ba người chúng ta vẫn có thể chen chúc với nhau mà!
Lý Băng hướng về phía Lương Thần chớp chớp mắt, dùng cái giọng điệu rất hấp dẫn mà nói:
-Thế nào, bạn học cũ, có phải cảm thấy rất hưng phấn hay không hả?
-Một chút cũng không hưng phấn!
Lương Thần thở dài, bất đắc dĩ trả lời.
Quả thực không có gì đáng hưng phấn cả! Vì sau khi đưa Lăng Tư Vũ và Lý Băng về tới dưới lầu nhà mình và đưa chìa khóa, Lương Thần lại lộn xe quay về Cục công an thành phố. Chỗ ở của hắn quả thực là có hai phòng ngủ, có hai chiếc giường, nhưng rất rõ ràng, hắn ở lại thực sự là không thích hợp.
Chiếc xe từ từ đi vào sân Cục công an thành phố. Chỗ ánh đèn chiếu, Lương Thần nhìn thấy hai bóng người từ phía bên cạnh xe đi qua. Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng Lương Thần vẫn nhận ra hai người đó là ai.
Trương Thiếu Phong và Cao Lâu cùng nhau đi ra khỏi cổng Cục công an thành phố. Từ phân cục đi ra, hai người trực tiếp bị áp giải đến phòng thẩm vấn của Cục công an thành phố. Tuy không có ai thẩm vấn bọn họ, nhưng cũng cố giữ bọn họ đến gần một tiếng đồng hồ.
Vừa đi ra khỏi cổng, Trương Thiếu Phong bỗng nhiên xoay người, giơ tay nắm chặt lấy ngực Cao Lâu, miệng mắng lớn:
- Cao Lâu, có tin là tao quạt chết con chó Nhật như mày không hả?
-Không tin!
Hai tay túm lấy cổ tay của đối phương, trên mặt Cao Lâu hiện ra vẻ cười khinh thường,
-Phong ca, nếu anh thật uy phong như thế, cũng đã không đến mức bị người ta quạt đến phân cục. Còn được một lần làm cháu trai người ta!
-Còn không phải là những chuyện tốt do con chó Nhật như mày làm sao. Mẹ nó, để cho mày điều khiển bố mày!
Trương Thiếu Phong đơn giản là muốn giận điên rồi, rất mạnh mà đánh vào mặt đối phương. Đều là thằng khốn này, chơi bà xã của y đã không tính rồi, còn liên lụy y phải vào phòng công an chịu quạt.
Chó chết! Bị đánh một phát, Cao Lâu lớn tiếng mắng, lập tức vung tay phản kích, cũng rất khoẻ khoắn mà cho đối phương một phát vào mặt, miệng còn mắng tới:
-Mẹ mày chứ, nếu không phải mày có ý xấu với vợ tao, tao có thể điều khiển mày sao? Mẹ mày, còn cảm thấy oan, bố mày mới là chịu thiệt lớn, trò chơi còn chưa xong thì đã bị quấy rầy rồi.
-Mày vẫn chưa...?
Trương Thiếu Phong ban đầu thì như chết lặng người, sau đó lại mừng rỡ như điên. Tạ trời tạ đất, vợ y vẫn chưa bị thằng khốn này chấm mút! Vợ y vẫn thuộc về mình y! Trong chớp mắt, Trương Thiếu Phong cảm thấy đêm nay những nhục nhã phải chịu ở phân cục đều không đáng là gi.
-Rất đắc ý phải không? Con mẹ mày đã chơi vợ tao rất sướng rồi nhé!
Trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, sự uất ức trong lòng Cao Lâu thì khỏi bàn rồi. Lại thêm một đấm nữa vào mặt Trương Thiếu Phong.
-Đương nhiên là sướng rồi! Nước của vợ mày phải nói là nhiều. Chậc chậc, điều chưa hoàn mĩ đó là hơi lỏng một chút...
Trương Thiếu Phong đắc ý trả lời, cuối cùng cũng không quên làm nhục đối phương một câu.
Đôi mắt Cao Lâu ban đầu đỏ ửng lên, nhưng nghe đến câu sau cùng, sự phẫn nộ trên khuôn mặt lại dần tan đi. Giơ tay vỗ vào vai đối phương, thở dài nói:
-Được rồi, đừng có bốc phét nữa! Bên dưới mày dù chỉ là một cây tăm, thì bà xã tao cũng kẹp xiết lấy tin hay không!
Trương Thiếu Phong không khỏi nghẹn họng mà nhìn trân trân.
- Ai cũng không giành được cái lợi! Chuyện này xem như bỏ đi!
Trong lòng Cao Lâu cũng thoải mái đi không ít, sờ sờ lên người, lấy ra một điếu thuốc, rồi lại tìm bật lửa đốt thuốc. Hít thật sâu một hơi rồi nói:
-Tốt nhất chúng ta bây giờ phải nghĩ xem, làm thế nào để dỗ bà xã trở về.