Cuộc đời của Nam Cung Kinh Hồng đã từng tao ngộ qua vô số lần mạo hiểm, sớm tập mãi thành thói quen.
Lần ám sát này nhìn theo hàm lượng kỹ thuật cũng không cao, chỉ trà trộn vào khách sạn, giả làm nhân viên công tác rồi tiến hành ám sát.
Thân thủ đối phương chỉ có thể nói là trên trung đẳng, còn xa mới nói tới trình độ cao thủ ám sát nhất lưu.
Theo đạo lý mà nói, nhân vật như vậy, căn bản không cách nào tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng, trước đó đã bị thủ hạ của ông ta xử lý xong.
Nếu như nói nhân vật như vậy cũng có thể làm bị thương Nam Cung Kinh Hồng, như vậy ông đã sớm chết vô số lần.
Nhưng vào lúc này lại là thời khắc nguy hiểm nhất của Nam Cung Kinh Hồng.
Thời gian lần ám sát gần đây nhất nhắm vào Nam Cung Kinh Hồng đã quá ba mươi năm. Từ sau khi ông ta ẩn cư cũng không mấy khi gặp phải nguy cơ đồng dạng, lòng cảnh giác cũng thả lỏng rất nhiều. Về phương diện người đi theo bảo vệ thì đây đang là sân khách, không có quyền chủ động.
Huống hồ công tác bảo vệ ở đây là do cảnh sát thành phố Minh Châu phụ trách, người ra tay lại là nhân viên công tác của khách sạn, xác thực xuất kỳ bất ý.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn con dao ăn đang thẳng tắp đâm tới, ý niệm đầu tiên sinh ra không phải là nỗi sợ hãi tử vong mà là sát thủ kinh nghiệm quá ít, không hiểu sâu về giải phẫu học cơ thể người.
Nếu như với loại tư thế này đâm vào thân thể ông ta thì nhất định sẽ bị xương kẹp lấy, không thể lấy được hiệu quả.
Đương nhiên, cân nhắc đến Nam Cung Kinh Hồng tuổi tác đã cao, xương cốt cũng yếu đi, hơn nữa bản thân sát thủ được ăn cả ngã về không, đem lực lượng toàn thân dồn vào một dao nên có thể thành công. Chỉ là thương thế của Nam Cung Kinh Hồng không đến mức một kích bị mất mạng.
Sát thủ xác thực là được ăn cả ngã về không, trong mắt của hắn chỉ có cái lưng của Nam Cung Kinh Hồng, tay nắm chặt dao ăn, thậm chí cảm giác được mồ hôi toát ra trong lòng bàn tay, thành công hay không, ngay tại một lần hành động.
Nếu như bỏ lỡ lúc này đây cơ hội, như vậy bị đánh thảo kinh xà Nam Cung Kinh Hồng, tựu khó đối phó rồi.
Ngay vào lúc hắn cảm thấy đại công sắp hoàn thành thì thân thể đột nhiên chấn động, bay ra ngoài.
- Phanh......
Một tiếng súng vang lên, cuối cùng kết thúc hết thảy.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn xem sát thủ bay ra ngoài, lại nhìn Nam Cung Thủ Chuyết cầm khẩu súng còn bốc khói, không khỏi thở dài nói:
- Tội gì phải khổ thế? Ám sát một lão già họm hẹm gần đất xa trời như ta thì có được cảm giác thành tựu gì?
Mặc dù vừa rồi con dao ăn chỉ cách lưn của mình chừng mười phân, Nam Cung Kinh Hồng cũng không có cảm giác bị tử vong uy hiếp. Trên thực tế đã đến tuổi của ông ta, tùy thời đều có khả năng rời đi, đã sớm khám phá sinh tử.
- Dần đây khuyết thiếu luyện tập, vẫn có chút ngượng tay rồi.
Nam Cung Thủ Chuyết thu súng rồi nói:
- Vốn là kế hoạch một súng bắn trúng cổ tay nhưng lo lắng không chuẩn nên bắn vào bả vai, cũng may là hiệu quả đồng dạng làm người vừa lòng.
Hai cha con Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung Thủ Chuyết đang nói chuyện thì Đức thúc đã động thủ khống chế sát thủ bị thương, hơn nữa tìm kiếm thân thể hắn để loại trừ khả năng cất giấu thuốc độc.
- Hiện tại sát thủ càng ngày càng không chuyên nghiệp rồi......
Đức thúc tìm kiếm thân thể sát thủ rồi lắc đầu nói:
- Trong miệng không gắn thuốc độc, sao có thể là tử sĩ? Không chuyên nghiệp ah!
Bản thân Nam Cung thế gia là nhân sĩ chuyên nghiệp, rất rõ ràng môn đạo về phương diện này. Đức thúc với tư cách tùy tùng Nam Cung Kinh Hồng nhiều năm lại càng rõ ràng, khó trách ông chướng mắt với sát thủ không đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp này.
- Tốc độ rút súng vừa rồi của con rất nhanh.
Nam Cung Kinh Hồng nói.
- Ân, Diệp Khai gọi điện thoại tới, nhắc nhở con trong đám nhân viên công tác của khách sạn có người của đối phương lẫn vào, hơn nữa yêu cầu chúng ta không tiếp thụ bất luận đồ gì đưa vào, sau đó thì chuyện xảy ra.
Nam Cung Thủ Chuyết chỉ vào sát thủ bị thương nằm trên mặt đất, giải thích với Nam Cung Kinh Hồng.
- Ah, Diệp Khai nhắc nhở rất kịp thời. Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói.
- Xác thực như thế.
Nam Cung Thủ Chuyết gật đầu đồng ý, nếu như không phải Diệp Khai gọi điện thoại tới thì đoán chừng ông cũng không có khả năng cảnh giác. Chỉ cần ngay lúc đó phản ứng hơi chút kém một chút thì có lẽ không ngăn được một dao đâm về Nam Cung Kinh Hồng. Dù sau đó ông có thể đánh gục sát thủ, Nam Cung Kinh Hồng đồng dạng không chết cũng trọng thương.
Nếu sát thủ bôi độc tố lên dao ăn thì Nam Cung Kinh Hồng khả năng là kiến huyết phong hầu, không có cơ may thoát khỏi.
Nghĩ đến kết quả này, Nam Cung Thủ Chuyết vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn đột nhiên cảm giác được, gia tộc buông tha sinh ý hắc đạo, kỳ thật cũng không phải lựa chọn rất hoàn mỹ, đôi khi tổ chức cường lực của chính mình có thể xử lý rất nhiều chuyện, chỉ là hôm nay ván đã đóng thuyền, cũng đành nhắm mắt bước tới.
Đối với chuyện này, tin tưởng Diệp Khai cũng sẽ cho bọn họ một giải thích hợp lý.
Có Đức thúc ở đây thì đúng là tên sát thủ gặp xuôi, nhưng ông vừa động thủ thì thấy Nam Cung Thủ Chuyết cau mày.
- Đức thúc, ngài cũng có thân phận, không cần phải làm như vậy......
Nam Cung Thủ Chuyết nói.
Mặc dù nói đối phương là sát thủ, nhưng nếu ra tay sẽ khó bảo đảm không giết chết đối phương, đến lúc đó không dễ thu dọn. Đây là đại lục, không thể tùy tiện như hải ngoại, tùy tiện đào một cái hố trong hoa viên là có thể đem người cho chôn.
- Thấy tên này chú lại không kìm được giận, không giáo huấn một trận sẽ không cho hắn nhớ được ngày hôm nay.
Đức thúc kéo tay áo, lại đạp sát thủ kia mấy cước, thở hồng hộc hồi đáp.
Nam Cung Kinh Hồng chỉ lắc đầu:
- Đức thúc thật vất vả mới có cơ hội đánh người không cần tiền bồi thường thuốc men. Con cứ để chú ấy đã ghiền đi, qua nhiều năm như vậy, chú ấy vẫn chưa tự mình động thủ, gặp được một lần dù sao cũng phải đánh cho thống khoái.
Nam Cung Thủ Chuyết nghe xong cũng không nói gì thêm. Chỉ là Đức thúc cũng cảm thấy có chút không có ý tứ, lại đá sát thủ kia một cước, lúc này mới hùng hùng hổ hổ ngồi vào ghế.
- Chư vị, dườn như tôi như bỏ lỡ chuyện gì?
Đúng lúc này, Diệp Khai đẩy cửa vào, có chút xấu hổ hỏi thăm.
Hắn vừa tiến vào đã thấy có một nhân viên phục vụ nằm vật xuống trong vũng máu, tự nhiên có thể đoán được chuyện đã xảy ra.
- Cũng may, cậu gọi điện thoại rất kịp thời. Nam Cung Thủ Chuyết hồi đáp.
Ông nói lời này là chân tâm thật ý, nếu như không phải Diệp Khai điện thoại, đối phương không chừng thật sự đắc thủ.
- Nam Cung lão tiền bối không có chuyện? Diệp Khai quan tâm nhất chính là vấn đề này.
- Ta có thể có vấn đề gì?
Nam Cung Kinh Hồng nở nụ cười, sau đó cúi đầu nhìn tám thảm da dê dệt thủ công, có chút tiếc hận nói:
- Chỉ là đáng tiếc tấm thảm này không dễ giặt sạch.
- Chuyện này dễ dàng xử lý, sát thủ cùng thảm đều giao cho chúng tôi thì tốt rồi. Diệp Khai hồi đáp.
Không bao lâu, người của cục cảnh sát thành phố chạy tới, chụp mũ trùm đầu màu đen lên sát thủ rồi dẫn theo lối sau ra ngoài. Nhân viên khách sạn cũng đổi lại tấm thảm bị vấy máu, hết thảy lại khôi phục bình thường.
Xử lý xong những chuyện này, Diệp Khai mới lên tiếng:
- Hai ngày này cháu sẽ theo sát Nam Cung lão tiền bối, hộ tống ngài đến kinh thành.
- Vất vả cho cháu rồi.
Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói.
- Chuyện nên làm.
Diệp Khai hồi đáp.
Trên thực tế, thời khắc nguy hiểm nhất là lúc Nam Cung Kinh Hồng từ thành phố Minh Châu đến kinh thành. Đợi đến lúc song phương gặp mặt, Nam Cung Kinh Hồng cùng cao tầng hội đàm, ban bố tin tức thì cũng sẽ không có bao nhiêu sự tình.
Nếu như ván đã đóng thuyền, người bên Đài đảo cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật, nếu như còn truy đuổi thì chỉ khiến bọn họ cảm thấy càng thêm mất mặt, cho nên thời gian ám sát hoàng kim của đối phương là hai ngày này mà thôi.
Trong hai ngày này, không chừng đối phương còn có thể thi triển ra thủ đoạn không thể tưởng tượng.
Qua một lát sau, tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự Chu Hiểu Thạch cũng chạy tới, tiếp quản sát thủ kia, sau đó lại gặp quản lý khách sạn, sàng lọc lại tư liệu một lần thì thấy trong đó có kẻ mà mình đã từng gặp mặt.
Người kia là một vua đầu bếp, thời gian gia nhập khách sạn chưa dài, chỉ mới chừng hai năm, từ bên cảng đảo tới, coi như là một trong trấn bảo của khách sạn. Không ngờ bối cảnh của hắn lại phức tạp như vậy, hắn đã tiếp xúc với bên Đài đảo từ lâu, lần này cũng là hắn cung cấp tin tức chỗ ở của đoàn người Nam Cung Kinh Hồng.
Người của cục cảnh sát thành phố rất nhanh đã khống chế được tên vua đầu bếp kia, cộng thêm tên sát thủ bị thương đã sa lưới, lúc này coi như đã bắt giữ hai khâu trọng yếu trong mắt xích của đối phương, hơn nữa điều tra thêm về tay súng bắn tỉa lúc trước thì đã dần trở nên rõ ràng, tin tưởng hốt trọn ổ chỉ là vấn đề thời gian.
Bất quá sau khi trải qua một ngày này, bên khách sạn đã càng thêm thận trọng. Cung cấp thức ăn đều tạm thời lấy từ một khách sạn khác, người hộ tống cũng đều do bên cục cảnh sát chọn lựa vì để đề phòng đối phương giở trò vào trong thức ăn. Dù sao tổ chức đối phương còn chưa sa lưới, không ai dám chắc là còn có đồng đảng ẩn nấp ở đâu.
Diệp Khai cũng an tâm ở cùng với đoàn người Nam Cung Kinh Hồng. Có hắn ở đây, bình thường không thấy ai đến quấy nhiễu Nam Cung Kinh Hồng. Bọn họ chờ tới đặt xong chuyến bay, xuất phát vào kinh thành, gặp mấy lão nhân vật đủ tư cách và cao tầng trung ương.
Cũng may là từ lúc đó thôi không còn phát sinh ra chuyện gì mẫn cảm.
Chỉ là đến buổi tối, Diệp Khai lại nhận được một cú điện thoại không thể ngờ đến khiến hắn cảm giác ngoài ý muốn.
Cuộc đời của Nam Cung Kinh Hồng đã từng tao ngộ qua vô số lần mạo hiểm, sớm tập mãi thành thói quen.
Lần ám sát này nhìn theo hàm lượng kỹ thuật cũng không cao, chỉ trà trộn vào khách sạn, giả làm nhân viên công tác rồi tiến hành ám sát.
Thân thủ đối phương chỉ có thể nói là trên trung đẳng, còn xa mới nói tới trình độ cao thủ ám sát nhất lưu.
Theo đạo lý mà nói, nhân vật như vậy, căn bản không cách nào tiếp cận Nam Cung Kinh Hồng, trước đó đã bị thủ hạ của ông ta xử lý xong.
Nếu như nói nhân vật như vậy cũng có thể làm bị thương Nam Cung Kinh Hồng, như vậy ông đã sớm chết vô số lần.
Nhưng vào lúc này lại là thời khắc nguy hiểm nhất của Nam Cung Kinh Hồng.
Thời gian lần ám sát gần đây nhất nhắm vào Nam Cung Kinh Hồng đã quá ba mươi năm. Từ sau khi ông ta ẩn cư cũng không mấy khi gặp phải nguy cơ đồng dạng, lòng cảnh giác cũng thả lỏng rất nhiều. Về phương diện người đi theo bảo vệ thì đây đang là sân khách, không có quyền chủ động.
Huống hồ công tác bảo vệ ở đây là do cảnh sát thành phố Minh Châu phụ trách, người ra tay lại là nhân viên công tác của khách sạn, xác thực xuất kỳ bất ý.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn con dao ăn đang thẳng tắp đâm tới, ý niệm đầu tiên sinh ra không phải là nỗi sợ hãi tử vong mà là sát thủ kinh nghiệm quá ít, không hiểu sâu về giải phẫu học cơ thể người.
Nếu như với loại tư thế này đâm vào thân thể ông ta thì nhất định sẽ bị xương kẹp lấy, không thể lấy được hiệu quả.
Đương nhiên, cân nhắc đến Nam Cung Kinh Hồng tuổi tác đã cao, xương cốt cũng yếu đi, hơn nữa bản thân sát thủ được ăn cả ngã về không, đem lực lượng toàn thân dồn vào một dao nên có thể thành công. Chỉ là thương thế của Nam Cung Kinh Hồng không đến mức một kích bị mất mạng.
Sát thủ xác thực là được ăn cả ngã về không, trong mắt của hắn chỉ có cái lưng của Nam Cung Kinh Hồng, tay nắm chặt dao ăn, thậm chí cảm giác được mồ hôi toát ra trong lòng bàn tay, thành công hay không, ngay tại một lần hành động.
Nếu như bỏ lỡ lúc này đây cơ hội, như vậy bị đánh thảo kinh xà Nam Cung Kinh Hồng, tựu khó đối phó rồi.
Ngay vào lúc hắn cảm thấy đại công sắp hoàn thành thì thân thể đột nhiên chấn động, bay ra ngoài.
- Phanh......
Một tiếng súng vang lên, cuối cùng kết thúc hết thảy.
Nam Cung Kinh Hồng nhìn xem sát thủ bay ra ngoài, lại nhìn Nam Cung Thủ Chuyết cầm khẩu súng còn bốc khói, không khỏi thở dài nói:
- Tội gì phải khổ thế? Ám sát một lão già họm hẹm gần đất xa trời như ta thì có được cảm giác thành tựu gì?
Mặc dù vừa rồi con dao ăn chỉ cách lưn của mình chừng mười phân, Nam Cung Kinh Hồng cũng không có cảm giác bị tử vong uy hiếp. Trên thực tế đã đến tuổi của ông ta, tùy thời đều có khả năng rời đi, đã sớm khám phá sinh tử.
- Dần đây khuyết thiếu luyện tập, vẫn có chút ngượng tay rồi.
Nam Cung Thủ Chuyết thu súng rồi nói:
- Vốn là kế hoạch một súng bắn trúng cổ tay nhưng lo lắng không chuẩn nên bắn vào bả vai, cũng may là hiệu quả đồng dạng làm người vừa lòng.
Hai cha con Nam Cung Kinh Hồng cùng Nam Cung Thủ Chuyết đang nói chuyện thì Đức thúc đã động thủ khống chế sát thủ bị thương, hơn nữa tìm kiếm thân thể hắn để loại trừ khả năng cất giấu thuốc độc.
- Hiện tại sát thủ càng ngày càng không chuyên nghiệp rồi......
Đức thúc tìm kiếm thân thể sát thủ rồi lắc đầu nói:
- Trong miệng không gắn thuốc độc, sao có thể là tử sĩ? Không chuyên nghiệp ah!
Bản thân Nam Cung thế gia là nhân sĩ chuyên nghiệp, rất rõ ràng môn đạo về phương diện này. Đức thúc với tư cách tùy tùng Nam Cung Kinh Hồng nhiều năm lại càng rõ ràng, khó trách ông chướng mắt với sát thủ không đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp này.
- Tốc độ rút súng vừa rồi của con rất nhanh.
Nam Cung Kinh Hồng nói.
- Ân, Diệp Khai gọi điện thoại tới, nhắc nhở con trong đám nhân viên công tác của khách sạn có người của đối phương lẫn vào, hơn nữa yêu cầu chúng ta không tiếp thụ bất luận đồ gì đưa vào, sau đó thì chuyện xảy ra.
Nam Cung Thủ Chuyết chỉ vào sát thủ bị thương nằm trên mặt đất, giải thích với Nam Cung Kinh Hồng.
- Ah, Diệp Khai nhắc nhở rất kịp thời. Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói.
- Xác thực như thế.
Nam Cung Thủ Chuyết gật đầu đồng ý, nếu như không phải Diệp Khai gọi điện thoại tới thì đoán chừng ông cũng không có khả năng cảnh giác. Chỉ cần ngay lúc đó phản ứng hơi chút kém một chút thì có lẽ không ngăn được một dao đâm về Nam Cung Kinh Hồng. Dù sau đó ông có thể đánh gục sát thủ, Nam Cung Kinh Hồng đồng dạng không chết cũng trọng thương.
Nếu sát thủ bôi độc tố lên dao ăn thì Nam Cung Kinh Hồng khả năng là kiến huyết phong hầu, không có cơ may thoát khỏi.
Nghĩ đến kết quả này, Nam Cung Thủ Chuyết vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Hắn đột nhiên cảm giác được, gia tộc buông tha sinh ý hắc đạo, kỳ thật cũng không phải lựa chọn rất hoàn mỹ, đôi khi tổ chức cường lực của chính mình có thể xử lý rất nhiều chuyện, chỉ là hôm nay ván đã đóng thuyền, cũng đành nhắm mắt bước tới.
Đối với chuyện này, tin tưởng Diệp Khai cũng sẽ cho bọn họ một giải thích hợp lý.
Có Đức thúc ở đây thì đúng là tên sát thủ gặp xuôi, nhưng ông vừa động thủ thì thấy Nam Cung Thủ Chuyết cau mày.
- Đức thúc, ngài cũng có thân phận, không cần phải làm như vậy......
Nam Cung Thủ Chuyết nói.
Mặc dù nói đối phương là sát thủ, nhưng nếu ra tay sẽ khó bảo đảm không giết chết đối phương, đến lúc đó không dễ thu dọn. Đây là đại lục, không thể tùy tiện như hải ngoại, tùy tiện đào một cái hố trong hoa viên là có thể đem người cho chôn.
- Thấy tên này chú lại không kìm được giận, không giáo huấn một trận sẽ không cho hắn nhớ được ngày hôm nay.
Đức thúc kéo tay áo, lại đạp sát thủ kia mấy cước, thở hồng hộc hồi đáp.
Nam Cung Kinh Hồng chỉ lắc đầu:
- Đức thúc thật vất vả mới có cơ hội đánh người không cần tiền bồi thường thuốc men. Con cứ để chú ấy đã ghiền đi, qua nhiều năm như vậy, chú ấy vẫn chưa tự mình động thủ, gặp được một lần dù sao cũng phải đánh cho thống khoái.
Nam Cung Thủ Chuyết nghe xong cũng không nói gì thêm. Chỉ là Đức thúc cũng cảm thấy có chút không có ý tứ, lại đá sát thủ kia một cước, lúc này mới hùng hùng hổ hổ ngồi vào ghế.
- Chư vị, dườn như tôi như bỏ lỡ chuyện gì?
Đúng lúc này, Diệp Khai đẩy cửa vào, có chút xấu hổ hỏi thăm.
Hắn vừa tiến vào đã thấy có một nhân viên phục vụ nằm vật xuống trong vũng máu, tự nhiên có thể đoán được chuyện đã xảy ra.
- Cũng may, cậu gọi điện thoại rất kịp thời. Nam Cung Thủ Chuyết hồi đáp.
Ông nói lời này là chân tâm thật ý, nếu như không phải Diệp Khai điện thoại, đối phương không chừng thật sự đắc thủ.
- Nam Cung lão tiền bối không có chuyện? Diệp Khai quan tâm nhất chính là vấn đề này.
- Ta có thể có vấn đề gì?
Nam Cung Kinh Hồng nở nụ cười, sau đó cúi đầu nhìn tám thảm da dê dệt thủ công, có chút tiếc hận nói:
- Chỉ là đáng tiếc tấm thảm này không dễ giặt sạch.
- Chuyện này dễ dàng xử lý, sát thủ cùng thảm đều giao cho chúng tôi thì tốt rồi. Diệp Khai hồi đáp.
Không bao lâu, người của cục cảnh sát thành phố chạy tới, chụp mũ trùm đầu màu đen lên sát thủ rồi dẫn theo lối sau ra ngoài. Nhân viên khách sạn cũng đổi lại tấm thảm bị vấy máu, hết thảy lại khôi phục bình thường.
Xử lý xong những chuyện này, Diệp Khai mới lên tiếng:
- Hai ngày này cháu sẽ theo sát Nam Cung lão tiền bối, hộ tống ngài đến kinh thành.
- Vất vả cho cháu rồi.
Nam Cung Kinh Hồng gật đầu nói.
- Chuyện nên làm.
Diệp Khai hồi đáp.
Trên thực tế, thời khắc nguy hiểm nhất là lúc Nam Cung Kinh Hồng từ thành phố Minh Châu đến kinh thành. Đợi đến lúc song phương gặp mặt, Nam Cung Kinh Hồng cùng cao tầng hội đàm, ban bố tin tức thì cũng sẽ không có bao nhiêu sự tình.
Nếu như ván đã đóng thuyền, người bên Đài đảo cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật, nếu như còn truy đuổi thì chỉ khiến bọn họ cảm thấy càng thêm mất mặt, cho nên thời gian ám sát hoàng kim của đối phương là hai ngày này mà thôi.
Trong hai ngày này, không chừng đối phương còn có thể thi triển ra thủ đoạn không thể tưởng tượng.
Qua một lát sau, tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự Chu Hiểu Thạch cũng chạy tới, tiếp quản sát thủ kia, sau đó lại gặp quản lý khách sạn, sàng lọc lại tư liệu một lần thì thấy trong đó có kẻ mà mình đã từng gặp mặt.
Người kia là một vua đầu bếp, thời gian gia nhập khách sạn chưa dài, chỉ mới chừng hai năm, từ bên cảng đảo tới, coi như là một trong trấn bảo của khách sạn. Không ngờ bối cảnh của hắn lại phức tạp như vậy, hắn đã tiếp xúc với bên Đài đảo từ lâu, lần này cũng là hắn cung cấp tin tức chỗ ở của đoàn người Nam Cung Kinh Hồng.
Người của cục cảnh sát thành phố rất nhanh đã khống chế được tên vua đầu bếp kia, cộng thêm tên sát thủ bị thương đã sa lưới, lúc này coi như đã bắt giữ hai khâu trọng yếu trong mắt xích của đối phương, hơn nữa điều tra thêm về tay súng bắn tỉa lúc trước thì đã dần trở nên rõ ràng, tin tưởng hốt trọn ổ chỉ là vấn đề thời gian.
Bất quá sau khi trải qua một ngày này, bên khách sạn đã càng thêm thận trọng. Cung cấp thức ăn đều tạm thời lấy từ một khách sạn khác, người hộ tống cũng đều do bên cục cảnh sát chọn lựa vì để đề phòng đối phương giở trò vào trong thức ăn. Dù sao tổ chức đối phương còn chưa sa lưới, không ai dám chắc là còn có đồng đảng ẩn nấp ở đâu.
Diệp Khai cũng an tâm ở cùng với đoàn người Nam Cung Kinh Hồng. Có hắn ở đây, bình thường không thấy ai đến quấy nhiễu Nam Cung Kinh Hồng. Bọn họ chờ tới đặt xong chuyến bay, xuất phát vào kinh thành, gặp mấy lão nhân vật đủ tư cách và cao tầng trung ương.
Cũng may là từ lúc đó thôi không còn phát sinh ra chuyện gì mẫn cảm.
Chỉ là đến buổi tối, Diệp Khai lại nhận được một cú điện thoại không thể ngờ đến khiến hắn cảm giác ngoài ý muốn.