-Ừm, nghe em hết, bà xã
Lý Bình thầm thở dài, y không tin số mệnh, nhưng cảnh ngộ bi thảm xảy đến trên người y khiến y vô cùng sợ hãi đối với tương lai chưa biết ra sao. Tất cả đều đã qua, y tuy mất đi đôi chân, nhưng vẫn còn vợ, còn có đứa con sắp ra đời. Bình an, sau này bình an là tốt rồi.
- Hồng tỷ, trong nhà hết muối rồi, em xuống siêu thị dưới lầu mua một bịch.
Giọng nói của cô em họ Tôn Tiểu Lôi từ ngoài cửa truyền vào, chỉ chốc lát, chợt nghe được cửa phòng đóng lại, nghĩ chắc là Tiểu Lôi đã ra ngoài. Cô đang mang thai, chồng thì bị liệt, Tiểu Lôi thời gian này thường đến nhà chăm sóc cô.
Chỉ chốc lát, chuông cửa vang lên "ting tong". Tôn Tiểu Hồng chậm rãi xuống giường, hướng về chồng cười nói:
- Nhất định là Tiểu Lôi quên mang chìa khóa, em đi mở cửa cho nó. Nguồn truyện:
Lý Bình gật gật đầu, nhìn vợ đỡ cái eo cẩn thận đi ra phòng ngủ.
- Các ông, các ông là ai? Làm gì thế, các ông muốn làm gì thế?
Trong tai chợt nghe thanh âm kinh sợ của vợ, Lý Bình trong lòng không khỏi run lên. Y vội vàng lăn bánh xe lăn hướng ra phòng khách, trong miệng hô to:
- Bà xã, bà xã...
Tôn Tiểu Lôi tới siêu thị Lợi Dân dưới lầu mua bịch muối, lại tiện thể chọn chút hoa quả tươi ngon. Khi đang chuẩn bị trở về, thình lình bị người vỗ vai một cái. Ngạc nhiên xoay người, thì thấy cô gái cùng tuổi cô đang mỉm cười nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ hô to "'Bội Bội", sau đó đứng một chỗ nói chuyện say sưa với đối phương.
Lại qua hơn mười phút, tạm biệt người bạn lâu ngày không gặp, Tôn Tiểu Lôi trong lòng rất vui vừa hát vừa chạy về nhà. Một chiếc xe tải màu xám xoẹt qua người cô khiến cô không khỏi nhíu mày. Cô còn nhớ rõ vừa rồi lúc ra khỏi cửa tòa lầu, liền gặp phải mấy người đàn ông từ xe tải đi ra. Cái ánh mắt liếc nhìn cô rất trắng trợn không kiêng dè khiến cô cảm thấy hết sức ghê tởm.
- Hồng tỷ, anh rể, em về rồi
Đi lên lầu hai, thấy cửa phòng mở toang, Tôn Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cô nhớ rõ ràng là chính mình rành rành đã khóa cửa rồi. Cất bước đi vào bên trong, nhìn đống bừa bãi dưới đất, dường như có trộm vào nhà, cô không khỏi ngây dại.
- Hồng tỷ, anh rể
Bỏ đồ xuống, cô chạy nhanh như bay đến phòng ngủ, phòng bếp, ban công, nhưng không tìm ra bóng dáng Hồng tỷ và anh rể. Trái tim đột nhiên trầm xuống. Cô nhớ tới bọn người vạm vỡ lộ thói côn đồ, nhớ tới chiếc xe tải màu xám, cuối cùng lại nhớ tới lời anh rể lặng lẽ nói với cô ngày hôm qua.
- Tiểu Lôi, nếu có một ngày anh xảy ra chuyện gì, em hãy mở hòm thư máy tính của anh, đem thứ trong đó giao cho Phó cục trưởng Lương ở cục công an thành phố. Sau đó, lại đưa lên trên mạng.
Trong xe tải Lý Bình nhắm mắt lại, y may là mình đã có chuẩn bị trước. Nhưng rất hiển nhiên, y đối với những người đó phỏng chừng không đủ, người vợ mang thai hơn bảy tháng, không thể nghi ngờ đã trở thành sự uy hiếp của bọn người đó đối với y. Y biết, mục tiêu của những người đó chính là cái đĩa VCD kia.
Tôn Tiểu Lôi xoay người vội vàng chạy ra cửa nhà, ở cổng khu chung cư ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào trong xe, vội vàng nói với tài xế xe taxi:
- Bác tài, đến cục Công an thành phố, xin nhanh một chút.
Tòa nhà Cục Công an thành phố đèn đã sáng lên, chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung đem tài liệu sửa sang lại đặt trên bàn làm việc, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi, uống ngụm trà, đứng lên đi ra văn phòng. Sau buổi chiều ăn liên hoan xong, ông cùng Nhâm Hướng Bình chia ra, một người tổng kết quá trình họp báo án tình hôm nay, một người phụ trách sắp xếp nhà nghỉ khách sạn cho cơ quan công an Phong Hà, Giang Sở. Cục công an thành phố lần này nở mặt nở mày, chủ nhiệm ban Chính trị như ông đương nhiên cũng thấy vinh quang lây, cho nên việc này đích thân ông đi làm
Đi thang máy xuống lầu, lúc đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên ông thấy một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ vẻ mặt kích động đang cùng bảo vệ trực ban nói cái gì đó. Thấy tò mò, ông cất bước đi tới.
-A, Chủ nhiệm Ngô, ông tới vừa đúng lúc, cô gái này muốn tìm sếp Lương. Tôi nói trong Cục đều đã tan ca, kêu cô ta ngày mai lại đến, nhưng cô ta nói sao cũng không nghe, một mực đòi tôi điện thoại cho sếp Lương
Bảo vệ lão Đổng gặp được Chủ nhiệm Ngô giống gặp được cứu tinh, vội vàng mở miệng giải thích.
- Tôi tìm Cục trưởng Lương có chuyện quan trọng thật mà.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vẻ mặt lo lắng khẩn cầu nói.
Chủ nhiệm Ngô do dự một chút, ông thấy được cô gái này dường như thật sự có việc gấp tìm sếp Lương, mà số điện thoại sếp Lương ông cũng biết. Ngẫm nghĩ một chút, ông lấy điện thoại ra, hướng về cô gái nói:
-Vậy đi, tôi gọi điện thoại cho sếp Lương, à phải, cô tên gì?
- Tôi là Tôn Tiểu Lôi.
Cô gái đúng là Tôn Tiểu Lôi. Sau khi chị họ và anh rể mất tích, cô có nghĩ tới báo cảnh sát. Nhưng để tuyệt đối không sai sót, cô cảm thấy hay là nghe theo lời anh rể, trực tiếp đi tìm Phó cục trưởng Lương kia.
Ấn dãy số, đưa máy sát tai, sau đó bảy tám giây sau, Chủ nhiệm Ngô lắc lắc đầu, hướng về vẻ mặt cô gái đang tràn đầy hy vọng nói:
-Máy sếp Lương không người nhận, hay là cô ngày mai lại đến.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Tôn Tiểu Lôi sắp khóc tới nơi. Chậm một giây thì chị họ và anh rể thêm một giây bị nguy hiểm, huống hồ gì kêu cô đợi một đêm.
- Có chuyện gì thế?
Một thanh âm rất uy nghiêm rất có kiểu cách truyền tới. Ngô Hoán Trung quay đầu, thì thấy Phó cục trưởng Vương Thụ Ba vẻ mặt nghiêm túc vừa mới đẩy cửa vào đi tới.
- Sếp Vương, là anh sao?
Ngô Hoán Trung có chút kinh ngạc, tới giờ này rồi Vương Thụ Ba còn tới Cục làm cái gì. Nhưng câu trả lời của đối phương lập tức giải tỏa nghi ngờ của ông
- Đêm nay là tôi trực ban, lão Ngô, trí nhớ của ông không được tốt lắm.
Vương Thụ Ba khẽ mỉm cười, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía cô gái, mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bảo vệ cửa lão Đổng lại đem những lời vừa rồi thuật lại một lần. Mà Ngô Hoán Trung cũng thêm câu bổ sung:
-Điện thoại cho sếp Lương nhưng không ai bắt máy.
- Tôn tiểu thư, cô có phải có chỗ nào khó xử. Tôi và sếp Lương quan hệ khá tốt, chi bằng cô nói với tôi, có lẽ tôi cũng có thể giúp đỡ ít nhiều
Vương Thụ Ba giật mình, chuyển hướng về cô gái lộ ra tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói.
Tôn Tiểu Lôi do dự một chút, lúc này tìm không được sếp Lương, mà chị họ và anh rể lại đang trong nguy hiểm, xin phó cục trưởng Vương này giúp đỡ trước, hôm sau sẽ tìm sếp Lương, nghĩ đến cũng có thể là vậy. Vì thế cô không hề do dự, vội vàng nói với đối phương:
- Cục trưởng Vương, chị họ và anh rể tôi vừa bị bắt cóc.
- Chị họ và anh rể cô bị bắt cóc? Vậy sao cô không lập tức báo cảnh sát?
Vương Thụ Ba cau mày hỏi.
- Anh rể tôi từng nói với tôi, anh ta đắc tội với người rất có thế lực, sợ...
Tôn Tiểu Lôi lo lắng bất an trả lời
-Anh rể cô tên gọi là gì?
Vương Thụ Ba trong lòngchấn động, bất động thanh sắc hỏi han.
- Lý Bình, chị họ tôi tên Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Lôi vội vàng nói:
- Cục trưởng Vương, ông mau phái người cứu chị họ và anh rể tôi, chị họ tôi đang mang thai chẳng may mà…
- Đừng vội, cô tới văn phòng tôi trước, đem chuyện đã qua tỉ mỉ kể lại một chút
Vương Thụ Ba trong mắt hiện ra một vẻ biểu hiện rất kỳ quái. Ông ta lấy giọng điệu ôn hòa nói với cô gái, sau đó lại hướng về Ngô Hoán Trung mỉm cười nói:
- Lão Ngô, tôi lên xử lý vụ án này, anh hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Nhìn cô gái theo Vương Thụ Ba đáp thang máy đi lên lầu, Ngô Hoán Trung vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu. Ông cứ cảm thấy phó cục trưởng Vương Thụ Ba có chút gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Lắc lắc đầu, việc không liên quan đến mình, tốt nhất không nên nghĩ nữa, mang theo túi da của mình đi ra tòa nhà cục Công an thành phố.
Trong phòng làm việc, Phó cục trưởng Vương Thụ Ba rót ly nước cho cô gái, sau đó cẩn thận hỏi lại chuyện đã xảy ra. Sau khi nghe cô gái nói xong, ông ta trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Theo phân tích của tôi, nhất định là anh rể cô nắm giữ trong tay nhược điểm hay chứng cớ gì đó của bọn người đó. Bọn họ bắt cóc chị họ và anh rể cô, cũng là vì muốn lấy lại đồ vật này.
Tôn Tiểu Lôi vô tình gật gật đầu, cô vừa rồi cũng không đề cập đến chuyện hòm thư, mà vị phó cục trưởng Vương này không ngờ chỉ thông qua suy luận phân tích đưa ra kết luận khá chính xác. Cô cũng nghĩ lại, thứ trong hòm thư anh rể nhất định là chứng cớ gì đó.
Nếu Tôn Tiểu Lôi bình tĩnh suy nghĩ thêm chút, cô sẽ phát hiện trong suy luận của đối phương có chỗ kỳ quái. Vị phó cục trưởng Vương này vì sao dám khẳng định là anh rể cô, mà không phải là chị của cô nắm giữ chứng cớ đó chứ?
- Tôn tiểu thư, cô nghĩ kỹ lại đi, anh rể cô có nói qua cái gì không? Ví dụ như, ám chỉ liên quan tới chứng cớ?
Phó cục trưởng Vương dùng giọng điệu dẫn dụ hỏi.
Tôn Tiểu Lôi do dự, cô đang suy xét có nên đem chuyện hòm thư nói cho vị phó cục trưởng Vương này. Anh rể dặn dò là phải đem đồ trong hòm thư giao cho sếp Lương, nhưng lúc này không liên lạc được với sếp Lương, chị họ và anh rể lại đang nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?
- Nếu có chứng cớ gì, phải lập tức đưa ra, để tiện cho chúng tôi từ đó tìm ra manh mối, như vậy mới nhanh chóng giải cứu cho chị họ và anh rể cô. Xin cô yên tâm, tôi và sếp Lương là đồng sự tốt, cho dù hiện tại sếp Lương không ở đây, tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ cô
Cảm thấy cô gái do dự, phó cục trưởng Vương bất động thanh sắc bỏ thêm dầu vào lửa.
- Có, có anh rể đã từng nói qua với tôi, trong hòm thư anh ấy có một thứ đồ…
Tôn Tiểu Lôi do dự nửa ngày, rốt cục vẫn nói ra sự thật.
- Tôi có máy tính
Phó cục trưởng Vương giọng điệu hơi có chút khác thường, dường như đang cực lực khống chế cái cảm xúc gì đó. Ông ta mở máy tính trên bàn làm việc, ý kêu Tôn Tiểu Lôi lại đây.
Tiếng chuông điện thoại chói tai một lần lại một lần vang lên trong văn phòng yên tĩnh của Phó Cục trưởng Lương, không ngừng tấn công vào mang tai của hắn đang nằm trên ghế sofa. Lương Thần mở cặp mắt đỏ ngàu, vèo khỏi ghế sofa, bước đến bàn làm việc, nhìn thoáng qua số điện thoại biểu hiện, liền không chút khách khí quăng điện thoại xuống đất, tiếng chuông điện thoại lập tức kết thúc theo.
Thế giới này lại thanh tĩnh trở lại. Phó Cục trưởng Lương ngáp thật dài, gập người trên ghế sofa, ngáp ngáp miệng, tiếp tục rơi vào giấc mộng đẹp. Trời đất bao la, giấc ngủ của bố mày là quan trọng nhất, không tiếp khách bây giờ.
Bí thư Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Khổng Ba sắc mặt xanh mét cầm điện thoại, bên trong truyền ra âm thanh tút tút bận rộn dường như đang biểu đạt một loại ý tứ khinh miệt. Trước gọi điện, tắt máy lại gọi cho Chánh văn phòng cục Công an thành phố Nhậm Hướng Bình, chứng thật Lương Thần trở về văn phòng vẫn chưa ra ngoài. Thế là lại gọi điện thoại cho đến văn phòng Lương Thần, mới đầu điện thoại ở trạng thái không có người bắt máy, sau lại biến thành một tràng âm thanh điện thoại bận.
Bỏ đi! Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh phất tay, trên mặt nhìn không ra một tia hỉ nộ ái ố. Người mà quen với tính cách của ông ta đều lý giải, biểu hiện bên ngoài dường như bình tĩnh, nhưng lại che dấu sự giận dữ chưa từng có từ trước đến nay.
Lương Thần nhiều lần biểu hiện ra thái độ không hợp tác, đã hoàn toàn mà chọc giận Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh. Giờ khắc này, Vương Phục Sinh đã từ bỏ ý niệm thỏa hiệp trong đầu, hoàn toàn đem Lương Thần xếp vào hàng ngũ kẻ thù bên trong. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Cái băng thu hình buổi chuyên mục tọa đàm vào buổi sáng vừa mới ra lò, đã được đem đến Thành ủy. Vương Phục Sinh, Khổng Ba, Kiều Bách Kiệt mọi người đều xem qua. Không thể phủ nhận, vị Phó Cục trưởng trẻ tuổi trong chương trình lời nói quả thật sắc bén, rất ngoạn mục. Nhưng chính bởi vì như vậy, không thể hiện thái độ hợp tác cũng càng làm cho người khác cảm thấy chướng mắt.
- Bí thư ngài yên tâm, tôi sẽ thông tin cho đài truyền hình thành phố cắt bớt nội dung chương trình thuyết pháp kỳ này, sau đó lại mời Bí thư xem qua.
Khổng Ba cẩn thận nói.
- Việc này anh phải giải quyết cho gọn.
Vương Phục Sinh trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, trầm giọng nói:
- Đài truyền hình bên kia nhất định phải xử lý cho tốt. Nhớ kỹ, không được để lộ một tí xíu nào về tin tức ban đầu này.
- Vâng, Bí thư, tôi hiểu rồi.
Tôn Ba liên tục gật đầu, y thực sự hiểu được, hiện tại dư luận trên mạng đã trở thành một nồi canh sôi, nếu tin tức này lại tiết lộ ra, không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa
Đã tới giữa trưa, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt có chút thiếu kiên nhẫn khi chờ Lương Thần trở về ăn cơm. Lan Nguyệt lại nghĩ, hắn trong lòng có gì đó, nên không dám trở về gặp các cô? Gọi điện thoại mấy lần, đều ở chế độ tắt máy. Việc này càng chứng thực Lan Nguyệt đoán rằng hắn có tật giật mình.
- Không đợi anh ấy nữa, chúng ta ăn cơm đi.
Nhìn thấy Lan Nguyệt tức giận, Diệp Tử Thanh khẽ mỉm cười nói. Mà lúc này, lại nghe được chuông cửa vang lên.
Lan Nguyệt động tác nhẹ nhàng giống như con bướm, đảo mắt phiêu tới cửa, cách cửa kính đã thấy, khuôn mặt vốn đang vui vẻ bỗng chốc biến thành u ám. Đưa tay ra mở cửa, nhìn về phía hai cô gái đang bưng thức ăn:
- Các chị lại có chuyện gì à?
- Lan Nguyệt em, xem ra không chào đón các chị rồi.
Tề Vũ Nhu sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, thở dài nói:
- Chị sẽ không đi vào, đây là món sườn nấu đông chính tay chị làm, mang cho hai em nếm thử.
Nói xong, đem đồ ăn đưa vào tay Lan Nguyệt, trong nháy mắt xoay người rời khỏi.
- Không, không phải em không chào đón các chị.
Lan Nguyệt tính cách cứng rắn, thẳng thắn nói. Nếu không phải bởi vì quen biết với Lương Thần, cô nguyện ý tiếp cận với cô gái xinh đẹp uyển chuyển này. Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm thương tâm của cô gái, cô cầm lòng không cam, theo bản năng mà lộ ra giọng nói nhu mì, cũng thả lỏng cơ thể:
- Hai chị mau vào, chúng em cũng đang chuẩn bị ăn cơm trưa, không bằng cùng nhau ăn chung vậy.
- Thật sự là rất cảm ơn Lan Nguyệt, vậy tụi chị xin làm phiền.
Helen ngược lại không khách khí, khuôn mặt vui vẻ mỉm cười mà đi đến, thuận tay còn nhéo vào gương mặt nhỏ nhắn của Lan Nguyệt, giọng ngọt ngào ca ngợi:
- Lan Nguyệt em rất đẹp, tâm địa lại tốt, chị thật sự là rất thích em.
Lan Nguyệt khóe môi nhíu nhíu, nhưng lập tức liền khôi phục lại vẻ mặt thận trọng. Kỳ thật những lời nói vừa nãy thốt ra, cô trong lòng liền có vài phần hối hận, nhưng nhìn thấy Tề Vũ Nhu bộ dáng khổ sở đáng thương, trong lòng không khỏi mềm yếu. Với khuôn mặt tươi cười, hơn nữa chị ấy lại đưa đồ ăn, lại cẩn thận. Nếu cô để sắc mặt vậy cho bọn họ thấy, thì trông rất nhỏ mọn.
Diệp Tử Thanh mặc tạp dề đi ra, gặp Tề Vũ Nhu, Helen, cũng không có cảm giác bất ngờ, chỉ có điều cười quyến rũ nói:
- Các chị ngồi trước đi, em nấu đồ ăn sắp xong rồi.
Không bao lâu, đã có mấy đĩa thức ăn ngon mắt bày biện trên bàn ăn. Bốn người họ ngồi đối lập nhau, cái miệng nhỏ nhã nhặn nhai thức ăn, thỉnh thoảng còn nói vài câu chuyện phiếm, không khí tạm xem như là hòa hợp. Tề Vũ Nhu và Helen gọi điện thoại cho hắn, nhưng cũng không gọi được. Cho nên bọn họ mới mang thức ăn lại đây, cũng xem như thám thính tình hình một chút.
Lương Thần trong phòng làm việc ngủ mê mệt, Diệp Tử Thanh, Tề Vũ Nhu, Lan Nguyệt, Helen ở nhà hòa khí ăn cơm, còn tại một nhà hàng trung bình gần đài truyền hình thành phố, đang tiến hành một cuộc giao dịch lén lút.
- Một giá ba trăm ngàn.
Một gã đàn ông đẹp trai có mái tóc dài như nghệ sĩ đang gắp miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, mặt khác hướng về phía người đàn ông đối diện chìa ra ba đầu ngón tay.
- Tiểu Yến, lời nói không ăn thua gì. Cho dù là quốc gia cơ mật, cũng không nhất định có giá đắt đỏ như vậy.
Người đàn ông đối diện tóc chải nếp cẩn thận tỉ mỉ, mắt có chút thần, mũi thanh, vừa thấy đã biết là một người khôn khéo.
- Đừng nói là tôi, chỉ sợ không có bất cứ người nào cho dù tiêu tiền như nước lại có thể chịu chi ra ba trăm ngàn để mua cuộn băng đó.
- Lão Hoàng, anh có dám đánh cuộc hay không? Chỉ cần tối nay khi tin tức vừa phát ra, người mà muốn mua băng này đã có thể đứng xếp hàng từ đây cho đến đài truyền hình thành phố.
Nuốt xong miếng thịt bò, người đàn ông tóc dài nghiêng người liếc đối phương một cái, hừ lạnh nói:
- Hiện tại trên mạng đang nóng như lửa. Cuộn băng này đã phát ra hiệu ứng gì, ngay cả kẻ ngu si đều có thể hiểu được. Anh là không biết trong đài kiểm soát chặt chẽ như thế nào. Tôi dám cam đoan, ngoại trừ tôi, ai cũng đều đừng nghĩ đến việc có được cuộn băng này. Nếu anh ngại tốn tiền, vậy thì không cần nói chuyện nữa, tôi tìm người khác mua.
- Đừng, chúng ta thương lương lại một chút.
Đưa tay rót cho đối phương một chén rượu, lão Hoàng vội vàng cười nói:
- Nói thật, ba trăm ngàn cũng không là cái gì. Nhưng Tiểu Yến cậu có dám cam đoan, cuộn băng này là vật có giá trị hay không?
- Lấy đầu ra đảm bảo. Người đàn ông được gọi là Tiểu Yến khoa tay múa chân, nghiêm mặt nói:
- Rốt cuộc có đáng giá ba trăm ngàn hay không, thì đợi lát nữa cơm nước xong, tôi dẫn anh đến xem cuộn băng rồi mới bàn bạc tiếp.
- Như vậy đi!
Hoàng Kiên gật gật đầu. Tình cảm là tình cảm, kinh doanh là kinh doanh. Y không vì tin vào lời nói của Tiểu Yến, tùy tiện chi ra ba trăm ngàn. Bất kể như thế nào đều phải kiểm tra trước mới được.
Vội vàng ăn cơm xong, Hoàng Kiên đi đến chỗ ở của Tiểu Yến. Sau khi xem cuốn băng hoàn chỉnh xong, y lập tức gọi điện thoại cho tổng biên tập trang web. Sau khi nghe xong báo cáo của y, tổng biên tập không có một chút do dự nói:
- Bảo gã chuẩn bị tài khoản, bên này sẽ lập tức chuyển tiền qua. Lão Hoàng, anh lập tức đem đĩa CD chuyển tới cho tôi.
Một giờ buổi chiều, Hoàng Kiên rời khỏi chỗ ở của Yến Thạch. Còn Yến Thạch ngồi ở phía trước máy vi tính, thấy sáu chữ số sắc nét trên ngân hàng trực tuyến, trên mặt không kìm nổi lộ ra vẻ hưng phấn. Số tiền lời này khiến y phấn chấn rất nhiều, không khỏi lại có chút hối hận. Tổng biên tập của lão Hoàng đáp trả thống khoái như vậy, phỏng chừng ông ta tốn bốn năm trăm ngàn cũng không thành vấn đề
Làm người không thể có lòng tham không đáy. Yến Thạch lập tức tỉnh lại, miệng lầu bầu:
- Rất cảm ơn anh Phó Cục trưởng Lương, nhờ hồng phúc của anh, tôi không cần phải lo lắng về việc kết hôn mà không có nhà ở nữa rồi.
So với tỉnh thành cả nước, giá nhà ở Cẩm Bình coi như không cao. Nhà ở trung tâm thành phố Cẩm Bình cũng không đến năm hay sáu chục ngàn một m. Có ba trăm ngàn, xin cha mẹ một ít, cũng đủ mua một cái nhà chừng hơn bảy mươi m.
Đang nghĩ ngợi tới đó, chợt nghe tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến. Xoa nhẹ khuôn mặt, đi đến mở cửa phòng ra, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, sau liền nhào vào lòng ngực gã.
- Yến Thạch, em sợ quá.
Cô gái giọng nói có chút căng thẳng, nói khẽ với Yến Thạch.
- Đừng sợ, không sao, không ai biết.
Yến Thạch kéo cửa, ôm bạn gái nhẹ giọng an ủi. Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, bạn gái y đã giúp đỡ y thông qua việc kiểm tra. Y vốn không có ý niệm này trong đầu, chỉ là gần đây tin vụ án phóng hỏa bay tới tấp, phương tiện truyền thông cả nước muốn thu tập tin tức ở Cẩm Bình, mà y ngày hôm qua vừa mới đụng phải một lão đại ca làm công tác biên tập. Sau khi biết được đối phương cố ý thu thập tin tức liên quan đến vụ án phóng hỏa, lúc này y đã nghĩ ra cách kiếm tiền này.
- Thật vậy sao?
Cô gái rụt rè hỏi. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa có làm qua chuyện vụng trộm. Lần này bị bạn trai giựt giây nên mới trộm đĩa CD, thực ra là đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng vượt qua mọi khó khăn rồi mới đưa ra quyết định.
- Người có đĩa này nhiều như vậy, ai dám khẳng định chính chúng ta tiết lộ ra ngoài. Muốn nói tình nghi, thì từ tổng biên tập trở xuống, đều bị tình nghi. Hơn nữa, trong lòng chỉ đoán già đoán non thì không có tác dụng gì. Làm việc gì cũng phải có chứng cứ.
Yến Thạch thổi vào đầu mũi bạn gái, y thích bạn gái của mình tinh khiết không có mưu cơ. Gã dắt bạn gái đi đến trước máy tính, chỉ vào màn hình nói:
- Em xem, nhà chuẩn bị kết hôn của chúng ta có rồi đấy.
Hai giờ chiều, tại mục tin tức trên mạng tại Liêu Dương, một đĩa video được đăng tại một vị trí dễ làm người xem chú ý. Chỉ trong giờ, số lượng người xem đã phá vỡ con số hàng chục người. Những trang web lớn tựa như ngửi được mùi máu tươi giống như cá mập bình thường điên lên lao tới, đem món thịt béo bở nhai ngấu nghiến, sau đó đem về trang web riêng của mình để chia sẻ thông tin. Mà lúc này, Tổng biên tập chương trình của đài truyền hình thành phố Cẩm Bình đang cẩn thận gọt giũa lại chương trình thuyết pháp kỳ này để làm vừa lòng cấp trên. Lúc này Diệp Tử Thanh, Tề Vũ Nhu, Helen, Lan Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, thoải mái thỏa thích mà nói chuyện với nhau. Còn ở cục Công an thành phố, Phó cục trưởng đang trong phòng làm việc say sưa ngủ, tiếng ngáy vang lên không ngừng.
Video mới xuất hiện, không thể nghi ngờ khiến đông đảo cư dân mạng đang theo dõi vụ án phóng hỏa giống như tiêm vào một liều thuốc trợ tim.
- Đầu tiên tôi phải nhấn mạnh một chút, là người phụ trách vụ án phóng hỏa, tôi cho tới bây giờ vẫn chưa nói qua, cũng chưa biểu đạt qua ý "tra ra manh mối, mọi chuyện rõ ràng".
Tuy rằng Lương Thần trong toàn bộ chương trình, đối với vụ án phóng hỏa án chỉ nói một câu, nhưng rất rõ ràng, câu nói này cũng đủ biểu hiện ra lập trường của Lương Thần. Do đó cũng hoàn toàn phủ định vụ án phóng hỏa ở Cẩm Bình đã được phá.
"Đối với những cán bộ tham ô tham nhũng, dân chúng không thể phê phán, bởi vì dân chúng không có "mũ ô sa"; Đối với những thương nhân bất nhân, dân chúng cũng không thể phê phán, bởi vì dân chúng không có ngàn vạn lần tài sản; chúng ta không thể phê bình người gây ra tai họa giao thông, bởi vì chúng ta không phải lái xe; chúng ta không thể phê phán lòng dạ hiểm độc tiểu thương, bởi vì chúng ta cũng không phải xuât thân từ người kinh doanh cá thể. Thậm chí chúng ta đi nhà hàng dùng cơm, đồ ăn bưng lên còn tệ hơn đồ ăn cho heo, chúng ta cũng không thể dị nghị, bởi vì chúng ta không phải là đầu bếp".
- Tôi là người của dân, cho nên tôi không dám đặt mình đối lập với dân chúng. Tôi lại càng không muốn mình bị bêu danh sau lưng, nhận hết sự nguyền rủa của mọi người.
- Giáo sư Vương, ngài dường như cũng quên, làm chuyên gia học giả, từng lời nói hành động của các người trước tiên đều lấy đạo đức làm thước đo, mà không nên lấy câu "Phải có lối suy nghĩ tinh anh, mà không có đạo đức tinh anh" làm thước đo. Những lời nói như vậy vô cùng sai lầm. Bánh mỳ có trứng muối, nạc heo, lại kèm theo chất phụ gia nhuộm màu. Tất cả đều rất có tư duy, nhưng không đạo đức. Làm người phải lấy đạo đức làm điểm mấu chốt
Trong chương trình, Phó Cục trưởng Công an trẻ tuổi dùng ngôn ngữ sắc bén bẻ lại khiến hai giáo sư á khẩu không trả lời được. Hắn vẻ mặt bì bị, giọng nói khàn khàn, nhưng mà mỗi câu mỗi từ trong miệng hắn thốt ra đều tràn ngập sự sắc bén khiến cho người khác phải thương tích đầy mình.
Cư dân mạng sẽ dùng những lời nói kịch liệt nhất để thể hiện lòng căm thù đối với một người, cũng sẽ dùng ngôn ngữ cuồng nhiệt nhất để biểu đạt sự tôn kính đối với một người và dùng những văn tự ca ngợi tán dương lên tới tận mấy xanh. Đây là phương thức biểu đạt tình cảm trong lòng duy nhất mà cư dân mạng giãi bày.
Một ID tên là 'Lương Phấn' trên mạng phúc đáp:
- Tôi quyết định trở thành fan hâm mộ Phó Cục trưởng Lương Thần, lý do như sau. Thứ nhất, anh ấy có gan nói chuyện; thứ hai, lời nói của anh ấy đại diện cho tiếng lòng của mọi người; thứ ba, phong cách ngôn ngữ hài hước châm chọc, miệng lưỡi sắc sảo; thứ tư, phong độ thật tốt; thứ năm, anh ấy có sức hấp dẫn vô song; thứ sáu, tạm thời còn chưa nghĩ ra, lầu dưới bổ sung tiếp….
- Thứ bảy, hai mắt đầy tơ máu, quần áo nhăn nhúm, trên miệng còn dính mẩu bánh mì môi.
ID Thúy Hoa trên mạng bổ sung thêm.
- May mắn lầu là Thúy Hoa chứ không phải Như Hoa.
- Ông nội của tôi vừa xem, liền nói một câu "Chà, chàng thanh niên này làm quan tốt đấy".
- Video này từ đâu tới? Thật sự là kỳ lạ! Làm sao mà một video được tung lên mạng lại không có ý thổi phồng?
- Lầu mời xem hình dáng miệng của tôi khi phát âm.
- Đề nghị mọi người đừng lãng phí nước miếng, ngu ngốc như lầu thì tốt rồi.
- Tôi nói một câu, nội dung cuộn video này đều là sự thật. Chương trình tọa đàm này, học viên chúng tôi bao gồm tôi ở bên trong cùng không ít bạn học đi đến tận trường quay để xem. Điện thoại của chúng tôi đều bị tịch thu, chính là vì phòng ngừa có người chụp ảnh lén. Tôi cũng rất kỳ lạ không biết đoạn video này tuồn ra ngoài như thế. Trong chương trình phát trên truyền hình của thành phố Cẩm Bình chúng tôi căn bản không có phát.
- Lầu , điện thoại các người đều bị tịch thu hả? Haha, xem ra một số lãnh đạo thành phố Cẩm Bình nóng nảy rồi. Không biết xem xong cuốn băng này, lãnh đạo thành phố các người có cảm tưởng gì?
- Tôi cảm thấy vụ án này, càng muốn che càng che không được. Phó Cục Trưởng Lương khẳng định sẽ điều tra ra manh mối.
- Không đồng ý với quan điểm của . Nhóm lãnh đạo thành phố Cẩm Bình khẳng định sẽ không để cho Phó Cục trưởng Lương Thần tiếp tục điều tra. Khoảng thời gian trước đó chẳng phải Phó Cục trưởng Lương được bố trí làm báo cáo gì sao? Lãnh đạo nếu muốn đối phó người thì đều có cách cả.
- Nhược Nhược muốn một câu hỏi, mọi người cảm thấy Phó Cục Trưởng Lương sẽ bị mất chức không?
- Nếu Phó cục trưởng Lương bị giáng chức, tôi sẽ mang cả bao thuốc nổ đặt ở cổng chính của Ủy ban thành phố Cẩm Bình.
- Hiện tại mọi sự rắc rối lớn như vậy, một số lãnh đạo thành phố Cẩm Bình chỉ cần không ngu ngốc, tạm thời sẽ không sẽ không động đến Phó Cục trưởng Lương. Tuy nhiên, khó có thể nói được sau khi trận gió này qua đi, có câu nói sau thu sẽ tính sổ thì tất cả mọi người đều sẽ hiểu.
- Tôi muốn lãnh đạo thành phố Cẩm Bình, thăng chức cho Lương Thần lên Ủy ban Chính trị Pháp luật hay ban Tuyên giáo. Đây chỉ là một hư chức mà thôi, cứ bảo là công tác cần. Việc này vừa có thể ngăn chặn miệng của mọi người, lại có thể di dời khối chướng ngại vật là Phó Cục trưởng Lương đi, sau đó giống như đã nói, sau thu sẽ tính sổ.
- May mắn không phải lãnh đạo thành phố Cẩm Bình, nếu không Phó Cục trưởng Lương gặp nguy rồi.
- Chỉ mong lãnh đạo thành phố Cẩm Bình không cần giống thông minh như vậy.
Vào thời điểm cư dân mạng đang thảo luận, Lương Thần xoa con mắt ngồi dậy từ ghế sofa. Duỗi cái lưng lười lười, ngắm nhìn đồng hồ báo thức trên tường, phát hiện đã bốn giờ rưỡi chiều. Buổi sáng chỉ gặm bánh mì, giữa trưa lại không ăn, bao tử trống rỗng giờ phát ra một trận kháng nghị.
Dùng nước lạnh lau mặt, từ trong ngăn kéo lấy ra một dao cạo râu chạy bằng điện, lại thay đổi bộ áo sơ mi cảnh sát. Lương Thần lúc này mới mở khóa cửa, chuẩn bị đi căn tin ăn một chút gì. Mới vừa mở cửa ra, hắn liền phát hiện tại cửa hành lang, có một phụ nữ trung niên khoanh tay bước đi thong thả qua lại.
Người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ bình thường, tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, dáng vẻ thùy mị, khuôn mặt tĩnh lặng, tuy là bước đi thong thả không chút để ý, nhưng tự nhiên toát ra một vẻ quan uy khiến người khác không thể tiếp cận.
- Bí thư Khâu.
Lương Thần há miệng thở dốc, kinh ngạc mà nhìn vị nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật trước mặt. Vì sao Bí thư Khâu lại đến đây? Đến đây lúc nào? Xem dáng vẻ, dường như là nãy giờ ở ngoài cửa chờ hắn.
Khâu Lĩnh Mai vẻ mặt sáng láng liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi, thản nhiên hỏi:
- Ngủ đủ giấc chưa?
- Ngủ, ngủ đủ rồi.
Lương Thần xấu hổ mà cười cười, vội vàng rút thân mình, né qua một bên nói:
- Bí thư mời bà vào trong.
Khâu Lĩnh Mai bước vào văn phòng, trực tiếp đến bàn làm việc trước, liếc một cái thấy đường dây điện thoại đã bị rút ra khỏi điện thoại, mặt không chút thay đổi nói:
- Điện thoại di động tắt máy, điện thoại bàn gọi cũng không được. Tiểu Lương, dáng vẻ kiêu ngạo của cậu hiện tại càng lúc càng lớn, yêu cầu Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tôi đây phải đích thân đến đây mời cậu.
- Bí thư Khâu, bà đến đây lâu chưa? Bà có thể cho người gõ cửa, kêu tôi dậy mà.
Lương Thần ngượng ngùng nói.
- Đợi cũng không lâu, không đến một giờ mà thôi.
Khâu Lĩnh Mai khóe môi nhíu nhíu:
- Ở ngoài cửa có thể nghe được tiếng ngáy của cậu. Biết cậu đang ngủ say nên không làm phiền.
- Thật xấu hổ, để bà đợi lâu như vậy, lần sau đến cứ quát gọi tôi là được.
Lương Thần ngây người, hắn không nghĩ tới vị nữ thủ trưởng này lại đứng ngoài cửa đợi gần một tiếng đồng hồ. Lập tức không cần nghĩ ngợi nói.
- Còn muốn lần sau? Khâu Lĩnh Mai mỉm cười, vỗ ngực đối phương nói:
- Cũng chính là tôi, nếu đổi thành Bộ Trưởng Khổng đến đây, không đem cái cửa phòng làm việc của cậu phá đi mới là lạ.
Vừa dứt lời, chợt nghe một âm thanh thầm thì truyền vào trong tai.
- Chưa ăn cơm chiều phải không?
Khâu Lĩnh Mai cười hỏi.
- Buổi sáng chỉ ăn mỗi ổ bánh mì.
Lương Thần thản nhiên cười nói:
- Giữa trưa cũng chưa ăn, đang chuẩn bị đến căn tin ăn cái gì đó.
- Được rồi, đi theo tôi. Vừa lúc cũng có chuyện muốn bàn bạc với cậu.
Khâu Lĩnh Mai lắc đầu, sửa lại cổ áo của đối phương. Sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Không gian nhà hàng Bạch Vân thật thư thái, Lương Thần bên trái là dĩa tôm Long Tỉnh, bên phải là cá nhúng giấm chua Tây Hồ, lại còn uống thêm một bát canh Tống tẩu ngư. Một bàn đồ ăn, Bí thư Khâu căn bản chưa ăn thử hết mấy món, toàn bộ đồ ăn đã bị Lương Thần cho hết vào bụng. Nhìn hắn ăn như gió cuốn mây tan, Khâu Lĩnh Mai trên mặt hiện ra nụ cười dịu dàng, trong lòng âm thầm nghĩ, bà nếu có một đứa con xuất sắc như vậy, thật là tốt biết bao, nhưng hiện tại bà chỉ có hai cô con gái.
- Vì khen ngợi cậu trong chuyên án có biểu hiện xuất sắc, bộ máy lãnh đạo thành phố nhất trí thông qua, quyết định thăng nhiệm cậu làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố, cấp bậc chính. Quyết định bổ nhiệm sẽ được ban hành trong hai ngày.
Khâu Lĩnh Mai rót thêm trà vào ly, giọng diệu thong thả nói.
Khụ khụ! Lương Thần không kìm nổi một trận ho khan, thiếu chút nữa đã phun thức ăn đầy trong miệng ra ngoài. Rõ ràng, hắn bị tin tức kinh người này làm cho sốc.
Khâu Lĩnh Mai đưa hắn một miếng giấy ăn, lại rót thêm trà vào trong ly, như cười như không nói:
-Trong một vài ngày tới, cậu là cấp phó của tôi, tuy nhiên nhìn bộ dáng của cậu, dường như là không cam tâm tình nguyện.
Tiếp nhận giấy ăn xoa xoa khóe miệng, lại uống ngụm trà, Lương Thần vẻ mặt dần dần khôi phục bình tĩnh. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mở miệng nói:
- Ai sẽ tiếp nhận vị trí chức vụ của tôi?
- Tạm thời còn chưa quyết định. Tuy nhiên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Kiều đề nghị tôi đề cử đồng chí Vương Thụ Ba. Tiểu Lương, cậu cảm thấy người này như thế nào?
Khâu Lĩnh Mai nhoẻn miệng cười.
- Không được tốt lắm.
Lương Thần cứng rắn mà hồi đáp, sau đó ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người phụ nữ, dường như rất ngây thơ hỏi:
- Bí thư Khâu, bà và Vương Phục Sinh kia là một phe phải không?
- Cậu cảm thấy phải không?
Khâu Lĩnh Mai cười hỏi lại một câu:
- Nếu ví tôi đứng cùng một phía với Bí thư Vương, Tiểu Lương cậu lại là đứng ở phía đối lập? Tôi chỉ đoán một chút, cậu có thể trả lời hay không trả lời, cậu đứng về phía pháp luật và công lý, đúng không?
Lương Thần hừ lạnh một tiếng, cũng là không nói gì. Hắn đối với vị nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật vẫn giữ lại vài phần tôn kính. Có lẽ đối phương thật sự là đồng bọn với Vương Phục Sinh, nhưng mối quan tâm của bà ấy đối với hắn cũng không phải giả vờ. Cho nên hắn trong bụng cũng không chứa những ngôn từ quá khích, cũng không hề phát cáu.
- Buồn bực? Vậy thì uống hai ly.
Nhìn vẻ mặt buồn bực, mày chau lại của hắn, Khâu Lĩnh Mai âm thầm lắc đầu, sau đó đứng dậy mở cửa phòng, gọi nhân viên phục vụ. Không bao lâu, nữ nhân viên phục vụ đã đem đến hai bình Lão Diếu.
Lương Thần thật sự chán nản, cũng chưa đợi Khâu Lĩnh Mai mời rượu, một ly tiếp một ly cứ đổ vào trong miệng. Một mặt là vì tin tức thăng chức đột nhiên đến, mặt khác là nghĩ đến buổi tối về nhà, khả năng còn đối mặt với sự nghi v