Người này thật đúng là đã ăn gan báo mà. Lương Thần sau khi ngạc nhiên qua đi bỗng dưng đứng lên, bước hai ba bước đã đến cửa, đóng cửa văn phòng lại, sau đó quay đầu, dữ tợn nhìn vẻ mặt ra vẻ vô tội của cô gái:
- Chị xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai có phải không? Ở thủ đô tôi đã nói với chị như thế nào? Vậy mà chị đã đối lại như thế nào với yêu cầu của tôi đây?
- Tôi theo lời cậu rời thủ đô trong đêm, không hề dừng lại một chút mà đi ngay.
Tề Vũ Nhu dừng lại cạnh hắn, giọng nói hết sức dịu dàng.
- Không phải chị theo lời tôi trở về nước sao?
Lương Thần nổi giận đùng đùng, tiếp tục khởi binh vấn tội.
- Tôi không hề nói như vậy, là Helen nói.
Tề Vũ Nhu lắc đầu, trên khuôn mặt thể hiện vẻ đáng thương, hạ giọng nói:
- Tổ chức đã giao nhiệm vụ mà không hoàn thành, nếu trở về không biết phải chịu sự trừng phạt như thế nào. Tôi thật sự không còn chỗ để đi nên mới quay về đây.
Lương Thần sợ run một lát, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì quả thật vào tối nọ, đúng là cô gái tóc vàng mắt xanh đã nói như thế, Tề Vũ Nhu đúng là chưa nói gì cả. Nhìn thấy cô gái đứng im không dám suy chuyển một chút, điệu bộ vô cùng đáng thương, Lương Thần không khỏi thở dài, quay lại chiếc ghế bành ngồi xuống.
- Nếu cậu không muốn tôi ở đây, tôi sẽ lập tức quay về thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.
Tề Vũ Nhu đôi mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng, giọng nói nghẹn ngào, sau đó xoay người bước đi.
- Được rồi được rồi, nếu chị muốn ở lại thì cứ ở lại. Tôi chưa nói là đuổi chị đi mà.
Biết rõ thân phận của cô gái này là một sát thủ, hơn nữa lại có sở trường ngụy trang, nhưng Lương Thần trước nước mắt của cô gái hắn không có khả năng chống cự. Trên thực tế hắn đoán, Tề Vũ Nhu có thể về đây làm, được mấy hôm rồi lại sẽ ra đi mà thôi.
- Cảm ơn.
Nghe Lương Thần nói, Tề Vũ Nhu lau bớt nước mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Khuôn mặt từ chỗ đầy nước mắt bây giờ trở nên tươi tỉnh hẳn lên. Cô nói với giọng vô cùng đáng yêu, cam đoan:
- Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền toái gì cho cậu đâu.
- Nhớ lời chị nói đấy, phải thực hiện như lời nói.
Cảm giác được sự trịnh trọng và thành khẩn trong giọng nói cô gái, Lương Thần dịu mặt lại.
- Vâng, tôi xin nghe lời của cậu.
Tề Vũ Nhu liên tục gật đầu, hoàn toàn phục tùng mọi lời nói của Lương Thần. Cô xem hắn như "trời", hắn nói gì cô cũng kính cẩn nghe theo. Không thể nghi ngờ rằng một mỹ nữ tuyệt sắc như cô mà có thể hoàn toàn phục tùng một người đàn ông như vậy sẽ tạo cho người đàn ông một loại hư vinh.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Chủ tịch huyện Lý đẩy cửa bước vào, miệng nói:
- Đang buổi ngày mà cũng đóng cửa lại, sợ gì chứ.
Vừa mới nói được một nửa, y liền thấy Tề Vũ Nhu đứng trước bàn làm việc, trên mặt cô nước mắt chưa khô, sắc mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi, y liền nhìn về phía Lương Thần với ánh mắt có đôi chút hoài nghi.
- Cô ấy pha trà vào một ly nước, việc nhỏ đó mà làm cũng không tốt khiến tôi phải mắng cho một trận.
Lương Thần ra vẻ không hài lòng nhìn về phía Tề Vũ Nhu nói một câu. Cô gái cũng thông minh sắc sảo, vội vàng cầm lấy ly trà, hướng về phía Lý Minh Dương chào hỏi rồi sau đó cúi đầu đi ra khỏi văn phòng.
- Người này anh đưa tới, có phải tự nhiên nảy sinh lòng tham, muốn làm gì cô ấy trong phòng này không?
Lý Minh Dương tiến tới ngồi lên bàn làm việc, khuôn mặt hết sức nghiêm túc hỏi Lương Thần.
Vào văn phòng không gõ cửa, có sô pha không ngồi mà lại ngồi lên bàn làm việc, đó đều là những thói quen hắn học được từ Lương Thần.
- Anh đừng bôi nhọ nhân cách của tôi, tôi ít ra cũng là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật mà lại có khả năng làm chuyện không có đạo đức đó sao?
Lương Thần cũng nghiêm mặt phủ nhận:
- Pha trà không tốt, tôi mắng cô ấy hai câu nên cô ta khóc, chỉ là do khả năng chịu đựng của phụ nữ kém mà thôi.
- Anh đừng có giả bộ nữa.
Lý Minh Dương bĩu môi, vươn tay về phía Lương Thần. Lương Thần rất thuần thục lấy ra hộp thuốc lá đưa cho đối phương một điếu sau đó châm lửa cho y và cho chính mình.
- Hinh Đình lần nữa dặn tôi, không thể để cho Vũ Nhu bị ức hiếp, còn cố ý cường điệu, bảo phải giám sát cả cậu nữa.
Lý Minh Dương hút điếu thuốc, nói một câu vui đùa, sau đó cúi người xuống, hỏi nhỏ:
-Tề Vũ Nhu lên thủ đô làm gì? Còn nữa, cái cô gái tóc vàng kia là ai? Cô ta và Tề Vũ Nhu có quan hệ như thế nào? Và có quan hệ với anh ra sao?
Trong lòng Lương Thần lập tức chấn động. Sau buổi thọ yến của Diệp lão, Lý Minh Dương tận mắt nhìn thấy hắn đưa Tề Vũ Nhu và Helen đi. Nguyên nhân là hắn muốn Tề Vũ Nhu cao chạy xa bay. Hắn chỉ nói lung tung cho xong chuyện nhưng không ngờ rằng thế sự nháy mắt vạn biến. Tề Vũ Nhu chẳng những không quay về nước mà lại nhớ tới hắn và Lý Minh Dương.
- Cô Nhu vốn là muốn quay về Hong Kong xử lý ít việc riêng, chỉ có điều trên đường đi thì gặp bạn đại học mời, chính là cái cô bé ngoại quốc kia, liền ở thủ đô chơi vài ngày. Cô Nhu gọi điện thoại cho tôi nói cái cô bạn gái người Mỹ kia giới thiệu cho cô ấy một người anh em rất nổi tiếng ở Đào gia để kết giao, tôi lúc ấy cũng không để ý. Không ngờ tới khi kết thúc yến thọ của Diệp lão thì lại gặp họ.
Lương Thần trong cái khó ló cái khôn, bản lĩnh của hắn người thường không thể sánh kịp. Hắn vận vào một mớ lý do chặt chẽ để thoát thân.
- Nói thật, bây giờ tôi rất phục anh.
Lý Minh Dương trong giọng nói có tới ba phần ghen tỵ:
- Anh và Tề Vũ Nhu quen nhau chưa lâu, chỉ nhờ vào việc cứu mạng cô ấy mà có thể khiến cô ấy luôn đi theo sát anh?
Y tinh tường nhớ rõ, lúc ấy Tề Vũ Nhu đã tự mình thừa nhận Lương Thần là người đàn ông của cô.
- Việc này hẳn là anh muốn đề cập đến sức hấp dẫn của người đàn ông?
Lương Thần hai tay chìa ra, ra vẻ rất bất đắc dĩ nói.
Trong lòng hắn cũng có chút hoang mang, Tề Vũ Nhu biểu hiện ra bên ngoài sự phục tùng hắn gần như một nô lệ, vậy nguyên do xuất phát từ đâu?
- Tôi khâm phục vận may của anh, và sức hấp dẫn của anh không hề có quan hệ gì đến chuyện tiền bạc cả.
Chủ tịch huyện Lý rất khinh bỉ liếc mắt nhìn đối phương.
- Anh đến gặp tôi lúc này chắc là vì chuyện công việc đấy chứ?
Cảm thấy đã nói hơi nhiều lời không đúng về chuyện Tề Vũ Nhu và Helen nên Lương Thần nhân cơ hội chuyển sự chú ý qua đề tài khác.
- Ừ, có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh một chút.
Vừa nghe Lương Thần nói, Lý Minh Dương dường như nhớ tới mục đích của mình, liền nói:
- Hai Phòng Than – Khoáng sản và Phòng Quản lý giám sát an toàn đang trống vị trí Trưởng phòng, anh đồng ý chọn người không?
- Anh hỏi tôi?
Lương Thần đầu tiên ngẩn ra, sau đó không kìm nổi mà cười thành tiếng. Hắn hít một hơi khói thuốc, gạt tàn thuốc vào gạt tàn, trên mặt có chút buồn cười nói:
- Tôi nói này anh Lý, anh nói những lời này có phải như tôi hiểu không? Ý anh hình như muốn hỏi, tôi có muốn đưa người liền dưới lên kế vị không chứ gì?
- Như vậy sao anh cười?
Lý Minh Dương vẻ mặt như cười như không mở miệng nói:
- Hiện tại ở Giang Vân có người biết có người không biết tôi là Chủ tịch huyện và Bí thư An Kiến Quốc, nhưng có rất ít người không thể không biết Bí thư Lương của Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trưởng phòng công an huyện. Ở văn phòng huyện ủy, mọi người nhất trí công nhận xếp hạng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Lương là thứ nhất, vượt qua Phó Bí thư thứ nhất, vượt qua Trưởng ban Tổ chức Cán bộ, hoàn toàn xứng danh thuộc bộ ba lãnh đạp của ủy viên thường vụ.
- Đừng vòng vo, có chuyện gì anh cứ nói thẳng.
Lương Thần nhíu nhíu mày, hắn không hề có cảm tình với cách nói chuyện này của đối phương, thậm chí còn có chút phản cảm.
- Bí thư An bởi vì lý do sức khỏe, nên báo cáo với cấp trên nhiều nhất là nửa năm nữa nên triệu hồi lên thành phố.
Lý Minh Dương cũng gạt tàn thuốc vào gạt tàn, rời bàn bước thong thả mấy bước:
- Cứ như vậy thì vị trí Bí thư huyện ủy sẽ bị trống.
- Vậy thì cần phải chúc mừng anh Lý.
Lương thần lấy giọng trên chọc:
- Có vị trí trống đó thì chắc chắn là của anh rồi.
- Tôi cũng cho là như vậy.
Lý Minh Dương không chút khiêm tốn nói, y quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lương Thần, giọng điệu đổi khác:
- Chỉ có điều, tôi lên làm Bí thư huyện ủy thì chức Chủ tịch huyện sẽ thuộc về ai đây?
- Dù sao cũng không rơi xuống trên đầu tôi.
Lương Thần nhàm chán ngáp một cái, tốc độ và phương thức lên chức của hắn nghiêm khắc mà nói đã trái với những văn kiện liên quan. Hắn vừa mới lên Trưởng phòng mà đã lên tiếp Chủ tịch huyện thì rõ ràng không thể nào được.
- Vừa qua, Cổ Bình rất nóng tính, ông ta không chịu an phận. Nghe nói, bọn họ đã phản ánh lên Phó chủ tịch thành phố Diệp.
Lý Minh Dương tiếp tục nói, nhưng y lại chuyển sang một đề tài khác.
Phó chủ tịch thành phố Diệp? Lương Thần trong lòng nhảy dựng lên. Hắn đương nhiên biết, miệng Lý Minh Dương nói đến Phó chủ tịch thành phố Diệp chính là chỉ cháu cố đích tôn của Diệp lão, đứa cháu đời thứ ba của nhà họ Diệp tên là Diệp Hạo. Liên hệ với những lời nói trước đó và giọng điệu của Lý Minh Dương, hắn lập tức bừng tỉnh. Rốt cục hắn đã hiểu được ý thực sự của đối phương, nói cho cùng, chính quan hệ của hắn với Diệp gia đã khiến cho đối phương nghi kỵ.
- Việc chọn Trưởng phòng cho phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn huyện giao cho anh xem xét rồi xử lý. Tôi chỉ muốn quản lý chung thôi, không có hứng thú với chuyện này.
Lương Thần trả lời vấn đề đó theo chiều ngang. Hắn không hề muốn gian dối, quyết định dùng thái độ rõ ràng để thử Lý Minh Dương:
- Còn có chuyện tôi muốn nói rõ với anh, tuy rằng giao tình giữa hai chúng ta không được tốt lắm nhưng tôi vẫn xem trọng anh hơn Cổ Bình nên việc lo lắng của anh là thừa.
- Có những lời này của anh thì tôi yên tâm rồi.
Lý Minh Dương vẻ mặt có chút khác thường, chậm rãi gật đầu, sau đó xoay người bước ra khỏi văn phòng. Ở trước cửa, bỗng nhiên y quay đầu hướng về phía Lương Thần mỉm cười:
- Tôi nhớ rõ, người ngày trước bị anh bắt sau rồi chạy trốn được cũng là cô bé mắt xanh tóc vàng đúng không?
Nói xong, cũng không chờ Lương Thần trả lời, Chủ tịch huyện Lý lập tức bước ra khỏi văn phòng.
Người này! Lương Thần vuốt cằm, nhìn vào khoảng không trống rỗng mà lắc đầu. Câu nói của Lý Minh Dương rõ ràng là nhắc nhở hắn:
- Đừng xem bố mày là thằng ngốc. Bố mày không dễ bị lừa như vậy đâu.
Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng chỉ nhờ vào một lời nói dối mà có thể hoàn toàn lừa gạt được Lý Minh Dương. Tuy nhiên, hắn cũng không lo lắng. Dù sao, cô ta đã cao chạy xa bay, Lý Minh Dương cho dù có hoài nghi cũng không tìm được nhược điểm của hắn.
Nhớ lại những tin tức mà Lý Minh Dương vừa mới tiết lộ, Lương Thần không khỏi nheo mắt lại. Hắn mơ hồ cảm thấy, huyện Giang Vân dường như lại trở nên không yên ổn.
Chủ tịch thành phố họ Trương, phó chủ tịch cũng họ Trương, cũng có thể cho là trùng hợp, trong tên của Trương Bỉnh Lâm và Trương Lâm Hổ đều có chữ Lâm. Mà trên dưới Ủy ban nhân dân thành phố, mỗi khi nhắc tới "chủ tịch Trương", đầu tiên là liên tưởng tới thường vụ Thành ủy, chủ quản công - kiểm - pháp, Phó chủ tịch thường trực Trương Lâm Hổ. Điểm này có thể nhìn thấy từ phản ứng của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Nho. Sau khi tìm hiểu rõ sự kiện trước cửa, đối tượng hồi báo đầu tiên mà y chọn là phó chủ tịch Trương Lâm Hổ, chứ không phải vị chủ tịch Trương Bỉnh Lâm vừa mới được điều đến Cẩm Bình vài tháng nay.
Một núi không thể có hai hổ, một lâm cũng không thể có hai Trương. Trên thực tế từ khi Trương Bỉnh Lâm nhận chức đến nay, việc đầu tiên phải đối mặt không phải là áp lực của Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, mà là sự khiêu khích của Phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ đối với quyền uy chủ tịch thành phố của y.
Lúc này Trương Bỉnh Lâm cũng nhận được tin tức chính xác về sự kiện lần này, y đứng trước cửa sổ, nhìn ra đám người ngoài cửa, trong đôi mắt lộ ra vẻ suy tư. Trong thời kỳ nhạy cảm liên tục xảy ra những vụ án lớn, áp lực mà bản thân phải gánh chịu từ cục công an thành phố nay vô cùng to lớn, trước mắt lại xuất hiện sóng gió tương tự như vậy, nay phó cục trưởng thường trực Lương Thần, chủ trì công việc cục công an thành phố, không nghi ngờ sẽ bị đẩy lên phía trên đầu sóng ngọn gió.
Đêm qua Lương Thần đích thân đến chi cục ven sông, vì muốn vớt con trai con dâu y lên, không tiếc trở mặt với Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Cát Nghiệp Phong. Theo lý mà nói, y nợ ân tình của hắn đúng ra trong lúc này phải ra tay trợ giúp, nhưng trực giác cho y biết, có lẽ đây là một cơ hội, một năng lượng tra xét bối cảnh Lương Thần, thậm chí là thúc đẩy Trương Lâm Hổ và Lương Thần đối địch nhau, từ đó có cơ hội đạt được mục đích mượn lực đẩy lực mượn đao giết người, cho nên tạm thời y không cần thiết ra tay.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, Trương Bỉnh Lâm liền cảm thấy khó chịu ở ngực, tràn đầy cơn tức không chỗ giải thoát. Do y không theo kịp thời đại? Hay nói y Trương Bỉnh Lâm không biết cách dạy con? Tên khốn đó gan to tày trời dám chơi trò đổi vợ, may mắn được Lương Thần vớt ra, cũng không để lại chứng cứ gì, nếu không chuyện lan truyền ra ngoài, cái mặt già của y nên chui vào đâu? Sau này làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt đồng liêu và thuộc hạ? Nghiệp tử, Trương Bỉnh Lâm nhắm mắt lại, trong miệng lầm bầm nói.
Khi nhận được điện thoại từ phía Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Nho, Lương Thần đang cùng ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng bàn bạc về vụ án ở cục công an thành phố. Tai nghe những lời trách móc nhưng không quá khó nghe của chủ nhiệm Lưu, trong lòng Lương Thần không còn cơn tức nữa. Chuyện này khi người ngoài nhìn vào, hắn thân là phó cục trưởng thường trực quả thật có hiềm nghi lỗ mãn. Hắn biết Trương Tú Ngọc là một trong những hung thủ, nhưng người khác không biết, theo trước mắt mà nói, hắn thiếu sót chứng cứ trực tiếp còn đối với chồng và người nhà của Trương Tú Ngọc, trong trường hợp chưa rõ chân tướng mà có hành động quá khích như vậy, cũng là có tình có lý.
Dường như chê khẩu khí của Lưu Nho không đủ nghiêm khắc, Phó Chủ tịch Trương đưa tay lấy điện thoại, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm khắc nói:
- Tôi là Trương Lâm Hổ, Lương Thần, cậu nhất định phải đưa ra một giải thích hợp lý với Ủy ban nhân dân thành phố.
- Chủ tịch Trương, Trương Tú Ngọc là một trong những nghi phạm mà chúng tôi xác định có hiềm nghi trong vụ án thảm sát giết chết cả nhà.
Lương Thần rất kiên nhẫn giải thích nói. Tuy là giọng điệu của Trương Lâm Hổ không được thân thiện, nhưng dù gì y cũng là lãnh đạo thành phố, ngoại trừ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, y là cấp trên cao hơn một bậc. Đạo làm quan phải biết tiến lui, hắn vẫn chưa tự cao đến mức chống đối với Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
- Có chứng cớ sao?
Trương Lâm Hổ không phải người dễ lừa gạt, lập tức lớn tiếng hỏi ngược lại.
- Vụ án còn đang trong điều tra.
Lương Thần thầm than đối với việc y gây khó khăn, bất đắc dĩ phải trả lời theo công thức hóa:
- Tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả.
- Không lâu của cậu, rốt cuộc là bao lâu? Cậu có thể đợi, đám quần chúng ở trước cửa trụ sở ủy ban không thể đợi. Nếu như không có chứng cứ thiết thực, lập tức thả người cho tôi, đồng thời xin lỗi đương sự và người nhà họ.
Nghe ra được lời đối phương nói đều là từ ngữ thoái thác, đôi chân mày rậm đen của Trương Lâm Hổ cau lại, y nói với khẩu khí mệnh lệnh:
- Còn nữa, nhân viên cảnh sát có ý đồ làm nhục phụ nữ nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu như xử lý không tốt, chức phó cục trưởng của cậu cũng không cần làm nữa.
Vị phó chủ tịch Trương thật giống như lời đồn, là một con hổ khó trêu chọc. Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Lương Thần bất đắc dĩ nhún vai, hướng về phía ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng đang có biểu hiện kì quái nói:
- Tôi nói tiếp, lão Lô, cậu và Dịch Lãng lập tức đem người đến Phong Hà; Diệc Lâm, cậu đem người đi Giang Sở, phải lấy tốc độ nhanh nhất, đem người về đây cho tôi.
- Sếp Lương, vừa rồi...
Lô Dũng cẩn thận hỏi, y vừa nghe ra, là điện thoại lãnh đạo thành phố gọi đến, là bên trụ sở ủy ban thành phố có loạn tử, mà loạn tử đó có liên quan đến hành động buổi chiều của họ. Tuy rằng không nghe được trong điện thoại cụ thể nói gì, nhưng nhìn sắc mặt của sếp, chung quy là không có tin gì tốt.
- Làm tốt việc của cậu, những chuyện khác không cần cậu lo.
Lương Thần cau mày, gõ nhẹ cây bút máy chỉ vào bản đồ trên máy vi tính, nhắc nhở nói:
- Diệc Lâm, từ Cẩm Bình đến Giang Sở, nhanh nhất cũng mất một ngày rưỡi, cậu nhất định phải tranh thủ thời gian.
Nhìn thấy trong mắt y không giấu được u sầu, Mưu Diệc Lâm gật đầu. Y có thể lĩnh hội được, thời gian kéo càng lâu, áp lực đè nén lên người hắn càng lúc càng nặng. Y có thể tưởng tượng được, trong thời gian một ngày rưỡi y rời khỏi, vị sếp trẻ tuổi e là không thể sống ngày tháng tốt đẹp.
- Lập tức xuất phát.
Lương Thần phất tay nói. Ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng đáp lại một tiếng, quay lưng rời khỏi văn phòng cục trưởng của Lương Thần. Hô ba người rời khỏi, Lương Thần thở dài. Đối với yêu cầu của phó chủ tịch Trương, hắn dự tính bằng mặt không bằng lòng. Người, dù gì cũng không thể thả, nhưng nếu không thả người, nhất định hắn phải chịu sự khiển trách của cấp trên. Không thể không nói, chiêu này của Trương Tú Ngọc quả thật vô cùng hóc búa, đạt được mục đích mong muốn..
Ba người Lô Dũng, Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng ra khỏi phòng làm việc, đi tới chi đội hình sự chuẩn bị nhân lực xuất phát. Trên đường, Lô Dũng không thể kiềm nén nghi hoặc trong lòng, khẽ nói với hai người Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng:
- Người mà sếp Lương muốn chúng ta bắt, có thật là hung thủ không?
- Sếp Lương nói phải thì phải.
Từ Dịch Lãng vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn đáp một câu.
- Nhưng, trước sau tôi cũng không hiểu, phán đoán của sếp Lương căn cứ từ đâu?
Lô Dũng lo lắng hỏi han. Không mở cuộc họp phân tích vụ án, càng không phát hiện chứng cứ có sức thuyết phục, chỉ là đi đến hiện trường một lần, trực tiếp ra lệnh bắt người. Như vậy khó tránh khỏi sự khó hiểu, hiềm nghi.
- Không cần hiểu, làm theo là được.
Mưu Diệc Lâm mỉm cười:
- Cho đến giờ, vụ án qua tay sếp Lương, bất kể lớn nhỏ, tỉ lệ phá án đều là trăm phần trăm.
- Thần kỳ vậy sao?
Lô Dũng không khỏi há hốc miệng, đây là Moss hay Conan?
- Thần kỳ hay không, chúng ta xem kết quả.
Mưu Diệc Lâm khẽ vỗ vai y, sau đó tăng tốc tiến về phía trước.
Lúc này, những người dân làng Lâm Viên vây quanh trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố được lãnh đạo thành phố chính miệng bảo đảm, và dưới sự dẫn dắt của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lưu Nho, đến bệnh viện trung tâm thành phố. Nhưng mà ngoài dự đoán của chủ nhiệm Lưu và người dân, ở trước cửa phòng bệnh, họ bị nhân viên đội hình sự cục Công an thành phố ngăn chặn.
- Xin lỗi, chủ nhiệm Lưu, hiện Trương Tú Ngọc là nghi phạm quan trọng, mọi người có thể vào thăm, nhưng không thể dẫn người đi.
Đỗ Trọng Tiêu tiến lên một bước, kính cẩn chào chủ nhiệm Lưu, nói với giọng điệu bình tĩnh.
- Chính là y, buổi chiều muốn làm nhục vợ tôi chính là y.
Tả Văn Bưu vừa nhìn liền nhận ra cảnh sát trẻ trước mắt, lập tức không khống chế được cảm xúc hô lên. Đám người nhà sau lưng y lập tức dồn ánh mắt phẫn nộ tập trung lên người Đỗ Trọng Tiêu.
- Chủ tịch Trương đã gọi điện thoại cho sếp Lương của các anh, nhất thiết phải lập tức thả người.
Trong giọng nói của Lưu Nho che dấu không được tức giận, lớn tiếng nói.
- Xin lỗi, sếp Lương vừa mới gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng tôi cần phải trông giữ tốt nghi phạm.
Đỗ Trọng Tiêu thờ ơ đối với những ánh mắt giống như ánh mắt muốn giết người, không kiêu ngạo không siểm nịnh hướng về phía Lưu Nho nói.
- Lương Thần, y muốn tạo phản sao?
Làm đại quản gia Ủy ban nhân dân thành phố, tính khí tốt của Lưu Nho trên dưới đều biết, nhưng cho dù tính khí tốt đến đâu, y cũng bị hành vi ác liệt "bằng mặt không bằng lòng" của Lương Thần chọc tức không ít. Y lập tức lấy di động ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Lương Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà lúc này, cảm xúc xúc động phẫn nộ của dân làng đã bắt đầu dồn về phía nhân viên cảnh sát hình sự của đám người Đỗ Trọng Tiêu, trong miệng hô to "thả người" "thả người" làm ồn ào cả một khu phòng bệnh yên ắng, không ít bác sĩ y tá cùng với bệnh nhân đều từ trong phòng khám và phòng bệnh ngó ra nhìn xung quanh.
Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lưu Hoa Liên giơ hai tay, hô:
- Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh. Tin chúng tôi, tin chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người lời giải thích vừa ý.
Nhưng mà mặc cho y hô thế nào, cũng không khống chế được cảm xúc của dân làng.
Đúng lúc này, bên hành lang truyền tới tiếng bước chân vang dội. Những người có mặt ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy lại có một đội cảnh sát ăn mặc chỉnh tề đi tới, người đi trước là một thanh niên còn rất trẻ, dáng vóc cao ráo, một sao hai gạch trên vai đặc biệt khiến người khác chú ý.
Gọi điện thoại không ai nghe, chủ nhiệm Lưu đang tiếp cận với cơn thịnh nộ nhìn thấy bóng dáng người thanh niên trước mặt, lập tức bước nhanh tới, lớn tiếng nói:
- Lương Thần, rốt cuộc cậu có ý gì?
- Chủ nhiệm Lưu.
Đảo mắt qua đám dân làng đang kích động phẫn nộ, Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
- Trương Tú Ngọc quả thật có hiềm nghi lớn, cho nên đối với cô ta thi hành trông giữ là cần thiết.
- Bản thân cậu là cục trưởng công an, cậu nên biết, không có chứng cớ, tuyệt đối không thể tùy tiện bắt người, càng không thể phi pháp giam cầm tự do của người khác. Lương Thần, cậu như vậy là trị pháp phạm pháp.
Chủ nhiệm Lưu không chút khách khí trách mắng.
- Chủ nhiệm Lưu nói quá lời.
Lương Thần thu hồi nụ cười, nhíu mày nói:
- Nếu không có đầy đủ phần chắc, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bắt người. Liên quan đến vụ án thảm sát Cát gia, tuy rằng lãnh đạo cấp trên liên tục thúc giục, áp lực trong cục cũng rất nặng nề, nhưng mà tôi cũng không vô vị đến nỗi bắt một người vô can để bù vào.
- Chứng cớ đâu? Không có chứng cớ, xin hỏi phần chắc của cậu từ đâu mà có?
Chủ nhiệm Lưu tức giận chất vấn nói.
- Tôi cần thời gian hai ngày, tôi sẽ bắt tất cả hung thủ thật sự của vụ án thảm sát Cát gia.
Giọng điệu của Lương Thần không cao, nhưng tuyệt đối có thể gọi là có khí phách.
Đón nhận ánh mắt tràn đầy lòng tin của hắn, cơn tức trong đầu của chủ nhiệm Lưu đã giảm bớt mấy phần. Y vẫn chưa bị lửa giận đốt cháy lý trí, cho nên y vẫn có thể phân biệt được lòng tin của hắn là ngụy tạo hay cố gắng chống đỡ. Nếu thật sự như hắn nói, có thể trong thời gian hai ngày phá được vụ án thảm sát giết cả nhà Cát gia, vậy thì không chỉ đối với áp lực mà cục Công an thành phố luôn gánh chịu, quan trọng hơn là đối với Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố, có hiệu lực xoa dịu rất lớn. Ý nghĩa này, tuyệt đối không phải là tầm thường.
- Đừng nói láo, vợ tao không thể là hung thủ, tên họ Lương kia, tao…
Tả Văn Bưu tròng mắt đỏ lên lao về phía Lương Thần, nhưng bị nhân viên cảnh sát hình sự chặn lại.
- Anh là chồng của Trương Tú Ngọc, đúng không?
Biết rõ y bị mê muội, tình có thể tha, nhưng nghe y xuất ngôn thô tục, trong lòng Lương Thần không khỏi trào lên từng cơn tức giận, hắn tách người cảnh sát hình sự chặn trước người, bước đến trước mặt Tả Văn Bưu.
- Tao là tổ tông của mày.
Tả Văn Bưu mất đi lý trí đấm ra một quyền, một tiếng bụp, đánh trúng má của hắn. Một cú đấm trúng đích, Tả Văn Bưu giật mình một cái, dường như không nghĩ đến mình dễ dàng đánh trúng đích như vậy. Đang chuẩn bị đánh tiếp, nhưng lại bị hắn nắm chặt, không thể cử động.
-Tâm trạng của anh tôi có thể hiểu được, cho nên cú đấm này tôi không tính với anh.
Khóe miệng Lương Thần xuất hiện chút máu, để tránh sự việc ầm ĩ và trở nên gay gắt, hắn cố ý chịu đòn này của y.
- Nhưng tôi phải nhắc nhở anh, hành vi của anh không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, kể cả không thể che giấu sự thật vợ anh là hung thủ giết người.
-Tao…
Tâm trạng của Tả Văn Bưu lại bắt đầu kích động lên, dùng sức giật lại đôi tay của mình.
- Bây giờ, có bao nhiêu cặp mắt nhìn thấy, kể cả người nhà của anh, lãnh đạo, đồng nghiệp và thuộc hạ của tôi, còn có bác sĩ y tá và bệnh nhân trong bệnh viện, hay là chúng ta đánh cược.
Lương Thần nắm chặt cổ tay của y, với giọng trầm nói lớn:
- Thời gian hai ngày, nếu như tôi không thể chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, vậy thì, chức phó cục trưởng này tôi không làm nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận xử phạt của cấp trên, đồng thời từ làng Cẩm Bình đến làng Lâm Viên, vừa đi vừa khấu đầu xin lỗi đến trước cửa nhà của anh.
Nói tới đây, Lương Thần quay đầu lại, hướng về phía một người đứng xem đang móc di động ra quay phim, khẽ mỉm cười nói:
- Nếu như sợ tôi nuốt lời, có thể học hỏi cô gái xinh đẹp này, quay lại làm chứng.
Nghe cục trưởng trẻ tuổi nói vậy, tất cả mọi người kể cả Tả Văn Bưu và người nhà y trong đó không khỏi ngạc nhiên, giờ là thời đại công nghệ thông tint, với tốc độ truyền tải khủng khiếp và công cụ tìm kiếm hùng mạnh, nếu như hắn thật sự nuốt lời, vậy thì quay lại đoạn phim này cũng đủ để làm cho hắn thân bại danh liệt, tiếng xấu đồn xa. Nhưng mà nói theo góc độ khác, điều này cũng chứng minh sự tự tin mạnh mẽ của vị phó cục trưởng trẻ tuổi này.
Trên mặt Tả Văn Bưu có vẻ thay đổi, rất rõ ràng, y vừa đấm hắn một cái có lẽ cũng đã được quay lại, nếu như tiếp tục ra tay, người mất mặt trên mạng không phải là hắn nữa. Bản thân mình vốn chiếm có lý, giờ có lẽ cũng đã trở thành vô lý rồi.
- Thế nào, có dám cược hay không?
Lương Thần từ từ buông tay y, lau đi vết máu trên khóe miệng, tiếp tục hỏi.
- Cậu như vậy coi như quân lệnh trạng(giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh) sao?
Theo một giọng nói nghiêm khắc truyền tới, từ trong đám đông, có một người đàn ông trung niên bước ra bóng dáng khôi ngô, tướng mạo uy nghiêm.
- Chủ tịch Trương.
Nhìn thấy người đang đến, chủ nhiệm Lưu cùng lúc cảm thấy ngạc nhiên thì cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền bước tới.