Nghe xong câu trả lời của Hứa Phượng Anh, Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nếu có thể nắm chắc việc Lương Thần đồng ý thả người thì bọn họ cần gì tìm đến Hứa Phượng Anh. Bọn họ đến cục công an thành phố, mục đích đơn giản là lánh nặng tìm nhẹ, nương nhờ uy danh lãnh đạo thành phố mà khiến Hứa Phượng Anh trước đem thả người rồi nói sau. Nhưng mà, vị Phó cục trưởng công an xinh đẹp này không ngờ lại rất khôn ngoan mà đá trái banh sang cho người lãnh đạo trực tiếp của mình.
Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát đều có thể được xưng là cao thủ trong việc "đá bóng". Cho nên hai người cũng hiểu rõ có ngồi tiếp ở đây thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khách quan mà nói, có nói chuyện với Lương Thần thì bọn họ cũng không đủ khả năng.
Sau khi tiễn Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát ra về, Hứa Phượng Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối với cô mà nói, vị trí Phó cục trưởng cục công an thành phố này so với Chi đội trưởng chi đội cảnh sát có vũ trang thì mệt hơn nhiều, đồng thời cũng va chạm nhiều hơn. Hung thủ sát hại anh trai đã sa lưới, cô dường như không còn điều gì quan trọng để lưu lại. Chỉ cần cô đồng ý thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể được triệu hồi về trung đoàn cảnh sát có vũ trang. Nhưng hiện tại, cô đã quyết định ở lại.
Vì đền đáp ân tình? Có lẽ là như vậy nhưng cũng có lẽ là không. Hứa Phượng Anh lắc đầu, bắt buộc tâm trí của mình quay trở về công việc.
Cẩm Bình trong thời gian qua đã xảy ra những vụ án xung đột giữa quản lý đô thị và tiểu thương. Mà đỉnh điểm là vụ tiểu thương đâm chết quản lý đô thị rồi đến vụ quản lý đô thị đánh chết tiểu thương. Trong vụ án thứ hai, người có liên quan đó chính là con trai của chủ tịch thành phố Trương Thiếu Phong.
Trương Thiếu Phong tạm thời đã được phóng thích nhưng người của Trương gia lại chậm trễ trong việc đến cục công an làm thủ tục bảo lãnh. Ý của Cục trưởng là cứ tạm thời thả ra. Hứa Phượng Anh cũng biết Cục trưởng của cô đang phải chịu đựng áp lực đến từ Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm.
Mà rạng sáng hôm nay, tại quán ăn đêm, sau khi mua rượu xong, Trương Thiếu Phong lái chiếc xe BMW và một chiếc xe Buick đã xảy ra va chạm. Sau đó hai bên tranh chấp với nhau, kết quả Trương Thiếu Phong và hai người đồng nghiệp đã đánh bị thương người lái xe Buick.
Vì thế, sau khi được trả tự do chưa đầy hai ngày, Trương Thiếu Phong lại được "mời" về cục công an thành phố lần nữa. Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát lần này đến đây chính là muốn cô thả người.
Cô đương nhiên sẽ không thả bởi vì đây không chỉ là ý của riêng cô. "Y đã tự chui vào tròng thì còn nói cái gì nữa". Đây chính là câu nói của Lương Thần khi cô gọi điện thoại vào rạng sáng nay.
Đến căng tin ăn cơm trưa, sau đó quay trở lại phòng làm việc, Hứa Phượng Anh cảm thấy rũ rượi liền nằm dài ra bàn làm việc, nhắm hai mắt lại vô tình như đang ngủ.
Trong giấc mơ, cô thấy mình quay lại gian phòng ở nhà, nơi cô đã từng bị bạn trai cũ Hầu Tuấn Kiệt và tên sát thủ sát hại anh trai của mình nhăm nhe làm hại. Cô nắm chặt tay của mình, hoảng sợ khi phát hiện mình không chút khí lực nào cả. Nhưng trong lúc nguy cấp đó, người thủ trưởng trẻ tuổi mặc trang phục cảnh sát xuất hiện, hai tay hai chân đánh bại Hầu Tuấn Kiệt và Đào Triết Long. Sau đó ôm cô vào ngực, thân thiết hỏi han "Phượng Anh, đừng sợ, anh đến cứu em đây".
- Cám ơn ngài, Cục trưởng!
Cô lí nhí nói.
- Không cần gọi anh là Cục trưởng, hãy gọi anh là Thần.
Người đàn ông hiện ra trước mắt, giọng dịu dàng nói:
- Phượng Anh, đến bây giờ em còn không hiểu rõ tấm lòng của anh sao? Anh yêu em. Hãy chấp nhận làm tình nhân của anh.
- Chuyện này…quá nhanh đi. Hãy cho em thời gian để em suy nghĩ lại một chút.
Cô nói năng một cách lộn xộn. Sau đó chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô. Cô ngượng ngùng đáp lại, cũng thuận theo mà ngã xuống, không biết khi nào đã xuất hiện một chiếc giường lớn.
Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên đánh thức Hứa Phượng Anh khỏi giấc mộng, theo bản năng ngẩng đầu lên, lấy tay với chiếc điện thoại trên bàn.
- Bên Trương Thiếu Phong có động tĩnh gì không?
Nghe giọng nói của người đàn ông trong điện thoại, tim Hứa Phượng Anh không khỏi nhảy dựng lên, khuôn mặt ửng đỏ. Sau một hồi trấn tĩnh lại, cô lấy giọng bình tĩnh đáp:
- Chủ tịch hội đồng nhân dân Chu, Phó chủ tịch thành phố Trần đều đã gọi điện thoại đến. Còn nữa, còn có Phó trưởng ban thư ký Thường và Phó chủ nhiệm Cát đã đến đây vào buổi sáng.
- Tối nay rảnh không? Tôi mời cô đi ăn cơm.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng của người đàn ông.
- Vâng, tôi rảnh!
Tim Hứa Phượng Anh càng đập mạnh hơn, giọng điệu có chút không tự nhiên. Nếu bình thường cô sẽ không thất thố như vậy, nhưng giấc mơ vừa rồi đã khiến cô cảm thấy mình vừa làm chuyện gì đáng xấu hổ lắm. Tuy nhiên, cũng may là chỉ nói qua điện thoại, cho nên người đàn ông kia không nhận ra sự khác thường của cô.
- Ngài đã trở về từ thủ đô?
Hứa Phượng Anh lập tức nhận ra. Ngày hôm qua, Lương Thần vội vã giao toàn bộ công việc tại cục công an cho cô xử lý để đi thủ đô, chắc là gặp việc khó cần giải quyết. Cô phỏng chừng Lương Thần sẽ đi mất vài ngày, cũng không nghĩ Lương Thần sẽ quay trở về nhanh như vậy.
- Sự việc đã được giải quyết xong. Tôi lo cho cô ở nhà gặp khó khăn nên khẩn trương quay trở về.
Người đàn ông cười nói:
- Tốt rồi, buổi tối gặp lại sẽ nói tỉ mỉ hơn.
Buông điện thoại, Hứa Phượng Anh vỗ vỗ hai má đang nóng bừng của mình, hồi tưởng lại giấc mộng vừa rồi, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Nói tóm lại, tâm trạng lúc này của Lương Thần coi như không tồi. Chuyến đi thủ đô lần này, tuy là nợ Diệp gia một đại ân tình nhưng chung quy cũng đã thuận lợi đem người quay trở về. Mà vui mừng hơn cả là khi Tề Vũ Nhu và Helen trở về thì Thanh Oánh, Tử Thanh, Tiểu Nguyệt và Vương Phỉ Hạm đều tỏ vẻ hoan nghênh.
Tề Vũ Nhu và Helen thái độ giống như vợ lẽ mà gặp vợ chính thức vậy. Tây Á thì thờ ơ, lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt thì không khỏi xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Đúng vậy, Tây Á rất kinh ngạc khi tập trung bên cạnh Lương Thần toàn là những người đẹp tuyệt sắc. Thanh nhã, quyến rũ, thanh lịch, thuần khiết đều có cả. Tây Á không thể không thừa nhận mỗi một người phụ nữ này đều mang một nét đẹp riêng biệt. Chẳng trách, người đàn ông này có thể ngăn cản việc cô chủ động nhào vào ôm lấy.
Thấy Diệp Thanh Oánh đang ôm Tiểu Đóa Đóa trong lòng, Tề Vũ Nhu và Helen giống như phát hiện ra thứ quý giá liền vội vàng tiến đến. Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Helen, Diệp Thanh Oánh khẽ mỉm cười, hào phóng mà giao đứa con cho cô.
- Ôi, thật là dễ thương quá đi mất. Tiểu bảo bối của cô, tiểu thiên thần của cô!
Helen cẩn thận ôm lấy Tiểu Đóa Đóa, vui vẻ mà ca ngợi. Tiểu Đóa Đóa không khóc, cũng không quấy, chỉ mở to con mắt đen lúng liếng, dường như tò mò nhìn cô gái tóc vàng đang ôm mình.
Giữa trưa, Helen, Tề Vũ Nhu và Tây Á cùng với Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên cùng nhau dùng cơm trưa tại nhà Lương Thần.
Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên sau khi dùng bữa xong thì xin phép trở về nhà. Lan Nguyệt cũng đi theo. Sức khỏe của Lan Nguyệt cũng đã hồi phục, qua kỳ nghỉ đông này sẽ quay về Liêu Đông tiếp tục việc học tại trường đại học sư phạm. Bởi vậy cô luôn tranh thủ thời gian ở cạnh Liên Thiên Thiên.
Vương Phỉ Hạm đề xuất căn phòng bên cạnh sẽ để lại cho Tề Vũ Nhu và Helen. Tề Vũ Nhu mỉm cười lắc đầu:
- Khi quay trở về, nhìn đến trong một khu dân cư nhỏ có nhà bán, giá cả cũng vừa phải. Tôi và Helen cũng định mua. Trong tương lai, nếu không ở nữa thì bán lại cũng không sợ lỗ.
- Nếu đã quyết định như vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa.
Vương Phỉ Hạm cũng rất có thành ý mà nói một câu:
- Hoan nghênh các cô lần sau quay trở về đây.
- Chúng tôi nhất định sẽ đến mà.
Tề Vũ Nhu và Helen cười ngọt ngào. Các cô đối với người phụ nữ có khí chất cao quý này đều có cảm giác tôn trọng và cảm phục.
Ngồi thêm một lát, Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á đứng dậy cáo từ. Biết các cô muốn đi xem nhà, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh cũng không giữ lại. Sau khi Tề Vũ Nhu, Helen và Tây Á rời khỏi, Diệp Tử Thanh giơ tay dứ dứ vào miệng của Lương Thần, làm ra vẻ giận dữ nói:
- Hay lắm, mua hai tặng một. Nói như Lan Nguyệt thì anh không sợ chết sao?
- Đó là huấn luyện viên của Nhu và Helen, chẳng có chút quan hệ nào với anh cả.
Lương Thần giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội nói.
- Cô ấy thật cao và thật xinh đẹp. Những người mẫu nước ngoài trên TV đều kém xa so với cô ấy.
Diệp Thanh Oánh ngỏ lời tán thưởng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lương Thần mỉm cười hỏi:
- Tây Á là người Nga?
- Còn có ai xinh đẹp hơn Thanh Oánh nhà mình chứ.
Lương Thần ngồi xuống bên cạnh vợ, hôn vào hai má của con gái, cười hì hì nói:
- Bà xã nói rất đúng, Tây Á quả thật là người Nga.
- Có quan hệ gì hay không thì chúng ta cứ chống mắt lên chờ xem.
Diệp Tử Thanh đối với lời giải thích của Lương Thần vẫn còn hoài nghi. Cô quay sang Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh lên tiếng.
Vương Phỉ Hạm cười dịu dàng, cũng không nói gì. Lương Thần và Tây Á có quan hệ gì hay không, bà cũng không quan tâm, cũng không có gì là không vui. Không phải là không cần quan tâm mà là bà biết, trải qua nhiều sóng gió như vậy, bà, Thanh Oánh, Tử Thanh và Lương Thần đã gắn kết như máu thịt với nhau, không thể tách rời. Mối quan hệ này không có ngoại lực nào có thể chia lìa.
Buổi chiều, Lương Thần đến cục công an thành phố. Sau đó triệu tập Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh, Lý Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn, Bao Hoa cùng với Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình mở cuộc họp các thành viên của Đảng ủy.
Đối với việc trở về nhanh như vậy của Cục trưởng, tất cả các thành viên đều không ngờ. Tuy nhiên, đối với bọn họ mà nói, đây cũng là một chuyện tốt. Vì sao? Bởi vì rạng sáng hôm nay, con trai Chủ tịch thành phố vừa mới được phóng thích lại bị bắt giữ lại. Từ rạng sáng đến bây giờ, điện thoại của cơ quan không ngừng reo vang. Từ văn phòng chính quyền thành phố đến tòa án, viện kiểm sát, cục tư pháp đều tìm đến cửa chỉ với mục đích duy nhất là bắt bọn họ phải thả người.
Bọn họ không dám đắc tội với Chủ tịch thành phố Trương nhưng đồng thời bọn họ cũng không dám mạo phạm uy danh của Cục trưởng đại nhân. Cựu Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, Phó Chủ tịch thành phố Hổ bị rớt đài như thế nào thì bọn họ không ai là không biết.
Nói thật, nếu Chủ tịch thành phố Trương và Cục trưởng Lương đấu nhau thì bọn họ cũng không dám đứng về Trương Bỉnh Lâm.
Tóm lại, khi hai bên đấu nhau thì bọn họ chỉ nên đứng giữa là tốt nhất.
- Cục công an quản lý đô thịđã thành lập được ba tháng. Về cơ cấu và biên chế nhân viên cùng với các hạng chức năng đều đã được sắp xếp và cũng đã bước vào quỹ đạo. Thời gian qua xem như cũng có được hiệu quả nhất định.
Nói đến đây, Lương Thần tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt quét về những thành viên đang ngồi ở đây.
- Cái gì?
Lương Thần hơi sững người, những lời Lăng Tư Vũ nói hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn. Lúc này hắn thật sự không biết Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Đông đã điều người đến Cẩm Bình, điều tra vụ việc Trương Bỉnh Lâm nhận hối lộ với số lượng lớn.
- Em nói, em muốn xin anh tha cho bố chồng em!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Tư Vũ hiện vẻ hơi thất vọng, cô lầm tưởng Lương Thần đang giả ngây giả dại, không muốn giúp cô. Nếu là bình thường, lòng tự tôn của cô tuyệt đối không cho phép cô nói lại lần thứ hai, nhưng bộ dạng khổ sở cầu cứu của bố chồng luôn hiện rõ trong đầu cô. Cô rất rõ, đối với bố chồng mà nói, sự nghiệp chính trị quan trọng hơn bất kì thứ gì. Nghĩ đến trước đây bố chồng luôn đối xử tốt với cô, cô hi sinh một chút thể diện cũng không là gì.
- Tư Vũ, ý của em là Chủ tịch Thành phố Trương đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa em cho rằng có liên quan đến anh?
- Sau khi kinh ngạc, Lương Thần nhanh chóng làm rõ ràng ý trong lời nói của đối phương, và suy đoán của hắn gần như là sự thật.
- Chẳng lẽ không đúng sao? Bố chồng em bảo, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Liêu Đông đã điều người đến điều tra ông rồi!
Lăng Tư Vũ khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cô muốn biết, Lương Thần có phải đang nói dối không.
- Mình là bạn học cũ, anh không lừa em đâu. Anh thực sự không biết có chuyện này xảy ra.
Lương Thần trong lòng khẽ kinh ngạc, lúc đầu hắn cho rằng cậu của Đỗ Trọng Tiêu, vị Phó Bí thư Tôn của Tỉnh Ủy sẽ đánh động Trương Bỉnh Lâm, bây giờ xem ra, dường như không phải.
- Anh thật sự không biết?
Nhìn vẻ mặt không giống giả bộ của Lương Thần, đôi mắt đẹp của Lăng Tư Vũ hiện ra vẻ nghi hoặc. Cô tin Lương Thần không lừa cô, nhưng bố chồng dường như không có lý do để nói dối. Điều này thật sự khiến cô hoang mang khó hiểu.
- Thật sự không biết!
Vẻ mặt Lương Thần bất đắc dĩ, trong lòng lại có chút hả hê trên nỗi đau của người khác. Hắn bây giờ thực sự không có chút cảm tình gì với Trương Bỉnh Lâm, đừng nói hắn không biết, cho dù hắn biết, còn trông cậy hắn đi giúp Trương Bỉnh Lâm một tay sao?
Lăng Tư Vũ vẻ mặt thay đổi, trầm mặc một lúc lâu mới hạ giọng nói:
- Lương Thần, anh biết là bố em đã mất khi em đang học cấp hai, sau khi kết hôn, bố chồng coi em như con gái ruột. Vì vậy cho dù Trương Thiếu Phong có làm ra những việc khốn khiếp thế nào, em cũng không ly hôn với y vì em sợ bố chồng đau lòng.
Lương Thần lẳng lặng nghe, từ lời nói của Lăng Tư Vũ, hắn có thể thấy được Trương Bỉnh Lâm trong lòng Lăng Tư Vũ chiếm một vị trí rất quan trọng. Thậm chí có thể nói, Lăng Tư Vũ đã coi Trương Bỉnh Lâm như người cha thứ hai của mình.
- Bây giờ bố chồng xảy ra chuyện, em biết mình không có khả năng giúp ông, nhưng em cũng không thể trơ mắt nhìn, mặc kệ coi như không nghe không thấy. Vì vậy em hi vọng anh có thể nể tình mình là bạn học cũ, giúp em lần này. Cho dù anh có yêu cầu gì đều có thể đưa ra...
Lăng Tư Vũ vốn muốn nói, cho dù có yêu cầu gì, bố chồng em đều sẽ đáp ứng, nhưng cô lại nghĩ lại lúc trước, bố chồng dặn đi dặn lại, nhất định phải đứng trên lập trường của cô khẩn cầu Lương Thần mới có hiệu quả. Vì vậy định nói rồi, lại xoay hướng khác, nhưng không ngờ sự thay đổi này lại sinh ra một tầng nghĩa khác, lợn lành chữa thành lợn què.
- Em nghĩ anh có thể đưa ra yêu cầu gì?
Lương Thần lông mày nhíu lại, trong lời nói tỏ ý không hài lòng. Nếu không có câu nói cuối cùng, hắn có thể sẽ nể mặt Lăng Tư Vũ mà hỏi han một chút sự việc. Nhưng giờ hắn chẳng có chút tâm trạng nào để hỏi. Có thể là bản thân hắn quá sĩ diện, nhưng câu nói của Lăng Tư Vũ thật sự khiến hắn cảm thấy vô cùng thất vọng và xót xa. Cái gọi là “bạn học cũ” chẳng qua là một công cụ trao đổi lợi ích mà thôi.
- Em, em không phải là ý đó!
Phát giác mình đã nói sai, Lăng Tư Vũ vội vàng nói.
- Tư Vũ, không cần biết em có ý gì, tóm lại, anh không có nghĩa vụ, cũng không có khả năng giúp được Chủ tịch Trương!
Nói xong, Lương Thần đứng dậy, không khí trở nên căng thẳng như vậy, cũng chẳng còn tâm trạng đâu ở lại ăn cơm.
- Anh không có nghĩa vụ, nhưng anh tuyệt đối có khả năng!
Lăng Tư Vũ cũng đứng dậy, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ cầu khẩn:
- Lương Thần, em cầu xin anh, giúp bố chồng em được không? Coi như là giúp em đi!
- Rất xin lỗi, anh thực sự không làm được!
Lương Thần cũng không phải hoàn toàn là lòng dạ sắt đá, mà hắn thật sự không biết là ai muốn động đến Trương Bỉnh Lâm, coi như giúp cũng không biết giúp thế nào.
- Anh làm được, anh chỉ là không muốn giúp em thôi!
Lăng Tư Vũ hoàn toàn thất vọng, cô tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Lương Thần, vẻ kích động nói:
- Rốt cuộc thế nào anh mới chịu đồng ý giúp đỡ? Nói đi, nói đi!
Nhìn Lăng Tư Vũ có vẻ mất khả năng khống chế, Lương Thần trong lòng trỗi dậy cảm giác phức tạp không tên. Hắn há miệng nhưng không biết nên nói gì.
- Lương Thần!
Đột nhiên, vẻ kích động trên khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Tư Vũ biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng khiến người ta sợ hãi, kèm theo đó lời nói của cô cũng trở nên dịu dàng quyến rũ:
- Em biết hồi cấp hai, anh rất thích em, vậy bây giờ còn thích không? Em giờ là của anh được không? Hả?
- Tư Vũ, đừng đùa như vậy!
Lương Thần nhíu mày, lùi về sau hai bước. Sự thay đổi của Lăng Tư Vũ khiến hắn cảm thấy không thể thích ứng nổi.
- Em là nghiêm túc đó!
Lăng Tư Vũ dường như đã gạt bỏ hết sự xấu hổ, cười lơ đãng, giơ bàn tay ngọc ngà ra sau kéo chiếc khóa sau cổ áo, trong nháy mắt, chiếc váy thêu hoa thanh nhã chậm rãi từ trên người cô trơn tuột xuống mặt đất.
- Nhìn thấy không? Cơ thể em không kém Băng Băng, anh muốn cô ấy, đương nhiên có thể muốn em, đúng không?
Lăng Tư Vũ khẽ nâng hai đôi bồng đào, thoát ra khỏi chiếc váy mặc ở nhà, hai ngọn núi trắng như tuyết hoàn toàn được tắm dưới ánh nắng mặt trời, gợi cảm đến lóa mắt, phát ra ánh hào quang mê hoặc không thể chống cự.
Lương Thần khẽ thở dài, Lý Băng và Lăng Tư Vũ là chị em không có việc gì không nói với nhau, vì vậy Lăng Tư Vũ biết chuyện điên cuồng sau lần rượu say đó của hắn và Lý Băng cũng không có gì đáng kinh ngạc. Lặng lẽ quay người, hắn quyết định rời khỏi nơi đây, để cho Lăng Tư Vũ chơi một mình.
- Anh đi thì nhớ ở dưới lầu đỡ lấy xác em!
Lăng Tư Vũ cũng không ngăn lại, chỉ thản nhiên nói một câu.
Lương Thần dừng bước, quay đầu ngạc nhiên nhìn đối phương. Lăng Tư Vũ mỉm cười đón nhận ánh mắt của Lương Thần, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa sự dứt khoát khiến người ta không chút hoài nghi. Lương Thần lập tức biết rằng, Lăng Tư Vũ nói vậy không phải chỉ để đe dọa. Nếu hắn rời khỏi thật, vậy Lăng Tư Vũ chắc chắn sẽ nhảy từ cửa sổ xuống, đây đang là tầng đó!
Sau đó Lương Thần bèn khuất phục. Hắn cười khổ lắc lắc đầu, bước đến trước Lăng Tư Vũ, ngắm nhìn cái dung nhan thời niên thiếu đã từng làm hắn động lòng, dịu dàng nói:
- Tư Vũ, em rốt cuộc sao vậy? Đây không giống em ngày trước!
Lăng Tư Vũ thu lại nụ cười, ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt. Mặc dù cô đã dùng toàn lực để khống chế dòng suy nghĩ của mình, nhưng câu nói ấm áp của hắn lại phảng phất một làn gió xuân, trong nháy mắt xóa bỏ sự ngụy trang cô đang cố gắng duy trì, làm cô không kìm nổi hai mắt dưng dưng, bổ nhào vào lòng hắn, lớn tiếng khóc.
Cơ thể nhỏ bé xà vào lòng, mùi hương thoang thoảng xông lên mũi, Lương Thần hai tay ôm cũng không phải, đẩy ra cũng không, cuối cùng nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại của Lăng Tư Vũ, vuốt ve bày tỏ sự an ủi.
Cùng lúc đó, trong nhà của Đỗ Trọng Tiêu xuất hiện hai vị khách không mời mà đến. Hai vợ chồng Đỗ An Thuận và Tôn Liên Trân ngồi trên ghế sofa, nhìn cũng không thèm nhìn, không hề khách khí vứt hai người Trương Hoằng Xương và Đặng Lệ Hồng qua một bên không quan tâm.
Theo ý của Đỗ An Thuận, đến cửa cũng không để cho cặp vợ chồng tiểu nhân xu nịnh này vào, nhưng con gái lớn Đỗ Khởi Bình lại mở cửa cho họ. Đỗ Khởi Bình nghĩ rất đơn giản, cô muốn xem xem, cặp vợ chồng Trương Hoằng Xương tay trắng, hôm nay sẽ có bộ mặt thế nào?
- An Thuận đại ca, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của em, là do người em này nhất thời bị ma xui quỷ khiến, muốn trèo cành cao nhà họ Lưu, ép buộc Lâm Lâm qua lại với con trai nhà họ Lưu. Thực ra người mà Lâm Lâm thích chính là Trọng Tiêu nhà anh. Anh không biết, chỉ vì chuyện này, Lâm Lâm đã không nói chuyện với em hơn một tháng nay rồi.
Trương Hoằng Xương rất có tinh thần hi sinh, tự đổ hết nước bẩn lên người mình. Y rất rõ, chỉ có đem hết tội lỗi đổ lên người mình, may ra con gái và Đỗ Trọng Tiêu mới có hi vọng quay lại.
- Đúng vậy Trân tỷ, không dám dấu anh chị, em trai em Đặng Trường Giang nhậm chức ở Cục công an Cẩm Bình, em làm tất cả vì nó, nên mới có quyết định ngu xuẩn như vậy. Chị oán giận em thế nào cũng được, chỉ xin chị đừng trách Lâm Lâm, con bé vô tội mà!
Đặng Lệ Hồng nước mắt nước mũi giàn giụa phụ họa nói.
Vợ kịch hát hay diễn đạt này suýt chút nữa làm Đỗ An Thuận vốn dĩ nóng nảy nhưng dễ mềm lòng cảm động. Đỗ Khởi Bình thấy vậy, ánh mắt vội nhắc nhở:
- Ba, ba đừng bị bọn họ lừa nữa. Bọn họ nói trắng thì trắng, đen thì đen, rõ ràng coi nhà mình là những kẻ ngốc dễ lừa gạt đây mà.
- Khởi Bình, chú và dì Hồng cháu nói đều là sự thật, chú thề với trời!
Trương Hoằng Xương hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng khuôn mặt vẫn giả bộ khổ sở van xin.
- Không cần biết là thật hay giả, chúng tôi cũng không có hứng thú nghe. Được rồi, nói thì các người cũng nói xong rồi, mau đi đi!
Thực sự không muốn tiếp tục xem kịch của cặp vợ chồng này, Tôn Liên Trân đứng dậy, đuổi khách.
- Trân tỷ…!
Đặng Lệ Hồng vẫn muốn dùng đòn nước mắt tấn công, nhưng không ngờ Đỗ An Thuận bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào cửa hét lớn:
- Cút cho tôi!
Trương Hoằng Xương và Đặng Lệ Hồng đành ảo nảo đi ra phía cửa. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó cánh cửa mở ra, một thanh niên trẻ đi vào, miệng gọi:
- Mẹ, cậu đến rồi!
- Trọng Tiêu về rồi đó sao!
Trương Hoằng Xương lập tức nặn ra vẻ mặt tươi cười, chủ động bắt chuyện.
- Chú Trương, dì Đặng, khách quý sao lại về vậy được, bố mẹ cháu không giữ hai người ở lại ăn cơm sao?
Đỗ Trọng Tiêu vẻ mặt tươi cười, bộ dạng dường như không có gì khúc mắc.
- Cô chú còn có việc, nên về đây!
Trương Hoằng Xương gượng cười, ánh mắt nhìn lướt qua người đàn ông trung niên phía sau Đỗ Trọng Tiêu.
- Ồ, vậy cô chú về nhé!
Đỗ Trọng Tiêu đứng sang một bên, mở đường cho cặp vợ chồng này.
Trương Hoằng Xương và Đặng Lệ Hồng vẻ mặt xấu hổ rời khỏi nhà họ Đỗ. Lúc ở dưới lầu, Trương Hoằng Xương quay đầu lại, hung hăng nhổ phì, mắng chửi:
- Là cái thá gì, tưởng ông mày không có nhà các người thì không sống nổi chắc?...
- Bây giờ làm thế nào?
Đặng Lệ Hồng ủ rũ hỏi. Bà và chồng đều không ngờ, khả năng của vị Cục trưởng Cục công an Cẩm Bình đó lại khủng bố đến mức này. Lưu Đức Hoa thân làm Phó giám đốc sở thường vụ, đường đường là cán bộ cấp sở, vậy mà chỉ vì sự việc của Đỗ Trọng Tiêu có chút va chạm đến vị Cục trưởng Lương đó, kết cục nói bắt giam là bắt giam, trước mắt đường làm quan còn khó giữ, nói không chừng còn bị ngồi tù.
Bà còn nghe em trai Đặng Trường Giang nói, Bí thư thành phố Cẩm Bình chỉ phê bình Cục trưởng Lương vài câu trong hội nghị thường vụ mở rộng, cũng gặp phải kết cục như của Lưu Chấn Hoa. Bây giờ việc này gần như được truyền khắp thành phố Cẩm Bình rồi, tính chân thực không cần hoài nghi.
Hồi lâu không thấy chồng trả lời, Đặng Lệ Hồng thấy lạ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy chồng ánh mắt như bị trúng tà nhìn chằm chằm vào chiếc Audi đỗ dưới lầu.
- Tôi nghĩ ra rồi, vừa rồi là, là, là Bí thư tỉnh ủy Tôn!
Trương Hoằng Xương như ở trong mộng mới tỉnh, vỗ đùi, thất thanh hô lên.