Một thân tổn thương giày vò ta trên giường trọn vẹn ba ngày mới có thể xuống đất, chữa trị cho ta vẫn là lão thái y lần trước.
Thái y này tuổi tác cũng không khác Lưu Phúc là bao, họ Trương, tổ tiên ba đời đều làm ngự y, có thể bình an vô sự trong cung nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có một bộ xử thế chi đạo (*đạo xử thế: đại loại biết cách ăn ở^^). Lúc trước đã từng chẩn loại bệnh không tiện nói ra cho ta một lần, lần thứ hai cũng không còn hốt hoảng như vậy nữa, chẳng qua là sắc mặt có chút trắng, tay bôi thuốc lại rất ổn.
Có lẽ cảm thấy phía trước của ta không được, cho nên mới có ý tưởng kỳ lạ dùng mặt sau phát tiết đi. Chuyện hoang đường dâm mỹ như thế, các thời Hạ vương đoán chừng cũng làm không thiếu, ta đây một lần, tại tổ tiên ba đời bọn họ cùng lắm chỉ xem như một câu chuyện cười mới lạ mà thôi.
“Trương thái y, mấy ngày nay Phượng vương thế nào?”
Ta nằm ba ngày cũng không phải cái gì cũng không biết, Đoạn Niết quay về Phượng Ngô cung liền ngã bệnh, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, so với lúc trời lạnh còn muốn náo nhiệt hơn. Bắt mạch cho hắn, viết mạch chứng, cũng là vị Trương thái y này.
Phượng vương tôn quý, thân thể nghìn vàng, cũng biết không thể sơ suất, từ trong ra ngoài, ăn dùng, mỗi thứ đều là đồ tốt nhất, ngay cả thái y cũng vậy.
Lão thái y đang giúp ta dọn sạch vật bẩn, nghe vậy cúi đầu nói: “Phượng vương đột nhiên nhiễm gió độc, hôm nay vi thần đã bắt mạch cho Phượng vương, phát hiện mạch tượng hư phù, ấn vào vô lực, tinh huyết thương tổn, thêm với tư lự (*lo nghĩ.) tích trọng, ứ tại tâm, thất tình* đều thương…”
(*bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục)
Ta nghe xong phiền muộn một trận, giơ tay cắt ngang lời ông ta nói: “Được rồi, nói thẳng ra, có gì đáng ngại hay không?”
Trương thái y đem toàn bộ lời sắp sửa nói ra nuốt ngược trở vào, nghẹn đến mức vẻ mặt phức tạp, qua một hồi lâu mói nói: “Còn không ngại.”
“Không ngại là được.”
“Nhưng nếu cứ mãi như thế, Phượng vương người…”
Ta chê ông ta phiền, lại để cho ông ta lui ra ngoài, Trương thái y giật giật chòm râu, không còn cách nào khác, khiếp sợ dâm uy của ta, vẫn là ngoan ngoãn lui xuống.
Ta ngồi ngốc trên giường một lát, không lâu sau Lưu công công cẩn thận đẩy cửa vào, nói là thuốc sắc xong rồi, muốn hầu hạ ta uống thuốc.
Chén thuốc vừa đen vừa đắng, giống như đem tất cả hoàng liên* trong thiên hạ nấu thành một chén.
(*黄连 hoàng liên, tên một vị thuốc.)
Ta từ nhỏ mệnh thô, cực kỳ dễ nuôi, cho dù bị ma ma cắt xén thức ăn, mỗi ngày chỉ ăn hai bát cơm trắng, thân thể vẫn cường tráng như cũ, không bệnh không đau. Trái lại Đoạn Niết, thường xuyên sẽ bị bệnh một trận, bát thuốc chua đắng mặn ngọt một bát lại tiếp một bát, đến nỗi về sau dù không uống những thứ đó nữa, trên người vẫn quấn quanh mùi thuốc khó tả.
Khi còn bé không hiểu chuyện, luôn cho là Đoạn Niết ăn đều là đồ tốt, thấy hắn mỗi ngày uống thuốc, mình lại không có, liền cho rằng hắn keo kiệt, không chịu chia cho ta.
Vì vậy ngày đó ta thừa dịp Đoạn Niết không để ý, vụng trộm đi đến cung điện của hắn, nhìn thấy bát thuốc còn ấm đặt trên bàn, sâu thèm ăn tác quái, vui mừng phấn khởi chạy tới bưng bát thuốc ngửa đầu lên uống. Cũng không phải chỉ một ngụm nhỏ, một miệng tham lam uống sạch non nửa bát thuốc, ngay cả chút cặn bã cũng không còn.
Sau đó báo ứng liền tới.
Vốn tưởng rằng là món ăn trân quý, không nghĩ tới là nước thiu. Mùi vị đó, thật sự là cảm thụ phức tạp khó diễn tả nhất mà đời này ta từng nếm qua, giống như bùn sình ủ trong mấy năm, hòa cùng nước cống, lại thêm một chút hương liệu, vậy là thành.
Mùi vị cổ quái bùng nổ nơi đầu lưỡi, muốn nhổ ra, thực quản nhưng lại không nghe theo mệnh lệnh, trái lại nuốt xuống toàn bộ.
Nháy mắt nuốt xuống kia ta liền bật khóc, khóc lớn, cho là mình ăn phải thứ gì bẩn thỉu, không sống được lâu nữa.
Động tĩnh quá lớn, muốn không để người khác không nghe thấy cũng khó, Đoạn Niết vẻ mặt lạnh lùng từ bên ngoài đi vào, thấy ta như vậy, không nhiều lời liền cầm ấm trà trên bàn rót vào miệng ta.
Lúc ấy đang là mùa hè, trong phòng chuẩn bị sẵn trà mát, ta giãy giụa bị Đoạn Niết rót cho một bụng đầy nước, lại bởi vì lúc trước uống hết một bát gì đó ghê tởm, khóc khóc liền ói ra.
Thẳng đến khi nôn hết nhứng thứ có trong dạ dày, ta vẫn còn nhỏ giọng nức nở, cả người bởi vì sợ mà lạnh run.
Biết rõ làm chuyện xấu bị tóm được, tránh không khỏi bị người quở trách một trận, nhưng vẫn không thể ngăn ta tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của Đoạn Niết. Có lẽ khi đó ta mờ hồ ý thức được, dùng một trận này đổi lấy sự chú ý của hắn đối với ta, cuộc mua bán này tương đối có lời.
Đoạn Niết kéo ta dậy, ngồi xổm xuống dùng ống tay áo lau đi chất lỏng dính đầy mặt ta, lông mày nhíu lại: “Về sau không được phép chạm vào thuốc của ta, nghe thấy chưa?”
“…Ừm.”
“Nói nghe thấy được!”
“Ô ô nghe thấy…” Ta nghẹn ngào, biện luận cho mình, “Ta chỉ là muốn biết… hoàng huynh lén lút ăn… ăn thứ gì tốt…”
“Không phải đồ tốt!” Hắn chỉ vào bát thuốc trống rỗng, nghiêm nghị nói: “Những thứ này đều là độc, kịch độc, uống một lần nữa lục phủ ngũ tạng của đệ đều hóa thành máu mủ, đến lúc đó kêu ta, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu được đệ, lần sau không được phép đụng!”
Hắn thật ra là đang gạt ta, nhưng đứa nhỏ dù sao vẫn tin là thật, đặc biệt là lúc đối phương dùng vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo ngươi.
Ta sợ đến mức lập tức ngây người, nấc một cái cẩn thận hỏi hắn: “Vậy hoàng huynh… huynh… có phải huynh cũng trúng độc?”
Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, từ hộp điểm tâm trên bàn lấy ra một miếng mai hoa cao (*梅花糕) đưa cho ta, sau đó dắt tay ta đứng dậy đi ra ngoài.
“Hoàng huynh không giống đệ, những thứ này đối với đệ là độc, đối với ta nhưng là thuốc hay đắng miệng. (*苦口良药 thổ khẩu lương dược, thuốc đắng nhưng có lợi.)
Khi đó ta cảm thấy lúc hắn nói những lời này giọng điệu kỳ lạ, khiến người ta nghe xong hốc mũi cay cay, sau khi lớn lên mới hậu tri hậu giác hiểu rõ những chua xót trong đó, tự giễu cùng cực kỳ hâm mộ.
Chua xót, tự giễu là đối với bản thân hắn, cực kỳ hâm mộ là đối với ta. Hắn hướng tới cuộc sống của ta, hâm mộ ta khỏe mạnh, đây là thứ mà cả đời này hắn cầu không được.
Lúc ra tới cửa, ta phát hiện hai bên quỳ đầy cung nhân đang nơm nớp lo sợ, có mấy thái giám chính là chịu trách nhiệm hầu hạ ta, ta làm chuyện xấu, dĩ nhiên là để bọn họ ở ngoài canh chừng cho ta rồi.
“Hoàng huynh?” Cái miệng nhỏ nhắn của ta cắn mai hoa cao, nghi hoặc ngẩng đầu.
Hắn đưa mắt nhìn ta, không có biểu tình gì: “Bọn họ không chú ý đến hoàng tử cho tốt, phải bị trừng phạt.”
Có mấy cung nữ nhát gan nghe vậy liền khóc ồ lên, miệng không ngừng hô điện hạ tha mạng. Lúc ấy ta không rõ lắm, chỉ biết ngây thơ gật đầu, sau đó theo sát Đoạn Niết dần cách xa đám người kia. Về sau, mấy thái giám hầu hạ ta liền không xuất hiện nữa, ta cũng không truy vấn hỏi thăm tin tức của bọn họ.
Uống thuốc xong, ta trả lại chén thuốc cho Lưu Phúc, ông ta đón lấy, lại đưa qua hai miếng mứt quả để ta giảm vị đắng chát trong miệng.
Ta bóp bóp thịt quả trong suốt, đột nhiên nói: “Trước kia quả nhân tại Phượng Ngô cung nếm qua một loại bánh ngọt, giống như hoa mai, ăn vào có hương hoa, tư vị trong veo, xốp mềm ngon miệng. Ngươi đi hỏi một chút là ai làm, quả nhân muốn nếm lại mai hoa cao kia.”
Lưu Phúc khom người nói: “Vâng.”
Điểm tâm kia ta chưa từng nếm thử trong cung người khác, chỉ ở chỗ Đoạn Niết ăn qua mấy lần, nghĩ đến không phải thủ nghệ (*tay nghề) của ngự trù, hẳn là trù phòng (*phòng bếp) ở Phượng Ngô cung làm.
Lau miệng, rửa sạch tay, Lưu Phúc vừa chuẩn bị muốn lui ra, ta gọi ông ta lại, hỏi: “Đứa bé kia còn sống không?”
Lưu công công nghe hiểu, nét mặt già nua không chút biến đổi, thấp giọng nói: “Đã lớn bằng đứa trẻ mới sinh bình thường.”
Xem ra là ý trời, ta thở ra một hơi thật dài, nói: “Thay quả nhân suy nghĩ, Triệu thị lúc sinh rong huyết không dứt, niệm có công thai nghén hoàng trưởng tử, truy phong Triệu Tần. Hoàng trưởng tử ban tên “Tân” đưa tới Phượng Ngô cung cho Phượng vương nuôi dưỡng.”
Tân*, đại tội.
Đối với hoàng tử không giao Tần phi nuôi dưỡng, mà giao cho một chư hầu nuôi dưỡng, Lưu Phúc không dám xen vào, lĩnh mệnh lui ra.
“Tuân mệnh.”
Thái y này tuổi tác cũng không khác Lưu Phúc là bao, họ Trương, tổ tiên ba đời đều làm ngự y, có thể bình an vô sự trong cung nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có một bộ xử thế chi đạo (*đạo xử thế: đại loại biết cách ăn ở^^). Lúc trước đã từng chẩn loại bệnh không tiện nói ra cho ta một lần, lần thứ hai cũng không còn hốt hoảng như vậy nữa, chẳng qua là sắc mặt có chút trắng, tay bôi thuốc lại rất ổn.
Có lẽ cảm thấy phía trước của ta không được, cho nên mới có ý tưởng kỳ lạ dùng mặt sau phát tiết đi. Chuyện hoang đường dâm mỹ như thế, các thời Hạ vương đoán chừng cũng làm không thiếu, ta đây một lần, tại tổ tiên ba đời bọn họ cùng lắm chỉ xem như một câu chuyện cười mới lạ mà thôi.
“Trương thái y, mấy ngày nay Phượng vương thế nào?”
Ta nằm ba ngày cũng không phải cái gì cũng không biết, Đoạn Niết quay về Phượng Ngô cung liền ngã bệnh, mỗi ngày uống thuốc không ngừng, so với lúc trời lạnh còn muốn náo nhiệt hơn. Bắt mạch cho hắn, viết mạch chứng, cũng là vị Trương thái y này.
Phượng vương tôn quý, thân thể nghìn vàng, cũng biết không thể sơ suất, từ trong ra ngoài, ăn dùng, mỗi thứ đều là đồ tốt nhất, ngay cả thái y cũng vậy.
Lão thái y đang giúp ta dọn sạch vật bẩn, nghe vậy cúi đầu nói: “Phượng vương đột nhiên nhiễm gió độc, hôm nay vi thần đã bắt mạch cho Phượng vương, phát hiện mạch tượng hư phù, ấn vào vô lực, tinh huyết thương tổn, thêm với tư lự (*lo nghĩ.) tích trọng, ứ tại tâm, thất tình* đều thương…”
(*bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục)
Ta nghe xong phiền muộn một trận, giơ tay cắt ngang lời ông ta nói: “Được rồi, nói thẳng ra, có gì đáng ngại hay không?”
Trương thái y đem toàn bộ lời sắp sửa nói ra nuốt ngược trở vào, nghẹn đến mức vẻ mặt phức tạp, qua một hồi lâu mói nói: “Còn không ngại.”
“Không ngại là được.”
“Nhưng nếu cứ mãi như thế, Phượng vương người…”
Ta chê ông ta phiền, lại để cho ông ta lui ra ngoài, Trương thái y giật giật chòm râu, không còn cách nào khác, khiếp sợ dâm uy của ta, vẫn là ngoan ngoãn lui xuống.
Ta ngồi ngốc trên giường một lát, không lâu sau Lưu công công cẩn thận đẩy cửa vào, nói là thuốc sắc xong rồi, muốn hầu hạ ta uống thuốc.
Chén thuốc vừa đen vừa đắng, giống như đem tất cả hoàng liên* trong thiên hạ nấu thành một chén.
(*黄连 hoàng liên, tên một vị thuốc.)
Ta từ nhỏ mệnh thô, cực kỳ dễ nuôi, cho dù bị ma ma cắt xén thức ăn, mỗi ngày chỉ ăn hai bát cơm trắng, thân thể vẫn cường tráng như cũ, không bệnh không đau. Trái lại Đoạn Niết, thường xuyên sẽ bị bệnh một trận, bát thuốc chua đắng mặn ngọt một bát lại tiếp một bát, đến nỗi về sau dù không uống những thứ đó nữa, trên người vẫn quấn quanh mùi thuốc khó tả.
Khi còn bé không hiểu chuyện, luôn cho là Đoạn Niết ăn đều là đồ tốt, thấy hắn mỗi ngày uống thuốc, mình lại không có, liền cho rằng hắn keo kiệt, không chịu chia cho ta.
Vì vậy ngày đó ta thừa dịp Đoạn Niết không để ý, vụng trộm đi đến cung điện của hắn, nhìn thấy bát thuốc còn ấm đặt trên bàn, sâu thèm ăn tác quái, vui mừng phấn khởi chạy tới bưng bát thuốc ngửa đầu lên uống. Cũng không phải chỉ một ngụm nhỏ, một miệng tham lam uống sạch non nửa bát thuốc, ngay cả chút cặn bã cũng không còn.
Sau đó báo ứng liền tới.
Vốn tưởng rằng là món ăn trân quý, không nghĩ tới là nước thiu. Mùi vị đó, thật sự là cảm thụ phức tạp khó diễn tả nhất mà đời này ta từng nếm qua, giống như bùn sình ủ trong mấy năm, hòa cùng nước cống, lại thêm một chút hương liệu, vậy là thành.
Mùi vị cổ quái bùng nổ nơi đầu lưỡi, muốn nhổ ra, thực quản nhưng lại không nghe theo mệnh lệnh, trái lại nuốt xuống toàn bộ.
Nháy mắt nuốt xuống kia ta liền bật khóc, khóc lớn, cho là mình ăn phải thứ gì bẩn thỉu, không sống được lâu nữa.
Động tĩnh quá lớn, muốn không để người khác không nghe thấy cũng khó, Đoạn Niết vẻ mặt lạnh lùng từ bên ngoài đi vào, thấy ta như vậy, không nhiều lời liền cầm ấm trà trên bàn rót vào miệng ta.
Lúc ấy đang là mùa hè, trong phòng chuẩn bị sẵn trà mát, ta giãy giụa bị Đoạn Niết rót cho một bụng đầy nước, lại bởi vì lúc trước uống hết một bát gì đó ghê tởm, khóc khóc liền ói ra.
Thẳng đến khi nôn hết nhứng thứ có trong dạ dày, ta vẫn còn nhỏ giọng nức nở, cả người bởi vì sợ mà lạnh run.
Biết rõ làm chuyện xấu bị tóm được, tránh không khỏi bị người quở trách một trận, nhưng vẫn không thể ngăn ta tiếp tục khiêu chiến sự kiên nhẫn của Đoạn Niết. Có lẽ khi đó ta mờ hồ ý thức được, dùng một trận này đổi lấy sự chú ý của hắn đối với ta, cuộc mua bán này tương đối có lời.
Đoạn Niết kéo ta dậy, ngồi xổm xuống dùng ống tay áo lau đi chất lỏng dính đầy mặt ta, lông mày nhíu lại: “Về sau không được phép chạm vào thuốc của ta, nghe thấy chưa?”
“…Ừm.”
“Nói nghe thấy được!”
“Ô ô nghe thấy…” Ta nghẹn ngào, biện luận cho mình, “Ta chỉ là muốn biết… hoàng huynh lén lút ăn… ăn thứ gì tốt…”
“Không phải đồ tốt!” Hắn chỉ vào bát thuốc trống rỗng, nghiêm nghị nói: “Những thứ này đều là độc, kịch độc, uống một lần nữa lục phủ ngũ tạng của đệ đều hóa thành máu mủ, đến lúc đó kêu ta, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu được đệ, lần sau không được phép đụng!”
Hắn thật ra là đang gạt ta, nhưng đứa nhỏ dù sao vẫn tin là thật, đặc biệt là lúc đối phương dùng vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo ngươi.
Ta sợ đến mức lập tức ngây người, nấc một cái cẩn thận hỏi hắn: “Vậy hoàng huynh… huynh… có phải huynh cũng trúng độc?”
Hắn xoa xoa đỉnh đầu ta, từ hộp điểm tâm trên bàn lấy ra một miếng mai hoa cao (*梅花糕) đưa cho ta, sau đó dắt tay ta đứng dậy đi ra ngoài.
“Hoàng huynh không giống đệ, những thứ này đối với đệ là độc, đối với ta nhưng là thuốc hay đắng miệng. (*苦口良药 thổ khẩu lương dược, thuốc đắng nhưng có lợi.)
Khi đó ta cảm thấy lúc hắn nói những lời này giọng điệu kỳ lạ, khiến người ta nghe xong hốc mũi cay cay, sau khi lớn lên mới hậu tri hậu giác hiểu rõ những chua xót trong đó, tự giễu cùng cực kỳ hâm mộ.
Chua xót, tự giễu là đối với bản thân hắn, cực kỳ hâm mộ là đối với ta. Hắn hướng tới cuộc sống của ta, hâm mộ ta khỏe mạnh, đây là thứ mà cả đời này hắn cầu không được.
Lúc ra tới cửa, ta phát hiện hai bên quỳ đầy cung nhân đang nơm nớp lo sợ, có mấy thái giám chính là chịu trách nhiệm hầu hạ ta, ta làm chuyện xấu, dĩ nhiên là để bọn họ ở ngoài canh chừng cho ta rồi.
“Hoàng huynh?” Cái miệng nhỏ nhắn của ta cắn mai hoa cao, nghi hoặc ngẩng đầu.
Hắn đưa mắt nhìn ta, không có biểu tình gì: “Bọn họ không chú ý đến hoàng tử cho tốt, phải bị trừng phạt.”
Có mấy cung nữ nhát gan nghe vậy liền khóc ồ lên, miệng không ngừng hô điện hạ tha mạng. Lúc ấy ta không rõ lắm, chỉ biết ngây thơ gật đầu, sau đó theo sát Đoạn Niết dần cách xa đám người kia. Về sau, mấy thái giám hầu hạ ta liền không xuất hiện nữa, ta cũng không truy vấn hỏi thăm tin tức của bọn họ.
Uống thuốc xong, ta trả lại chén thuốc cho Lưu Phúc, ông ta đón lấy, lại đưa qua hai miếng mứt quả để ta giảm vị đắng chát trong miệng.
Ta bóp bóp thịt quả trong suốt, đột nhiên nói: “Trước kia quả nhân tại Phượng Ngô cung nếm qua một loại bánh ngọt, giống như hoa mai, ăn vào có hương hoa, tư vị trong veo, xốp mềm ngon miệng. Ngươi đi hỏi một chút là ai làm, quả nhân muốn nếm lại mai hoa cao kia.”
Lưu Phúc khom người nói: “Vâng.”
Điểm tâm kia ta chưa từng nếm thử trong cung người khác, chỉ ở chỗ Đoạn Niết ăn qua mấy lần, nghĩ đến không phải thủ nghệ (*tay nghề) của ngự trù, hẳn là trù phòng (*phòng bếp) ở Phượng Ngô cung làm.
Lau miệng, rửa sạch tay, Lưu Phúc vừa chuẩn bị muốn lui ra, ta gọi ông ta lại, hỏi: “Đứa bé kia còn sống không?”
Lưu công công nghe hiểu, nét mặt già nua không chút biến đổi, thấp giọng nói: “Đã lớn bằng đứa trẻ mới sinh bình thường.”
Xem ra là ý trời, ta thở ra một hơi thật dài, nói: “Thay quả nhân suy nghĩ, Triệu thị lúc sinh rong huyết không dứt, niệm có công thai nghén hoàng trưởng tử, truy phong Triệu Tần. Hoàng trưởng tử ban tên “Tân” đưa tới Phượng Ngô cung cho Phượng vương nuôi dưỡng.”
Tân*, đại tội.
Đối với hoàng tử không giao Tần phi nuôi dưỡng, mà giao cho một chư hầu nuôi dưỡng, Lưu Phúc không dám xen vào, lĩnh mệnh lui ra.
“Tuân mệnh.”