Ngày hôm qua Lương Thần về nhà thăm cha mẹ. Hắn đến thẳng bệnh viện an dưỡng, tại đó Bí thư thành phố Long Nguyên từng rất thân mật hỏi hắn tính toán con đường quan lộ tương lai như thế nào. Lúc ấy hắn liền ý thức được đây là một câu hỏi thử thách của Lương gia, mục đích chính là muốn biết thái độ đích thực trong lòng hắn như thế nào. Lâm Tử Vũ vừa rồi cũng nhắc tới, việc đó thực sự đã thành một vấn đề.
Hắn họ gì? Nếu được chọn lựa, tất nhiên hắn sẽ chọn họ của chính mình, nhưng hắn không phải là tên gà mờ ở chốn quan trường. Hắn mới hai mươi lăm tuổi, học xong cấp ba, vào đại học rồi trở thành một viên cảnh sát tại đồn công an nhân dân nhỏ, sau đó được thăng chức làm một Bí thư Ủy ban Chính trị pháp luật huyện. Đây chính là biểu hiện cụ thể nhất của định luật này.
Hắn hẳn là may mắn, nhận được sự ưu đãi của rất nhiều người.
Sự đau đớn truyền xuống từ trên trán khiến cho Lương Thần im lặng suy nghĩ lấy lại tinh thần. Hắn lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa khối bầm trên trán, vẻ mặt hiện lên nét khác thường. Trên thế giới có rất nhiều sự sung mãn ly kỳ không thể tin nổi. Chẳng hạn như, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện nhờ vào việc anh hùng cứu mỹ nhân mà đạt được năng lực kỳ lạ như trong truyền thuyết. Từ đó về sau vận làm quan, tài vận, đào hoa cuồn cuốn đến, có muốn ngăn lại cũng không được. Hắn cũng không nghĩ tới chuyện năng lực kỳ lạ mà ông trời trao cho hắn một ngày nào đó sẽ biến mất. Nhưng rồi hắn thật không ngờ dị năng ở hắn biến mất, hắn cũng dần dần có thói quen không dám làm bừa, bỗng nhiên năng lực thần kỳ lại trở lại với hắn.
Hắn hẳn là phải cảm tạ cái cô gái Liên Thiên Thiên kia, nhờ vào sự va chạm mạnh như thế khiến cho trán hắn đụng mạnh vào góc tường, mắt hắn lóe lên tia tinh quang. Hắn cảm nhận được sự đau đớn quen thuộc. Dường như đầu hắn đang bị rạn nứt, cảm giác mát nhẹ nhẹ nhàng lan đến. Sau đó hắn nhìn qua cô gái thì hình ảnh về cô được nhét dần vào đầu hắn từng đợt như thủy triều.
Lương Thần nhẹ nhàng lấy tay sờ vào môi mình, mắt hắn hiện ra nét cười. Lúc này trong đầu hắn nhớ nhất là cô gái đang gắn môi son vào môi hắn, đôi mắt đẹp của cô trợn lên như không tin được, điệu bộ ngơ ngác đáng yêu. Chuyện này xem như là một hồi ức đầy màu sắc.
Lâm Mi Mi đêm nay cảm thấy rất vui vẻ. Cô không bị cha mẹ quản thúc mà được cùng các bạn chơi đùa vui vẻ. Bởi vì có sự hiện diện của Lạc Hàn khiến cho cô cảm giác có chút dao động, rồi lại bị đẩy lên sân khấu hát cùng một nam thanh niên, rốt cuộc cô cũng kiên cường mà đứng lên hát.
Chỉ sau khi người đàn ông đó được cha mình đưa đi, mãi không thấy quay lại, cho đến gần khuya, các bạn dần dần về hết, Lâm Mi Mi mới chịu ngồi vào chiếc xe Audi với chút tiếc nuối. Cô biết, ngày mai người đàn ông kia sẽ trở về Liêu Dương.
Sau khi chia nhau gọi điện thoại cho nhà, Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược theo Liên Tuyết Phi đi xe đến đài truyền hình trung ương. Trong trung tâm của đài truyền hình có một nơi cư ngụ dành cho phóng viên.
Liên Tuyết Phi và chồng Hồ Kiệt Minh chỉ quan hệ vợ chồng cơ bản trên danh nghĩa, mọi thứ trong nhà cô đều tự mình bày biện. Liên Tuyết Phi mỗi lần quay về thủ đô, ngoại trừ việc đến thăm ba mẹ đều ở tại nơi đây, mà cô cũng sẽ gọi Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đến ở cùng với mình.
- Em đi tắm trước.
Vừa vào cửa, Liên Thiên Thiên bay nhanh vào phòng, giống như một con thỏ nhỏ đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại. Thấy như vậy, Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược liếc mắt nhìn nhau. Các cô bây giờ có thể kết luận, cô em gái mình chắc chắn gặp chuyện gì rồi.
Cởi bỏ áo nịt ngực, quần lót, nhìn thân thể trần như nhộng của mình trong gương, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Liên Thiên Thiên đỏ ửng lên. Mặc dù cặp vú trước ngực nhỏ hơn so với hai chị nhưng vòng eo cô rất thon nhỏ, hai chân dài, dáng người rất chuẩn. Hơn nữa gần đây cô vẫn uống sữa ong chúa và ăn đu đủ, sau hai năm nữa nhất định có thể đuổi kịp hai chị.
Tuy rằng ở biệt thự nhà Mi Mi cô có thái độ khinh thường Hồ Lỵ nhưng Liên Thiên Thiên lại biết mình đã vô ý bị kích thích bởi quan hệ nam nữ. Hai mươi hai tuổi, chưa hề kết thân với người bạn trai nào, hương vị ngọt ngào của tình yêu cô cũng chưa từng nếm trải. Nụ hôn đầu đời của cô không ngờ đêm nay đã đánh mất, hơn nữa lại càng kích thích tình cảm nam nữ trong cô.
Chị Tuyết Phi của cô đã kết hôn nhưng không hề hạnh phúc. Chị Tịch Nhược thì lại chọn cách ở một mình không muốn để cha mẹ can thiệp. Chính bản thân cô tuy đã hơn hai mươi tuổi nhưng cũng không muốn cha mẹ can thiệp vào sự lựa chọn người yêu của mình. Người yêu của cô phải do cô lựa chọn. Như vậy không biết tương lai người nào sẽ có may mắn trở thành người tình đầu tiên của cô? Liên Thiên Thiên giơ tay nắm lấy ngực mình, rất hối tiếc nghĩ như vậy. Lúc này, chợt cô nghe thấy tiếng chị gái ngoài cửa:
-Em muốn tắm cả đêm phải không? Nói cho em biết, em có muốn trốn tránh cũng vô ích thôi. Nếu em không ra ngoài, chị và Tịch Nhược sẽ vào trong đó.
- Xong rồi, xong rồi.
Liên Thiên Thiên bất chấp tiếp tục nhìn vào gương, cuống quít mở vòi hoa sen tắm sơ qua.
Mười phút sau đó, cửa phòng tắm mở ra, Liên Thiên Thiên quấn chiếc khăn tắm màu trắng bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, lông mày ướt sũng, khuôn mặt thanh tú như bông sen hé nở trên mặt nước.
- Chậc chậc, em gái chúng ta càng nhìn càng thấy thích.
Liên Tuyết Phi tự đáy lòng mình phải khen một câu. Cô đã nửa năm nay không quay về thủ đô. Thiếu nữ có nhiều chuyển biến bắt đầu từ tuổi mười tám. Cô cảm thấy nửa năm không gặp mà em gái mình càng ngày càng trở nên xinh đẹp ra.
- Không phải đâu, chị Tịch và chị Tuyết Phi mới xinh đẹp chứ.
Cô bé Liên Thiên Thiên như mở cờ trong bụng, nhưng cô không đắc ý vênh váo mà vội vàng tán dương hai bà chị của mình. Đương nhiên mọi người cùng khen nhau qua lại mới thích.
- Chò đó, chị và Tịch Nhược đi vào tắm một chút rồi sẽ quay ra hỏi chuyện em.
Liên Tuyết Phi cười, nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của em một cái sau đó cùng Liên Tịch Nhược đi vào phòng tắm.
Liên Thiên Thiên bước tới ngồi lên giường, giơ tay kéo hai má, thở dài rất sầu não. Kệ đi, cùng lắm thì bị hai chị giễu cợt chút thôi, ai bảo đêm nay vận may của cô không tốt.
Không bao lâu sau, Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược từ phòng tắm đi ra. Hai cô cũng quấn một chiếc khăn tắm quanh mình, bộ ngực và đôi chân thon dài đều lõa lồ trong khăn tắm, trong không khí tỏa ra mùi hương thơm ngát của sữa tắm.
- Nào, có chuyện gì nói đi.
Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược cũng lên giường. Ba chị em mỗi người một góc, ánh sáng chiếu lên ba khuôn mặt đẹp mê người.
- Chuyện là, chuyện là người ta chỉ muốn đi toalet thôi, ai ngờ lại thấy bạn của Mi Mi tên là Hồ Lỵ và một người đàn ông ở trong phòng đó. Em không thể đứng mãi trong toalet nên bỏ chạy ra ngoài, kết quả là khi ra đến cầu thang thì đụng phải Lương Thần.
Liên Thiên Thiên giải thích chi tiết. Cô may mắn chuẩn bị đến đó, định bụng sẽ chỉ kể đến đó rồi thôi.
- Vậy thôi ư?
Liên Tuyết Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em dò hỏi, sau đó thình lình lấy tay chọc vào người em mình.
- Em sai rồi, chị Tuyết Phi, em sai rồi, chị thật đáng ghét…
Liên Thiên Thiên xấu hổ, một tay chống đỡ một tay che chắn người mình.
- Xấu hổ cái gì, không phải là chị chưa từng nhìn thấy qua à?.
Liên Tuyết Phi cười nói:
- Mau kể thật ra đi, nếu không còn bị trừng phạt nhiều hơn đấy.
- Để em nói, để em nói.
Liên Thiên Thiên cực chẳng đã đành phải vòng người tránh, kéo dài giọng, sau đó lấy tay giật khăn tắm của chị Liên Tuyết Phi, cười đắc ý nói:
- Tuy nhiên, em cũng phải xem của chị đã.
Cô chưa nói hết liền lấy tay sờ vào cặp vú đầy đặn của chị mình, miệng ngạc nhiên thán phục nói:
- Chị Tuyết Phi, chị làm như thế nào mà ngực chị lớn nhanh như vậy?
Mẫn cảm khi bị ngón tay em gái đụng vào, Liên Tuyết Phi không nén nổi một tiếng rên rỉ, sau đó đỏ mặt gạt tay em ra, miệng giả vờ trách mắng:
- Có gì mà ngạc nhiên, của chị vốn vẫn lớn như vậy mà.
- Không đúng, nửa năm trước nhất định không lớn như vậy được….
Tay vẫn để ở hai vú chị, Liên Thiên Thiên khẳng định chắc chắn, sau đó quay lại chị Liên Tịch Nhược chứng thực:
- Chị Tịch Nhược, chị nói xem, có phải của chị Tuyết Phi lớn ghê không?
Liên Tịch Nhược trên mặt cũng hiện ra một tia đỏ ửng, hơi gật gật đầu. Sự thực là trong phòng tắm cô cũng nhận thấy hai vú chị mình tự nhiên lớn hẳn lên, chẳng qua tính cô vốn hay ngại ngùng nên không dám hỏi thẳng chị.
- Chị Tuyết Phi, có bí quyết gì thì nói cho bọn em biết với, đừng giấu riêng cho mình được không, nói ra cho mọi người cùng thực hiện đi.
Đôi mắt đẹp của Liên Thiên Thiên tỏa sáng, cô lôi lôi tay chị mình, truy hỏi rất bức thiết.
Liên Tuyết Phi khuôn mặt càng đỏ ửng lên. Cô rất muốn nói cho hai em bí quyết làm cho bộ ngực to lên là do công lao một người đàn ông vất vả vuốt ve xoa nắn cả nửa năm qua.
- Việc ấy, em gái, em đừng có mà nói tránh sang việc khác, phải giải thích rõ ràng mọi chuyện đã rồi người khác nói sau.
Liên Tuyết Phi giả vờ nghiêm mặt, áp dụng chiến thuật câu giờ.
- Được thôi được thôi, em nói là được chứ gì.
Nóng lòng muốn biết bí quyết của chị, Liên Thiên Thiên cảm thấy mình nên nói thật là tất yếu, bởi vậy mặt cô đỏ hồng lên, xấu hổ nói:
- Em và Lương Thần không phải chỉ đụng vào nhau không thôi. Sau đó, miệng của em không cẩn thận liền đụng phải miệng anh ta một chút.
- Hai người hôn môi?
Liên Tuyết Phi và Liên Tịch Nhược không khỏi trợn to đôi mắt đẹp, nhìn thấy sự xấu hổ của em gái mà cùng đồng thanh nói.
Nguồn:
Cốc, cốc, cốc! Nghe tiếng gõ cửa, Lương Thần không ngẩng đầu mà nói một tiếng "Mời vào." Nhưng theo sau tiếng giày cao gót trong trẻo là mùi hương phụ nữ thoang thoảng khiến hắn không kìm nổi mà buông tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn.
-Chào anh, cục trưởng Lương!
Cô gái đứng trước mặt xinh đẹp mà tràn đầy sức sống, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, giống như biết nói chuyện. Lương Thần hiển nhiên nhận ra, đối phương là em họ của Tôn Tiểu Hồng, tên là Tôn Tiểu Lôi.
-Xin chào, tiểu thư Tôn, mời ngồi!
Trên mặt Lương thần hiện ra cái mỉm cười rất máy móc, giơ tay ra hiệu đối phương ngồi xuống.
Ngoài dự đoán của Lương Thần, Tôn Tiểu Lôi không những không xoay người, ngược lại còn tiến lên hai bước, đôi tay ngọc tỳ lên bàn làm việc, khuôn mặt trái xoan trắng nõn hiện ra một tia cố ý mà cười quyến rũ, ngọt ngào nói:
-Cục trưởng Lương, tối anh có rỗi không, em mời anh ăn cơm?
-Ồ, mời tôi ăn cơm! Vậy tôi có thể hỏi lý do mà Tôn tiểu thư mời khách là gì không?
Ánh mắt của Lương Thần lướt qua cổ áo của đối phương, cái mỉm cười trên mặt không chút thay đổi. So với ngày hôm qua, chiếc áo mà cô gái mặc có chút thay đổi, cổ áo thấp hơn, tương ứng, cảnh sắc mùa xuân bên trong cũng lộ ra nhiều hơn, cái rãnh ngực sâu thẳm đã rõ ràng có thể thấy được. Cái này được gọi là bước đầu của việc dùng sắc đẹp để mê hoặc sao?
-Không có lý do, chỉ là muốn mời anh ăn cơm, không được sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Tiểu Lôi lộ ra sắc mặt giống như ngượng ngùng, đôi mắt to tròn long lanh cứ ngắm cứ liếc Lương Thần.
-Vô công không thể nhận lộc!
Lương Thần lắc đầu, sau đó giơ tay hướng về phía đối phương mà đuổi khách:
-Tôi rất bận, Tôn tiểu thư, nếu như không có việc gì khác, thì xin mời về cho!
-Cục trưởng Lương!
Nhìn người đàn ông trẻ tỏ vẻ mập mờ với mình không có chút phản ứng, Tôn Tiểu Lôi vừa thất vọng vừa không phục, chiếc giày cao gót lại giẫm xuống và tiến lên trước hai bước.
-Tôn tiểu thư, cơ hội cuối cùng. Nếu không nói, tôi có thể sẽ đuổi cô.
Trong lòng Lương Thần có chút buồn cười, trên mặt lại nghiêm, lấy cái giọng lạnh lùng mà đe dọa.
-Em, em chỉ muốn... !
Vốn là một Tôn Tiểu Lôi không có chút kinh nghiệm đã bị sắc mặt của người đàn ông hù dọa. Vừa lúng túng vừa xấu hổ mà đứng đó, không thể đối phó mà bện ngón tay, trong đôi mắt to tròn mờ mờ ảo ảo hiện lên những ngấn lệ.
-Ngồi xuống rồi hãy nói!
Lương thần đứng dậy, đi ra bên cạnh máy nước uống rót cho cô gái một cốc nước, rồi chỉ lên ghế sofa để cô gái ngồi xuống. Thong thả bước hai bước, quay đầu nhìn cô gái với sắc mặt sợ hãi, cầm chiếc cốc giấy từng ngụm nhỏ uống, Lương Thần hơi trầm ngâm, mở miệng nói:
-Cô vì chuyện của chị gái cô?
-Vâng!
Tôn Tiểu Lôi gật đầu, trong đôi mắt đẹp lộ ra một sự cầu xin, thấp giọng nói:
-Cục trưởng Lương, anh rể em đã bị bại liệt, tinh thần lại không tốt, nếu chị Hồng thực sự phải vào tù, anh ấy cũng không có cách nào để sống. Cho dù đứa trẻ sinh ra, lại không có cha mẹ, ra đời trên thế giới này sẽ đáng thương cỡ nào. Cục trưởng Lương, xin anh đấy, đừng bắt chị Hồng ngồi tù, em, em nguyện cùng anh...
-Cô thế này có tính là không đánh đã khai?
Nét mặt Lương Thần không chút thay đổi mà nói:
-Vốn dĩ tôi chưa nghi ngờ chị họ của cô, nghe cô nói như vậy, vụ án có thể coi chân tướng đã rõ ràng rồi.
-Chị Hồng nói với em rồi, chị ấy nói anh nhất định biết tất cả!
Tôn Tiểu Lôi lắc đầu, tiếp đó thấp giọng nói:
-Cho dù trong tay anh tạm thời chưa có chứng cứ, chỉ cần anh phát sinh hoài nghi, chị Hồng vẫn không thể chạy thoát. Tối hôm đó, em đang tụ họp cùng bạn học, căn bản không có cách gì vì chị Hồng mà cung cấp chứng cứ ngoại phạm. Mấy thứ này, chỉ cần anh muốn điều tra, căn bản là vừa xem là thấy ngay.
Lương Thần ôm hai vai, thong thả bước qua lại vài bước, rồi mở miệng hỏi:
-Tôn Chính Đỉnh là cha của cô?
-Trước kia thì phải, từ khi ông ta là Cục trưởng Công an thì không phải nữa!
Trong đôi mắt của Tôn Tiểu Lôi hiện lên sự bi thương khó miêu tả được bằng lời:
- Ông ta đã sớm biến thành một loài cầm thú, ông ta không chỉ xuống tay với chị Hồng, thậm chi, đến cả em là đứa con gái ruột cũng muốn đánh.
Lương Thần nghe vậy không khỏi nhíu mày. Như vậy xem ra ông già đó chết thật không oan, hắn thật muốn thay loài cầm thú này thụ lí vụ án, liệu có bị sét đánh?
-Về đi!
Trầm mặc một lát, Lương Thần nói với cô gái.
-Vậy chuyện của chị em....
Tôn Tiểu Lôi đứng dậy, còn lo lắng mà mở miệng hỏi. Cô sở dĩ không ngại đem toàn bộ vụ bê bối của cha mình nói hết ra, chính là vì kích thích sự đồng cảm của người đàn ông.
-Chị cô có chuyện gì?
Trên mặt Lương Thần hiện ra vẻ mặt đầy mê hoặc, sau đó lấy cái giọng không kiên nhẫn mà nói:
-Được rồi, được rồi, tôi còn có việc bận.
Tôn Tiểu Lôi sững sờ một lúc, theo sau sắc mặt cảm kích lộ ra trên khuôn mặt xinh đẹp, bước nhanh tới trước mặt Lương Thần hai bước, giơ hai tay ôm lấy cổ đối phương, hôn chụt một cái trên khuôn mặt người đàn ông.
-Cục trưởng Lương, anh là người tốt!
Khuôn mặt xinh đẹp bừng đỏ và thấp giọng nói một câu, Tôn Tiểu Lôi xoay người hướng ra cửa mà chạy.
Anh là người tốt! Lương Thần theo bản năng mà sờ lên má, được phát cái thẻ người tốt, hắn mơ hồ cảm thấy câu này rất quen thuộc. Hắn bỗng nhiên nhớ tới, người đàn ông thần bí gọi cho hắn lúc trưa, cũng từng nói câu như thế " Cục trưởng Lương, trực giác bảo tôi, anh là người tốt!"
Có lẽ, thực sự là người tốt! Lương Thần đi tới cửa sổ, nhìn xuống cái sân rộng của cục Công an thành phố được bao phủ dưới ánh mặt trời, một cảm giác đắc ý thoả mãn rực lên trong lòng hắn. Với cái tuổi của hắn, làm tới cái vị trí bây giờ, đây là thời vận mà vô số người theo đuổi cả trong mơ nhưng lại khó thể cầu được. Hắn nắm trong tay một số tài sản lớn, có vợ và người tình xinh đẹp, có quyền lực ngày càng lớn mạnh, mà tất cả, đều không thể né tránh mà khiến tâm tính của hắn phát sinh sự bành trướng.
Sự mạnh mẽ của hắn, không đơn giản mà bắt nguồn từ bản tính của hắn, càng quan trọng là bởi vì hắn của bây giờ, trong tay nắm giữ quá nhiều tài nguyên có thể ỷ vào và dựa dẫm. Năng lực đặc biệt của hắn là sự bảo đảm cái vũ khí lừa bịp cấp thần của hắn là công vô bất khắc[ anh dũng thiện chiến, trăm trận trăm thắng. Trước cái vũ khí lừa bịp này, tất cả mọi vấn đề khó đều được giải quyết dễ dàng.
Buổi chiều hai giờ hơn, trong sân một hộ gia đình bình thường ở thôn Lâm Viên huyện Diên Đình. Dưới cây liễu cành lá xum xuê ở trong sân, ba nam một nữ đang ngồi đánh bài tú lơ khơ. Mà vào lúc này, một người đàn ông trung tuổi đầu đẫm mồ hôi chạy vào trong sân, hét lên với người phụ nữ đang ngồi đánh bài:
-Tú Ngọc, tôi nghe Xuân Tử nói, đồn công an xã có mấy cảnh sát, nói là từ thành phố đến, đặc biệt hỏi tên cô, lúc này đang trên xe hướng về nhà cô đấy.
Cơ thể người phụ nữ đánh bài run lên, bỗng dưng đứng dậy, bài còn đầy trên tay buông hết xuống đất. Người đàn ông ngồi đối diện cô kinh ngạc mà nhìn vợ, lại quay đầu sang người đàn ông trung tuổi đang lau mồ hôi, cuống cả lên mà hỏi:
-Bảo Tài, anh nói là thật chứ hả? Cảnh sát thành phố đến tìm Tú Ngọc? Rốt cuộc là chuyện gì chứ?
-Không biết!
Người đàn ông được gọi là Bảo Tài lắc đầu, cháu trai gã là hiệp cảnh của đồn công an xã, gã cũng vừa mới biết tin này.
-Tú Ngọc, có phải cô đã phạm tội gì rồi phải không?
Một người hàng xóm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người phụ nữ. Trương gia này hai năm gần đây không biết tại sao bỗng nhiên có nhiều tiền, xây nhà hai tầng, hơn nữa còn mua một chiếc xe Jeep, nói là mua bán cổ phiếu mà kiếm được, nhưng sao vẫn thấy khả nghi.
Khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt khác thường, răng cắn chặt môi dưới, sau khi ngây người ra một lát, cười lớn:
-Tôi có thể có chuyện gì chứ, bình thường đều ở nhà trông con, cổng trước không ra cổng sau không tới.
Lời nói vừa rơi xuống, liền nghe tiếng phanh xe rất rõ ràng ở ngoài cổng, tiếp đó, mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi vào trong sân.
-Trương Tú Ngọc có nhà không? Trương...
Giữa lúc một cảnh sát trung tuổi đang gọi, khi chú ý đến người mà y cần tìm đang ở trong sân, miệng liền ngừng hô, xoay người nói với ba người cùng đi ở bên cạnh:
-Người này chính là Trương Tú Ngọc.
Trong ba cảnh sát, thủ lĩnh chính là Phó chi đội trưởng Lô Dũng, gã lên trước hai bước, quan sát người phụ nữ trẻ với thân hình yếu ớt, tướng mạo cũng tạm coi là xinh xắn, trong lòng không kiềm được những nghi hoặc. Gã như thế nào cũng không nhìn ra, một người phụ nữ trẻ như vậy có thể có quan hệ gì với hung thủ trong thảm án diệt môn Cát gia.
-Cô là Trương Tú Ngọc?
Nghi hoặc vẫn là nghi hoặc, việc cần làm thì vẫn phải làm, Lô Dũng mở miệng hỏi đối phương một câu, sau khi nhìn thấy đối phương gật đầu, thì giơ thẻ cảnh sát của mình ra:
-Chúng tôi là chi đội hình sự của cục Công an thành phố. Có một vụ án, yêu cầu cô giúp đỡ chúng tôi điều tra. Mời cô cùng chúng tôi về cục Công an thành phố.
-Đồng chí cảnh sát, các anh nhầm rồi, bà xã nhà tôi không có khả năng phạm tội đâu.
Người đàn ông bên cạnh sốt ruột, tiến lên vội vàng biện giải.
-Không ai nói Trương Tú Ngọc phạm tội, chúng tôi chỉ mời cô ấy về hợp tác điều tra!
Lô Dũng giải thích một câu, sau đó giơ tay chỉ vào xe cảnh sát, hướng về phía Trương Tú Ngọc nói:
-Mời lên xe!
-Văn Bưu, không sao đâu. Em sẽ nhanh trở về thôi!
Trương Tú Ngọc cười với chồng, sau đó cúi đầu, cùng với hai cảnh sát trẻ ngồi lên xe cảnh sát.
-Cảm ơn anh, đồn trưởng Trương!
Nhìn Trương Tú Ngọc lên xe, Lô Dũng đã hoàn thành nhiệm vụ hướng về phía cảnh sát trung tuổi mà giơ tay.
-Nói gì thế, phối hợp với cấp trên là trách nhiệm của tôi mà!
Đồn trưởng Trương cũng giơ tay và bắt tay với đối phương, liếc mắt nhìn Tả Văn Bưu đang ngây dại ra, lấy khẩu ngữ thăm dò thấp giọng hỏi:
-Sếp Lô, có thể tiết lộ một chút, tình hình của Trương Tú Ngọc là sao vậy? Cùng sống trong một thôn, đôi vợ chồng son này bình thường đối nhân xử thế cũng không tồi đâu.
-Tôi cũng không rõ, đây là mệnh lệnh của sếp Lương.
Lô Dũng lắc đầu, gã thật sự cũng không rõ. Mệnh lệnh của sếp Lương giao cho chính là mang được Trương Tú Ngọc về cục Công an Thành phố.
Chiếc xe từ từ rời khỏi, Tả Văn Bưu sau khi ngây ra lúc lâu mới tỉnh lại, mạnh chân mà dậm, chạy về hướng xe Jeep nhà mình. Y không tin vợ y đã phạm tội gì, y nhất định phải đi theo để xem thế nào thì quả tim này mới có thể bình thường mà đập.
Xe cảnh sát đi khoảng hai dặm đường, khi đi qua một rừng cây nhỏ, Trương Tú Ngọc sợ hãi mở miệng:
-Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi có thể đi giải quyết vấn đề được không?
-Đi đi!
Lô Dũng lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu nói.
Đỗ Trọng Tiêu dừng xe, uể oải châm một điếu thuốc. Híp mắt nhìn người phụ nữ trẻ yếu đuối từng bước một đi vào trong rừng cây. Quay đầu nói với Mưu Dịch Sương:
-Sư ca, chơi oẳn tù tì không?
-Không hứng thú!
Mí mắt của Mưu Dịch Sương lười biếng mà chớp vài cái, cầm chai nước khoáng lên uống, vung tay:
- Anh đi làm việc chẳng chịu bàn bạc gì cả.
Trương Tú Ngọc đi vào rừng cây nhỏ, thấy phía sau không có người theo, nhìn trái nhìn phải, bèn thật cẩn thận mà dò bước chân, từng bước từng bước nhỏ rẽ theo một mạn khác của khu rừng. Theo đó khoảng cách với đường quốc lộ càng lúc càng xa, bước chân của Trương Tú Ngọc càng lúc càng nhanh. Giáp với khu rừng này là Tiểu Thanh Sơn. Một khi đã vào trong núi, cơ hội thoát thân của cô không thể nghi ngờ là càng lớn hơn.
Xoay người chạy được hơn mười mấy mét, cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ, không tự chủ được mà dừng bước chân. Mắt mở to, thật khó để tin mà nhìn người đàn ông trẻ dưới gốc cây dương liễu vẻ mặt đắc ý mà hút thuốc lá.