Lương Thần tuy không phải là không có trách nhiệm nhưng lại quăng vụ án này cho Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh. Tuy làm việc chung với Hứa Phượng Anh chưa lâu, nhưng Lương Thần cảm giác hai người phối hợp với nhau rất ăn ý. Khi gặp phải vụ án chết người khó giải quyết, Hứa Phượng Anh trước tiên sẽ trình lên hắn xin quyết định. Mà đối với ý tưởng và chỉ thị của hắn, Hứa Phượng Anh chỉ biết xắn tay áo mà chấp hành. Đối với vụ án trước mặt này mà nói, hắn đã đẩy Hứa Phượng Anh ra đằng trước, đóng luôn vai Bao Công mặt hắc thiết diện vô tư. Khi Hứa Phượng Anh phát hiện ra chân tướng sẽ đem trái bóng này đá sang cho hắn. Còn về phần hắn, đương nhiên là đã có thể trốn rất xa và rất lâu rồi.
Xe của Lương Thần tiến thẳng đến đường lộ. Cải lương thì không bằng bạo lực. Lương Thần hôm nay quyết định phải tìm hiểu rõ cho bằng được sự tình. Lần này hắn mang theo Đỗ Trọng Tiêu và Từ Dịch Lảng chính là để phòng bị Hồ Tịnh Tịnh lại giở thủ đoạn bịp bợm.
Tại phòng làm việc của Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố Trần Trúc đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt rất xấu hổ. Y vừa gọi điện thoại cho Lương Thần nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy. Gọi đến điện thoại phòng làm việc của Lương Thần thì lại không thông. Sau đó quyết định gọi đến văn phòng cục công an thành phố. Lúc này thì điện thoại liên lạc được, nhưng khi vừa hỏi đến Lương Thần thì được đầu dây bên kia trả lời là không biết.
Từ khi Lương Thần tiếp nhận cục công an thành phố, hiệu suất phá án của cục mỗi ngày một nhanh và cao. Sau khi vụ án chết người phát sinh, nhận được thông báo của cảnh sát địa phương, đại đội hình sự cục công an thành phố đã hỏa tốc đến hiện trường, lập tức đem toàn bộ nhân viên có liên quan đến vụ án, bao gồm cả con trai của Chủ tịch thành phố Trương Thiếu Phong về cục. Không đợi có sự điều động của Lương Thần, cục công an thành phố đã hoàn tất việc điều tra chứng cứ, chính thức tạm giam đám người Trương Thiếu Phong.
Phó cục trưởng cục công an thành phố đúng là nước đổ đầu vịt, cứ khăng khăng không có mệnh lệnh Cục trưởng thì không thể thả người. Mà hiện tại, bóng dáng của Lương Thần lại biến đâu mất.
- Chủ tịch, tôi sẽ đích thân đến cục công an thành phố.
Chú ý đến thái độ thâm trầm của Trương Bỉnh Lâm, Phó chủ tịch thành phố Trần kiên trì nói.
- Vậy thì phiền lão Trần cậu đi một chuyến. Đứa con trai này thật sự không bao giờ làm tôi bớt lo.
Trương Bỉnh Lâm nét mặt bình tĩnh nói.
Sau khi Trần Trúc rời khỏi, Trưởng Bỉnh Lâm đập một cái thật mạnh xuống bàn. Lương Thần lúc này lại không thấy bóng dáng đâu cả, mười phần là có ý muốn trốn tránh. Nói thật, ông ta cũng không muốn xem Lương Thần là địch nhưng thái độ và phản ứng của Lương Thần lúc này là không nể mặt Chủ tịch thành phố mà.
Cùng với sự căm tức Lương Thần thì Trương Bỉnh Lâm cũng phát bực với con trai của mình. Từ khi được đề bạt lên làm Đại đội trưởng đội quản lý đô thị, con trai của ông đã từ bỏ quá khứ ngoan ngoãn mà trở nên ngang ngược hơn. Lần này Trương Bỉnh Lâm hiểu rõ, ông ta nhất định là không thể đỡ nổi con trai của mình.
Lúc này, tại phòng hỏi cung ở lầu một cục công an thành phố, trong quá trình thẩm vấn, Trương Thiếu Phong không hề có chút hối hận và sợ hãi. Y chính là Trương Thiếu Phong của hiện tại, người mà có cha là Chủ tịch thành phố "hàng thật giá thật, là nhân vật số một chân chính" và y xứng danh là công tử. Đừng nói là hôm nay tại y say rượu nên đánh người. Cho dù là có ý định đánh chết cái tên điêu dân kia thì cũng không thành vấn đề.
Nói đến chuyện hôm nay, quả thật là có chút xui xẻo. Vào giữa trưa, sau khi cơm rượu no say, y và vài đội viên cấp dưới từ quán rượu đi ra, vốn là chuẩn bị đi tắm một cái cho tỉnh rượu. Nhưng khi xe của y đậu tại cầu Tiểu Kiều phía tây lại bị một chiếc xe tải chạm vào.
Đã có vài phần men say, y và các đội viên khác xuống xe, kéo tài xế xe tải xuống đánh cho một trận, nhưng lại không nghĩ tại một quầy bán trái cây nhỏ cách đó không xa có một đôi vợ chồng già chạy vọt đến, cao giọng hô:
- Quản lý đô thị đánh người, đừng đánh con tôi.
Trong lúc tranh chấp, chỉ thấy lão già kia xé rách áo của mình, chỉ vào vết mổ trên ngực, nói to:
- Tôi mới vừa phẫu thuật tim xong, có ai gan dám đánh tôi lần nữa đi?
Vài đội viên thấy thế lập tức ngừng tay lại, lui về phía sau hai bước. Y liền nhớ đến thời gian trước đó, một gã đội viên cấp dưới của y bị tiểu thương đâm chết nên trong lòng không khỏi tức giận, nảy sinh tà ác, ỷ vào cảm giác say của mình mà hung hăng tát một cái thật mạnh khiến cho ông lão ngã xuống đất.
Khi có hành động của y làm mẫu trước, nhóm đội viên bắt đầu tiến lên đấm đá túi bụi vào ba người cho đến khi tay chân bủn rủn mới chịu dừng lại, khi đang chuẩn bị rời khỏi thì bị cảnh sát ập đến bắt về đồn.
Liên tục bị thẩm vấn nhưng Trương Thiếu Phong nửa điểm cũng không sợ, thậm chí còn không kiêng kị mà nhìn chằm chằm vào nữ cảnh sát đang thẩm vấn y. Mà Phó cục trưởng Hứa thật sự là rất đúng giờ. Nhìn cô ấy trong trang phục cảnh sát, thật xứng danh một đóa hoa trong ngành. Trương Thiếu Phong không kìm nổi lòng tà trong lòng. Y đã chơi qua không ít đàn bà, loại nào cũng có nhưng trước cô gái này, y cũng vẫn không thể khống chế được tâm địa của mình.
Đây chính là loại người ăn chơi trác táng, thứ con ông cháu cha. Hứa Phượng Anh trong đôi mắt đẹp lộ ra sự căm hận. Cô đối với thành phần con ông cháu cha cũng không hề có thành kiến. Ở trường đại học cảnh sát, cô cũng có vài người bạn học tốt, bối cảnh gia đình cũng không hề tầm thường. Nhưng bình thường những người bạn học này luôn vô cùng khiêm tốn.
Nhưng xem ra cái loại hở động một chút là lại đem cha của mình ra để uy hiếp người khác thì không hề nghi ngờ là đầu óc của y có vấn đề. Ngoại trừ ỷ lại quyền thế của cha mình thì những mặt khác đều không ra gì.
Qua hai lần thẩm vấn, cái tên Trương Thiếu Phong vẫn giữ thái độ ngang ngược, kiêu ngạo. Đối với hàng loạt các câu hỏi mà cô đặt ra đều áp dụng thái độ không hợp tác. Cho dù là có đưa ra bằng chứng cụ thể, nhưng đối phương vẫn lắc đầu nói "Tôi không rõ lắm" hoặc "Tôi không làm điều đó" hay "Tôi không nhớ rõ".
Đúng lúc này, Hứa Phượng Anh chẳng muốn tốn thêm thời gian. Với những chứng cứ vô cùng xác thực, viện kiểm sát cũng phải phê duyệt, do đó đã tiến hành giai đoạn khởi tố.
Trở lại phòng làm việc của mình, Hứa Phượng Anh nhận điện thoại, là Chi đội phó, Chính ủy Tôn Dung Nhạn của chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố gọi đến.
- Nhạn tỷ, cám ơn chị. Chỉ có điều hiện tại em tạm thời em không suy xét vấn đề cá nhân.
Không biết là từ đâu mà Tôn Dung Nhạn biết tin cô bị thất bại trong tình cảm, thì luôn luôn nhiệt tình giới thiệu bạn trai mới cho cô. Chỉ có điều, hiện tại cô thật sự không có tâm trạng nghĩ đến vấn đề này.
Tìm một người đàn ông cho mình, có lẽ không khó. Nhưng khi tìm được người mình thích mà lại không thể tiếp xúc thân thể với người đó thì vấn đề lại càng thêm khó. Trước mắt thì dường như chỉ có một nhưng người đó đã có gia đình. Trong đầu cô nhớ lại cảnh ngày hôm đó, Hứa Phượng Anh cảm thấy tim mình đập mạnh, theo bản năng mà giơ tay áp lên gương mặt đang nóng bừng lên.
Xe của Lương Thần tiến vào khu biệt thự Trân Châu, dừng trước cửa ngôi biệt thự xa hoa, Lương Thần cảm thấy trong lòng có vài phần không yên.
- Chà, cuối cùng anh cũng đã tới. Em biết nhất định là anh sẽ đến mà.
Một bóng người nhảy bổ vào trong giữ xe khiến cho Từ Dịch Lãng và Đỗ Trọng Tiêu cảm thấy căng thẳng. Hai người một trên một dưới, hộ tống Lương Thần ở giữa. Nhưng khi nghe được âm thanh quen thuộc, Từ Dịch Lãng hơi thả lỏng người, nắm tay đang nắm chặt cũng buông lỏng hơn.
Lương Thần cảm thấy hứng thú nhìn người đang nở nụ cười như ánh nắng trước mặt. Qua Từ Dịch Lãng, hắn biết được cô gái này có thân thủ rất đáng sợ. Đương nhiên, hắn biết đến nay Từ Dịch Lãng vẫn giữ mối quan hệ với cô gái này. Nếu như không phải vì động cơ và những nhân tố không ổn định ở bên ngoài tác động vào thì hắn thật sự đồng ý cho Từ Dịch Lãng có thể phát triển tình cảm của mình ngày càng tốt hơn.
Giơ tay vỗ lên vai Từ Dịch Lãng, hắn mỉm cười nói:
- Các người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi vào trước.
Nói xong, liền liếc mắt nhìn Đỗ Trọng Tiêu một cái rồi bước chân lên bậc thang biệt thự.
- Sư ca, sao không giới thiệu một chút vậy?
Đỗ Trọng Tiêu đối với cô gái này không kìm nổi sự hiếu kỳ. Gã dùng cánh tay huých nhẹ Từ Dịch Lãng hỏi han.
Nét mặt Từ Dịch Lãng lộ ra vài phần mất tự nhiên, thân thể hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới nói:
- Cô ấy là Thôi Tú Trinh.
Thôi Tú Trinh hơi gấp người xuống, rất lễ phép nói.
- Xin chào, tôi tên là Đỗ Trọng Tiêu. Về sau cũng xin cô chỉ dạy nhiều hơn.
Đỗ Trọng Tiêu nghiêm trang xoay người đáp lễ. Nhưng khi đứng thẳng người dậy thì khuôn mặt lại khôi phục lại thần thái hài hước, cười hì hì, chỉ vào cây cột nói:
- Sao không giới thiệu luôn người bên kia nhỉ?
- Em, mau đến đây, có một chàng đẹp trai muốn biết em đấy.
Thôi Tú Trinh trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ. Thôi Dư Vấn đang đứng đằng sau cây cột, từ góc độ của Đỗ Trọng Tiêu thì căn bản không thể nhìn thấy. Dưới tình huống như vậy, đối phương có thể nhận thấy sự hiện diện của em mình có thể chứng minh được trực giác của đối phương vô cùng nhạy bén. Chàng thanh niên trên mặt luôn nở nụ cười này thực lực không phải là tầm thường.
Thôi Dư Vấn lên tiếng trả lời, từ phía sau cây cột đi ra, đứng sát cạnh chị mình.
- Đầu gỗ, tối nay chúng ta ra ngoài chơi được không?
Thôi Tú Trinh không e ngại mà nắm lấy cánh tay Từ Dịch Lãng, cười ngọt ngào hỏi.
- Đầu gỗ?
Đỗ Trọng Tiêu liếc nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của sư ca, cố ý lặp lại một lần nữa.
Từ Dịch Lãng quay mặt đi chỗ khác. "Đầu gỗ" là cách gọi thân mật mà Thôi Tú Trinh gọi y. Hiện giờ, trước mặt sư đệ của mình lại nói ra khiến cho khí phách một thời của y bị tan thành bọt biển.
- Tôi tham gia được không?
Đỗ Trọng Tiêu hỏi.
- Rất xin lỗi, tối nay chúng tôi cần có không gian của hai người. Thật sự không thích có kẻ thứ ba quấy rầy. Thành thật xin lỗi.
Thôi Tú Trinh hơi xoay người, lễ phép mà từ chối nói.
Không thích có kẻ thứ ba quấy rầy sao? Nhìn vẻ mặt xấu hổ của sư ca, lại nhìn dung mạo tương tự của hai chị em, Đỗ Trọng Tiêu suýt chút nữa là cằm rơi xuống đất. Đúng là sư ca, quả nhiên là không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho nổi tiếng mà.
Trong ngôi biệt thự, Lương Thần nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, cảm giác lo lắng dường như giảm xuống một nửa.
văn phòng của hắn.
Hứa Phượng Anh ngây người một lát, rốt cục phản ứng lại. Nhớ lại bộ dạng cấp tốc vừa rồi của hắn, không khỏi cười ra tiếng.
Phó trưởng ban thư kí Phan Chí Xương, Phó chủ nhiệm ban quản lý Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập, người phụ trách tổ trưng dời Chu Văn Hữu đều trố mắt trân trân đứng nhìn cảnh này. Mấy người bọn họ cũng như Lương Thần, cũng là cấp bậc cấp sở, nhưng bọn họ tự hỏi lòng mình, liệu có dám công khai chống lại phó Chủ tịch Trâu như vậy không? Đáp án rõ ràng là hai chữ : “Không dám”!
Bọn họ không hề ngạc nhiên khi Lương Thần thân làm Cục trưởng Cục công an lại có can đảm như vậy, Cục trưởng Lương đã từng làm cho Bí thư Thành ủy và Phó Chủ tịch thường trực Thành phố nhiệm kì trước phải mất chiếc ghế của mình, danh tiếng đương nhiên lan rộng, ít nhất ở Cẩm Bình không ai là không biết, không ai là không nghe danh. Thứ mà bọn họ kinh ngạc chính là bất luận là Trâu Nhuệ Lâm hay là Lương Thần, không ngờ lại đem mâu thuẫn ngang nhiên bộc lộ trước con mắt bao nhiêu người. Xét cho cùng có mâu thuẫn là một chuyện, và công khai mâu thuẫn lại là một chuyện. Những người có mặt lúc này đều hiểu, cảnh diễn ra trước mắt có nghĩa là mâu thuẫn giữa Lương Thần và Trâu Nhuệ Lâm đã phát triển đến đỉnh điểm không thể hóa giải được. Nói cách khác, hai người này giờ đây đã không hề nể mặt nhau một chút nào.
- Lương Thần, cậu đúng là không coi luật pháp ra gì mà!
Trâu Nhuệ Lâm cuối cùng cũng bộc phát, y gần như là gầm gào thét lên. Trường hợp nhân viên cấp dưới bằng mặt nhưng không bằng lòng với lãnh đạo cấp trên không phải là hiếm, nhưng dám công khai chống lại, ít nhất Trâu Nhuệ Lâm chưa từng nghe qua. Nhưng hôm nay, y không những chính tai được nghe, chính mắt được thấy, hơn nữa còn đích thân được trải qua.
- Phó Chủ tịch Trâu, đối với những kết luận sai trái của anh, tôi thực sự không thể chấp nhận!
Trước sự nổi điên của Trâu Nhuệ Lâm, phản ứng của Lương Thần lại hết sức bình tĩnh, hắn phản bác lại với giọng điệu lạnh nhạt:
- Anh nói tôi không coi trọng luật pháp, vậy xin hỏi, có điều khoản nào quy định cơ quan công an chúng tôi có chức năng cướp thi thể về hỏa táng?
- Ngụy biện!
Trâu Nhuệ Lâm giận quá thành cười, giơ tay chỉ vào Lương Thần nói:
- Tôi hỏi cậu một câu, nếu từ đó dẫn đến hậu quả không tốt, Lương Thần cậu có dám nhận không?
- Nếu là trách nhiệm tôi phải gánh vác, tôi sẽ không thoái thác dù chỉ một li!
Lương Thần không hề do dự đưa ra đáp án. Nhưng y lập tức cũng ném lại cho Trâu Nhuệ Lâm một câu hỏi sắc bén:
- Tôi cũng muốn hỏi Phó Chủ tịch Trâu một câu, nếu theo chỉ thị của anh đi cướp thi thể hỏa táng, gây ra hậu quả nghiêm trọng, việc này sẽ do ai chịu trách nhiệm?
Trâu Nhuệ Lâm sắc mặt hơi biến đổi, y đi một nước cờ với Lương Thần, đối phương lập tức cũng trả lại y một nước cờ. Y đương nhiên hiểu rõ, cướp thi thể rồi cưỡng chế hỏa táng tất sẽ gây một ảnh hưởng nhất định. Nhưng trong suy nghĩ của y, điều này chẳng đáng gì, vì tất cả đều là vì đại cục trưng dời. Nghĩ đến đó, y lập tức hùng hồn trả lời:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm!
Trong khi hai người ở thế giằng co đối chọi gay gắt không ai chịu nhường ai, những người khác như Phan Chí Xương, Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập ai ai cũng ngậm chặt miệng giữ thái độ trầm lặng, vì bọn họ biết rõ, tình thế trước mắt bọn họ vốn chẳng có tư cách nói xen vào hòa giải, bọn họ chưa đủ sức.
Vì thế, từng ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai. Là Ủy viên Thành ủy, Khâu Lĩnh Mai đương nhiên là lãnh đạo có chức vụ cao nhất tại hiện trường. Đối mặt với cảnh đấu chọi giữa Phó Chủ tịch Thành phố và Cục trưởng Cục công an, bà sẽ có thái độ như thế nào?
- Nếu đồng chí Trâu Nhuệ Lâm đã có quyết định, vậy tôi cũng không nhiều lời nữa. Tôi tin đồng chí Trâu Nhuệ Lâm sẽ xử lý tốt. Chiều này trong thành phố còn có cuộc họp, thời gian không còn sớm nữa, tôi xin phép đi trước!
Vượt khỏi dự đoán của mọi người, Khâu Lĩnh Mai không hề tức giận, cũng không làm chủ tòa cho Trâu Nhuệ Lâm và Lương Thần, mà lạnh nhạt buông một câu rồi chuẩn bị nhanh chóng thoát thân.
Một số người để ý tất sẽ nhận ra được, trong lời nói của Khâu Lĩnh Mai có ẩn chứa sự không hài lòng với Phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm. Mặt ngoài Khâu Lĩnh Mai gần như không có thái độ gì, nhưng bà không chọn cách ủng hộ Trâu Nhuệ Lâm, đồng thời mượn cớ rời khỏi, trên thực tế ngang với việc thể hiện thái độ. Không chỉ như vậy, Khâu Lĩnh Mai còn lạnh nhạt buông một câu nói, bằng với việc tất cả trách nhiệm đều giao cho Trâu Nhuệ Lâm.
Nhìn theo bóng dáng Khâu Lĩnh Mai, sắc mặc Trâu Nhuệ Lâm trở nên âm tình bất định, một lúc sau, y quay đầu lại, từng câu từng chữ nói với Lương Thần:
- Nếu cậu đã không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, vậy giờ cậu lập tức rời khỏi cho tôi!
Sau đó, ánh mắt của y chuyển sang Phân cục trưởng Phân cục công an khu khai thác Đặng Trường Giang, trầm giọng nói:
- Đồng chí Đặng Trường Giang, bây giờ tôi lệnh cho cậu, lập tức phái nhân viên cảnh sát sử dụng biện pháp cưỡng chế, đem thi thể nạn nhân đi hỏa táng!
Điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, tránh cũng không tránh được. Đặng Trường Giang khẽ cười khổ trong lòng, y không có sự kiên quyết và mạnh mẽ như Cục trưởng Lương, quan trọng hơn nữa y không có hậu thuẫn lớn mạnh như hắn, vì vậy trước mệnh lệnh của Phó Chủ tịch Trâu, y chỉ có thể chọn cách phục tùng.
- Vâng!
Từ này nói ra vô cùng khó, nhưng cuối cùng đã được thốt ra từ miệng của y.
Không thể không, người mà Trâu Nhuệ Lâm chọn lựa là vô cùng chính xác rồi. Gần nhân viên cảnh sát còn lại ở hiện trường, có một nửa là cảnh sát của phân cục công an khu khai thác. Trâu Nhuệ Lâm không chỉ huy được Lương Thần, nhưng y có thể chỉ huy Đặng Trường Giang, hơn nữa y cũng tin rằng, Đặng Trường Giang không có gan chống lại mệnh lệnh của y.
Chính vào lúc Đặng Trường Giang bất đắc dĩ chỉ huy nhân viên cảnh sát phân cục đi lên phía trước, Lương Thần giơ tay ngăn y lại.
- Lúc vừa mới đến Cẩm Bình phá án, tôi đã từng nghe qua một câu nói.
Ánh mắt Lương Thần nhìn về phía các viên cảnh sát ở hiện trường, giọng của hắn không cao, nhưng gần như truyền đến từng đôi tai của từng người ở đó:
- Không có luật pháp, chúng ta vẫn còn công lý, không có công lý, chúng ta vẫn còn lương tâm, còn nếu đến lương tâm cũng không còn, vậy bộ cảnh phục chúng ta đang khoác trên người đã chẳng còn ý nghĩa nữa rồi!
- Người chết là hết! Tôi hi vọng mọi người trước khi thực thi mệnh lệnh hãy tự hỏi lòng mình, dùng phương thức như vậy để đối phó với một ông già đã chết, liệu có trái với lương tâm mình không?
Nói xong, Lương Thần không hề để ý đến sắc mặt tái mét của phó Chủ tịch Trâu, quay người đi. Còn Phan Chí Xương, Ngô Trí Dũng, Trương Kim Lập ngơ ngác nhìn nhau, những câu nói trước lúc rời khỏi của vị Cục trưởng Lương này, bề ngoài có vẻ là khuyên Đặng Trường Giang cũng những viên cảnh sát, nhưng trên thực tế lại là đang châm chọc phó Chủ tịch Trâu không có đủ đức hạnh. Hai câu nói có thể thấy từng câu từng chữ đều mang tính sát thương, sức chịu đựng kém chịu không nổi, ói ba lít máu tại hiện trường cũng có khả năng lắm!
Khâu Lĩnh Mai ngồi lên xe được vài phút mới thấy cửa xe bên kia được mở ra, theo sau đó Cục trưởng Lương khom lưng ngồi vào xe, cười hì hì nói:
- Tôi biết chị sẽ không mặc kệ tôi mà!
- Tiểu Lương, rốt cuộc là cậu nghĩ thế nào vậy?
Khâu Lĩnh Mai vẻ mặt vẫn rất bình thản, giọng điệu không cao cũng không thấp.
- Suy nghĩ của tôi rất đơn giản! Tôi thấy Phó Chủ tịch Trâu làm như vậy chắc chắc sẽ kích động sự phẫn nộ của dân chúng!
Lương Thần nghiêm nghị trả lời:
- Y muốn tự tìm phiền phức thì không ai cản, nhưng đừng lôi mọi người vào! Chính vì vậy tôi mới chống lại y!
- Cậu chắc chắn như vậy chứ?
Khâu Lĩnh Mai liếc nhìn hắn một cái, bà bây giờ cũng có phần hiểu ra, vì sao sau khi đến hiện trường, Lương Thần luôn có ý muốn rời khỏi. Nhưng bà vẫn nghĩ không thông, Lương Thần vì sao lại khẳng định sẽ xảy ra chuyện? Được biết, chính phủ dùng biện pháp cưỡng chế giải quyết tranh chấp trưng dời, cũng không phải là lần đầu tiên, ảnh hưởng không tốt cũng có một chút, nhưng tổng quan không tổn hại đến đại cục. Cùng lắm làm những văn bản thủ tục xử lý vài đồng chí gánh tội thay, bình ổn dư luận là xong.
- Dù sao tôi cũng có dự cảm, lần này phiền phức xảy ra ở khu khai thác Vạn Hưng không phải là nhỏ!
Lương Thần vô cùng nghiêm túc nói.
- Dự cảm?
Nghe Lương Thần trả lời, Khâu Lĩnh Mai không khỏi bật cười nói:
- Hay cho từ dự cảm, tiểu Lương à, cậu không cảm thấy câu trả lời của mình quá là không chịu trách nhiệm sao?
- Chị không tin sao? Dự cảm của tôi nhiều khi rất chuẩn đó!
Lương Thần cười hi hi nói:
- Chị chờ rồi xem là được rồi!
Khâu Lĩnh Mai nhắm mắt lại, cười không nói gì. Nếu bà không tin tưởng Lương Thần thì sao có thể mượn cớ rời khỏi khu khai thác Vạn Hưng? Thực ra bản thân bà cũng có chút ngạc nhiên, sự tín nhiệm của bà đối với Lương Thần liệu có mù quáng quá không?
Đúng lúc Lương Thần và Khâu Lĩnh Mai vừa lên xe rời khỏi hiện trường khu nhà cũ Long Hoa, phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm liền hạ lệnh thực thi biện pháp cưỡng chế với gia đình bị trưng dời Doãn Hải Ba. Bảy tám viên cảnh sát đến cưỡng chế, mang thi thể nạn nhân đi đến nơi hỏa táng, trong quá trình cướp đoạt thi thể, những nhân viên cảnh sát đã gặp phải sự phản kháng kịch liệt của người nhà họ Doãn. Doãn Hải Ba và Doãn Xuân Yến trong quá trình xung đột đã bị thương, còn trên mặt hai nhân viên cảnh sát cũng chảy máu. Những hộ trưng dời khác ở hiện trường chưa có phản ứng gì lớn, bọn họ vẫn chỉ chọn lựa đứng quan sát. Từ kết quả đó có thể thấy dường như vẫn chưa gây ra ảnh hưởng gì xấu.
Đúng chiều hôm ấy, phó Chủ tịch Trâu trở về Ủy ban nhân nhân thành phố, báo cáo từ đầu đến cuối sự việc ở khu nhà cũ Long Hoa khu khai thác Vạn Hưng cho Trương Bỉnh Lâm. Và vào buổi sáng hôm sau, Lương Thần đã được thôi báo hôm sau sẽ tham dự hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy mở rộng. Vị Cục trưởng đại nhân ngay lập tức ngẫm ra, có người muốn tính nợ với hắn đây!
Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Lương Thần ngồi trong chiếc ghế bành, nhắm mắt trầm tư. Hắn dám khẳng định, nếu tập đoàn Hoa Gia muốn đối phó với Vương Hà, nhân tiện còn kéo hắn vào cuộc, vậy động tĩnh này tuyệt đối sẽ không nhỏ. Thông qua phương tiện truyền thông tạo áp lực dư luận vô cùng lớn để đạt được mục đích nào đó, thủ đoạn này mặc dù không mới mẻ gì nhưng tuyệt đối có hiệu quả. Quan trọng vẫn phải xem khả năng của người cầm lái tập đoàn Hoa Gia.
Nghĩ đến đó, Lương Thần không khỏi trong lòng tâm động. Hoa Gia nhằm vào Vương Hà, chẳng có lẽ là vì thân phận ông chủ đứng đằng sau của Lâm Triết Thông đã bị Hà Chính Kỳ phát hiện rồi!
- Cục trưởng!
Tiếng gọi làm gián đoạn suy nghĩ của Lương Thần. Mở mắt liền thấy phó Cục trưởng Hứa tư thế hiên ngang đang đứng trước bàn làm việc của hắn, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn.
- Ồ, Phượng Anh, có chuyện gì vậy?
Trải quay vài tháng tiếp xúc, cách xưng hô của hắn với Hứa Phượng Anh cũng dần trở nên thân quen. Ban đầu là Phó Cục trưởng Hứa, sau đó là đồng chí Phượng Anh, đến giờ thì trực tiếp gọi tên.
- Tối nay, Tôn tỷ muốn mời anh ăn cơm, bảo tôi hỏi xem liệu anh có thời gian không?
Hứa Phượng Anh sắc mặt lộ ra vẻ hơi khác thường, dường như che giấu chút ngượng ngùng và bối rối. Khoác trên người chiếc áo công an màu xanh nhạt, trong khí khái anh hùng của cô cũng không thiếu vẻ quyến rũ, nhất cử nhất động đều mang đầy sự quyến rũ đặc biệt.
- Có người mời tôi ăn cơm sao, việc tốt đó!
Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, tối nay quả thật cũng không có lịch gì, vì vậy vui vẻ gật đầu đồng ý. Vị Tôn tỷ mà Phượng Anh nhắc đến chính là Tôn Dung Nhạn bên chi đội cảnh sát vũ trang, trong vụ việc hắn bị Hồ Tịnh Tịnh và Hà Tâm Nguyệt lập mưu hãm hại, hắn đã nhận được sự giúp đỡ rất lớn của người ta.