- Cha dự tính cái gì ư?
Nghe đứa con hỏi lại, Vương Phục Sinh nhếch miệng cười nói:
- Cha có dự tính gì có quan trọng với con không? Bây giờ xảy ra chuyện rồi mới biết trở về hỏi cha có dự định gì, gan to mật lớn lúc trước quyết bày ra kế hoạch giết người đi đâu rồi? Vương Đại Thiếu gia giỏi như vậy, tại sao không tự mình nghĩ cách dọn dẹp?
- Lão Vương à, anh cũng không thể bỏ mặc con mình như thế được, chúng ta chỉ có một đứa con này thôi.
Hoàng Cẩn cầm tấm vải lụa băng bó vết thương trên trán con trai, nét mặt không còn vẻ chanh chua như lúc nãy nữa. Bà biết rằng sự việc này liên quan đến tính mạng của con trai mình, nếu như chồng bỏ mặc thì con trai chắc chắn là chỉ còn con đường chết.
- Tự mình con cũng có thể giải quyết.
Vương Căng lại một lần nữa chặn lại tay mẹ, cứ như thế mặc cho máu tươi chảy từ trên trán xuống hai má, giọng y lạnh lùng cứng rắn nói:
- Chỉ cần tên họ Lương đó chết là xong hết mọi chuyện, thiên hạ thái bình.
- Cô nhìn xem, đây chính là quý tử mà chúng ta sinh ra đấy. Thật là bản lĩnh, chỉ cần uốn tấc lưỡi thôi là có thể lấy mạng của một phó Cục trưởng Công an.
Nhìn người vợ sắc mặt tái nhợt, giọng nói của Vương Phục Sinh lộ ra sự tự giễu vô cùng, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, hỏi con:
- Con trừ việc dựa dẫm vào lão cha già làm Bí thư Thành ủy này ra thì còn có bản lĩnh nào khác không? Hay nói khác đi, nếu con không phải là con trai cha, cha cũng không phải là cha con thì con cảm thấy mình còn có thể há mồm ra mà đem mạng người ra nói một cách không bằng cỏ rác như thế không?
- Bây giờ không phải là lúc bàn luận chuyện này.
Nét mặt Vương Căng khẽ biến sắc. Y bị câu chất vấn này của cha làm cho đau đớn. Ngụ ý này của cha đơn giản là nếu như y không có người cha làm Bí thư Thành ủy này thì y cũng chỉ là một thứ rác rưởi vô dụng. Y cắn răng hỏi:
- Cha, cha nói thế là có ý gì? Nếu như cha mặc kệ con, thế thì con chỉ có thể dùng cách của mình để xử lý.
- Cái mà con gọi là cách của mình ấy, đơn giản chỉ là mướn hung giết người mà thôi.
Vương Phục sinh mở hai mắt, nét mặt đã trở nên vô hỉ vô bi:
- Lương Thần lai lịch thế nào con có biết không? Nếu như Lương Thần bị giết hại ở Cẩm Bình, con cho rằng sẽ có hậu quả như thế nào?
Dừng lại một chút, lại lắc đầu nói:
- Đúng thế, điều đó chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của con. Căng thiếu gia con chỉ biết rằng, ai gây chuyện với con, ai động đến con, con sẽ tiêu diệt người đó.
- Lão Vương, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói như thế.
Hoàng Cẩn lo lắng nói:
- Việc quan trọng nhất lúc này đó là làm sao để giúp cho con mình thoát tội.
Bí thư Vương vẻ mặt không chút thay đổi đứng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngang ngược của Vương Căng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói một câu.
- Giá như con không phải là con trai ta thì tốt biết mấy.
Nói xong, vị Bí thư Thành ủy này cầm lấy chén trà trên bàn, quay người đi vào phòng sách.
- Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, có cha con ra mặt, khẳng định không có chuyện gì nữa rồi.
Hoàng Cẩn đỡ con ngồi lên ghế sô pha, tiếp theo dùng khăn thấm trán con trai, giọng nói vô tình trở nên nghẹn ngào nói:
- Con nói xem, tại sao lại có thể làm chuyện giết người như thế? Nếu như con thật sự có mệnh hệ gì, con nói mẹ phải làm thế nào, hả?
Vương Căng nhẹ nhàng vỗ vai mẹ, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chăm chăm về phía thư phòng đang đóng chặt cửa. Y biết bên trong phòng, cha đang gọi điện thoại để an bài bố trí việc của mình. Mặc dù lời cha nói rất tuyệt tình, nhưng nói cho cùng, họ trước sau vẫn là cha con, cha không thể bỏ mặc việc này không quản. Nghĩ đến đây, trong lòng y không khỏi dâng lên ngọn lửa thù hận. Nếu như không phải Lương Thần quyết tâm gây rối y thì y làm sao có thể bị động và thảm hại như thế này. Vừa rồi y nói muốn giết Lương Thần, hoàn toàn là tâm nguyện thật sự của mình. Xuất thân hoành tráng thì đã sao? Người một khi đã chết rồi, chốn quan trường ở Thành phố Cẩm Bình cố nhiên sẽ bởi vậy mà chịu trách nhiệm. Nhưng dựa vào thế lực của gia tộc, chưa chắc sẽ tạo ra sự ảnh hưởng lớn đối với cha.
Trong phòng thẩm vấn, cuộc thẩm vấn của Hà Tuấn đã diễn ra hơn nửa tiếng đồng hồ. Đối mặt với Hà đại thiếu gia luôn luôn duy trì sự im lặng, Lương Thần âm thầm thở dài, vốn dĩ cho rằng đây là một quả hồng nhũn dễ bóc, nhưng không ngờ rằng, trên thực tế là một khúc xương cứng khó gặm. Dù là biện pháp không vòng vo, quanh co, hay là nhử mồi thì những kĩ năng thẩm vấn này đối với Hà Tuấn đều chẳng đem lại một chút tác dụng nào hết cả. Hà Tuấn lấy bất biến để ứng vạn biến, cúi đầu trầm tư, cho dù bị Lương Thần điểm trúng bí mật trong bụng, nhưng vẫn nén sợ hãi, cắn răng chịu đựng không rên một tiếng nào.
Lương Thần biết rõ, Hà Tuấn không giống với hung thủ Trương Mặc trong thảm án diệt môn. Thuộc loại vong mệnh vô căn vô rễ, trước chứng cứ xác thực, rõ ràng biết rằng không thể may mắn thoát khỏi, thường hay thức thời mà chọn lựa thành thực cung khai. Nhưng Hà Tuấn, Trương Hào lại đều có gia thế hiển hách và bối cảnh xã hội cứng rắn làm chỗ dựa, cứ như Hà Tuấn bây giờ mà nói, sở dĩ có thể làm đến " Mặc cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta cứ sừng sững bất động" là bởi vì y hiểu được rằng, y không phải là đang một mình chiến đấu.
Đám người Đồng Lý, Trịnh Hổ, Lông rậm trước video chứng cớ xác thực trước mặt vẫn kiêm quyết không chịu xác nhận biết Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn ba người, cũng là vì nguyên nhân này.
Lương Thần cũng hiểu rõ, nếu như không thể dùng một trận công kích dành thắng lợi với Trương Hào, Hà Tuấn thì muốn tóm được thóp của Trương Hào, Hà Tuấn, còn thêm một Căng thiếu gia chưa mời tới nữa, sẽ phải thong dong bố trí một cái lưới khổng lồ. Cuộc điều tra tiếp theo của hắn cũng sẽ lâm vào tình cảnh khó khăn.
Cả một buổi chiều, Lương Thần lần lượt tiến hành thẩm vấn đối với Hà Tuấn và Trương Hào kéo dài đến ba giờ đồng hồ. Mặc dù kết quả không như ý muốn, nhưng Lương Thần cũng không cho hai tên đó dễ chịu chút nào. Thuốc không có, nước không cho, Trương Hào và Hà Tuấn không nói một lời, hắn cũng âm thầm đùa giỡn theo, thong dong đọc báo, thỉnh thoảng nhắc một số vấn đề, mỏi vai thì đứng lên đi lại mấy vòng, hút điếu thuốc lấy lại tinh thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Năng lực chịu đựng của Trương Hào và Hà Tuấn thật đúng là mạnh mẽ phi thường, dai dẳng chống đỡ được ba tiếng đồng hồ, theo luật pháp quy định, thời gian một lần thẩm vấn không được liên tiếp vượt quá bốn tiếng, tổng thời hạn không thể vượt qua mười hai tiếng đồng hồ. Trương Hào và Hà Tuấn bị mời đến lúc một giờ chiều, nói như vậy tức là trước một giờ sáng, nếu như Lương Thần không tiến triển được gì thì nhất định phải thả Hà Tuấn và Trương Hào ra.
Về điểm này chắc chắn Trương Hào và Hà Tuấn đều rất rõ. Đây cũng chính là động lực để bọn họ ra sức chèo chống. Một khi đã đến giờ, nếu như Lương Thần không thả người thì bọn họ còn có thể thông qua thế lực của gia đình " Danh chính ngôn thuận" tiến hành tạo áp lực với Lương Thần. Cứ như vậy, Lương Thần chắc chắn rơi vào thế bị động.
Cuộc thẩm vấn kết thúc đã là hơn bảy giờ tối. Lương Thần đi ra ngoài ban công, thở dài một hơi, tựa như muốn trút bỏ hết mọi buồn bực ra ngoài cơ thể. Gió đêm mang theo chút cảm giác mát lạnh, thổi vào người rất là khoan khoái. Lương Thần bước ra vài bước thì nhìn thấy chiếc xe jeep chậm rãi mở ra.
Lúc hắn ngồi lên xe, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lấy ra nhìn dãy số, vẻ mặt không khỏi hiện lên một chút bất ngờ
- Chủ tịch Trương, chào ngài.
Giọng điệu của Lương Thần rất khách khí. Chủ tịch thành phố Trương này không phải là Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ, mà là Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm.
- Tiểu Lương, nghe nói vụ án phóng hỏa một năm trước có chút manh mối, bây giờ tiến triển thế nào rồi?
Cuộc điện thoại đầu tiên gọi đến hỏi dò không phải là của của Phó chủ tịch thành phố Trương cha của Trương Hào, mà là của Chủ tịch thành phố Trương không chút nào liên quan. Tình hình này hẳn có chút ẩn tình gì đó.
- Người bị tình nghi liên quan đã được đưa đến thẩm vấn, nhưng tiến triển không lớn.
Lương Thần thành thực mà đáp:
- Án này liên quan tới Trương Hào con trai của Phó Chủ tịch thành phố và Hà Tuấn con trai của Chủ tịch công ty Hoa Hằng Hà Bách Cường, còn có con trai của Ví thư Thành ủy Vương. Hà Tuấn, Trương Hào hai người vừa chịu sự thẩm vấn, nhưng Vương Căng thì vẫn chưa có tung tích.
- Tiểu Thần, vụ án phóng hỏa tính chất nghiêm trọng, tạo nên ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đối với xã hội, lại còn là trọng án của bộ Công an, cậu nhất định phải kiên trì nỗ lực, cố gắng để vụ án này được sớm phơi bày, đưa lời giải thích cho những người vô tội bị hại, giữ vững nguyên tắc, yên tâm đi điều tra, tôi ủng hộ cậu.
Chủ tịch Trương là người rất nghiêm túc, có vẻ như cũng rất khí phách nói.
- Cảm ơn sự ủng hộ của ngài, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ vứng nguyên tắc, đem vụ án này điều tra đến cùng.
Lương Thần nghiêm trang cam đoan. Ngắt điện thoại, trong lòng hắn cười nhạt, Trương Bỉnh Lâm này rõ ràng là đang lấy hắn làm vật bảo đảm. Theo ý của Trương Bỉnh Lâm, mong chứng thực tội danh của Trương Hào, Hà Tuấn và Vương Căng để khiến cho tiếng tăm của Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh và Phó chủ tịch thành phố bị mất hết. Nhưng mặt khác mà nói, mục đích của hắn quả thực rất cần sự ủng hộ của Trương Bỉnh Lâm. Mặc dù hiên tại Trương Bỉnh Lâm căn bản thuộc loại cô đơn mất quyền lực, nhưng là một Chủ tịch thành phố, là một ủy viên thường vụ Thành phố, thái độ của đối phương cũng có vài phần phân lượng.
Về đến nhà, Lương Thần hơi có vẻ mệt mỏi nằm ngửa lên ghế so fa, Tề Vũ Nhu ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của hắn:
- Gặp phải vấn đề nan giải gì sao, có thể nói cho em biết được không?
Với cặp mắt nhạy bén của Tề Vũ Nhu, làm sao lại không nhìn ra tâm sự của người đàn ông.
- Chuyện vụ án là chuyện nhỏ thôi.
Lương Thần mỉm cười hướng về phía cô gái, đầu của hắn gối lên cặp đùi mềm mại săn chắc của đối phương, trong mũi tràn đầy mùi thơm trên thân thể của cô. Tề Vũ Nhu này xem ra thật sự muốn kéo dài với hắn. Thuận miệng nói câu, hắn liền chuyển đề tài, cầm lấy đôi tay ngọc ngà nhỏ bé của cô gái, nhẹ nhàng ngắm nghía, hỏi một câu:
- Helen đâu?
- Cô ấy hả, phát hiện mục tiêu mới rồi.
Tề Vũ Nhu ha ha cười, hạ giọng nói:
- Đang cầm cưa ở nhà bên cạnh.
- Nhà bên cạnh?
Lương Thần run sợ, sau đó mặt biến sắc, ngồi dậy trầm giọng nói:
- Mau gọi cô ấy về.
Đối với sở thích của Helen hắn cũng rõ ràng vài phần. Con ngựa đại dương phóng đãng này nam nữ đều ăn được. Người khác không nói, nhưng hai cô gái nhà Liên gia bên cạnh, bất luận thế nào hắn cũng không thể để Helen đạt được ý muốn.
- Căng thẳng thế làm gì? Chẳng lẽ anh biết hai mỹ nữ đó?
Tề Vũ Nhu sau khi ngẩn ra, theo vẻ mặt biến sắc của Lương Thần phát hiện ra điều gì đó kỳ quái, mở miệng hỏi.
- Đó là em họ của Tuyết Phi.
Lương Thần không cần giấu diếm, lập tức nói ra thân phận của Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên.
- Người của Liên gia, em họ người tình nữ phóng viên của anh? Thảo nào…
Tề Vũ Nhu tựa đầu vào lòng người đàn ông, ôm lấy eo hắn, dường như rất hưởng thụ cơ hội thân mật khó có được này.
Dừng một chút, ngẩng đầu cười nói:
- Công phu tán gái của Helen rất cao minh. Thần, để cho cô ấy tán đổ hai chị em đó, sau đó đều đưa đến giường của anh, anh cảm thấy được không?
Vừa nói dứt lời, cặp mông săn chắc của cô liền bị người đàn ông đánh cho một cái.