Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL- Tiểu Thần Thần, mời ngồi!
Hồ Tịnh Tịnh vươn cánh tay trắng muốt chỉ vào chiếc ghế sofa. Mái tóc vẫn còn ướt xõa trên vai, gương mặt được tẩy trang, hiện ra vẻ mặt thanh nhã động lòng người. Mùi thơm của sữa tắm phảng phất trong không gian. Rõ ràng là Hồ đại tiểu thư vừa mới tắm xong.
Lương Thần chọn vị trí không xa mà không gần trên ghế sofa rồi ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn vào người đối diện. Thật tâm mà nói, người phụ nữ trước mặt này cho dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng thân hình lại không tồi. Hơn nữa lại được chăm sóc kỹ nên nhìn không khác gì một cô gái thanh xuân.
- Có phải nhìn tôi thì cảm thấy yên tâm một phần phải không?
Hồ Tịnh Tịnh nở nụ cười quyến rũ. Ả gác chân lên trên ghế sofa, chiếc váy được kéo lên thẫy rõ những gì cần thấy ở bên trong.
Lương Thần sắc mặt thay đổi. Không chỉ là người đàn bà này nhìn thấu suy nghĩ của hắn mà quan trọng hơn là điều mà hắn lo lắng đã thật sự xảy ra.
- Hà Tâm Nguyệt đâu?
Lương Thần nét mặt thâm trầm, đôi mắt sa sầm xuống. Nếu nói là "ngẫu nhiên thất thân", hắn cũng biết nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, sự việc chưa nói đến thiệt thòi gì, nhưng Hà Tâm Nguyệt mượn "giống" của hắn thì việc này không phải trò đùa. Huống chi, động cơ của Hà Tâm Nguyệt là không trong sạch.
- Em Tâm Nguyệt có thể cho cậu một đứa con trai đấy.
Hồ Tịnh Tịnh đôi mắt long lên, cười ha hả nói. Ả đặc biệt thích bộ dạng phẫn nộ của Lương Thần. Đối với ả mà nói thì đàn ông càng tức giận thì lại càng có sức hấp dẫn. Ả thậm chí còn khao khát đối phương phản ứng lại, dùng phương thức cuồng bạo nhất, thô lỗ nhất mà chà đạp ả, chinh phục ả.
- Vô nghĩa!
Lương Thần hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tức giận nhìn lên lầu nói:
- Bảo Hà Tâm Nguyệt ra đi.
Lương Thần vừa dứt lời thì cánh cửa phòng trên lầu hai mở ra. Bóng dáng Hà Tâm Nguyệt xuất hiện trước mắt Lương Thần. Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ ở nhà, vịn vào cầu thang, từng bước đi xuống.
- Hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi đắp mặt nạ.
Hồ Tịnh Tịnh đứng lên, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông một cái, sau đó vặn vẹo đi lên lầu.
- Hà Tâm Nguyệt, rốt cuộc là cô muốn cái gì?
Lương Thần đứng lên, đi đến trước mặt Hà Tâm Nguyệt, nhìn chăm chú vào gương mặt của đối phương. Giọng nói của hắn đã chậm lại nhưng vẫn còn sự tức giận. Thân hình cô gái vẫn như cũ, chỉ có điều bụng hơi nhô ra, rõ ràng là đang mang thai. Tính thời gian thì cũng khoảng ba tháng.
- Tôi còn chưa nói, làm thế nào mà cậu lại khẳng định nó là con cậu chứ?
Đón nhận ánh mắt của Lương Thần, Hà Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười hỏi.
- Đừng nói những lời vô nghĩa.
Lương Thần cảm thấy bực bội khi đối phương cứ đi lòng vòng, hắn lạnh lùng nói:
- Cô chỉ cần nói cho tôi biết, cô làm như vậy là có mục đích gì?
- Nếu tôi thẳng thắn nói ra vì sao tôi lại làm như vậy thì cậu sẽ cho phép tôi sanh nó ra phải không?
Ánh mắt Hà Tâm Nguyệt chạm phải đôi mắt đang tức giận của Lương Thần, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi.
- Đương nhiên là không được.
Lương Thần hơi run lên, căm tức đáp:
- Cô phải bỏ cái thai này đi.
- Cậu thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Đây chính là cốt nhục của cậu mà.
Đôi mắt đẹp của Hà Tâm Nguyệt hiện lên một sư bi thương, nói:
- Tôi thừa nhận là mình đã làm sai, nhưng đứa nhỏ là vô tội.
- Cô…!
Lương Thần cảm thấy chán nản. Hắn bắt buộc mình tỉnh táo lại, cố gắng kềm nén sự tức giận trong lòng. Sau một lát, hắn vươn hai tay khoát lên vai Hà Tâm Nguyệt, trầm giọng hỏi:
- Hà Tâm Nguyệt, cô nói cho tôi biết cả ngày ngồi tính kế này kế nọ, cô không cảm thấy mệt sao?
Được đôi bàn tay to âu yếm đặt lên vai, thân thể Hà Tâm Nguyệt không khỏi run lên, những lời nói lọt vào lỗ tai khiến trong lòng cô chấn động, trong đôi mắt không khỏi hiện lên một tia khiếp sợ. Nhưng rất nhanh, cô lập tức che giấu tâm trạng của mình, dịu dàng đáp:
- Thế gian này không phải là tôi lừa cậu hay cậu lừa tôi. Ở đây không nói đến mệt mà chỉ xem là ai cao tay hơn mà thôi.
- Cô cảm thấy hiện tại mình đang thắng?
Lương Thần rụt tay lại, một bàn tay nâng khuôn mặt Hà Tâm Nguyệt lên, bắt buộc đối phương nhìn mình.
- Chí ít thì không thua.
Hà Tâm Nguyệt mỉm cười.
- Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Tôi không chắc là những gì mà cô tưởng tượng sẽ đúng. Hà Tâm Nguyệt, phương pháp cô chọn thật sự là rất vớ vẩn.
Bị người khác cho vào tròng, đúng là cảm giác không được dễ chịu. Hắn lấy tay vuốt ve đôi môi của đối phương, trong lòng hiện lên một sự kích động, hận không thể cho đối phương một cú đánh ngã xuống đất.
- Xem ra, chuyện gì cũng đều không gạt được cậu.
Hà Tâm Nguyệt giật mình, ánh mắt tỏ ý khâm phục. Nếu không phải là do Hồ Tịnh Tịnh nói, như vậy cũng có thể chứng mình người đàn ông này có một lối suy nghĩ rất nhạy bén đến đáng sợ. Có thật là cô sẽ hạ gục hắn không? Trong giờ khắc này, sự tự tin của cô có phần hơi dao động.
- Tôi chỉ muốn có được một sự bảo đảm an toàn. Tôi chỉ hy vọng, khi sinh mạng mình bị uy hiếp hoặc là gặp bước đường cùng thì còn có chỗ để cho tôi dựa vào.
Hà Tâm Nguyệt khẽ cắn môi, bộ dạng ra chiều khổ sở đáng thương. Trong canh bạc này, cô lúc đầu cũng hơi do dự nhưng sau khi được Hồ Tịnh Tịnh nói khích vài câu, cô hiện tại kiên định giữ vững quyết định này. Cô tin vào lời nói của Hồ Tịnh Tịnh cũng như tin vào ánh mắt của mình, người đàn ông như thế này này chắc chắn sẽ không bao giờ có trong tương lai.
- Nếu tôi không đồng ý?
Lương Thần cười lạnh hỏi.
- Tôi sẽ kiên trì sanh đứa bé này ra. Về sau tôi sẽ nói cho nó biết cha của nó là một người bạc tình bạc nghĩa như thế nào. Vì tiền đồ mà vứt bỏ hai mẹ con mình.
Hà Tâm Nguyệt lẳng lặng nói.
- Ngụy biện!
Lương Thần giận tím mặt, giơ tay bóp hai vai Hà Tâm Nguyệt. Sau khi do dự một chút, hắn đẩy đối phương ngã xuống ghế sofa. Hắn vốn muốn cho cô gái này nếm thử lợi hại một chút nhưng lại e dè đối phương đang mang thai nên vẫn hạ thủ lưu tình.
- Cậu cái gì cũng tốt nhưng lại không đủ độc.
Bị quăng xuống ghế sofa, Hà Tâm Nguyệt ngồi thẳng dậy, lấy tay vuốt mái tóc đang rũ xuống trán, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào:
- Nếu hung hăng mà làm tôi ngã xuống đất thì nói không chừng tôi sẽ bị sanh non đấy. Lúc ấy, cậu không gánh nổi phiền phức đâu.
- Nhàm chán!
Lương Thần trong lòng tức giận vô cùng. Ngoại trừ Hồ Tịnh Tịnh ra thì hắn chưa bao giờ dùng bạo lực với người con gái nào cả. Vừa rồi, vì giận dữ mà đẩy Hà Tâm Nguyệt xuống ghế, tuy nói là người này rất đáng giận nhưng chung quy cô ấy đang mang thai, hơn nữa đánh cũng không giải quyết được vấn đề.
- Nếu đổi thành Hà Chính Kỳ hay Lâm Triết Thông thì bọn họ sẽ có hàng trăm cách để khiến tôi bỏ đi đứa nhỏ trong bụng.
Nhìn gương mặt người đàn ông, Hà Tâm Nguyệt dịu dàng nói:
- Cho dù tự ái đàn ông của cậu rất lớn, cho dù phụ nữ trời sinh là kẻ yếu ớt. Nếu tôi quyết định sanh đứa bé này ra thì cậu cũng không làm gì được.
- Người ta thường nói: "Ngựa tốt thì luôn bị người cỡi, người tốt thì luôn bị người khác hãm hại".
Lương Thần lạnh lùng nhìn đối phương tiếp tục nói:
- Đối với tôi không có cái gì gọi là thua không thua, thắng không thắng. Tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, nếu cô muốn dùng đứa bé trong bụng trở thành công cụ có lợi cho mình. Vậy thì trên thế giới này, có cái gì đáng cho cô phải để ý?
- Tôi cái gì cũng không cần quan tâm, kể cả bản thân tôi và đứa bé. Câu trả lời như vậy, cậu vừa lòng sao?
Hà Tâm Nguyệt hồi đáp.
Lúc này, sau khi đã đắp xong mặt nạ, Hồ đại tiểu thư từ lầu hai đi xuống phòng khách, nhìn hai người đang ngồi, cười nói:
- Hai người trò chuyện vui vẻ nhỉ? Xem ra tôi lo lắng vô ích rồi.
Lương Thần hừ lạnh một tiếng, cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, xoay người bước đi. Sự tình đã như vậy, hắn cũng không muốn giằng co qua lại với hai người phụ nữ này.
- Tiểu Thần Thần, cậu như vậy mà đi sao? Có phải là có chút không biết điều?
Một làn gió thơm đập vào mặt, thân hình đẫy đà của Hồ Tịnh Tịnh ngăn trước mặt Lương Thần. Bầu ngực đầy đặn gần như áp sát ngực hắn.
- Cô còn muốn như thế nào nữa?
Lương Thần nhíu mày hỏi.
- Chỉ là trời cũng không còn sớm nữa, cho nên muốn mời cậu ở lại dùng bữa cơm chiều.
Hồ Tịnh Tịnh giơ tay níu cánh tay Lương Thần lại, cười ngọt ngào nói.
- Cám ơn, không cần đâu.
Lương Thần cứng rắn hồi đáp. Cho dù có nói cái gì đi chăng nữa thì hắn cũng không muốn lập lại sai lầm lần thứ hai.
- Tiểu Thần Thần, cậu không nghĩ là sự việc này cả nước sẽ biết sao?
Hồ Tịnh Tịnh nở nụ cười đắc ý. Ả giật giây cho Hà Tâm Nguyệt giữ lại đứa bé này, tự nhiên cũng có tính toán riêng của mình. Nắm được nhược điểm trong tay, còn sợ Lương Thần không ngoan ngoãn sao?
- Cho nên, về sau phải ngoan ngoãn nghe theo lệnh của Hồ đại tiểu thư, làm trâu làm ngựa, làm trai bao sao? Cô muốn gì thì mặc cô.
Lương Thần không chút khách khí nhéo một cái trên gương mặt trắng mịn của Hồ Tịnh Tịnh, sau đó lại đẩy mạnh vào ngực ả rồi nghênh ngang bỏ đi.
Một tay xoa hai má của mình, một tay xoa ngực, Hồ Tịnh Tịnh sa sầm nét mặt, lẩm bẩm nói:
- Tiểu oan gia, đàn ông mà như thế đó sao?
Hà Tâm Nguyệt đứng bên cạnh cũng lấy tay vỗ trán. Hồ Tịnh Tịnh cũng thông minh không kém gì cô, thế mà khi gặp phải người đàn ông có chỉ số thông minh cao hơn thì lập tức như quả bóng xì hơi. Có lẽ điều này tương ứng với câu nói, vỏ quít dày thì có móng tay nhọn. Lương Thần nói không chừng chính là khắc tinh trời sinh của Hồ Tịnh Tịnh.
Từ khu biệt thự Trân Châu đi ra, Lương Thần lên xe quay trở về nhà. Vừa mới bước vào nhà thì đã nghe tiếng tiểu yêu tinh thì thầm vào bên tai:
- Phó chủ tịch thành phố Trần vừa đến đấy.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi!
Có vẻ rất sợ Lương Thần đổi ý, Hứa Phượng Anh dặn dò một câu, sau đó vội quay người rời khỏi.
Lương Thần có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Hứa Phượng Anh đi khỏi, hắn có cảm giác Hứa Phượng Anh hôm nay có chút gì đó kì quái, hình như không giống bình thường cho lắm. Không giống ở chỗ nào? Suy nghĩ một lát, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, đúng rồi, so với Phó Cục trưởng Hứa thường ngày luôn nghiêm túc bình tĩnh, Hứa Phượng Anh của hôm nay dường như có thêm vài phần quyến rũ của phụ nữ.
Trước khi tan sở, Lương Thần cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Đỗ Trọng Tiêu. Sau khi bị Lương Thần quát tháo một trận, Đỗ Trọng Tiêu ở đầu dây bên kia vẫn giữ thái độ cợt nhả, dửng dưng như thường:
- Cục trưởng, đừng gây khó dễ cho tôi mà. Bây giờ tôi đang ở nhà người anh em, mọi thứ rất ok. Việc cho tên họ Lưu đó thành đầu heo là do mấy người anh em của tôi làm, hihi, anh cũng từng gặp bọn họ rồi. Yên tâm, vài ngày nữa tôi sẽ về. Kẻ nào muốn chơi lén tôi, tôi sẽ khiến y sống không yên, hừ hừ…!
Nghe đối phương luôn mồm nói với giọng điệu căm phẫn, Lương Thần vừa tức giận vừa buồn cười, mắng trong điện thoại:
- Cậu tốt nhất vĩnh viễn đừng về nữa, kẻo tôi nhìn lại bực mình. Cũng giỏi gớm nhỉ, còn khiến ai đó sống không yên thân? Tôi sẽ ở đây chờ xem liệu cậu có làm người ta không sống nổi không! Nếu cậu có bản lĩnh thì cũng đừng để tôi phải đi nịnh nọt ông này bà kia để lo lót cho cậu nữa!
- Hihi, em cũng chỉ nói đại vậy thôi, Sếp bớt giận, bớt giận, bằng không đợi lúc nào em về sẽ để sếp đánh vài trận cho hả giận? Đương nhiên em biết sếp chắc chắn sẽ không nỡ mà, đến lúc đó em nhất định sẽ tự phạt mình ba chén. Không nói nữa, bọn họ gọi em đánh bài rồi, dạo này em son lắm, chẳng trách người ta bảo đỏ bạc đen tình. Đợi em thắng được nhiều tiền rồi về nhất định sẽ mời sếp đi nhậu…!
Giọng điệu của Đỗ Trọng Tiêu nhanh như chớp, chưa đợi Lương Thần nói thêm câu gì, trong điện thoại đã nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Lương Thần hơi sững người, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ khốn vô lương tâm!
Đỗ Trọng Tiêu nặng nề hắt xì hơi một cái, day day cái mũi, đôi mắt sắc bén, y tóm lấy bàn tay đang vụng trộm giấu bài của người anh em mặt tròn, tức giận nói:
- Giấu bài dưới mông, việc vô liêm sỉ như vậy cậu cũng làm được sao? Thực sự cho rằng có thể lừa gạt được mắt lửa ngươi vàng của tôi sao? Lấy hết cả ra đây cho tôi, xem nào, lão béo, cậu cũng thật sáng tạo đó, không ngờ lại còn giấu cả bài trong đũng quần. Tôi xem các cậu còn vô liêm sỉ đến cỡ nào?
- Trời! Sao có thể như vậy, lại bị cậu phát hiện rồi!
- Thôi đi, mấy trò mèo này sao có thể qua được mắt tôi…!
Đỗ Trọng Tiêu bĩu môi, không chút lưu tình đả kích đối phương.
- Đỗ Tử Đông, tôi sẽ liều mạng với cậu!
Một người anh em bộ mặt đau buồn phẫn nộ, gọi biệt danh của Đỗ Trọng Tiêu, rồi lấy khí thế hăng hái tiến lên lao thẳng về phía Đỗ Trọng Tiêu.
h, Lương Thần đã xin phép xong những bà vợ ở nhà, cùng Hứa Phượng Anh vào thang máy đi xuống lầu. Lúc thang máy qua tầng liền dừng lại, một đôi nam nữ bước vào.
- Chào Cục trưởng, chào phó Cục trưởng Hứa!
Nhìn thấy Lương Thần và Hứa Phượng Anh, Vương Hâm và Tiếu Na vội lên tiếng chào hỏi. Tiếu Na là một bông hoa trong Cục, Vương Hâm điều kiện cũng tốt, hai người làm việc ở phòng công tác, có thể coi là trai tài gái sắc, tâm đầu ý hợp. Từ sau khi họ công khai yêu nhau đã khiến biết bao thanh niên chưa kết hôn trong Cục phải đau lòng, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị với Vương Hâm.
- Lại đi hẹn hò hử?
Lương Thần mỉm cười trêu đùa. Nói ra, hắn chính là ông tơ bà mối của Vương Hâm và Tiếu Na.
- Dạ!
Vương Hâm và Tiếu Na có chút ngượng ngùng, gật gật đầu. Người ta đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt, hận một nỗi không thể cả ngày từ sáng tới tối quấn quýt bên nhau.
- Gần đây, không bán tin tức của Cục cho chị họ của cậu đấy chứ? Tôi phải nhắc cậu trước, nếu để tôi phát hiện sẽ trừ tiền lương một năm của cậu đó!
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì, Lương Thần thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm túc nói. Hôm ở khu khai thác Vạn Hưng, vị phóng viên nổi tiếng của báo chiều của tỉnh có ý đồ phỏng vấn hiện trường sự cố, Thu Điềm, chính là chị họ của Vương Hâm. Liên quan đến vấn đề này, Vương Hâm đã từng có tiền án tiền sự.
- Không có, tuyệt đối không có!
Vương Hâm lắc đầu lia lịa, lo lắng toát mồ hôi hột, chỉ thiếu nước thề thốt:
- Cục trưởng, em đảm bảo với sếp, cho dù chị họ có uy hiếp hay dụ dỗ thế nào, một chữ em cũng không tiết lộ! Thật sự đó!
- Đồ ngốc, Cục trưởng trêu anh đó, thế mà cũng không biết!
Tiếu Na lườm Vương Hâm một cái, quay đầu sang Lương Thần cười nói:
- Cục trưởng, sếp đừng dọa Vương Hâm nữa, sếp cũng biết mà, con người này thành thật vô cùng, dễ bị dọa dẫm lắm!
- Coi như tôi biết rồi, Vương Hâm, cậu sau này chắc chắn không gánh vác nổi gia đình rồi!
Lương Thần cười ha hả, với tính cách của Vương Hâm, nếu tương lai thật sự ở bên Tiếu Na, vậy chắc chắn sẽ bị Tiếu Na ức hiếp. Nhưng suy nghĩ kĩ, Cục trưởng đại nhân không khỏi thầm rơi lệ, hắn đâu có tư cách nói người khác, bản thân hắn ở nhà chẳng phải cũng bị mấy bà vợ ức hiếp sao?
Ra khỏi cổng tòa nhà, thấy Lương Thần và Hứa Phượng Anh cùng ngồi lên một chiếc xe, bản tính tọc mạch trong người Tiếu Na lại trỗi dậy, ghé vào tai Vương Hâm thì thầm:
- Này, anh bảo giữa Cục trưởng và Phó Cục trưởng Hứa liệu có quan hệ gì mờ ám không?
- Bà cô của tôi ơi, đừng nói lung tung nữa!
Vương Hâm sợ hãi lấy tay bịt miệng Tiếu Na lại, cô bạn gái này của anh cái gì cũng tốt, mỗi tội vô cùng thích buôn dưa lê. Hình như đây cũng là căn bệnh chung của tất cả phụ nữa, chuyện này mà truyền đến tai Cục trưởng thì còn ra thể thống gì nữa!
- Anh làm gì vậy….!
Tiếu Na giằng tay Vương Hâm ra, lườm một cái, đỏ mặt nói:
- Có đồng nghiệp đang nhìn kìa!
Vương Hâm lúc này mới tỉnh ngộ, bây giờ đang là thời điểm tan ca, nhìn xung quanh, lập tức phát hiện mấy ánh mắt đang hừng hực. Chủ nhân của những ánh mắt đó đều đã từng là đối thủ cạnh tranh của cậu, cứ coi như bây giờ tà tâm chưa dứt, đương nhiên nhìn không vừa mắt cậu và Tiếu Na có động tác thân mật rồi. Nghĩ đến đó, Vương Hâm ưỡn thẳng ngực, giơ cánh tay quàng lấy Tiếu Na, miệng vô cùng khí thế nói:
- Em yêu, chúng mình tối nay đi đâu ăn?
- Nghe theo anh, anh muốn đi đâu thì mình đi đó!
Tiếu Na khoác lấy cánh tay bạn trai, ngọt ngào cười đáp. Vương Hâm cái gì cũng tốt, chỉ tội có lúc tính cách có vẻ hơi yếu đuối. Con người sinh ra vốn là một loại động vật rất mâu thuẫn, vừa thích đàn ông dịu dàng chiều chuộng, lại thích đàn ông rắn rỏi khí khái.
- Phượng Anh, chúng ta đi đâu ăn?
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng lớn, thấy Hứa Phượng Anh vẫn chưa nói địa điểm đi, Lương Thần liền mỉm cười nhắc nhở.
- À, cái đó, đi đến nhà tôi, sáng nay tôi mua không ít đồ ăn, tài nghệ nấu nướng của Tôn tỷ được lắm, chị ấy bảo sẽ thể hiện cho anh thấy!
Ánh mắt của Hứa Phượng Anh có chút mơ hồ bất định, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lương Thần.
- Vậy tôi sẽ nếm thử thật nhiều. Nói như vậy, tài nghệ nấu nướng của cô gần đây chắc cũng tiến bộ nhiều hả!
Lương Thần cười trêu chọc. Hứa Phượng Anh tháng trước đã chuyển ra khỏi nhà tập thể của Cục, giờ ở cùng với Tôn Dung Nhạn, điều này đồng nghĩa với việc Hứa Phượng Anh đã thoát khỏi được cái bóng của người yêu cũ Hầu Tuấn Kiệt.
- Không đâu, toàn Tôn tỷ vào bếp, tôi chỉ ăn thôi!
Hứa Phượng Anh nở nụ cười ngượng ngùng mà bình thường rất hiếm thấy. Tôn Dung Nhạn đang chiến tranh lạnh với chồng, cuối cùng dứt khoát chuyển đến ở cùng cô. Một tháng nay đã làm khẩu vị của cô trở nên kén chọn. Có lúc cô sầu não nghĩ đến việc, nếu ngày nào đó Tôn Dung Nhạn chuyển về, vậy cô sẽ sống thế nào đây!!
Nơi Hứa Phượng Anh ở cách Cục công an Thành phố cũng không xa lắm, lái xe cũng chỉ mất chưa đến phút. Khu chung cư mới khai thác, môi trường khá tốt, thời gian trước Lương Thần có lần đã đưa Hứa Phượng Anh về nhà, sau đó còn lên nhà ngồi một lát.
Vừa vào nhà, Lương Thần liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi. Thay dép, đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Tôn Dung Nhạn đang mặc tạp dề lấp ló nửa người ra khỏi phòng bếp, cười nói:
- Vừa hay thức ăn đều xong hết rồi, chỉ đợi mọi người vào chỗ thôi!
Rửa tay xong, ngồi vào bàn ăn, Lương Thần để ý thấy, vị phó Ủy viên chính trị của chi đội cảnh sát vũ trang này không ngờ lại mặc một bộ đồ ở nhà có hình chú dê xinh xắn, cũng có thể coi là tính trẻ con vẫn chưa tan biến hết, còn thấy Hứa Phượng Anh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, đôi mắt Lương Thần không khỏi sáng lên, nói ra thì đây cũng là lần đầu tiến hắn nhìn thấy Hứa Phượng Anh không mặc quân phục, mất đi vào phần khí khái anh hùng, nhưng lại thêm nhiều vẻ đẹp quyến rũ.
Bốn bình Hồng Hoa Lang mười năm được đặt chỉnh tề trên bàn ăn, lập tức khiến Lương Thần đầu đau như búa bổ, sắc mặt xám ngoét. Hắn cười khổ nói với Tôn Dung Nhạn:
- Tôn tỷ, tôi biết chị tửu lượng tốt, tôi cũng thừa nhận không phải là đối thủ của chị, chị tha cho người em này đi!
- Thôi đi, tửu lượng của cậu thế nào tôi còn không rõ sao, hơn nữa hôm nay uống rượu này là có mục đích cả, cậu biết hôm nay là ngày gì không?
Tôn Dung Nhạn đôi mắt liếc xéo Cục trưởng Lương, không cần hắn trả lời, đã tự động nói ra đáp án:
- Hôm nay là sinh nhật của Phượng Anh đó!
Lương Thần hơi ngơ ngác một chút, sau đó quay sang Hứa Phượng Anh áy náy nói:
- Không biết hôm nay là sinh nhật của cô, thực sự ngại quá, quà nhất định sẽ bổ sung sau!
Không đợi Hứa Phượng Anh trả lời, Tôn Dung Nhạn cướp lời nói:
- Quà có hay không không quan trọng, quan trọng là bữa cơm hôm nay, chúng ta phải làm cho nhân vật chính được vui vẻ. Đương nhiên, cậu có lòng tặng quà, vậy là tâm ý của cậu!
- Được rồi được rồi, Tôn tỷ, hôm nay chị nói thế nào thì làm thế đó đi!
Lương Thần cười đau khổ nói. Hắn ngẫm bụng, hôm nay sợ rằng không dễ dàng mà qua nổi. Trước đây hắn đã từng uống với Tôn Dung Nhạn, xét về tửu lượng, hắn thật sự không dám nắm chắc phần thắng.
- Vậy còn được, nào, rót đầy vào!
Tôn Dung Nhạn không chút khách sáo, mở chai rượu rót cho Lương Thần đầy ly.
Tay nghề nấu ăn của Tôn Dung Nhạn quả thật không tồi, mấy món ăn làm vô cùng ngon miệng. Và lợi hại hơn cả tài nấu nướng đó chính là tửu lượng của Tôn Dung Nhạn, một hơi có thể cho nửa cân rượu vào bụng, khuôn mặt trắng trẻo chỉ hơi ửng đỏ, chứ người không hề thấy chút vẻ gì là say. Lương Thần càng kinh ngạc đó là Hứa Phượng Anh cũng uống nửa cân rượu như vậy, cũng không hề thấy có gì khác thường.
Trong nháy mắt ba bình rượu đã bị tiêu diệt. Đúng lúc mở bình rượu thứ tư, Tôn Dung Nhạn khẽ đưa cho Hứa Phượng Anh, khuôn mặt anh tú mĩ lệ lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn cầm lấy bình rượu Hồng Hoa Lang, rót đầy cho Tôn Dung Nhạn và cho mình, chính vào lúc này, Tôn Dung Nhạn lỡ tay là rơi đũa của Lương Thần xuống dưới đất.
- Để tôi, để tôi!
Lương Thần vội khom lưng nhặt lên.