Cục trưởng công an có thể chỉ huy cảnh sát hình sự là chuyện bình thường, còn Cục trưởng công an mà đi chỉ huy cảnh sát có vũ trang thì đúng là trâu bò, đúng là đỉnh. Có thể khiến trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh trực tiếp phái người, nếu không có lãnh đạo trung đoàn cảnh sát có vũ trang hoặc là cấp chính ủy trở lên cho phép, có thể làm được sao? Trung đoàn trưởng cảnh sát có vũ trang là cấp gì? Là thiếu tướng, có quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm trong Quốc vụ viện trong quân ủy. Trong chuyện này, bất cứ một ai có tư duy có thường thức đều có thể nhìn ra, vị Phó cục trưởng Lương tuổi còn trẻ này có khả năng vận dụng tài nguyên hùng mạnh cỡ nào.
Kết quả chuyện này khiến cho một số lãnh đạo ở thành phố tiến hành đánh giá lại đối với năng lực của Lương Thần. Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm đã thật sự ý thức được, lời đã nói của con dâu Lăng Tư Vũ không phải là phóng đại thổi phồng, Lương Thần quả thật là có hậu thuẫn cực kỳ khổng lồ. Lúc này, ông không khỏi cảm thấy có chút hối hận.vì chính thái độ bàng quan của mình.
Cùng lúc đó, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, Giám đốc sở Công an tỉnh Giang Nam Vương Mân liền đi vào văn phòng Bí thư Tỉnh ủy, hướng về Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc cáo trạng:
- Bí thư Hồ, không phải Vương Mân tôi không có lòng độ lượng khoan dung, nhưng chuyện này của Cẩm Bình quả thật hơi quá đáng. Dù gì thì tôi cũng là lãnh đạo cấp trên của Lương Thần. Bắt người, vì sao không xin chỉ thị của tôi? Đã gạt sở công an tỉnh qua một bên, trực tiếp yêu cầu trung đoàn cảnh sát có vũ trang xuất quân, đây là ý gì? Được, cho dù Lương Thần không hiểu chuyện, Ninh Mậu Nhiên cũng không hiểu quy củ sao? Trước khi xuất quân thì nên đánh tiếng với tôi chứ? Nói một câu không khách sáo, trung đoàn cảnh sát có vũ trang dựa vào cái gì mà vượt quyền như vậy?
Mặt không chút thay đổi, lắng nghe Vương Mân trút bầu tức giận, Hồ Văn Nhạc phất tay nói:
- Chuyện này tạm thời tôi không muốn truy cứu. Hiện tại tôi chỉ muốn biết, đứa con của Vương Phục Sinh, và vụ án phóng hỏa có quan hệ gì hay không? Nếu có, bắt thì đã bắt rồi. Nếu không có, vậy thì kỳ lạ, vì sao Lương Thần cứ một mực nắm chặt không buông đứa con của Vương Phục Sinh? Chẳng lẽ bọn họ có thù riêng?
- Bí thư, tôi đứng ở lập trường trung gian nói một câu, Lương Thần là được điều từ Liêu Đông tới, mà Chủ tịch thành phố Cẩm Bình Trương Bỉnh Lâm cũng là đến từ Liêu Đông. Hơn nữa thật là trùng hợp, con dâu của Trương Bỉnh Lâm lại là bạn học thời trung học của Lương Thần.
Vương Mân vừa nói, vừa lưu ý vẻ mặt Bí thư Hồ:
-Con người Vương Phục Sinh ngài cũng biết, bình thường tỏ ra vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, trong lúc xử lý một số sự tình thì quá mức chủ quan, thường thường không để ý quan tâm đến cách nhìn của người khác.
- Vương Phục Sinh tính cách của người này quả thật có chút khuyết điểm, nhưng tóm lại mà nói, cũng đã thuận lợi làm cái chức vụ Bí thư Thành ủy..
Hồ Văn Nhạc ngắt lời đánh giá một câu. Là một Bí thư Tỉnh ủy, ông ta luôn luôn chủ trương có được quyền tuyệt đối trong lời nói ở trong ban lãnh đạo. Từ khía cạnh của ông ta, một Bí thư tingr ủy không thể nắm trong tay bộ máy lãnh đạo thì cũng không đủ tư cách của Bí thư Tỉnh ủy. Mà đây là luật tất yếu, cũng phù hợp với Đảng uỷ , Thành ủy, Huyện ủy, đến cả xã, thị trấn. Bí thư Thành ủy mạnh mẽ, cứng rắn một chút, đây không có gì không đúng.
- Bí thư, đánh giá của ngài là đúng.
Vương Mân lập tức như con rắn quấn trên cây gậy, tiếp lời nói:
- Con người Trương Bỉnh Lâm tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói trước đây ở Thông An Liêu Đông cũng có chút vấn đề. Giữa ông ta và Vương Phục Sinh khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm.
- Ý của ông nói, Lương Thần bắt con của Vương Phục Sinh, trên thực tế không có quan hệ gì với vụ án phóng hỏa, chỉ là vì trợ giúp Trương Bỉnh Lâm chèn ép Vương Phục Sinh?
Hồ Văn Nhạc như cười mà như không nhìn Vương Mân một cái:
-Là như vậy sao?
-Đây chỉ là suy đoán của tôi.
Vương Mân cười gượng hai tiếng nói:
- Dù sao đối với tình hình vụ án phóng hỏa hiện tại, tôi cũng không không rõ cho lắm. Từ sau khi Lương Thần nhậm chức, bên Cẩm Bình căn bản là không hề thông qua sở công an tỉnh.
-Ông là Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật, lại là Giám đốc sở Công an tỉnh, ông cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào mới thích đáng?
Trong lời nói Vương Mân mơ hồ lộ ra sự bất mãn đối với Lương Thần, Hồ Văn Nhạc tự nhiên có thể nghe ra được. Nhân vụ án phóng hỏa mà khiến cho phong ba càng ngày càng nghiêm trọng, đã mang đến ảnh hưởng tiêu cực vượt xa dự tính của ông ta. Ông ta thân là Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên không hy vọng Giang Nam thành đầu sóng ngọn gió của dư luận cả nước. Việc cấp bách là phải bình ổn càng sớm càng tốt trận phong ba này. Ông ta đối với việc con cái của Bí thư Thành ủy thành phố Cẩm Bình Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Trương Hổ có liên can tới vụ án phóng hỏa, cảm thấy căm tức cực độ. Nhưng cũng giống vậy, đối với Lương Thần gần đây nổi bật tỏa sáng ở trên mạng, lại rất là không có ý thức kỷ luật, quan niệm tổ chức, ông ta cũng cực kỳ bất mãn.
- Tôi đề nghị vụ án phóng hỏa sẽ do sở công an tỉnh tiếp tục điều tra. Tranh thủ càng sớm càng tốt điều tra rõ chân tướng, bình ổn phong ba.
Vương Mân không để lỡ thời cơ liền góp lời.
-Ông như vậy bị xem là đi cướp công lao của người ta đó.
Hồ Văn Nhạc quét qua đối phương một cái, như cười mà như không nói.
Da mặt của Vương Mân lập tức nóng lên, trong lòng lúc này cũng có chút xấu hổ. Ngụ ý của bí thư Hồ, ông ta nghe hiểu rõ ràng. Sở công an tỉnh sớm có bản lĩnh phá vụ án phóng hỏa thì đâu cần bí thư Hồ phải tạm thời điều Lương Thần từ Liêu Đông xa xôi về đây? Hiện tại vụ án phóng hỏa đã có manh mối, thậm chí có thể nói đã gần tra ra chân tướng thì sở Công an tỉnh xuất hiện gặt lấy thành quả. Điều này quả thật có nhìn thế nào đều có hiềm nghi đoạt công lao.
- Cũng tốt, cho Lương Thần tạm thời nghỉ một chút, để bình tĩnh lại.
Hồ Văn Nhạc gật gật đầu, đúng là đã đồng ý đề nghị của Vương Mân. Dừng một chút, lại tiếp tục dặn dò:
- Vụ án này ông phải đích thân can thiệp, điều tra rõ ràng. Trong mấy ngày tới thì tìm ra kết quả cho tôi.
-Tôi sẽ theo sát, bí thư Hồ.
Vương Mân vội vàng đáp.
Sau khi Vương Mân rời khỏi, Hồ Văn Nhạc nâng chén trà lên uống một ngụm, trong mắt hiện lên vẻ suy tư. Lương Thần qua mặt sở công an tỉnh, kết nối với trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh, năng lực này thật không thể khinh thường. Ông ta cùng với trung đoàn trưởng cảnh sát có vũ trang Ninh Mậu Nhiên tiếp xúc qua vài lần, đó là một người tương đối khiêm tốn. Người khiêm tốn lại làm một việc không hề khiêm tốn, tất nhiên là phải có lý do không khiêm tốn. Theo ông ta nghĩ, nếu không phải xuất phát từ ý của Lương gia hoặc là Ninh gia, Ninh Mậu Nhiên chưa chắc sẽ chịu dính vào vũng nước đục này. Mà đây cũng chính là nguyên nhân làm ông ta bất mãn.
Liêu Đông là Liêu Đông, Giang Nam là Giang Nam, bình thường gặp nhau tay bắt mặt mừng, nước giếng không phạm nước sông, nhưng nếu vượt qua giới hạn, vậy thì có khả năng làm tổn hại hòa khí.
Ở cục công an thành phố Cẩm Bình, Lương Thần vừa mới kết thúc lần thẩm vấn thứ hai đối với Vương Căng. Mặc dù có Tương Vinh Hoa cùng nhau đối chất, cùng với chứng cớ ghi âm chứng minh nhưng Vương Căng vẫn khăng khăng cắn chặt răng, tuyệt không mở miệng.
Vương căng vẫn ôm ảo tưởng như cũ, chỉ cần cha y còn là Bí thư Thành ủy, vậy thì tất cả còn có hi vọng. Tuy rằng bị tạm giữ, nhưng dù sao y cũng là con của Bí thư Thành ủy nên không bị uất ức gì. Trong nhà đã có cử luật sư đến, cũng như đã cho y một viên thuốc an thần, và việc duy nhất y làm chính là cắn chặt răng, kiên trì đến lúc cha có thể cứu được y ra.
Lương Thần trở lại văn phòng của mình, đặt cơ thể ngồi sâu vào trong ghế bành, gác hai chân lên trên bàn làm việc, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ đầy vẻ mơ màng. Hắn không phủ nhận, tối hôm qua hạ quyết tâm, hành động không ngại bằng bất cứ giá nào bắt cho được Vương Căng, chí ít có một nửa là bị ảnh hưởng bởi tâm trạng xấu. Từ căn bản đi lên mà nói, cái này tương đương với là một loại biến tướng của cơn tức giận là giận cá mà chém thớt. Lúc ấy Lương Thần đang trong cảm xúc tiêu cực rất nóng nảy, lo lắng, bất an, rất cấp bách mà cần một nơi phát tiết, thật không may, Vương Căng được chọn trúng.
Nếu không phải bởi vì Vương Căng là con của Bí thư Thành ủy, với chứng cứ chính xác hiện tại hắn đang nắm giữ thì cũng đã đủ định Vương Căng vào tội chết. Nghe ra thì cái quan hệ nhân quả này hình như có chút vô lý không đúng cho lắm, nhưng trên thực tế, nó tồn tại rất rõ ràng, rất thật. Đổi lại người bình thường, dưới tình trạng có đủ nhân chứng, vật chứng, cho dù là muốn chống chế cũng không làm được, nhưng con của Bí thư Thành ủy thì lại có thể
Vụ án phóng hỏa có tiến triển mới, hắn đã báo cáo qua với Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Thân là Phó cục trưởng chủ quản hình sự, liên quan đến phần trình tự hình sự trinh sát, hắn xem như đã hoàn thành. Nhưng mà, cuối cùng có thể định được tội Vương Căng hay không thì vẫn chưa biết rõ. Hắn chỉ hy vọng thông qua áp lực dư luận để vụ án phóng hỏa đạt được một kết quả tư pháp xét xử công bằng.
Đang ngơ ngác xuất thần, chợt nghe được tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên. Giương mắt lên nhìn, liền thấy Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung đứng ở cửa. Hắn buông hai chân xuống, nói một tiếng:
- Lão Ngô, mau vào đi!
Đối phương mang theo vẻ mặt kính cẩn còn nhiều hơn so với ngày thường.
Sau khi Lương Thần dẫn dắt chỉ huy trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh đi truy nã bắt Vương Căng về quy án, trong cục Công an thành phố trên có đám người phó cục trưởng Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình, cho tới dưới là cán bộ nhân viên cảnh sát bình thường, khi nhìn thấy Lương Thần, trong ánh mắt đều chứa đầy một tia gì đó khang khác. Mà tia nhìn này, có tên là "Kính sợ".
Mà giờ phút này, trong ánh mắt chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung, cũng chứa đầy tia nhìn này. Có lẽ chính Ngô Hoán Trung cũng không chú ý, mức độ khom lưng của y so với ngày thường cũng sâu hơn vài phần, hơn nữa trong cách xưng hô, cũng tự nhiên dùng 'ngài' thay thế cho "anh".
- Sếp Lương, có không ít phóng viên tin tức ngoài tỉnh muốn gặp ngài, ngài xem có gặp hay không?
-Không gặp!
Lương Thần lắc đầu, hiện tại hắn thực không có tâm tình nào mà tiếp nhận mấy thứ phỏng vấn. Nhưng khi hắn vừa mới tỏ vẻ không tiếp nhận phỏng vấn thì điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên. Bắt điện thoại lên để sát tai, liền nói:
-Tôi là Lương Thần.
Ngưng lại nghe một lát, bỗng nhiên hắn mỉm cười.
Gác điện thoại, hô gọi lại Chủ nhiệm Ngô đã đi ra ngoài cửa, mỉm cười nói:
- Vẫn nên cho số phóng viên này vào đây, tất cả mọi người đều là kiếm miếng cơm ăn, ai cũng không hơn ai nên dễ dãi chút cũng được.
Ngô Hoán Trung lập tức giật mình. Y nhạy bén quan sát thấy, trong sự tươi cười tựa gió xuân của Phó cục trưởng trẻ tuổi, mơ hồ lộ ra một chút phẫn nộ, một chút trào phúng châm biếm.
Đều muốn chơi, vậy mọi người cùng nhau chơi, nhiều người chơi với nhau mới náo nhiệt chứ. Lương Thần trên mặt tươi cười càng lúc càng rạng rỡ, nhưng mà trong mắt hắn thì không thấy được một chút ý cười.