Ngày hôm sau là ngày cúng ông táo, Lương Thần và Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, đem theo con gái cưng Tiểu Đóa Đóa, lên đường về quê. Đáp chuyên cơ đến Liêu Dương trước, rồi ngồi xe trở về quê nhà huyện Tây Phong.
Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đã trở về Tây Phong vào ngày thứ hai sau buổi tiệc đầy tháng của Tiểu Đóa Đóa, sớm chuẩn bị đồ tết, đợi con trai con dâu cháu gái trở về đón tết.
Bởi vì Diệp lão qua đời, làm cho lễ tết vốn hân hoan xen lẫn chút tưởng nhớ thương cảm. Trong tiếng pháo, nhà nhà tạm biệt năm cũ, đón một năm mới sắp tới. Không có hứng thú đi đón giao thừa, Lương Thần nằm thẳng trên sofa, đây chính là chỗ ở đêm nay của hắn và Thanh Oánh. Tiểu Đóa Đóa ngủ cùng ông bà nội, còn Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt thì ngủ chung một giường ở một phòng ngủ khác.
Lương Thần đã đề cập nhiều lần, phải mua một căn nhà rộng lớn hơn cho ba mẹ, nhưng Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lại không đồng ý. Tuy nhiên, nhìn thấy cả nhà con trai miễn cưỡng ép trong căn nhà nhỏ rộng hơn bảy mươi mét vuông, hai ông bà cuối cùng đã tỉnh ngộ. Không vì cái gì khác, chỉ vì con trai trở về có thể có một điểm dừng chân rộng lớn, cũng nên mua thêm một căn nhà.
Mà đối với Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh mà nói, họ thà rằng chèn ép sống ở đây, cũng không muốn trở về Liêu Dương để đón một cái tết lạnh lẽo không thú vị.
Sáng mùng một, Lương Thần cầm điện thoại liên tiếp gọi những lãnh đạo hiện nay như Chủ tịch Ủy ban Thành phố Cẩm Bình - Tống Thái Bình, Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai, Phó Chủ tịch thành phố Trần Trúc, kể cả thủ trưởng cũ Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân, Đinh Trác. Cuối cùng là gọi điện chúc tết Đình tỷ, Lan Lan, Tiểu Mạn.
Cùng phối hợp chặt chẽ, là di động và điện thoại bàn trong nhà liên tục reo lên, các thành viên cục thành phố Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn, Ngô Hoán Trung, kể cả những đồng nghiệp cũ, cấp dưới từng làm việc chung ở Tây Phong, Giang Vân, Liêu Dương đều gọi đến. Còn có Lý Minh Dương đang nhậm chức Chủ tịch huyện ở Giang Vân, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam cũng chủ động gọi điện cho hắn.
Mùng bốn, Lương Thần đích thân đi Long Nguyên, đến nhà Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh chúc tết. Một nhà ba người Lương Khải Minh, phu nhân Ninh Nhu, Lương Tuyết San, nhiệt tình giữ Lương Thần ăn cơm trưa.
- Chuyện lần trước, may mắn có chú hỗ trợ!
Trên bàn ăn, Lương Thần kính ly rượu với Lương Khải Minh. Khi đó hắn bệnh cấp tính chạy chữa lung tung, gọi điện cho người chú hờ này xin trợ giúp. Nếu như không phải ông vận dụng quan hệ với trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam, lúc đó quả thật hắn không biết làm thế nào thu dọn chiến trường!
- Chuyện đó, chú chẳng có công lao gì. Muốn nói công lao, đều là cô của cháu!
Lương Khải Minh chỉ Ninh Nhu cười nói.
- Cảm ơn cô!
Lương Thần xúc động, bỗng dưng nhớ tới đội trưởng trung đoàn cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam chẳng phải chính là họ Ninh!? Chắc là có quan hệ thân thích với cô Ninh Nhu.
- Người một nhà, nói cảm ơn cái gì!
Ninh Nhu khẽ cười nói:
- Tiểu Thần, cháu chỉ cần nhớ, có khó khăn gì, chịu uất ức gì, cứ trở về tìm cô chú của cháu là được!
-Dạ!
Lương Thần trong lòng dâng trào ấm cúng, gật đầu mạnh mẽ. Tuy rằng không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng vợ chồng Lương Khải Minh đối đãi với hắn lại như cháu ruột. Cho dù tương lai thế nào, hắn cũng sẽ không quên phần quan tâm và ân tình này!
Ánh mắt hơi đổi, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đẹp trong sáng. Lương Thần mới nhớ tới chỉ lo nói chuyện với cô chú, dường như đã lạnh nhạt với cô em Tuyết San xinh đẹp thanh tú, có phong thái của người trí thức.
- San San, cuộc sống đại học có quen không?
Lương Thần biết, em Tuyết San trải qua kỳ thi vào trường đại học tháng sáu năm trước, bây giờ đã là một sinh viên mới khoa trung văn trường đại học sư phạm Liêu Đông. Không sai, cùng một trường với em họ Toa Toa và Tiểu Nguyệt.
Lương Thần ít nhiều cũng đoán được ý của vợ chồng Lương Khải Minh, dù sao chỉ có một đứa con gái cưng, không nỡ để con gái sống xa nhà. Lương Khải Minh trong mấy năm ngắn ngủi, không thể có biến động lớn thay chức, còn trường đại học sư phạm Liêu Đông là trường đại học trực thuộc trung ương, cũng có thể nói là đại học trọng điểm cả nước. Vì thế khiến Lương Tuyết San thi vào trường đại học sư phạm Liêu Đông là một lựa chọn rất tốt.
- Vẫn tốt!
Lương Tuyết San hai má trắng ngọc hơi ửng đỏ, khẽ nói:
- Toa Toa tỷ rất chiếu cố em, chị em trong phòng ngủ cũng rất tốt.
Ngừng một chút, lại nói:
- Sức khỏe của Tiểu Nguyệt sao rồi, học kỳ mới có thể về đi học hay không?
- Không sao rồi, khi khai giảng, các em có thể gặp nhau rồi!
Lương Thần mỉm cười nói. Tiểu Nguyệt lần này bị trọng thương nhập viện, đã trì hoãn bài vở và bài tập suốt nửa học kỳ. Nếu như không phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, Tuyết San và Tiểu Nguyệt đã sớm gặp nhau.
- Tiểu Thần, em Tuyết San của cậu là fan trung thành của cậu đó!
Ninh Nhu cười nói.
- Mẹ!
Lương Tuyết San không khỏi ửng hồng hai má, ánh mắt nhìn mẹ tràn đầy xấu hổ, dường như đang trách mẹ tiết lộ bí mật của cô ở trước mặt Lương Thần.
Lương Thần lúc đầu chả biết gì, vừa hỏi liền hiểu ra, thì ra nick San San của mục "Lương Thần" trên trang web google chính là em Tuyết San. Lương Tuyết San bị vạch trần bí mật đỏ mặt, nói "con ăn no rồi", sau đó đặt chén đũa xuống chạy về phòng của cô.
- Tiểu Thần, sắp về Cẩm Bình rồi chăng?
Lương Khải Minh gắp miếng sườn cho Lương Thần, dịu dàng nói:
- Nhớ lời nói của chú, đừng cảm thấy có áp lực hay trói buộc gì, kiên trì nguyên tắc và chủ trương của bản thân, chỉ cần cho rằng bản thân là đúng, thì cứ mạnh dạn làm.
- Dạ!
Lương Thần lại gật đầu. Hắn hiểu những lời nói cổ vũ của Lương Khải Minh là có ngụ ý:"Diệp lão tuy đã mất, còn có chú làm hậu đài của cháu, cho nên không cần sợ, sau này nên làm thế nào thì cứ làm như vậy!"
Ninh Nhu ở một bên nhìn chăm chú ông xã. Nhằm để cho đứa cháu trai này đem sức lực phục vụ dưới trướng, ông xã thật sự đã dùng hết thế võ cả người, lấy chuyện trước mắt mà nói, tuy rằng không cho là "âm mưu", nhưng tuyệt đối là đã dùng thủ đoạn.
Sau cơm trưa, Lương Thần lại ngồi thêm chốc lát, rồi mới đứng dậy cáo từ. Trong lúc chia tay, vợ chồng Lương Khải Minh lại nhét một đống quà cho Lương Thần mang về nhà.
Từ Lương gia đi ra, Lương Thần đã bị Lý Nha Nội lái xe "cướp" về nhà. Từng là vua một cõi của Tây Phong, giờ đã là Phó chủ tịch thành phố, cả nhà Lý Tung Kiệt đã dọn vào trong thành phố. Lý Bân biết hôm nay Lương Thần đến chúc tết Lương gia, vì thế mà ôm cây đợi thỏ ở trước cửa nhà, quả nhiên chặn được Lương Thần.
Cái gọi là tình cảm sâu hay không hoàn toàn ở trên bàn rượu, dưới sự kết hợp thế tiến công phụ tử binh Lý Tung Kiệt, Lý Bân, đêm đó Lương Thần say mèm trở về Tây Phong.
Mùng năm, Lương Thần ngồi xe đi Hòa Bình thăm hỏi Lý gia gia và chú Phong. Mùng sáu, tạm biệt ba mẹ, dẫn theo Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt và con gái cưng Tiểu Đóa Đóa khởi hành, chiều hôm đó chạy về Liêu Dương. Vốn dự định để cho Lan Nguyệt ở lại Tây Phong, đợi sau khi nghỉ đông mới để Lan Nguyệt tiếp tục về Liêu Dương đi học. Nhưng mà Lan Nguyệt mượn cớ khai giảng còn sớm, không đành lòng xa mọi người, mặt ủ rũ khẩn cầu Lương Thần dẫn cô về Cẩm Bình. Năn nỉ hai câu, Lương Thần liền mềm lòng, đành phải đồng ý dẫn Lan Nguyệt trở về.
Ngày hôm đó cùng với Lý Hinh Đình, Chu Tiểu Mạn, Đinh Lan gặp mặt, ăn bữa cơm. Buổi tối lại đi Hoàng Triều hội quán thăm mẹ con Trương Ngữ Giai và cha nuôi Lâm Tử Hiên. Buổi sáng ngày hôm sau, đáp chuyên cơ trở về Giang Nam Cẩm Bình.
Mùng tám tháng giêng đi làm, dường như đã trở thành một qui định bất thành văn, không chỉ doanh nghiệp, công ty, cửa hàng kinh doanh, mà ngay cả các cơ quan nhà nước cấp đảng dường như cũng tuân theo thói quen này. Có lẽ theo số thứ tự của dân tộc mà nói, ngày này là rất may mắn, rất vui mừng!
Sáng hôm nay, Lương Thần đi vào trụ sở cục cảnh sát thành phố. "Xin chào Cục trưởng" như trước đây, bây giờ mở rộng thành "chúc mừng năm mới Cục trưởng"! Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh đến văn phòng hắn báo cáo công tác, câu đầu tiên mở miệng nói cũng là câu này "chúc mừng năm mới Cục trưởng"
Hứa Phượng Anh dường như có vẻ gầy đi, tuy nhiên trạng thái tinh thần cũng không tệ, trong đôi mắt anh khí vẫn hiển lộ ra thần thái kiên cường.
- Vụ án đã bị trả về! Yêu cần chúng ta bổ sung điều tra!
Vụ án mà Hứa Phượng Anh nói, chính là vụ án đêm trước tết, một đội viên chấp pháp cục quản lý đô thị bị tiểu thương đâm chết. Qua lập án điều tra, trước tết đã chuyển giao chứng cớ liên quan cho viện kiểm sát nhân dân thành phố.
- Bổ sung điều tra?
Lương Thần hơi giật mình, sau đó cau mày. Căn cứ qui định luật tố tụng hình sự, trong quá trình thẩm tra vụ án của nhân dân, cho rằng sự thật không rõ, chứng cớ không đủ, có thể trả lại cơ quan công an bổ sung điều tra.
Nhưng vấn đề là sự thật vụ án này rõ ràng như thế, lại cần bổ sung điều tra sao? Thật sự cần sao?
Thứ mà Hà Chính Kỳ không thiếu nhất đó chính là sự nhẫn nại. Có thể nói, hai từ “nhẫn nại” là châm ngôn mà nhiều năm tung hoành trên thương trường y luôn luôn làm tốt. Từ ngày công ty bất động sản Vương Hà trúng thầu công trình cải tạo Long Hoa Tam Kỳ, y luôn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Đương nhiên y chẳng phải là đợi chờ một cách ngu ngốc không có nguyên tắc. Y thông qua thủ đoạn của mình dàn xếp quân cờ vào khu nhà cũ, luôn để mắt đến tiến trình giải phóng mặt bằng của công ty Vương Hà, vào ngày hôm nay, sau hai tháng chờ đợi, cuối cũng cũng gặt hái được kết quả.
Vừa rồi y nhận được điện thoại báo cáo của cấp dưới, công ty bất động sản Vương Hà không ngờ lại đáp ứng giá trên trời của gia đình nạn nhân. Trong lòng y cười lạnh, muốn dùng tiền bạc tránh tai họa sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy, y phải khiến kẻ đứng đằng sau công ty Vương Hà biết, có một số việc cho dù có phá sản cũng chưa chắc tránh được tai họa. Giống như Hoa Gia lúc đầu vậy!
- Ừm, Triết Thông, chuyện này giao cho con giải quyết, liên lạc với mấy công ty truyền thông nổi tiếng, ở đây ba có hai số điện thoại di động, con thử liên lạc với hai người này xem sao!
Hà Chính Kỳ cầm mẩu giấy ở trên bàn đưa cho con rể.
- Vâng, ba yên tâm đi, có biết phải làm thế nào!
Lâm Triết Thông lướt nhìn mẩu giấy, sau đó điềm tĩnh trả lời. Y biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì câu chuyện lần này sẽ kết thúc ở đây.
- Dạo này có gọi điện thoại cho Tâm Nguyệt không? Nó ở nước ngoài thế nào? Hà Chính Kỳ đột nhiên lại hỏi.
- Tâm Nguyệt ở bên đó mọi thứ đều tốt, có điều là nghén ghê gớm, cả ngày nôn mửa không ngừng. Con bảo cô ấy về nước đi, con có thể chăm sóc cho cô ấy, nhưng cô ấy không nghe, một mực đòi sinh con ở bên đó!
Giọng của Lâm Triết Thông có vẻ bất đắc dĩ, biểu hiện này hoàn toàn là của một người chồng tốt yêu thương chiều chuộng người vợ.
- Ừm, Ba nhớ hồi Tâm Nguyệt mang thai Đinh Đinh không có khổ sở như thế này!
Hà Chính Kỳ lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Kệ nó đi, từ nhỏ đã được ba chiều chuộng thành hư rồi. Triết Thông, con rộng lượng một chút nhé, đi làm việc đi, ba muốn nghỉ ngơi một lát!
- Vậy con đi đây!
Lâm Triết Thông hơi cúi người, vẻ cung kính rời khỏi phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Ánh mắt nhìn chằm chú bóng dáng Lâm Triết Thông rời khỏi, Hà Chính Kỳ khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh toát.
Lúc này, tại hiện trường khu nhà cũ Long Hoa khu khai thác Vạn Hưng, người nhà nạn nhân đã kí xong bản thỏa thuận, sau khi nhận được khoản tiền bồi thường của công ty bất động sản Vương Hà, thái độ trở nên mập mờ. Mượn cớ hiếu đạo với cha, yêu cầu phải làm theo phong tục ma chay địa phương, đưa ma, mời đội kèn trống, làm cơm rượu.
Phó giám đốc Mạnh của công ty Vương Hà vừa nghe thấy vậy, cái mũi suýt nữa lệch sang một bên. Mắng chửi, công ty đã coi tiền như rác ném một triệu năm trăm nghìn ra, vì cái gì chứ? Chẳng phải là để nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, tránh bị các phương tiện truyền thông nghe được phong thanh lại nhao nhao đến làm loạn sao? Nếu theo yêu của của đám người nhà họ Doãn, việc ma chay này chẳng phải mất mười ngày nửa tháng mới xong sao, khốn khiếp, rõ ràng là đang đùa giỡn ông mày mà!
- Lập tức hỏa táng thi thể, tiền mai táng, tiền cỗ bàn ông đây sẽ bao hết! Năm mươi nghìn đủ chưa!
Mạnh Tiên Phi gân guốc nổi cuồn cuộn trên trán, cơ hồ đang cố gắng khống chế lửa giận hừng hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
- Không phải vấn đề tiền bạc. Cha tôi ra đi một cách không rõ ràng, chúng tôi phận làm con nhất định phải để cha tôi yên tâm xuống suối vàng! Việc này là làm tròn chữ hiếu đạo làm con…!
Doãn Hải Ba giọng nói nghẹn ngào. Hơn nữa còn giả vờ lau nước mắt, nhưng y chưa kịp nói hết câu liền bị một cú đấm từ xa lao tới, to đùng trong tầm mắt của y.
- Đánh chết đồ chó không biết xấu hổ như mày!
Tức nước thì vỡ bờ, huống hồ lão Mạnh y vốn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, vì vậy phó giám đốc Mạnh vẫn luôn nén cơn giận bấy lâu giờ bộc phát hoàn toàn, căm phẫn tung một cú đấm, lập tức máu chảy dài trên mũi Doãn Hải Ba. Ngay sau đó túm lấy cổ áo đối phương, liên tiếp những cú đấm khiến đối phương bị đánh đến mặt nở đầy hoa, răng rơi đầy mặt đất.
- Đánh người, đánh người!
Doãn Hải Ba vừa ôm mặt vừa hô hoán. Vợ y thấy chồng mình bị đánh, giương nanh múa vuốt lao về phía Mạnh Tiên Phi, nhưng bị đối phương cho một đạp ngã lăn trên mặt đất. Người nhà họ Doãn vừa thấy đại ca đại tẩu bị thiệt liền kéo nhau xông lên muốn vây đánh Mạnh Tiên Phi. Nhân viên của công ty Vương Hà cũng không phải là tượng, sớm đã không ưa đám người tham lam này, lập tức cũng lao vào trận hỗn chiến.
- Xong rồi!
Vừa mới giành công và theo phó Chủ tịch Thành phố Trâu cùng đến, Chu Văn vừa nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lạnh người, thầm nhủ xong đời rồi. Y suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu, rõ ràng đã kí kết thỏa thuận xong, đãng lẽ kết quả phải là tất cả mọi người đều vui vẻ chứ, sao đột nhiên lại đánh nhau như thù địch vậy?
Đặng Trường Giang không chờ lệnh của Cục trưởng Lương và phó Chủ tịch Thành phố Trâu, bí thư Khâu, lập tức dẫn theo hơn mười nhân viên cảnh sát can thiệp, nhưng hai bên đều đánh đấm rất hùng hổ, đừng nói cảnh sát bình thường, cho dù thân là Cục trưởng phân cục như Đặng Trường Giang cũng không biết bị kẻ nào cho hai phát đạp.
Vất vả lắm mới tách được hai bên ra, Đặng Trường Giang cổ áo xộc xệch, quần áo bẩn thỉu, thở hồng hồng, bộ dạng vô cùng chật vật.
Trâu Nhuệ Lâm bộ mặt u ám như trời sắp mưa vậy, đang định nói gì thì nhìn thấy phó trưởng ban thư kí Phan Chí Xương vội vã chạy đến, khẽ nói bên tai y:
- Phó Chủ tịch Trâu, bên đó có phóng viên đến!
Nhìn theo ánh mắt của Phan Chí Xương, Trâu Nhuệ Lâm quả nhiên phát hiện, nơi không xa có mấy bóng dáng của phóng viên, trong đó một phóng viên nữ đang cùng nhân viên công tác của Ban quản lý thảo luận gì đó. Rất rõ ràng, nhân viên công tác của Ban quản lý phát hiện bóng dáng phóng viên, ngay lập tức đã ngăn họ phỏng vấn, từ đó dẫn đến sự bất mãn của những phóng viên.
- Là phóng viên của báo nào vậy?
Trâu Nhuệ Lâm nghiêm mặt hỏi.
- Là báo chiều của tỉnh!
Trên khuôn mặt Phan Chí Xương hiện lên nụ cười khổ sở:
- Người đến vẫn là vị phóng viên rất nổi tiếng đó!
- Ngăn bọn họ lại cho tôi. Không được cho họ phỏng vấn và chụp hình, lát nữa tôi sẽ liên lạc với ban Tuyên giáo tỉnh ủy!
Trâu Nhuệ Lâm hừ lạnh một tiếng nói. Chuyện này đối với y mà nói không có gì khó khăn, chỉ cần một cú điện thoại gọi đi, bất kể cô nữ phóng viên đó có thân phận gì cũng phải cun cút rời khỏi.
Quay đầu lại, nghe thấy Chu Văn thuật lại từ đầu đến cuối xung đột xảy ra, Trâu Nhuệ Lâm cũng vô cùng tức giận, những kẻ tham lam đã từng gặp nhưng chưa hề gặp lũ có lòng tham không đáy thế này. Số tiền một triệu năm trăm nghìn đã đến tay, còn tiếp tục lấy thi thể người ra uy hiếp, nếu là con cái có hiếu thật sự thì không nói làm gì, đằng này là một lũ vô lại chỉ được cái mồm báo hiếu. Nên đánh!
Cẩn thận cân nhắc lợi hại, Phó chủ tịch Trâu lập tức đưa ra quyết định. Y liếc qua Lương Thần đang đứng bên kia, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai:
- Bí thư Khâu, để ngăn chặn một số kẻ có dụng tâm lấy thi thể người chết ra uy hiếp, sẽ gây nhiều ảnh hưởng không tốt, tôi đề nghị phải nghĩ biện pháp, ngay lập tức hỏa táng thi thể!
Khâu Lĩnh Mai lông mày khẽ nhướng lên, bà hiểu ý của Trâu Nhuệ Lâm, là kế sách rút củi dưới đáy nồii, giải quyết tận gốc, bắt đầu từ vấn đề căn bản. Bà cũng tin, cách giải quyết này sẽ có hiệu quả nhanh chóng, nhưng làm như vậy liệu có khiến những hộ dân bị trưng dời càng trở nên kích động? Hơn nữa một khi truyền ra ngoài, hình tượng của chính quyền nhất định sẽ bị bôi xấu.
Đang trong lúc do dự, tình hình tại hiện trường lại xảy ra biến đổi. Không biết từ đâu lao đến một đám tầm mười ba mười bốn thanh niên lực lưỡng. Một tên to lớn cầm đầu nhìn thấy Doãn Hải Ba bị đánh thê thảm, vẻ mặt lập tức phẫn nộ, đi đến đỡ cánh tay của Doãn Hải Ba, lớn tiếng nói:
- Lũ khốn, đứa nào đánh anh tao ra nông nỗi này?
Những thanh niên còn lại cũng vây lại, mồm năm miệng mười hỏi han:
- Ca, ai đánh anh ra nông nỗi này, bọn em sẽ không để nó yên đâu!
- Là bọn chúng!
Doãn Hải Ba như gặp được cứu tinh, vội giơ tay chỉ vào đám người Mạnh Tiên Phi.
- Là ông mày đánh đấy, sao nào?
Mạnh Tiên Phi khinh thường, y dùng ánh mắt khinh miệt đánh giá mấy tên có dáng vẻ côn đồ này:
- Nếu không phục, qua đây thử với ông mày!
Tên cầm đầu nheo mắt lại, sau đó cùng hơn chục tên còn lại lao về phía Mạnh Tiên Phi. Hai bên đều giương cung bạt kiếm, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
- Bắt hết lại cho tôi!
Đúng lúc đó, im lặng đã lâu, Cục trưởng đại nhân lên tiếng, hơn nữa vừa lên tiếng đã hạ lệnh bắt người.
Hơi sững người, phó đội trưởng đội trị an số hai Trường Điền Phú lập tức thực hiện mệnh lệnh của Cục trưởng, đích thân dẫn theo hơn hai mươi nhân viên cảnh sát qua đó, không cần nói gì, liền còng tay tất cả đám thanh niên đó cùng với đám người Mạnh Tiên Phi.
Đám người Mạnh Tiên Phi rất đàng hoàng, mặc dù vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn rất phối hợp, giơ tay chịu còng, còn đám thanh niên kia không chịu an phận như vậy.
- Làm gì vậy, làm gì vậy, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi! Cảnh sát thì giỏi lắm sao, cảnh sát thì có thể tùy tiện bắt người sao. Mọi người mau đến xem này, xã hội này còn có đạo lý không vậy?
Vừa hô hoán, tên cầm đầu của hơn chục tên thanh niên vừa động chân động tay với cảnh sát.
Đầu tiên là xô đẩy, sau đó tiến đến ẩu đả. Nói tới làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ, hơn hai mươi người cảnh sát lại ở thế yếu trong trận hỗn loạn. Mười bốn thanh niên cơ bắp ra tay vừa chuẩn vừa độc, vừa nhìn liền biết là những kẻ đánh thuê chuyên nghiệp.
Mặc dù còn hơn hai mươi cảnh sát đang duy trì trật tự, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản ngày càng nhiều hộ bị trưng dời vây quanh đó xem. Những hộ bị trưng dời chẳng phải là muốn gia nhập hỗn chiến, nói thực ra, trong bọn họ đa số háo hức xem cảnh náo nhiệt.
- Lương Thần, cậu làm gì vậy?
Trâu Nhuệ Lâm vô cùng bực tức với hành động hạ lệnh bắt người, không phân biệt trắng đen của Lương Thần.
Lương Thần không hề để ý đến Trâu Nhuệ Lâm, nhìn thấy liên tiếp có cảnh sát bị đánh ngã, trong lòng lập tức không thể khống chế ngọn lửa giận, không nói một lời xông lên. Đầu tiên là một đạp hùng dùng, cho tên cầm đầu hung hăng nhất ngã lăn trên mặt đất. Thấy Cục trưởng đại nhân ra tay, Đặng Trường Giang cũng không chịu đứng yên, liền dẫn theo mấy cảnh sát nữa xông lên.
Bao gồm những người dân đứng xem, Ban quản lý, bên khai thác đầu tư và những nhân viên cảnh sát, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cục trưởng đại nhân mạnh mẽ ra tay, vừa phát huy thần uy, gọn gàng nhanh chóng đánh gục toàn bộ những phần tử chống lại pháp luật, mấy phút sau, mười bốn tên thanh niên đã bị còng lại hết.
- Cậu làm gì vậy?
Lương Thần hồi lại nhịp thở, ánh mắt sắc bén nhìn tên cầm đầu, lạnh lùng hỏi.
- Tôi là em họ của Doãn Hải Ba. Người chết là cậu của tôi! Nói cho các người biết, đừng cho rằng dân thường chúng tôi dễ ức hiếp, thỏ tức giận cũng cắn người đó!
Tên cầm đầu vẻ mặt tức giận, hùng hồn nói. Đối với việc bị bắt vào cục, y đã sớm có chuẩn bị, hơn nữa y cũng không quan tâm. Nhiệm vụ của y đến đây là để làm to chuyện, và bây giờ nhiện vụ coi như đã xong.
- Cậu anh? Lương Thần cười, giọng điệu châm chọc nói:
- Vậy nói cho mọi người biết, cậu anh tên gì vậy?
- Ừ..m..!
Tên cầm đầu lập tức cứng họng, nói úp úp mở mở.