“Nếu muốn người không biết, trừ phi là mình đừng làm, Thái tử điện hạ, hoặc nên là ‘hoàng hậu’? Ha ha~~~ ” Những người chung quanh đều vì một câu này của hắn mà cảm tháy mạc danh kỳ diệu, còn ta lại chỉ thấy kinh hãi. Ta tuy biết hoàng hậu đã có thể đoán ra được sự tình, nhưng khi nghe nhứng lời này từ miệng Liên Kỳ lại chẳng khác nào một dạng uy hiếp.
Ta tin tưởng bản thân cùng Tử Cẩn không lưu lại một bằng chứng xác thực nào để cho bọn họ nắm giữ, cổ đại cũng không có thiết bị gì có thể lưu trữ lại, không cần phải lo lắng bị chụp được ảnh. Còn về nhân chứng, ta nghĩ không có người này, mà cho dù là có thì cũng sẽ không mạo hiểm như vậy, dù thành hau bại thì cũng không được ưu đãi gì, cho nên dù có là người ngu xuẩn cũng sẽ không làm như vậy. Chính là, Liên gia lúc này cần không phải là chân tướng gì cả, đối với việc ta cùng Tử Cẩn “nhận tội; cũng không ôm hy vọng lơn lắm, việc bọn họ muốn làm là đem lời đồn đãi tản ra ngoài để cho những người khác tự đi suy đoán mà thôi. Điểm này tính toán cũng đủ khiến cho những kẻ tâm hoài bất quỹ trong triều làm ra hành động gì đó cùng với lòng người khủng hoảng, tình hình ở biên cảnh lại không rõ ràng lắm, lúc này ta cùng Tử Cẩn đều không thể thừa nhận được áp lực như vậy.
Trong lòng mặc dù là phiên giang đảo hải, bách chuyển thiên hòi, thế nhưng ngoài miệng ta vẫn bình thản nói: “Điên ngôn điên ngữ không có nhận thức, dẫn hắn đi.” Nhìn hắn giãy dụa, cuối cùng vẫn là bị mang đi, ta hy vọng những người biết chuyện này không nhiều lắm, may ra mới có thể ngăn chặn được ngọn nguồn. Về phần thả cho Liên gia một con đường sống sau những tội lôi xmaf bọn họ đã gây ra, ý nghĩ như vậy chư abo giờ xuất hiện trong dầu ta, tự tôn của ta không cho phép bất cứ thứ gì đe dọa bước tiến của mình. Huống chi việc này cũng không thể cứu vãn lại, trảm thảo trừ căn, cách nghĩ của Tử Cẩn sớm đã thấm sâu trong long ta rồi.
Xử lý xong chuyện Hi Thành, ta không cần thiết phải ở lại lâu lắm, phân phó Tiêu Nhạ tiếp tục phái người giả trang Đông Húc giáo hành động, cũng xử lý hết những người giang hồ có mặt trong đại sảnh ngày hôm đó. Ta không thể cam đoan những người đó không hiểu rõ ý nghĩa trong lời mói của Liên Kỳ, hơn nữa một khi lời đồn đại truyền ra cũng khó bảo toàn bọn họ sẽ không là những người truyền tin đắc lực nhất. Ta muốn tẫn khả năng khồng cho lời đồn phát tán, mà tốt nhất là không nên có lời đồn nào hết, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn như vậy, chỉ người chết mới ngậm miệng vĩnh viễn được. Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, cần phái có người gánh vác trách nhiệm mới được. Còn việc xử lý mấy quan viên kia, cứ giao cho Tử Cẩn đi.
Dùng bồ câu đưa tin báo cho Tử Cẩn về tình hình nơi này, đồng thời cũng thuyết minh rõ hành trình cùng kế hoạch tiếp theo của ta. Hai ngày sau ta lại bắt đầu lên đường, bất quá lúc này mục đích là biên quan, tùy tùng bên người cũng chỉ mang theo Tiêu Nhạ. Chuẩn bị một chút hành lý gọn nhẹ, hai người chúng ta nhắm thẳng đường đến biên quan. Cho dù thế nào, ta nghĩ mình cũng nên đi tận mắt nhìn xem một chút.
Mặc dù đã ra roi thúc ngựa chạy nhanh, thế nhưng cũng phải mất hơn mười ngày chúng ta mới đến được biên quan. Có chút ngoài ý muốn, ngoài cổng thành ta thấy được Ngọ cùng Thần, trông bộ dáng tựa như đã chờ đợi lâu ngày. Hai người bọn họ chính là hai gã ám vệ mà Tử Cẩn đã từng phái đến bảo hộ ta, thẳng đến khi võ công cùng y độc thuật của ta khiến cho Tử Cẩn vừa lòng, hắn mới chịu nghe theo yêu cầu của ta mà phái bọn họ rời đi. Lúc này gặp lại bọn họ, cảm giác vẫn còn thực thân thiết.
Ngọ cùng Thần nhìn thấy chúng ta, nhanh chóng tiến lên hành một lễ, xuất ra một
bao vây, nói là Tử Cẩn giao cho ta, sau đó lui sang đứng bên người ta. Ta nhìn bao vây trong tay, có điểm không rõ, sau lại nhìn sang ba tên đầu gỗ đứng bên cạnh, vô lực vỗ trán, quay sang hỏi Ngọ: “Các ngươi đến đây bao lâu, có vào trong thành ở trọ không?” Ngọ cúi đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm Thiếu chủ nhân, đến đây đã hai ngày, chưa từng ở trọ.” Ta đã biết mà, lại vô lực vỗ trán lần nữa, thở dài: “Trời đông giá rét, lần sau nhớ kỹ phải ở trọ nghỉ ngơi. Trước tiến thành rồi nói sau.” Giục ngựa di đằng trước, nhìn đến ba người nghiêm cẩn theo sat sau lưng, hiện tại ta lại có chút tưởng niệm hai đại nha đầu Thải Nhi Ngọc Nhi hoạt bát hiếu động cùng lắm
miệng.
Ngẩng đầu, nhìn lên tấm biển loang lổ treo trên cổng thành có viết hai chữ Y Trạch, ta chậm rãi đi vào trong thành.
Ta tin tưởng bản thân cùng Tử Cẩn không lưu lại một bằng chứng xác thực nào để cho bọn họ nắm giữ, cổ đại cũng không có thiết bị gì có thể lưu trữ lại, không cần phải lo lắng bị chụp được ảnh. Còn về nhân chứng, ta nghĩ không có người này, mà cho dù là có thì cũng sẽ không mạo hiểm như vậy, dù thành hau bại thì cũng không được ưu đãi gì, cho nên dù có là người ngu xuẩn cũng sẽ không làm như vậy. Chính là, Liên gia lúc này cần không phải là chân tướng gì cả, đối với việc ta cùng Tử Cẩn “nhận tội; cũng không ôm hy vọng lơn lắm, việc bọn họ muốn làm là đem lời đồn đãi tản ra ngoài để cho những người khác tự đi suy đoán mà thôi. Điểm này tính toán cũng đủ khiến cho những kẻ tâm hoài bất quỹ trong triều làm ra hành động gì đó cùng với lòng người khủng hoảng, tình hình ở biên cảnh lại không rõ ràng lắm, lúc này ta cùng Tử Cẩn đều không thể thừa nhận được áp lực như vậy.
Trong lòng mặc dù là phiên giang đảo hải, bách chuyển thiên hòi, thế nhưng ngoài miệng ta vẫn bình thản nói: “Điên ngôn điên ngữ không có nhận thức, dẫn hắn đi.” Nhìn hắn giãy dụa, cuối cùng vẫn là bị mang đi, ta hy vọng những người biết chuyện này không nhiều lắm, may ra mới có thể ngăn chặn được ngọn nguồn. Về phần thả cho Liên gia một con đường sống sau những tội lôi xmaf bọn họ đã gây ra, ý nghĩ như vậy chư abo giờ xuất hiện trong dầu ta, tự tôn của ta không cho phép bất cứ thứ gì đe dọa bước tiến của mình. Huống chi việc này cũng không thể cứu vãn lại, trảm thảo trừ căn, cách nghĩ của Tử Cẩn sớm đã thấm sâu trong long ta rồi.
Xử lý xong chuyện Hi Thành, ta không cần thiết phải ở lại lâu lắm, phân phó Tiêu Nhạ tiếp tục phái người giả trang Đông Húc giáo hành động, cũng xử lý hết những người giang hồ có mặt trong đại sảnh ngày hôm đó. Ta không thể cam đoan những người đó không hiểu rõ ý nghĩa trong lời mói của Liên Kỳ, hơn nữa một khi lời đồn đại truyền ra cũng khó bảo toàn bọn họ sẽ không là những người truyền tin đắc lực nhất. Ta muốn tẫn khả năng khồng cho lời đồn phát tán, mà tốt nhất là không nên có lời đồn nào hết, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn như vậy, chỉ người chết mới ngậm miệng vĩnh viễn được. Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, cần phái có người gánh vác trách nhiệm mới được. Còn việc xử lý mấy quan viên kia, cứ giao cho Tử Cẩn đi.
Dùng bồ câu đưa tin báo cho Tử Cẩn về tình hình nơi này, đồng thời cũng thuyết minh rõ hành trình cùng kế hoạch tiếp theo của ta. Hai ngày sau ta lại bắt đầu lên đường, bất quá lúc này mục đích là biên quan, tùy tùng bên người cũng chỉ mang theo Tiêu Nhạ. Chuẩn bị một chút hành lý gọn nhẹ, hai người chúng ta nhắm thẳng đường đến biên quan. Cho dù thế nào, ta nghĩ mình cũng nên đi tận mắt nhìn xem một chút.
Mặc dù đã ra roi thúc ngựa chạy nhanh, thế nhưng cũng phải mất hơn mười ngày chúng ta mới đến được biên quan. Có chút ngoài ý muốn, ngoài cổng thành ta thấy được Ngọ cùng Thần, trông bộ dáng tựa như đã chờ đợi lâu ngày. Hai người bọn họ chính là hai gã ám vệ mà Tử Cẩn đã từng phái đến bảo hộ ta, thẳng đến khi võ công cùng y độc thuật của ta khiến cho Tử Cẩn vừa lòng, hắn mới chịu nghe theo yêu cầu của ta mà phái bọn họ rời đi. Lúc này gặp lại bọn họ, cảm giác vẫn còn thực thân thiết.
Ngọ cùng Thần nhìn thấy chúng ta, nhanh chóng tiến lên hành một lễ, xuất ra một
bao vây, nói là Tử Cẩn giao cho ta, sau đó lui sang đứng bên người ta. Ta nhìn bao vây trong tay, có điểm không rõ, sau lại nhìn sang ba tên đầu gỗ đứng bên cạnh, vô lực vỗ trán, quay sang hỏi Ngọ: “Các ngươi đến đây bao lâu, có vào trong thành ở trọ không?” Ngọ cúi đầu cung kính đáp: “Hồi bẩm Thiếu chủ nhân, đến đây đã hai ngày, chưa từng ở trọ.” Ta đã biết mà, lại vô lực vỗ trán lần nữa, thở dài: “Trời đông giá rét, lần sau nhớ kỹ phải ở trọ nghỉ ngơi. Trước tiến thành rồi nói sau.” Giục ngựa di đằng trước, nhìn đến ba người nghiêm cẩn theo sat sau lưng, hiện tại ta lại có chút tưởng niệm hai đại nha đầu Thải Nhi Ngọc Nhi hoạt bát hiếu động cùng lắm
miệng.
Ngẩng đầu, nhìn lên tấm biển loang lổ treo trên cổng thành có viết hai chữ Y Trạch, ta chậm rãi đi vào trong thành.