Sau khi biết được đám người Phùng Thực bị những sát thủ thần bí tại ngôi biệt thự ngăn chặn, kết quả là một người chết, hai người bị thương, rồi lại bị đại đội đặc công phân cục công an khu Tây Sơn bắt bớ. Với cái giá phải trả đắt như vậy khiến cho Đào đại thiếu vô cùng căm tức trong lòng, thầm mắng đám người Vương Phong và Phùng Thực là đồ vô tích sự. Trong lúc chưa nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết cái cục diện rối rắm này thì y nhận được điện thoại của em trai Đào Tông Miểu. Y liền kể lại tình hình mình phái nhiều người đến biệt thự khu Tây Sơn bắt người, chẳng những người không bắt được mà còn gặp phải kết quả thê thảm khiến cho y phải hao tâm tổn trí mà dọn dẹp tàn cuộc. Nhưng rốt cuộc, cái đứa em trai khốn kiếp Đào Tông Miểu lại không cần tốn nhiều sức mà đã bắt được Tề Vũ Nhu và Helen.
Y có thể tưởng tượng ra được gương mặt đắc ý của Đào Tông Miểu. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ một lúc lâu, Đào Tông Diệc cầm lấy áo khoác trên ghế sofa, hướng về bên ngoài phòng gọi lớn:
- Vương Nguyên, chuẩn bị xe chở tôi đến Vạn Tử Thiên Hồng.
Vạn Tử Thiên Hồng là một hộp đêm nổi tiếng nhất, nằm trên đoạn đường sầm uất nhất ở thủ đô, khai trương được gần một năm nay. Đào Tông Diệc là khách quen của hộp đêm này vì y cũng là một trong những cổ đông của hộp đêm đó. Tâm trạng của Đào Tông Diệc bây giờ không được tốt, với động cơ đề nghị gặp mặt của Đào Tông Miểu thì thật sự rất giận.
- Anh trai, em cũng không vòng vo với anh chi nữa. Nếu anh muốn người đẹp Tiểu Tề thì trao cho em năm phần trăm cổ phần của anh. Đương nhiên, nếu anh cảm thấy thiệt thòi thì coi như em chưa nói gì. Chúng ta là anh em ruột với nhau, chờ cho em chơi đùa với Tiểu Tề xinh đẹp, trong trắng kia rồi sẽ chuyển giao cho anh. Mong anh trai đừng trách mắng đứa em này mà tội nghiệp.
Vừa nghĩ đến giọng điệu đắc ý của Đào Tông Miểu trong điện thoại thì Đào Tông Diệc tức giận đến phát cuồng.
Ngày 10 tháng 2 âm lịch, tại biệt thự tư nhân Hoa Hồng, Giang Gia Dung, Vương Sâm, Đào Kỳ Kỳ và Đào Ký bốn người đang ngồi vây quanh chiếc bàn nói chuyện sau khi đã trải qua buổi lễ nhàm chán của các vị bề trên hiển hách trong gia đình. Đến giờ phút này thì bọn họ hoàn toàn được thả lỏng.
- Mọi người còn nhớ rõ tháng bảy năm trước nhân dịp Diệp lão mừng thọ, anh cả và anh hai của tôi đã bị hai cô gái gây họa hay không?
Đào Kỳ Kỳ rất không lịch sự khi ngồi gác chân lên trên ghế, đôi mắt hướng về một người hỏi.
- Ý của em là nói đến cái cô gái mặc váy trắng đấy à?
Vương Sâm chấn động lập tức hồi đáp.
- Còn có cái cô gái tóc vàng kia nữa.
Đào Ký cũng tiếp lời. Đào Kỳ Kỳ liền bĩu môi khinh bỉ liếc nhìn hai gã đàn ông. Vừa nói đến gái đẹp là hai tên óc heo này lập tức phản ứng còn nhanh hơn máy tính nữa. Sau khi hai người này nhắc đến, Giang Gia Dung cũng nhớ đến cái sự kiện lưu lại ấn tượng sâu sắc cho cô, vội vàng hỏi Đào Kỳ Kỳ:
- Sự việc đó xảy ra đã lâu, chẳng lẽ bây giờ lại phát sinh tình huống mới?
- Đúng vậy, ngày hôm qua, anh hai của tôi đã bắt được hai cô gái đó.
Đào Kỳ Kỳ không hề che giấu niềm vui sướng khi người khác gặp họa.
- Lúc ấy, hai ả đó gây họa cho anh cả nhưng bây giờ lại lọt vào tay anh hai. Anh cả của tôi khẳng định là không vui rồi.
- Hai cô gái kia không phải là người của Lương Thần sao?
Giang Gia Dung trên mặt không khỏi lộ ra một tia lo lắng. Cô đương nhiên không phải là lo lắng cho an nguy của hai cô gái kia, mà cô lo là Đào Tông Diệc sau khi biết được tin tức này sẽ sinh ra ý tưởng nào đó mà đem cô gái kia về, gạt cô qua một bên. Đã nhiều năm nay cô cố gắng hết sức trong mối quan hệ với Đào Tông Diệc và bây giờ mới có được chút thành quả.
- Làm sao mà Lương Thần dám hoành hành ở thủ đô chứ?
Đào Kỳ Kỳ chẳng hề kiêng kị thốt lên. Ý của cô là hiện tại, Diệp lão đã qua đời, Lương Thần không còn chỗ dựa vững chắc thì lấy gì mà đấu lại với anh của cô. Không chừng còn bị anh cả và anh hai của cô thu thập luôn.
Vương Sâm và Đào Ký chậm rãi gật đầu. Bọn họ đều cho rằng lời nói của Đào Kỳ Kỳ là không sai. Nếu không có Diệp lão che chở thì Lương Thần căn bản không đủ mạnh để gây sợ hãi. Tuy nói Lương Thần và Lâm gia, Lý gia cũng có mối quan hệ nhưng khi sự tình đã phát triển đến mức đối chọi gay gắt thì chưa chắc có người sẽ nguyện ý vì Lương Thần mà đắc tội với Đào gia. Tuy vợ của Lương Thần cũng là họ Diệp nhưng lại không được Diệp gia thừa nhận thì căn bản Diệp gia sẽ không vì vậy mà đến giúp Lương Thần. Điều này chẳng khác nào cho hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu một cơ hội trả thù.
- Tông Miểu ca đúng là có phúc.
Đào Ký và Vương Sâm vẻ mặt và giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ. Bọn họ đã gặp qua hai cô gái một thanh lịch, một nóng bỏng kia và thật muốn đem hai cô gái đó lên giường cùng với mình. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của chiếc điện thoại trên bàn reo lên. Đào Kỳ Kỳ bốc lấy điện thoại, áp tai nghe, sau đó trên gương mặt nở nụ cười.
Cùng lúc này, sau khi tham dự xong hội nghị thường vụ toàn thành phố, Lương Thần cũng nhận được điện thoại của Lan Kiếm. Tin tức mà Lan Kiếm mang đến quả thật không phải là một tin tức tốt.
- Lan thúc yên tâm, cháu sẽ đến thủ đô ngay.
Lương Thần không chút do dự mà trả lời. Sau đó, hắn tiếp tục tham dự cuộc họp Đảng ủy và nói rõ hắn sẽ vắng mặt trong mấy ngày và những việc trong cục công an thành phố những ngày này sẽ do Phó cục trưởng Hứa chủ trì. Về đến nhà, hắn lại giải thích với Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm, rồi cùng với Mưu Dịch Sương, Đỗ Trọng Tiêu đáp
4:00 chiều, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô. Đến đón là hai người đàn ông mặc áo khoác đen. Thân hình mạnh mẽ, khí chất trầm túc phát ra từ hai người này khiến Lương Thần có thể cảm giác được họ cùng một hạng với Nghiêm Phong thúc. Lan thúc trong điện thoại cũng đã nói rõ, những người ở thủ đô đều là những người có thân thủ tốt. Nhưng Lương Thần biết vấn đề mấu chốt cần giải quyết không phải ở chỗ hắn nắm trong tay nhiều hay ít những tinh anh mà là có thể chống đỡ nổi thân phận của hai anh em Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu hay không. Nếu thân phận hắn là Lý Minh Dương, hoặc Diệp Hạo hay là Lâm Mi Mi, Liên Văn Chương thì hắn tự tin có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng nhưng đáng tiếc là hắn không phải. Tuy rằng, hai mươi lăm tuổi hắn đã là Cục trưởng cục công an thành phố, kế thừa hàng mấy chục tỷ tài sản nhưng trong mắt của đám người Đào Tông Miểu thì hắn không khác gì một cọng cỏ. Nhưng mặc kệ thế nào, dù sao Tề Vũ Nhu cũng là người của hắn. Bằng bất cứ giá nào cũng phải giành lấy.
Câu nói của Lương Thần một lần nữa khiến Phó Chủ tịch Trâu Nhuệ Lâm lập tức thay đổi sắc mặt. Trong sự việc ở khu khai thác Vạn Hưng, sự đối đầu của y và Lương Thần chủ yếu nằm ở chỗ mệnh lệnh cướp thi thể đem hỏa táng rốt cuộc là đúng hay là sai! Nếu y đúng, vậy trong hội nghị thường vụ mở rộng hôm nay, y đương nhiên có thể vênh váo tự tin mà gây khó dễ cho Lương Thần, hơn nữa, không chút nghi ngờ, tất cả các Ủy viên thường vụ cũng sẽ đứng về phía y. Nhưng nếu giả thiết Lương Thần đúng, vậy lời nói và hành động lần này của y trong hội nghị thường vụ mở rộng chẳng khác gì tự giơ tay vả vào mồm mình!
Trâu Nhuệ Lâm cho rằng, việc bình ổn sự cố ở khu khai thác Vạn Hưng chính là nhờ ứng biến kịp thời của y, đó gọi là vào thời khắc phi thường lựa chọn biện pháp phi thường, huy động lực lượng cảnh sát cướp thi thể đem hỏa táng là biện pháp trực tiếp nhất, hiệu quả nhất.
Nhưng lúc này nghe tiêu đề Video đầy y châm chọc đó, trong lòng Trâu Nhuệ Lâm lập tức trào dâng một dự cảm không hay. Phản ứng đầu tiên của y chính là có người muốn đâm một dao sau lưng y!
Đám người Tống Thái Bình, Trương Bỉnh Lâm, Chu Vi Dân cũng thay đổi sắc mặt. Nếu tình hình thật sự như Lương Thần nói, vậy sự việc phiền toái rồi. Cẩm Bình bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi những ảnh hưởng mà giới truyền thông đem lại lần trước, nếu lần này lại xấu mặt nữa, trong tỉnh hỏi trách nhiệm là đương nhiên, tuy không đến nỗi mất chức, nhưng gọi tên phê bình, thậm chí cảm giác bị giáo huấn chửi cho mất mặt cũng không dễ chịu gì! Ít nhất Tống Thái Bình đã từng trải qua, lúc bí thư Tỉnh ủy nổi giận sẽ đập bàn chửi mắng!
- Nội dung cụ thể của Video đó là gì?
Trương Bỉnh Lâm sắc mặt trầm xuống hỏi. Mặc dù nghe tiêu đề cũng có thể biết được nội dung đại khái, nhưng y nhất định phải xác nhận độ gay cấn của nội dung video này, rốt cục nghiêm trọng cỡ nào.
- Theo báo cáo của đồng chí trong chi đội giám sát mạng, đoạn video dài bẩy phút hai mươi chín giây, nội dung chủ yếu bao gồm quá trình từ khi Phó Chủ tịch Trâu truyền mệnh lệnh đến lúc nhân viên cảnh sát Phân Cục Công an Khu khai thác thực hiện…!
Lương Thần vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
- Xảy ra việc nghiêm trọng như vậy, sao không lập tức báo cao?
Giọng của Trương Bỉnh Lâm chuyển sang nghiêm khắc chất vấn.
- Trước khi họp tôi mới nhận được báo cáo của chi đội giám sát mạng. Lúc đó, tôi đã tìm ngay đến Phó Chủ tịch Trần Trúc, nhưng ý của Phó Chủ tịch Trúc là có việc gì đợi kết thúc cuộc họp hãy nói!
Giọng của Lương Thần có vẻ bất đắc dĩ, vài ba câu, hắn đã rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm của mình.
Trần Trúc suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, không sai, trước khi buổi họp bắt đầu hai phút, Lương Thần thực sự có tìm y yêu cầu báo cáo công việc. Và y cũng thực sự không kiên nhẫn mà trả lời “Có chuyện gì họp xong hãy nói”. Nhưng y đâu phải thần tiên, sao có thể biết được vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh của Lương Thần lúc đó là muốn báo cáo sự việc nghiêm trọng thế này? Nghĩ đến đó, Trần Trúc không khỏi phẫn nộ, Lương Thần chắc chắn là cố ý!
Từng đôi mắt tràn đầy nghi vấn nhìn đến, Trần Trúc thật sự không thể không đưa ra câu trả lời. Lúc này y chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, giọng điệu gượng gạo nói:
- Đồng chí Lương Thần lúc đó không nói rõ báo cáo việc gì, hội nghị lại sắp diễn ra, vì vậy tôi mới bảo kết thúc hội nghị hãy nói!
- Được rồi, bây giờ không phải là lúc chối đẩy trách nhiệm!
Tống Thái Bình không còn tâm trí đâu mà ngồi xem kịch vui nữa. Y vừa oán giận Trâu Nhuệ Lâm làm việc không sạch sẽ, vừa phẫn nộ với biểu hiện của Lương Thần. Lương Thần mặc dù nhẹ nhàng đẩy mọi trách nhiệm lên người Trần Trúc, nhưng ai mà không nhận ra, ý đồ tính kế với Trần Trúc và Trâu Nhuệ Lâm của Lương Thần rất rõ ràng. Nói cách khác, xảy ra sự việc như thế này, Lương Thần khá vui vẻ để xem chuyện cười của Trần Trúc và Trâu Nhuệ Lâm.
Đấu chọi cắn xé nhau, y có thể giả vờ không nhìn thấy, thậm chí có thể ngồi nhìn hổ đấu nhau, nhưng một khi tổn hại đến đại cục, liên lụy đến Bí thư Thành ủy y, vậy thì y tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.
- Đồng chí Lĩnh Mai, đồng chí Lương Thần có báo cáo với chị việc này không?
Tống Thái Bình chuyển ánh mắt sang phía Bí thư Đảng ủy Công an Khâu Lĩnh Mai, trầm giọng hỏi.
- Không có!
Khâu Lĩnh Mai khẽ lắc đầu, trước mặt mọi người khó mà có thể thông đồng bịa đặt. Hơn nữa bà cũng dự đoán, Lương Thần tất có cớ ứng phó.
- Cho dù đồng chí Trần Trúc không tiếp nhận báo cáo của cậu, vậy cậu cũng có thể tìm Bí thư Khâu, thậm chí trực tiếp tìm đến đồng chí Bỉnh Lâm báo cáo, lẽ nào cậu không rõ, chỉ cần chậm trễ một phút cũng có thể khiến cho tình hình trở nên nghiệm trọng hơn nhiều sao?
Giọng nói của Tống Thái Bình chuyển sang nghiêm khắc, vẻ bất mãn lộ ra rõ ràng.
- Bí thư Tống phê bình rất đúng, tôi xin tự kiểm điểm trước Bí thư Tống và các vị lãnh đạo. Tôi đã lệnh cho chi đội giám sát mạng giám sát chặt chẽ tình hình trên mạng, chi đội giám sát mạng cũng đã điều động người, tiến hành những biện pháp cắt bỏ những trang mạng tiêu cực, cố gắng hết sức loại trừ những ảnh hưởng xấu!
Lương Thần thành khẩn tự phê bình, hơn nữa lời nói rõ ràng, đầy đủ.
- Đừng cho rằng như vậy là có thể trốn tránh được trách nhiệm! Việc này xử lý không tốt…!
Trương Bỉnh Lâm hai mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, nói từng chữ một:
- Người đầu tiên tôi hỏi trách nhiệm sẽ là Cục trưởng Lương cậu!
- Tôi xin đảm bảo với các vị lãnh đạo, trách nhiệm nào thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ gánh chịu!
Cục trưởng Lương vẻ mặt bình tĩnh trả lời. Nhìn có vẻ là bảo đảm, nhưng ngụ ý còn là những trách nhiệm không phải của hắn, hắn nhất định sẽ không gánh vác.
- Còn nữa, vừa rồi việc thứ hai mà đồng chí Trần Trúc đề cập đến, chuyện có phải chính xác như vậy không?
Trương Bỉnh Lâm sắc mặt âm trầm tiếp tục hỏi. Y đã hạ quyết tâm, trong hội nghị thường vụ mở rộng hôm nay, bất luận thế nào cũng phải bắt cho được khuyết điểm của Lương Thần.
- Đỗ Trọng Tiêu thực sự vì chuyện tình cảm có xảy ra tranh cãi với người khác, nhưng trong quá trình tự vệ vẫn chưa làm bất kì ai bị thương. Ngược lại phía bên kia còn gây sự, đầu tiên là tạm giam Đỗ Trọng Tiêu một đêm, sau đó không thông báo cho Ủy ban kỷ luật của Cục công an Thành phố đã tự ý phái người áp giải Đỗ Trọng Tiêu về trại giam Tỉnh!
Nói đến chuyện này, Cục trưởng Lương vẻ mặt tức giận:
- Vì vậy như tôi vừa mới đề cập đến, về phương diện bảo vệ lợi ích hợp pháp của nhân viên cảnh sát, Ủy ban Kỷ luật Cục Công an Thành phố làm chưa được tốt…!
- Hả, cậu nói như vậy thì Đỗ Trọng Tiêu trở thành người bị hại sao?
Trương Bỉnh Lâm tức giận vô cùng, cười khẩy hỏi lại:
- Vậy vụ việc Phó giám đốc Sở Lưu Chấn Hoa và con trai y Lưu Văn Hạo bị đánh thì cậu giải thích sao?
- Về việc này, tôi chỉ có thể bày tỏ sự cảm thông và chia buồn!
Cục trưởng Lương tiếc nuối thở dài, sau đó lại phẫn nộ nói:
- Đám côn đồ này giữa ban ngày dám hành hung đánh người, thực sự không coi ai ra gì!
- Vậy Đỗ Trọng Tiêu đánh người cai tù bị thương rồi chạy trốn thì sao?
Trương Bỉnh Lâm gân trên trán trực nhảy lên, gần như nghiến răng hỏi.
- Việc này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cách làm của đồng chí Đỗ Trọng Tiêu cũng là không thỏa đáng!
Lương Thần vẻ mặt nghiêm túc trả lời, nhưng ngay sau đó chuyển giọng, ngôn từ khẩn thiết nói:
- Nhưng, người trẻ tuổi phạm sai lầm, thượng đế cũng sẽ lượng thứ, đồng chí Đỗ Trọng Tiêu xét cho cùng còn quá trẻ tuổi, có chút bồng bột là điều khó tránh khỏi, vì vậy tôi khẩn cầu các vị lãnh đạo có thể cho cậu ta một cơ hội sửa chữa sai lầm!
Khụ khụ! Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị Cốc Phong Thu suýt chút nữa phun ngụm trà vừa mới uống trong miệng ra. Người trẻ tuổi phạm sai lầm, thượng đế cũng sẽ tha thứ! Câu này thật là, thật là nét bút thần, khiến người ta không phục cũng không được!
Khâu Lĩnh Mai có phần không chịu nổi, bà hơi cúi đầu xuống, cái cảm giác muốn cười nhưng không thể không cố nén nó lại thật là khó chịu. Anh chàng này thật sự có tài chọc tức người khác!
Có một số người nhịn được, nhưng một số người tính hay cười, không nhịn nổi, vì vậy không tránh khỏi phát ra tiếng cười khe khẽ.
- Lương Thần, cậu láo xược!
Bị mấy tiếng cười kích động đến dây thần kinh, Trương Bỉnh Lâm cuối cùng không kìm nén nổi, giờ tay đập lên bàn, tức giận khiển trách.
Cả hội trường bị chấn động bởi tiếng gầm gào này, trong hội nghị thường vụ mở rộng, ban lãnh đạo thành phố ngang nhiên nổi bão, điều này lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Cẩm Bình.
Lương Thần vẻ mặt ngạc nhiên, cơ hồ không hiểu Trương Bỉnh Lâm vì sao lại tức giận như vậy, trong lòng lại thầm cười nhạt. Lúc y mới đến Cẩm Bình, đám người Trương Bỉnh Lâm và Trần Trúc lúc đó vô cùng thân thiện với hắn, thậm chí có thể nói là nịnh bợ, còn bây giờ, lại thành bộ mặt như thế nào? Hắn biết, một số người cho rằng Diệp lão qua đời rồi, chỗ dựa vững chắc của Lương Thần hắn cũng không còn, Lương Thần hắn cũng lập tức từ Chủ tịch xã biến thành dân thường thì có thể tùy tiện giày xéo, muốn chà đạp thế nào cũng được! Thế sự thất thường, cuộc sống biến đổi khôn lường, những dư vị trong đó hắn đã từng nếm trải, có thể nhịn được hắn đương nhiên sẽ nhịn, không thể nhịn được nói không chừng hắn sẽ trả lại một cái bạt tai!
- Lương Thần, tôi lệnh cho đồng chị lập tức về viết kiểm điểm! Bây giờ, đồng chí đi ra đi!
Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình cũng nổi giận, y giơ tay chỉ về phía cửa hội trường, lớn tiếng nói.
Lương Thần không tranh cãi, không nói một lời cầm hai tờ bản thảo bước xuống, rất điềm tĩnh đi về phía cửa hội trường. Phía sau truyền đến giọng nói phê bình nghiêm khắc của Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình:
- Tôi phải gióng hồi chuông cảnh báo với một số đồng chí, tôn trọng lãnh đạo, phục tùng cấp trên là chuẩn tắc mà mỗi cán bộ đảng ủy bắt buộc phải tuân thủ. Đừng bao giờ nghĩ lấy những công lao của quá khứ để làm tiền đề đối kháng với lãnh đạo cấp trên, càng không nên đã sai càng sai thêm, cố chấp không quay đầu….!
Nghe những lời phê bình nghiêm khắc gần như là chỉ mặt gọi tên của Tống Thái Bình, đám người Trần Trúc, Trâu Nhuệ Lâm cũng cảm thấy có chút thoải mái. Trương Bỉnh Lâm cơn giận hơi nguôi ngoai, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tống Thái Bình, mặc dù trước đó vô cùng tức giận, nhưng Tống Thái Bình tỏ rõ thái độ phê bình như vậy khiến y cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy Lương Thần đi ra khỏi hội trường, Kiểm soát trưởng Lục Hữu Đức lại quay đầu, khẽ hỏi:
- Thiên Dân, việc này ông thấy thế nào?
Vẫn giọng điệu hỏi như trước.
- Thấy cái đầu của ông!
Chu Thiên Dân liếc xéo, nói nhỏ:
- Đừng ở đó mà lôi thôi nữa, liên quan gì đến ông chứ?
- Với ông là không liên quan gì, nhưng có liên quan đến tôi đó! Con trai, con gái tôi, bao gồm chị dâu ông nữa đều về một phe! Bây giờ tôi bị bọn họ ép ngày ngày lấy tin tức về Lương Thần đó!
Kiểm soát trưởng Lục vẻ mặt bất lực nói.
- Oạch! Đầu óc của Chu Thiên Dân quay cuồng xám xịt, một lúc sau mới dở khóc dở cười khẽ nói:
- Vậy tôi nói cho ông một câu, vẫn, là, không, nói, được!
Kiểm soát trưởng Lục hiểu ý gật gật đầu, có một số chuyện không cần nói rõ, điều gì đến sẽ đến. Khác với y sắp về hưu, Chu Thiên Dân vừa tròn bốn mươi, đến từ Bắc Kinh, thuộc danh sách tầm cỡ. Vì vậy y tin vào phán đoán của Chu Thiên Dân, hơn nữa y cũng có nguồn tin của riêng mình.