Ta dường như còn trong mộng chưa tỉnh, giấc mộng này hoang đường như vậy tươi đẹp như vậy, nhưng trên thân thể truyền đến đau đớn lại nói cho ta biết đây không phải là cảnh trong mơ.
Đoạn Niết đột nhiên phát hiện ta tỉnh, chỉ hơi sững sờ, ngón tay tự nhiên buông ra, lọn tóc trắng kia cũng lay động rơi xuống. Trên mặt hắn cũng không vì ta bắt quả tang mà kinh hoàng thất thố, lại càng không chút quẫn bách cùng lúng túng.
Người này cho tới bây giờ đều là như thế, cho dù thời điểm chán nản nhất cũng muốn duy trì tư thái ung dung của Hoàng thất, mọi chuyện trong mắt hắn đều không đáng để hô to gọi nhỏ, số lần thất thố ta dùng ngón tay cũng có thể đếm hết.
Lần đầu tiên là Trí Thâm gạt hắn động đến người của Tề Phương Sóc, lần thứ hai là thời điểm biết rõ bị ta hạ triền miên, lần thứ ba, chính là lần này.
Ta với hắn cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhất thời ai cũng không nói gì.
Cuối cùng, hẳn là cảm thấy bầu không khí thật sự cổ quái, Đoạn Niết nhàn nhạt mở miệng: “Cảm thấy thế nào? Thái y đã lấy ra dư độc cho ngươi, tay còn phải dưỡng một thời gian, nhưng đã không còn gì đáng ngại.”
Ta giật giật cánh tay, nơi đó bó chặt như cái bánh chưng, khẽ động liền truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế.
“A!” Ta nhếch miệng kêu đau, nói với Đoạn Niết: “Đau quá a…”
Hắn cau mày đưa tay đè tay ta xuống, trách mắng: “Lộn xộn cái gì!”
Tay phải của hắn vẫn quấn chuỗi phật châu kia, ta nâng cánh tay không bị thương lên, vững vàng đặt trên đó, nói: “Như vậy là được rồi, huynh sờ sờ ta, ta liền hết đau.”
Nếu là mấy ngày trước, hắn dù thế nào cũng sẽ không chịu, nhưng hôm nay có lẽ thấy ta bị thương nặng như vậy, lại ngầm đồng ý.
Ta nắm tay hắn chuyển đến ngực, vừa nói vừa cười: “Quả nhiên hết đau, hoàng huynh thật sự là thần dược của ta.”
Đây đương nhiên là lừa hắn a, cánh tay ta đau như thiêu như đốt, tiêu hao tinh thần của ta, khiến ta nhịn không được mà nhắm mắt muốn ngủ lần nữa.
“Người hành thích tên gọi Triệu Tiệp Nhi, là Hoàng tử phi mà Nhị hoàng huynh khi còn sống định ra, xuất thân danh môn đại hộ (*nhà giàu), vốn là một đôi giai ngẫu (*đẹp đôi) với Nhị hoàng huynh. Chẳng qua là nàng chưa kịp về nhà chồng, Nhị hoàng huynh liền băng hà rồi, sau lần đó nàng một mực không gả, người cũng điên điên khùng khùng. Ta đã cho người áp giải nàng vào ngục thất, kể cả tộc nhân cùng tôi tớ trong phủ của nàng cũng bị đưa đi thẩm vấn, đến nay còn chưa có manh mối.”
Giọng Đoạn Niết rất dễ nghe, nếu không phải nội dung này khiến người ta đứng ngồi không yên, ta thật muốn cùng giọng nói của hắn chìm vào giấc ngủ.
Ta từ từ nhắm hai mắt, nói: “Nếu bọn họ đã chọn nàng, sẽ không sợ nàng khai ra.”
“Bọn họ?”
“Trong suốt hai năm qua, ta trải qua mấy lần ám sát, tuy rằng phần lớn thích khách đều chết ngay tại chỗ, nhưng cũng từ từ lấy ra được chút manh mối.” Ta ngừng lại, mở mắt nhìn về phía Đoạn Niết, “Còn nhớ Khang lão không?”
“… Dĩ nhiên nhớ rõ.”
Trái tim ta siết chặt, sợ hắn vẫn ghi hận ta giết đi người của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên, cũng chỉ có thể tạm thời đặt tim về chỗ cũ.
“Cùng Khang Lão mưu đồ bí mật đưa Đoạn Anh vào cung, nghe nói là một người trẻ tuổi họ Tống, xưng là cữu phụ (*cậu) của Đoạn Kỳ. Gã tự xưng là hậu nhân cùng huyết mạch với Đoạn Kỳ và Tống Phủ, lôi kéo hai thế lực còn sót lại, tập trung bọn chúng lại một chỗ, những năm này thỉnh thoảng sẽ thả ra vài con thiêu thân, khiến ta phiền chết đi được.”
Năm đó Đoạn Kỳ chỉ vì cái lợi trước mắt, cấu kết cùng Tống Phủ, mưu đồ bức Phụ vương ta lập Thái tử. Nhưng Phụ vương người này, cứng mềm đều không ăn, quản ngươi trước đó có phải là Hoàng tử được ông sủng ái hay không, chỉ cần uy hiếp đến Vương quyền của ông tất cả đều bị vứt đi như giày rách. Rất nhanh, Đoạn Kỳ liền bị Phụ vương chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả Tống Phủ cũng không thoát tội.
Khi đó, Phụ vương ở trước mặt người khác liền bắt đầu thể hiện ông đối với ta sủng ái, một bộ muốn lập ta làm Thái tử, nhưng người sáng suốt liền biết, đây cũng chỉ là một nước cờ của ông.
Tiên đế không phải minh quân trị quốc, nhưng ông vẫn dùng một bộ mưu đồ thủ đoạn chơi đến vô cùng tốt.
Đoạn Kỳ không muốn đợi nữa, lập tức hiện rõ lòng muông dạ thú, cấu kết với mấy vị chư hầu không có lòng thuần phục cùng với đám người Tuần Dự ngoài biên cương, muốn trong ngoài phối hợp đánh chiếm Đại Hạ.
Nhất thời khói lửa nổi lên bốn phía, các lộ chư hầu đến đây cần vương*, Tề Phương Sóc càng là đứng mũi chịu sào dẫn đầu Yến quân chống lại Tuần Dự.
(*Tập hợp lực lượng cứu giúp triều đình.)
Mà ta được Phụ vương cho làm tiên phong, dẫn đầu đội quân Thượng Địa chống lại Vương Sư* cùng Tống Phủ, cuối cùng một mũi tên đem lão tặc Tống Phủ bắn rơi khỏi ngựa, khiến lão bị thương nặng không thể trị. Rất nhanh đám người Đoạn Kỳ cũng nhao nhao binh bại, Tuần Dự lui binh, một hồi đại nạn lúc này mới có thể dẹp loạn.
(*王师 vương sư, quân đội của vua???, chắc là nói đội quân của Tuần Dự.)
Bọn họ hận ta, nếu không phải ta giết Tống Phủ, khiến phản quân nhân tâm rối loạn, sắp thành lại bại, thiên hạ này nói không chừng thế cục liền đổi.
“Giết ngươi, y liền có được quyền lực tối cao, đủ để Đông Sơn tái khởi*.” Đoạn Niết chỉ cần chỉ điểm thêm chút ít, liền thông suốt đạo lý trong đó.
(* 东山再起 – Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.)
Đại lễ tế Thiên lần này không thể nghi ngờ lại là một hồi âm mưu của Tống đảng, trong hai năm này tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có hành động ám sát, nhưng kịch liệt như vậy vẫn là lần đầu tiên. Bọn họ nghiễm nhiên càng ngày càng không chút kiêng kỵ, căn bản không để ta vào mắt!
Ta thật lâu không nghe thấy Đoạn Niết đáp lại, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt sáng rực của hắn nhìn thẳng vào ta, trong mắt dường như mang theo vui mừng.
“Ngươi thật sự trưởng thành rồi.” Hắn cảm khái, dùng tay kia xoa xoa đỉnh đầu ta, giống như với tiểu hài tử vậy, “Nhưng những chuyện này chờ vết thương của ngươi lành rồi hẵn nói, ngươi hiện tại phải lấy dưỡng thương làm chính.”
Hắn hiếm khi nào đối với ta ôn nhu như vậy, khiến ta quyến luyến không thôi.
Ta lần nữa nhắm mắt lại: “Hoàng huyng ở bên cạnh ta, chờ đến khi ta ngủ lại đi… được không?”
Ngón tay nắm trong lòng bàn tay khẽ run rẩy, sau một lúc, chỉ nghe thấy Đoạn Niết nói ra hai chữ trầm thấp.
“Đã biết.”
Lúc trước chỉ thấy hắn nghiêm khắc, cảm thấy hắn đối với ta thờ ơ, thậm chí lãnh khốc vô tình. Nhưng sau khi phát hiện hắn kỳ thật vẫn luôn dùng phương thức của hắn để bảo vệ ta quan tâm ta, hết thảy liền bỗng nhiên bất đồng.
Hắn đối với ta quá tốt, mà ta đối hắn… quá xấu.
Ta buồn ngủ: “Hoàng huynh, huynh đã nói… trong Hoàng cung không muốn để người ta khi dễ, muốn đạt được vị trí cao nhất kia. Hiện tại ta thành công, cũng sẽ không bao giờ để người khác khi dễ huynh rồi… huynh tin ta.”
Sau một lúc, giọng Đoạn Niết lại vang lên, dường như mang theo chút bất đắc dĩ.
Ta đã muốn ngủ rồi, nhưng vẫn cố gắng nhìn về hắn: “Sẽ không, rốt cuộc.. sẽ không?”
Một đứa con của vũ cơ, từ nhỏ bị đưa đến xó xỉnh hẻo lánh của Hoàng cung mà sống, không dựa trời không dựa đất, tất cả dựa vào cái ấm sắc thuốc Lục hoàng tử Đoạn Niết này cẩn thận chăm sóc, mới có thể miễn cưỡng sống sót trong nội cung tàn khốc này.
Rõ ràng khi đó tình cảnh của hắn cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn dưỡng ta thành loại tính tình tùy hứng làm bậy.
Ta hiểu ra những thứ này quá muộn, nhưng cũng may không phải không thể vãn hồi, về sau ta sẽ đối tốt với hắn gấp bội, không khiến hắn thương tâm nữa.
Đoạn Niết đột nhiên phát hiện ta tỉnh, chỉ hơi sững sờ, ngón tay tự nhiên buông ra, lọn tóc trắng kia cũng lay động rơi xuống. Trên mặt hắn cũng không vì ta bắt quả tang mà kinh hoàng thất thố, lại càng không chút quẫn bách cùng lúng túng.
Người này cho tới bây giờ đều là như thế, cho dù thời điểm chán nản nhất cũng muốn duy trì tư thái ung dung của Hoàng thất, mọi chuyện trong mắt hắn đều không đáng để hô to gọi nhỏ, số lần thất thố ta dùng ngón tay cũng có thể đếm hết.
Lần đầu tiên là Trí Thâm gạt hắn động đến người của Tề Phương Sóc, lần thứ hai là thời điểm biết rõ bị ta hạ triền miên, lần thứ ba, chính là lần này.
Ta với hắn cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, nhất thời ai cũng không nói gì.
Cuối cùng, hẳn là cảm thấy bầu không khí thật sự cổ quái, Đoạn Niết nhàn nhạt mở miệng: “Cảm thấy thế nào? Thái y đã lấy ra dư độc cho ngươi, tay còn phải dưỡng một thời gian, nhưng đã không còn gì đáng ngại.”
Ta giật giật cánh tay, nơi đó bó chặt như cái bánh chưng, khẽ động liền truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế.
“A!” Ta nhếch miệng kêu đau, nói với Đoạn Niết: “Đau quá a…”
Hắn cau mày đưa tay đè tay ta xuống, trách mắng: “Lộn xộn cái gì!”
Tay phải của hắn vẫn quấn chuỗi phật châu kia, ta nâng cánh tay không bị thương lên, vững vàng đặt trên đó, nói: “Như vậy là được rồi, huynh sờ sờ ta, ta liền hết đau.”
Nếu là mấy ngày trước, hắn dù thế nào cũng sẽ không chịu, nhưng hôm nay có lẽ thấy ta bị thương nặng như vậy, lại ngầm đồng ý.
Ta nắm tay hắn chuyển đến ngực, vừa nói vừa cười: “Quả nhiên hết đau, hoàng huynh thật sự là thần dược của ta.”
Đây đương nhiên là lừa hắn a, cánh tay ta đau như thiêu như đốt, tiêu hao tinh thần của ta, khiến ta nhịn không được mà nhắm mắt muốn ngủ lần nữa.
“Người hành thích tên gọi Triệu Tiệp Nhi, là Hoàng tử phi mà Nhị hoàng huynh khi còn sống định ra, xuất thân danh môn đại hộ (*nhà giàu), vốn là một đôi giai ngẫu (*đẹp đôi) với Nhị hoàng huynh. Chẳng qua là nàng chưa kịp về nhà chồng, Nhị hoàng huynh liền băng hà rồi, sau lần đó nàng một mực không gả, người cũng điên điên khùng khùng. Ta đã cho người áp giải nàng vào ngục thất, kể cả tộc nhân cùng tôi tớ trong phủ của nàng cũng bị đưa đi thẩm vấn, đến nay còn chưa có manh mối.”
Giọng Đoạn Niết rất dễ nghe, nếu không phải nội dung này khiến người ta đứng ngồi không yên, ta thật muốn cùng giọng nói của hắn chìm vào giấc ngủ.
Ta từ từ nhắm hai mắt, nói: “Nếu bọn họ đã chọn nàng, sẽ không sợ nàng khai ra.”
“Bọn họ?”
“Trong suốt hai năm qua, ta trải qua mấy lần ám sát, tuy rằng phần lớn thích khách đều chết ngay tại chỗ, nhưng cũng từ từ lấy ra được chút manh mối.” Ta ngừng lại, mở mắt nhìn về phía Đoạn Niết, “Còn nhớ Khang lão không?”
“… Dĩ nhiên nhớ rõ.”
Trái tim ta siết chặt, sợ hắn vẫn ghi hận ta giết đi người của hắn, nhưng nhìn vẻ mặt hắn tự nhiên, cũng chỉ có thể tạm thời đặt tim về chỗ cũ.
“Cùng Khang Lão mưu đồ bí mật đưa Đoạn Anh vào cung, nghe nói là một người trẻ tuổi họ Tống, xưng là cữu phụ (*cậu) của Đoạn Kỳ. Gã tự xưng là hậu nhân cùng huyết mạch với Đoạn Kỳ và Tống Phủ, lôi kéo hai thế lực còn sót lại, tập trung bọn chúng lại một chỗ, những năm này thỉnh thoảng sẽ thả ra vài con thiêu thân, khiến ta phiền chết đi được.”
Năm đó Đoạn Kỳ chỉ vì cái lợi trước mắt, cấu kết cùng Tống Phủ, mưu đồ bức Phụ vương ta lập Thái tử. Nhưng Phụ vương người này, cứng mềm đều không ăn, quản ngươi trước đó có phải là Hoàng tử được ông sủng ái hay không, chỉ cần uy hiếp đến Vương quyền của ông tất cả đều bị vứt đi như giày rách. Rất nhanh, Đoạn Kỳ liền bị Phụ vương chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả Tống Phủ cũng không thoát tội.
Khi đó, Phụ vương ở trước mặt người khác liền bắt đầu thể hiện ông đối với ta sủng ái, một bộ muốn lập ta làm Thái tử, nhưng người sáng suốt liền biết, đây cũng chỉ là một nước cờ của ông.
Tiên đế không phải minh quân trị quốc, nhưng ông vẫn dùng một bộ mưu đồ thủ đoạn chơi đến vô cùng tốt.
Đoạn Kỳ không muốn đợi nữa, lập tức hiện rõ lòng muông dạ thú, cấu kết với mấy vị chư hầu không có lòng thuần phục cùng với đám người Tuần Dự ngoài biên cương, muốn trong ngoài phối hợp đánh chiếm Đại Hạ.
Nhất thời khói lửa nổi lên bốn phía, các lộ chư hầu đến đây cần vương*, Tề Phương Sóc càng là đứng mũi chịu sào dẫn đầu Yến quân chống lại Tuần Dự.
(*Tập hợp lực lượng cứu giúp triều đình.)
Mà ta được Phụ vương cho làm tiên phong, dẫn đầu đội quân Thượng Địa chống lại Vương Sư* cùng Tống Phủ, cuối cùng một mũi tên đem lão tặc Tống Phủ bắn rơi khỏi ngựa, khiến lão bị thương nặng không thể trị. Rất nhanh đám người Đoạn Kỳ cũng nhao nhao binh bại, Tuần Dự lui binh, một hồi đại nạn lúc này mới có thể dẹp loạn.
(*王师 vương sư, quân đội của vua???, chắc là nói đội quân của Tuần Dự.)
Bọn họ hận ta, nếu không phải ta giết Tống Phủ, khiến phản quân nhân tâm rối loạn, sắp thành lại bại, thiên hạ này nói không chừng thế cục liền đổi.
“Giết ngươi, y liền có được quyền lực tối cao, đủ để Đông Sơn tái khởi*.” Đoạn Niết chỉ cần chỉ điểm thêm chút ít, liền thông suốt đạo lý trong đó.
(* 东山再起 – Đông Sơn tái khởi: Thành ngữ Trung Quốc. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.)
Đại lễ tế Thiên lần này không thể nghi ngờ lại là một hồi âm mưu của Tống đảng, trong hai năm này tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ có hành động ám sát, nhưng kịch liệt như vậy vẫn là lần đầu tiên. Bọn họ nghiễm nhiên càng ngày càng không chút kiêng kỵ, căn bản không để ta vào mắt!
Ta thật lâu không nghe thấy Đoạn Niết đáp lại, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt sáng rực của hắn nhìn thẳng vào ta, trong mắt dường như mang theo vui mừng.
“Ngươi thật sự trưởng thành rồi.” Hắn cảm khái, dùng tay kia xoa xoa đỉnh đầu ta, giống như với tiểu hài tử vậy, “Nhưng những chuyện này chờ vết thương của ngươi lành rồi hẵn nói, ngươi hiện tại phải lấy dưỡng thương làm chính.”
Hắn hiếm khi nào đối với ta ôn nhu như vậy, khiến ta quyến luyến không thôi.
Ta lần nữa nhắm mắt lại: “Hoàng huyng ở bên cạnh ta, chờ đến khi ta ngủ lại đi… được không?”
Ngón tay nắm trong lòng bàn tay khẽ run rẩy, sau một lúc, chỉ nghe thấy Đoạn Niết nói ra hai chữ trầm thấp.
“Đã biết.”
Lúc trước chỉ thấy hắn nghiêm khắc, cảm thấy hắn đối với ta thờ ơ, thậm chí lãnh khốc vô tình. Nhưng sau khi phát hiện hắn kỳ thật vẫn luôn dùng phương thức của hắn để bảo vệ ta quan tâm ta, hết thảy liền bỗng nhiên bất đồng.
Hắn đối với ta quá tốt, mà ta đối hắn… quá xấu.
Ta buồn ngủ: “Hoàng huynh, huynh đã nói… trong Hoàng cung không muốn để người ta khi dễ, muốn đạt được vị trí cao nhất kia. Hiện tại ta thành công, cũng sẽ không bao giờ để người khác khi dễ huynh rồi… huynh tin ta.”
Sau một lúc, giọng Đoạn Niết lại vang lên, dường như mang theo chút bất đắc dĩ.
Ta đã muốn ngủ rồi, nhưng vẫn cố gắng nhìn về hắn: “Sẽ không, rốt cuộc.. sẽ không?”
Một đứa con của vũ cơ, từ nhỏ bị đưa đến xó xỉnh hẻo lánh của Hoàng cung mà sống, không dựa trời không dựa đất, tất cả dựa vào cái ấm sắc thuốc Lục hoàng tử Đoạn Niết này cẩn thận chăm sóc, mới có thể miễn cưỡng sống sót trong nội cung tàn khốc này.
Rõ ràng khi đó tình cảnh của hắn cũng không được tốt lắm, nhưng vẫn dưỡng ta thành loại tính tình tùy hứng làm bậy.
Ta hiểu ra những thứ này quá muộn, nhưng cũng may không phải không thể vãn hồi, về sau ta sẽ đối tốt với hắn gấp bội, không khiến hắn thương tâm nữa.