Trong văn phòng của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật thành ủy, Cục trưởng Trình Như Hải của Cục quản lý đô thị hung hăng như gà chọi, trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên sofa. Người đàn ông trẻ tuổi không tỏ thái độ, duy trì giọng nói không quá nghiêm túc cũng không quá khô khan, rất chân thành hướng đến nữ Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật báo cáo từ đầu đến cuối sự việc.
Khi Lương Thần đến văn phòng của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Trình Như Hải đã ở đó. Tuy rằng không được nghe những lời nói của Cục trưởng Trình, nhưng Lương Thần có thể nghĩ ra được, đối phương khẳng định là đem cả chậu phân đổ lên người Cục công an thành phố.
Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai cảm thấy có chút đau đầu. Theo những lời nói của hai người này, một người thì nói Cục công an ỷ thế hiếp người, can thiệp vào việc chấp pháp của nhân viên quản lý đô thị, một người lại nói nhân viên quản lý đô thị chấp pháp thô bạo, không quan tâm đến luật pháp, ngang nhiên dùng côn cảnh sát để đánh cảnh sát. Người này nói Cục quản lý đô thị có sáu người bị trọng thương, người kia nói Cục công an có mười cảnh sát đang phải cấp cứu, còn không biết có thoát khỏi nguy hiểm hay không. Hai người đều một mực khẳng định, trách nhiệm thuộc về đối phương còn mình thì bị ức hiếp, yêu cầu Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật phải ra mặt phán xử công bằng.
- Mặc kệ ai đúng ai sai, trong sự kiện xung đột này đều lộ ra tính kỷ luật và tổ chức của cảnh sát Cục công an thành phố và nhân viên Cục quản lý đô thị chưa cao. Các anh thân là người phụ trách hai Cục, phải lấy đó làm bài học, tăng cường giáo dục tư tưởng chính trị cho nhân viên của mình, tránh để phát sinh những sự việc như thế này.
Khâu Lĩnh Mai vẻ mặt nghiêm túc phê bình hai người một câu, sau đó phất phất tay nói:
- Các anh về trước đi, làm tốt công tác chữa trị cho các nhân viên bị thương đã. Còn chuyện này tôi sẽ cùng với Phó chủ tịch thành phố Trương bàn bạc một chút rồi sẽ thông báo kết quả xử lý.
Ý tứ này chính là muốn đuổi khách. Lương Thần và Trình Như Hải ra đến cửa phòng thì trừng mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng "hừ" lạnh một tiếng rồi xoay người đi theo hai hương ngược nhau. Đi không quá hai bước, di động của Trình Như Hải chợt reo vang. Tiếp điện thoại, nghe xong hai câu, khuôn mặt béo núc ních của ông ta tím lại như quả cà, không để ý đây là tòa nhà của Thành ủy, hướng về phía bóng dáng trên hành lang hổn hển nói:
- Lương Thần, đồ khốn kiếp, dừng lại cho bố mày.
Lương Thần cũng không quay đầu lại mà đi vào thang máy, lấy tay ấn số 1, cửa thang chậm rãi đóng lại, ngăn cách với ánh mắt sắc nhọn như có thể giết người từ xa phóng tới. Hắn đã đoán được vì sao vị Cục trưởng Trình này bỗng nhiên nổi trận lôi đình, phỏng chừng là tin tức mấy nhân viên bị thương của Cục quản lý đô thị từ bệnh viện trung tâm thành phố được đưa về Cục công an đã lọt vào tai đối phương.
- Trình Như Hải, ông la hét cái gì thế?
Phía sau truyền tới một thanh âm uy nghiêm khiến cho Cục trưởng Trình đột nhiên phát sốt, quay đầu lại nhìn khuôn mặt âm trầm của Phó chủ tịch thường trực thành phố Trương, ông ta không khỏi thấy oan ức, gương mặt già nua đỏ bừng lên.
- Ông biến nơi đây thành chỗ của mình từ khi nào thế? Đây là Thành ủy, không phải là Cục quản lý đô thị.
Phó chủ tịch thành phố Trương đang muốn đến tìm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, mới vừa bước từ thang máy ra, chợt nghe Trình Như Hải đang la hét, lập tức nổi giận liền tiến đến khiển trách.
- Phó chủ tịch Trương, Phó chủ tịch Trương, ngài…ngài phải làm chủ cho tôi.
Trình Như Hải nước mắt vòng quanh, giọng nói mang theo vài phần nức nở nói.
Các cửa phòng làm việc trên tầng 5 không hẹn mà cùng bật mở, một loạt cái đầu ngó ra xem. Đến khi nhìn thấy bóng dáng của Phó chủ tịch thành phố Trương thì mới nhất loạt rụt vào, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên.
- Ông xem ông đi, còn ra cái bộ dạng gì nữa. Có gì thì đến văn phòng nói chuyện.
Nhìn Trình Như Hải gần năm mươi tuổi mà vẻ mặt oan ức như trẻ con đánh mất búp bê, Phó chủ tịch Trương vừa bực mình lại vừa buồn cười, giơ tay dắt đối phương đi vào văn phòng của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai.
Quay lại văn phòng, Cục trưởng Trình ngồi trên sofa, nước mắt lưng tròng hướng về phía hai vị lãnh đạo Thành ủy kể ra nỗi uất ức và phẫn uất trong lòng:
- Sáu đồng chí bị thương của Cục quản lý đô thị chúng tôi vừa rồi đều bị ép quay về Cục công an. Lương Thần, hắn…hắn cũng quá hống hách, không coi ai ra gì. Bí thư Khâu, Phó chủ tịch thành phố Trương, các vị nói một câu công bằng. Như vậy có phải là ức hiếp người quá đáng hay không?
Bí thư Khâu và Phó chủ tịch thành phố Trương ngơ ngác nhìn nhau. Nếu Lương Thần đúng như lời Trình Như Hải nói thì quả thực là quá hống hách. Chân trước vừa đến Thành ủy đối chất cùng Trình Như Hải, chân sau vừa rời khỏi đã phái người đến bắt nhân viên của Cục quản lý đô thị. Thằng nhóc này quả là bao che khuyết điểm cho người nhà, nửa điểm nhún nhường cũng không làm được.
- Lão Trình à, ông cứ về trước đi. Tôi sẽ gọi điện cho Lương Thần nói anh ta thả người.
Phó chủ tịch Trương an ủi đối phương hai câu, trong lòng cũng rất phiền não. Trình Như Hải tốt xấu gì cũng là cấp Cục trưởng, lại đã trên năm mươi tuổi rồi, bị một tên miệng còn hôi sữa ép thành như vậy, thật sự là rất đáng uất ức.
- Biết gì chưa? Chiều nay Cục trưởng Trình của Cục quản lý đô thị đứng ở hành lang la hét, bị Phó chủ tịch thành phố Trương nói cho một trận.
- Có việc đó sao? Vị cục trưởng Trình này bị cái gì kích động đến thế?
- Nghe nói là Cục công an và Cục quản lý đô thị không biết vì sao lại ẩu đả với nhau khiến nhiều người bị thương phải đưa đi viện. Cục trưởng Trình và Phó cục trưởng Lương đến Thành ủy tìm Bí thư Khâu phân xử. Kết quả là chân vừa mới bước ra khỏi cửa thì Phó cục trưởng Lương phái người đến bắt toàn bộ những nhân viên của Cục quản lý đô thị tham gia cuộc ẩu đả đó.
- Cái vị Phó cục trưởng Lương đó cũng thật là ngông cuồng, không cho Cục trưởng Trình chút thể diện nào.
- Người ta vừa mới phá được đại án, nghe nói hai ngày nữa Tỉnh sẽ trao thưởng khen ngợi Cục công an thành phố, liệu có thể không đắc ý sao? Hơn nữa mới hai lăm tuổi đã là Phó cục trưởng, nói là không có hậu thuẫn lớn thì ai tin.
Chuẩn bị tan làm, mấy nhân viên phòng Tổng hợp của Ủy ban Chính trị Pháp luật vừa thu dọn đồ đạc, vừa bàn luận về sự việc kỳ lạ ngày hôm nay. Chuyện về cuộc xung đột giữa Cục công an và Cục quản lý đô thị gần như đã truyền khắp toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Ngay cả chuyện Cục trưởng cục quản lý đô thị bị thất thố buổi chiều cũng đang truyền nhanh một cách chóng mặt. Không biết ở đâu phát ra tin tức như thế này: Cục trưởng Cục quản lý đô thị Trình Như Hải và Phó cục trưởng cục công an Lương Thần đã đánh nhau một trận tại thành ủy. Kết quả là Cục trưởng Trình không địch lại được nên ngồi khóc tại chỗ.
Đang trên đường trở về, Lương Thần nhận được điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Đối với chuyện các nhân viên bị thương của Cục quản lý đô thị bị bắt đi, Lương Thần tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng trong điện thoại, Bí thư Khâu tỏ vẻ thản nhiên nói:
- Tiểu Lương, mặc kệ cậu có biết gì hay không, về đến nơi lập tức thả người ra. Chuyện này làm lớn ra dù sao cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Lãnh đạo đã trực tiếp ra lệnh, Lương Thần không thể không nghe. Chỉ có điều hắn về đến nhà rồi mới điện thoại cho Phó chi đội trưởng Lô Dũng, lệnh cho đối phương thả người.
Đêm khuya, tại bệnh viện trung tâm thành phố. Mưu Dịch Sương ngồi ở băng ghế dài trên hành lang, khoanh tay, nhắm hờ mắt. Từ khi Lý Bình nhập viện, y vẫn là người canh giữ ở cửa phòng bệnh, chịu trách nhiệm bảo vệ vợ chồng Lý Bình, Tôn Tiểu Hồng. Y biết, Lý Bình chính là người biết rõ vụ phóng hỏa năm trước, là nhân chứng rất quan trọng trong toàn bộ vụ án. Mà chủ mưu của vụ án này nhất định sẽ không muốn Lý Bình tỉnh lại để cung cấp chứng cớ cho cảnh sát.
Trong hành lang, một tiếng bước chân khẽ khàng truyền đến. Dưới ánh đèn hơi tối, một bóng dáng cao gầy in trên mặt đất, lay động theo từng tiếng bước chân. Một nữ y tá mặc đồng phục, tay cầm khay dụng cụ, hướng về phòng bệnh số 304 đi tới.
Tay nữ y tá vừa nắm vào cánh cửa thì nghe từ phía sau một giọng nói lạnh lùng truyền tới:
- Đợi đã, cô muốn làm gì vậy?
Nữ y tá xoay người, đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang hiện rõ vẻ bất mãn, mở miệng đáp:
- Đương nhiên là truyền dịch cho người bệnh.
- Người lần trước tới không phải cô.
Đôi mắt Mưu Dịch Sương sắc nhọn như chim ưng, thanh âm lộ ra một loại sát khí lạnh lùng:
- Cô mặc đồng phục của Ngô Hân nhưng cô không phải là cô ấy.
- Sao anh lại phiền phức thế nhỉ? Tôi và Ngô Hân là chị em tốt, đêm nay cô ấy có việc, tôi làm giúp cô ấy một chút. Anh đừng có làm ồn ào để cho lãnh đạo biết đấy.
Nữ y tá mở to mắt, dường như rất không hài lòng với người đàn ông phiền nhiễu này.
- Chị em tốt?
Trong ánh mắt tràn đầy vẻ trào phúng, Mưu Dịch Sương mỉm cười, cánh tay vươn ra nhanh như chớp, đánh về phía mặt nữ y tá, miệng quát:
- Đáng tiếc cô là nội gián!
"Nữ y tá" nhanh chóng lùi về phía sau. Trong khi lùi lại thì đồng thời hất khay dụng cụ về phía người cảnh sát trẻ, một con dao găm sáng lóa xuất hiện trên tay.
Một quyền đánh ra, chuẩn xác trúng vào chiếc khay. Bình chứa dịch rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn chói tai, đồng thời chiếc khay chịu lực quyền kình chấn động, xoay tròn hướng về phía mặt "nữ y tá" bay đến. "Nữ y tá" bất ngờ không kịp đề phòng, má phải bị một góc chiếc khay đập trúng, không kìm được hô lên một tiếng. Khẩu trang rơi ra, lộ ra một khuôn mặt thanh tú tái nhợt, có vẻ như là phụ nữ nhưng cũng có vẻ không hẳn là phụ nữ.
Mặt đối mặt khiến "nữ y tá" trong lòng thất kinh, đảo mắt, quyết định thật nhanh, tuột luôn đôi giày cao gót trên chân rồi xoay người bỏ chạy. Mưu Dịch Sương hừ lạnh một tiếng, thân hình như mũi tên rời cung, lao nhanh đến phía sau "nữ y tá", một chưởng như đao bổ thẳng xuống gáy đối phương.
Cảm thấy được nguy hiểm, "nữ y tá" thân hình đột nhiên sụp thấp xuống, ngay tại tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc đã tránh được một đòn hung ác. Nhưng vừa lăn tới góc tường, "nữ y tá" cảm thấy trước mắt một bóng người chợt lóe, ngay sau đó bụng truyền đến một trận đau nhức, toàn bộ thân hình như bay lên, đập mạnh vào vách tường rồi "bịch" một tiếng lại ngã lăn trên mặt đất.
Trên khóe miệng "nữ y tá" xuất hiện những giọt máu tươi, tay ôm bụng, trước mắt xuất hiện màu đen dày đặc. Bị một chưởng này của đối phương, lục phủ ngũ tạng của gã dường như đã bị đảo lộn, miệng há một lúc lâu mới vất vả thở ra được. Thật là khủng khiếp, gã hoàn toàn không có cơ hội trả đòn đã bị viên cảnh sát trẻ đánh ngã. Nhất định không phải là cảnh sát bình thường.
Mưu Dịch Sương chậm rãi đi tới. Con dao găm trong tay đối phương đối với y căn bản không có nửa điểm uy hiếp. Nếu không phải muốn bắt sống thì một cước vừa rồi cũng đủ để đoạt mạng người kia rồi.
Bỗng dưng, y phát hiện trên khuôn mặt đối phương lộ ra một tia cười quỷ dị. Trong tai truyền đến một tiếng kêu bi thương từ phòng bệnh, trong lòng y lập tức trầm xuống. Hỏng rồi, y đã bị lừa.
- Anh đây.
Lương Thần mỉm cười đáp, không để ý phía sau lưng đau buốt, cúi người xuống, để bàn tay mềm mại của cô gái âu yếm trên mặt hắn.
- Chúng ta không sao, thật sự là tốt quá.
Ngón tay Lan Nguyệt chạm đến râu của chàng trai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ vui mừng từ đáy lòng. Cô sợ chàng trai chết, cô cũng sợ chính mình chết, cô không muốn sống trong thế giới không có Lương Thần.
Trong mắt Lương Thần ngấn lệ long lanh, hắn nhớ tới lời Diệp Tử Thanh từng nói với hắn.
- Trên thế giới này có thể bất chấp tất cả mà bao dung anh, không phải Thanh Oánh, không phải em, cũng không phải dì và Liên Tuyết Phi, mà là Lan Nguyệt.
- Tiểu Thần ca, lần này là anh nợ em.
Nhận thấy giữa ngón tay ẩm ướt, Lan Nguyệt trong lòng đầy tình cảm ấm áp, ngón tay lướt qua môi chàng trai, tươi cười lộ vẻ giảo hoạt:
- Về sau bất kể em có yêu cầu gì, anh đều phải đáp ứng. Không được ác với em, cũng không được chối không nhận lỗi, có nghe rõ không?
- Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.
Giọng nói Lương Thần đầy nghẹn ngào. Hắn úp mặt vào lòng bàn tay cô gái, gật đầu lia lịa.
Trong buồng điều trị bao phủ bởi sự tĩnh lặng, hai tay Lan Nguyệt cẩn thận vuốt ve mái tóc và khuôn mặt chàng trai. Thật là tốt, nếu không phải cô bị thương, Tiểu Thần ca chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn mà để mặc cô đùa nghịch như vậy. Cảm giác này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc
- Tiểu Nguyệt, em thấy anh từ chức có được không?
Thật lâu sau, Lương Thần ngẩng đầu, trên mặt mỉm cười:
- Như thế sẽ có thời gian cùng em đi chơi. Không phải em muốn đi Hải Nam sao? Chờ vết thương em lành lại, xuất viện chúng mình sẽ đi.
- Vì sao phải từ chức?
Đôi mắt sáng của Lan Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp đó dường như nhớ tới điều gì, cô lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khẽ tươi cười:
- Từ chức không tốt, Tiểu Thần ca mặc trang phục cảnh sát nhìn đẹp nhất. Hơn nữa, có người ca ca làm quan lớn, nói ra đi đâu đó cũng có tí sĩ diện.
- Có ca ca là tỉ phú không phải cũng giống thế sao?
Lương Thần cười hỏi.
- Dù sao cũng không giống.
Lan Nguyệt tiếp tục lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nhanh nhẹn nắm chặt bàn tay chàng trai, hạ giọng nói:
- Anh không được từ chức, không phải anh còn phải đáp ứng em sao. Nhất định phải làm lớn, Cục trưởng, Giám đốc sở...Đến lúc đó xem ai còn dám không dọn cỗ mời anh?
Sau một hồi lâu im lặng, Lương Thần đáp lại ánh mắt chờ đợi của Lan Nguyệt, nhẹ nhàng mỉm cười, hắn quay về nắm bàn tay nhỏ bé của đối phương, thấp giọng nói:
- Được, nghe lời Tiểu Nguyệt, chúng ta làm quan lớn.
Trong thời kỳ truyền thông quảng bá phổ biến, muốn che dấu tin tức vô cùng khó khăn. Việc Lương Thần và Lan Nguyệt bị thương, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm ở Liêu Dương xa như vậy cũng biết. Lúc này, Diệp Thanh Oánh đã có bầu năm tháng, cô dưới sự tháp tùng của mẹ lên chuyên cơ bay thẳng tới Cẩm Bình. Cùng đến còn có đám người bố mẹ, cậu mợ, em họ Lương Thần.
Nhìn người nhà ngồi đầy phòng, Lương Thần thở dài. Cha mẹ tuổi đã cao, hơn nữa tim của mẹ cũng không còn tốt, mà Thanh Oánh lại đang mang bầu trong người, cho nên hắn rất không muốn người thân vì mình và Lan Nguyệt mà lo lắng.
Vợ chồng Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa ngồi bên trái, mẹ con Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh ngồi bên phải, vừa rồi nghe bác sỹ nói mới biết được Lan Nguyệt đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, lúc này lại nhìn trạng thái tinh thần Lương Thần có vẻ rất tốt, gánh nặng trong lòng họ mới coi như được trút xuống.
Lương Thần đã hơn một tháng không gặp Thanh Oánh. Thanh Oánh đã trở thành một người mẹ mẫu mực, bụng lộ ra tương đối rõ ràng, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh lịch toả sáng mẫu tính dịu dàng. So sánh với trước khi mang bầu, thân hình cô hiện tại hơi đẫy đà, nhưng hiện ra một vẻ đẹp châu tròn ngọc sáng khác với trước kia.
Đứng ở bên cạnh Thanh Oánh, Vương Phi điện hạ vẫn lộng lẫy như trước, mái tóc đen tuyền búi cao, dung nhan xinh đẹp không lưu lại dấu vết của năm tháng, đường cong cơ thể vẫn hoàn mỹ như trước, phô bày hoàn hảo sự chín chắn đầy vẻ ùy mị thướt tha rung động lòng người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trong đôi mắt đẹp đang hướng về phía Lương Thần cũng tràn đầy sự quan tâm, lo lắng và nhớ nhung. Chỉ khác là một người không cần che giấu, người kia lại phải nhắc nhở mình tự kiềm chế.
Ngày tháng , Ủy ban tỉnh Giang Nam ra quyết định bổ nhiệm nguyên Giám đốc Sở văn hóa tỉnh Tống Thái Bình làm Bí thư Thành ủy Cẩm Bình. Nhưng ngay vào ngày , một tin tức truyền tới, đặt dấu chấm hết cho vụ án phóng hỏa phong ba Bách Hưng Lâu.
"Sáng hôm nay, trong một căn biệt thự thuộc khu biệt thự Hồng Diệp thành phố Cẩm Bình, một đôi nam nữ được phát hiện đã chết ở bên trong. Cảnh sát tỉnh Giang Nam xác nhận, người đàn ông bị chết là Vương Căng, chính là người bị tình nghi phạm tội đang lẩn trốn trong vụ phóng hỏa, người phụ nữ bị chết là một người họ Ôn".
Bất kể từng là chấn động một thời cỡ nào, phong ba cuối cùng sẽ có ngày bình ổn. Ngày tháng , toà án nhân dân thành phố Cẩm Bình ra phán quyết đầu tiên, chiếu theo pháp luật tuyên án tử hình đám người Trương Hào, Hà Tuấn, Trịnh Hổ, Đường Tùng, tuyên án tử hình Tưởng Vinh Hoa, hoãn thi hành hai năm. Từ công tố trên viện kiểm sát đến thụ lí tòa án thẩm phán chỉ trong thời gian một tháng, có thể nói là hiệu quả nhất từ trước tới nay ở thành phố Cẩm Bình.
Vụ án phóng hỏa phong ba khiến nhân dân cả nước nhớ tới một thành phố Cẩm Bình không danh tiếng này, nhớ tới một Phó cục trưởng Công an trẻ tuổi nhiệt huyết. Mặc dù phong ba đã dần dần bình ổn, nhưng truyền thông vẫn chú ý tới Cẩm Bình, vẫn đang trong vòng nhạy cảm. Giống như một người đã làm kẻ trộm, khi người xung quanh đánh giá anh ta, luôn không khỏi có hoài nghi và tâm lý ấn tượng ban đầu.
Ngày tháng , trong phiên thứ của Hội nghị thường vụ lần thứ của Hội đồng nhân dân thành phố Cẩm Bình, nguyên Chủ tịch quận Tuyên Trạch thành phố Giang Sở tỉnh Giang Nam Trâu Lâm Duệ được bổ nhiệm làm Phó Chủ tịch thành phố Cẩm Bình. Sự bổ nhiệm nhân sự thoạt nhìn có vẻ bình thường như vậy nhưng lại khiến cho một số đơn vị truyền thông tin tức nghi ngờ.
"Trâu Duệ Lâm, nam, dân tộc Hán, người Giang Sở tỉnh Giang Nam. Tháng năm , tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh, học vị thạc sĩ quản lý, năm gia nhập Đảng, tháng năm bắt đầu làm việc. Nhiều lần đảm nhiệm chức Chủ nhiệm uỷ ban kiến thiết thành phố Giang Sở tỉnh Giang Nam, Phó cục trưởng cục quản lý quy hoạch thành thị, Ủy viên thường vụ Quận ủy Tuyên Trạch thành phố Giang Sở, Phó chủ tịch quận, Phó bí thư Quận ủy Truyên Trạch, Phó chủ tịch quận, Phó bí thư Quận ủy, Chủ tịch quận, Bí thư Đảng ủy quận. Tháng năm , nhậm chức Phó chủ tịch thành phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam".
Phó giám đốc sở tuổi, quả thật rất chói mắt. Nhưng trên thực tế, trong phạm vi cả nước, người có thể thu hút sự quan tâm của mọi người như Trâu Duệ Lâm không phải không có. Ví dụ như Diệp Hạo Phó Chủ tịch thành phố Liêu Dương tỉnh Liêu Đông cũng được đề bạt tới cấp Giám đốc sở năm tuổi. Nhưng xem lý lịch Diệp Hạo có thể thấy, từ khi tốt nghiệp đến khi đã đi làm được năm đã tràn ngập các loại khen thưởng, hoặc thậm chí thành tích rực rỡ. Diệp Hạo nhậm chức cao là sự thật, nhưng thành tích công việc tạo ra cũng đáng để nhìn vào.
Lại nói về Trâu Duệ Lâm. Căn cứ vào lý lịch cho thấy, sau khi tốt nghiệp được bổ nhiệm thẳng chức vụ cán bộ cấp Phó phòng, chỉ sau ba năm, được bổ nhiệm chức ủy viên thường vụ Quận ủy, Phó chủ tịch quận, lại chưa đầy một năm nữa, được đề bạt lên cấp Cục trưởng, làm Chủ tịch quận. Từ năm đến năm , thời gian hai năm, lại được đặc biệt đề bạt chức vị Phó giám đốc sở. Tốc độ thăng chức này có thể nói là như tên lửa.
Nhưng điều khiến cho truyền thông và dân chúng nghi ngờ chính là căn cứ đề bạt phá cách của Trâu Duệ Lâm. Trong quá trình bảy năm công tác, chiến tích thì bình thường, điều duy nhất đáng khen, có thể chính là lúc nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, tham gia công tác trọng điểm cải tạo thành thị. Ngoài ra, Trâu Duệ Lâm đã từng đăng tải một bài luận văn dài, cũng bị vạch ra có tình nghi đạo văn, điều mà bất kể là phía chính phủ hay là bản thân Trâu Duệ Lâm đều không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Đối với những nghi ngờ chất vấn của giới tin tức truyền thông, cuối tháng , Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Giang Nam đã có câu trả lời như sau:
"Đồng chí Trâu Duệ Lâm sau khi tốt nghiệp được trực tiếp tiến cử vào cương vị Phó trưởng phòng, là nhân tài thiết yếu được thành phố Giang Sở tiến cử, thuộc loại đề bạt đặc biệt, phù hợp với tiêu chuẩn dùng người và trình tự tổ chức. Trẻ hóa đội ngũ cán bộ, tuổi trẻ hóa, tri thức hóa, chuyên nghiệp hóa là các nguyên tắc kiên định nhất quán mà Đảng ta áp dụng để chọn lựa cán bộ. Chọn đúng người có khả năng, tài đức vẹn toàn. Đề bạt đồng chí Trâu Duệ Lâm cũng thể hiện ý muốn lòng dân, điều này cũng mạnh mẽ chỉ ra rằng miễn là các cán bộ làm việc xuất sắc là sẽ có cơ hội được trọng dụng".
Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Giang Nam Tô Bình nhận phỏng vấn bày tỏ:
- Hiện tại rất nhiều người vẫn có lối suy nghĩ truyền thống, đều nghĩ rằng "Tuổi" có nghĩa là "Lý lịch và Kinh nghiệm". Bổ nhiệm một cán bộ trẻ tuổi liền cảm thấy không bình thường, hoài nghi việc này có "bố trí", loại hiện tượng này mới là không bình thường. Tôi cho rằng, chính quyền địa phương phải có có gan phá vỡ những khuôn phép, không bám vào một khuôn mẫu mà quyết đoán sử dụng nhân tài có tố chất cao. Về phương diện này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình làm rất tốt. Ví dụ như trước đây khi truyền thông chú ý đến đồng chí Lương Thần, mọi người có thể xem sơ yếu lý lịch của đồng chí Lương Thần, so sánh một chút với đồng chí Trâu Duệ Lâm.
Ngụ ý của vị Phó trưởng ban Tô này không nghi ngờ gì chính là nói các vị phóng viên này mới quả thật là đáng ngạc nhiên. Lương Thần từ một nhân viên bộ phận bình thường lên tới cương vị cấp Cục trưởng chỉ mất thời gian gần một năm rưỡi, sao không thấy các vị đi nghi ngờ hắn?
Trên thực tế, trong dư luận mạng chắc chắn cũng có người có quan điểm giống với Phó trưởng ban Tô. Ví dụ như giáo sư Hoàng Cương thuộc học viện quản lý, đại học chính trị và công cộng Giang Nam đã phát biểu một bài ngay trên mạng, cho rằng trẻ hóa đội ngũ cán bộ được bổ nhiệm là xu hướng phát triển, điều này không phải là hiện tượng cá biệt ở Giang Nam. Liêu Đông, Lĩnh Tây thậm chí trong phạm vi cả nước đều là như thế. Vị giáo sư Hoàng Cương này cũng nêu ra ví dụ về Lương Thần:
- Trong quá trình Lương Thần thăng chức, ba lần đều là đề bạt đặc biệt. Trong đó hai lần đề bạt đặc biệt trong cùng một năm thậm chí là không phù hợp với quy định đề bạt cán bộ đặc biệt. Tôi rất không hiểu, mọi người vì sao lại chỉ soi mói một mình Trâu Duệ Lâm.
Vị giáo sư Hoàng Cương này có lẽ cũng không có ác ý gì, nhưng có thể thấy rõ ràng ý kiến này của ông ta đã khiến cho cư dân mạng vô cùng bất mãn.
Một ID tên là 'Không nên so tôi với độc ác' hồi đáp:
"Nếu Trâu Duệ Lâm trong thời gian một năm rưỡi đạt được thành tích vang dội tương tự, đừng nói Phó Chủ tịch thành phố, cho ông ta làm Bí thư Thành ủy, tất cả mọi người cũng đều không có ý kiến".
"Phó cục trưởng Lương lên chức là lấy tính mệnh ra đánh đổi. Đừng lấy Phó cục trưởng Lương ra so sánh, Trâu Duệ Lâm không so bì nổi đâu".
"Có dám đem chiến tích của Trâu Duệ Lâm công khai cho mọi người cùng biết không? Có dám hay không? Không có chiến tích gì mà có thể đề bạt đặc biệt, phương diện này chắc chắn có thủ đoạn, có thủ đoạn".
"Lai lịch của Trâu duệ Lâm đó là, theo hàng xóm của đồng nghiệp làm ở Thành ủy của mẹ bạn gái em họ nhà dì Hai tôi tiết lộ thì bố vợ của Trâu Duệ Lâm là một bộ trưởng nào đó ở trung ương"
Từng vài lần dự đoán chính xác thông tin, "Lời Tiên Đoán" lại lần nữa lộ mặt. Nhưng thông tin lần này cư dân mạng vẫn bán tín bán nghi.
Mặc dù nghì ngờ chất vấn vẫn còn rất nhiều, nhưng dù sao mâu thuẫn giữa quan dân gay gắt dữ dội như vậy so ra vẫn kém vụ án phóng hỏa. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Cẩm Bình áp dụng phương thức xử lý lạnh, từ chối phỏng vấn và trả lời các câu hỏi có liên quan.
Ngày tháng , Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân thành phố Cẩm Bình cử hành hội nghị lần thứ , qua xem xét kỹ lưỡng, đã quyết định bổ nhiệm Lương Thần làm Cục trưởng Cục công an thành phố.