Diệp Khai không nhìn thấy được sau lưng, chỉ cảm thấy có chút ngứa ngáy, nhịn không được muốn đưa tay đi gãi lưng mình.
- Đừng đụng vào, đụng vào sẽ mất!
Bùi Quân Thu gạt tay Diệp Khai, nói với hắn.
Sau đó nàng thả áo sơ mi của Diệp Khai xuống, vỗ vỗ tay, phi thường hài lòng tỏ vẻ:
- Anh đừng động sau lưng làm gì, thành thật đi làm việc đi!
- Em vẽ gì trên lưng anh vậy?
Diệp Khai hỏi.
- Hì hì, là một chú thỏ đáng yêu mà thôi!
Bùi Quân Thu cười đáp.
Diệp Khai lập tức hiểu ra, không khỏi thầm nghĩ Bùi tổng thật sự là lợi hại, loại chiêu thức tổn hại này cũng làm ra được, thật sự là khó cho nàng.
Rất hiển nhiên, nếu như Diệp Khai hẹn với Mộc Uyển Dung, sau khi hai người gặp mặt tự nhiên khó tránh được ngọt ngào, thân thể va chạm, như vậy hình vẻ con thỏ trên lưng hắn sẽ không lưu lại được.
Chỉ cần hình vẽ biến mất, như vậy Bùi Quân Thu sẽ biết Diệp Khai đã làm gì với Mộc Uyển Dung.
- Cẩn thận một chút, em ở đây chờ anh trở về!
Bùi Quân Thu làm xong những trò này, cười hôn lên mặt Diệp Khai, vui vẻ nói.
Diệp Khai có chút dở khóc dở cười nói:
- Bùi tổng, em làm như vậy thật không đáng tin cậy chút nào, trời nóng như thế, nếu như đổ mồ hôi thì sẽ tan…
- Anh cho rằng em là con nít không hiểu chuyện hay sao…
Bùi Quân Thu nhướng mắt nói:
- Mặc dù thời tiết có chút nóng, nhưng trên người Diệp nhị thiếu anh cho tới bây giờ chưa từng bị đổ mồ hôi…hơn nữa son môi của em là hàng cao cấp không thấm nước, làm gì có khả năng bị mồ hôi xóa đi? Chuyện không thể nào!
Nàng nói như vậy Diệp Khai đã không còn lời nào có thể phản bác.
Bùi Quân Thu hiểu rõ Diệp Khai, tự nhiên biết được thân thể hắn thế nào, vì vậy sẽ không bị lý do của hắn lừa gạt qua mặt dễ dàng.
- Được rồi, anh đi đây!
Diệp Khai sửa sang lại áo sơ mi của mình, đẩy cửa đi ra ngoài.
Đường Mộc theo Diệp Khai xuống lầu, ngồi lên xe Cam Tĩnh quay về tòa nhà thành ủy.
Tuy đã mười giờ tối nhưng tòa lầu vẫn còn nhân viên công tác cùng nhân viên trực ban đi lại bên trong.
Bởi một ít nguyên nhân đặc thù, trong tòa lầu thành ủy luôn có nhân viên công tác ở lại, có thật nhiều buổi tối cần tăng ca nên họ không muốn về nhà vì khoảng cách quá xa xôi, cho nên chỉ có những người có nhà ở gần mới quay về, bình thường đều sẽ lưu lại trong ký túc xá.
Thỉnh thoảng có người nhìn thấy Diệp Khai lên tiếng chào hỏi hắn.
Diệp Khai đi lên lầu, nhìn thấy Điền Thanh đang ngồi cạnh văn phòng của Mộc Uyển Dung, đang cúi đầu viết tài liệu gì đó.
- Đồng chí Điền Thanh!
Diệp Khai gọi một tiếng.
- Chào Diệp chủ tịch, Mộc bí thư đang chờ trong văn phòng!
Điền Thanh đứng dậy dùng thái độ giải quyết việc chung nói với Diệp Khai.
- Được!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, liếc mắt ra dấu với Đường Mộc, ý bảo hắn không cần đi theo.
Đường Mộc thật tự giác ngồi xuống trong phòng làm việc của Điền Thanh, cùng nàng hàn huyên.
Nhưng Điền Thanh còn việc cần làm, không có tâm tình nói chuyện với hắn, vì vậy Đường Mộc cầm xấp báo bên cạnh chậm rãi nhìn xem.
Diệp Khai gõ cửa phòng làm việc của Mộc Uyển Dung, sau một lát nàng mở cửa, chỉ là trên mặt không có biểu tình, tựa hồ như thật nghiêm túc.
Diệp Khai thuận tay đóng cửa lại, sau đó lại bước tới ôm ngang eo Mộc Uyển Dung.
Ai biết Mộc Uyển Dung né tránh, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Bàn công tác đừng động tay động chân, mời tôn trọng một chút!
- Mộc bí thư tức giận?
Diệp Khai cười cười nói, hắn mặc kệ Mộc Uyển Dung là thật giận hay giả vờ, trực tiếp đi qua từ phía sau ôm lấy thân thể nàng, sau đó kéo vào trong phòng ngủ nhỏ bên trong.
- Thả em ra, anh đi tìm Bùi tổng của anh đi…
Mộc Uyển Dung vùng vẫy vài cái nhưng không thoát khỏi vòng tay Diệp Khai, ngược lại còn bị hắn đè lên giường sờ loạn, khiến hơi thở cũng có chút dồn dập lên.
Trong lòng Mộc Uyển Dung có chút giận bản thân mình không có chí khí, nhưng lại không cách nào cự tuyệt được niềm vui Diệp Khai mang đến, chỉ đành tức giận véo mạnh lên lưng hắn, thấy vẫn không làm ảnh hưởng hứng thú của hắn đành dứt khoát thuận theo hắn, hai người lăn trên giường không ngừng hôn nhau ngấu nghiến.
Vài phút sau, Mộc Uyển Dung giãy dụa thoát khỏi nụ hôn dài, nghiêng đầu sang bên thở dốc, sắc mặt đỏ hồng nhìn vào thật đáng yêu.
- Mộc bí thư tức giận?
Diệp Khai dùng tay vuốt ve thân thể Mộc Uyển Dung, nhịn không được với tay vào cổ áo nàng vuốt ve ngực nàng, nghe được tiếng rên khẽ, cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
- Khâu phó bí thư gọi điện thoại tới có chuyện gì không?
Diệp Khai đột nhiên hỏi.
- Về vấn đề điều chỉnh nhân sự, muốn bổ nhiệm bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc mới, trong tỉnh muốn trưng cầu ý kiến địa phương.
Mộc Uyển Dung còn chìm đắm trong cảm xúc, nghe câu hỏi của Diệp Khai lập tức tỉnh lại, nàng mở to mắt nhìn Diệp Khai thuận miệng đáp.
- Gần đây bên trên can thiệp quá nhiều đối với việc bổ nhiệm nhân sự của chỗ chúng ta, anh cảm thấy được nên phản đối một chút, bằng không nhân viên ưu tú bản địa lại không có được cơ hội thăng chức, điều này đối với họ thật không công bình!
Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:
- Nếu không cho cán bộ bản thổ thấy khả năng được thăng chức, khi chúng ta muốn khai triển công tác sẽ vô cùng bất tiện!
- Anh nói đúng, em cũng suy nghĩ như thế!
Mộc Uyển Dung nghe xong liền biểu thị vẻ đồng ý lời của Diệp Khai:
- Chỉ là ý kiến trong tỉnh cũng thật kiên trì, em nghĩ đại khái Khâu phó bí thư muốn biểu hiện sự hiện hữu của hắn đi?
- Khi ý kiến của trong tỉnh cùng địa phương có xung đột lớn, sẽ luôn cân nhắc tới ý kiến địa phương nhiều hơn, đây là chuyện mà ai cũng nhận thức tới.
Diệp Khai hiểu rõ tình huống trong tỉnh, nếu như chuyện này do bí thư Nhạc Sơn quyết định thì tuyệt đối sẽ câu thông trước với hắn.
Nếu như hiện tại bí thư Nhạc Sơn không tỏ thái độ, thậm chí ngay cả quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết cũng không có ý kiến, vậy thì chỉ có thể nói là do chính Khâu phó bí thư làm ra mà thôi, nói chung là quan mới nhậm chức luôn thích tỏ quyền uy.
Nhưng Diệp Khai không chút hảo cảm đối với loại thái độ này, thiêu lửa thật dễ dàng, nhưng thiêu cháy xong sẽ không dễ khống chế.
Nếu như đặt ở thành phố địa cấp khác, Diệp Khai đương nhiên là sẽ không đi quản, nhưng hiện tại thế lực bản thổ Đông Sơn đã liên tục bị chèn ép, hiện tại nhân tài tàn lụi, nếu như còn tiếp tục cho cán bộ nhảy dù xuống thêm nữa thì quan hệ giữa thành phố cùng các huyện khu sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Loại trạng thái này đối với việc khai triển công tác thật bất lợi, đừng nói chi tới việc một ít cán bộ hi vọng lên chức sau khi chứng kiến tình cảnh như thế sẽ bộc phát oán niệm, sinh ra lòng bất mãn.
- Khâu phó bí thư thấy thành phố Đông Sơn còn trống một ghế, lại không chịu cân nhắc tình huống của Đông Sơn như thế nào, cho nên ý nghĩ của hắn kỳ thật là không thể thực hiện.
Diệp Khai nghĩ nghĩ nói:
- Vị trí bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc phải lưu lại cho cán bộ Đông Sơn, đây là tuyệt đối!
- Chuyện này không dễ đâu, thái độ của Khâu phó bí thư rất kiên trì, làm không tốt sẽ đắc tội hắn!
Mộc Uyển Dung tỏ vẻ.
Kỳ thật theo tình huống thực tế mà nói, Mộc Uyển Dung không muốn cho nhảy dù thêm một cán bộ ở bên trên, chỉ là thái độ của cấp trên cứng rắn nên tạo áp lực cho nàng khá lớn, điều này làm nàng cảm thấy thật khó xử.
- Vậy em cứ đem trách nhiệm đổ hết lên trên người của anh, nói rằng đồng chí Diệp Khai thái độ rất kiên quyết, mãnh liệt phản đối tình trạng nhảy dù thêm cán bộ xuống nơi đây, cho rằng chọn lựa cán bộ địa phương là tốt nhất cho tình thế Đông Sơn hiện tại.
Diệp Khai liền tỏ thái độ:
- Nếu trong tỉnh không chịu cân nhắc nỗi khó xử của Đông Sơn, cố ý muốn nhảy dù thêm cán bộ xuống dưới, vậy sau này xảy ra bất cứ chuyện gì thì thành phố Đông Sơn sẽ không gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, thỉnh lãnh đạo trong tỉnh thông cảm!
- Anh thật sự là cực đoan…
Mộc Uyển Dung nghe xong ý kiến của Diệp Khai, không khỏi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Khai lại dự tính đối kháng với Khâu phó bí thư.
Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ ý kiến của Diệp Khai là chính xác, lúc này còn tiếp tục nhảy dù thêm cán bộ sẽ ảnh hưởng cực lớn đến cục diện của Đông Sơn, cũng sẽ mang tới đả kích thật lớn với tính tích cực của các cán bộ bản địa, chuyện này nhất định là không thể làm.
- Được rồi, khoan hãy nói những chuyện này…
Mộc Uyển Dung đem mặt dán lên ngực Diệp Khai, duỗi tay vào áo sơ mi sờ lên lưng của hắn.
- Ai, không thể động vào…
Diệp Khai chợt nhớ tới hình vẽ trên lưng, liền kêu lên.
- Sao vậy?
Mộc Uyển Dung tò mò hỏi ngược lại.
- Em nhìn xem sẽ biết…
Diệp Khai có chút cười khổ đáp.
Mộc Uyển Dung mở áo sơ mi của Diệp Khai xem xét, lập tức giận dữ, bên trên lưng Diệp Khai bị người dùng son môi vẽ hình con thỏ, còn có vẻ hung hăng càn quấy nhìn nàng, giống như đang hướng nàng thị uy.
- Thật quá đáng! Lão nương không phát uy, xem lão nương là con mèo bệnh sao?
Mộc Uyển Dung nổi giận xăn tay áo, dùng khăn mặt lau lau hình vẽ, nhưng chỉ vô dụng, vì vậy liền lấy ra chai rượu đem hình vẽ lau sạch sẽ, sau đó dùng son môi của nàng vẽ lại hình ảnh khác trên lưng Diệp Khai.
- Em vẽ gì vậy?
Trong lòng Diệp Khai tự nhủ hai người phụ nữ này thật sự là quá mức, đem hắn xem là khung vẽ sao, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết Mộc Uyển Dung đã vẽ hình gì trên lưng mình.
- Chính anh tự soi gương thì biết…
Mộc Uyển Dung vẽ xong cho Diệp Khai đứng thẳng tự mình thưởng thức một phen, lúc này mới hài lòng nói.