Cái gọi là rượu giải sầu, lúc này Lương Thần chỉ uống có hơn phân nửa bình rượu thì đã có chút say. Lông mi khiêu khích cạnh sắc nét, lớn tiếng mà phát ra bực tức:
- Bố mẹ tôi đều là giáo viên bình thường, nhà của tôi ba đời đều là nông dân nghèo. Tôi cũng từng chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường ở nông thôn. Cho nên tôi hiểu, có khi thân mình chỉ là một cây cỏ bi ai và vô vọng.
- Nếu tôi không có năng lực, tôi đây chỉ có thể giống như một số cư dân trên mạng, thông qua mạng truyenfull.vn để giải tỏ sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng. Nhưng hiện tại, tôi là Phó cục trưởng cục công an, tôi có năng lực điều tra ra chân tướng vụ án đích thực, tôi có năng lực bắt hung thủ đem ra công lý, trả lại cho thân nhân của người chết một công đạo, tôi vì sao lại không đi làm? Nhiều mạng người như vậy, nhưng chỉ vì kẻ giết người là con trai của Bí thư Thành ủy, con trai của Phó Chủ tịch thành phố, con trai của phú ông, là có thể tự tại, qua loa cho xong chuyện.
- Không được nói thô tục.
Khâu Lĩnh Mai trừng mắt nhìn hắn đang nói những lời lẽ thô tục, trong lòng cũng là không có tức giận gì. So với hình ảnh khi tham dự hội nghị luôn ra vẻ dày dạn kinh nghiệm thì hình ảnh trong buổi họp báo cùng với những lời nói sắc bén của vị Cục trưởng công an trẻ tuổi kia so sánh với bản tính Lương Thần trước mắt có lẽ mới là chân thật nhất.
- Cô dựa vào cái gì mà quản tôi, cô cũng không phải mẹ tôi.
Lương Thần rống cổ, còn không phục nói.
- Tôi nếu là mẹ của cậu, tôi đã sớm tát cho cậu hai bạt tai.
Khâu Lĩnh Mai đoạt lấy cái ly của hắn, giọng lạnh lùng trách:
- Đừng uống nữa, mau về nhà nghỉ ngơi cho tôi.
Lương Thần say nhưng vẫn nghe lời, đứng lên quay đầu bước đi. Khâu Lĩnh Mai vội vàng đuổi kịp, đưa tay ra đỡ thân hình vốn đang lắc lư của hắn, dìu hắn ra khỏi nhà hàng và dìu lên xe của bà. Tiểu Lương uống nhiều, trước tiên đưa hắn trở về nhà. Bà ngồi ở ghế lái phụ, dặn dò lái xe, Khâu Lĩnh Mai xoa huyệt Thái Dương, thực tại cảm thấy có chút đau đầu. Bà đau đầu không phải bởi vì uống nhiều rượu, mà là vì chuyện Lương Thần cảm thấy khó xử. Đâm sau lưng người khác, đem Lương Thần điều ra khỏi Cục công an, nước cờ của Bí thư Vương xem như cao minh. Chỉ chờ phong ba bình ổn, tùy tiện tìm lấy cớ xử lý Lương Thần. Việc này rất dễ dàng.
Nhìn qua kính chiếu hậu vào gương mặt đỏ bừng, hai mắt khép hờ, Khâu Lĩnh Mai ngầm thở dài. Tại sao cậu không nghe theo lời khuyên bảo, không phải chính cậu cuối cùng là người chịu thiệt thòi sao?
Nhìn thấy đã sáu giờ rưỡi buổi tối, còn không thấy Lương Thần trở về, gọi điện thoại vẫn đang chế độ tắt máy, Diệp Tử Thanh có chút thiếu kiên nhẫn. Lan Nguyệt không cần phải nói, ở trong phòng khách đi tới đi lui, khiến ánh mắt của Diệp Tử Thanh hoa lên.
Leng keng! Nghe tiếng chuông cửa, Lan Nguyệt lập tức chạy ra, cách cửa kính nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện ra sắc mặt vui mừng, hoan hô một tiếng:
- Tiểu Thần ca đã trở về.
Sau đó nhanh chóng ra mở cửa.
- Tôi là lái xe của Bí thư Khâu, Phó Cục Trưởng Lương uống quá chén, Bí thư Khâu cố ý bảo tôi đưa Phó Cục Trưởng Lương về nhà.
Nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ xinh đẹp, lái xe Phùng trong đầu không khỏi có chút không rõ, trong lòng nghĩ thầm rằng chẳng phải là phu nhân và em gái của Phó Cục Trưởng Lương sao? Má ơi, họ thật sự là rất đẹp.
- Cảm ơn chú, hẹn gặp lại chú.
Lan Nguyệt cười ngọt ngào với người lái xe trung niên đang ngây người, sau đó đóng cửa lại. Cùng Diệp Tử Thanh một trái một phải đỡ hắn người nồng nặc mùi rượu dìu tới ghế sofa.
- Uống nhiều rượu như vậy, khó ngửi quá.
Lan Nguyệt cau cái mũi, rất là bất mãn mà lầu bầu một câu. Nhìn Diệp Tử Thanh cẩn thận lau chùi mặt cho Lương Thần, cái miệng nhỏ nhắn không khỏi nhất quyết nói:
- Chị Tử Thanh, chị đối xử với anh ấy tốt để làm gì? Anh ấy đã có chị Thanh Oánh và chị, vậy mà bên ngoài còn có ba bốn cô tình nhân.
- Anh ấy hiện tại đang say rượu. Cho dù muốn thẩm vấn, cũng phải chờ anh ấy tỉnh lại mới được.
Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng cười, dùng tay véo vào hai má Lan Nguyệt nói:
- Còn nói chị, em đối với Tiểu Thần ca không tốt sao?
- Ai biết là say rượu thật hay là giả bộ, nói không chừng là vì trốn tránh sự thẩm vấn của chúng ta.
Khuôn mặt nhỏ Lan Nguyệt đỏ lên, đôi mắt sáng nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, bỗng nhiên phát hiện một điều gì đó, liên tục nói:
- Mau nhìn mau nhìn, Tiểu Thần ca len lén trợn mắt, em nói đúng mà, anh ấy nhất định là giả bộ say.
Diệp Tử Thanh chăm chú nhìn, quả nhiên thấy Lương Thần mở hai mắt, chỉ có điều ánh mắt còn mang theo vài phần men say.
Bà xã! Lương Thần mở miệng hướng Lan Nguyệt hô câu, sau đó lại quay đầu mặt hướng Diệp Tử Thanh hô:
- Tiểu Nguyệt.
- Thôi được rồi, đừng giả bộ nữa, mau đứng lên.
Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên ý cười, Diệp Tử Thanh hờn dỗi một tiếng, đem chiếc khăn mặt ấm ném trên mặt giả ngây giả dại của hắn.
- Gạt người, gạt người.
Lan Nguyệt bị hắn kêu một tiếng 'Bà xã' trong lòng tim nhảy dựng lên. Sau khi hiểu rõ trò đùa quái đản của hắn, không khỏi vừa giận vừa thẹn lại thất vọng, cưỡi trên thân thể hắn, vươn tay ra nhéo da mặt của hắn.
- Anh sai rồi, anh sai lầm rồi.
Tiếp cận với bụng dưới mềm mại của cô, Lương Thần lập tức có phản ứng, trong miệng liên tục nhận sai, cũng giấu đầu hở đuôi mà co rút thân thể.
Bị một vật cứng gì đó đâm vào giữa hai chân, Lan Nguyệt thân thể mềm mại lập tức run lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng đỏ lên, giống như điện giật từ trên thân người của hắn nhảy xuống, miệng thấp giọng mắng câu "đồ đểu".
Lương Thần cũng vội vàng ngồi dậy, ngiêng người về phía trước che kín phần dưới, sau đó dùng khăn mặt ấm lau mặt, để che dấu sự bối rối của hắn. Uống hơn nửa lít rượu, xác thực là có chút men say, nhưng còn chưa tới nông nỗi bất tỉnh nhân sự.
- Nếu không uống nhiều, vậy đối với cô nữ hàng xóm cách vách kia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Tử Thanh ngồi bên người của hắn, đôi mắt sáng ngời không chớp mắt nhìn hắn, giọng điệu rất nghiêm hỏi.
- Anh nói là bạn bè bình thường.
Lương Thần thật cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của cô, thấy trong khuôn mặt của cô có sự thay đổi, vội vàng sửa lời nói:
- Anh nói là bạn bè bình thường, tụi em nhất định không tin phải không hả?
- Thần, anh có biết lúc ấy em vì sao thích anh, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng là vì em cảm thấy anh là người rất thành thực, chuyện gì cũng sẽ không lừa gạt em như thế nà.
Diệp Tử Thanh dịu dàng chân thành nói với hắn:
- Cho nên, mặc kệ anh nói cái gì, em đều đã tin tưởng.
Lương Thần chỉ cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh cả người, đừng nghĩ những lời nói của tiểu yêu tinh thật dễ nghe, nếu hắn thật muốn nói dối, khẳng định không thể gạt được hai mắt tiểu yêu tinh, đến lúc đó kết cục của hắn nói không chừng sẽ có nhiều thê thảm. Lấy lại bình tĩnh, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói với Diệp Tử Thanh:
- Tử Thanh, muốn anh nói cũng được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc.
- Chuyện gì? Anh nói ra cho em nghe thử.
Diệp Tử Thanh trên mặt lộ ra nụ cười mê người, rồi nói.
- Chà, em đồng ý trước anh mới nói.
Lương Thần nghiêm trang nói.
- Anh không nói làm sao em đáp ứng được.
Diệp Tử Thanh tươi cười, nụ cười càng quyến rũ mê người, đem khuôn mặt của cô tiến đến gần khuôn mặt của hắn, tiến gần đến ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Thần, anh làm sao mà biến thành không tự tin như vậy? Anh biết rõ, sự cam đoan này căn bản không có gì ý nghĩa gì.
- Anh hy vọng, em có thể đáp ứng.
Lương Thần trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu. Hắn biết, tâm tư của hắn căn bản là không thể gạt được tiểu yêu tinh.
- Được, em đồng ý, mặc kệ anh nói cái gì, em cũng sẽ không rời khỏi anh.
Hiểu rõ trong mắt hắn sự yếu đuối, Diệp Tử Thanh trong lòng không khỏi mềm nhũn, bất đắc dĩ mà thở dài. Kỳ thật nói tới đây, cô đã biết đáp án.
Lan Nguyệt liền đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn Lương Thần và Diệp Tử Thanh. Trong sự vấn đáp của hai người, cô cũng đã sáng tỏ. Cô từng đoán rằng mười thì sẽ chính xác hết tám đến chín phần Tiểu Thần ca và hai cô gái hàng xóm kia quả thật có quan hệ tình cảm.
- Kỳ thật Tề Vũ Nhu và Helen đều là sát thủ.
Lương Thần đem thân thể mềm mại của Diệp Tử Thanh ghì vào trong lòng ngực, dường như muốn mượn động tác này để trấn tĩnh lại tinh thần bất an. Hắn sợ, hắn rất sợ mất đi người phụ nữ này.
- Sát thủ?
Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt thất thanh hô. Các cô bất kể như thế nào cũng không thể nghĩ hai phụ nữ dịu dàng thanh tú như Tề Vũ Nhu hay gợi cảm, nhiệt tình như Helen lại là sát thủ, nhưng mà nhìn ánh mắt thản nhiên của Lương Thần, các cô biết, Lương Thần không có nói sai.
Đem Tề Vũ Nhu từng muốn ám sát hắn, lại liên lụy ra Helen, cùng với nữ huấn luyện viên của tổ chức giao dịch một lần, Lương Thần lúc này mới dứt lời, cho Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt hai cô thời gian để tiêu hóa. Đồng thời, hắn càng không yên mà nghĩ đến, thẳng thắn, thật có thể được tha thứ sao?
- Hoá ra tháng trước, anh dùng ba trăm triệu là làm việc này à?
Diệp Tử Thanh giật mình nói. Dừng một chút, như cười như không mà ngắm nam nhân liếc mắt một cái, giọng điệu trêu chọc nói:
-Thần, anh đúng là diễm phúc, hai sát thủ xinh đẹp đều bị anh thu thập sai khiến. Thế nào? Cái cô gái ngoại quốc xinh đẹp đã mang đến cho anh cảm giác rất mới mẻ phải không?
Lương Thần thân hình chấn động, theo bản năng mà vòng tay qua cái eo nhỏ nhắn của Diệp Tử Thanh, dùng sức to lớn, dường như muốn cắt đứt thân thể của cô gái.
Diệp Tử Thanh có thể tinh tường cảm giác được sự rung động trên người chàng thanh niên truyền đến khiến con tim đập loạn xạ. Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt lo sợ không yên của hắn, bất đắc dĩ cười nói:
- Hiện tại cũng biết sợ sao? Khi ở bên cạnh người đẹp mua vui thì đâu còn nhớ đến cái gì. Được, cho dù em có thể tha thứ cho anh, nhưng nếu để Thanh Oánh biết, em ấy sẽ thế nào, anh hẳn là rõ ràng. Em ấy đã hy sinh, chịu nhiều thiệt thòi, vì sao anh còn có lòng tham như vậy? Có Thanh Oánh, có em, thậm chí còn có dì, vẫn còn chưa đủ sao?
Nhìn Diệp Tử Thanh trong đôi mắt đẹp lóe ra lệ quang, sung mãn thất vọng chất vấn, Lương Thần lập tức chìm vào đáy cốc. Hắn trong đầu bỗng nhiên vang lên Diệp Thanh Oánh từng nói qua một câu: "Thần, anh nhất định phải ôm chặt em, nếu không, nói không chừng đến một ngày nào đó em thật sự sẽ rời khỏi anh".
Lương Thần đổ mồ hôi hột, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn cho tới bây giờ mới cảm thấy sợ, thậm chí so với lúc nghe được chính mình mắc bệnh nan y còn sợ hãi hơn. Hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì, nhưng cuối cùng không phát ra được thanh âm.
Phải mất đi sao?
Nguồn truyện: Truyện FULL
Đang nói chuyện thì nghe thấy cửa phòng khách truyền tới âm thanh chìa khóa vặn mở khóa cửa. Tiếp theo đó cửa mở ra, một bóng dáng đi vào.
- Tiểu Thần về rồi!
Hai vợ chồng Vương Bàn Thạch, Phùng Tình, cộng thêm anh em Vương Lỗi, Vương Huyên liền đứng lên. Vương Bàn Thạch giành trước mở miệng chào hỏi nhiệt tình.
- Con chào hai bác!
Lương Thần thay giày, đi vào phòng khách, hướng về đám người Vương Bàn Thạch cười chào hỏi. Bác của vợ cũng là bác, lễ phép là không thể chậm trễ.
- Tôi vừa mới nói với Phỉ Hạm, tiểu Thần làm việc nghiêm túc quan trọng hơn, chúng ta là người nhà, không sao cả!
Vương Bàn Thạch kéo theo cậu cháu rể đã là cục trưởng cục công an thành phố, cùng ngồi trên sofa, mang theo ý làm sáng tỏ mà giải thích.
- Hai bác hiếm có dịp qua đây một lần, cho dù cháu bận mấy cũng phải trở về!
Ánh mắt Lương Thần ngậm cười, đảo qua trên mặt đám người Vương Bàn Thạch, Phùng Tình, Vương Lỗi, Vương Huyên, giọng điệu rất nhiệt tình nói.
- Tiểu Thần, sức khỏe của cháu hồi phục thế nào rồi?
Phùng Tình rất quan tâm thân thiết hỏi.
- Không có gì ạ, đã hoàn toàn khỏe lại rồi!
Lương Thần mỉm cười đáp:
- Bây giờ cháu giống như trước, ăn được ngủ được, cũng không ngại làm một ít vận động mạnh!
Nói đến "vận động mạnh", Lương Thần cố ý nhìn thêm Diệp Tử Thanh hai cái. Cô không khỏi đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác, không để lộ dấu vết trừng mắt nhìn hắn.
- Không thể khinh thường, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi nhiều, sức khỏe không phải chuyện đùa!
Vương Bàn Thạch ân cần nhắc nhở.
- Dạ, cháu sẽ chú ý!
Lương Thần liên tục gật đầu, tỏ vẻ tiếp thu lời khuyên của y.
Lại hàn huyên thêm một hồi, Lương Thần để ý đến thời gian, cười nói:
- Bữa trưa chúng ta ra ngoài ăn đi, để cháu sắp xếp!
- Không cần không cần!
Vương Bàn Thạch xua tay nói:
- Tiểu Thần, chúng ta cứ ở nhà, tùy tiện làm vài món, uống với bác vài ly. Nói thật, ở khách sạn, không ăn được hương vị gia đình!
- Vậy, không hay lắm, trong nhà không có chuẩn bị!
Nhìn đám người Phùng Tình, Vương Lỗi, Vương Huyên, Lương Thần có chút chần chừ nói.
- Cứ nghe theo bác của cháu! Người nhà, có gì ăn nấy!
Phùng Tình cũng cười nói.
Nhìn thấy vợ chồng Vương Bàn Thạch khăng khăng ăn ở nhà, Lương Thần cũng không kiên trì nữa. Nhưng mà tuy rằng nói "có gì ăn nấy", nhưng bảy tám người ăn cơm, không thể chỉ bày hai ba đĩa thức ăn là xong chuyện. Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đi xuống lầu, đến siêu thị của khu chung cư mua ít rau cải thịt cá.
Bữa cơm trưa, Vương Bàn Thạch đề cập đến mục đích lần này đến Cẩm Bình, và với giọng điệu nói đùa hỏi Lương Thần có thời gian đi xem tiết mục hay không, trong tay y có vài tấm vé khách quý có thể đưa tặng.
Lương thần nghe xong liền mỉm cười, lên tiếng nói:
- Thật trùng hợp, vậy tối thứ hai cháu dẫn Lan Nguyệt đến sân vận động xem biểu diễn.
Đây là hắn hứa với Lan Nguyệt, hơn nữa sáng nay phó chủ tịch thành phố Trần gọi hắn qua đó, cũng yêu cầu hắn đến dự buổi ca nhạc. Cái gọi là đến dự thực chất chỉ là một cảnh đi qua, chẳng qua là người dẫn chương trình đọc một câu "đêm nay lãnh đạo chủ yếu có mặt trong đêm diễn gồm có…,…, chúng ta cùng nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh các vị lãnh đạo đến dự…" mà thôi!
- Tiểu Thần cần anh tặng vé sao? Cháu cho anh vài tấm vé thì đúng hơn!
Phùng Tình ở một bên cười xen vào nói. Lương Thần là lãnh đạo cục cảnh sát thành phố, cho dù tham dự hay không, đơn vị tổ chức có lẽ cũng sẽ tặng vài tấm vé.
- Cô út, Oánh Oánh, hai người có đi xem không?
Vương Huyên chuyển ánh mắt sang Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm hỏi.
- Cô ở nhà cùng Oánh Oánh!
Vương Phỉ Hạm mỉm cười đáp, lại nhìn sang Diệp Tử Thanh nói:
- Đến lúc đó Tử Thanh cùng tiểu Nguyệt đi xem đi!
- Cháu cũng không muốn đi!
Diệp Tử Thanh lắc đầu, uống một ngụm nước trái cây mỉm cười nói:
- Lớn tuổi rồi, đã qua tuổi theo đuổi minh tinh!
-Tử Thanh có bạn trai không?
Phùng Tình không kìm nổi hỏi. Diệp Tử Thanh giống như một yêu tinh họa thủy, theo lý mà nói có lẽ không ít người đeo đuổi, nhưng mà từ những lời nói vừa rồi bà có thể mơ hồ nghe ra, đến nay cô vẫn còn độc thân.
- Chưa có ạ!
Tuy rằng không có tình cảm gì đối với gia đình bác của Thanh Oánh, nhưng Diệp Tử Thanh vẫn lễ phép đáp.
- Có lẽ yêu cầu của Tử Thanh quá cao!
Vương Bàn Thạch cười nói.
- Không phải!
Diệp Tử Thanh dùng khóe mắt liếc Lương Thần một cái, sau đó cười tươi như hoa, hướng về phía vợ chồng Vương Bàn Thạch và Phùng Tình nói:
- Cô và Oánh Oánh đều biết, cháu không thích đàn ông!
Đáp án này, khiến phía vợ chồng Vương Bàn Thạch và Phùng Tình, kể cả anh em Vương Lỗi, Vương Huyên lập tức ngẩn người ra.
Ăn xong cơm trưa, cả nhà Vương Bàn Thạch lại ngồi thêm một lúc, cho đến khi Vương Bàn Thạch nhận được cuộc gọi từ nhân viên công ty, mới đứng lên rời khỏi.
Chớp mắt đã đến thứ hai, buổi sáng Lương Thần đến cục công an thành phố, mở một cuộc họp phân công bộ máy lãnh đạo. Trong cuộc họp lần này, xác lập lại phân công thành viên bộ máy, giao cho phó cục trưởng mới lên chức Hứa Phượng Anh phụ trách chi đội cảnh sát hình sự, chi đội kỹ thuật hình sự, giám sát mạng, chống ma túy. Những người còn lại phân công đại khái không thay đổi.
Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh mặc đồng phục cảnh sát thân hình thẳng đứng, tư thế oai hùng, trở thành một hình ảnh thu hút sự chú ý nhất trong cục cảnh sát thành phố.
Bốn giờ chiều, dưới sự bố trí của phó cục trưởng Bao Hoa, hơn tám trăm cảnh sát chia thành mười sáu phân đội đến sân vận động thành phố trước, từ chi đội trưởng đến các phó, đại đội trưởng lần lượt dẫn đội phụ trách, đảm bảo từ đầu đến cuối khống chế duy trì trật tự hiện trường đêm diễn.
Khoảng năm giờ, minh tinh, ca sĩ, ban nhạc và các đơn vị diễn xuất được mời tham dự lần lượt có mặt.
Lúc này ngoài sân vận động đầu người di chuyển, hơn chục ngàn khán giả từ các lối vào lần lượt tiến vào. Bãi đậu xe chính diện sân vận động, hơn ngàn chiếc xe hơi đậu chi chít, ước chừng ngay cả cây kim cũng không cắm vào được. Từ hồ Ánh Trăng đến sân vận động thành phố ngày thường xe taxi chỉ mất hai mươi phút có thể chạy đến, đêm nay lại phải chạy hơn một tiếng.
Cách thời gian chính thức bắt đầu diễn còn hơn hai tiếng, rất nhiều fans tay cầm gậy huỳnh quang, biểu ngữ ngồi ở hàng ghế khán giả. Khí thế ngất trời cùng nhau tán gẫu, đề tài nói chuyện chỉ có một, chính là thần tượng minh tinh và khách quý xuất hiện trong buổi biểu diễn đêm nay.
Đúng bảy giờ tối, pháo bông rực rỡ tỏa sáng trên bầu trời, hiện rõ đêm diễn với quy mô lớn chuyên đề "Ca múa Giang Nam" chính thức khai mạc.
Trên sân khấu lớn gần tám trăm mét vuông, ngay phía trên là màn hình màu LED dạng vương miện một trăm năm mươi mét vuông. Tiếp đó vang lên âm nhạc êm dịu mang đậm đặc sắc vùng sông nước Giang Nam, trên màn hình cực đại xuất hiện tranh sơn thủy Giang Nam được tô lên từ thủy mặc.
- Giang Nam tốt, phong cảnh nên thơ, mặt trời mọc đỏ như quả cầu lừa soi bóng dưới dòng sông xuân đến nước sông trong xanh, có thể không nhớ Giang Nam được sao?
Không giống với những buổi khai mạc của buổi biểu diễn ca nhạc của minh tinh trước đây, buổi diễn chuyên đề mang hơi thở văn hóa Giang Nam đêm nay, trước tiên mở màn không phải ca nhạc, mà là phối hợp ngâm thơ, và múa nhạc.
Nhà nghệ thuật lớn tuổi Bạch Quân Võ lão tiên sinh tuổi hơn bảy mươi, đầu đầy tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh với âm thanh vô cùng hùng hồn, đầy ắp tình cảm ngâm bài thơ lưu truyền ngàn năm.
"Nhân nhân đô thuyết giang nam hảo, du nhân chích hợp giang nam lão. Xuân thủy bích vu thiên, họa thuyền thính vũ miên. Lư biên nhân tự nguyệt, hạo oản ngưng sương tuyết. Vị lão mạc hoàn hương, hoàn hương tu đoạn tràng."
Trên màn hình lớn, giữa non xanh nước biếc nhuộm bằng bút pháp thủy mặc, một chiếc thuyền họa bồng bềnh giữa hồ. Mưa xuân tí tách như sợi tơ, dưới màn sương mù mông lung. Thuyền nhỏ càng lúc càng xa, sau cùng dừng bên một thôn làng. Bên bờ, dưới biển bán rượu cao bay phấp phới,, cạnh hàng liễu màu xanh đậm, cô gái bán rượu lư phong thái yểu điệu, thanh tú có một không hai.
Tiếng hò hét vang lên khắp trời, khán giả dưới sân khấu dùng sức khua khoắng gậy huỳnh quang, thể hiện tán thành đối với cách khai mạc hoàn toàn mới.
Lương Thần ngồi ở hàng ghế khách quý cũng không khỏi vỗ tay, nhìn ra được, ban tuyên giáo tỉnh Giang Nam, văn phòng văn hóa tỉnh đã tốn không ít tâm tư dàn dựng buổi biểu diễn này. Tiết mục biểu diễn phía sau tạm không nói, hình thức khai mạc này đã hiện rõ không tầm thường, một chút mị tục cũng không để lại.
"Tiễn đường giang tẫn đáo đồng lư, thủy bích sơn thanh họa bất như. Bạch vũ điểu phi nghiêm tử lại, lục thoa nhân điếu quý ưng ngư.
Đàm tâm đảo ảnh thì khai hợp, cốc khẩu nhàn vân quyển tự thư. Thử cảnh chích ứng từ khách ái, đầu văn không viên mộc huyền hư."
Ngâm xong ba bài thơ từ, giọng điệu hùng hồn của ông dường như vẫn còn bay bổng trên sân khấu. Bạch lão tiên sinh mặc trường bào( áo dài của nam giới Trung Quốc thời xưa) màu trắng hơi hơi khom lưng, sau đó dơi bước xuống sân khấu.
Lương Thần vừa vỗ tay, vừa khẽ tán dóc với trưởng ban tuyên giáo Khổng Ba bên cạnh, bày tỏ tán thưởng. Mà ở một nơi cách hắn không xa, Lan Nguyệt, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược cũng đang vỗ tay. Lan Nguyệt đến xem biểu diễn, ngoại trừ đi làm không rời nửa bước như hình với bóng Liên Hề Hề cũng không chịu cô đơn đã theo đến, sẵn tiện kéo chị họ Liên Tịch Nhược cùng đến.
Sau hình thức khai mạc, người dẫn chương trình nổi tiếng Giang Nam, Hà Kính, Thẩm Linh bước lên sân khấu, với giọng điệu nhiệt tình dào dạt, tuyên bố đêm diễn quy mô lớn với chuyên đề "Ca múa Giang Nam" chính thức khai mạc.
- Đêm diễn chuyên đề qui mô lớn lần này, được sự ra sức ủng hộ của các đơn vị liên quan như ban tuyên giáo tỉnh ủy, văn phòng văn minh tỉnh, ban tuyên giáo thành ủy Cẩm Bình, đài truyền hình thành phố Cẩm Bình, cục công an thành phố Cẩm Bình…Đêm nay, lãnh đạo đến tham dự trong đêm diễn có, phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy Tô Bình, phó chủ nhiệm văn phòng văn minh tỉnh Trương Minh Hoa, trưởng ban tuyên giáo thành ủy Khổng Ba, phó chủ tịch thành phố Trần Trúc, cục trưởng cục công an thành phố Lương Thần, giám đốc đài truyền hình thành phố Ngô Xuân Ba…! Sau đây, chúng ta hãy cho một tràng pháo tay nhiệt liệt, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến tham dự!
Sau hậu đài, đang chuẩn bị được trang điểm tạo hình, Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng nghe được một âm thanh rất quen thuộc trong lời nói của người dẫn chương trình, trong lòng không khỏi cùng giật mình, hai đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nhau. Thì ra, đêm nay chàng trai đó cũng đến rồi!
- Nghe thấy không, bạn học cũ của chúng ta cũng đến rồi!
Hàng ghế khách quý ở bên kia sân khấu đối diện Lương Thần, Lý Băng khẽ nói với Lăng Tư Vũ.
- Khách quý có mặt trong đêm diễn có, phó chủ tịch hiệp hội âm nhạc toàn quốc Ngô Phái Nam, chủ nhiệm uỷ ban phát triển Kim Cường, phó chủ tịch tập đoàn giải trí Tinh Hãn, Hồ Năng Nhĩ, phó chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn truyền thông Hoa Tinh, Vương Bàn Thạch…!
Tiết mục đầu tiên chính thức diễn xuất sau màn khai mạc là nhóm nhạc ngôi sao nhỏ được yêu thích trong nước, Minisister biểu diễn múa. Nhìn năm cô bé tính trẻ con chưa thoát trên sân khấu, giơ tay nhấc chân biểu diễn điệu múa sống động nóng bỏng, khán giả dưới sân khấu lập tức nhao nhao tiếng hò hét nhiệt liệt. Đoàn fans hâm mộ ở phía sau mở ra biểu ngữ, một hàng chữ lớn "Minisister, thiên thần của chúng tôi" theo tiết tấu âm nhạc sôi nổi không ngừng lay động.
Mấy cô bé này, cũng chỉ tám chín tuổi! Lương Thần mỉm cười nhìn vũ đạo, không hề tiếc vỗ tay. Thật đáng yêu! Sau này con gái của hắn và Diệp Thanh Oánh nếu như được người khác yêu thích như vậy thì tốt rồi!
Chính trong lúc này, một nhân viên ban tuyên giáo thành ủy lặng lẽ bước đến, khẽ nói hai câu bên tai trưởng ban Khổng Ba. Biểu hiện của trưởng ban Khổng có chút khác thường, y nghiêng đầu, hướng về Lương Thần khẽ nói gì đó.
Chân mày Lương Thần nhíu nhíu, trầm ngâm một hồi, sau đó từ từ gật đầu.