Cặp núi đôi của cô căng tròn, đầu v* nhọn, chiếc eo nhỏ nhắn, cặp chân thẳng tắp thon dài, vừa mơn mởn đầy sức sống của một cô gái mới lớn nhưng lại có vẻ đầy đặn của một cô gái đã trưởng thành. Bất kể là theo góc độ nào thì cơ thể của Hà Tâm Nguyệt đều xứng với hai chữ hoàn mỹ.
-Tâm Nguyệt, cơ thể của cô thật đẹp.
Hồ Tịnh Tịnh cầm trong tay một chiếc máy ảnh đang ở chế độ bật quay hình ảnh cơ thể đẹp tuyệt trần của Gì Tâm Nguyệt. Tuy cũng là phụ nữ nhưng Hồ Tịnh Tịnh cảm thấy hết sức ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Hà Tâm Nguyệt. Không thể phủ nhận rằng cơ thể đang được tắm dưới ánh nắng mặt trời của Hà Tâm Nguyệt trông hoàn mỹ như nữ thần trong truyền thuyết.
-Tôi nói với cô nhé, đừng có nhăn nhó nữa, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Tay lái xe của Lương Thần vốn thuộc binh chủng đại đội đặc biệt, nếu thấy lâu, chắc chắn tên đó sẽ nghi ngờ mà xông vào cứu người.
Giờ phút này, ý định thâm độc của Hồ Tịnh Tịnh càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Ả rất muốn thấy cảnh nữ chủ nhân xinh đẹp của tập đoàn tài chính Thiên Kim quan hệ với một người đàn ông khác không phải chồng mình. Hơn nữa người đàn ông này lại là bạn học cũ của chồng Tâm Nguyệt!
Bị Hồ Tịnh Tịnh thúc giục, Hà Tâm Nguyệt bước tới cạnh người đàn ông đang nằm mê man. Cô lấy tay cởi nút áo sơ mi của hắn ra. Có lẽ có người cảm thấy, cô vốn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu có thì sao lại có thể đến nông nỗi phải hy sinh thân mình như vậy. Nhưng chỉ có mình cô biết, vì mối hận thù chôn chặt trong lòng đã nhiều năm nay, cô sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào phải trả.
Sau khi Hồ Tịnh Tịnh nói ra đề nghị kia, cô chỉ suy xét vài giây rồi đồng ý ngay. Không phải cô bị ép buộc mà là tự nguyện. Bởi vì cô biết, gia đình họ Hoa nếu muốn đứng vững ở đại lục thì phải có quan hệ chặt chẽ với bộ máy chính quyền cấp cao. Con gái Bí thư tỉnh ủy Hồ Tịnh Tịnh lại là mục tiêu thích hợp cho việc kinh doanh của cô. Cô không sợ bị Hồ Tịnh Tịnh biết điểm yếu của mình, thậm chí có thể nói rằng điểm yếu này là do cô tự nguyện để cho Hồ Tịnh Tịnh nắm được. Có được cơ sở này thì vô hình chung, chẳng khác nào cô và Hồ Tịnh Tịnh cùng đi trên một chiếc thuyền.
Sau khi cởi áo Lương Thần ra, trên khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tâm Nguyệt hiện lên một chút đỏ ửng. Không cần sờ mó, cô liền phán đoán rằng cái ấy của người đàn ông này so với Lâm Triết Thông thì rắn chắc không kém. Ngón tay cô lần theo cơ bụng rắn chắc của Lương Thần xuống phía dưới, gặp phải thắt lưng của hắn, tay cô hơi run rẩy, cuối cùng là cởi quần hắn ra. Tầm mắt cô chạm phải bộ phận bên dưới của hắn, trong lòng Hà Tâm Nguyệt không khỏi ta thán một tiếng. Đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ hơi ngại ngùng.
Bên ngoài biệt thự, Từ Dịch Lãng chậm rãi bước đi cạnh chiếc xe, ánh mắt gã không rời cô gái đang đứng dựa vào cây cột. Thời gian ước chừng khoảng hai mươi phút, gã đã chuẩn bị gọi điện thoại theo lời dặn trước đó của sếp Lương. Đúng lúc này, điện thoại di động trong tay gã vang lên khiến gã giật nảy mình.
-Sếp Hứa, chào cô.
Từ Dịch Lãng cảm thấy hơi kỳ lạ, Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh sao lại gọi điện cho gã.
-Xin chào, sếp Lương đang đi cùng anh hả? Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho sếp Lương nhưng điện thoại lại tắt.
Hứa Phượng Anh lúc này đang ở trong văn phòng Phó chính ủy chi đội cảnh sát có vũ trang Cẩm Bình gọi điện thoại. Cô cũng rất bất đắc dĩ, nguyên nhân là cô đi thăm đồng sự, đó là Phó chính ủy chi đội cảnh sát có vũ trang đương nhiệm Tôn đại tỷ. Nhưng trong lúc nói chuyện phiếm, khi cô nhắc đến việc sếp Lương cho đi nhờ xe thì đã làm cho Tôn đại tỷ chú ý.
Tôn đại tỷ đề nghị nhân cơ hội này, tối nay mời Lương Thần ăn cơm. Hứa Phượng Anh cố nhiên hiểu được rằng Tôn đại tỷ muốn mượn quan hệ giữa cô và Trưởng phòng Lương để làm quen với sếp Lương. Mối quan hệ giữa cô và Tôn đại tỷ cũng thân thiết nên cô không tiện từ chối đành phải gọi điện thoại, không ngờ Lương Thần lại tắt máy. Không đành lòng nhìn Tôn đại tỷ thất vọng nên cô đành gọi điện thoại cho lái xe của Lương Thần.
-Sếp Lương đang dự tiệc, tôi ở bên ngoài biệt thự chờ. Sếp Hứa, cô chờ tôi để tôi vào nói với sếp Lương một tiếng.
Từ Dịch Lãng nhanh nhẹn tắt máy, cất điện thoại rồi nhanh chóng đi về phía cổng biệt thự. Gã đã có cảm giác không ổn, sếp Lương nếu trước đó có dặn gã gọi điện thì sao bây giờ lại tắt máy chứ. Chắc chắn trong đó đang có chuyện gì khác thường.
Cô gái kia bước tới mấy bước chặn Từ Dịch Lãng lại.
Quả thật đó là một cô gái, chỉ có điều là cách ăn mặc có phần xuề xòa. Cô mặc áo khoác dài, chân mang dày da, tóc cắt ngắn, khuôn mặt gầy nhưng vẫn có vẻ thanh tú, trong ánh mắt không có vẻ sát khí nhưng cũng rất lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy tim như đập nhanh hơn.
-Anh không thể vào được.
Cô gái cao hơn Từ Dịch Lãng nửa cái đầu, cô nói tiếng Trung rất lưu loát nhưng vẫn có vẻ hơi cứng.
Từ Dịch Lãng không trả lời. Phản ứng của cô gái này cho thấy khả năng sếp Lương đang gặp nguy hiểm. Vì thế gã lựa chọn cách trực tiếp ra tay. Gã như con chim ưng định trói chặt cô gái trước mặt mình, bỗng nhiên thay đổi tốc độ, nắm chặt quyền mà chưa xuất chiêu.
Cô gái tóc ngắn không hề do dự, khi Từ Dịch Lãng chưa ra tay thì cô đã tung ra một cước. Một cước này rất mạnh, giống như một trận cuồng phong.
Từ Dịch Lãng hơi khựng lại một chút, nắm tay đang đặt ở sườn cạnh thắt lưng đột nhiên vung lên, gã không hề e ngại mà đỡ cú đánh này của đối phương.
Không nghĩ sẽ bị chặn lại nhưng cô gái rất linh hoạt nhanh nhẹn tránh được cú đánh của Từ Dịch Lãng. Mũi chân cô miết trên đất, cả thân hình bay vọt lên không trung, xoay người ba trăm sáu mươi độ, lao thẳng xuống người Từ Dịch Lãng.
Từ Dịch Lãng nghiêng người tránh, gã đang định tung một quyền phản kích thì cô gái tóc ngắn lại một lần nữa đạp chân vào cột lấy đà bay lên không. Chỉ trong một tích tắc, hai chân cô nhanh như tia chớp đá ra liên tục mấy cước.
Từ Dịch Lãng trúng song chưởng, chỉ nghe thấy mấy tiếng "ba, ba" trầm đục, gã thối lui về phía sau năm bước, cố gắng trụ thế.
-Đông Bắc trạc cước tranh tử quyền!
Từ Dịch Lãng chậm rãi phá song chưởng, trên mặt gã hiện lên vẻ kinh ngạc. Cô gái này có vẻ như không phải là người Trung Quốc, sao lại biết võ thuật của Trung Quốc?
Cô gái tóc ngắn sắc mặt hơi biến đổi. Đúng là vừa rồi cô sử dụng "Đông Bắc trạc cước tranh tử quyền" của võ thuật Trung Hoa, tuy nhiên trong đó kết hợp cả quyền đạo gió xoáy và Karate đá sườn. Cô vừa rồi đã sử dụng chiêu "tranh tử quyền" được cải tiến, bình thường khi cô đá ra ba cước cùng một lúc thì đối thủ đỡ không nổi một cước, nhưng người thanh niên trẻ tuổi này chỉ dựa vào song chưởng mà hóa giải được.
-Thôi Dư Vấn.
Cô gái tóc ngắn ánh mắt lạnh lùng có hơi biến đổi. Cô không thừa cơ truy kích mà dừng lại một bên cột, buột miệng nói.
-Từ Dịch Lãng.
Từ Dịch Lãng cảm thấy cánh tay hơi đau, tuy rằng gã chưa bị hao tổn công lực, nhưng ít hay nhiều thì cũng đã có ảnh hưởng đôi chút. Gã bây giờ có thể kết luận rằng kẻ ngăn mình lại nếu không phải là bộ đội đặc công của quốc gia thì cũng là sát thủ quốc tế. Giữa hai khả năng đó, gã thiên về khả năng đầu tiên hơn.
Sau khi bị thương chút đỉnh, Từ Dịch Lãng tiến về phía trước với tốc độ nhanh hơn lúc nãy nhiều.
Cô gái trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, thân hình lại di chuyển, linh hoạt, nhanh nhẹn, và sắc bén hướng về phía đối phương tung ra một cú đá.
Từ Dịch Lãng không hề né tránh mà còn cố ý đỡ cú đá này. Gã nắm vào chân cô gái, cô gái dựa thế xoay người ba trăm sáu mươi độ rồi một lần nữa lại đá hai chân ra.
Từ Dịch Lãng tung ra hai quả đấm nhanh như tia chớp, chạm phải giày da của Thôi Dư Vấn. Cô gái không kịp thu chân về nên hơi lảo đảo. Từ Dịch Lãng "ya" một tiếng rồi tung tiếp hai cú đấm đẩy Thôi Dư Vấn thối lui.
Một âm thanh vang lên, thân hình Thôi Dư Vấn bay lên không trung nhưng vẫn giữ được cân bằng như cũ, cô đáp xuống đất trong tư thế ngồi xổm vững vàng. Trong mắt cô hiện lên vẻ hơi hoảng hốt, một bàn tay cô theo bản năng đưa về chỗ đang cất dấu dao găm. Cô nhận thấy chưởng mà người đàn ông này tung ra chính là một chưởng băng quyền nên càng biết rằng nếu mình cứ đánh bừa thì không thể nào thắng được. Tuy giết người không phải là để tỉ thí sức mạnh, nhưng thân thể yếu ớt quả thật là không thể đấu lại với người dũng mãnh kia.
Trong phòng khách của biệt thự, trên chiếc ghê sô pha rộng rãi, Hà Tâm Nguyệt đã gạt bỏ hết mọi ngượng ngùng e ngại mà ngồi lên trên người Lương Thần. Lương Thần đang trần như nhộng, "cái ấy" của hắn đang hướng thẳng lên trên. Hà Tâm Nguyệt không còn cách nào khác phải ngồi lên trên hắn. "Cái ấy" đâm thẳng vào người cô mà không gặp phải bất cứ sự phòng vệ nào.
-Nhanh lên, đừng lề mề nữa, không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Hồ Tịnh Tịnh thở hồng hộc thúc giục, đôi mắt lẳng lơ của ả ta nhìn chằm chằm vào "súng" của Lương Thần, ngực ả phập phồng theo nhịp thở. Đúng là ả ta không hề nhầm, người đàn ông này quả thật sung mãn như một con ngựa giống.
Hà Tâm Nguyệt ngồi nhún xuống, cô không khỏi rên lên một tiếng như đau đớn rồi ngẩng đầu lên, hai má lúm đồng tiền hiện ra, đôi má ửng đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ khổ sở. Cô thực sự cảm nhận được cái vừa chọc thẳng vào người cô đúng là rất khác, cô chưa từng trải qua cảm giác đó, rất nóng bỏng, cứng rắn, dường như đâm xuyên qua phủ tạng của cô vậy.
Hà Tâm Nguyệt lấy đôi tay của Lương Thần đặt lên hai vú mình, hàm răng hơi cắn vào đôi chiếc môi, eo nhỏ nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp, ở chỗ đang giao hợp dường như có âm thanh đang phát ra. Cuộc sống nếu như không thể phản kháng lại thì cách tốt nhất là nhắm mắt lại mà hưởng thụ vậy.
Hồ Tịnh Tịnh cầm máy quay tới gần quay cận cảnh giao hợp. Đôi mắt Lương Thần đang khép hờ, hai tay âu yếm đặt vào cặp vú Hà Tâm Nguyệt, nhìn không có vẻ gì là đang hôn mê mà như là đang hưởng thụ. Tách trà đúng là rất hữu hiệu, vừa làm cho người đàn ông hôn mê nhưng cũng tạo cảm giác kích dục.
Bên trong đôi nam nữ đang hừng hực lửa tình thì bên ngoài cũng có đôi nam nữ khác đang hừng hực khí thế giao đấu với nhau. Thôi Dư Vấn có nhiệm vụ trông coi bên ngoài, không để cho Từ Dịch Lãng tiến vào biệt thự. Từ Dịch Lãng thì lo lắng cho an nguy của Lương Thần nên cũng ngang nhiên xông vào. Theo thực lực thì từ Dịch Lãng vốn không hơn Thôi Dư Vấn nhưng gã cũng có thể phá được chiến thuật của đối phương.
Cô gái mà gã cho rằng là lính đặc công của quốc gia là người Triều Tiên, có năng lực võ thuật rất siêu đẳng, nếu sử dụng thủ pháp quần đấu thì nếu muốn phân thắng bại chắc phải mất tới ba giờ mới xong. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Từ Dịch Lãng cảm giác được rằng mình đã gặp phải một đối thủ khó chơi.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
- Nhưng có một điểm cần phải nhấn mạnh.
Uống một ngụm trà, Lương Thần tiếp tục nói:
- Những cảnh sát ở Cục khi phối hợp với bên quản lý đô thị chấp hành pháp luật, tất phải tự hạn chế một cách nghiêm khắc, làm đúng với thân phận của mình, công bằng không thiên vị. Đương nhiên vừa phải theo pháp luật giữ gìn cho bên quản lý đô thị, nhưng cũng phải chú ý bảo vệ quyền lợi hợp pháp của quần chúng.
Nghe xong lời phát biểu của Cục trưởng đại nhân, các thành viên trong ban lãnh đạo Đảng ủy có mặt ở đó không hẹn mà cùng kinh ngạc trong lòng. Những kẻ lõi đời như bọn họ sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cục trưởng, rõ ràng là ám chỉ vụ việc xung đột giữa tiểu thương và bên quản lý đô thị mới xảy ra gần đây. Mà không hề ngoại lệ, bọn họ đã quen với những gì Cục trưởng thể hiện, phong cách cứng rắn, mạnh mẽ quen thuộc.
Mọi người trong lòng đều dấy lên một suy nghĩ, trong chuyện này, Cục trưởng định cứng rắn tới cùng rồi. Một trận thần tiên đánh nhau thế này, khó tránh khỏi vạ lây. Còn về kết quả…! Lờ mờ, bọn họ đương nhiên cảm thấy, khả năng phần thắng thuộc về Cục trưởng tương đối lớn!
Sau buổi họp, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình cùng Cục trưởng trở về phòng làm việc của hắn, vừa quan sát nét mặt của Cục trưởng, vừa thận trọng nói:
- Cục trưởng, bản bán cáo xin xe cảnh sát của cục chúng ta, bên giải quyết vẫn chậm trễ chưa trả lời, ngài xem…!
- Gọi điện cho bên đó chưa?
Lương Thần cau mày hỏi. Vì bảo đảm sự công khai trong sạch về tài chính của thành phố, bây giờ cả các cơ quan trực thuộc Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, các đơn vị khác đều phải xin giấy phép mua bán của bên vật tư của ủy ban, đợi sau khi được phê chuẩn rồi mới có thể do trung tâm mua sắm của Ủy ban thông qua hình thức công khai đấu thầu hoặc đàm phán mang tính cạnh tranh để tiến hành mua sắm. Cục công an thành phố cần trang bị thêm xe cảnh sát tuần tra, tổng cộng chiếc, xin lên trên từ năm ngoái, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh.
- Gọi điện thúc giục mấy lần rồi!
Nhâm Hướng Bình mặt khổ sở đáp.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lưu hỏi xem sao!
Lương Thần thản nhiên nói.
Sau khi Nhâm Hướng Bình rời khỏi, Lương Thần lập tức lấy điện thoại ra bấm số:
- Chủ nhiệm Lưu, tôi cục trưởng cục công an thành phố, Lương Thần đây!
- Ồ, cục trưởng Lương, chào anh chào anh!
Trong điện thoại, giọng của chủ nhiệm Lưu có vẻ hết sức nhiệt tình.
- Có chuyện phiền hỏi chủ nhiệm Lưu một chút, liên quan đến bản báo cáo xin mua xe cảnh sát của Cục chúng tôi, xin hỏi tầm nào thì có câu trả lời?
Lương Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi.
- Việc này, tôi cũng không rõ lắm. Ha ha, Cục trưởng Lương, chút nữa tôi sẽ hỏi ngay, sau có gì sẽ gọi lại cho anh sau. Nhiệm vụ bên mua bán của chúng tôi rất rườm rà, khó tránh khỏi được cái này mất cái kia, mong anh hết sức thông cảm. Anh yên tâm, việc của quý Cục, tôi nhất định sẽ đặc biệt để ý.
- Vậy phiền chủ nhiệm Lưu rồi!
Lương Thần cười nói. Nhưng sau khi bỏ điện thoại xuống, nụ cười trên khóe miệng lại biến thành một tia cười lạnh. "Đặc biệt để ý"? Việc này có thể thật sự là đặc biệt để ý rồi, nếu không ngoài dự đoán, việc phê chuẩn mua bán có lẽ bị gác lại không kì hạn!
Việc giải quyết mua bán của chính phủ nhất định trước tiên là khiến cho kẻ đưa ra ý này đạt được mục đích, còn người đưa ra chủ ý này ngoài Trương Bỉnh Lâm ra thì không thể có khả năng thứ hai. Nói thẳng ra, loại thủ đoạn không ra gì này không làm khó hắn bao nhiêu. Nhưng không nghi ngờ gì, đây là thái độ mà Trương Bỉnh Lâm muốn cho hắn biết. Nói cách khác, đây là một tín hiệu, tín hiệu để đánh giá động thủ.
Lương Thần đã cảm nhận được, "tuần trăng mật" của hắn và Trương Bỉnh Lâm sẽ chấm dứt ở đây. Nhớ lại đủ thứ chuyện trước đây, Lương Thần không khỏi bùi ngùi, "trên thế giới này không có người bạn nào là mãi mãi", mặc dù hắn và Trương Bỉnh Lâm có vẻ không thể coi là bạn, nhưng hắn từ trước tới giờ chưa hề coi y vào hàng ngũ kẻ thù!
Sau khi hết giờ làm việc, Lương Thần đầu tiên gọi điện thoại về nhà, sau đó lên xe đến tiệm ăn Vạn Niên Thanh. Khoảng hơn mười phút sau, phó cục trưởng Hứa Phượng Anh và phó Chỉnh ủy đội cảnh sát vũ trang Tôn Dung Nhạn cùng nhau đến.
Trong căn phòng riêng, trên bàn đầy ắp thịt rượu. Nhìn vị cục trưởng đại nhân đích thân rót rượu cho mình và Tôn Dung Nhan, Hứa Phượng Anh mặt thoáng vẻ không tự nhiên. Mặc dù biết rõ rằng cùng với vị cấp trên này sẽ không có khả năng gì, nhưng đối với một "thế giới của hai người" đêm nay, cô lại không kìm nổi có vài phần mong đợi, giống như một thiếu nữ mới yêu vậy, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng.
Nhưng rất không may là, người bạn tốt duy nhất ở Cẩm Bình của cô, Tôn đại tỷ, tối nay không biết vì sao lại nhàn rỗi vậy, thăm hỏi cũng không đánh tiếng trước một tiếng, trực tiếp lái xe đến rủ cô ăn tối, hơn nữa sau khi biết cô tối nay có hẹn vẫn không hề để ý, cùng cô đến đây ăn cơm.
- Tôi là vị khách không mời mà đến, thất lễ rồi, mong sếp Lương bỏ qua cho!
Tôn đại tỷ thản nhiên nói. Lời nói thì có vẻ rất khách khí nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng xán lạn, hoàn toàn không có vẻ gì giác ngộ ra mình là khách không mời mà đến.
Cùng xuất thân từ quân ngũ, nhưng nữ trung tá đã qua tuổi có phong cách không hề giống với Hứa Phượng Anh. Mái tóc búi lên, khuôn mặt cười thu hút lòng người, thân hình hơi nhỏ nhắn nhưng phần nào ra phần ấy, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ thành thục.
- Tôn tỷ nói gì vậy, chị là khách quý, bình thường tôi mời chị còn khó. Hơn nữa, việc lần trước, tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn chị đó!
Lương Thần nhìn nữ trung tá thùy mị thướt tha, đáp lại với nụ cười ôn hòa.
Về việc Tôn Dung Nhạn không mời mà đến, hắn không hề có ác cảm, hắn mời Hứa Phượng Anh ăn cơm vốn cũng không có động cơ gì không thể cho người khác biết. Vả lại, cũng đúng như hắn nói, lần trước, hắn bị hai cô gái Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt gài bẫy, may mà có vị nữ chính ủy này dẫn đội đến giải cứu. Dù có chậm một bước, nhưng vẫn nợ một ân tình.
- Chỉ dựa vào tiếng " Tôn tỷ", tối nay tôi nhất định phải uống thêm vài ly!
Tôn Dung Nhạn giơ chén rượu lên, ánh mắt liếc qua người Lương Thần và Hứa Phượng Anh, khẽ cười nói:
- Ở đây tôi lớn tuổi nhất, cậy mình nhiều tuổi nên mạn phép uống trước!
Để ý thấy Lương Thần không có vẻ gì không vui, Hứa Phượng Anh cuối cùng cũng yên tâm. Trên thực tế cô cũng biết, Tôn tỷ sở dĩ cố ý theo đến, không gì ngoài việc lo cô và cấp trên xảy ra chuyện tình cảm gì đó không nên xảy ra.
- Phượng Anh giống như em gái tôi vậy, vì chuyện đại sự cả đời nó, tôi suýt chút nữa thì sầu bạc cả tóc. Đúng rồi sếp Lương, cậu có đối tượng nào thích hợp không, giới thiệu cho Phượng Anh nhà tôi đi!
Sảng khoái uống cạn ly rượu, Tôn Dung Nhạn vô tình mà cố ý nói đến chủ đề việc cá nhân của Hứa Phượng Anh.
- Chuyện này...hình như không có ai!
Lương Thần hơi ngẩn người, sau đó cười nói.
- Nhạn tỷ!
Hứa Phượng Anh nhìn Tôn Dung Nhạn, trong giọng nói có vài phần ngượng ngùng.
- Giới thiệu cho em mấy người rồi, em không thèm xem mặt ai!
Tôn Dung Nhạn lấy giọng điệu trách cứ nói với Hứa Phượng Anh, sau đó lại hướng về phía Lương Thần giơ chén rượu lên, cười yếu ớt nói:
- Sếp Lương, cậu là lãnh đạo của Phượng Anh, đã làm lãnh đạo thì có phải là nên quan tâm đến vấn đề cá nhân của cấp dưới không? Cô ấy không nghe lời nói của tôi, lời của lãnh đạo cô ấy có lẽ không dám không nghe đâu!
- Việc này, còn tùy vào duyên phận, quan trọng nhất vẫn là duyên số. Đồng chí Phượng Anh ưu tú như vậy, đương nhiên cần chọn một lang quân như ý!
Lương Thần cười ha ha đáp. Những lời Tôn đại tỷ nói sao làm hắn cứ có cảm giác không được tự nhiên!
- Sếp Lương nói đúng!
Tôn Dung Nhạn có vẻ lĩnh giáo, gật gật đầu, sau lại vừa cười vừa nói:
- Sau này Phượng Anh vẫn cần sếp Lương quan tâm nhiều! Nào, sếp Lương, chúng ta uống thêm ly nữa!
Nói rồi, ngẩng đầu uống, chén rượu cạn sạch!
Nhìn vị nữ chính ủy mặt không biến sắc, Lương Thần trong lòng lo sợ, hỏng rồi, đêm nay có khả năng gặp phải đối thủ rồi!
Sự thật đã chứng minh suy đoán của Lương Thần, cho đến h tối rượu vào như nước, Lương Thần và Tôn Dung Nhạn cùng nhau uống hết ba chai rượu Hồng Hoa Lang mười năm tuổi. Rượu độ không coi là cao, nhưng Lương Thần sau khi cơ thể hồi phục, lâu lắm chưa uống rượu, đêm nay hắn thực sự thấy mình uống hơi nhiều rồi!
Nhìn Cục trưởng trong bộ dạng say lử đử bước lên xe, rồi lại ngước nhìn theo chiếc xe Toyota chậm chậm mất hút trong màn đêm, Tôn Dung Nhạn mới thu ánh mắt về. Trên mặt cô ngoài trừ hơi đỏ ra, vốn không nhìn thấy vẻ gì say. Đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hứa Phượng Anh, đầy thâm ý nói:
- Phượng Anh, có nghĩ tới việc trở về chi đội cảnh sát vũ trang, về cùng làm việc với chị không?
Hứa Phượng Anh nghe vậy bỗng ngẩn ra, sau đó tránh ánh mắt của đối phương, giả bộ thoải mái nói:
- Em vừa được điều đến Cục chưa lâu, nhanh như vậy lại xin điều về, sợ rằng ảnh hưởng không tốt. Hay là cứ chờ đã rồi tính!
- Phượng Anh à!
Tôn Dung Nhạn khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói:
- Nghe lời Nhan tỷ đi, tuyệt đối đừng đùa với lửa. Cái em cần nhất đó là tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình!
- Không còn sớm nữa, Nhạn tỷ, chị uống nhiều rượu rồi, em lái xe đưa chị về!
Hứa Phượng Anh rõ ràng không muốn nói về chuyện liên quan đến mình. Thực ra cô từ trước đến giờ chưa từng từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc của mình, chỉ là vận mệnh hết lần này đến lần khác đùa cợt. Cô nhìn thì mạnh mẽ nhưng trên thực tế thì lại rất yếu đuối, bây giờ cô không thể phán đoán được mình còn có đủ sức để đón nhận những trắc trở trong chuyện tình cảm nữa không.
Tôn Dung Nhạn lại thở dại, đưa chìa khóa xe cho đối phương. Cô không biết Hứa Phượng Anh rốt cục trong lòng sâu đậm thế nào, nhưng ít nhất cô có thể khẳng định, Hứa Phượng Anh thực sự đã có tình cảm với người đàn ông đó rồi.
Lương Thần đem theo ít hơi rượu về nhà, vừa vào đến cổng đã bị Diệp Tử Thanh đuổi vào phòng tắm tắm rửa. Nói là người toàn mùi rượu sẽ hại cho tiểu Đóa Đóa. Nằm trong bồn tắm, Lương Thần thích chí nhắm mắt lại, hưởng thụ sự thoải mái khi ngâm mình trong nước ấm. Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, tiếng dép lê từ xa đến gần bên hắn. Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Lương Thần không cần mở mắt cũng biết là tiểu yêu tinh vào.
- Lão gia, điện thoại của ông!
Diệp Tử Thanh mặt chiếc váy ngủ có đai đưa chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên, đôi môi hàm chứa vẻ cười, giả bộ cung kính nói.
Lương Thần mở mắt ra, đầu tiên là nhéo vào má Diệp Tử Thanh một cái, sau đó mới nhận điện thoại, đặt bên tai.
- Bạn học cũ à, tôi, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, không biết cậu tối mai có rảnh không?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói ấp a ấp úng của Lăng Tư Vũ.
Lương Thần mặc dù không hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng đầu óc phản ứng không hề chậm chạp, trước tiên hắn liền nghĩ đến, lời mời với hắn vốn không phải xuất phát từ ý định của Lăng Tư Vũ mà nhất định là xuất phát từ mưu kế của chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm.