“Mọi chuyện đều đã xử lý tốt, thiếu chủ.” Tiêu Nhạ cung kính hồi báo.
“Ân, ngươi đi xuống đi.” Gật gật đầu, ý bảo hắn có thể ly khai.
Đi vào Hi Thành cũng đã được đến bốn ngày, không biết tình huống bên Tử Cẩn thế nào, hy vọng là không có chuyện gì phiền toái. Vài ngày trước ta thu được tin tức do Tập Mộc Viễn gửi đến, nói biên cảnh Chiếu Ảnh quốc tựa hồ có động tĩnh khác thường, Phó Bá đã chạy đến biên quan. Sự tình lần nữa lại phát triển nhanh ngoài dự kiến của chúng ta. Đại cục trong triều cần có người nắm trong tay, bởi vậy chỉ có một mình ta đến Hi Thành, Tử Cẩn lại theo đường cũ phản hồi hoàng thành.
Bốn ngày thời gian cũng đủ để ta hiểu biết được đại khái tình huống trong Hi Thành, quả thật có thể nói là giương cung bạt kiếm, đầu lĩnh cả hai bên đều khuyết thiếu bình tĩnh, người của Hình bộ trong quá trình điều tra lại nhân thể châm ngòi, hành động chỉ e cho thiên hạ bất loạn.
Đối với việc ó bắt được hung thủ thực sự hay không ta hoàn toàn không có hứng thú, đây không phải là biện pháp hữu hiệu nhất để giải quyết triệt để vấn đề hiện tại. Việc ta cần làm hiện tại chính là bằng tốc dộ nhanh nhất phải làm cho hai phương nhân mã bắt tay giảng hòa, bình ổn trận phân tranh này. Mấy năm khắc khổ nghiên cứu độc dược của ta cũng không phải là vô ích, ít nhất vào lúc này, đây chính là biện pháp mà ta cần để giải quyết sự tình.
Hai bên Môn chủ, Các chủ đều bị hạ một loại dộc tên là Nhất thời túy, độc tính của loại độc này sẽ khiến cho người trúng độc ý thức mơ hồ trong một thời gian, toàn bộ đều nghe lệnh của người hạ độc, không lâu sau đó tự khác có thể hồi phục lại bình thường, nhưng là không thể nhớ rõ chuyện trước đó. Nhưng cho dù là thế thì chung quy vẫn là trúng độc, không có khả năng che giấu vĩnh viễn được, sau một đoạn thời gian vẫn là có dấu hiệu bệnh trạng biểu hiện ra ngoài. Kẻ kia chọn loại độc này không chỉ vì độc tính kỳ lạ của nó mà còn bởi vì nó từng là một trong những thủ đoạn thường dùng của tà giáo Đông Húc giáo, mục đích của kẻ này chính là khiến cho danh hào của Đông Húc giáo lại lần nữa nổi lên trong võ lâm.
Quả nhiên, trải qua sự điều phối của ta, bệnh trạng ở ngày thứ ba sau khi trúng độc hiện lên, ý thức tuy rằng sớm mơ hồ, nhưng thời gian lại hoàn toàn trùng khớp với lúc phát hện song phương đều có người bị giết.
Việc phát hiện độc dược khiến cho cả hai bên có chút trở tay không kịp, hơn nữa người trúng độc lại còn là Môn chủ, hai bên đều có chut cố kỵ, nhất thời cục diện cứng nhắc như vậy. Còn không đợi cho mọi người có thời gian tiến hành kiểm chứng cẩn thận, trong các môn phái khác lại liên tiếp truyền ra tin tức có người trúng độc bị giết, nhất thời gây xôn xao không nhỏ. Sự căm hận ma giáo lại bị khơi mào trong lòng mỗi người, nhất thời tiếng hô đòi chinh phạt tà giáo mới tái hiện giang hồ vang lên khắp nơi, hoàn toàn lấn át thanh âm của số ít người đề nghị trước phải truy tra hung phạm. Sự việc phát sinh tại Mạc Vũ sơn trang cùng Mãn Nguyệt Khai Hoa các đều được nhất trí nhận thức là do tà giáo ác ý tiến hành.
Ở sau màn nhìn thấy hết thảy đều ấn theo dự đoán của ta mà phát sinh, ta cũng không có nhiều lắm cảm xúc, nếu đã tự tay tỉ mỉ an bài, tất không cần thiết phải vì sự tình có thể thuận lý thành chương mà hưng phấn mừng thầm. Cầm trong tay công văn, trong đầu ta lúc này cũng chỉ nghĩ xem bước tiếp theo nên an bài như thế nào.
Mệnh lệnh Tiêu Nhạ tiếp tục ở lại trong thành khống chế người của Hình bộ, ta lặng lẽ đi ra khỏi thành, suốt đêm chạy tới Dật Thành gần đó hội họp cùng với các quan viên mà Tử Cẩn phái đến. Ngày hôm sau, ta lại lấy thân phận Thái tử mà đi vào trong thành, bất quá lúc này trong tay ta lại có thêm một phần chiếu lệnh: tróc nã Hình bộ Thị lang, cũng chính là Quốc cữu Liên Kỳ, tội danh là ăn hối lộ trái pháp luật, lại lợi dụng thêm chứng cứ mà mấy năm qua Ngô Nhữ Quy sưu tập được, tình thế hiện tại Liên gia có muốn xoay chuyển cục diện cũng khó.
Liên Kỳ khiếp sợ trợn tròn hai mát nhìn ta, hắn không thể tin tưởng sự tình lại phát sinh nhanh như vậy, làm cho hắn ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có, càng buồn cười chính là bản thân hắn đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận tử tội cùng với tội danh thông đồng địch quân phản quốc, lúc này đây lại biến thành tội ăn hối lộ trái pháp luật, tử tội biến thành mang vạ, chỉ khổ chính bản thân mình. Thất bại hoàn toàn mà triệt để như vậy, cũng khó trách người từng là Quốc cữu đại nhân lại đại thất hình tượng mà chỉa vào mũi người ta phẫn nộ đến nữa ngày cũng không nói được một chữ, sau đó thì cuồng tiếu không ngừng.
Hình dạng điên khùng của Liên Kỳ khiến cho tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều âm thầm lắc đầu, cho rằng hắn khồng chịu nổi đả kích khi ngã từ địa vị cao như thế xuống, lại còn nhận tội ăn hối lộ, sự chán ghét đối với Liên Kỳ ngày càng tang thêm, đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Đối vói thái độ của mọi người ta lại không cho là đúng. Cố nhiên, được làm vua thua làm giặc, trong cuộc đua này Liên gia là người thua, nhưng bọn họ dựa vào đâu mà tự cho mình là người thắng? Thắng lợi này, với ta mà nói, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, ngôi vị hoàng đế không phải thứ ta một lòng muốn đạt được, nếu không phải vì hoàng hậy cùng hoàng thúc liên hợp đối phó với quốc gia của hắn, hành động lại quá mức ngỗ nghich, thì có lẽ ta sẽ cảm thấy áy náy vì quân hệ giữa ta cùng Tử Cẩn mà có ý muôn bồi thường cho hoàng hậu…………..
Lắc lắc đầu, như thế nào ta lại có suy nghĩ như vậy? Lập tức quẳng hết suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, giả thiết chỉ là giả thiết, ta không nên vì nó mà dao động. Ổn định tâm thần, ta phân phó cho quan binh đứng hai bên chờ đợi dẫn Liên Kỳ đi. Nhìn thấy quan binh tiến lên bắt lấy hai tay mình, Liên Kỳ mạnh mẽ chống cự, còn mở to hai mắt lớn giọng gầm rú với ta. Không muốn để ý đến những ô ngôn uế ngữ trong miệng người này, ta đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng một câu cuối cùng của hắn lại thành công làm ta dừng cưới bộ.
“Ân, ngươi đi xuống đi.” Gật gật đầu, ý bảo hắn có thể ly khai.
Đi vào Hi Thành cũng đã được đến bốn ngày, không biết tình huống bên Tử Cẩn thế nào, hy vọng là không có chuyện gì phiền toái. Vài ngày trước ta thu được tin tức do Tập Mộc Viễn gửi đến, nói biên cảnh Chiếu Ảnh quốc tựa hồ có động tĩnh khác thường, Phó Bá đã chạy đến biên quan. Sự tình lần nữa lại phát triển nhanh ngoài dự kiến của chúng ta. Đại cục trong triều cần có người nắm trong tay, bởi vậy chỉ có một mình ta đến Hi Thành, Tử Cẩn lại theo đường cũ phản hồi hoàng thành.
Bốn ngày thời gian cũng đủ để ta hiểu biết được đại khái tình huống trong Hi Thành, quả thật có thể nói là giương cung bạt kiếm, đầu lĩnh cả hai bên đều khuyết thiếu bình tĩnh, người của Hình bộ trong quá trình điều tra lại nhân thể châm ngòi, hành động chỉ e cho thiên hạ bất loạn.
Đối với việc ó bắt được hung thủ thực sự hay không ta hoàn toàn không có hứng thú, đây không phải là biện pháp hữu hiệu nhất để giải quyết triệt để vấn đề hiện tại. Việc ta cần làm hiện tại chính là bằng tốc dộ nhanh nhất phải làm cho hai phương nhân mã bắt tay giảng hòa, bình ổn trận phân tranh này. Mấy năm khắc khổ nghiên cứu độc dược của ta cũng không phải là vô ích, ít nhất vào lúc này, đây chính là biện pháp mà ta cần để giải quyết sự tình.
Hai bên Môn chủ, Các chủ đều bị hạ một loại dộc tên là Nhất thời túy, độc tính của loại độc này sẽ khiến cho người trúng độc ý thức mơ hồ trong một thời gian, toàn bộ đều nghe lệnh của người hạ độc, không lâu sau đó tự khác có thể hồi phục lại bình thường, nhưng là không thể nhớ rõ chuyện trước đó. Nhưng cho dù là thế thì chung quy vẫn là trúng độc, không có khả năng che giấu vĩnh viễn được, sau một đoạn thời gian vẫn là có dấu hiệu bệnh trạng biểu hiện ra ngoài. Kẻ kia chọn loại độc này không chỉ vì độc tính kỳ lạ của nó mà còn bởi vì nó từng là một trong những thủ đoạn thường dùng của tà giáo Đông Húc giáo, mục đích của kẻ này chính là khiến cho danh hào của Đông Húc giáo lại lần nữa nổi lên trong võ lâm.
Quả nhiên, trải qua sự điều phối của ta, bệnh trạng ở ngày thứ ba sau khi trúng độc hiện lên, ý thức tuy rằng sớm mơ hồ, nhưng thời gian lại hoàn toàn trùng khớp với lúc phát hện song phương đều có người bị giết.
Việc phát hiện độc dược khiến cho cả hai bên có chút trở tay không kịp, hơn nữa người trúng độc lại còn là Môn chủ, hai bên đều có chut cố kỵ, nhất thời cục diện cứng nhắc như vậy. Còn không đợi cho mọi người có thời gian tiến hành kiểm chứng cẩn thận, trong các môn phái khác lại liên tiếp truyền ra tin tức có người trúng độc bị giết, nhất thời gây xôn xao không nhỏ. Sự căm hận ma giáo lại bị khơi mào trong lòng mỗi người, nhất thời tiếng hô đòi chinh phạt tà giáo mới tái hiện giang hồ vang lên khắp nơi, hoàn toàn lấn át thanh âm của số ít người đề nghị trước phải truy tra hung phạm. Sự việc phát sinh tại Mạc Vũ sơn trang cùng Mãn Nguyệt Khai Hoa các đều được nhất trí nhận thức là do tà giáo ác ý tiến hành.
Ở sau màn nhìn thấy hết thảy đều ấn theo dự đoán của ta mà phát sinh, ta cũng không có nhiều lắm cảm xúc, nếu đã tự tay tỉ mỉ an bài, tất không cần thiết phải vì sự tình có thể thuận lý thành chương mà hưng phấn mừng thầm. Cầm trong tay công văn, trong đầu ta lúc này cũng chỉ nghĩ xem bước tiếp theo nên an bài như thế nào.
Mệnh lệnh Tiêu Nhạ tiếp tục ở lại trong thành khống chế người của Hình bộ, ta lặng lẽ đi ra khỏi thành, suốt đêm chạy tới Dật Thành gần đó hội họp cùng với các quan viên mà Tử Cẩn phái đến. Ngày hôm sau, ta lại lấy thân phận Thái tử mà đi vào trong thành, bất quá lúc này trong tay ta lại có thêm một phần chiếu lệnh: tróc nã Hình bộ Thị lang, cũng chính là Quốc cữu Liên Kỳ, tội danh là ăn hối lộ trái pháp luật, lại lợi dụng thêm chứng cứ mà mấy năm qua Ngô Nhữ Quy sưu tập được, tình thế hiện tại Liên gia có muốn xoay chuyển cục diện cũng khó.
Liên Kỳ khiếp sợ trợn tròn hai mát nhìn ta, hắn không thể tin tưởng sự tình lại phát sinh nhanh như vậy, làm cho hắn ngay cả một cơ hội phản kích cũng không có, càng buồn cười chính là bản thân hắn đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận tử tội cùng với tội danh thông đồng địch quân phản quốc, lúc này đây lại biến thành tội ăn hối lộ trái pháp luật, tử tội biến thành mang vạ, chỉ khổ chính bản thân mình. Thất bại hoàn toàn mà triệt để như vậy, cũng khó trách người từng là Quốc cữu đại nhân lại đại thất hình tượng mà chỉa vào mũi người ta phẫn nộ đến nữa ngày cũng không nói được một chữ, sau đó thì cuồng tiếu không ngừng.
Hình dạng điên khùng của Liên Kỳ khiến cho tất cả những người có mặt trong đại sảnh đều âm thầm lắc đầu, cho rằng hắn khồng chịu nổi đả kích khi ngã từ địa vị cao như thế xuống, lại còn nhận tội ăn hối lộ, sự chán ghét đối với Liên Kỳ ngày càng tang thêm, đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Đối vói thái độ của mọi người ta lại không cho là đúng. Cố nhiên, được làm vua thua làm giặc, trong cuộc đua này Liên gia là người thua, nhưng bọn họ dựa vào đâu mà tự cho mình là người thắng? Thắng lợi này, với ta mà nói, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, ngôi vị hoàng đế không phải thứ ta một lòng muốn đạt được, nếu không phải vì hoàng hậy cùng hoàng thúc liên hợp đối phó với quốc gia của hắn, hành động lại quá mức ngỗ nghich, thì có lẽ ta sẽ cảm thấy áy náy vì quân hệ giữa ta cùng Tử Cẩn mà có ý muôn bồi thường cho hoàng hậu…………..
Lắc lắc đầu, như thế nào ta lại có suy nghĩ như vậy? Lập tức quẳng hết suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu, giả thiết chỉ là giả thiết, ta không nên vì nó mà dao động. Ổn định tâm thần, ta phân phó cho quan binh đứng hai bên chờ đợi dẫn Liên Kỳ đi. Nhìn thấy quan binh tiến lên bắt lấy hai tay mình, Liên Kỳ mạnh mẽ chống cự, còn mở to hai mắt lớn giọng gầm rú với ta. Không muốn để ý đến những ô ngôn uế ngữ trong miệng người này, ta đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng một câu cuối cùng của hắn lại thành công làm ta dừng cưới bộ.