Trong phòng khách, Helen đang cùng hai chị em Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên trò truyện ăn ý. Tính tình của Liên Tịnh Nhược dịu dàng hướng nội, bình thường không thích nhiều lời, nhưng lúc này cũng bị cuốn hút bởi lời kể của Helen về phong cảnh đồng ruộng ở miền tây nước Mỹ. Còn Liên Thiên Thiên, mặc dù vô cùng có hứng thú với câu chuyện truyền kỳ về hiệp sĩ cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường, nhưng càng hấp dẫn cô hơn lại là cặp vú đồ sộ đang rung động không ngừng trước ngực của mỹ nữ tóc vàng.
Liên Thiên Thiên cũng hiểu được rằng cấu tạo sinh lý giữa phụ nữ Phương Đông và Phương Tây khác nhau, nhưng vì luôn canh cánh trong lòng với " Tiểu màn thầu" của mình, khiến cô không tự chủ được mà cứ thế hướng cặp mắt về phía ngực của Helen.
Rất nhanh, Helen liền phát hiện ra sự khác thường của Liên Thiên Thiên, cô mỉm cười nhìn về phía cô gái trẻ xinh xắn hỏi:
- Thiên Thiên thân yêu, lẽ nào quần áo của chị bị cài lệch cúc, hay là trên người chị có cái gì đó đáng để em cảm thấy hứng thú sao?
- Không, không phải, em chỉ cảm thấy chị Helen rất đẹp.
Liên Thiên Thiên mặt đỏ lên, xấu hổ dừng ánh mắt lại. Cô cũng không thể cho đối phương biết được ý nghĩ trong lòng mình. Nói ra thực khiến cho người khác nản lòng, đã uống rất nhiều sữa ong chúa và đu đủ rồi, nhưng tại sao lại chẳng có hiệu quả gì cả. Lần trước hỏi chị Tuyết Phi có bí quyết gì, chị Tuyết Phi thần thần bí bí cũng không chịu nói, thật là ích kỷ.
- Cảm ơn sự khen ngợi của em. Thiên Thiên thân yêu, chị cảm thấy em mới là tiểu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu.
Câu này nếu như là người khác nói, khẳng định sẽ làm cho hai chị em Liên gia cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy bực mình, nhưng đây lại là lời từ miệng của một mỹ nữ xinh đẹp khêu gợi như Helen, hiệu quả hiển nhiên là sẽ khác.
- Không, chị Tịch Nhược còn xinh đẹp hơn em nhiều.
Liên Thiên Thiên ngượng ngùng nói một câu, trong lòng thích thú nghĩ rằng, chị Helen này quả là có cặp mắt nhìn người.
Chính như Tề Vũ Nhu vẫn nói, đôi mắt của Helen đối với hai đóa hoa tỷ muội trước mắt có thể nói là "tâm hoài bất quỹ, y thực vô ưu" làm tan mất đi cái thân phận đầy máu tanh. Đối mặt với cuộc sống mới thoải mái ung dung, cô thực sự có quá nhiều thời gian nhàn rỗi. Tề Vũ Nhu răn đe cô không được quyến rũ Lương Thần quá giới hạn, để tránh khỏi hút cạn tinh lực của người đàn ông. Được thôi, cô vẫn tuân thủ "nguyên tắc" đàn bà không thể có gian tình với đàn ông. Còn đối với hai đóa hoa xuân này, người chị có tính tình dịu dàng hướng nội, mà người hướng nội thường thường kiên cường cố chấp, có điều so sánh mà nói, Helen cảm thấy vẫn là cô em trẻ trung hoạt bát dễ dàng xuống tay hơn một chút.
Qua hai ngày tiếp xúc với nhau, tiển triển có thể coi là rất thuận lợi. Cô nhìn ra được rằng, ấn tượng của hai chị em này đối với cô và Tề Vũ Nhu rất tốt, hơn nữa bọn họ lại đều là phụ nữ, không tồn tại quá nhiều sự đề phòng và cảnh giác. Cô chuẩn bị củng cố thành tích, tranh thủ đêm nay lừa Liên Thiên Thiên đến ngủ cùng.
Nhưng cuộc điện thoại sau đó đã khiến cô không thể không bỏ đi cái kế hoạch này. Nhận được điện thoại của Tề Vũ Nhu, Helen nghiến răng tức giận, nhưng khuôn mặt vẫn hiện ra nụ cười niềm nở, tao nhã đứng dậy, nhìn về phía hai chị em nói:
- Muộn rồi, không làm phiền hai chị em nghỉ ngơi nữa. Ngày mai chúng ta gặp nhau nhé, Tịch Nhược, Thiên Thiên, ngủ ngon nhé!
- Chúc ngủ ngon.
Liên Thiên Thiên lưu luyến không muốn rời nói. Trên thực tế mới có hơn tám giờ, ở mùa hè mà nói, lúc này còn vẫn còn rất sớm. Chỉ có điều Helen vừa rồi nhận cuộc điện thoại gọi đến, hẳn là có việc riêng, cho nên Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược không tiện giữ lại.
- Đêm mơ mộng đẹp nhé, tiểu thiên sứ thân yêu.
Ở cửa, Helen giơ hai tay ôm cô gái, đồng thời nhẹ nhàng hôn lên má cô gái một cái, mỉm cười một cách xinh tươi, lúc này mới đi về nhà mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thiên Thiên đỏ hồng, cô không cảm thấy nụ hôn của Helen có cái gì đó bất thường. Sự niềm nở của người Mỹ cả thế giới ai cũng biết, hơn nữa Helen cũng là phụ nữ, kiểu ôm hôn giữa những người cùng giới như thế cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.
Vừa đóng cửa, trở về phòng khách, liền nghe thấy tiếng chuông cửa leng keng vang lên, chẳng lẽ chị Helen lại quay trở lại ư? Kèm theo chút nghi hoặc, Liên Thiên Thiên đi ra cửa, qua cửa kính nhìn ra ngoài, sau đó kích động nhảy dựng lên.
- Chị Tịch Nhược, Chị Tịch Nhược, tên Lương Thần đó đến đây, chị nói xem chúng ta có nên mở cửa hay không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ hưng phấn, Liên Thiên Thiên quay người, hạ giọng xin ý kiến của chị họ.
Nét mặt Liên Tịch Nhược biến đổi, mở miệng nói một từ theo bản năng.
- Không.
Nhưng ngay sau đó liền nói:
- Đợi đã, để chị nghĩ một lát.
Đứng dậy, nghe tiếng chuông ngoài cửa từng tiếng từng tiếng vang lên, Liên Tịch Nhược tâm tư rối loạn, không ngừng đi lại trong phòng khách. Rốt cuộc có nên mở cửa hay không? Người đàn ông này muốn nói cái gì? Rõ ràng sớm biết được họ ở ngay nhà bên cạnh, nhưng hai ngày nay chẳng có chút động tĩnh gì, dường như cố ý trốn tránh hai cô vậy.
- Ay, hắn sắp đi rồi.
Vẫn đứng ở cửa theo dõi động tĩnh của người đàn ông, Liên Thiên Thiên bỗng nhiên nói. Câu nói của cô vừa dứt, trong tai liền nghe thấy chỉ thị rõ ràng của chị họ.
- Cho, cho hắn vào đi.
Lương Thần nhấn chuông cửa một lúc, cảm thấy bên trong không chút phản ứng gì, không khỏi ngượng ngùng sờ sờ lên mũi mình. Đương nhiên hắn biết Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đều ở nhà, lâu như vậy mà chẳng có chút động tĩnh gì, liền biết rằng hai cô gái này không muốn mở cửa. Hay nói cách khác, người ta hoàn toàn không chào đón anh đến thăm. Thở dài một hơi, đang chuẩn bị quay người đi về thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở, ánh đèn sáng ngời hắt đến phía sau lưng hắn.
- Khụ, các cô sao lại muốn đến Giang Nam chơi?
Ngồi trên ghế sofa, trong lòng Lương Thần nảy sinh một cảm giác gì đó không tự nhiên. Thấy Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đều không có ý mở miệng nói, hắn chỉ ho nhẹ một tiếng, không tìm thấy đề tài gì để tháo gỡ cục diện khó xử này.
- Chị Tịch Nhược là trốn nhà đi, tôi không tin rằng chị Tuyết Phi không nói chuyện qua chuyện này với anh.
Liên Thiên Thiên giọng tức giận nói một câu:
- Rõ ràng biết còn hỏi, cố tình giả ngây.
Lương Thần đổ mồ hôi, Liên Thiên Thiên này dường như có thành kiến rất lớn với hắn. Lúc này, tai hắn lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Liên Thiên Thiên:
- Sớm đã biết chúng tối ở ngay bên cạnh mà hôm nay mới qua đây, thật chẳng có chút thành ý gì cả.
- Thực xin lỗi, hai ngày nay tôi có vụ án, quả thực rất bận. Thực ra tôi cũng rất muốn sớm qua đây.
Hiểu được ngọn nguồn sự bất mãn của Liên Thiên Thên, Lương Thần đành phải thành khẩn nói rõ nguyên nhân. Đương nhiên, đây chỉ là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác đó là do hắn cũng không biết dùng thái độ nào để đối đãi với Liên Tịnh Nhược. Làm bộ như không có chuyện gì, hay bày tỏ sự áy náy, đó không phải là càng khoét thêm vào vết sẹo của người ta sao.
- Được rồi, biết rõ Phó cục trưởng Lương anh rất bận rộn, chị Tuyết Phi đều đã nói qua rồi. Hai ngày nay tin tức về anh đều đầy trên mặt báo rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Liên Thiên Thiên liếc một cái. Ngoài miệng tuy là châm chọc khiêu khích, nhưng trong lòng rất khâm phục bản lĩnh của người đàn ông này. Tin tức Cẩm Bình hai ngày nay đều là thông báo không e dè gì về quá trình của vụ án diệt môn thảm sát. Gì mà lãnh đạo thành phố trù tính toàn cục, cơ quan công an hết lòng đoàn kết, đặc biệt là Phó cục trưởng phụ trách phá án Lương Thần dũng cảm như thế nào. Ngay cả đến tin thời sự Giang Nam cũng phải mất tới gần mười phút kể laị tỉ mỉ quá trình của vụ án diệt môn thảm sát phòng 720. Mặc dù nói tác phong sinh hoạt của người đàn ông này có vấn đề, được đánh giá là đào hoa đa tình, nhưng theo lời chị Tuyết Phi thì có một điểm không cần nghi ngờ gì, người đàn ông này thực sự rất ưu tú.
Thấy người đàn ông liên tiếp chịu thua trước miệng lưỡi của cô em họ, lại chẳng có lấy một câu phản bác gì, trong lòng Liên Tịch Nhước có chút không đành lòng. Tài ăn nói của người đàn ông sắc bén như thế nào, cô đương nhiên biết rất rõ. Anh ta là vì có ý áy náy day dứt, cho nên mới tỏ thái độ " vui vẻ chịu đựng" trước lời nói châm chọc khiêu khích của Liên Thiên Thiên.
- Tin tức hai ngày nay, tôi và Thiên Thiên đều xem cả rồi.
Liên Tịch Nhược khẽ mỉm cười mở lời nói:
- Chúc mừng anh đã phá được một vụ án lớn như vậy.
- Cảm ơn cô.
Gánh nặng trong Lương Thần liền được giải tỏa. Đối phương cuối cùng đã chịu nói chuyện với hắn rồi. Hơn nữa từ vẻ mặt của đối phương, hắn không phát hiện có dấu vết của sự bài xích. Dừng một lát, hắn liền nhìn cô gái thanh tú dịu dàng nói:
- Tịch Nhược, cô và Thiên Thiên có dự định gì không? Quyết định ở lại Cẩm Bình này không?
- Đúng vậy thì sao? Anh không chào đón chúng tôi ở đây sao?
Liên Thiên Thiên lại châm biếm nói. Có thể bắt nạt người đàn ông này khiến cô cảm thấy đó là một sự thành công lớn lao. Suy nghĩ một chút, tài ăn nói của người đàn ông này đã khiến chị Tuyết Phi phải chịu lép vế.
- Tối không có ý đó.
Lương thần vội vàng giải thích nói:
- Tôi muốn nói, nếu như các cô ở lại Cẩm Bình, tôi có thể, à không, chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.
- Thế thì còn được.
Đôi mắt đẹp của Liên Thiên Thiên chợt hiện lên nụ cười. Cô biết hắn vốn dĩ muốn nói rằng tôi còn có thể chăm sóc cho hai cô, chỉ là suy xét đến lòng tự trọng của mình và chị họ nên mới nói khác đi.
- Không còn sớm nữa, các cô nghỉ sớm đi, tôi về trước đây.
Vừa ngồi một lát đã thấy như ngồi trên đống lửa, Lương Thần đứng dậy cáo từ. Từ lúc bước vào phòng đến giờ, hắn chẳng qua chỉ ở đó có mười phút, nhưng mà đối với hắn dài như mười năm vậy. Thật là gượng gạo! Một người bị hắn phá thân, còn một người thì bị hắn hôn môi, mặc dù đều không phải cố ý, chuyện này cũng đã trôi qua một tháng rồi, nhưng ngồi lại một chỗ cứ cảm thấy mất tự nhiên làm sao.
Người đàn ông muốn đi, hai cô cũng không níu giữ. Liên Thiên Thiên đứng dậy tiễn hắn, nhưng không ngờ rằng người đàn ông đang bước đến cửa thì bỗng nhiên dừng bước. Liên Thiên Thiên không kịp lùi lại, chóp mũi liền va phải tấm lưng rộng lớn của hắn. Hơi đau, hơi chua, nhưng thứ khiến Thiên Thiên cảm nhận sâu sắc nhất lại là hơi nóng tỏa ra trên người của hắn, cùng với đó là mùi thuốc lá thoang thoảng.
- Tối ngày mai có thời gian không? Tôi muốn mời hai cô ra ngoài ăn cơm.
Lương Thần không hề để bụng mà nói lời mời.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần còn chưa kịp đến Cục thì đã bị cuộc điện thoại của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai triệu tới Thành ủy. Trong phòng làm việc của Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Bí thư Khâu tự tay rót trà cho Lương Thần, sau đó thản nhiên hỏi một câu:
- Trương Hào và Hà Tuấn một giờ chiều hôm qua tiếp nhận thẩm vấn của cơ quan công an, nhưng cho cho tới bây giờ, cậu vẫn không thả người. Nhà họ Hà vừa mới gọi điện thoại đến phản ánh với tôi. Việc này cậu giải thích như thế nào?
- Tôi xét thấy hai người là Trương Hào và Hà Tuấn đó tình nghi phạm tội rất lớn. Cục công an thành phố quyết định tiến hành lệnh tạm giam đối với hai người. Chúng tôi dự định hôm nay sẽ thông báo chuyện này với gia đình các nghi phạm.
Sắc mặt Lương Thần không thay đổi trả lời.
Bí thư Khâu dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn người thanh niên như con nghé mới sinh, thở một hơi dài. Hành động này của đối phương rõ ràng là tỏ rõ thái độ cứng rắn cương quyết không chịu thỏa hiệp.
- Tiểu Thần, đại án 720 được phá, công sức của cậu không thể không thừa nhận. Lãnh đạo thành phố nhất trí quyết định, đồng thời được sự phối hợp của ủy ban tuyên giáo, đài truyền hình tỉnh, trong tuần tiếp theo này, trong phạm vi toàn tỉnh sẽ tiến hành báo cáo tuyên truyền câu chuyện vinh quang này. Nhấn mạnh vai trò của cậu, từ đó tạo nên một hình mẫu cơ quan công an điển hình. Cậu trở về bàn giao công vệc một chút, ban Tuyên giáo tỉnh và đài truyền hình buổi chiều sẽ đến đó.
Trong mắt Lương Thần hiện lên một sự phẫn nộ. Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ đây chính là cái gọi là "điệu hổ ly sơn".