Sau khi biết được đám người Phùng Thực bị những sát thủ thần bí tại ngôi biệt thự ngăn chặn, kết quả là một người chết, hai người bị thương, rồi lại bị đại đội đặc công phân cục công an khu Tây Sơn bắt bớ. Với cái giá phải trả đắt như vậy khiến cho Đào đại thiếu vô cùng căm tức trong lòng, thầm mắng đám người Vương Phong và Phùng Thực là đồ vô tích sự. Trong lúc chưa nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết cái cục diện rối rắm này thì y nhận được điện thoại của em trai Đào Tông Miểu. Y liền kể lại tình hình mình phái nhiều người đến biệt thự khu Tây Sơn bắt người, chẳng những người không bắt được mà còn gặp phải kết quả thê thảm khiến cho y phải hao tâm tổn trí mà dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng rốt cuộc, cái đứa em trai khốn kiếp Đào Tông Miểu lại không cần tốn nhiều sức mà đã bắt được Tề Vũ Nhu và Helen.
Y có thể tưởng tượng ra được gương mặt đắc ý của Đào Tông Miểu. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, Đào Tông Diệc cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, hướng về bên ngoài phòng gọi lớn:
- Vương Nguyên, chuẩn bị xe chở tôi đến Vạn Tử Thiên Hồng.
Vạn Tử Thiên Hồng là một hộp đêm nổi tiếng nhất, nằm trên đoạn đường sầm uất nhất ở thủ đô, khai trương được gần một năm nay. Đào Tông Diệc là khách quen của hộp đêm này vì y cũng là một trong những cổ đông của hộp đêm đó. Tâm trạng của Đào Tông Diệc bây giờ không được tốt, với động cơ đề nghị gặp mặt của Đào Tông Miểu thì thật sự rất giận.
- Anh trai, em cũng không vòng vo với anh chi nữa. Nếu anh muốn người đẹp Tiểu Tề thì trao cho em năm phần trăm cổ phần của anh. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy thiệt thòi thì coi như em chưa nói gì. Chúng ta là anh em ruột với nhau, chờ cho em chơi đùa với Tiểu Tề xinh đẹp, trong trắng kia rồi sẽ chuyển giao cho anh. Mong anh trai đừng trách mắng đứa em này mà tội nghiệp.
Vừa nghĩ đến giọng điệu đắc ý của Đào Tông Miểu trong điện thoại thì Đào Tông Diệc tức giận đến phát cuồng.
Ngày 10 tháng 2 âm lịch, tại biệt thự tư nhân Hoa Hồng, Giang Gia Dung, Vương Sâm, Đào Kỳ Kỳ và Đào Ký bốn người đang ngồi vây quanh chiếc bàn nói chuyện sau khi đã trải qua buổi lễ nhàm chán của các vị bề trên hiển hách trong gia đình. Đến giờ phút này thì bọn họ hoàn toàn được thả lỏng.
- Mọi người còn nhớ rõ tháng bảy năm trước nhân dịp Diệp lão mừng thọ, anh cả và anh hai của tôi đã bị hai cô gái gây họa hay không?
Đào Kỳ Kỳ rất không lịch sự khi ngồi gác chân lên trên ghế, đôi mắt hướng về một người hỏi.
- Ý của em là nói đến cái cô gái mặc váy trắng đấy à?
Vương Sâm chấn động lập tức hồi đáp.
- Còn có cái cô gái tóc vàng kia nữa.
Đào Ký cũng tiếp lời. Đào Kỳ Kỳ liền bĩu môi khinh bỉ liếc nhìn hai gã đàn ông. Vừa nói đến gái đẹp là hai tên óc heo này lập tức phản ứng còn nhanh hơn máy tính nữa. Sau khi hai người này nhắc đến, Giang Gia Dung cũng nhớ đến cái sự kiện lưu lại ấn tượng sâu sắc cho cô, vội vàng hỏi Đào Kỳ Kỳ:
- Sự việc đó xảy ra đã lâu, chẳng lẽ bây giờ lại phát sinh tình huống mới?
- Đúng vậy, ngày hôm qua, anh hai của tôi đã bắt được hai cô gái đó.
Đào Kỳ Kỳ không hề che giấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa.
- Lúc ấy, hai ả đó gây họa cho anh cả nhưng bây giờ lại lọt vào tay anh hai. Anh cả của tôi khẳng định là không vui rồi.
- Hai cô gái kia không phải là người của Lương Thần sao?
Giang Gia Dung trên mặt không khỏi lộ ra một tia lo lắng. Cô đương nhiên không phải là lo lắng cho an nguy của hai cô gái kia, mà cô lo là Đào Tông Diệc sau khi biết được tin tức này sẽ sinh ra ý tưởng nào đó mà đem cô gái kia về, gạt cô qua một bên. Đã nhiều năm nay cô cố gắng hết sức trong mối quan hệ với Đào Tông Diệc và bây giờ mới có được chút thành quả.
- Làm sao mà Lương Thần dám hoành hành ở thủ đô chứ?
Đào Kỳ Kỳ chẳng hề kiêng kị thốt lên. Ý của cô là hiện tại, Diệp lão đã qua đời, Lương Thần không còn chỗ dựa vững chắc thì lấy gì mà đấu lại với anh của cô. Không chừng còn bị anh cả và anh hai của cô thu thập luôn.
Vương Sâm và Đào Ký chậm rãi gật đầu. Bọn họ đều cho rằng lời nói của Đào Kỳ Kỳ là không sai. Nếu không có Diệp lão che chở thì Lương Thần căn bản không đủ mạnh để gây sợ hãi. Tuy nói Lương Thần và Lâm gia, Lý gia cũng có mối quan hệ nhưng khi sự tình đã phát triển đến mức đối chọi gay gắt thì chưa chắc có người sẽ nguyện ý vì Lương Thần mà đắc tội với Đào gia. Tuy vợ của Lương Thần cũng là họ Diệp nhưng lại không được Diệp gia thừa nhận thì căn bản Diệp gia sẽ không vì vậy mà đến giúp Lương Thần. Điều này chẳng khác nào cho hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu một cơ hội trả thù.
- Tông Miểu ca đúng là có phúc.
Đào Ký và Vương Sâm vẻ mặt và giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ. Bọn họ đã gặp qua hai cô gái một thanh lịch, một nóng bỏng kia và thật muốn đem hai cô gái đó lên giường cùng với mình. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Đào Kỳ Kỳ bốc lấy điện thoại, áp tai nghe, sau đó trên gương mặt nở nụ cười.
Cùng lúc này, sau khi tham dự xong hội nghị thường vụ toàn thành phố, Lương Thần cũng nhận được điện thoại của Lan Kiếm. Tin tức mà Lan Kiếm mang đến quả thật không phải là một tin tức tốt.
- Lan thúc yên tâm, cháu sẽ đến thủ đô ngay.
Lương Thần không chút do dự mà trả lời. Sau đó, hắn tiếp tục tham dự cuộc họp Đảng ủy và nói rõ hắn sẽ vắng mặt trong mấy ngày và những việc trong cục công an thành phố những ngày này sẽ do Phó cục trưởng Hứa chủ trì. Về đến nhà, hắn lại giải thích với Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm, rồi cùng với Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu đáp
4:00 chiều, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô. Đến đón là hai người đàn ông mặc áo khoác đen. Thân hình mạnh mẽ, khí chất trầm túc phát ra từ hai người này khiến Lương Thần có thể cảm giác được họ cùng một hạng với Nghiêm Phong thúc. Lan thúc trong điện thoại cũng đã nói rõ, những người ở thủ đô đều là những người có thân thủ tốt. Nhưng Lương Thần biết vấn đề mấu chốt cần giải quyết không phải ở chỗ hắn nắm trong tay nhiều hay ít những tinh anh mà là có thể chống đỡ nổi thân phận của hai anh em Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu hay không. Nếu thân phận hắn là Lý Minh Dương, hoặc Diệp Hạo hay là Lâm Mi Mi, Liên Văn Chương thì hắn tự tin có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng nhưng đáng tiếc là hắn không phải. Tuy rằng, hai mươi lăm tuổi hắn đã là Cục trưởng cục công an thành phố, kế thừa hàng mấy chục tỷ tài sản nhưng trong mắt của đám người Đào Tông Miểu thì hắn không khác gì một cọng cỏ. Nhưng mặc kệ thế nào, dù sao Tề Vũ Nhu cũng là người của hắn. Bằng bất cứ giá nào cũng phải giành lấy.
“Một sự việc xảy ra gần đây” trong câu nói của Lương Thần chỉ điều gì, không chỉ các vị Ủy viên thường vụ ngồi đây đều biết rõ, đến những người phụ trách các cơ quan quận, huyện cũng không ít người cũng biết nội tình. Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ coi như đã nhìn ra, vị Cục trưởng Lương này tính cách rõ ràng không chịu thiệt một chút nào, rất thẳng thắn đấu chọi cùng với Phó Chủ tịch Trâu, thậm chí còn có cả Chủ tịch Trương và Chủ nhiệm Chu.
Trâu Nhuệ Lâm lúc này tức giận muốn nổ phổi, cái gọi là “Một sự việc xảy ra gần đây” chính là một đòn sát thủ mà y chuẩn bị gây khó dễ cho Lương Thần. Nhưng giờ Lương Thần không ngờ lại sớm hơn một bước, lôi sự việc ra. Điều này cho thấy, Lương Thần đã có sự chuẩn bị trước, nếu hắn lấy việc này ra nói, một trận đấu khẩu chắc chắn không thể tránh khỏi. “Muốn làm xấu mặt tao, tao sẽ cho mày không xuống nổi bục”, đây là đáp trả của Lương Thần với y.
- Vấn đề thứ hai còn tồn tại trong Cục Công an Thành phố, là vấn đề phát huy chức năng giám sát nội bộ. Mọi người đều biết, Ủy ban Kỷ luật Cục Công an Thành Phố có hai chức năng chính, một là căn cứ vào lời khai báo, tốt cáo của quần chúng, tiến hành điều tra, xử lý những nhân viên cảnh sát làm loạn kỷ cương; hai là bảo vệ lợi ích hợp pháp của công anh cảnh sát chúng tôi! Mà một sự việc xảy ra gần đây đã thể hiện đầy đủ được phương diện bảo vệ lợi ích hợp pháp của nhân viên cảnh sát trong Cục Công an Thành phố, rõ ràng vẫn còn tồn tại nhiều thiếu sót.
Giọng nói của Lương Thần vẫn đơn điệu khôn khan như vậy, không có chút trầm bổng lên xuống nào. Từ miệng hắn lại xuất hiện cụm từ “một sự việc xảy ra gần đây”.
Cái gọi là hai vấn đề tồn tại chính là một chức năng nội bộ và một chức năng bên ngoài, cộng thêm cụm từ “Một sự việc xảy ra gần đây” đã tạo được điểm nhấn. Bài báo cáo của Cục trưởng Lương thực sự là phong cách văn biền ngẫu, bằng trắc gieo vần, lanh lảnh thuận miệng, đối trận tinh tế, hô ứng cho nhau.
Trâu Nhuệ Lâm chỉ cảm thấy gân xanh trên trán đang trực nhảy lên. Y cũng được coi là lăn lộn trên quan trường nhiều năm, tự nhận mình cách với cảnh giới vui buồn không lộ cảm xúc không bao xa, nhưng y từ trước đến giờ không thể ngờ, hôm nay lại khao khát bộc phát trút hết tất cả cơn lửa giận đang hừng hực trong lòng.
Y đã chuẩn bị công phu hai đòn sát thủ cho Lương Thần, định đánh bất ngờ, nhưng lúc này đã hoàn toàn mất đi uy lực bất ngờ tập kích. Lương Thần không những có chuẩn bị mà còn nhân cơ hội ra tay trước, đồng thời thông qua phương thức này tuyên chiến với y và Trương Bỉnh Lâm, thậm chí là toàn bộ Ủy viên thường vụ, đây là sự kiêu ngạo, ngông cuồng gì đây?
Nín thở, nén giận. Đây là cảm giác chân thực nhất của Trâu Nhuệ Lâm trong lúc này.
Còn liên quan đến vấn đề “Một sự việc xảy ra gần đây” thứ hai mà Cục trưởng Lương đề cập đến, những người biết rõ nội tình càng ít hơn, vì vậy không tránh khỏi có chút mơ hồ, ai ai cũng quay sang người bên cạnh châu đầu ghé tai, muốn thăm dò một chính tình hình.
- Các đồng chí giữ yên lặng!
Mặc dù bên dưới đều xì xào bàn tán, nhưng vẫn có tạp âm truyền đến tai Trương Bỉnh Lâm, Trương Bỉnh Lâm sắc mặt lập tức trầm xuống, lớn tiếng nói. Bên dưới lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, mà đồng thời lại ngẫu nhiên làm gián đoạn bài phát biểu của Lương Thần.
Trương Bỉnh Lâm nâng ly trà lên uống một ngụm, không để lại dấu vết liếc nhanh về phía Phó Chủ tịch thường trực Thành phố Trần Trúc. Chiêu này của Lương Thần thực sự có chút vượt ra ngoài dự đoán của y, nhưng cho dù thế này, trong hội nghị thường vụ mở rộng hôm nay, y cũng phải mượn việc công xử lý chuyện tư, tấn công triệt để phá vỡ dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương!
- Tôi ngắt lời một chút!
Nhận được ám hiệu bằng mắt của Trương Bỉnh Lâm, Trần Trúc ngầm hiểu, y cầm lấy micro, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Vừa rồi nghe Cục trưởng Lương đề cập đến hai “Sự việc xảy ra gần đây”, tôi thấy rất thú vị, vì tôi ở đây cũng có hai “Sự việc xảy ra gần đây”!
- Ồ, đồng chí Trần Trúc có thể nói mọi người nghe xem sao!
Chủ tịch Hội đồng nhân dân Chu Vi Dân lập tức tiếp lời. Điều này khiến Trương Bỉnh Lâm vốn đã chuẩn bị lên tiếng cảm thấy khá là bất ngờ, thầm nghĩ hôm nay lão Chu này sao lại phối hợp ăn ý vậy? Chẳng lẽ Chu Vi Dân cũng đã từng có bất mãn với Lương Thần?
Lương Thần bị cắt ngang bài phát biểu, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi. Y biết rõ mục đích lên tiếng của Trần Trúc, là vì cướp về sự chủ động, cũng là dấu hiệu xung phong khai chiến với hắn, nhưng hắn không thèm để ý. Nếu một số người nào đó đã lên kế hoạch làm hắn mất mặt trong hội nghị, vậy hắn sẽ dùng sự thật để nói cho những người này biết, thế nào là “Nằm mơ giữa ban ngày”!
- Sự việc thứ nhất xảy ra gần đây, tin rằng mọi người đều biết rõ, chính là tai nạn xảy ra ở công trình cải tạo Long Hoa Tam Kỳ, khu khai thác Vạn Hưng. Một số hộ bị trưng dời vì bất mãn với thỏa thuận bồi thường, dưới sự kích động của thế lực đằng sau đã tụ họp gây chuyện, bao vây tấn công cán bộ nhà nước. Cũng may bí thư Đảng ủy Công an Khâu Lĩnh Mai và đồng chí Trâu Nhuệ Lâm kịp thời có mặt, ra sức làm công tác thuyết phục, cuối cùng đã trấn an thành công số hộ bị yêu cầu trưng dời này, đẩy lùi những ảnh hưởng xấu mà tai nạn này mang lại!
Trần Trúc miêu ta tỉ mỉ quá trình sự việc, sau đó đổi giọng, nghiêm túc nói:
- Nhưng theo phản ánh của không ít đồng chí, trong cả quá trình xử lý sự việc, đồng chí Lương Thần thân làm Cục trưởng Cục công an Thành phố, thái độ xử lý sự cố rất tiêu cực và buông thả. Đồng thời ngang nhiên trước công chúng chống đối lại mệnh lệnh của cấp trên, không làm theo mệnh lệnh, tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng nhân viên công vụ quốc gia, tạo ảnh hướng xấu cho xã hội! Về việc này, đồng chí có ý kiến gì không?
Khác với phong cách khéo léo của Phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm lúc đầu, lúc này Trần Trúc hoàn toàn chĩa mũi nhọn rõ rệt về phía Lương Thần, hơn nữa trình bày sự việc, nói đạo lý, luận điểm, luận cứ, luận chứng không thiếu yếu tốt nào, đồng thời trực tiếp đưa ra kết luận.
Vẫn chưa hết, Trần Trúc sau khi nói “Sự việc xảy ra gần đây” thứ nhất đã không cho Lương Thần cơ hội giải thích, lại lập tức trình bày “Sự việc xảy ra gần đây” thứ hai.
- Một sự việc khác xảy ra gần đây chính là trong chi đội trị an Cục Công an Thành phố, một cảnh sát tên Đỗ Trọng Tiêu, vì tranh chấp tình cảm đã hành hung tại khách sạn Giang Nam, làm hai người trọng thương, sau khi bị bắt về giam giữ một đêm liền được đồng chí Lương Thần đưa đi. Cơ quan Giám sát Sở công an Tỉnh đã thực thi hành động, dẫn Đỗ Trọng Tiêu về tỉnh tiếp nhận điều tra, nhưng không ngờ qua một đêm, tại cửa khách sạn những nạn nhân bị đánh trong vụ việc đó lại tiếp bị bao vây tấn công, Phó giám đốc Sở Lưu Chấn Hoa của Sở Công an Tỉnh vì đi ngang qua vào khuyên ngăn cũng bị đánh lây. Và chính vào đêm đó, Đỗ Trọng Tiêu đã đánh trọng thương cảnh sát cai tù, chạy trốn, đến nay vẫn chưa có tung tích gì!
Nói một hơi những lời này, Phó Chủ tịch Trần mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp, vẫn tràn đầy khí thế. Y dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn sang Cục trưởng cục Công an Thành phố, chất vấn:
- Tôi xin hỏi Cục trưởng Lương Thần, dung túng một cách vô nguyên tắc, bao che nhân viên cấp dưới, vậy được gọi là bảo vệ lợi ích hợp pháp của nhân viên cảnh sát mà đồng chí đã nói sao?
Lương Thần vẻ mặt bình tĩnh giơ tay lên nói:
- Thưa Bí thư Tống, Chủ tịch Trương, Chủ nhiệm Chu, Chủ tịch Cốc và các vị lãnh đạo, tôi muốn hỏi một câu, đối với lời chất vấn của Phó Chủ tịch Trần tôi có quyền giải thích không? Hay là, kết luận mà Phó Chủ tịch Trần đưa ra được coi là định luận?
Ngôn ngữ của Lương Thần cơ hồ không chút gợn sóng, nhưng kì thực lại ẩn chứa một mũi dao. Hắn rõ ràng có thể trực tiếp lên tiếng phản bác, nhưng lại cố tình tỏ vẻ tôn kính trưng cầu ý kiến của các vị lãnh đạo ở đó.
- Tôi thấy, đồng chí tiểu Lương nên có quyền giải thích! Mọi người thấy thế nào?
Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị Cốc Phong Thu cười híp mắt nói. Đây cũng là câu nói đầu tiên trong hội nghị thường vụ mở rộng của y khi sắp về hưu.
- Chủ tịch Cốc nói đúng!
Ủy viên chính trị Quân khu, Lạc Thiết Quân lập tức phụ họa nói.
- Cho dù đồng chí tiểu Lương là bị cáo, vậy cũng có quyền xin biện bạch!
Khâu Lĩnh Mai giọng điệu nửa thật nửa đùa nói.
- Tôi cũng cảm thấy, nên cho đồng chí tiểu Lương một cơ hội phát biểu!
Phó trưởng ban thư kí Hà Văn Khánh cũng thản nhiên nói.
Đám người Trương Bỉnh Lâm, Trần Trúc, Trâu Nhuệ Lâm sắc mặt lập tức thay đổi, bọn họ không ngạc nhiên gì về thái độ của Khâu Lĩnh Mai, nhưng Cốc Phong Thu công việc luôn gắn với bùn đất, cộng thêm thái độ của hai vị Ủy viên thường vụ khá là có uy lực, tình hình này không giống bình thường. Đương nhiên, điều này cũng chưa chắc có nghĩa là Cốc Phong Thu và Lạc Thiết Quân, Hà Văn Khánh đứng về phía Lương Thần.
- Vậy để chúng ta nghe đồng chí tiểu Lương giải thích!
Tống Thái Bình chiều theo ý mọi người, nhưng trong lời nói cũng có vẻ nghiêng về phía đồng tình. Đương nhiên không phải là nghiêng về phía Lương Thần.
- Đầu tiên, tôi xin nói về “sự việc xảy ra gần đây” thứ nhất.
Nghe câu nói “Sự việc xảy ra gần đây” do Lương Thần phát minh, rồi lại được Trần Trúc vận dụng, đến giờ lại được nhắc lại vài lần, những người phụ trách Quận, Huyện không khỏi có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Bây giờ trên mạng có những ngôn ngữ mới lưu hành, cụm từ này nếu được truyền ra ngoài, nói không chừng cũng có thể hot.
Kiểm soát trưởng Lục Hữu Đức ghé đầu, khẽ hỏi:
- Thiên Dân, việc này cậu thấy thế nào?
- Không, nói, được!
Chánh án Chu trả lời rất ngắn gọn.
- Tôi từ chỗ Bí thư Khâu biết được tin Khu khai thác Vạn Hưng xảy ra tai nạn, căn cứ theo chỉ thị của bí thư Khâu, tôi đã điều động đại đội hai chi đội trị an Cục Công an Thành phố, tổng cộng hơn ba mươi nhân viên cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, hơn nữa cũng đích thân đến tham gia vào công tác giữ gìn trật tự. Tự bản thân tôi cảm thấy vậy không được coi là thái độ tích cực, nhưng ít nhất cũng không thể coi là tội danh tiêu cực buông thả chứ? Hơn nữa, việc không thực hiện mệnh lệnh của lãnh đạo, điều này tôi thừa nhận. Tại hiện trường tai nạn, tôi đã không làm theo mệnh lệnh cướp thi thể lập tức hỏa táng mà Phó Chủ tịch Trâu đã truyền đạt, việc đó tôi vẫn kiên quyết cho rằng, bất luận là đối nội hay đối ngoại, cơ quan Công an trước giờ không hề có chức năng này. Hơn nữa tôi trước giờ cũng chưa từng thấy, có bất kì một quy định pháp luật nào mà Cục Công an Thành phố có chức năng này!
Lương Thần tiếp tục nói!
- Ngụy biện!
Phó Chủ tịch Trâu không kìm nổi lạnh lùng trách cứ:
- Duy trì ổn định trật tự xã hội, lẽ nào không phải là chức trách mà cơ quan Công an phải đảm nhiệm?
- Ý của Phó Chủ tịch Trâu là cưỡng chế thi hành cướp thi thể hỏa táng sẽ có lợi cho việc ổn định trật tự xã hội?
Lương Thần lập tức hỏi ngược lại.
- Sự thật luôn có sức thuyết phục!
Trâu Nhuệ Lâm cười lạnh nói:
- Lúc đó nếu không phải là đồng chí Đặng Trường Giang của phân Cục công an khu khai thác đã nghe theo chỉ huy, đồng chí có biết sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Hậu quả như vậy sẽ do ai gánh chịu đây?
Không trực tiếp trả lời chất vấn của Trâu Nhuệ Lâm, Lương Thần nói với giọng điệu bình thản:
- Trước khi tham gia hội nghị hôm nay, tôi đã nhận được báo cáo của chi đội giám sát mạng trong Cục, trên các báo mạng thương mại, văn hóa, nghề nghiệp…đang lan truyền một video. Tiêu đề của Video này là “Cảnh sát nhân dân yêu nhân dân, cướp thi thể hỏa táng thể hiện chân tình”!