Nguồn truyện: Liên Thiên Thiên xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách. Ngửi được hương thơm mùi đồ ăn, lập tức tinh thần sảng khoái lên rất nhiều, ba bước rồi hai bước chạy nhanh đến nhà ăn, chuẩn bị chọn ghế ngồi xuống, không ngờ lại bị Liên Tuyết Phi giơ tay ngăn cản.
- Đi rửa mặt trước đi!
Nghe lời giáo huấn của chị họ, Liên Thiên Thiên thè lưỡi, vội vàng nhanh như chớp đi vào toilet.
Húp nước cháo, ăn miếng dưa chuột giòn mát, ánh mắt Liên Thiên Thiên vụng trộm nhìn tới nhìn lui trên mặt hai chị gái. Anh ta không ở đây, ừ, phỏng chừng là anh ta ngượng ngùng khi đối mặt với chị Tuyết Phi hơn nữa giờ còn có chị Tịch Nhược ở bên cạnh. Sắc mặt Tịch Nhược đã đỡ hơn nhiều, có lẽ tối hôm qua chị Tuyết Phi đã tổn hao khí lực khuyên giải an ủi. Ách, nghe nói, con gái luôn có một tình cảm rất đặc biệt với người con trai đầu tiên, chị Tịch Nhược có thể vì chuyện tối hôm qua, mà đã sinh ra tình cảm với hắn!
Chị Tuyết Phi sẽ nghĩ như thế nào đây? Việc này nếu như bị bác cả, thím cả, chú ba, thím ba biết được, nhất định thiên hạ sẽ đại loạn...!
Trong lòng của Liên Tuyết Phi từ trước đến giờ chưa bao giờ thể hiện sự bình tĩnh trên gương mặt như vậy. Trên thực tế cô và và Liên Thiên Thiên có cách nghĩ giống nhau. Quan hệ giữa cô và Lương Thần cha mẹ đã sớm biết. Tuy rằng lần này quay về thủ đô cha mẹ đều không nói cái gì, cũng không đề cập đến chuyện tình cảm của cô, cho nên cô mới thấy kỳ lạ. Bởi vì tình huống của cô đặc biệt hơn người khác, cho nên cha mẹ hoặc những người trong gia tộc có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt giả bộ làm ngơ, nhưng nếu là chuyện tình cảm của Tịch Nhược mà u ám như vậy, vậy... ! Chú ba tính tình nóng nảy, sợ là sẽ lấy súng bắn Lương Thần thành tổ ong vò vẽ mất!.
Nhai cơm mà lại cảm thấy vô vị nhạt nhẽo, chợt nghe tiếng điện thoại di động trên bàn vang lên. Nhìn mấy con số, sắc mặt cô lộ vẻ kinh ngạc tiếp điện thoại. Vừa mới đặt điện thoại bên tai, chợt nghe giọng của em họ trai đáng thương nói:
- Chị Tuyết Phi, chị có thể giúp em một phen... được không!
- Văn Chương, em nói đi, chuyện là làm sao? Có chuyện gì khó xử, em nói, chị nhất định giúp!
Mặc dù là rất kinh ngạc, nhưng là chị lớn nhất trong nhà, nếu Liên Văn Chương thực sự có chuyện gì khó xử, cô làm chị cũng không thể ngồi yên mà nhìn.
- Việc ấy, việc ấy, em thiếu nợ ba mươi triệu, chị Tuyết Phi chị có cách nào giúp đỡ em hay không…!
Liên Văn Chương ấp a ấp úng nói.
- Ba mươi triệu? Liên Tuyết Phi giận run người, sau nổi giận đùng đùng nói:
- Chị hỏi Văn Chương nè, em ở đâu thiếu nhiều tiền như vậy? Ba mươi triệu!? Em cho rằng chị có nhiều tiền cho em mượn sao? Chị cũng không phải là tỉ phú...!
Thấy chị họ tức giận, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đều cảm thấy hoảng hốt, hơn nữa nghe ý tứ dường như là em họ Liên Văn Chương muốn mượn ba mươi triệu, hai cô liền càng thêm kinh ngạc.
- Không phải, chị Tuyết Phi, em biết chị không phải là tỉ phú, không có nhiều tiền như vậy, em chỉ nhờ chị mượn giúp...!"
Liên Văn Chương tiếp tục ấp a ấp úng nói.
- Rốt cuộc có ý gì, em có thể nói rõ hay không!
Liên Tuyết Phi gần như muốn nổi giận lên rồi, đối với chuyện này cô luôn luôn thiếu sự kiên nhẫn
- Tối hôm đó là sinh nhật của Lâm Mi Mi, chị Tuyết Phi chẳng phải cũng ở đó sao? Em thiếu Lương Thần ba mươi triệu vì thua đánh bạc, nhưng công ty em hiện đang đầu tư vào kinh doanh, thật sự không thể có nhiều tiền ra như vậy được! Cho nên, chị Tuyết Phi có thể mượn giúp em được không..?
Nói đến việc này, Liên Tuyết Phi rốt cục đã rõ, cô không biết vì sao em trai lại biết mối quan hệ tình cảm của cô và Lương Thần, cho nên muốn thông qua cô, nhờ cô nói với Lương Thần giúp đỡ y!
-Ồ...!
Liên Tuyết Phi kéo thật dài khẩu khí, giọng điệu lạnh lùng mà sung mãn châm chọc:
- Em nói đi, Văn Chương, em muốn chị nói vô, cho khất nợ lại mấy ngày phải không? Hay là dứt khoát không muốn trả nợ cho người ta?
- Việc ấy, nếu anh ta không yêu cầu trả nợ, đương nhiên là tốt nhất!
Liên Văn Chương trong giọng nói tràn đầy mong đợi, ý của chị họ thật sự là ba mươi triệu y không cần trả cũng không sao. Dù sao họ Lương hiện tại là tỉ phú lớn, ba mươi triệu căn bản chỉ là hạt cát trong sa mạc - không đáng kể!
- Chị Tuyết Phi, có phải đêm đó ăn sinh nhật của Mi Mi, việc thiếu ba mươi triệu trong đó Văn Chương cũng có phần? Anh ấy muốn chị đi nói giúp ảnh phải không!
Đôi mắt Liên Thiên Thiên chuyển động, linh hoạt theo từng lời nói của chị họ, cô rất dễ dàng đoán ra chân tướng sự việc.
- Mặc kệ nó!
Liên Tuyết Phi lạnh lùng nói:
- Nó có bản lĩnh mở công ty bất động sản, lẽ nào không có ba mươi triệu trả nợ sao?
Còn chưa dứt lời, vừa mới đặt điện thoại lên bàn, chuông điện thoại lại vang lên.
Cô cau mày, nhận điện thoại, đang chuẩn bị quở mắng thằng em khốn kiếp, nhưng khi nghe giọng điệu từ trong di động truyền đến, sắc mặt từ tức giận của cô lại biến thành bất đắc dĩ, cô dịu giọng nói:
- Thím hai nói đi, cháu nghe đây!
- Thím hai...!
Liên Thiên Thiên không kìm nổi ức chế liền la lớn, sau đó vội vàng đưa tay ra che cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn. Cô thấy thần sắc của Tịch Nhược lộ vẻ hoảng hốt giống mình, không nghĩ vì chuyện của anh Văn Chương mà thím hai đích thân gọi điện thoại lại đây.
Liên Văn Chương đang ở mức đường cùng không có biện pháp nào khác, công trình hiện đang trong giai đoạn tiến hành, đừng nói ba mươi triệu, cho dù rút ra ba triệu cũng khó. Y không dám nói với cha y. Cha tuy là ủng hộ y, nhưng nếu biết y bởi vì bài bạc mà thua ba mươi triệu, trăm phần trăm sẽ không tha cho y. Tình cờ từ đám bạn bè hư hỏng nghe được chị họ và Lương Thần có quan hệ tình cảm. Y hết sức khiếp sợ, trong đầu liền xuất hiện một suy nghĩ, vì thế vội vàng gọi cho điện thoại cho Liên Tuyết Phi.
Nghe chị họ giọng điệu lạnh lùng, Liên Văn Chương không có hi vọng lớn, nhưng ngoại trừ con đường này ra, y thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào khác. Lương Thần bên kia không đá động gì đến chuyện của y, nhưng Lâm Mi Mi hai ngày qua liên tục gọi điện thúc giục tiền, cũng uy hiếp y nếu không trả, sẽ nói cho cha biết! Rơi vào đường cùng, y đành phải đem chuyện này nói cho cho mẹ Chu Vân. Mẹ rất yêu thương y, cho nên nhìn thấy y thất bại trong việc thương lượng với chị họ, ngay lập tức gọi điện thoại giùm cho y.
- Thím hai, cháu sẽ nghĩ biện pháp, thím cứ yên tâm đi, ừ, cứ như vậy đi, chờ điện thoại của cháu!
Nghe giọng điệu thành khẩn van nài trong điện thoại, Liên Tuyết Phi dù trong lòng không muốn giúp đỡ, nhưng cũng nể mặt đối phương. Rơi vào đường cùng cô đành bất chấp khó khăn mà đồng ý. 30 triệu đối với Lương Thần mà nói, giống như chín trâu mất một sợi lông không đáng kể, nhưng cô với thân phận là người tình của Lương Thần, cô không cam tâm tình nguyện để cho đồng tiền lại xen vào mối quan hệ tình cảm giữa hai người.
- Giống như toàn bộ người của thủ đô đều biết mối quan hệ giữa chị và Lương Thần.
Cặp mắt của Liên Tuyết Phi lại đảo qua nhìn gương mặt của hai em họ, quơ quơ điện thoại, tự giễu nói mấy câu.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Không phải chứ! Liên Hề Hề mở to mắt đẹp, không chớp mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi. Có phải cô bấm sai kênh? Nhưng mà xem đi xem lại, góc trên bên phải màn hình rõ ràng hiển thị đài truyền hình Cẩm Bình!
- Tịch Nhược tỷ, chị véo em một cái đi!
Liên Hề Hề đưa cánh tay trắng nõn đến trước mặt chị họ, nghiêm túc nói
Liên Tịch Nhược đối với lời nói của em họ mắt điếc tai ngơ, chỉ ngơ ngác ngồi ở đó không nhúc nhích. Ảo giác? Không đúng, Lương Thần vốn nên ở Liêu Đông, làm sao có thể xuất hiện trên đài truyền hình Cẩm Bình! Nếu không, chàng trai xuất hiện trên ti vi trùng hợp cùng tên cùng họ với Lương Thần, lại trùng hợp có khuôn mặt vô cùng giống nhau, lại trùng hợp cùng làm nghề cảnh sát!
Một cơn đau nhói trên cánh tay làm cho Liên Tịch Nhược tỉnh lại từ trong mê man và kinh ngạc, nhìn vẻ mặt thư thái của em họ, ngơ ngác hỏi:
- Hề Hề, em làm gì vậy?
- Không phải nằm mơ!
Liên Hề Hề chứng minh được điều đó từ vẻ mặt đau đớn của chị họ. Con mắt linh động xoay chuyển, cầm di động đặt trên bàn trà ấn số điện thoại. Vài giây sau, điện thoại được kết nối, Liên Hề Hề với giọng ngọt ngào nói:
- Tuyết Phi tỷ, chị làm gì vậy? Em nhớ chị lắm! Ừ, thật đó! Em và Tịch Nhược tỷ đã đến Cẩm Bình, vừa thuê nhà, dọn dẹp xong! Tuyết Phi tỷ, em bảo cái này, vừa rồi ở trên đài tin tức em nhìn thấy một người, khuôn mặt rất giống Lương Thần, chị nói có buồn cười không? Tịch Nhược tỷ, Tịch Nhược tỷ đi tắm rồi. Vầng, trong phòng khách chỉ có mình em! Sao hả? Chị nói Lương Thần bị điều đến Cẩm Bình rồi? Sao thế được? Ồ, là vậy à…!
Liên Tịch Nhược đứng một bên nghe mà sững sờ, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp. Người đàn ông đó thật sự được điều đến Cẩm Bình? Trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy? Cô tùy tiện chọn một nơi dừng chân, nhưng trùng hợp lại là thành phố mà hắn đang công tác! Không lẽ thật giống như nhiều người nói, có những chuyện càng muốn tránh né, ngược lại càng tránh không thoát!
Liên Tuyết Phi ở xa tận Liêu Đông nhận xong điện thoại của em họ, bất chợt xoa trán trầm tư. Sự kinh ngạc trong lòng cô cũng không thua kém Liên Hề Hề. Cô cũng không ngờ lần này Tịch Nhược bỏ nhà ra đi, hướng thẳng về phía nam, sau cùng lại trùng hợp thế nào mà lựa chọn Cẩm Bình làm khởi điểm của cuộc sống mới! Với mối quan hệ mẫn cảm ngượng ngùng giữa Liên Tịch Nhược và Lương Thần, không đề cập một chữ nào đối với chuyện lần này Lương Thần được điều đến Cẩm Bình, nếu như Hề Hề không gọi điện, cô cũng không hay biết gì.
Ngón tay sờ di động, cô nghĩ có phải nên gọi điện nhắc nhở Lương Thần. Nhưng lại nghĩ, cho dù trong cùng một thành phố, biển người mênh mông, cơ hội hai người có thể chạm mặt gần như bằng không!
Ý nghĩ của Liên Hề Hề và Liên Tuyết Phi gần giống nhau, cô gọi xong điện thoại đang khuyên chị họ Liên Tịch Nhược tính rời khỏi, nói:
- Tịch Nhược tỷ, chị nghe em nói. Ngoài số tiền thuê nhà đã đóng, trên tay chúng ta không còn dư nhiều tiền! Em biết chị lo lắng điều gì, nhưng Cẩm Bình cũng coi như là thành phố lớn, nhân khẩu hơn tám triệu người, hai người làm sao trùng hợp mà có thể gặp nhau được!
Nghĩ đi nghĩ lại, Liên Tịch Nhược dừng lại động tác thu dọn hành lý, sau khi đầu óc tỉnh táo trở lại, cô cảm thấy Hề Hề nói có lý. Đúng đó, hơn tám triệu người, cô không thể nào trùng hợp như thế mà gặp người đàn ông đó!
- Tịch Nhược tỷ, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!
Liên Hề Hề cười nói:
- Nói đi nói lại, nếu quả thật chị có thể gặp Lương Thần, vậy thì chứng minh hai người quả thật có duyên phận không thể tránh khỏi!
Duyên phận? E là nghiệt duyên! Trên mặt Liên Tịch Nhược cười khổ sở, hướng về em họ nói:
- Hề Hề, đói chưa, chị đi làm gì ăn!
Đêm khuya, một chiếc xe Jeep chạy đến dưới lầu. Cửa xe mở ra, Lương Thần say mèm chui ra cửa xe. Ngày thường vẻ mặt lạnh lùng, giờ phút này Từ Dịch Lãng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Trong buổi tiệc mừng công đêm nay, sếp Lương quả thật uống quá chén rồi.
- Dịch Lãng, về đi, tôi tự lên lầu được. Yên tâm, tôi không uống nhiều!
Lương Thần khua tay múa chân, nhưng dưới chân lại bước hình chữ S. Tửu lượng của hắn tốt là không sai, nhưng cũng không chịu nổi liên tục hai chầu rượu liên tiếp, đông đảo lãnh đạo đồng nghiệp cấp dưới đại chiến.
- Sếp Lương, tôi đưa anh lên!
Từ Dịch Lãng đóng cửa xe lại, đưa một tay ra đỡ cánh tay Lương Thần khoát lên vai. Người uống nhiều rượu luôn luôn nói mình không uống nhiều, Từ Dịch Lãng dám khẳng định, nếu như thật sự nghe lời hắn lái xe về, đêm nay hắn có thể tìm đến cửa nhà hay không cũng là vấn đề!
Đỡ Lương Thần lên lầu bốn, khẽ hỏi:
- Sếp Lương, chìa khóa…!
Mà lúc này, cửa phòng lại nhè nhẹ mở ra. Một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong ánh đèn, giọng nói dịu dàng theo đó truyền tới:
- Sao lại uống đến bộ dạng như vậy?
- Cô?
Trong mắt Từ Dịch Lãng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng sau đó bình tĩnh trở lại. Y nhận ra cô gái này, cũng biết thân phận sát thủ của cô, càng rõ quan hệ sâu xa giữa cô và thầy giáo Lan Kiếm. Chỉ là y không ngờ, lần này cục trưởng Lương điều đến Cẩm Bình, cô lại theo đến đây!
- Để Lương Thần đó cho tôi!
Tề Vũ Nhu cũng nhận ra đây là một trong những học trò của Lan thúc, rất lễ phép gật đầu mỉm cười nói.
Từ Dịch Lãng hơi do dự, từ từ giao sếp Lương vào tay cô, sau đó quay lưng rời khỏi,
Đóng cửa phòng, đỡ Lương Thần đến bên sofa, nhẹ nhàng đặt đầu Lương Thần xuống, sau cùng gối lên bắp chân trắng mịn như tuyết của Helen.
- Say như chết!
Nhìn thấy hắn vẻ mặt say mèm, hai mắt nhắm chặt, trong miệng Helen thốt ra một câu thành ngữ, sau đó đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của hắn.
Tề Vũ Nhu đi nhà vệ sinh lấy thau nước, pha thêm ít nước nóng, ngâm chiếc khăn vào nước ấm rồi cẩn thận lau mặt cho hắn. Sau đó cởi tất của hắn ra, đặt hai chân của hắn vào trong chậu nước, vừa rửa vừa mát xa không mạnh không nhẹ.
Nhìn Tề Vũ Nhu như một phụ nữ thực thụ, trong đôi mắt đẹp màu xanh của Helen có chút kinh ngạc. Rốt cục cô cũng cảm nhận được, tình cảm tề Vũ Nhu đối với hắn, không phải là loại đeo bám và xu nịnh kẻ mạnh như cô từng nghĩ. Nói cách khác, e là cô thật sự đã yêu hắn!
- Nước, nước!
Nghe hắn mơ hồ khẽ nói, Helen cầm ly nước trên bàn trà, nghĩ nghĩ, trên mặt hiện ra một chút ý nghịch ngợm, để ly nước đến bên môi uống một ngụm lớn, sau đó cúi đầu xuống, từ từ bón nước trong miệng vào miệng hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Lương Thần mở mắt, lắc lắc cái đầu vẫn còn chút căng ra mà ngồi dậy. Một đôi tay mềm mại đưa ra, nhẹ nhàng xoa trán hắn, giọng nói vô cùng quan tâm truyền tới:
- Còn đau đầu sao? Lần sau đừng uống nhiều vậy!
Quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tề Vũ Nhu. Lúc này trời đã sáng, nắng sớm dịu dàng theo khe hở rèm cửa rọi vào phòng ngủ, làm cho thân thể nửa khỏa thân của người phụ nữ trước mắt bị bao phủ bởi một lớp khí trời nhẹ nhàng. Lại có một đôi tay từ sau lưng ôm tới, là cặp ngực căng đầy của Helen đang ép vào sau lưng hắn, chiếc cằm mịn mạng tựa lên vai hắn, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ.
- Không phải nói đi rồi sao?
Lương Thần cau mày lên tiếng hỏi, bộc lộ ý bất mãn trong lời nói.
- Chúng tôi đi rồi, nhưng không nói sẽ không quay trở lại!
Helen vùi mặt vào bên cổ hắn, thở sâu. Mùi hương cơ thể trên người đàn ông phương đông này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, thậm chí có chút si mê. Tuy rằng không bảo thủ giống như con gái phương đông, nhưng mà trên thực tế, cô đối với người đàn ông lần đầu tiên chiếm được cô và mang đến cho cô khoái cảm mãnh liệt, cũng có chút tình cảm khó hiểu!
- Trở về cũng thật là nhanh!
Lương Thần không thật sự tức giận, đêm qua tuy là đã uống quá chén, nhưng sự quan tâm tận tình của hai cô, hắn cũng mơ hồ nhớ được.
- Đừng giận nữa, chúng tôi sai rồi, còn không được sao?
Tề Vũ Nhu giống con mèo nhỏ nũng nịu trong lòng của Lương Thần, vân vê lồng ngực săn chắc của hắn, nhỏ nhẹ nói lời xin lỗi.
Lương Thần có chút ngẩn ngơ, bị hai cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy cố ý lấy lòng xu nịnh, cảm giác như quân vương, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một sự hưởng thụ thật lớn. Hắn không thể không thừa nhận, cảm giác này, khiến hắn có chút mê muội!
Chu Tiểu Mạn, Trương Ngữ Giai, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Liên Tuyết Phi, Lý Tuyết Đình, Đinh Lan, khuôn mặt của từng cô từng cô thoáng qua trong đầu hắn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Hắn không phải là anh hùng gì, nhưng hắn tình nguyện chìm vào trong giấc mộng đẹp có đàn mỹ nhân vây quanh!
Trải qua sự khổ sở của cơn say, Lương Thần lúc này cũng không cảm thấy có cảm giác gì không thoải mái, nghĩ lại cũng là công lao của Tề Vũ Nhu và Helen tối hôm qua đã tận tâm chăm sóc. Ăn sáng xong, khi chuẩn bị ra cửa, Lương Thần do dự một chút, quay người lại, hướng về Tề Vũ Nhu và Helen nói câu:
- Đi đây!
- Về sớm chút!
Helen tranh lên trước một bước, như người vợ trẻ vẫy tay chào hắn. Bị cướp lời thoại trước, Tề Vũ Nhu cũng vẫy tay với hắn, khi quay đầu nhìn Helen, trong mắt đẹp lại tràn đầy sát khí.
Lúc đóng cửa lại, Lương Thần mơ hồ nghe được âm thanh loảng choảng trong phòng truyền đến, như thể là có cái gì rơi xuống mặt đất. Lắc lắc đầu, khi đi đến hướng thang máy, lại nghe được tiếng lách cách cửa phòng của phòng kế bên, theo đó, cửa phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc váy ngủ hai dây đang cúi xuống, đặt túi nilong rác ở cạnh cửa.
Ánh mắt của Lương Thần và cô gái trong lúc vô ý đã bắt gặp nhau, lập tức, từ miệng cả hai người cùng phát ra âm thanh kinh ngạc vô cùng. Cô gái đứng thẳng lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng như tuyết chỉ vào Lương Thần, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ mặt khó tin, khẽ nhếch môi hồng.
- Anh, anh, anh…!
Nói một loạt chữ anh, nhưng lại không thể nói tiếp, cứng họng đứng yên tại chỗ.
- Hề Hề, làm gì thế?
Liên Tịch Nhược đi tới, nhìn thấy em họ như vừa gặp ma, nghi ngờ thuận theo ánh mắt của cô em họ mà nhìn qua. Giây tiếp theo, thời gian dường như dừng lại, thân thể của Liên Tịch Nhược run mạnh, tay theo bản năng che miệng lại.
Ước chừng cùng Lương Thần nhìn nhau khoảng vài giây, Liên Tịch Nhược như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, kéo Liên Hề Hề, đóng cửa lại!
Tối hôm qua còn nói là thành phố lớn, biển người mênh mông không thể trùng hợp gặp nhau, nhưng mà sáng sớm thức dậy, lại đột nhiên phát hiện, không ngờ cùng hắn trở thành hàng xóm!
Như Hề Hề nói, đây là duyên phận? Nghiệt duyên thì đúng hơn!
Cho đến khi đến cục công an thành phố, Lương Thần mới miễn cưỡng bình phục sự kinh ngạc trong lòng. Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề sao lại đến Cẩm Bình? Hơn nữa, còn trùng hợp ở bên cạnh hắn! Là trùng hợp, hay là…! Về đến văn phòng của hắn, Lương Thần kiềm chế không được nghi hoặc trong lòng, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Liên Tuyết Phi, nhưng đột nhiên di động lại reo trước.
- Lương lão đệ, ông anh tôi một tiếng sau đến Cẩm Bình, sau buổi họp báo, chúng ta đã nói dù thế nào cũng phải cùng uống vài ly rượu!
Trong di động truyền tới, là giọng nói chói tai của cục trưởng cục công an thành phố Phong Hà, Kinh Đại Chí.