Sau khi trở về, Lương Thần không ngờ gặp ngay Tề Vũ Nhu. Hắn muốn cô ta thoát thân càng xa càng tốt. Cô ta đúng là rời khỏi thủ đô nhưng không về nước mà lại quay lại Giang Vân. Tề Vũ Nhu vừa rồi cam đoan, nói sẽ không làm gì liên lụy đến hắn, nhưng trong mắt Lương Thần, không có gì là chắc chắn cả. Hắn bị buộc vào cô ta như một thứ ma túy, nên đành giám sát cô ta bằng hòa ước như lời nói của chú Lan.
Khi nói chuyện điện thoại di động, Tề Vũ Nhu chắc cũng đã biết có gì khác thường. Lan Kiếm nói cho người khác ở trên phi cơ, buổi chiều là có thể chạy về Giang Vân. Xem ra đối với hành động của Tề Vũ Nhu, chú Lan cũng hiểu được là rất đau đầu.
Vậy điều khiến chú Lan đau đầu là ông ta thật sự lo lắng khi người phụ nữ Tề Vũ Nhu này lưu lại đây. Lấy hai tay ấn huyệt thái dương, tai Lương Thần lại nghe tiếng giày cảo gót lanh lảnh ngoài hành lang, từ xa dần đến gần, không bao lâu sau đã tới trước cửa.
- Bí thư Lương, tôi mang nước trà ngầm vào cho ngài.
Tề mỹ nhân dường như hóa thân thực sự vào vai trò một thư ký, kính cẩn đưa vào một ly nước trà nóng hôi hổi, dịu dàng nói:
- Chánh văn phòng huyện ủy Lâm vừa mới gọi điện tới, mời dự họp hội nghị thường vụ tại phòng họp của huyện ủy.
- Tôi biết rồi.
Lương Thần nhấp môi uống một ngụm trà, gật đầu nói. Hắn trong lòng đang bất ổn, hội nghị thường vụ này phỏng chừng là về việc nhân sự vừa rồi đây, nhất là Lý Minh Dương vừa mới nói về vị trí Trưởng phòng phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện vẫn đang còn trống.
- Đi đi, chị còn có chuyện gì à?
Nhận thấy Tề Vũ Nhu vẫn còn đang đứng một bên, Lương Thần có vẻ hơi kinh ngạc liền hỏi một câu.
- Tối nay tôi mời cậu ăn tối nhé. Cho tôi biết cậu thích ăn gì nhất.
Tề Vũ Nhu rất cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lương Thần, thấy hắn không có phản ứng gì, trên mặt cô lập tức hiện lên một tia hy vọng, hạ giọng nói nhỏ:
- Nói đi, tôi biết….!
Nhìn thấy Tề Vũ Nhu hối hận vì sự thất thố của mình, Lương Thần không khỏi cảm thấy tốt hơn nên cười, liền mở miệng nói:
-Tôi chưa nói gì cả, sao chị biết.
- Kia, ý của cậu là bằng lòng rồi.
Khuôn mặt Tề Vũ Nhu ngay lập tức trở nên rạng rỡ, cô vui sướng nói liên hồi:
- Tốt rồi, tốt rồi, tan tầm tôi sẽ về chuẩn bị, nhất định như đã nói đấy nhé.
Nói xong, cô vội vã quay người bước đi, chiếc váy tung bay theo bước chân cô, chỉ để lại làn gió thơm thoảng qua trong không khí.
- Tôi cũng chưa đồng ý đấy nhé. Hơn nữa chị đâu có biết tôi muốn ăn gì đâu?
Nhìn thấy dáng cô bay lượn trước mặt như con bướm, Lương Thần bật cười. Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này nghĩ gì nữa. Từ cuộc sống thâm trầm của một sát thủ biến thành một cô gái dịu dàng đáng yêu, dễ bảo, sự chuyển biến này quá mức nhảy vọt và kỳ lạ. Chẳng lẽ trong việc này có âm mưu gì đó? Cảm giác như không thật. Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao mình được nhận sự ưu đãi của cô.
Đầu giờ chiều, Lương Thần ra cửa văn phòng, gặp Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Lăng Lam cũng từ văn phòng bước ra:
- Em đã về rồi à?
Lăng Lam nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Mắc chút việc riêng nên em ở lại lâu hơn một ngày.
Lương Thần gật đầu cười nói:
- Đi họp sao? Vậy cùng nhau đi thôi.
Lương Thần và Lăng Lam hai người sóng vai bước lên lầu, dọc đường đi Lăng Lam nhận thấy Lương Thần trong ánh mắt dường như có chút ưu sầu, định hỏi đùa một câu, sau lại sợ rằng mình đường đột nên thôi.
Tới phòng họp huyện ủy, Lương Thần tìm được vị trí của mình, trong lòng hắn không khỏi giật mình. Vị trí của hắn không ngờ cạnh Bí thư An. Hắn nhớ rõ, trình tự vị trí không phải như thế. Hắn nay là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, người cạnh Bí thư An phải là Phó Bí thư huyện ủy thứ nhất Trịnh Chinh.
Tiếp sau hắn mới là Phó bí thư Trịnh Ngọc, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo huyện ủy Triệu Bộ Thư, Lâm Tiên Hoa, Phó chủ tịch huyện Hứa Thiện Hoành, Dương Nguyên Thanh, Thẩm Khang, Vĩnh Vương, Ái Quân, mấy người đó trình diện trước rồi mới đến nhân vật số một, Bí thư huyện ủy An Kiến Quốc. Trên mặt An Kiến Quốc hiện ra vẻ mỏi mệt, nhìn không biết tình trạng cơ thể có chuyện gì. Trên thực tế, Lương Thần cũng biết, về sức khỏe chỉ là cái cớ để lấp mắt thiên hạ, nguyên do chắc là vì tinh lực suy yếu, bắt đầu muốn thoái lui.
Chủ trì hội nghị thường vụ từ trước tới nay là Bí thư huyện ủy An Kiến Quốc, nay lại là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Sự thay đổi cũng khiến cho mọi người ngồi dưới nhận thấy có chút bất thường.
Chủ tịch huyện Lý Minh Dương tự nhiên chủ trì hội nghị. Lần này đề tài thảo luận có ba vấn đề, thứ nhất là học tập văn kiện mới của thành ủy; thứ hai là nghe Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình trình bày về những tiến triển trong việc cải tổ các mỏ than trong các xã, thị trấn; thứ ba mới là vấn đề chọn người đưa vào các vị trí còn trống.
Việc đầu tiên đã xong, một người ghi lại những văn kiện đã phổ biến. Đối với vấn đề thứ hai cũng đã hoàn tất, chủ yếu về việc khai thác mỏ than, liên quan đến sự phát triển của huyện.
- Căn cứ vào những văn kiện của thành phố, cùng với những phương thức tổ chức những mỏ than nhỏ xung quanh xã, thị trấn làm trọng điểm, phân chia thành các đơn vị, bước đầu thành lập các xí nghiệp than với năng lực sản xuất chừng một trăm năm mươi ngàn tấn than, áp dụng phương thức xí nghiệp tự chủ về tài chính hoặc cho các tập đoàn đấu thầu.
Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình đối với việc chỉnh đốn lại hoạt động của các mỏ than thì làm hết sức mình, giống như đặt hết tâm huyết của mình vào đó. Bởi vì ông ta hoàn toàn biết rõ, số phận mình gắn bó chặt chẽ với việc này. Nếu có chút sai lầm nào thì sẽ hủy hoại toàn bộ con đường quan lộ của ông ta, nếu thành công thì con đường quan lộ của ông ta sẽ trở nên rộng mở. Mà đối với một người như ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa, con đường làm quan như là sinh mạng thứ hai của ông ta vậy.
Sau khi nghe Cổ Bình báo cáo xong, Lý Minh Dương không hề công kích gì, ngược lại còn đánh giá cao và khẳng định, cường điệu vai trò của Cổ Bình trong việc chỉnh đốn mỏ than, nhắc nhở Cổ Bình không nên chủ quan với một khởi đầu tốt mà cần hướng tới công tác triển khai thành lập các cơ sở kiên cố.
Cuối cùng chỉ còn lại việc chọn Trưởng phòng phòng Than – Khoáng sản và phòng Quản lý giám sát an toàn sản xuất huyện. Lý Minh Dương trực tiếp điều hành, chỉ đích danh tên người, sai đó cười trưng cầu ý kiến của các vị ủy viên thường vụ huyện ủy. Lương Thần đầu tiên tỏ vẻ đồng ý, mặc dù hắn chưa hề nghe nói về danh tiếng hai người được đề cử.
Sau khi Lương Thần tỏ thái độ, Phó bí thư Trịnh Ngọc và Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Lăng Lam cũng tỏ vẻ đồng ý với sự đề cử của chủ tịch huyện Lý Minh Dương. Hai người này như đã thành lệ, hễ Lương Thần có thái độ ủng hộ là Trịnh Ngọc và Lăng Lam cũng liền ủng hộ theo. Trên thực tế mà nói, Lương Thần đã nắm tới ba phiếu quyết định rồi.
Chánh văn phòng huyện ủy Lâm Tiên Hoa cũng biểu lộ thái độ tán thành. Sau đó, Trưởng ban chỉ huy quân sự Kỷ Thân Kiệm cũng biểu lộ thái độ đồng ý. Với hai người được Lý Minh Dương đề cử đạt được hơn nửa số phiếu bầu của ủy viên thường vụ, vậy nên kết quả là được thông qua.
Đối với tình huống này thì Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư cũng chỉ có thể lựa chọn gió chiều nào ngả theo chiều đó, đồng ý theo mà thôi. Thời cơ chưa tới thì chỉ có thể tạm thời nhẫn nại mà thôi.
Tới lúc gần kết thúc ngày làm việc, trong phòng làm việc của Ủy ban Chính trị Pháp luật, Tề Vũ Nhu trong chiếc váy dài màu vàng nhạt đi vào bàn làm việc của Chủ nhiệm Thường Giang, mặt hơi ửng đỏ, cô nói:
- Chủ nhiệm, tôi có người cô bên ngoại đến thăm. Tôi cũng không ngờ tới, vậy tôi xin phép được nghỉ sớm hơn một giờ được không ạ?
- Được rồi, cô mau về đi, người từ xa đến nên tiếp đãi cẩn thận, thôi cô đi đi.
Thường Giang hạ kính viễn thị xuống, nói với giọng hòa nhã.
- Cảm ơn chủ nhiệm.
Tề Vũ Nhu nhìn chủ nhiệm với vẻ tươi cười biết ơn, sau đó nhẹ nhàng cung kính hơi cúi xuống, mang theo một làn hương thơm ra khỏi văn phòng.
Nhìn thấy bóng dáng cô gái dịu dàng yểu điệu bước ra khỏi phòng và nghe tiếng giày cao gót xa dần, mấy người đồng nghiệp nam nữ trong phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm oán. Mấy cô gái liền quay lại thì thầm với nhau.
- Có chuyện gì sau hẵng nói. Một giờ nữa mà mấy người không chịu được sao.
Thường Giang nói với vể mặt rất nghiêm:
- Không nên nhìn người ta như vậy mà ghen tỵ. Người ta làm việc chăm chỉ, có lý do thật sự, không như các người, toàn lười biếng.
Nói xong, ông ta ném cặp kính viễn thị lên bàn, chắp tay đi vào trong toalet.
Nghe chủ nhiệm khiển trách, cô gái mặt béo nhất bất mạn nói:
- Không phải là tại người ta xinh đẹp sao? Ai mà không biết chứ.
- Chị Cần nói sai rồi.
Một người đàn ông cận thị đến gần cô gái, hạ giọng nói:
- Chị không nghe nói sao? Cô Tề mới tới và Bí thư Lương là chỗ quen biết, ông Thường dám không nể mặt sao?
- Thật sao?
Cô gái tên Cần trên mặt đầy kinh ngạc, sự bất mãn lập tức biến mất, nguyên nhân là do sự quen biết của Tề Vũ Nhu và bí thư Lương, vậy thì đừng nói là cô gái đó mỗi ngày về sớm một tiếng mà nếu có mỗi ngày đến một buổi, lấy không tiền lương, phỏng chừng cũng không ai dám nói gì. Bí thư huyện ủy Lương có nhiều tiếng tăm ở huyện này, chuyện đó có gì là khó hiểu đâu.
Tại khu nhà của công an, trong gian phòng của Tề Vũ Nhu, cô đang ngồi trên ghế , vội vàng cởi bỏ quần áo, cởi luôn đôi tất chân màu đen, lộ ra đôi chân trắng thon dài.
Ở cửa phòng có tiếng động ở ổ tra chìa khóa, tuy nhiên Tề Vũ Nhu không hề ngẩng đầu lên, cô đang chăm chú tháo tất chân mình ra nên không để ý.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Lời nói vừa rồi của cậu, là quân lệnh trạng sao?
Bởi vì không yên tâm lắm, Trương Lâm Hổ tạm thời quyết định đến bệnh viện xem sao , nhưng vừa lúc bắt kịp thỏa thuận đánh cược hùng hồn của Lương Thần. Lăn lộn nhiều năm trên quan trường, y đương nhiên có thể nhận thấy lòng tin mạnh mẽ thể hiện trong lời nói của chàng trai này, nếu như hắn chắc chắn như vậy, vậy thì cho hắn thời gian hai ngày thì có sao? Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải gánh toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này, bất kể hậu quả này nghiêm trọng đến đâu!
- Báo cáo chủ tịch Trương, đây chính là quân lệnh trạng của tôi!
Lương Thần đương nhiên không lùi bước, với giọng điệu rõ ràng đáp.
- Được!
Trương Lâm Hổ gật đầu, quay sang Tả Văn Bưu và người nhà y, nói lớn:
- Tôi là phó chủ tịch Trương Lâm Hổ, tôi đại diện Ủy ban nhân dân thành phố cho mọi người lời hứa rõ ràng nhất, trịnh trọng nhất. Nếu như Lương Thần nội trong thời hạn hai ngày không thể cho mọi người một giải thích vừa ý, vậy thì tôi sẽ cách chức hắn, đồng thời giám sát hắn thực hiện toàn bộ nội dung hắn đã đánh cược!
- Tên khốn khiếp này, y muốn làm nhục vợ tôi, vậy phải nói sao đây!
Phó chủ tịch Trương chính miệng bảo đảm, lại có nhiều người xung quanh làm chứng, sự bức xúc của Tả Văn Bưu và người nhà y lập tức được xoa dịu rất nhiều. Nhưng sau đó, Tả Văn Bưu nhớ lại tình hình vợ mình bị làm nhục, không khỏi nổi giận, chỉ Đỗ Trọng Tiêu nói lớn.
- Trương Tú Ngọc ở trên đường có ý đồ bỏ trốn, dùng khổ nhục kế, tạo ra cảnh tượng giả bị làm nhục vọng tưởng trốn thoát khỏi sự trừng trị pháp luật!
Không đợi Phó chủ tịch Trương Lâm Hổ chất vấn, Lương Thần đã giành trước mở miệng giải thích nói.
- Mày nói láo!
Tâm trạng của Tả Văn Bưu lại kích động, hướng về Lương Thần quát.
- Bây giờ tranh luận cũng không có ý nghĩa! Nếu như tôi có thể chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, vậy thì mọi chân tướng sẽ được sáng tỏ! Nếu như anh có lòng tin ở vợ anh, vậy thì tại sao không nhẫn nại đợi hai ngày, để sự thật lấy lại công bằng cho anh!
Lương Thần dùng ánh mắt sáng ngời nhìn y, trầm giọng nói.
- Vợ tôi đã bị thương, tôi…!
Tả Văn Bưu do dự một chút, nhưng sau đó lại lớn tiếng nói.
- Đây là chủ nhiệm Hà bệnh viện trung tâm, anh ấy có thể chứng minh, Trương Tú Ngọc chỉ là bị chấn động não rất nhẹ.
Lương Thần không chút hoang mang, chỉ vào chủ nhiệm Hà trong đám người nói. Chủ nhiệm Hà đi ra, đem bệnh tình của Trương Tú Ngọc kể lại tường tận.
- Tôi muốn nhìn thấy vợ tôi!
Tả Văn Bưu lại đưa ra một yêu cầu.
- Được, nhưng phải có mặt nhân viên công an phía chúng tôi!
Lương Thần gần như là không cần phải nghĩ ngợi mà tỏ vẻ đồng ý, nhưng kèm theo điều kiện thì lại biểu hiện ra, yêu cầu Tả Văn Bưu đề xuất đã sớm nằm trong dự đoán của hắn.
Đám người vây xem từ từ tản ra, đã thăm vợ, và dưới sự đảm bảo lần nữa của chủ nhiệm bác sĩ, Tả Văn Bưu và người nhà tạm thời rời khỏi. Một trận sóng gió cực lớn dường như là tiêu tan như vậy. Nhưng Lương Thần lại biết, áp lực trên người hắn vẫn vô cùng nặng nề.
- Phó cục trưởng Lương, tôi rất trông đợi kết quả cuối cùng của hai ngày sau. Tin rằng cậu sẽ không làm mọi người thất vọng!
Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Lâm Hổ mặt không chút biểu hiện mà để lại một câu, đem theo đám người chánh văn phòng ủy ban nhân dân Lưu Nho rời khỏi.
- Sếp Lương, ván cược này không công bằng!
Đỗ Trọng Tiêu đi tới, nói:
- Anh lấy tiền đồ, sĩ diện tất cả đem đặt cược vào đó. Họ lại không đặt gì cả, cho dù thua cũng không có tổn thất!
- Thật không có tổn thất sao?
Trên mặt Lương Thần hiện lên thần sắc phức tạp, một khi chứng minh Trương Tú Ngọc là hung thủ, nỗi đau và đả kích mà chồng của Trương Tú Ngọc phải gánh chịu, và gia đình tan rã. Sự mất mát này, không hẳn là ít!
Khi trở về nhà, đã gần sáu giờ rưỡi tối, Lương Thần lết thân thể có chút mệt mỏi, lấy chìa khóa ra vặn mở cửa phòng. Khi đóng cửa, không biết có phải là ảo giác, hắn mơ hồ cảm thấy trong phòng phảng phất một mùi hương dịu nhẹ. Mùi hương này, lại có chút quen thuộc!
Một đôi tay nõn nà mềm mại từ sau lưng bit mắt hắn lại. Đồng thời từ cổ họng có cảm giác đau đớn của một vật bằng kim loại lạnh như băng.
- Đừng cử động, cướp đây!
Bên tai truyền tới giọng quát khẽ của phụ nữ.
Lương Thần toàn thân cứng đờ, trong lòng không kìm nổi hiện lên sợ hãi mãnh liệt. Thân là phó cục trưởng cục công an, không ngờ trong nhà lại gặp kẻ trộm nữ. Không phải kẻ trộm nữ, mà rõ ràng là nữ tặc! Có sát thủ đáng sợ như Tề Vũ Nhu và Helen, còn có hung thủ máu lạnh hung tàn như Trương Tú Ngọc, làm cho hắn bây giờ đối với phụ nữ cho dù thế nào cũng không dám có ý niệm khinh thường phụ nữ.
Nếu một khi không cẩn thận, báo chí ngày mai rất có khả năng đăng tin nóng với đầu đề "Cục trưởng công an chết thảm trong nhà"!
- Tiền mặt đều ở trong ngăn kéo tủ đầu giường phòng ngủ! Muốn lấy thì lấy hết đi!
Sau khi kinh sợ, đầu óc Lương Thần bình tĩnh trở lại, hắn nói những lời này với mục đích không phải để của đi thay người, mà là hắn phán đoán được bọn cướp ít nhất có hai người. Nếu như dụ cho một trong hai người rời khỏi, vậy thì tỉ lệ thành công hắn chống lại bọn cướp sẽ cao hơn.
Nhưng mà, vượt ra dự kiến Lương Thần chính là tên cướp bên cạnh hắn có vẻ không có dự tính rời khỏi. Bởi vì hắn không nghe thấy một chút tiếng bước chân nào. Vật kim loại lạnh như băng đặt trên cổ họng của hắn theo cổ hắn lướt xuống, nhẹ nhàng đẩy ra cúc áo trên áo sơmi đồng phục của hắn, cảm giác lạnh đó trượt qua làn da ở ngực thẳng đến bụng, sau đó, một cánh tay kéo đai lưng của hắn ra, và một tiếng kéo khóa quần của hắn. Bên tai có cảm giác tiếp xúc trơn ướt, hắn không cần nhìn cũng biết, có một đầu lưỡi trơn trượt đang liếm tai hắn.
Trong lòng Lương Thần vừa sợ vừa giận, phụ nữ bây giờ đều mạnh mẽ vậy sao? Không chỉ cướp của, mà còn dự định cướp sắc!
Quần bị tuột đến mắt cá chân, ngay sau đó quần lót cũng từ từ bị tuột xuống.
- Chúng tôi không cướp của, cái chúng tôi muốn cướp, là thứ giấu trong đây của cậu!
Nghe âm thanh lẳng lơ rõ ràng, nhưng vẫn có chứa một chút kì dị, trong đầu Lương Thần vừa mới chợt lóe ý niệm, thì bị cảm giác sảng khoái của phần dưới cắt ngang.
Hai tay che mắt bỏ xuống, không, nói chính xác là hướng xuống ôm lấy eo hắn. Mắt được nhìn thấy ánh sáng trở lại, thứ đầu tiên Lương Thần nhìn thấy, chính là một mái tóc gợn sóng màu vàng dưới bụng hắn, dường như cảm giác được ánh nhìn của hắn, khuôn mặt với những đường nét đẹp ngẩng lên, mắt đẹp màu xanh lam nhộn nhạo ý xuân, môi hồng căng mọng khêu gợi, kích thích cái của hắn to lên.
Quay đầu lại, không ngoài dự đoán của hắn, đó chính là gương mặt xinh đẹp thanh tú của Tề Vũ Nhu. Vừa thở ra một hơi, thì không chịu đựng được kích thích sảng khoái của phần dưới, hít một hơi, nói:
- Cô, sao các cô đến đây?
- Chúng tôi là nô lệ của chủ nhân, chủ nhân đến đâu, tôi và Helen đương nhiên đi đến đó!
Tề Vũ Nhu lấy giọng điệu nửa thật nửa giả nói. Ngón tay nhỏ nhắn mịn màng trêu chọc vẽ vòng tròn trên lồng ngực của hắn.
- Bớt nói những lời lạc đề! Định lừa gạt ai?
Lương Thần lạnh mặt, , trên thực tế là đau khổ chống cự lại. Helen càng ngày càng chậm lại, nhưng càng ngày càng mút ra mút vào. Công phu miệng của con dê này càng ngày càng cao, vốn của hắn đương nhiên không sánh được với những người đàn ông to cao Âu Mỹ, nhưng nếu muốn nuốt luôn cả rễ, phụ nữ bình thường khó mà làm được. Phải công nhận, phục vụ tận tình như Helen, hắn cũng là lần đầu tiên hưởng thụ được.
- Huấn luyện viên đã nhận được số tiền đó, ả tỏ vẻ vô cùng cảm tạ đối với sự khẳng khái của cậu, cho nên luôn mệnh lệnh chúng tôi phải chăm sóc bên cạnh, làm cho cậu cảm giác được phục vụ chu đáo của chúng tôi!
Nhìn gương mặt sáng sủa của hắn, Tề Vũ Nhu mắt đẹp thoáng hiện chút quyến rũ. Người ta nói tiền tài không thể cân đo tình yêu nam nữ, nhưng cô lại không cho rằng như vậy. Người đàn ông này, vì tự do của cô chi ba trăm triệu! Được thôi, vì tình yêu ba trăm triệu, cô quyết định cả đời ở lại bên cạnh hắn!
- Tôi không cần!
Lương Thần nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng mà đồng thời, hắn cảm thấy phần dưới của mình len vào giữa một nơi trơn trợt chưa bao giờ được cảm nhận. Khoái cảm cực đại như thủy triều dâng tràn, làm cho hắn không khỏi dùng đôi tay đan vào mái tóc mềm mượt của Helen. Khẽ gầm một tiếng, rồi mặc sức phun trào!
Chóp mũi cao của Helen đã kề sát bụng hắn. Đôi tay cô bám chặt cặp mông săn chắc của hắn, theo phần eo tăng tốc, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, không ngừng làm động tác ngậm mút.
Thật lâu sau, rốt cục Helen đã kết thúc sự phục vụ cực kỳ mĩ mãn, ngẩng khuôn mặt vẫn tràn đầy sung mãn, môi đỏ mọng dính chất lỏng màu trắng nhếch một tia cười lấy lòng. Kỳ thật Tề Vũ Nhu nói không có sai, hiện tại hắn chính là chủ nhân các cô, mà các cô, chính là nữ nô lệ không hơn không kém.
- Thế nào, Helen, cướp bóc thu hoạch ra sao?
Tề Vũ Nhu cúi mặt xuống, đưa ngón tay nâng cằm Helen, mỉm cười hỏi.
- Thu hoạch rất bội thu, Nhu, muốn chi một ít hay không.
Mắt đẹp xanh lam của Helen lóe ra chút khiêu khích và đắc ý. Trước đây trong mỗi hạng mục thi đấu với đối phương, cô dường như đều ở thế hạ phong. Nhưng bây giờ, tình hình này đã thay đổi, ít ra làm thế nào để hắn hưởng thụ được khoái cảm càng lớn, cô tuyệt đối làm tốt hơn đối phương.
Tề Vũ Nhu khẽ mỉm cười, đem dấu son môi đỏ mọng của mình khắc lên đôi môi hỗn độn của đối phương. Hai người môi lưỡi giao quấn, hôn thật sâu ở một chỗ.
Thật chịu không nổi, Lương Thần âm thầm rên rỉ một tiếng, kéo quần chạy vào nhà vệ sinh. Tuy là vừa mới bắn qua, cảnh tượng hai cô gái hôn sâu tranh nhau nuốt tinh hoa, lại như có một liều thuốc xuân mãnh liệt, dễ dàng kích thích hắn. Cởi bỏ quần áo, mở vòi sen, dòng nước mát mẻ rất nhanh làm ướt toàn thân hắn, nhưng lại không diệt được ngọn lửa trong người.
Cửa nhà vệ sinh bị vặn ra, khi Lương Thần quay đầu, hai thân thể hai đặc sắc khác nhau nhưng cùng mê hoặc người đã tiến vào, một trước một sau kẹp hắn ở giữa.
- Tắm uyên ương thật sự là ý kiến hay.
Tề Vũ Nhu ha ha cười nói, hai vòng mềm mại của ngực áp sát vào lưng hắn, không mạnh không nhẹ vẽ những vòng tròn.
Luận về đánh nhanh, phụ nữ có thể là kẻ yếu, nhưng nếu luận về đánh lâu dài, bên thất bại luôn là đàn ông. Nguyên cả đêm, tiếng rung của giường gỗ và tiếng rên của phụ nữ trong phòng ngủ của Lương Thần chưa hề ngừng qua. Liều mạng làm cho hai phụ nữ biến thành một đống bùn, bản thân Lương Thần cũng nằm một bên thở hổn hển. Đang chuẩn bị thể hiện nụ cười chiến thắng cho hai cô gái xem, thì đột nhiên thấy Helen khẽ liếm môi, kiều mỵ nói với hắn "nô gia còn muốn"
Nhìn ánh mắt bỡn cợt của Tề Vũ Nhu, Lương Thần không khỏi giận dữ, lấy cớ đi nhà vệ sinh, trên đường lén lén tìm được bình rượu thuốc tăng lực mà ngày thường không dùng đến, uống hết hai ngụm, sau đó lại quay về phòng ngủ.
Thế là trong phòng ngủ lại vang lên tiếng rên rỉ nhõng nhẽo của phụ nữ.