Ta có mấy người huynh đệ, ngoại trừ Đoạn Niết đều không có ai thân thiết với ta. Bọn họ ghét bỏ ta là đứa con của vũ cơ, ta chê bọn họ tự cho mình là siêu phàm.
Nhị hoàng tử chết sớm, ta không có ấn tượng. Còn lại mấy người, bắt đầu từ cái năm A Cốt Na gả tới, chết thì chết, giáng chức thì giáng chức, trong sáu năm chỉ còn mỗi Đoạn Kỳ, Đoạn Niết cùng ta. Có lẽ cảm thấy nhi tử không đủ dùng, phụ hoàng già nhưng cường, trong một năm ngày đêm làm lụng vất vả, lại khiến cho hậu cung có thêm hai tiểu Hoàng tử. Ta đối với bọn họ không có cái gì huynh đệ tình thâm, sau khi đăng cơ liền phong chư hầu cho bọn họ, ngay sau đó đưa tất cả mẹ con bọn họ đến nơi đất phong.
Trong mấy huynh đệ, ta tuy rằng không chút nào coi trọng, nhưng ghét nhất phải kể tới Đoạn Kỳ.
Đoạn Kỳ so với ta lớn hơn hai mươi tuổi, là con thứ ba của phụ vương, ngoại tổ hiển hách, tự xưng là tôn quý, được phong Lịch Vương.
Mà khác với huyết mạch tôn quý của y, y làm người lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, thường xuyên đối với ta châm chọc khiêu khích. Lúc y gọi ta là “Cửu hoàng đệ”, ánh mắt luôn tràn ngập chán ghét, dường như nói ra ba chữ kia cũng ngại bẩn miệng. Ta biết trong lòng y kỳ thật đang gọi ta là “tiện chủng”, nhưng không sao, bởi vì trong lòng ta cũng gọi y là “Đồ chơi dơ bẩn”.
Sau khi Đoạn Niết rút lui khỏi tranh đoạt, mặt ngoài chỉ còn ta cùng Đoạn Kỳ tranh ngôi vị Hoàng đế, Đoạn Kỳ là bao cỏ, ngoại tổ phụ (*ông ngoại) của y – Tống Phủ lại không phải, liếc một cái liền nhìn ra cái gì là hư cái gì là thực.
Có lẽ Tống Phủ chỉ điểm cho Đoạn Kỳ một chút, từ đó về sau y thấy ta liền thường xuyên châm ngòi vào mối quan hệ của ta và Đoạn Niết.
Một hồi nói ta là con chó không biết cắn người cũng không biết sủa, một hồi lại nói ta không bằng Trí Thâm mua vui cho Đoạn Niết, thời gian lâu dài chỉ sợ sẽ bị Đoạn Niết chán ghét mà vứt bỏ.
“Đoạn Quỹ, ngươi liền cam tâm làm quân cờ cho lão Lục? Hắn lợi dụng ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngươi vẫn đối với hắn mang ơn?” Vẻ mặt Đoạn Kỳ tràn đầy xem thường, “Thật sự là tiện chủng của tiện nhân!”
Hoàng huynh nói đây là y cố ý khiêu khích ta, bảo ta không cần mắc lừa, cho nên dù hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ta cũng chưa từng phát sinh xung đột chính diện với Đoạn Kỳ.
Tích vũ trầm chu*, ban đầu ta dĩ nhiên không để ý đến y, chỉ coi miệng y tiện. Nhưng qua hồi lâu, ta bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, đặc biệt là Đoạn Niết ngày thường đối đãi ta cũng không quá thân mật, có chuyện quan trọng cũng không thương lượng cùng ta, mà lựa chọn Trí Thâm hoặc là môn khách phụ tá khác, càng khiến ta lo sợ bất an.
(*Chất lông nhiều quá có thể làm chìm thuyền, dạng như tích tiểu thành đại.)
Đến năm ta mười lăm tuổi, thế cục triều đình càng phát ra khẩn trương, gần như đã đạt đến tình trạng hết sức căng thẳng, Đoạn Niết vẫn là cái gì cũng không nói cho ta biết.
Ta thấy ánh mắt Trí Thâm càng lúc càng bất thiện, quả thật xem gã là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt. Nghĩ muốn biểu hiện dục vọng một phen, cũng vì Đoạn Niết năm này tháng nọ càng lúc càng muốn xem nhẹ ta.
Nếu như ta đánh bại Trí Thâm, nếu như ta có thể chứng minh ta so với con lừa trọc kia càng mạnh hơn, hoàng huynh có phải sẽ nhìn ta với con mắt khác hay không?
Vì vậy, ta thừa dịp Đoạn Niết không có ở đây, khiêu chiến Trí Thâm.
Hiện tại nhớ lại, đây là loại chuyện buồn cười đến cỡ nào, không chỉ buồn cười, còn khiến cho Đoạn Niết mất hết thể diện. Một là môn khách đắc lực của hắn, một là Hoàng tử hắn ủng hộ, lại dưới mí mắt hắn lao vào đánh nhau. Người khác thấy thế nào ta không biết, Đoạn Kỳ cùng Tống Phủ kia đoán chừng mấy ngày nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Kỳ thật cũng không tính là đánh nhau, ta cầm song kiếm từng bước ép sát, Trí Thâm dùng tay không, nhìn càng giống như là so chiêu với ta. Nhưng gã càng thành thạo như vậy, càng khiến ta lộ ra vẻ vô dụng, dưới sự khó chịu, chiêu thức càng trở nên tàn nhẫn.
Ta hận không thể chém gã thành trăm mảnh vạn mảnh, lại khiến gã không thể ở trước mặt ta diễu võ dương oai.
“Đừng… đừng đánh nữa!” A Cốt Na thân là nữ chủ nhân, ở một bên tích cực khuyên can, thế nhưng ta cùng Trí Thâm không để nàng vào mắt, nàng đành phải vội vàng sốt ruột phái người đi tìm Đoạn Niết.
Trí Thâm bị ta chém cho thành cả người đầy vết máu, nhìn thì dọa người, kỳ thật chỉ là thương ngoài da.
Ta giơ hai lưỡi kiếm hướng về phía gã, dùng toàn lực, bị gã dễ dàng tránh thoát, tiếp theo nâng tay đánh tới, trên tay đột nhiên đau xót, một kiếm rơi xuống đất. Mà thanh kiếm còn lại kia, cũng bị gã dùng hai ngón tay kẹp ở mũi kiếm, cho dù ta rút rút đâm đâm thế nào cũng không chút di chuyển.
Ta oán hận: “Buông ra!”
Luận võ công, ta biết mình dù thế nào cũng không thắng nổi Trí Thâm, nhưng ta biết gã không dám đả thương ta. Dù sao ta là Hoàng tử, đả thương ta Đoạn Niết có thể sẽ trách tội gã hay không thì không biết, thiên tử chắc chắn sẽ nổi giận.
Trí Thâm cười một cái: “Vâng.” Quả thật là thả, chẳng qua là hai ngón tay vặn một cái, mạnh mẽ bẽ gãy kiếm của ta.
Kiếm gãy là chuyện nhục nhã, ta vừa sợ vừa giận, người nhưng bởi vì gã đột nhiên thu lại lực mà toàn bộ nghiêng về phía trước, trong nháy mắt đó, kiếm gãy liền phập một tiếng đâm vào da thịt Trí Thâm, mà một tay gã chống trước ngực ta, tại bên tai nói một câu chỉ mình ta có thể nghe được.
Gã nói: “Tiểu tử, ta vì hắn vào sinh ra tử, ngươi lại vì hắn làm cái gì?”
Ta vì hắn làm cái gì? Ngươi là cái thá gì, cũng dám tùy tiện đánh giá?!
Ta nhìn gã chằm chằm, vừa định quát lớn, đã bị gã cho một chưởng nhẹ nhàng ngã ra ngoài, cùng lúc đó: “Đoạn Quỹ!” Hai chữ này bỗng nhiên tới, giống như Đinh Hải Thần Châm đóng ta ngay tại chỗ.
Ta thu lại nửa chân vừa bước ra ngoài, không biết sao lại nắm kiếm gãy, nghênh đón đường nhìn giận dữ trên khuôn mặt lạnh băng của Đoạn Niết.
Vạt áo hắn phất qua mặt đất, chậm rãi đến gần, mỗi một bước lại giống như giẫm lên trái tim ta.
“Lui xuống chữa thương.” Hắn nói với Trí Thâm.
Tăng y (*đồ tăng) trên người của con lừa trọc bị rách hơn phân nửa, nhìn máu me đầm đìa, rất dọa người.
“Cửu hoàng tử tuổi nhỏ, Điện hạ không nên trách nặng.” Gã chắp hai tay niệm một tiếng phật, quay người rời đi.
Giả tạo! Ta thầm mắng.
A Cốt Na vẻ măt sợ hãi đứng ngoài cửa điện thò đầu vào nhìn, thấy Trí Thâm đi ra, vội vàng nhường đường.
“Ngươi cũng lui xuống.” Đoạn Niết nói với A Cốt Na.
A Cốt Na cắn cắn môi, lo lắng nhìn ta, cuối cùng cúi đầu rời đi.
Mọi người đi hết rồi, ta ném đoản kiếm xuống đất, nghênh mặt, có chút không thèm đếm xỉa tới.
Hắn muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng muốn ta nhận sai? Không có khả năng.
“Vì cái gì mâu thuẫn với gã?” Hắn đối với kiêu ngạo của ta không đáng đưa ra bình luận, đi đến một ghế đá dài ngồi xuống, hỏi.
Ta thành thật khai báo: “Ta nhìn gã không thuận mắt, gã ỷ có huynh làm chỗ dựa, căn bản không để ta vào mắt. Ta là Hoàng tử, há có thể để cho loại người như gã xem nhẹ! Ta chỉ muốn… chỉ muốn dạy dỗ gã.”
“Đệ không muốn người ta xem nhẹ?” Hắn cười như không cười, “Chuyện đệ làm hôm nay, đủ để khiến cho Đoạn Kỳ cười đến rụng răng.”
Ta cảm thấy ủy khuất, lại rất không phục, liền cãi hắn: “Vậy cứ để y cười, nhìn xem y còn có thể cười đến khi nào! Chờ huynh làm Hoàng đế, y sớm muộn gì cũng phải chết.”
Hắn híp mắt lại: “Ta làm Hoàng đế?”
Ta cũng không phải người ngu, hắn giúp ta đoạt đến ngôi vị Chí tôn (*hoàng đế), để cho ta làm Hoàng đế, là vì Hạ Vương chán ghét hắn, hắn không có biện pháp. Nhưng chờ cho tất cả đều kết thúc, hắn dựa vào gì mà cam tâm tình nguyện để cho ta tiếp tục ngồi ở cái ghế kia?
Ta thiên phú dị bẩm? Thánh nhân thoát thai? Cửu thế minh quân?
Người người đều nói ta là quân cờ của Đoạn Niết, ở sau lưng ta, cái gọi là các phái chư hầu cùng phe “Cửu hoàng tử”, nói trắng ra cũng chỉ là thân tín của Đoạn Niết.
Trong mắt bọn họ, ta chỉ là đồ vật, một đạo cụ mang tên “Hoàng tử”. Mà trong mắt Đoạn Niết, ta cùng lắm là quân cờ có cùng huyết mạch tương liên có lợi mà thôi.
Ta oán hắn cái gì cũng không nói cho ta, nhưng hắn vì cái gì phải để tâm với một quân cờ a?
Nhưng những cái này bới móc ra liền không còn ý nghĩa nữa rồi, sẽ chỉ khiến cho thân tình vốn đã không nhiều lại còn thừa chẳng được bao nhiêu.
Ta mấp máy môi, không nói lời nào nữa, chỉ xem như vừa rồi mình nói sai.
Hắn không tiếp tục truy vấn, cũng chỉ xem như mình nghe nhầm rồi.
“Nhặt vỏ kiếm lên cho ta.”
Ta nghe vậy nhặt lên vỏ huyền thiết kiếm đen dài dưới đất, rề rà đưa qua cho Đoạn Niết.
Hắn nhận lấy, cân nhắc, nói: “Đưa tay ra.”
Ta biết đây là muốn phạt ta, xắn tay áo lên, giơ thẳng hai tay, bàn tay hướng lên trên, duỗi đến trước mặt hắn.
Vỏ kiếm giơ lên cao, mạnh mẽ rơi xuống, cũng không biết đã đánh bao nhiêu lần.
Ta nhịn đau, kiên cường không la một tiếng, đến cuối cùng mồ hôi ướt lưng, cảm thấy cả hai tay gần như bị phế đi, Đoạn Niết mới dừng lại.
Vết đỏ trải rộng hai tay, có nơi thậm chí còn rịn ra tơ máu. Ta thấy hắn ngừng đánh, vội vàng buông tay xuống, dùng ống tay áo che đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Hắn ném vỏ kiếm xuống mặt đất, giống như chẳng muốn nhiều lời với ta: “Cút đi.”
Ta ảo não cút về cung, tay đau không cầm nổi bất kỳ thứ gì, mấy ngày ăn cơm đều là cung nhân đút cho, tức đến độ phát hỏa một trận, cảm thấy mình bị lỗ, dường như bị Trí Thâm chiếm mất món lời cực lớn.
Trong lúc đó A Cốt Na có cho người đến đưa cho ta thuốc trị thương, nói là linh dược của Tuần Dự, bôi hai ngày thì tốt. Ta tin nàng, bọc trong hai ngày, ngày thứ ba quả nhiên liền tốt.
Sau đó ta nghĩ đi một chuyến đến cảm ơn nàng, có lẽ nàng nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người: “… Linh dược?”
Ta giải thích, nàng mới nhớ tới, bừng tỉnh đại ngộ: “A, là cái đó à!”
Nàng muốn nói lại thôi, giống như có điều muốn nói.
Ta thấy sắc mặt nàng cổ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng do dự một lúc, cười nói: “Có ích là tốt rồi, mấy ngày qua ta rất lo cho ngươi.”
Khi đó rất nhiều chuyện chỉ thấy ở mặt ngoài, không nghĩ sâu như vậy, hiện tại nhìn lại, chỉ có A Cốt Na quan tâm ta, đưa thuốc cho ta, nhưng không phải cũng bởi vì nàng thích ta sao? Những người khác ở nơi nào sẽ quản sống chết của ta.
Thế gian này, thật lòng đối đãi với ta nhất vậy mà lại là nữ nhân của Tuần Dự, còn là thê tử của Đoạn Niết.
Ha ha, đoán chừng Đoàn thị cũng là số tẫn rồi, tổ tông cũng không còn.
Nhị hoàng tử chết sớm, ta không có ấn tượng. Còn lại mấy người, bắt đầu từ cái năm A Cốt Na gả tới, chết thì chết, giáng chức thì giáng chức, trong sáu năm chỉ còn mỗi Đoạn Kỳ, Đoạn Niết cùng ta. Có lẽ cảm thấy nhi tử không đủ dùng, phụ hoàng già nhưng cường, trong một năm ngày đêm làm lụng vất vả, lại khiến cho hậu cung có thêm hai tiểu Hoàng tử. Ta đối với bọn họ không có cái gì huynh đệ tình thâm, sau khi đăng cơ liền phong chư hầu cho bọn họ, ngay sau đó đưa tất cả mẹ con bọn họ đến nơi đất phong.
Trong mấy huynh đệ, ta tuy rằng không chút nào coi trọng, nhưng ghét nhất phải kể tới Đoạn Kỳ.
Đoạn Kỳ so với ta lớn hơn hai mươi tuổi, là con thứ ba của phụ vương, ngoại tổ hiển hách, tự xưng là tôn quý, được phong Lịch Vương.
Mà khác với huyết mạch tôn quý của y, y làm người lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, thường xuyên đối với ta châm chọc khiêu khích. Lúc y gọi ta là “Cửu hoàng đệ”, ánh mắt luôn tràn ngập chán ghét, dường như nói ra ba chữ kia cũng ngại bẩn miệng. Ta biết trong lòng y kỳ thật đang gọi ta là “tiện chủng”, nhưng không sao, bởi vì trong lòng ta cũng gọi y là “Đồ chơi dơ bẩn”.
Sau khi Đoạn Niết rút lui khỏi tranh đoạt, mặt ngoài chỉ còn ta cùng Đoạn Kỳ tranh ngôi vị Hoàng đế, Đoạn Kỳ là bao cỏ, ngoại tổ phụ (*ông ngoại) của y – Tống Phủ lại không phải, liếc một cái liền nhìn ra cái gì là hư cái gì là thực.
Có lẽ Tống Phủ chỉ điểm cho Đoạn Kỳ một chút, từ đó về sau y thấy ta liền thường xuyên châm ngòi vào mối quan hệ của ta và Đoạn Niết.
Một hồi nói ta là con chó không biết cắn người cũng không biết sủa, một hồi lại nói ta không bằng Trí Thâm mua vui cho Đoạn Niết, thời gian lâu dài chỉ sợ sẽ bị Đoạn Niết chán ghét mà vứt bỏ.
“Đoạn Quỹ, ngươi liền cam tâm làm quân cờ cho lão Lục? Hắn lợi dụng ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngươi vẫn đối với hắn mang ơn?” Vẻ mặt Đoạn Kỳ tràn đầy xem thường, “Thật sự là tiện chủng của tiện nhân!”
Hoàng huynh nói đây là y cố ý khiêu khích ta, bảo ta không cần mắc lừa, cho nên dù hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ta cũng chưa từng phát sinh xung đột chính diện với Đoạn Kỳ.
Tích vũ trầm chu*, ban đầu ta dĩ nhiên không để ý đến y, chỉ coi miệng y tiện. Nhưng qua hồi lâu, ta bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, đặc biệt là Đoạn Niết ngày thường đối đãi ta cũng không quá thân mật, có chuyện quan trọng cũng không thương lượng cùng ta, mà lựa chọn Trí Thâm hoặc là môn khách phụ tá khác, càng khiến ta lo sợ bất an.
(*Chất lông nhiều quá có thể làm chìm thuyền, dạng như tích tiểu thành đại.)
Đến năm ta mười lăm tuổi, thế cục triều đình càng phát ra khẩn trương, gần như đã đạt đến tình trạng hết sức căng thẳng, Đoạn Niết vẫn là cái gì cũng không nói cho ta biết.
Ta thấy ánh mắt Trí Thâm càng lúc càng bất thiện, quả thật xem gã là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt. Nghĩ muốn biểu hiện dục vọng một phen, cũng vì Đoạn Niết năm này tháng nọ càng lúc càng muốn xem nhẹ ta.
Nếu như ta đánh bại Trí Thâm, nếu như ta có thể chứng minh ta so với con lừa trọc kia càng mạnh hơn, hoàng huynh có phải sẽ nhìn ta với con mắt khác hay không?
Vì vậy, ta thừa dịp Đoạn Niết không có ở đây, khiêu chiến Trí Thâm.
Hiện tại nhớ lại, đây là loại chuyện buồn cười đến cỡ nào, không chỉ buồn cười, còn khiến cho Đoạn Niết mất hết thể diện. Một là môn khách đắc lực của hắn, một là Hoàng tử hắn ủng hộ, lại dưới mí mắt hắn lao vào đánh nhau. Người khác thấy thế nào ta không biết, Đoạn Kỳ cùng Tống Phủ kia đoán chừng mấy ngày nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Kỳ thật cũng không tính là đánh nhau, ta cầm song kiếm từng bước ép sát, Trí Thâm dùng tay không, nhìn càng giống như là so chiêu với ta. Nhưng gã càng thành thạo như vậy, càng khiến ta lộ ra vẻ vô dụng, dưới sự khó chịu, chiêu thức càng trở nên tàn nhẫn.
Ta hận không thể chém gã thành trăm mảnh vạn mảnh, lại khiến gã không thể ở trước mặt ta diễu võ dương oai.
“Đừng… đừng đánh nữa!” A Cốt Na thân là nữ chủ nhân, ở một bên tích cực khuyên can, thế nhưng ta cùng Trí Thâm không để nàng vào mắt, nàng đành phải vội vàng sốt ruột phái người đi tìm Đoạn Niết.
Trí Thâm bị ta chém cho thành cả người đầy vết máu, nhìn thì dọa người, kỳ thật chỉ là thương ngoài da.
Ta giơ hai lưỡi kiếm hướng về phía gã, dùng toàn lực, bị gã dễ dàng tránh thoát, tiếp theo nâng tay đánh tới, trên tay đột nhiên đau xót, một kiếm rơi xuống đất. Mà thanh kiếm còn lại kia, cũng bị gã dùng hai ngón tay kẹp ở mũi kiếm, cho dù ta rút rút đâm đâm thế nào cũng không chút di chuyển.
Ta oán hận: “Buông ra!”
Luận võ công, ta biết mình dù thế nào cũng không thắng nổi Trí Thâm, nhưng ta biết gã không dám đả thương ta. Dù sao ta là Hoàng tử, đả thương ta Đoạn Niết có thể sẽ trách tội gã hay không thì không biết, thiên tử chắc chắn sẽ nổi giận.
Trí Thâm cười một cái: “Vâng.” Quả thật là thả, chẳng qua là hai ngón tay vặn một cái, mạnh mẽ bẽ gãy kiếm của ta.
Kiếm gãy là chuyện nhục nhã, ta vừa sợ vừa giận, người nhưng bởi vì gã đột nhiên thu lại lực mà toàn bộ nghiêng về phía trước, trong nháy mắt đó, kiếm gãy liền phập một tiếng đâm vào da thịt Trí Thâm, mà một tay gã chống trước ngực ta, tại bên tai nói một câu chỉ mình ta có thể nghe được.
Gã nói: “Tiểu tử, ta vì hắn vào sinh ra tử, ngươi lại vì hắn làm cái gì?”
Ta vì hắn làm cái gì? Ngươi là cái thá gì, cũng dám tùy tiện đánh giá?!
Ta nhìn gã chằm chằm, vừa định quát lớn, đã bị gã cho một chưởng nhẹ nhàng ngã ra ngoài, cùng lúc đó: “Đoạn Quỹ!” Hai chữ này bỗng nhiên tới, giống như Đinh Hải Thần Châm đóng ta ngay tại chỗ.
Ta thu lại nửa chân vừa bước ra ngoài, không biết sao lại nắm kiếm gãy, nghênh đón đường nhìn giận dữ trên khuôn mặt lạnh băng của Đoạn Niết.
Vạt áo hắn phất qua mặt đất, chậm rãi đến gần, mỗi một bước lại giống như giẫm lên trái tim ta.
“Lui xuống chữa thương.” Hắn nói với Trí Thâm.
Tăng y (*đồ tăng) trên người của con lừa trọc bị rách hơn phân nửa, nhìn máu me đầm đìa, rất dọa người.
“Cửu hoàng tử tuổi nhỏ, Điện hạ không nên trách nặng.” Gã chắp hai tay niệm một tiếng phật, quay người rời đi.
Giả tạo! Ta thầm mắng.
A Cốt Na vẻ măt sợ hãi đứng ngoài cửa điện thò đầu vào nhìn, thấy Trí Thâm đi ra, vội vàng nhường đường.
“Ngươi cũng lui xuống.” Đoạn Niết nói với A Cốt Na.
A Cốt Na cắn cắn môi, lo lắng nhìn ta, cuối cùng cúi đầu rời đi.
Mọi người đi hết rồi, ta ném đoản kiếm xuống đất, nghênh mặt, có chút không thèm đếm xỉa tới.
Hắn muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng muốn ta nhận sai? Không có khả năng.
“Vì cái gì mâu thuẫn với gã?” Hắn đối với kiêu ngạo của ta không đáng đưa ra bình luận, đi đến một ghế đá dài ngồi xuống, hỏi.
Ta thành thật khai báo: “Ta nhìn gã không thuận mắt, gã ỷ có huynh làm chỗ dựa, căn bản không để ta vào mắt. Ta là Hoàng tử, há có thể để cho loại người như gã xem nhẹ! Ta chỉ muốn… chỉ muốn dạy dỗ gã.”
“Đệ không muốn người ta xem nhẹ?” Hắn cười như không cười, “Chuyện đệ làm hôm nay, đủ để khiến cho Đoạn Kỳ cười đến rụng răng.”
Ta cảm thấy ủy khuất, lại rất không phục, liền cãi hắn: “Vậy cứ để y cười, nhìn xem y còn có thể cười đến khi nào! Chờ huynh làm Hoàng đế, y sớm muộn gì cũng phải chết.”
Hắn híp mắt lại: “Ta làm Hoàng đế?”
Ta cũng không phải người ngu, hắn giúp ta đoạt đến ngôi vị Chí tôn (*hoàng đế), để cho ta làm Hoàng đế, là vì Hạ Vương chán ghét hắn, hắn không có biện pháp. Nhưng chờ cho tất cả đều kết thúc, hắn dựa vào gì mà cam tâm tình nguyện để cho ta tiếp tục ngồi ở cái ghế kia?
Ta thiên phú dị bẩm? Thánh nhân thoát thai? Cửu thế minh quân?
Người người đều nói ta là quân cờ của Đoạn Niết, ở sau lưng ta, cái gọi là các phái chư hầu cùng phe “Cửu hoàng tử”, nói trắng ra cũng chỉ là thân tín của Đoạn Niết.
Trong mắt bọn họ, ta chỉ là đồ vật, một đạo cụ mang tên “Hoàng tử”. Mà trong mắt Đoạn Niết, ta cùng lắm là quân cờ có cùng huyết mạch tương liên có lợi mà thôi.
Ta oán hắn cái gì cũng không nói cho ta, nhưng hắn vì cái gì phải để tâm với một quân cờ a?
Nhưng những cái này bới móc ra liền không còn ý nghĩa nữa rồi, sẽ chỉ khiến cho thân tình vốn đã không nhiều lại còn thừa chẳng được bao nhiêu.
Ta mấp máy môi, không nói lời nào nữa, chỉ xem như vừa rồi mình nói sai.
Hắn không tiếp tục truy vấn, cũng chỉ xem như mình nghe nhầm rồi.
“Nhặt vỏ kiếm lên cho ta.”
Ta nghe vậy nhặt lên vỏ huyền thiết kiếm đen dài dưới đất, rề rà đưa qua cho Đoạn Niết.
Hắn nhận lấy, cân nhắc, nói: “Đưa tay ra.”
Ta biết đây là muốn phạt ta, xắn tay áo lên, giơ thẳng hai tay, bàn tay hướng lên trên, duỗi đến trước mặt hắn.
Vỏ kiếm giơ lên cao, mạnh mẽ rơi xuống, cũng không biết đã đánh bao nhiêu lần.
Ta nhịn đau, kiên cường không la một tiếng, đến cuối cùng mồ hôi ướt lưng, cảm thấy cả hai tay gần như bị phế đi, Đoạn Niết mới dừng lại.
Vết đỏ trải rộng hai tay, có nơi thậm chí còn rịn ra tơ máu. Ta thấy hắn ngừng đánh, vội vàng buông tay xuống, dùng ống tay áo che đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
Hắn ném vỏ kiếm xuống mặt đất, giống như chẳng muốn nhiều lời với ta: “Cút đi.”
Ta ảo não cút về cung, tay đau không cầm nổi bất kỳ thứ gì, mấy ngày ăn cơm đều là cung nhân đút cho, tức đến độ phát hỏa một trận, cảm thấy mình bị lỗ, dường như bị Trí Thâm chiếm mất món lời cực lớn.
Trong lúc đó A Cốt Na có cho người đến đưa cho ta thuốc trị thương, nói là linh dược của Tuần Dự, bôi hai ngày thì tốt. Ta tin nàng, bọc trong hai ngày, ngày thứ ba quả nhiên liền tốt.
Sau đó ta nghĩ đi một chuyến đến cảm ơn nàng, có lẽ nàng nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người: “… Linh dược?”
Ta giải thích, nàng mới nhớ tới, bừng tỉnh đại ngộ: “A, là cái đó à!”
Nàng muốn nói lại thôi, giống như có điều muốn nói.
Ta thấy sắc mặt nàng cổ quái, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng do dự một lúc, cười nói: “Có ích là tốt rồi, mấy ngày qua ta rất lo cho ngươi.”
Khi đó rất nhiều chuyện chỉ thấy ở mặt ngoài, không nghĩ sâu như vậy, hiện tại nhìn lại, chỉ có A Cốt Na quan tâm ta, đưa thuốc cho ta, nhưng không phải cũng bởi vì nàng thích ta sao? Những người khác ở nơi nào sẽ quản sống chết của ta.
Thế gian này, thật lòng đối đãi với ta nhất vậy mà lại là nữ nhân của Tuần Dự, còn là thê tử của Đoạn Niết.
Ha ha, đoán chừng Đoàn thị cũng là số tẫn rồi, tổ tông cũng không còn.