- Khi nào?
Lương Thần lấy lại bình tĩnh hỏi. Tuy nham hiểm nhưng ông ta xứng danh Hoàng đế ở huyện Tây Phong này. Tuy trong lòng hắn có sự oán thầm nhưng trên mặt vẫn không dám có chút chậm trễ.
- Vốn là muốn bây giờ nhưng tôi xem cậu nhất thời không thể thoát thân. Vậy thì 10h đi. Hai giờ cũng đủ cho cậu tiếp đãi bạn gái...à quên, bạn học của mình.
Lý Nha Nội tỏ vẻ rất thong cảm, vỗ vai đối phương nói:
- Hôm nay, nghe nói bữa tiệc mừng công buổi trưa diễn ra rất là thảm thiết nhỉ. Cũng may là nhờ vị phó giám đốc Lâm sở công an tỉnh giúp cậu thoát ra. Cha của tôi nhất quyết thoát ra để về nhà. Kết quả là ngủ liền một mạch đến 6h chiều mới dậy. Cũng là cậu may mắn, lo tranh thủ chạy trước tiên.
Tôi rất may mắn cái con khỉ mốc! Tưởng tượng lại việc bị gương mặt nham hiểm kia và vị phó cục trưởng bồi thêm hai ly rượu, sắc mặt Lương Thần trở nên có chút khó coi. Tửu lượng của hắn tuy không tầm thường, nhưng đáng tiếc đánh không lại xa luân chiến.
- Khi nào cậu xong việc bên này thì điện thoại cho tôi. Được rồi, không quấy rầy đại kế tán bạn gái của cậu nữa.
Lý Nha Nội phất tay, cười hì hì bỏ đi.
Trong phòng, Lý Hinh Đình đang ngồi một bên nghe Đinh Lan hát, thấy hắn trở về liền vội vàng vẫy tay nói:
- Tiểu Thần và Lan Lan song ca một bản tình ca đi.
- Được! Song ca bài gì?
Lương Thần ngồi bên cạnh Đinh Lan cười hỏi.
- Tôi muốn nghe bài "Tương tư trong mưa gió" (1)
Lý Hinh Đình tưng bừng nói:
- Tôi nhớ rõ bữa tiệc tết Nguyên Đán năm ấy, cậu và Lan Lan đã song ca bài này.
1. Mời các bạn thưởng thức bài "Tương tư trong mưa gió"
Lời Việt
Lý Hinh Đình cảm thấy về phương diện ca hát, Lương Thần cũng có chút thiên phú. Tuy không đạt được tiêu chuẩn chuyên nghiệp nhưng cũng là hàng đầu trong giới nghiệp dư bởi vì thanh âm của hắn cũng giống năm sáu phần so với một số minh tinh. Hắn đã từng tự học qua mạng bài hát được một minh tinh ngày xưa thể hiện rất thành công "Sư tử tọa" (2). Bài hát được thể hiện ở nhiều góc độ, bắt chước phần thanh âm của Tăng ca khiến cho hai cô gái phải ôm bụng cười.
2. Mời các bạn thưởng thức
Vì thế, trong khoảng thời gian tiếp theo, Lý Hinh Đình hoàn toàn biến mình thành người xem, thưởng thức bài hát song ca giữa Lương Thần và Đinh Lan. Khi bài hát kết thúc, Lý Hinh Đình tặng cho hai người một tràng vỗ tay. Cuối cùng, lại bắt Lương Thần bắt chước theo cách hát của các minh tinh biểu diễn thêm vài bài nữa.
Mãi đến hơn 9h tối, sau khi mải mê nghe Lương Thần trình diễn, Lý Hinh Đình và Đinh Lan mới kết thúc chương trình ca hát này. Lương Thần lái xe chở hai cô về khách sạn Tây Phong rồi gọi điện thoại cho Lý Nha Nội.
- Chờ tôi ở cửa, tôi sẽ xuống ngay.
Sau năm phút chờ đợi, bong dáng Lý Nha Nội xuất hiện tại cổng khu giải trí. Thấy xe cảnh sát Lương Thần đi tới, Lý Nha Nội mở cửa rồi chui vào xe.
Nhà của Lý Nha Nội tọa lạc tại một khu dân cư thuộc Huyện ủy, cách khu giải trí mười phút chạy xe. Mặc dù chưa ghé qua lần nào nhưng dưới sự hướng dẫn của Lý Nha Nội, Lương Thần dễ dàng cho xe cảnh sát đỗ dưới tòa nhà số 10.
Tòa nhà số 10 là nơi có vị trí tốt nhất trong khu dân cư này. Phía trước là hòn non bộ có nước phun, phía sau là quảng trường hoa viên. Bước xuống xe, Lương Thần có thể nhìn thấy những bóng đèn màu được treo trên cây.
Mang theo một chút lo âu, Lương Thần bước theo sau Lý Nha Nội vào một căn nhà bốn tầng. Khi vào bên trong, tim của hắn càng đập mạnh hơn.
- Con đã về!
Một phụ nữ trung niên đang ngồi xem tivi ở phòng khách, nhìn thấy Lý Bân dẫn một chàng thanh niên trẻ tuổi vào nhà, liền vẫy tay vui vẻ.
- Mẹ, đã trễ thế này mà mẹ chưa đi ngủ à? Thức đêm sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. Mẹ mau đi ngủ đi!
Lý Nha Nội đi đến, giọng điệu có phần trách cứ nói với mẹ.
- Mới có mười giờ thôi mà. Để mẹ xem tivi một chút nữa.
Người phụ nữ trung niên cười rồi hướng về Lương Thần nói:
- Chắc đây là Tiểu Lương? Thôi mau vào trong, Lý thúc đang đợi trong phòng sách, để Tiểu Bân dẫn cháu đi.
- Cô thật là tốt. Khuya như vậy mà cháu còn đến quấy rầy sự nghỉ ngơi của cô.
Lương Thần lễ phép nói. Vị phu nhân bí thư Lý này thân hình nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt hơn so với người bình thường. Vừa nhìn thấy là biết thể trạng người không được tốt.
- Không sao, không sao!
Người phụ nữ trung niên khoát tay, gương mặt lộ ra nụ cười ôn hòa. Nụ cười này khiến Lương Thần liên tưởng đến mẹ của mình. Có lẽ Lý phu nhân và mẹ giống nhau, đều là những người tốt.
- Kịch truyền hình có cái gì hay đâu mà mẹ xem? Một đám người chỉ biết diễn kích động, giống như bị bệnh thần kinh, đụng một chút là la to. Trạng thái diễn kia là giả, vậy mà cũng lấy không ít nước mắt của người xem. Mẹ nghe lời con đi. Mau đi ngủ để tinh thần thoải mái. Ngày mai lại xem tiếp.
Lý Nha Nội giống như dụ dỗ bé con, dìu mẹ từ ghế đứng lên, sau đó cẩn thận đưa mẹ vào phòng ngủ.
Nhìn điệu bộ chân tình của Lý Nha Nội, Lương Thần cảm thấy hơi xúc động. Bất kể đối phương bên ngoài kiêu ngạo, ngang ngược, hoang dâm thất đức như thế nào thì về đến nhà vẫn là một đứa con ngoan, hiếu thuận trước mặt mẹ hiền.
- Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, không thể thức quá khuya.
Trở lại phòng khách, Lý Nha Nội giải thích một câu, rồi chỉ sang căn phòng bên phải cười nói:
- Ba của tôi ở trong đó lâu rồi. Cậu mau chuẩn bị tốt tư tưởng, chứ không phải đến lúc nói mới suy nghĩ.
Lương Thần trấn tĩnh lại. Hồi trưa đã gặp nhau, bây giờ lại cho mời riêng, chắc là có điều gì mờ ám đây. Thẳng thắn mà nói, hắn cảm thấy dường như mình chẳng có gì để mà khiến ông ta phải gặp riêng cả. Cho nên, khi không rõ dụng ý của đối phương thì trong lòng hắn rất là căng thẳng.
Nhẹ nhàng gõ hai cái vào cánh cửa, chợt nghe bên trong phát ra tiếng nói ôn hòa:
- Vào đi Tiểu Lương!
Lương Thần đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn là một kệ đầy sách. Vị Bí thư huyện ủy đáng kính đang ngồi đọc sách ngay tại bàn.
Lại làm bộ như vậy! Lương Thần nhè nhẹ thở dài sợ quấy rầy nhã hứng của ngài bí thư. Cuối cùng hắn đứng nép sang một bên, thần thái cung kính chờ ngài bí thư hạ cố hỏi thăm.
May mắn thay, Lương Thần không phải chờ vị bí thư này quá lâu. Sau mười giây, Lý Tung Kiệt đặt quyển sách lên trên bàn, giơ tay ra hiệu nói:
- Ngồi xuống đi, Tiểu Lương!
Lương Thần dạ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, chăm chú nhìn ngài bí thư.
- Thế nào Tiểu Lương, cháu đã quen với công việc chưa?
Lý Tung Kiệt dường như cảm nhận được chút lo sợ của chàng thanh niên này, ôn hòa hỏi.
- Cũng tốt ạ!
Lương Thần cẩn thận đáp. Nhưng dường như thấy câu trả lời của mình còn đơn giản nên hắn bổ sung thêm:
- Chỉ có điều có một số công việc chưa biết nên cần phải học tập thêm nữa.
Ngài bí thư chỉ gật đầu mà không phản ứng gì. Ông ta dừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi:
- Cháu có ý tưởng tới một bộ môn khác để công tác rèn luyện không?
Ơ! Lương Thần không khỏi giật mình. Hắn có một chút không hiểu dụng ý của vị Bí thư Lý này. Tuy nhiên hắn xác định, đối phương không có ác ý.
Nhìn dáng vẻ ngẩn ra của Lương Thần, Lý Tung Kiệt không khỏi bật cười. Chắc hẳn là do tuổi còn quá nhỏ, chưa nhận thức hết được tầm quan trọng của việc xây dựng tiền đồ, chàng thanh niên này đối với tương lai của mình vẫn còn mơ hồ lắm.
- Tiểu Lương, cháu có hài lòng với vị trí công việc hiện tại của mình không?
Lý Tung Kiệt cười, giọng nói có vài phần trêu chọc:
- Hai mươi bốn tuổi đã là Phó phòng. Tiền đồ có thể nói là sáng lạng. Nhưng nếu không biết cách, rất dễ làm nhiều việc không công, lãng phí vận may của mình.
- Bí thư Lý, cháu không hiểu ý của chú.
Lương Thần cảm thấy mình dường như nắm bắt được một chút gì đó nhưng lại không cụ thể. Cuối cùng chỉ biết cười thẹn thùng thú nhận.
- Ý của chú là cháu có ý thức được tầm quan trọng của con đường làm quan của mình không?
Bí thư Lý lúc này trở nên giống như một trưởng giả, không cảm thấy phiền phức khi giải thích điều không hiểu cho lớp trẻ:
- Chức vị của cháu hiện nay là Đại đội trưởng đội trị an. Ngoài mặt thì xem ra rất tốt nhưng thật ra cũng vẫn chưa là gì so với các chức vụ khác về mặt lợi ích thực tế, không gian phát triển cũng tương đối hẹp. Nếu so về sau thì tiền đồ của cháu cũng vẫn không có lợi.
Nói tới đây, Lý Tung Kiệt thấy chàng thanh niên có vẻ không quá tin tưởng, ông ta tiếp tục nói:
- Chú cho cháu một cái ví dụ. Người thư ký trước đây của chú Lâm Kiến Tân. Năm hai mươi bốn tuổi làm nhân viên tại phòng thư ký của Huyện ủy. Tuy nhiên, hai năm sau đã trở thành thư ký chuyên trách cho chú. Năm hai mươi tám tuổi thì lên chức Trưởng phòng thư ký, cấp bậc phó phòng. Trước đây không lâu lại được bổ nhiệm làm Chủ tịch thị trấn Bạch Vân, cấp bậc trưởng phòng. Năm nay vừa đúng 31 tuổi.
- Thấy sao Tiểu Lương? Cháu năm nay 24 tuổi, cấp bậc phó phòng. So với bước khởi đầu của Lâm Kiến Tân thì cháu có ưu thế hơn. Hơn nữa, trải qua hai lần lập công xuất sắc, trong tương lai sẽ là nền tảng cho cháu được thăng chức hơn. Dựa theo trình tự bình thường, cháu phải đi từ Đại đội trưởng trị an rồi mới lên Phó phòng công an huyện. Khoảng giữa này không có sự sai biệt lắm. Chỉ cần thời gian hai năm sẽ từ phó phòng lên trưởng phòng. Nếu không có biểu hiện gì đặc biệt thì ít nhất cũng mất ba năm. Nói cách khác, khi cháu 29 tuổi sẽ trở thành Trưởng phòng công an huyện, cấp bậc trưởng phòng. Nói đến người này, chú muốn hỏi Tiểu Lương một chút. Cháu cảm thấy giữa Chủ tịch thị trấn và Trưởng phòng công an, người nào sẽ dễ dàng tiến thêm một bước, đạt được chức vị cao trong tương lai?
Lương Thần trầm mặc một lúc lâu, rồi gật đầu nói:
- Bí thư Lý, cháu hiểu được dụng ý của chú.
Quả thật trước kia hắn không nghĩ đến vấn đề này. Hiện tại, đối phương đã nhắc nhở, hắn lập tức lĩnh hội được ý tứ trong đó. Chủ tịch thị trấn và Trưởng phòng công an huyện đều là cấp bậc trưởng phòng. Nhưng luận về khả năng tiến xa hơn thì Chủ tịch thị trấn có thể thông qua Bí thư đảng ủy thị trấn để lên chức, từ đó có hy vọng tiến vào Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, thậm chí vào Ủy viên thường vụ. Cuối cùng là chức Bí thư huyện ủy của người đang ngồi trước mặt mình, nắm giữ quyền sinh sát cao nhất.
- Cháu đã lựa chọn ngành công an. Sự thật là đã có bước giới hạn đầu tiên trên con đường thăng tiến. Tuy nhiên, không phải chú nói là con đường này không thể thực hiện được. Chỉ có điều con đường này rất phiêu lưu và khó đi. Chú nghĩ cháu nên nghĩ về hướng lâu dài một chút, đừng để một ít thành tích trước mắt làm cho mê hoặc.
- Cảm ơn Bí thư Lý đã dạy bảo. Cháu sẽ suy xét lại thật kỹ.
Lương Thần cảm thấy cảm kích trong lòng. Đối phương đã chủ động thể hiện thành ý. Loáng thoáng bên trong, hắn cảm thấy chuyện này có liên quan đến thân phận của Đình tỷ. Chắc chắn trăm phần trăm Bí thư Lý đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Đình tỷ.
- Ừ, khi nào nghĩ thông suốt thì đến tìm chú.
Lý Tung Kiệt chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói:
- Cháu và Tiểu Bân cũng có mối quan hệ không tồi nhỉ?