Lúc về Hoa Thiên thì không có anh ở đây, hỏi quản gia Lý thì nghe ông bảo thiếu gia có việc nên đi rồi
Đến khi anh trở về thì đã là h sáng, nhận thấy người trên giường đã ngủ anh cũng không muốn làm cô thức giấc, chậm chậm bước vào nhà tắm rồi nhanh chóng đi ra, đặt mình xuống giường, trong bóng tối không thể nhìn thấy cô, nhưng anh có thể dễ dàng vươn tay ôm lấy cô vào lòng
Tìm cho mình tư thế nằm thích hợp, rồi rúc vào lòng anh ngủ ngon lành
Trời đã gần sáng, bình thường cô dậy rất sớm để tập thể dục, thế mà hôm nay lại ngủ quên trời đất
Nếu không vì người bên cạnh gọi dậy thì cô đã quên mất việc tới trường “ Hôm nay em phải đến trường, dậy đi nào” “Mấy giờ rồi?”
“h” “Hả?”
Nhanh chóng soạn sửa rồi chạy hớt hả nhưng lúc đến phòng khách nhìn thấy đồng hồ mới có : thì cô tức xì khói
Thế mà lại bị anh lừa “Vương Thần Kiêu!!!!”
Người nào đó bị gọi tên lén lút cười. Dọa cho người làm ở đó sợ một phen.
Lần đầu tiên có người gọi thẳng họ tên thiếu gia như thế, lần đầu tiên họ thấy cậu chủ cười. Quá dọa người rồi
“Tới đây ăn sáng đã!” “Này! Anh... hừ” cô tức tới nổi không thể nói được câu nào
“Lát nữa anh đưa em tới trường, không vội” Giọng anh bình thản như chưa có gì xảy ra. Triệu Vy tức giận hừ một tiếng
“Đừng giận mau già” Anh nói đùa một câu
Cô liền phản bác: “Có già thì anh già trước” Anh liền nhịn cô: “ Được rồi, tại anh”
Lúc đưa cô tới trường anh liền dò hỏi cô một lúc “Em quen biết gì tới Trần Kiều Ân?”
Nhắc đến cô ta khiến cô lạnh mặt lại
“Cô ta là người đã bắt bạn em” “Nói vậy thì em rất hiểu cô ta?”
“Không hẳn! Minh Ngọcc là người tiếp xúc với cô ta nhiều hơn em, sao vậy?”
Tự nhiên anh hỏi về cô ta khiến Triệu Vy tò mò
Anh đáp: “Dạo gần đây bọn anh nhận nhiệm vụ, có liên quan đến tổ chức của Lục Nhất Bạch, bây giờ anh ta và Trần Kiêu Ân bị bắt, thế mà tổ chức bọn họ vẫn làm chuyện phạm pháp”
Cô bất ngờ: “Thế là anh không biết rồi! Hắn ta còn có một trợ thủ đắc lực! Có thể nói là tên này bằng mặt chứ không bằng lòng! Đi theo ông ta chỉ là vì muốn hạ gục rồi tự mình tiếp quản tổ chức đó. Chính hắn ta là người đưa bọn em tới cứu Minh Ngọc”
Lời cô nói là một tin tức tốt đối với anh, khiến anh cảm kích không thôi
Theo nói chuyện nên đến trường rất nhanh, lúc chuẩn bị xuống xe anh đưa cho cô một chiếc đồng hồ
“Dạo gần đây tổ chức bọn họ ẩn núp tại địa bàn này, tuy tên trợ thủ mà em nói nắm quyền nhưng vẫn có một số người trung thành với Lục Nhất Bạch em nên cẩn thận, chỉ cần ấn nút màu xanh, lúc gặp nguy hiểm anh sẽ lập tức tới”
“Hả?” Chưa kịp hiểu anh đã nói tiếp
“Em có thể hỏi Minh Ngọc vài điều về Trân Kiều Ân giúp anh, nếu có tin gì thì anh muốn biết”
“Hả? À được” tuy không hiểu nhưng cô vẫn làm theo anh