Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai cảm thấy buồn cười liếc nhìn Lương Thần một cái. Trải qua sự kiện bị tập kích, thằng nhóc xém chết, mặt ngoài xem ra dường như được giáo huấn, một bộ dạng giấu tài, nhưng mà đề cập đến vấn đề ích lợi mẫn cảm thì tính cách mạnh mẽ, cứng rắn không chịu thiệt lại tự nhiên mà hiển lộ ra.
Người không liên quan không có hứng thú hỏi đến, nhưng chỉ đề cập đến 1/3 địa bàn hắn quản hạt, yêu cầu cần thiết cho quyền quyết định tuyệt đối, chủ trương của Lương Thần luôn luôn là đơn giản mạnh mẽ, cứng rắn như vậy.
- Đồng chí Bao Hoa, bất kể từ tố chất hay là kinh nghiệm mà nói, đều có thể đảm nhiệm chức vụ này. Về phần đồng chí Triệu Dương và Cố Kiến Hoa, đó là người ưu tú trong hệ thống công an tỉnh chúng ta, cán bộ xuất sắc, cũng là cảnh sát ưu tú ba năm liền trong thành phố chúng ta, đều là các đồng chí tốt thật hiếm có.
Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc mỉm cười mở miệng nói. Trong lời ngoài ý đều biểu lộ ủng hộ đề nghị của Lương Thần.
-Tôi thấy người do Tiểu Lương đề nghị cũng rất thích hợp
Khâu Lĩnh Mai cũng đơn giản biểu lộ thái độ.
Sắc mặt Cục trưởng Cục quản lý đô thị thành phố Trình Như Hải có chút hơi khó coi. Tính cách y với Lương Thần kỳ thật rất giống nhau, nếu nói Phân cục công an quản lý đô thị này, Cục quản lý đô thị thành phố một chút quyền quyết định cũng không có thì y bất kể như thế nào cũng không thể chấp nhận được. Chỉ là quyền lãnh đạo trên danh nghĩa còn không đủ, Cục quản lý đô thị thành phố còn phải tham dự chỉ đạo nghiệp vụ hằng ngày của Phân cục công an quản lý đô thị. Chi bằng mọi người mạnh ai nấy làm, thành lập Phân cục công an quản lý đô thị còn có ý nghĩa gì nữa.
- Các vị lãnh đạo, có thể cân nhắc một chút hay không, cho Cục quản lý đô thị chúng tôi nằm trong ban lãnh đạo Phân cục công an quản lý đô thị cũng có thể phát huy một số tác dụng nhất định.
Lời nói Trình Như Hải tương đối uyển chuyển, nhưng biểu đạt ý tứ lại rất rõ ràng. Y không muốn đắc tội Lương Thần, nhưng muốn y làm con cháu phài câm miệng, y làm không được. Mặc kệ có giành được hay không, y đều là phải giành thử.
- Ừ, tôi cảm thấy nên tăng thêm một phó cục trưởng do Cục quản lý đô thị thành phố cắt cử, như vậy có thể khiến cho hai cục kết nối phối hợp lẫn nhau kịp thời. Mà đối với việc liên hợp chấp pháp của hai cục cũng hợp tác chặt chẽ hơn, cũng có thể tạo được tác dụng xúc tiến tốt. Đây là một chút ý kiến của cá nhân tôi, xin mọi người xem xét.
Trâu Duệ Lâm không trực tiếp tỏ ra vẻ ủng hộ Trình Như Hải. Lời y nói, rất khéo đưa đẩy và thỏa hiệp. Nhưng không thể phủ nhận, đề xuất của y đúng là phương pháp tốt giải quyết mâu thuẫn hai bên.
- Ý kiến đồng chí Duệ Lâm hay lắm.
Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình gật gật đầu nói:
- Nếu là liên hợp chấp pháp, như vậy phối hợp và kết nối lẫn nhau là điều tất yếu.
Nói xong, ánh mắt bí thư Tống nhìn qua phía Lương Thần, mỉm cười hỏi
- Tiểu Lương, cậu cảm thấy đề nghị của Phó Chủ tịch thành phố Trâu thế nào?
- Rất chu toàn, rất hoàn thiện
Lương Thần cũng mỉm cười hồi đáp.
-Vậy cứ thế đi
Bí thư Tống nhìn thời gian, tuyên bố:
-Mọi người tới căntin ăn cơm, sau khi nghỉ trưa tiếp tục họp.
Bao gồm lãnh đạo ủy viên thường vụ, người đứng đầu các cơ quan đều đi đến căntin Thành ủy ăn bữa cơm văn phòng. Sau khi nghỉ trưa một lát lại quay lại hội trường Thành ủy, tiến hành thảo luận một đề tài chính khác: tổng kết công tác xây dựng đô thị thành phố năm 2011 cùng với kế hoạch và triển vọng công tác xây dựng đô thị cả năm 2012.
Phân công công tác quản lý xây dựng đô thị, Phó Chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm phát biểu trên hội nghị. Y vạch ra những khó khăn và thiếu sót trước mắt trong công tác xây dựng đô thị Cẩm Bình. Chủ yếu bao gồm bốn phương diện: kinh phí xây dựng đô thị eo hẹp, quy mô xây dựng không lớn, đường giao thông tắc nghẽn và xây dựng ngành công nghiệp phát triển không cao. Cũng đưa ra bản kế hoạch quy hoạch tổng thể công tác xây dựng đô thị sang năm.
Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình và Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cũng lần lượt phát biểu, tỏ thái độ rõ ràng coi trọng và ủng hộ công tác xây dựng đô thị. Cũng muốn nắm bắt tất cả cơ hội, thúc đẩy công tác xây dựng đô thị không ngừng đạt được đột phá mới.
Người phụ trách các bộ phận có liên quan như Ủy ban Xây dựng, Sở xây dựng đô thị, Cục tài nguyên môi trường, Cục quy hoạch cũng đều tỏ vẻ nhất định đoàn kết chặt chẽ xung quanh bộ máy lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, xây dựng Cẩm Bình thành một thành phố hiện đại hóa, giải phóng tư tưởng, nắm bắt cơ hội, làm việc thiết thực, cố gắng xây dựng thành phố Cẩm Bình càng thêm xinh đẹp, càng thêm hài hòa.
Lúc đó, Lương Thần lén lút ngáp dài ngáp ngắn. Đề tài thảo luận buổi chiều thật sự không có gì can hệ đến hắn. Không chút để ý mà cùng mọi người giơ tay, cùng mọi người vỗ tay, cuối cùng là cùng moị người tan họp.
Ra khỏi tòa nhà văn phòng Thành ủy, không khí trong lành đập vào mặt khiến Lương Thần cảm thấy rất thoải mái. Ngồi vào xe mình, trực tiếp chạy về khu chung cư Thần Phong.
Tòa cao ốc Nam Thiên ở trung tâm Thành phố Cẩm Bình, cao 48 tầng, thi công năm 2001, từng là một trong những kiến trúc hàng đầu của thành phố Cẩm Bình. Quyền sở hữu vốn thuộc về tập đoàn Tín Thái, nhưng trung tuần tháng 10, một công ty TNNH đầu tư và phát triển bất động sản Hoa Gia đến từ Hongkong đã trở thành chủ mới của tòa cao ốc Nam Thiên.
Trên tầng thượng tòa cao ốc, ở bàn lễ tân gần thang máy, phía sau một nữ lễ tân trẻ tuổi xinh đẹp là hai chữ to Hoa Gia mặt chữ thiếp vàng chói mắt.
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc, một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn ngồi trong ghế bành, cách bàn làm việc một khoảng là một phụ nữ xinh đẹp nhu mì tĩnh lặng.
- Triết Thông, có định gọi điện thoại cho bạn học cũ của anh không?
Người phụ nữ giơ ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn. Giọng cô mềm mại êm tai, dường như không lúc nào là không mang đầy ma lực khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
-Năm, sáu năm không liên lạc rồi.
Người đàn ông trẻ tuổi khe khẽ thở dài, nhìn lên màn hình máy tính, ảnh chụp bạn học cũ được phóng to mấy lần. Y thật không ngờ, thằng bạn cũ bướng bỉnh cứng đầu thời trung học nay đã đường đường là Cục trưởng Công an thành phố.
- Rất xúc động phải không?
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật cũng giống nhau thôi, người khác cũng sẽ không nghĩ đến, Triết Thông anh tuổi còn trẻ đã quản lý tài sản hàng tỉ, đường đường là tổng Giám đốc công ty.
- Tâm Nguyệt, em hẳn phải biết, chính trị và thương mại là hoàn toàn khác nhau. Có người có thể một đêm phất lên nhưng có rất ít người có thể ở trong quan trường một bước nhảy ba cấp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong giọng nói Lâm Triết Thông ngoại trừ cảm xúc còn bao hàm một tâm trạng khác. Loại tâm trạng này, hoàn toàn là bởi vì nửa câu sau của người phụ nữ mà sản sinh ra. Nó không đáng tự hào, ngược lại là nỗi đau tự ái được chôn dấu trong lòng y. Chủ tịch của tập đoàn Hoa Gia họ Hà, còn y họ Lâm mà có thể lên làm chức vụ Tổng giám đốc này, là bởi vì vợ y cũng là họ Hà.
- Em biết, cho nên em mới kêu anh chủ động gọi hắn ta.
Hà Tâm Nguyệt nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng, xoay notebook lại, giơ tay chỉ chỉ ảnh chụp trên màn hình, khóe môi thoáng hiện nụ cười như có như không:
-Hãy tin em, dựa vào người bạn cũ này của anh sẽ mang lại nhiều lợi ích bất ngờ cho chúng ta đấy.
-Anh đã liên lạc với Dương Kiếm.
Đè nén tâm trạng đang lan ra, Lâm Triết Thông hơi trầm ngâm, sau đó mở miệng nói:
-Anh ta đang bàn chuyện làm ăn tại tỉnh thành, khoảng bảy giờ tối sẽ trở về Cẩm Bình.
-Là người bạn cũ khác của anh đang kinh doanh dược phẩm phải không?
Hà Tâm Nguyệt mắt đẹp khẽ nháy, mỉm cười nói:
- Có thể từ kinh doanh nhỏ này mà phất lên thành nhà triệu phú, cũng coi như không tồi.
Cô biết, chồng định lợi dụng Dương Kiếm tập hợp bạn học cũ để tạo ra một cơ hội thỏa đáng thích hợp gặp mặt Lương Thần.
"Cẩn thận chặt chẽ, coi trọng chi tiết nhỏ", cô rất thích ưu điểm này của chồng.
- Đúng vậy, kỳ thật người bạn trung học này của anh làm ăn rất khá.
Lâm Triết Thông khẽ mỉm cười, nhưng một bàn tay đặt xuống dưới bàn làm việc nắm chặt lại thành nắm đấm.
Buổi tối hơn sáu giờ chiều, vừa ăn xong cơm tối, Lương Thần rất có phong độ một người chồng mẫu mực, thu dọn bàn rồi xuống bếp rửa chén.
Tai nghe tiếng chuông nhạc vang vang, Diệp Tử Thanh cầm lấy di động trên bàn trà, đưa cho người đàn ông đang làm việc trong bếp.
Lương Thần hai tay dính đầy nước rửa chén, đành phải nhờ tiểu yêu tinh nhận máy đặt bên tai hắn.
- Thần tử, đoán xem người anh em hiện tại đang ở đâu?
Nghe cách xưng hô độc đáo này, Lương Thần liền biết, ngoại trừ Dương Kiếm không còn ai khác.
-Cậu ở đâu? Ừm, để tôi đoán xem, không lẽ là tới Cẩm Bình rồi?
Lương Thần cười hỏi.
- Ái cha, đoán quá chuẩn, tôi hoài nghi có phải tên sâu con kia đã để lộ bí mật trước không?
Ông chủ Dương có chút buồn bực nói.
-Cậu nói ai? Sâu con? Ai vậy?
Lương Thần cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.
- Ngoại trừ Lâm Triết Thông kia thì chúng ta còn quen biết sâu con nào sao? Nói cậu biết, sâu con từ Hongkong đã trở về, nghe nói định phát triển bất động sản ở Giang Nam, buổi chiều gọi điện thoại cho tôi, vừa đúng lúc tôi tới Giang Nam bàn chuyện kinh doanh nên nghĩ kêu thêm Tư Vũ và Băng Băng, mấy bạn học cũ chúng ta cùng tụ hợp. Nhưng nói trước nha, tới địa bàn của cậu, hết thảy hóa đơn giao cho cậu đấy.
Ngắt điện thoại, Lương Thần hơi giật mình. Dương Kiếm đến Cẩm Bình, Lâm Triết Thông đã năm, sáu năm không liên lạc không ngờ cũng tới Cẩm Bình rồi. Đây có thể nói là "Nơi đất khách gặp bạn cũ", một trong bốn niềm vui lớn của đời người.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm ngâm một hồi, Lương Thần dùng điện thoại trên bàn, gọi thẳng cho Phó kiểm sát trưởng thành phố Thành Vĩnh Thắng. Hắn với Phó kiểm sát trưởng Thành đã từng giao tiếp vài lần, miễn cưỡng cũng có thể nói là rất quen.
- Sếp Thành, vụ án tiểu thương đâm chết đội viên quản lý đô thị thành phố, quý viện có ý kiến gì không?
Lương Thần cũng không đi vòng, thẳng thắn hỏi. Giọng điệu của hắn cũng tương đối khách sáo, mặc dù y là chức phó, nhưng lại cùng cấp với hắn.
- Sếp Lương, chúng tôi qua thẩm tra phát hiện, liên quan đến tình tiết nghi phạm Triệu Ngọc Điền bị đội viên quản lý đô thị thành phố ẩu đả dẫn đến bị thương nhẹ, tồn tại vấn đề không rõ sự thật, quý cục khi đang thu thập chứng cớ, đã bỏ sót khẩu cung mấy đồng nghiệp của người bị hại!
Giọng điệu của phó kiểm sát Thành cũng tương đối khách sáo, cho dù là được lãnh đạo thành phố bày mưu đặt kế, y cũng không muốn dễ dàng đắc tội với vị cục trưởng uy danh lan xa này.
- Báo cáo kiểm tra vết thương của pháp y, chẳng lẽ không phải là chứng cớ có tính quyết định hay sao?!
Lương Thần rất bất mãn đối với đáp án này, cau mày hỏi ngược lại.
- Sếp Lương, gần đây người nhà của người bị hại rất hung dữ, luật sư mà họ mời cũng đến viện giao tiếp mấy lần, công bố nhân viên liên quan phòng pháp hóa ban kỹ thuật của quý cục nhận hối lộ của người nhà nghi phạm!
Giọng điệu của phó kiểm sát Thành lộ ra chút bất đắc dĩ, dường như cảm thấy rất khó xử trong chuyện này.
- Tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra, bổ sung chứng cớ! Tạm biệt!
Lương Thần đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hoàn toàn từ sáng chuyển sang u ám. Nhận hối lộ của người nhà nghi phạm? Mẹ kiếp, đúng là nói bậy!
Cho dù lý do này rất tồi, tồi đến nổi khiến hắn chửi tục, nhưng theo trình tự, cục thành phố cũng phải chấp nhận, khởi động công việc bổ sung điều tra vụ án.
- Cộng thêm câu, "Qua điều tra, nhân viên liên quan phòng pháp hóa ban kỹ thuật cục của tôi, làm việc nghiêm khắc theo nếp, không tồn tại bất cứ tình huống nhận hối lộ nào!" Buổi chiều, tiếp tục đưa vụ án qua đó!
Nghe xong lời nói của Lương Thần, Hứa Phượng Anh hơi giật mình, khuôn mặt xinh đẹp không kìm nổi tươi cười, khẽ hỏi:
- Vậy, tốt không?
- Có gì mà không tốt?
Lương Thần lạnh cười nói:
- Đây mới tỏ rõ cục chúng ta làm việc hiệu suất cao!
- Được, vậy tôi đi trước!
Hứa Phượng Anh cười gật đầu, cô rất rõ, sau lưng việc thành phố trả lại vụ án, chắc chắn là có thao tác đen tối nào đó. Khi xoay người đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, Hứa Phượng Anh không khỏi lắc đầu thở dài, theo một cấp trên như vậy, ít nhất là không cần lo lắng chịu uất ức!
Trong văn phòng cục trưởng, Lương Thần châm một điếu thuốc, tay phải di chuyển con chuột kích mở ra một trang tin tức. "Sự kiện ác liên tục xảy ra, mâu thuẫn quan dân tiến vào giai đoạn nghiêm trọng"! Tiêu đề này rất thu hút người khác, ít nhất khiến Lương Thần rất cảm thấy hứng thú.
Dưới một tình thế quá tốt, đâu đâu cũng ca tụng hài hòa, có thể viết ra một chút gì đó, hoặc là có thể tiết lộ ra tin tức gì đó, quả thật là lông phượng vảy lân, ít càng thêm ít.
Tác giả của bài viết này, vạch trắng ra mâu thuẫn quan dân luôn là mâu thuẫn khó hòa giải nhất. Mà theo mấy năm gần đây, cán bộ trở thành đoàn thể được nhiều lợi nhất, thực tế sự không thỏa đáng, không lo, thậm chí là trái pháp luật của họ trong lúc thi hành biện pháp chính trị, càng khiến cho dân chúng chất vấn, bất mãn thậm chí là phản kháng kịch liệt.
Bài viết cho ví dụ về những sự kiện mang tính chất nghiêm trọng trong những năm gần đây, như phòng công an, huyện ủy, chính quyền huyện Văn An bị tấn công, nhiều nhà ở, xe cộ bị thiêu hủy. Trong sự kiện Lũng Nam, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bị hàng trăm quần chúng tấn công, càng có thị uy quy mô lớn!
Bài viết chỉ ra, hai năm gần đây, bởi vì sự kiện giải phóng mặt bằng nhà ở dẫn đến sự kiện quần chúng dần dần tăng nhiều, do chính quyền địa phương phiến diện mà theo đuổi tốc độ cao, hiệu suất cao xây dựng thành phố, coi thường yêu cầu hợp lý của quần chúng, thậm chí áp dụng thủ đoạn cưỡng chế chèn ép, dẫn đến tiến thêm một bước làm gay gắt mâu thuẫn quan dân!
Lương Thần nhìn thoáng qua chỗ kí tên tác giả bài viết, phóng viên Thu Điềm báo chiều Giang Nam, không khỏi mỉm cười. Phóng viên Thu này quả thật là một người phóng viên rất ưu tú! Năm ngoái khi hắn vừa điều đến Giang Nam, khi điều tra vụ án phóng hỏa nhà hàng Bách Hưng, chính là phóng viên Thu này đã tuyên bố trên mạng về phát ngôn của hắn ở hội nghị Đảng ủy.
Di động đột nhiên vang lên, Lương Thần cầm lên liếc mắt một cái, trên mặt không khỏi lộ ra chút thần sắc phức tạp. Do dự một chút, hắn vẫn nhấc máy.
- Bạn học cũ, năm mới khỏe không! Gần đây bận việc, chúc tết trễ với cậu, không ngại chứ!
Trong di động truyền đến giọng nói sang sảng của Lâm Triết Thông.
- Anh quá khách sáo rồi!
Lương Thần cười nói:
- Bạn học cũ về Cẩm Bình chưa? Bữa khác mời anh dùng cơm!
Hắn làm vậy là lấy tiến làm lùi, mặt ngoài thoạt nhìn giống như nhiệt tình với liên lạc của Lâm Triết Thông, nhưng trên thực tế "bữa khác" cũng như là gác lại vô thời hạn!
- Từ từ, nếu nói mời khách, tôi nên mời cậu mới đúng!
Lâm Triết Thông ở trong di động khẽ nói:
- Chuyện đó, may là có bạn học cũ cậu giúp đỡ!
- Đừng khách sáo!
Giọng điệu của Lương Thần thản nhiên:
- Nên chúc mừng bạn học cũ, đã đạt được tâm nguyện!
- Nói chung, ân tình này, tôi sẽ ghi nhớ! Không phiền cậu bận việc, bữa khác tôi mời!
Lâm Triết Thông vốn muốn lập tức mời khách, chỉ có điều từ "bữa khác" của Lương Thần mà nghe ra có lẽ hắn đang có chuyện bất tiện, cho nên biết thời biết thế mà thay đổi chủ ý.
Lương Thần đặt điện thoại xuống, trong lòng tự nhiên có chút thất vọng. Hai người xưng hô "bạn học cũ" với nhau trong điện thoại, xem có vẻ thân thiết, nhưng thực tế lại lộ ra sự xa lạ theo công thức hóa. Cũng như sau đêm say rượu, Lâm Triết Thông nói câu "Con người cũng sẽ thay đổi!", tình bạn thời niên thiếu giờ đây đã thay đổi!
Vừa mới buông điện thoại xuống, nhạc chuông lại vang lên. Mà lần này lại là một số lạ.
- Ai vậy?
Trước khi nhận điện thoại, trong lòng Lương Thần từng suy đoán, mà sau khi nhận điện thoại, hắn phát hiện suy đoán của hắn rất chính xác.
- Tiểu Thần Thần, chúc mừng năm mới!
Không sai, giọng nói điệu đến nỗi khiến hắn nổi da gà, chính là Hồ Tịnh Tịnh Hồ đại tiểu thư. Từ sau khi hắn cho số điện thoại của cô vào trong danh sách đen, mỗi lần Hồ Tịnh Tịnh gọi điện đến đều dùng số lạ.
- Hừ!
Lương Thần hừ lạnh một tiếng, muốn cúp máy. Hắn với người phụ nữ mê trai này không có gì để nói!
- Muốn cúp máy phải không, cúp rồi thì đừng hối hận!
Dường như đoán được Lương Thần sẽ cúp máy, giọng của Hồ Tịnh Tịnh giành quyền nói trước.
- Có gì nói mau, không có thời gian nói chuyện tào lao với cô!
Lương Thần chậm tay lại, lạnh lùng nói.
- Tháng trước, là đầy tháng con gái cưng của cậu phải không! Chúc mừng, Tiểu Thần Thần, mừng có con gái quý!
Hồ Tịnh Tịnh ha ha cười nói.
- Cảm ơn!
Lương Thần cứng ngắc mà đáp. Trong lòng lại có chút hồi hộp, hắn biết Hồ Tịnh Tịnh sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc đến con gái của hắn.
- Tuy nói xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, sinh con trai hay con gái cũng như nhau. Nhưng mà, không có con trai kế thừa hương khói, chung quy là không quá vẹn toàn chăng?
Trong giọng nói của Hồ Tịnh Tịnh lộ ra chút bí hiểm:
- Tiểu Thần Thần, tôi muốn chúc mừng cậu lần nữa, không lâu sau, con trai cưng của cậu sẽ ra đời!
- Cô nói bậy gì đó!
Sắc mặt Lương Thần thay đổi, không kìm nổi lớn tiếng nói. Hắn bỗng dưng nhớ lại lời nói lần trước của Hồ Tịnh Tịnh, "cho cậu biết, hôm nay là ngày nguy hiểm của tôi với Tâm Nguyệt, cậu bắn vào nhiều vậy, không chừng người ta và Tâm Nguyệt sẽ mang thai một đứa Tiểu Tiểu Thần cho cậu đó!". Chẳng lẽ người phụ nữ này quả thật dám…!
- Trước khi chưa điều tra, dù sao cũng đừng tùy tiện đưa ra kết luận! Tiểu Thần Thần, cậu là cảnh sát, càng nên hiểu đạo lý này! Có phải nói bậy hay không, qua đây xem thì biết!
Hồ Tịnh Tịnh cười rất đắc ý:
- Khi đến nhớ gọi điện thoại trước, nô gia xin đợi trước ở biệt thự, còn là biệt thự nào, chắc là cậu biết…! Được rồi, giờ không làm phiền cậu làm việc, hôn cậu, bye!
Bà điệu! Trong lòng Lương Thần hung tợn mắng. Hắn bị điện thoại đột nhiên gọi tới của Hồ Tịnh Tịnh quấy nhiễu phiền lòng. Chẳng lẽ Hồ Tịnh Tịnh nói thật? Không thể nào! Với thân phận của Hồ Tịnh Tịnh, sao dám làm ra chuyện bất kể hậu quả như vậy?! Cho dù là Hồ Tịnh Tịnh, hay là Hà Tâm Nguyệt, đều không có lý do làm vậy! Nếu nói ả lấy đây làm nhược điểm để uy hiếp hắn, vậy thì quá vớ vẩn rồi!
Buổi trưa đến căng tin ăn bữa cơm trưa không mùi vị, buổi chiều trở về văn phòng, Lương Thần liên tục hút mấy điếu thuốc, sau cùng vẫn quyết định tan sở đến khu biệt thự Trân Châu xem sao. Không tận mắt nhìn thấy, trong lòng hắn sẽ không bỏ xuống được!
Nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới, Lương Thần dập tắt điếu thuốc trên tay trong gạt tàn thuốc, nói:
- Vào đi!
Cửa mở, Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh mang theo một làn gió thơm đi vào.
- Cục trưởng, có vụ án báo cáo với ngài một chút!
Chân mày lưỡi kiếm hơi cau lại, hơi thở có chút dồn dập. Từ biểu hiện của Hứa Phượng Anh mà thấy, dường như gặp phải chuyện tương đối rắc rối.
- Ngồi đi, từ từ nói!
Lương Thần chỉ vào ghế sofa, bởi vì điện thoại của Hồ Tịnh Tịnh, làm cho cả ngày nay hắn có chút không tập trung tư tưởng.
- Buổi trưa hôm nay, mấy đội viên của đại đội chấp pháp cục quản lý đô thị thành phố ở cầu Tiểu Kiều phía tây đã xảy ra xung đột với tiểu thương, dẫn đến một người chết…!
Hứa Phượng Anh thở hổn hển một hơi, vẻ mặt nghiêm túc mà báo cáo nói. Bây giờ cô mới phát hiện, là một phó cục trưởng, nhất là phó cục trưởng chủ quản hình sự, đối diện với những vụ án hình sự phức tạp rắc rối, trên người quả nhiên nhận áp lực rất lớn. So ra, không thoải mái bằng khi nhậm chức chi đội trưởng cảnh sát vũ trang!
- Cục Quản lý đô thị lại có đội viên chấp pháp bị đánh chết?
Lương Thần kinh ngạc hỏi. Hắn thầm nghĩ chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều, những tiểu thương này tre già măng mọc, đều có chuyện với quản lý đô thị!
- Không phải!
Tỉnh ngộ lời nói của bản thân có chỗ mơ hồ, làm cho hắn sinh ra hiểu lầm, Hứa Phượng Anh vội vàng chỉnh lại nói:
- Là tiểu thương bị ấu đả đến hôn mê, chết ngay trên đường đưa đến bệnh viện cấp cứu!
- Vụ án có điểm đặc biệt gì không?
Đối với một vụ án bình thường như vậy, là Phó cục trưởng chủ quản hình sự, Hứa Phượng Anh hoàn toàn có thể tự xử lý. Hiện giờ đã báo cáo vụ án với Cục trưởng Lương Thần, chắc là có chỗ phiền toái, bởi vậy Lương Thần mới hỏi.
- Trong số năm đội viên chấp pháp quản lý đô thị liên quan tới vụ án, một trong số đó, là con trai của Chủ tịch thành phố Trương- Trương Thiếu Phong!
Hứa Phượng Anh khẽ đáp.
Chết tiệt! Lương Thần thầm mắng một tiếng, vô cùng nhanh nhẹn mà tắt máy điện thoại di động, rút dây điện thoại văn phòng.
- Cần bắt thì bắt, cần thẩm tra thì thẩm tra, cho dù ai tìm tôi, đều nói không biết!
Nhìn người phụ nữ có chút ngẩn người căn dặn một câu, Lương Thần đứng lên cầm lấy áo khoác, nón cảnh sát, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng của hắn.
Hứa Phượng Anh ngây người một lát, rốt cục phản ứng lại. Nhớ lại bộ dạng cấp tốc vừa rồi của hắn, không khỏi cười ra tiếng.