- Tôi nào dám mạo phạm uy danh của Miểu thiếu chứ. Chuyện này thực không phải do tôi làm.
Đối mặt với sự chất vấn của Đào Tông Miểu, Lương Thần đứng dậy lắc đầu, làm ra vẻ vô tội nói.
Đào Tông Miểu sợ run lên, theo sau không kìm nổi cơn giận. Chuyện này đúng là giấu đầu lòi đuôi mà. Gã còn chưa nói chuyện gì thì đối phương lại lên tiếng thanh minh. Rõ ràng không phải là đang đùa giỡn với gã sao? Nghĩ xong, gã lập tức thở hổn hển nói:
- Đã xông vào biệt thự của tôi, lại còn đả thương người của tôi. Lương Thần, anh quả thật là khinh người quá đáng mà.
Diệp Hạo và Đào Tông Diệc ngồi một bên nhìn hai người đối đáp với nhau thì liên tưởng ngay đến thái độ bỗng nhiên cứng rắn vừa rồi của Lương Thần, trong lòng lập tức sáng tỏ. Ba cô gái mà Đào Tông Miểu đã bắt mười phần là vừa mới bị người của Lương Thần phái đi cướp đoạt trở về. Nếu không thì Đào Tông Miểu sẽ không thất thố như vậy.
Diệp Hạo âm thầm kinh hãi. Y tuy là hướng về Lương Thần thành khẩn mà tỏ ý tương trợ và Lương Thần cũng tỏ vẻ nhận. Nhưng đối với việc an bài cụ thể thì giữa hai người vẫn chưa tiến hành thương lượng tỉ mỉ. Diệp Hạo mơ hồ đoán được, Lương Thần sẽ không đem hy vọng hoàn toàn ký thác vào cuộc đàm phán này. Cho nên hẳn là đã có sự chuẩn bị an bài phía sau. Nhưng y lại không nghĩ rằng, Lương Thần sau lưng lại sắp xếp mãnh liệt như vậy.
Đào Tông Diệc thầm mắng Lương Thần giảo hoạt. Ngoài mặt thì tỏ vẻ hiền lành, làm bộ duỗi cổ ra cho người ta thịt nhưng lại ngầm sai người đến chỗ ở của Đào Tông Miểu để cứu người. Tuy nhiên, y trong lòng cũng cảm thấy khiếp sợ. Đối với những thủ hạ của Đào Tông Miểu y cũng đã biết, không nói đến anh em họ Địch ra thì những người khác cũng đều là những thân thủ không phải tầm thường. Dưới tình huống như vậy mà cũng vẫn bị đoạt người đi. Điều này nói lên cái gì? Đào Tông Diệc không khỏi nhớ đến lần trước tại quán rượu, toàn bộ vệ sĩ của y và Đào Tông Miểu đều bị đánh bại bởi một người đàn ông trung niên.
Sự thật đã chứng minh, những trợ thủ của Lương Thần có năng lực vượt xa bọn trợ thủ dưới tay của họ.
- Miểu thiếu đã bắt người của tôi trước, đòi lấy ba trăm triệu còn chưa đủ. Tôi thật sự muốn hỏi một chút, cuối cùng ai mới là người khinh người quá đáng?
Lương Thần cười lạnh hỏi ngược lại.
- Lương Thần, cậu đúng là thứ không ra gì.
Đào Tông Miểu gần như là muốn dậm chân hét to lên. Gã biết một khi Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á được cứu thoát thì gã không còn gì trong tay để áp chế Lương Thần. Gã còn biết rõ, Diệp Hạo và Lương Thần cùng đến với nhau thì không thể nghi ngờ rằng Diệp gia cũng đã nhúng tay vào việc này. Dưới tình huống như vậy, gã không còn cách gì để khống chế Lương Thần, ít nhất trước mắt, gã không còn biện pháp nào để giải phóng ác khí ở trong lòng.
- Tôi cảm thấy chỉ có loài chó mới sủa đổng lên mà thôi. Tôi không nghĩ là Miểu thiếu lại không biết điều này.
Lương Thần trên mặt nở nụ cười như không, bước về phía trước một bước nói:
- Nếu Miểu thiếu cảm thấy vẫn còn chưa đủ đau thì không bằng lại đây cho tôi mấy quả đấm. Tôi cam đoan khiến cho Miểu thiếu cảm thấy thoải mái.
Đào Tông Miểu theo bản năng mà lùi về phía sau hai bước. Gã đương nhiên biết mình tuyệt đối không thể đánh lại đối phương. Y lại càng biết, Lương Thần dùng hai chữ "thoải mái" mang nhiều ý nghĩa. Nếu ngốc ngếch mà động thủ thì ngược lại người bị thiệt nhất định là gã.
Cố nén sự tức giận trong lòng, Đào nhị thiếu buông xuống một câu:
- Cứ chờ đó, chuyện này không tính không được.
Sau đó nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi.
- Trời cũng đã khuya rồi, tôi không lưu hai vị ở lại dùng bữa ăn khuya. Mời ra về!
Đào Tông Diệc trên mặt cũng lộ ra nụ cười cứng ngắc, đứng lên làm động tác tiễn khách.
Mục đích đã đạt được, Lương Thần tự nhiên cũng không có hứng thú lưu lại. Hắn cùng với Diệp Hạo bước ra khỏi phòng, lên xe rời khỏi hộp đêm. Vốn dĩ hắn đã có sự chuẩn bị trước, nếu như Lan thúc không thể thành công mà cứu người ra được thì hắn cũng không tiếc bỏ ra ba trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn nữa cũng không sao. Khi còn ngồi trong phòng, hắn đã cảm giác chiếc điện thoại di động trong túi hơi rung lên, trong lòng không khỏi xuất hiện một niềm vui bất ngờ khó tả. Đến tận bây giờ, niềm vui đó của hắn vẫn còn.
Mặt trời bắt đầu chiếu rọi xuống vùng dân cư bình thường khu Đông Tam Hoàn. Tề Vũ Nhu, Tây Á và Helen đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi sau khi trải qua những nguy hiểm. Tề Vũ Nhu và Helen cùng nhìn Tây Á, đồng thời nở một nụ cười.
Trên đường bị Đào Tông Miểu áp giải, các cô đã rất nhanh chóng tiến hành một cuộc đào thoát. Nhưng kết quả chỉ có một mình Tây Á chạy thoát thành công. Nhưng điều khiến cho Tề Vũ Nhu và Helen không nghĩ đến đó chính là khi các cô sắp sửa bị bắt lại thì Tây Á bỗng nhiên trở về, trong tay cầm một quả lựu đạn được trang trí khéo léo nhưng uy lực lại mạnh gấp mười phần.
Hai bên tiến hành thương lượng một hồi, Đào Tông Miểu dĩ nhiên là không có khả năng thả các cô đi nhưng dưới sự uy hiếp mạnh mẽ, các cô chỉ bị hạn chế sự tự do, tạm thời vẫn chưa bị đối phương làm hại.
- Huấn luyện viên, biểu hiện lần này của cô quả nhiên không tồi. Nhưng đừng hy vọng tôi và Helen cảm kích tấm lòng của cô.
Trên gương mặt thanh lịch của Tề Vũ Nhu có vết ửng đó, đó chính là dấu vết của sự ẩu đả.
Tây Á không nói gì, chỉ dùng cặp mắt màu xanh sáng rực nhìn Tề Vũ Nhu và Helen. Cô hiện tại vẫn là huấn luyện viên của Tề Vũ Nhu và Helen nhưng không phải là huấn luyện viên cuối cùng của tổ chức Medusa. Cô đã mất đi vị trí ở tổ chức, hiện tại ngoại trừ hai học sinh này ra thì cô không còn gì nữa.
- Cái thứ lỗi thời này, rất ít người còn có nó.
Helen dùng ngón tay thanh mảnh của mình vân vê cục sắt hình tròn, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười như tỏa nắng. Cô không phải là cái loại vì trinh tiết mà hy sinh bản thân. Nhưng cô có thể kết luận, cái mà Đào Tông Miểu muốn là người chứ không phải là một thi thể chân tay không trọn vẹn. Mà sự thật cũng đã chứng minh dự đoán của cô không sai. Đào Tông Miểu quả nhiên là nhượng bộ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Lương Thần sẽ đến nhanh thôi. Mọi người nên chuẩn bị nếu không thì không kịp.
Tây Á bình tĩnh nhắc nhở. Cô biết, Tề Vũ Nhu và Helen đã sớm tính toán lừa gạt người đàn ông kia.
- Cám ơn huấn luyện viên đã nhắc nhở.
Tề Vũ Nhu hôn phớt lên mặt Tây Á, sau đó kéo tay Helen vào phòng ngủ.
Nhìn thấy bóng dáng vui mừng của hai cô gái, đôi mắt đẹp của Tây Á ngưng lại, dường như có chút thất thần.
Khi Lương Thần nhìn thấy Helen và Tề Vũ Nhu thì sự lo lắng trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Nhưng khi nhìn thấy hai mảnh băng trắng trên gương mặt của hai cô thì sự lo lắng lại trỗi dậy. Hắn đã nghe Lan thúc nói qua, mặt của Tề Vũ Nhu và Helen bị thương, mà hiện tại xem ra, thương tích của hai người này quả thật không mấy lạc quan.
Mang theo một làn gió thơm, Tề Vũ Nhu và Helen đồng thời nhào vào trong lòng Lương Thần. Hai cô đã rời khỏi người đàn ông này đã gần nửa năm, mà khi gặp mặt chỉ trong một phút, Tề Vũ Nhu mới cảm giác được sự nhớ nhung trong lòng mãnh liệt như thế nào.
- Tôi hiện tại đã là người cực kỳ xấu xí, cậu có thể sẽ không cần tôi nữa.
Tề Vũ Nhu ánh mắt đầy lệ, giọng nói bi thương ngẩng đầu hỏi Lương Thần. Hành động này của cô đủ sức đánh bại nhiều diễn viên trên màn ảnh.
- Chris ác độc đó ganh ghét "dung nhan như nguyệt" của tôi và Nhu cho nên…
Helen thanh âm nghẹn ngào. Hán ngữ của cô vẫn còn hơi cứng nhưng trong tình huống như vậy thì dùng từ "dung nhan như nguyệt" của cô là hoàn toàn chuẩn xác. Dựa vào vóc dáng cao lớn của mình, cô gần như chiếm cứ hơn phân nửa thân hình người đàn ông, mơ hồ muốn đẩy Tề Vũ Nhu ra ngoài.
- Bỏ miếng băng xuống cho tôi xem qua một chút!
Lương Thần nhẹ nhàng nâng cằm của Helen lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói. Hiện tại, y thuật rất tiến bộ, trong khi hắn lại không thiếu tiền, hoàn toàn có thể đưa Tề Vũ Nhu và Helen đến bệnh viện tốt nhất để khôi phục lại dung nhan.
Helen buồn rầu tháo miếng băng trắng xuống, lộ ra hai vết sẹo hình chữ thập khủng khiếp trên gương mặt.
Lương Thần hít sâu một hơi, theo sau trong lòng dâng lên sự tức giận ngùn ngụt. Cái ả Chris kia thật là ác độc, xuống tay thật là tàn nhẫn. Vết thương sâu và dài trên gương mặt như vậy thì cho dù có giải phẩu thẫm mỹ thành công cũng không chắc có thể khôi phục lại dung nhan như ban đầu.
Tề Vũ Nhu cũng tháo miếng băng gạc xuống, vết sẹo trên mặt cô và Helen giống nhau như đúc, rất rõ ràng là đều xuất phát từ một người.
Khuôn mặt đang xinh đẹp lại bị vết sẹo xấu xí làm cho biến dạng, chẳng những làm cho xấu hơn mà còn có vẻ hung tợn nữa. Điều này làm cho người ta cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Lương Thần vỗ nhẹ sau lưng Helen và Tề Vũ Nhu, miệng dịu dàng an ủi. Thực tế hắn cũng biết như thế nào là không có việc gì. Nữ sát thủ thì cũng là người, mà con gái thì lại xem gương mặt của mình quan trọng như mạng sống vậy.
Trong lúc vô ý, ánh mắt Lương Thần chạm vào ánh mắt của Tây Á đứng cách đó không xa. Hắn bỗng nhiên phát hiện, dung mạo của người này so với Helen chỉ hơn chứ không kém. Cô ấy đang dùng một ánh mắt sung mãn chăm chú nhìn hắn. Hắn chợt giật mình, liền theo bản năng mà vận dụng năng lực đặc biệt vào Helen và Tề Vũ Nhu.
Sau khi biết được chân tướng, Lương Thần có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Hắn không vội bóc trần sự thật, mà chỉ lấy giọng ân tình đáp:
- Yên tâm đi, tôi chỉ thích thân thể của hai người còn hơn khuôn mặt.
Dừng một chút, nhìn hai cô gái có chút giật mình thì ánh mắt lại có vẻ trêu tức, nói thêm một câu:
- Đừng nói cho tôi biết là trên người hai người cũng có vết sẹo như thế này nha.
- Tôi thua rồi!
Tề Vũ Nhu phản ứng nhanh nhạy, lập tức lột "vết sẹo" trên mặt xuống, khổ sở mà nhận mình thua. Helen đứng ở một bên cũng lột lớp ngụy trang của mình xuống, ra vẻ sùng bái nói:
- Thần, cậu thật là lợi hại! Cái gì cũng không gạt được cậu.
- Chấm dứt việc đó ngay.
Lương Thần trong nháy mắt lập tức tức giận nói:
- Nghe được các người xảy ra chuyện, tôi lập tức từ Cẩm Bình chạy đến đây. Những tưởng các người vui vẻ, nồng nhiệt mà đón tôi. Không ngờ các người lại lôi tôi ra làm trò đùa. Các người làm vậy là có ý gì?
- Không có ý gì!
Tề Vũ Nhu và Helen đồng thời cúi đầu nhận tội. Nhưng lập tức, hai người ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười lấy lòng, mỗi người một bên nắm lấy cánh tay Lương Thần, kéo hắn đến trước mặt Tây Á, sau đó khẽ cười nói:
- Đừng nóng giận, chúng tôi đem huấn luyện viên tặng lại cho cậu để chuộc tội được không?
- Có cái gì đáng đùa đâu!
Lương Thần hơi run người, thoáng chốc mặt đỏ lên, nói.
- Đây không phải chuyện đùa.
Tây Á tiến lên một bước. Thân hình cao gần 1m8 của cô gần bằng với Lương Thần. Đôi mắt màu xanh như nước biển sâu không ngừng lóe sáng lên, đôi môi đỏ mọng khép mở mà lặp lại:
- Đây không phải là chuyện đùa.