Nguồn truyện: - Hôm nay tạm thời đến đây thôi.
Trong phòng họp nhỏ của Cục công an thành phố, Lương Thần liếc mắt nhìn các thành viên Đảng ủy đang ngồi một cái, lấy giọng điềm đạm tuyên bố tan họp. Nói rồi hắn đứng lên, bước vài bước ra phía ngoài, lại hướng Phó cục trưởng Bao Hoa dặn dò:
- Lão Bao, về buổi biểu diễn, ông sẽ rất vất vả đấy.
- Cục trưởng, anh cứ yên tâm đi, giao cho Lão Bao tôi thì không thành vấn đề.
Bao Hoa trên mặt tươi cười lộ rõ vẻ kính cẩn, vội vàng không ngừng hướng về vị Cục trưởng trẻ tuổi cam đoan. Tình hình hiện tại ở Cẩm Bình không được tốt, chuyện gì cũng phải được làm thật cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ lại gây ra tin tức tiêu cực. Trên thực tế từ một tháng trước, Ban tuyên giáo Thành ủy đã dự tính trước, Ban tuyên giáo tỉnh và các đơn vị truyền thông nổi tiếng đã lên kế hoạch, kết hợp với nhiều công ty giải trí có thế lực, chuẩn bị tổ chức nhiều buổi dạ nhạc hội chủ đề "Ca múa Giang Nam" ở phần lớn các thành phố của Giang Nam để tuyên truyền về văn hóa đất trời Giang Nam, giới thiệu một Giang Nam phong thổ nhân tình hàm súc uyển chuyển đẹp đẽ.
Nghe nói có vài minh tinh nổi tiếng của Hồng Kông và Đài Loan cũng nhận được lời mời tham gia biểu diễn, đội hình đẹp đẽ và rực rỡ, thanh thế lớn. Trên truyenfull.vn, trên TV tuyên truyền về chủ đề buổi dạ hội "Ca múa nhạc Giang Nam" là che trời phủ đất. Đối với phần đông khán giả thần tượng các ngôi sao, các nhóm fan hâm mộ cuồng nhiệt mà nói thì đây chắc chắn là cơ hội tốt để tiếp xúc gần gũi thần tượng, mở rộng tầm mắt, nhưng mà đối với cục Công an Thành phố Cẩm Bình mà nói, cũng không phải là một tin tốt lành.
Địa điểm tổ chức được định là ở sân vận động, khán giả dự tính khoảng hơn 10.000 người. Nhiều người như vậy tụ họp ở một chỗ, để đề phòng không có gì bất trắc xảy ra, giữ trật tự hội trường, tất nhiên phải tung ra rất nhiều cảnh lực. Tóm lại, đây là nhiệm vụ vô cùng phiền hà và tốn công mà không thu được kết quả gì tốt đẹp.
Nhưng là Phó cục trưởng quản lý trị an, Bao Hoa đành phải nhận.
- Tốt, tốt!
Lương Thần cười gật đầu. Đem một chuyện vặt vãnh, hao công tốn sức mà không thu được kết quả gì tốt giao cho trợ thủ, người cũng coi như là một trong số những người giỏi giang có ích, thì ít nhất việc điều động, bố trí cảnh lực duy trì trật tự như thế nào cũng không tới lượt hắn phải đau đầu.
Nhìn bóng dáng Cục trưởng dần dần khuất sau cánh cửa phòng họp, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tiền Đức Dân bưng chén trà đến bên cạnh Phó cục trưởng Bao Hoa, hạ giọng nói:
- Lão Bao, tôi có chuyện nhỏ này, muốn nhờ anh giúp một tay.
Bao Hoa vội vàng hướng về phía Hạ Liên Tuấn và Lý Phúc Trụ đang chuẩn bị rời khỏi hô to:
- Lão Hạ, lão Lý, đừng đi vội, tôi có việc cần trao đổi.
Sau đó mới quay đầu, rất thoải mái hướng về phía Tiền Đức Dân nói:
- Lão Tiền, anh cứ việc mở lời, chỉ cần giúp được là tôi sẽ giúp.
- Là như thế này, tôi có đứa cháu trai bà con xa đang làm ở đại đội quản lý đô thị. Buổi chiều hôm qua đi ra ngoài chấp hành pháp luật đã xảy ra xung đột với vài tiểu thương. Kết quả bị đại đội trị an của Cục ta bắt tạm giam, Lão Bao, anh xem xem, có thể khiến họ thả người trước hay không, phạt tiền gì đó cũng đều được.
Tiền Đức Dân hạ giọng nói.
- Việc này, anh nói một tiếng với Triệu Dương không phải xong rồi sao?
Bao Hoa ngớ người, sau đó trên luôn mặt béo phì đầy hòa khí lộ ra vẻ mặt cười như không. Trên lý thuyết, Tiền Đức Dân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, là thành viên Đảng ủy, hơn nữa cũng không phải việc gì lớn, hoàn toàn có thể trực tiếp lên tiếng nhờ vả Chi đội trưởng Triệu Dương ra lệnh cho đại đội trị an bên kia thả người.
- Trị an bên này không phải do anh chịu trách nhiệm quản lý sao, nên đương nhiên phải đánh tiếng với anh trước.
Tiền Đức Dân cười gượng hai tiếng, trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên. Nếu là trước đây thì việc nhỏ này, y thân là lãnh đạo cục, lời nói có chút trọng lượng. Nhưng bây giờ xưa không bằng nay. Bởi vì hai tháng trước Đại đội cảnh sát trị an và Đại đội chấp pháp quản lý đô thị nảy sinh xung đột, Cục trưởng Cục quản lý đô thị Trình Như Hải bị mất thể diện, trong thời gian gần đây, hễ cứ liên quan tới bất hòa giữa đội quản lý đô thị và tiểu thương là các Đại đội chi đội trị an đều bắt nhốt không nương tay.
Vì sao cảnh sát lại có gan lớn đến như vậy? Đó là bởi vì nhóm cảnh sát hiểu rõ, bọn họ còn có một bí thư Thành ủy có thể đảo ngược tình thế, một Phó chủ tịch thành phố, một Cục trưởng có thể sử dụng năng lực ghê gớm không thể hình dung được, cho nên Đội đô thị có thể coi như ngựa thần thì cũng bắt không tha.
Tiền Đức Dân sở dĩ không dám manh động chính là sợ mình vô tình đắc tội với vị cục trưởng đại nhân trẻ tuổi kia. Vương Phục Sinh, Trương Hổ vì sao bị miễn chức, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Dù sao thì cùng với luật pháp, chính nghĩa không hề liên quan đến tiền bạc.
- Lão Tiền, anh yên tâm, lát nữa tôi sẽ hỏi xem.
Bao Hoa cười ha hả nói, trong lòng cũng đã sớm tính toán. Chuyện này ông ta cũng không dám chủ động tự quyết, nên phải đi tới chỗ Cục trưởng xin chỉ thị một chút.
- Vậy thì tôi đi trước đây!
Tiền Đức Dân hiểu ý, y biết Bao Hoa còn có việc phải thương lượng với Hạ Liên Tuấn, Lý Phúc Trụ, vì thế bưng chén trà đi ra.
- Đến đây, lão Hạ, lão Lý, nhiệm vụ lần này, thằng em này phải mặt dày mày dạn nhờ hai vị giúp đỡ.
Bao Hoa bắt đầu nói một cách rất giang hồ. Lần này ở sân vận động cử hành buổi dạ hội hơn 10.000 người, chỉ dựa vào cảnh lực của chi đội trị an để duy trì trật tự, khó tránh khỏi cảm giác lấy trứng chọi đá. Để đảm bảo tuyệt đối không nhầm lẫn sai sót, ông ta đã tính toán kỹ lưỡng, ít nhất cảnh lực phải có 800 người trở lên, cái này cần Hạ Liên Tuấn quản lý hình sự và Lý Phúc Trụ quản lý chi đội tuần cảnh trợ giúp.
- Lão Bao, anh khách khí quá rồi!
Hạ Liên Tuấn cười nói:
- Không cần phải chính quy như thế, lúc về tôi sẽ báo cho Lô Dũng, bảo cậu ta khi có yêu cầu thì tùy anh sai khiến.
Thời gian trước Đảng ủy đã thiết lập lại phân công trách nhiệm, Cục trưởng chủ trì công tác toàn diện, chi đội hình sự là do ông ta chịu trách nhiệm quản lý. Nói cách khác, do phó cục trưởng Vương Thụ Ba bị mất chức nên phân công quản lý công việc này cũng được chia đều cho các thành viên Đảng ủy tiếp nhận.
Lý Phúc Trụ cũng mỉm cười gật đầu. Cái việc nhờ vả làm ơn mà không tốn công sức này ông ta đương nhiên sẽ làm. Trên thực tế không cần Bao Hoa mở miệng nhờ vả, chỉ cần vị Cục trưởng kia nói một câu "Mọi người phải phối hợp toàn lực" thì ông ta cũng không dám có chút sơ xuất. Hơn nữa ông ta cũng rõ ràng, đây là sự việc có liên quan đến thể diện của toàn Cục công an.
Trên đường về nhà, Lương Thần nhận được điện thoại của bạn học cũ Lăng Tư Vũ. Đối với lời mời thành khẩn nhiệt tình của Lăng Tư Vũ, hắn do dự một lát, cuối cùng đồng ý. Khi xe tiến vào dưới lầu khu chung cư Thần Phong, vừa mới xuống xe, Lương Thần kinh ngạc phát hiện ra tại cửa tòa nhà, hai cô gái Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên đang tranh cãi gì đó với một người thanh niên áo quần bảnh bao.
Một chiếc Porsche màu trắng mới tinh đỗ ở vị trí không xa bên cạnh người thanh niên, cánh cửa ở vị trí lái xe còn hơi hé mở, trông có vẻ là xe riêng của người thanh niên kia.
Mắt đẹp của Liên Thiên Thiên vô tình đảo qua, lập tức phát hiện Lương Thần vừa mới xuống xe, con ngươi chuyển động vòng vo linh động, không khỏi nảy ra ý hay.
- Anh rể, mau tới đây!
Giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy, hô vang một câu, sau đó chạy vội tới, không cần phân trần mà kéo Lương Thần tới trước mặt Liên Tịch Nhược và gã công tử nhà giàu.
- Anh rể, có người muốn phá nhà của anh!
Liên Thiên Thiên chỉ vào tên công tử đang trợn mắt há hốc mồm, không chút khách khí hướng Lương Thần tố cáo. Cô và Liên Tịch Nhược làm trong một xí nghiệp tư quy mô không lớn không nhỏ, một tháng qua bị không ít công tử nhà giàu làm phiền. Mà trong đó, khó đối phó nhất là gã tên là Thành Tuấn Trì này, lần này không ngờ lại lén lút bám theo về đến tận nhà.
- Xin chào, tôi là Lương Thần.
Lương Thần trên mặt lộ nụ cười thản nhiên, duỗi tay hướng người thanh niên đang có phần ngây người.
- Anh…Xin chào…Xin chào, tôi là Thành Tuấn Trì.
Ánh mắt Thành Tuấn Trì đầu tiên dừng ở trên hai vai lực lưỡng của đối phương, thần sắc trên mặt không giấu nổi càng trở nên kinh ngạc, vô cùng thất thố mà giơ tay bắt tay đối phương, mở miệng nói ra mấy lời cũng có phần không được lưu loát.
- Thành tiên sinh, nếu không ngại thì mời lên nhà ngồi một chút!
Lương Thần mỉm cười tiếp tục nói.
- Không, không được, tôi còn có việc, không quấy rầy anh nữa!
Rõ ràng tuổi xấp xỉ gã, thái độ lại nhã nhặn thân thiện, nhưng Thành Tuấn Trì lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Từ trên người cậu thanh niên trẻ mặc trang phục cảnh sát này, gã cảm thấy một loại uy quan tràn đầy. Trí óc gã phản ứng rất nhanh, trẻ tuổi như vậy mà đã là sĩ quan cấp 2, toàn bộ Cẩm Bình này chỉ có một. Hơn nữa vừa rồi đối phương cũng đã tự giới thiệu, cho nên gã khẳng định trăm phần trăm, đứng trước mặt gã, chính là vị Cục trưởng Công an thanh danh lẫy lừng kia.
Nhìn chiếc xe thể thao Porsche màu trắng rời đi, Liên Thiên Thiên cười dí dỏm vươn bàn tay nhỏ bé, ra dấu chữ V.
Trong thang máy, chỉ có ba người Lương Thần và Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên. Liên Thiên Thiên tò mò quan sát vẻ mặt thản nhiên của người thanh niên, cuối cùng nhịn không được hỏi câu:
- Tôi lấy anh làm lá chắn, anh không để bụng đấy chứ?
- Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là thường tình, có gì mà phải để bụng.
Lương Thần mỉm cười hồi đáp.
- Anh nói như thế, thì tôi yên tâm rồi. Tôi quyết định, nhiệm vụ lá chắn này về sau sẽ cố định khoán cho anh.
Tiếng Liên Thiên Thiên cười trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông bạc. Cô lấy giọng điệu đùa giỡn nói.
- Vết thương của anh và em gái đã khỏi hoàn toàn chưa?
Liên Tịch Nhược cố gắng giữ vẻ mặt và giọng điệu bình thường. Người thanh niên này nói đúng, giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau một chút như vậy cũng có thể coi là bình thường.
- Tôi thì không việc gì rồi. Tiểu Nguyệt còn phải nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian ngắn nữa.
Nhìn thoáng qua người con gái từ đầu chí cuối chỉ hướng mắt lên đèn báo hiệu thang máy, Lương Thần trong lòng không khỏi có chút hơi khác thường, dừng một chút, dường như cũng rất sốt sắng mà hỏi thăm:
- Công việc gần đây thế nào? Cảm thấy thích ứng không?
- Công việc cũng tạm được, chỉ có điều lúc nào ruồi nhặng cũng lúc ẩn lúc hiện trước mắt, thấy phiền phức chết đi được.
Liên Thiên Thiên cười hì hì tranh trả lời trước:
- Cục trưởng đại nhân, hôm nào đó đến công ty bọn tôi một lần đi, đoán chừng anh vừa có mặt chắc chắn sẽ giúp Tịch Nhược tỷ đuổi đi không ít ruồi bọ.
- Thiên Thiên đừng nói bậy!
Liên Tịch Nhược đỏ mặt lên, vội vàng quở mắng em họ một câu.
- Tôi lại không phát hiện ra là bây giờ tôi còn có công năng đuổi ruồi và sát trùng đấy.
Lương Thần cười nói một câu. Trong lòng hắn hiểu được, với tính cách và dung mạo xinh đẹp của Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên, chắc chắn không thiếu người theo đuổi. Có thể là tầm mắt hai cô quá cao, người bình thường không thể lọt vào mắt, mà giống loại công tử nhà giàu Thành Tuấn Trì này thì lại càng không có cửa.
Vừa nói chuyện, thang máy đã đến tầng bốn. Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên đi ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa mở cửa nhà mình, lúc đóng cửa, chỉ thấy Liên Thiên Thiên dí dỏm mà phất phất tay, hạ giọng hô một câu:
- Anh rể, hẹn gặp lại.
Còn chưa dứt lời, đã bị Liên Tịch Nhược kéo vào. Tiếng cửa đóng vang lên.
Trong trí nhớ Lương Thần, Lâm Triết Thông thời trung học là một người hướng nội, bình thường ít ăn ít nói, thành tích học tập có thể nói là ưu tú tuyệt đối, là học viên được trường học và các thầy cô tập trung bồi đào tạo. Mà kỳ thi vào trường Đại học năm đó, được nhận vào Đại học Bắc Kinh với thành tích xuất sắc điểm
Toàn bộ thời trung học, Lương Thần và Lâm Triết Thông rất ít khi gặp nhau, một người thường ngày không có nhiều hữu dụng, nhưng thành tích thi cử bao giờ cũng luôn là ba người đứng đầu, người kia thì thành tích tàm tạm, học tập không đến đâu nhưng lại hay đi giáo huấn đám côn đồ xung quanh trường học, lúc nào cũng giao chiến tranh đấu, bướng bỉnh cứng đầu.
Nếu không phải xảy ra một việc trước khi tốt nghiệp trung học, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông có lẽ cũng chỉ là bạn học bình thường, không thể nói là bạn tốt.
Buổi tối ngày đó, Bảo Ca vừa mới ra tù mang theo một đám lưu manh canh giữ ở cổng trường học. Tháng năm, xuân về hoa nở, cũng là mùa động vật giống đực phát dục. Nữ sinh trung học vừa tan buổi tự học liền tự nhiên trở thành đối tượng đùa giỡn của loài động vật này.
Có hái hoa, đương nhiên có hộ hoa, thế là khi móng vuốt của hai tên lưu manh duỗi tới hướng về phía ba cô nữ sinh lớp mười hai, xung đột không thể tránh khỏi đã xảy ra. Rất nhiều học sinh đã nghe qua sự hung tợn và làm càn của Bảo ca nên càng không muốn bị liên lụy đến việc ẩu đả đánh nhau để bị ảnh hưởng đến kỳ thi vào trường Đại học.
Lương Thần nhớ rất rõ ràng, chịu đứng ra chống lại đám lưu manh Bảo ca kia chỉ có năm nam sinh. Trong đó bao gồm hắn, Dương Kiếm, cùng với hai học sinh lớp bên cạnh, và một người cuối cùng chính là Lâm Triết Thông.
Trong thế bất lợi về nhân số, hơn nữa ngoại trừ Lương Thần, những người khác đều không có kinh nghiệm đánh nhau, căn bản không phải là đối thủ của đám lưu manh này. Khiến Lương Thần cảm thấy có chút bất ngờ chính là, khi xe cảnh sát đã tới, vẫn còn có thể đứng vững tại chỗ, ngoại trừ hắn còn có Lâm Triết Thông. Mặc dù trên mặt đối phương đều bị thâm tím, vết máu loang lổ trên áo, thoạt nhìn có vẻ thảm hại hơn hắn nhiều.
Sau chuyện này, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông trở thành bạn bè. Kết thúc kỳ thi vào trường Đại học, trong những ngày nghỉ chờ kết quả, ba người nhàn hạ nên tụ họp cùng một chỗ đàm đạo lý tưởng, hàn huyên suốt. Lương Thần và Dương Kiếm lúc này mới biết, bình thường Lâm Triết Thông ít ăn ít nói, hóa ra cũng không phải là một tên "nhàm chán".
Sau đại học, mạnh ai nấy đi đường riêng, dần dần cũng không có liên lạc. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, tình cờ nghe người khác đề cập, Lâm Triết Thông đã đi Hongkong. Lần trước bạn bè họp mặt, cũng có người nói qua, Lâm Triết Thông làm ăn khá tốt, nghe nói đã trở thành rể hiền của đại phú hào Hongkong.
-Ngây ngô gì đó?
Tiểu yêu tinh kéo dài tiếng thì thầm, Lương Thần đang trong hồi ức tỉnh lại. Lau lau tay, lột bỏ tạp dề, cùng Diệp Tử Thanh trở lại phòng khách. Ngồi trên sofa uống ngụm trà, với giọng điệu hồi ức nói:
- Một bạn học cũ, năm, sáu năm không gặp.
-Em nghe thấy rồi, lại có họp mặt bạn cũ.
Diệp Tử Thanh hướng về Diệp Thanh Oánh chớp chớp mắt:
- Buổi tối Thần phải ra ngoài tiệc tùng, Oánh Oánh, có cần chị thay em làm người giám sát không?
- Không cần.
Diệp Thanh Oánh khẽ cười, không ngờ cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Tử Thanh:
- Buổi tối đi ra ngoài tiệc tùng xã giao còn dẫn theo người xinh đẹp như Tử Thanh tỷ, lỡ bị ký giả phát hiện, phỏng chừng ngày mai lại được lên trang nhất.
-Hì, cũng là tiểu Oánh Oánh suy xét chu đáo.
Diệp Tử Thanh vốn chỉ muốn nói cho vui. Vợ chính thức tham gia đã là rất miễn cưỡng, đổi thành người chị vợ này, vậy thì quá lỗi thời rồi.
Hẹn xong thời gian là giờ tối nay, Lương Thần ra cửa sớm phút. Lúc gần đi, Vương Phỉ Hạm không quên dặn dò câu: "uống ít thôi, về sớm một chút".
Nhìn nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ tiến lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đầy hương thơm của Vương phi, cuối cùng thưởng thức thần thái vừa thẹn vừa giận làm rung động lòng người, Lương Thần cười khoát tay áo, cảm thấy hài lòng đi vào thang máy.
Lương Thần tới địa điểm hội họp đã đặt trước tại nhà hàng Vạn Niên Thanh mà hắn thường xuyên tới ủng hộ. Đẳng cấp không hề thấp, hơn nữa đồ ăn thức uống rất có mùi vị Giang Nam.
Ông chủ Chu Hân Khánh của nhà hàng Vạn Niên Thanh sau khi nhận được điện thoại của Lương Thần, lập tức cho người dọn dẹp lại phòng Trường Thanh. Ông chủ Chu là người khôn khéo, cảm thấy Cục trưởng đại nhân mở tiệc chiêu đãi bạn học cũ tại phòng Trường Thanh là thích hợp nhất. Có câu "tình bằng hữu tựa cây trường thanh", rất là hợp thời.
Lương Thần đi mất phút thì tới nhà hàng Vạn Niên Thanh, đợi vài phút trong phòng thì nhận được điện thoại của Dương Kiếm. Trong điện thoại, ông chủ lớn Dương nói với hắn, đang ở cùng Lâm Triết Thông hai người một chút sẽ tới.
Thì ra tên Lâm Triết Thông này còn đem theo người nhà tới, Lương Thần cất di động vào, kiên nhẫn chờ đợi mấy người bạn học cũ đến. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đưa nước trà tới, Lương Thần theo thói quen tính lấy ra một điếu thuốc, vừa mới ngậm vào miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Bóng hình xinh đẹp cuả Lăng Tư Vũ và Lý Băng hiện ra trong tầm mắt hắn. Người trước mặc váy len dài màu xám, người sau mặc váy kẻ sọc qua gối, phía trên khoác áo ngoài cổ tròn. Hai gương mặt tươi cười như hoa, mang theo một làn gió hương thơm đập vào mặt.
- Nghe nói dạo này bạn đang có số đào hoa.
Lý Băng kéo Lăng Tư Vũ ngồi xuống bên cạnh Lương Thần, lấy giọng điệu trêu chọc nói:
-Nói xem, có cùng nữ minh tinh xinh đẹp vui vẻ gì gì không?
-Sao có khả năng đó? Tính cách của tôi, các bạn không phải không rõ.
Lương Thần rót trà cho hai cô, bật cười ha hả nói:
-Lúc còn đi học, tôi nổi tiếng là thật thà.
-Cậu mà thật thà?
Lăng Tư Vũ không kìm nổi khẽ cười ra tiếng, cũng theo trêu ghẹo nói:
-Lúc còn đi học thì đã nghĩ đến việc cưới vợ lớn vợ nhỏ, còn dám nói mình thật thà.
-Đó là chuyện quá khứ. Ha ha.
Lương Thần mặt đỏ lên, xấu hổ mà cười nói.
-Đang nói chuyện gì mà cao hứng thế?
Ở cửa truyền đến giọng rõ to của Dương Kiếm, tiếp sau đó đã hiện ra ông chủ lớn Dương có chút phát tướng và một nam một nữ đi vào.
Lương Thần và Lăng Tư Vũ, Lý Băng cùng lúc đứng lên. Nhìn người đàn ông thân hình mảnh khảnh, khí chất trầm ổn, Lương Thần giơ tay ra, mở miệng hô:
-Bạn cũ nhiều năm không gặp.
Lâm Triết Thông trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, không giống vẻ giả tạo thường ngày, vẻ tươi cười hàm chứa sự chân thành và ấm áp hiếm có. Giơ tay cùng Lương Thần bắt tay, một tay kia thuận thế đặt trên vai Lương Thần.
Lương Thần hơi thấy lạ, theo sau cũng đem tay kia vươn tới. Thế là, hai người đàn ông từ bắt tay chuyển sang ôm nhau đằm thắm.
Một bên Hà Tâm Nguyệt trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút lạ lẫm. Tính tình chồng vốn là thâm trầm hướng nội, hơn nữa mấy năm lăn lộn trong thương trường, sớm đã hình thành thói quen không biểu lộ vui buồn ra ngoài, thường ngày biểu lộ cái vẻ mặt tươi cười cũng chỉ là một loại ngụy trang mà thôi. Nhưng đêm nay cô có thể nhìn ra, chồng thật sự rất là vui vẻ.
Sau khi ôm nhau, Lâm Triết Thông lại bắt tay với hai cô Lăng Tư Vũ, Lý Băng, lúc này mới giới thiệu vợ mình Hà Tâm Nguyệt cho Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng.
-Xin chào Cục trưởng Lương, đã nghe Triết Thông nhắc tới anh.
Hà Tâm Nguyệt phóng khoáng tự nhiên vươn tay ra bắt tay cùng Lương Thần, mắt sáng long lanh đảo qua trên mặt đối phương và hai phụ nữ khác, mỉm cười nói:
- Rất muốn gặp bạn học cũ mà Triết Thông hay nhắc tới, cho nên cùng đến đây, xin mọi người bỏ quá cho.
-Em dâu đừng nói những lời khách khí này. Cũng không là người ngoài, đến đây, tất cả mọi người ngồi xuống nói chuyện nào.
Ông chủ lớn Dương giơ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, ánh mắt vẫn lưu chuyển trên mặt Lý Băng. Lần trước họp mặt ở Tây Phong, anh ta mươn rượu, truyền đạt một vài ý tứ mập mờ nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Lý Băng. Lần này tuy nói là Lâm Triết Thông gọi điện thoại cho anh ta, anh thật lòng muốn gặp lại bạn cũ đã nhiều năm không gặp, nhưng tâm tư khát khao gặp Lý Băng để mong nhận được câu trả lời cũng chiếm một nửa.
Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ, trong tiềm thức luôn có tâm lý so đo. Lăng Tư Vũ và Lý Băng tuyệt đối có thể tự xưng là mỹ nữ, nhưng hai cô cũng không thể không thừa nhận, dung mạo trước mắt này xinh đẹp hơn nhiều. Cách ăn nói hào phóng khéo léo, lộ ra phong cách tiểu thư quý phái, vô hình chung đã vượt qua các cô.
Bên cạnh Lương Thần, phụ nữ bao gồm Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt, không ai là không xinh đẹp. Thường ngày đã quen nhìn người đẹp, sự miễn dịch tự nhiên không thấp. Tuy nói vợ của bạn học cũ dung mạo khí chất có thể ngang bằng Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng nhưng chưa đủ tạo thành ảnh hưởng lớn đến hắn.
Ba người phụ nữ tự nhiên ngồi xuống, mà bên trái Lương Thần là Lý Băng, bên phải là Dương Kiếm. Lâm Triết Thông ngồi gần Dương Kiếm, bên cạnh là vợ Hà Tâm Nguyệt.
Không bao lâu rượu và thức ăn lên đủ, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài không ngoài những chuyện thú vị thời trung học. Dương Kiếm khơi lại chuyện xấu hổ mà Lương Thần chép thư tình gửi cho Lăng Tư Vũ, kết quả Lăng Tư Vũ đỏ mặt, Lý Băng cười không ngớt, còn Hà Tâm Nguyệt cũng không nhịn nổi giơ tay che lên đôi môi đỏ mọng.
- Bạn cũ, nghe nói cậu sắp làm cha?
Lâm Triết Thông và Lương Thần chạm cốc, sau khi uống một hơi cạn sạch, cười hỏi. Tin này là do Dương Kiếm nói với y.
- Đúng vậy, dự tính ngày sinh là vào tháng sau, là con gái.
Lương Thần cười đáp. Cuối cùng hỏi lại:
-Cậu thì sao, có con chưa?
-Ừ.
Trên mặt Lâm Triết Thông đang tươi cười bỗng nhiên trở nên có chút kỳ lạ, dường như rất cứng ngắc, cũng rất miễn cưỡng:
-Có đứa con trai được hai tuổi.
Sau khi trả lời, lập tức liền chuyển đề tài, lại hỏi:
- Nghe Dương Kiếm nói, cậu ở Liêu Đông làm tốt lắm mà, sao bỗng nhiên điều đến Giang Nam?
-Không có cách nào.
Lương Thần lắc đầu, một vẻ mặt rất bất đắc dĩ:
-Đây chỉ là tiểu tốt, bên trên chỉ vào đâu đây chỉ biết đến đó mà đánh, không có quyền quyết định.
- Tôi khâm phục Thần Tử điểm này, bất kể là ở đâu đều có thể làm nổi danh đến đó. Thật đúng với câu "Vàng thật đi đến đâu cũng chói sáng" đấy.
Bên trong giọng điệu ông chủ lớn Dương không che dấu sự hâm mộ, giơ tay vỗ mạnh lên bả vai Lương Thần nói xen vào.
-Bạn cũ, lần này đến Giang Nam là muốn phát triển bất động sản sao?
Lương Thần cầm lấy bình rượu rót đầy ly Lâm Triết Thông, trong miệng tùy tiện hỏi. Đây là khi Dương Kiếm gọi điện thoại đã nói qua với hắn.
- Ừ, chuẩn xác mà nói là ở Cẩm Bình
Lâm Triết Thông trong mắt hiện lên một vẻ khác lạ, giọng điệu như vui đùa nói:
- Có lẽ sau này còn phải phiền bạn học cũ giúp đỡ nhiều cho.
- Đáng tiếc rồi, tôi không phải là chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, cũng không phải Cục trưởng Cục xây dựng đô thị.
Lương Thần thấy lạ, theo sau cười nói. Hắn vẫn thấy có chút kỳ quái, Cẩm Bình chỉ là một thành phố ở Giang Nam, bảng xếp hạng cũng tạm được, có thể gọi là trung bình. Hiện tại bất động sản trong nước đang sốt, Lâm Triết Thông nếu là có thực lực, sao không đi cạnh tranh ở những thành phố lớn? Vì thế hắn dừng một chút lại nói:
- Bạn cảm thấy bất động sản Cẩm Bình có nhiều triển vọng không?
- Tuyệt đối rất là có triển vọng.
Lâm Triết Thông mười phần khẳng định trả lời, nhấp một ngụm rượu, trên khuôn mặt hơi đỏ vì rượu tỏa sáng làm nhụt nhuệ khí của người khác:
- Các tỉnh các thành trong cả nước đều lấy xây dựng thành thị là việc quan trọng hàng đầu. Trong mười hai thành phố ở Giang Nam, Cẩm Bình bắt đầu hơi chậm, một loạt công trình xây dựng đô thị vẫn đang trong kế hoạch hoặc mới thực hiện giai đoạn đầu. Khu phát triển Vạn Hưng vừa mới được thành lập không đến ba năm, khu mới Thành Đông sắp thực thi chuyển đổi, khu nhà ở giá rẻ Lan Uyển đang trong giai đoạn , giải phóng mặt bằng khu mới Long Hoa đang trong giai đoạn , đổi mới nhà cũ nguy hiểm…, sang năm mục tiêu công trình xây dựng đô thị ở Cẩm Bình đạt hơn hạng mục.
Lương Thần trong lòng không khỏi chấn động. Người bạn học cũ này không ngờ đối với tình hình Cẩm Bình hiểu biết thấu đáo như thế, có thể thấy được là trước đó đã làm tốt bài tập khảo sát. Bỗng nhiên lúc đó Lương Thần rất muốn biết, Lâm Triết Thông có phải là thật sự mới nghe tin hắn điều đến Cẩm Bình hay không. Nói cách khác, buổi gặp hôm nay, rốt cuộc có phải do Lâm Triết Thông một tay có ý định sắp đặt hay không?
Lương Thần lại cảm thấy, mình không nên dùng ác ý như vậy mà phỏng đoán người bạn học cũ nhiều năm không gặp này. Chính theo như lời vừa rồi của hắn, hắn không phải là chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng cũng không phải Cục trưởng Cục xây dựng đô thị, nếu như Lâm Triết Thông thực có tâm tư gì, vậy đối tượng sẽ là con dâu Chủ tịch thành phố Lăng Tư Vũ, không đến phiên hắn.
-Quan trọng hơn là, chính phủ Cẩm Bình vì để thúc đẩy bước tiến xây dựng đô thị đã đề ra chính sách ưu đãi tương đương cho nhà đầu tư đến từ Hongkong. Có thể nói, hoàn cảnh đầu tư trước mắt ở Cẩm Bình là tốt nhất trong toàn tỉnh Giang Nam.
Nhìn lướt qua bạn học cũ vẫn đang tiếp tục chậm rãi nói, ánh mắt Lương Thần trở nên có chút mơ hồ. Buổi chiều, Hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng tuy rằng hắn không có hứng thú, cũng không chú tâm lắng nghe, nhưng nội dung và phương hướng cụ thể hắn đều nắm được. Nhất là trước khi hội nghị kết thúc, những lời nói rất quyết đoán đầy khí thế của Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình đã để lại ấn tượng sâu trong hắn.
"Chúng ta phải dám suy nghĩ, nắm lấy cơ hội phát triển tốt nhất, vứt bỏ tư tưởng cũ sợ mạo hiểm, sợ phạm sai lầm, sợ bị thất bại, tiến thêm một bước giải phóng tư tưởng, thuận thế mà làm, không ngừng khai sáng cục diện mới trong công tác xây dựng đô thị. Chúng ta phải dám thử, tạo ra ưu thế phát triển, dám đưa ra chính sách, toàn lực thu hút đầu tư phát triển đô thị, toàn lực thực hiện dự án xây dựng. Chúng ta phải dám làm, phát huy đầy đủ ưu thế giao thông và chính sách, dám phá bỏ lệ thường, mạnh mẽ đẩy mạnh thu hút đầu tư xây dựng đô thị, với thái độ tốt nhất, chính sách tốt nhất đối đãi thương gia.
Ba cái "dám" biểu lộ quyết tâm cực lớn phát triển xây dựng đô thị thành phố Cẩm Bình. Mà Lương Thần cũng rõ ràng nghe ra, ngôn luận được Lâm Triết Thông thuộc như lòng bàn tay, hoàn toàn ăn khớp với nội dung tư tưởng trong Hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng. Đây không phải chỉ là ngẫu nhiên, trực giác nói với Lương Thần, người bạn học cũ này rất có thể là có liên hệ chặt chẽ với tầng lớp trên của thành phố.
- Chúng ta là họp mặt bạn cũ, có thể không nói chuyện kinh doanh được không?
Ông chủ lớn Dương tỏ vẻ không hài lòng. Nói thật ra anh ta quả thật cảm thấy có chút buồn bực. Từ trước đến giờ cảm thấy trong đám bạn học thì mình làm ăn được nhất, nhưng so với hai người bạn cũ trước mặt, quả thực chính là kiến gặp voi. Đừng nói cái gì cảm giác ưu , không tự ti đã là khá lắm rồi.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, tôi tự phạt một ly!
Lâm Triết Thông biết sai liền sửa, giơ ly lên uống một hơi cạn sạch.
Hà Tâm Nguyệt hơi nhíu đôi mi thanh tú. Chồng mình luôn hạn chế uống rượu, ít nhất ở trong ấn tượng cô, Lâm Triết Thông chưa từng lúc nào uống thả cửa như vậy. Cô có chút nghi hoặc, tình hữu nghị giữa chồng và mấy người bạn cũ nhiều năm không gặp này thực sự sâu đậm như vậy sao?
-Chúng ta thêm ly nữa nào, các cô cứ tự nhiên.
Ông chủ lớn Dương phát hiện một chiến trường khác để thi đấu. Cái khác thì không bằng, nhưng nói tới thi đấu uống rượu, anh ta không sợ thua ai. Cầm lấy bình rượu, rót đầy cho Lâm Triết Thông, sau đó nâng ly lên, kính trước rồi uống cạn.
Lương Thần có chút nhức đầu, tửu lượng hắn là không tồi, nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Dương Kiếm ở thời trung học đã có một cân tửu lượng, mà lần họp mặt trước, hắn lại phát hiện, tửu lượng người này càng lúc càng tăng cao. Phỏng chừng còn có thể đánh đổ đến hai người như hắn.
-Uống được không phải là uống nhiều. Các bạn uống vừa thôi.
Lý Băng không kìm nổi khuyên bảo.
-Ha ha, Băng Băng, bạn nói những lời này là vì quan tâm tôi à, hay là lo cho Thần tử?
Mượn ý say rượu, Dương Kiếm cười ha hả hỏi.
Lý Băng mặt đỏ lên, liền tức giận nói:
-Mặc kệ các bạn, muốn cứ uống đi, coi như tôi chưa nói gì.
- Dương Kiếm, bạn uống quá chén rồi phải không?
Lăng Tư Vũ trừng mắt nhìn Dương Kiếm, lên giọng hỏi tội.
- Chỉ đùa một chút thôi mà.
Ông chủ lớn Dương da mặt dày vẫn tươi cười, sau đó lại tự rót đầy ly mình, hướng về Lý Băng nói:
- Băng Băng, tôi xin lỗi bạn.
Nói xong, ngửa đầu uống cạn ly.
- Không phải không nể mặt hai bạn, chỉ có điều tôi và Lương Thần, Dương Kiếm khó có dịp được gặp nhau. Không phải thường có câu nói "thâm tình nằm trong rượu" sao?
Lâm Triết Thông hướng về Lý Băng và Lăng Tư Vũ khẽ mỉm cười, giơ tay nâng ly lên:
-Nào, tôi cũng kính hai bạn một ly.
- Chúng ta cùng uống!
Dương Kiếm cũng giơ ly lên góp vui, tiện thể vỗ vai Lương Thần:
-Đừng trốn tránh, Thần tử, cạn nào!
Bốn bình Dương Hà màu lam độ rất nhanh đều trở nên trống rỗng. Mặt ba người đàn ông cũng biến thành một Tào Tháo, hai Quan công. Dương Kiếm thuộc loại càng uống mặt càng trắng bệch, còn Lương Thần và Lâm Triết Thông thì mặt đỏ bừng, có bảy tám phần ngà ngà say.
-Thôi được rồi, uống ít chút đi.
Giơ tay giữ chặt cánh tay chồng, Hà Tâm Nguyệt không kìm nổi nhẹ giọng nói.
- Uống đang cao hứng mà, đừng có làm phiền.
Giãy khỏi tay vợ, Lâm Triết Thông không kiên nhẫn nói.
- Triết Thông!
Hà Tâm Nguyệt mặt không nhịn được nữa, lấy giọng điệu không hài lòng nói:
-Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.
- Tôi uống nhiều vì tôi thấy vui. Tôi…tôi hôm nay rất cao hứng.
Lâm Triết Thông giống như đã uống quá chén, mồm miệng nói không rõ lời. Giơ tay quơ quơ vỏ chai rượu, mắt say lờ đờ mở to hướng về Lương Thần và Dương Kiếm:
-Các cậu còn uống được không? Không được thì sớm nói, còn nếu được, kêu thêm hai chai nữa.
Hà Tâm Nguyệt trống ngực đập liên hồi, rõ ràng là bị vẻ say rượu của chồng làm tức điên. Chỉ là vì có người ngoài ở đây, cô kiềm chế lại không tiện phát tác. Cố nén giận, mở miệng nói:
- Đưa chìa khóa xe cho em, em đi về trước. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Lâm Triết Thông lấy chìa khóa xe ra nhét vào trong tay vợ, miệng lầu bầu:
-Cũng tốt, càng được thanh tĩnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tâm Nguyệt gần như giận xanh mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn chồng một cái, lại miễn cưỡng hướng về đám người Lăng Tư Vũ, Lý Băng gật gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
- Không tốt lắm đâu, Triết Thông.
Lương Thần híp mắt nói, hắn là uống vào không ít, nhưng còn chưa uống tới mức hồ đồ.
- Có cái gì không tốt? Cô ta vừa đi, cả thế giới đều được yên tĩnh.
Lâm Triết Thông trong mắt say lờ đờ hiện lên một vẻ khác thường, say khướt nói.
Lăng Tư Vũ và Lý Băng âm thầm thở dài. Tình huống trước mắt này các cô cũng không tiện nói nhiều. Trên thực tế các cô cũng thông cảm tâm tình ba người đàn ông sau nhiều năm tụ họp. Lý Băng gọi một chén súp cá, lặng lẽ đưa tới trước bàn Lương Thần, sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Ăn chút đi để giải rượu.
Lương Thần có chút cảm kích mà nhìn Lý Băng, cúi đầu húp súp cá, vị chua cay chảy vào bụng, thực rất là thoải mái.
Động tác nhỏ này của Lý Băng mặc dù làm rất bí mật, nhưng vẫn bị tầm mắt Dương Kiếm lưu ý. Trong lòng không khỏi dâng lên tâm trạng đan xen giữa ghen tị và thất vọng, quay đầu hướng về cửa phòng hô to:
- Nhân viên phục vụ, cho thêm hai bình rượu.
Khi ra khỏi nhà hàng Vạn Niên Thanh đã là hơn giờ đêm. Dương Kiếm lo lắng cho hai cô Lăng Tư Vũ và Lý Băng, kêu tài xế lái xe qua đây, cũng cố ý để mình đưa hai cô về nhà. Xe Lâm Triết Thông bị Hà Tâm Nguyệt lái đi rồi, nhiệm vụ đưa Lâm Triết Thông trở về đương nhiên rơi xuống người Lương Thần.
- Dừng xe lại!
Lúc xe chạy qua cầu Thanh Giang, Lâm Triết Thông đang trong trạng thái say rượu bỗng nhiên mở mắt ra nói.
Lương Thần giật mình, sau đó kêu Từ Dịch Lãng dừng xe bên đường. Liền thấy Lâm Triết Thông mở cửa xe ra rồi xuống xe, lập tức đi đến hàng rào bên cạnh. Lương Thần lo lắng cũng theo xuống xe, đi đến bên cạnh Lâm Triết Thông.
Đã là nửa đêm, đứng trên cầu, dõi mắt nhìn ra, bầu trời đầy sao và hàng nghìn hàng vạn ánh đèn thành phố hòa trộn vào một thể. Gió đêm lành lạnh thổi qua khiến đầu óc đang mê muội của Lương Thần bỗng chốc được thanh lọc sạch sẽ.
Lâm Triết Thông khom người, bắt đầu nôn mửa dữ dội. Tửu lượng y còn không bằng Lương Thần. Sau khi uống sạch bốn bình Dương Hà, kỳ thật y đã tới giới hạn của mình. Mà sau đó Dương Kiếm lại kêu thêm hai bình rồi uống sạch, đợi tới khi tàn cuộc ngồi lên xe Lương Thần, y hoàn toàn có thể nói là say như chết.
Lương Thần vỗ vỗ lên lưng đối phương, lại quay về xe lấy chai nước suối đưa Lâm Triết Thông súc miệng.
Lâm Triết Thông gần như nôn cả ruột ra súc miệng, lại dùng khăn tay lau lau miệng, lúc này mới đứng thẳng lên, hướng về Lương Thần nói không ra lời câu "Cảm ơn".
-Cậu uống quá nhiều rồi.
Lương Thần nói:
- Lên xe đi, trở về nghỉ ngơi sớm.
- Đi bộ với tôi một chút.
Lâm Triết Thông lắc đầu, sau đó lảo đảo cất bước tiến tới trước đi dọc theo lề bên cầu.
Lương Thần cau mày, cử chỉ hành động người bạn cũ này có chút bất thường. Mặc dù không muốn ở chỗ này hóng mát nhưng hắn vẫn theo chân Lâm Triết Thông. Trên cầu xe cộ qua lại tấp nập, hai người sóng vai đi bộ từ từ.
- Bạn cũ, bạn bè cậu nhiều không?
Lâm Triết Thông bỗng nhiên đột ngột hỏi.
Lương Thần giật mình, theo sau cười nói:
-Cũng được, không nhiều cũng không ít.
-Cậu cảm thấy, tôi, cậu, Dương Kiếm, mấy người chúng ta có tính là bạn bè không?
Lâm Triết Thông dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Lương Thần. Cơ thể y vẫn có chút lắc lư, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng rực.
- Đương nhiên là được.
Lương Thần cười gật đầu nói:
- Chẳng lẽ cậu đã quên, mấy người chúng ta làm thế nào mà trở thành bạn bè sao? Ừm?
- Tôi không quên.
Lâm Triết Thông ánh mắt nhìn xa xăm, một lúc sau, thở dài thật sâu:
- Nhưng, ngày xưa không thể thay cho bây giờ, cũng không thể thay cho sau này, người đều có thể thay đổi.
Dừng một chút, quay đầu đón nhận ánh mắt Lương Thần, lại nói:
-Như Dương Kiếm, năm đó suốt ngày cứ nói câu "Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo" nơi cửa miệng. Còn bây giờ, cậu ta lại bởi vì một chén súp cá thì không còn kiêng kị gì mà muốn dìm cậu xuống.
Lương Thần nhếch mép, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương vài giây, vẫn bình tĩnh mà nói:
- Bạn cũ, cậu quả thật uống say quá rồi.
- Rõ ràng có bất mãn cũng không chịu thừa nhận. Bạn học cũ, cậu trước kia không có đạo đức giả như vậy.
Lâm Triết Thông khóe môi hơi nhếch lên, làm cho người ta cảm giác có hương vị châm chọc trong đó.
-Cậu kêu tôi đi bộ với cậu, chính là để nói điều này?
Lương Thần cũng không tức giận. Trên thực tế Lâm Triết Thông nói rất đúng, trong lòng hắn quả thật đối với hành vi của Dương Kiếm cảm thấy thất vọng và bất mãn, nhưng hắn vẫn không có biểu lộ gì. Có một số việc, trong lòng hiểu được là được rồi.
-Không!
Lâm Triết Thông lắc đầu cười nói:
- Kỳ thật, tôi có việc muốn nhờ bạn học cũ giúp đỡ.
-Nếu là việc về địa ốc, tôi sớm đã nói qua, tôi không phải chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng cũng không phải Cục trưởng Cục xây dựng đô thị, không giúp được cậu.
Lương Thần trước một bước nói lời chặn lại.
-Cuối tháng mười, tôi đại diện tập đoàn Hoa Gia, cũng chính là công ty của cha vợ tôi, trong buổi đấu giá đất, với cái giá trên trời là hai tỷ ba đã mua lấy mẫu đất tại khu phát triển Vạn Hưng.
Lâm Triết Thông chậm rãi nói.