Đêm càng sâu, tâm tư lại càng trầm xuống, chậm rãi hồi tưởng lại cuộc sống trong 10 năm nay, học tập chiếm hết phần lớn thời gian của ta. Ta cùng phụ hoàng cũng chưa từng nhắc lại chuyện đêm đó, phụ hoàng lẳng lặng dạy ta thi văn điển tịch, võ công quyền mưu, còn ta chỉ im lặng nghe theo…
“Chi” một tiếng, cửa mở, phụ hoàng chậm rãi đi vào, vẻ mặt so với lúc đi ra không có gì bất đồng, chỉ trầm mặc.
“Là của ai?” Cố gắng trấn áp nhịp tim, ta mở miệng hỏi.
“Hoàng thúc.” Hắn bình thản trả lời.
“Là ngươi an bài sao?”
“Không phải.”
“Nga.”
“Chỉ là mặc cho sự tình phát triển không cản trở mà thôi.”
Không cản trở nha. “Vậy phụ hoàng có quyết định gì không?”
“Quyết định gì?” Phụ hoàng đi tới bên người ta “Sầm nhi thật sự muốn hiện tại thảo luận vấn đề này sao?” Nâng lên một lọn tóc ướt sũng của ta, trong mắt phụ hoàng nổi lên ý cười trêu tức, hắn chậm rãi cúi xuống hôn lên môi ta, ta nhìn hắn, từ từ nhắm 2 mắt lại. Cho dù không cản trở nhưng cũng thương tâm đi, ý cười trong mắt hắn không che giấu được sự thất vọng cùng cô tịch. Cảm thụ nụ hôn của phụ hoàng, ta yên lặng nghĩ, vì phụ hoàng mà cảm thấy bi ai, cũng vì chúng ta mà thấy bi ai cùng bất đắc dĩ. Hơi hé miệng để cho lưỡi phụ hoàng xâm nhập, để ta đến an ủi ngươi đi, Tử Cẩn thân ái. Ta không hề do dự xưng hô hắn như vậy, ta không sợ sẽ mất đi thân nhân duy nhất là phụ thân, vì ta thật sự tin tưởng hắn sẽ luôn ở bên ta. Tử Cẩn, đa tạ ngươi đã kiên nhẫn dùng 10 năm để ta hiểu được bản thân, hiểu được hết thảy.
Cảm nhận được sự nghênh đón của ta, phụ hoàng hôn càng sâu thêm, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng ta, cùng lưỡi ta dây dưa vũ động. Ta tẫn hết khả năng đáp lại phụ hoàng, không cần ngượng ngùng, bởi vì ta yêu hắn. Phụ hoàng cùng ta đều có chút hưng phấn, không biết qua bao lâu, phụ hoàng rốt cuộc buông ta ra, ta yếu đuối ngã vào người hắn há miệng thở dốc, nguyên lai hôn môi cũng thực tiêu hao thể lực…
Thân thể chợt nhẹ bẫng, nguyên lai phụ hoàng đã ôm lấy ta đi vào nội thất, nhìn chiếc giường càng ngày càng gần, ta cũng có chút khẩn trương, dù sống qua 2 kiếp nhưng ta vẫn chưa từng trải qua sự tình này. Vội nắm chặt vạt áo phụ hoàng để bình ổn những xao động trong lòng. Phụ hoàng cảm nhận thấy ta khác thường, cho ta một ánh mắt trấn an, vỗ nhẹ lưng ta, sau đó đặt ta xuống giường. Nhắm mắt lại, ta biết hiện nay đã không thể lùi bước, mà ta cũng không muốn lùi lại nữa. Cảm nhận được phụ hoàng hôn môi ta, hàng mi khép hờ nhịn không được mà run rẩy, khóe mắt có chút ướt ướt. Đầu lưỡi phụ hoàng lướt qua mi mắt ta, hôn lên điểm ướt át ở khóe mắt, đi lên trán, chóp mũi, 2 má, lại chạm nhẹ môi ta, cuối cùng trượt xuống cổ, khiến ta nhịn không được run rẩy.
Trong lúc vô thức, phụ hoàng đã cởi bỏ đai lưng của ta, hồng sắc ngoại sam rộng mở, ngực tiếp xúc với không khí lạnh khiến ta càng run rấy lợi hại, vội vươn tay ôm lấy phụ hoàng. Bất giác, trâm cài tóc của phụ hoàng đã bị ta lấy mất, phát quan rơi xuống sàn vang lên một tiếng “Đinh” giòn tan, mái tóc mềm mại của phụ hoàng phút chốc tán loạn rơi xuống, theo gió mơn trớn bên sườn cùng vành tai ta, cảm giác ngưa ngứa ngược lại trấn an cảm xúc bất ổn của ta, bàn tay nắm bắt sợi tóc, nhìn thẳng vào nhãn mâu đen nhánh mà ta thích nhất, chúng cũng đang đối diện với mắt ta, sóng ngầm trong mắt hắn bắt đầu khởi động giống như muốn cắn nuốt hết thảy. Lần thứ hai, ta trầm mê vào trong ánh mắt của hắn.
Mặc hắn khẳng cắn đầu vai ta, chơi đùa trước ngực ta, xả hạ tất cả y phục của ta, ta vẫn đắm chìm trong mắt phụ hoàng, rộng mở nghênh đón, bao vây lấy hắn…
“Chi” một tiếng, cửa mở, phụ hoàng chậm rãi đi vào, vẻ mặt so với lúc đi ra không có gì bất đồng, chỉ trầm mặc.
“Là của ai?” Cố gắng trấn áp nhịp tim, ta mở miệng hỏi.
“Hoàng thúc.” Hắn bình thản trả lời.
“Là ngươi an bài sao?”
“Không phải.”
“Nga.”
“Chỉ là mặc cho sự tình phát triển không cản trở mà thôi.”
Không cản trở nha. “Vậy phụ hoàng có quyết định gì không?”
“Quyết định gì?” Phụ hoàng đi tới bên người ta “Sầm nhi thật sự muốn hiện tại thảo luận vấn đề này sao?” Nâng lên một lọn tóc ướt sũng của ta, trong mắt phụ hoàng nổi lên ý cười trêu tức, hắn chậm rãi cúi xuống hôn lên môi ta, ta nhìn hắn, từ từ nhắm 2 mắt lại. Cho dù không cản trở nhưng cũng thương tâm đi, ý cười trong mắt hắn không che giấu được sự thất vọng cùng cô tịch. Cảm thụ nụ hôn của phụ hoàng, ta yên lặng nghĩ, vì phụ hoàng mà cảm thấy bi ai, cũng vì chúng ta mà thấy bi ai cùng bất đắc dĩ. Hơi hé miệng để cho lưỡi phụ hoàng xâm nhập, để ta đến an ủi ngươi đi, Tử Cẩn thân ái. Ta không hề do dự xưng hô hắn như vậy, ta không sợ sẽ mất đi thân nhân duy nhất là phụ thân, vì ta thật sự tin tưởng hắn sẽ luôn ở bên ta. Tử Cẩn, đa tạ ngươi đã kiên nhẫn dùng 10 năm để ta hiểu được bản thân, hiểu được hết thảy.
Cảm nhận được sự nghênh đón của ta, phụ hoàng hôn càng sâu thêm, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng ta, cùng lưỡi ta dây dưa vũ động. Ta tẫn hết khả năng đáp lại phụ hoàng, không cần ngượng ngùng, bởi vì ta yêu hắn. Phụ hoàng cùng ta đều có chút hưng phấn, không biết qua bao lâu, phụ hoàng rốt cuộc buông ta ra, ta yếu đuối ngã vào người hắn há miệng thở dốc, nguyên lai hôn môi cũng thực tiêu hao thể lực…
Thân thể chợt nhẹ bẫng, nguyên lai phụ hoàng đã ôm lấy ta đi vào nội thất, nhìn chiếc giường càng ngày càng gần, ta cũng có chút khẩn trương, dù sống qua 2 kiếp nhưng ta vẫn chưa từng trải qua sự tình này. Vội nắm chặt vạt áo phụ hoàng để bình ổn những xao động trong lòng. Phụ hoàng cảm nhận thấy ta khác thường, cho ta một ánh mắt trấn an, vỗ nhẹ lưng ta, sau đó đặt ta xuống giường. Nhắm mắt lại, ta biết hiện nay đã không thể lùi bước, mà ta cũng không muốn lùi lại nữa. Cảm nhận được phụ hoàng hôn môi ta, hàng mi khép hờ nhịn không được mà run rẩy, khóe mắt có chút ướt ướt. Đầu lưỡi phụ hoàng lướt qua mi mắt ta, hôn lên điểm ướt át ở khóe mắt, đi lên trán, chóp mũi, 2 má, lại chạm nhẹ môi ta, cuối cùng trượt xuống cổ, khiến ta nhịn không được run rẩy.
Trong lúc vô thức, phụ hoàng đã cởi bỏ đai lưng của ta, hồng sắc ngoại sam rộng mở, ngực tiếp xúc với không khí lạnh khiến ta càng run rấy lợi hại, vội vươn tay ôm lấy phụ hoàng. Bất giác, trâm cài tóc của phụ hoàng đã bị ta lấy mất, phát quan rơi xuống sàn vang lên một tiếng “Đinh” giòn tan, mái tóc mềm mại của phụ hoàng phút chốc tán loạn rơi xuống, theo gió mơn trớn bên sườn cùng vành tai ta, cảm giác ngưa ngứa ngược lại trấn an cảm xúc bất ổn của ta, bàn tay nắm bắt sợi tóc, nhìn thẳng vào nhãn mâu đen nhánh mà ta thích nhất, chúng cũng đang đối diện với mắt ta, sóng ngầm trong mắt hắn bắt đầu khởi động giống như muốn cắn nuốt hết thảy. Lần thứ hai, ta trầm mê vào trong ánh mắt của hắn.
Mặc hắn khẳng cắn đầu vai ta, chơi đùa trước ngực ta, xả hạ tất cả y phục của ta, ta vẫn đắm chìm trong mắt phụ hoàng, rộng mở nghênh đón, bao vây lấy hắn…