Dịch Đông rốt cuộc cũng hành hình vào mùa thu, theo Hình quan nói, ngày đó pháp trường tràn ngập tiếng trầm trồ khen ngợi hòa lẫn tiếng kêu rên thảm thiết của gã, thật sự hả hê lòng người.
Ta nghe xong liền thôi, đối với việc dùng cực hình với gã, chỉ là để cảnh cáo người khác đừng nên đi theo con đường mưu nghịch (*âm mưu phản nghịch), cũng không phải ta thật sự muốn trút giận lên người gã.
Đến lúc này toàn bộ dư nghiệt Tống đảng đều đền tội, xem như ta cùng Đoạn Kỳ, Tống Phủ cuối cùng cũng kết thúc.
Đầu thu tiết trời dần mát mẻ, cỏ cây một nửa xanh biếc, một nửa đổi sang màu vàng. Chọn một ngày trời thu không khí dễ chịu, ta hẹn Đoạn Niết cùng đạp thu* đến Cửu Hầu tháp.
(*“Đạp Thu” 踏秋 cùng với “Đạp Xuân” 踏春 mồng 3 tháng 3 là ngày mà mọi người trong nhà đều ra ngoài vui chơi.)
Bởi vì phải sắp xếp một phen, ta liền không cùng hắn xuất cung, mà là trước một bước đi tới gốc đa khổng lồ trước tháp.
Cây này cho tới hiện tại đã được trăm năm tuổi, nếu thật có linh, nhìn ta chỉ sợ cũng như đang nhìn một đứa nhỏ để tóc trái đào bình thường đi.
Ta treo vật đang cầm trên tay lên một nhành cây thõng xuống, lui ra phía sau nhìn nhìn, lại đến gần điều chỉnh, cứ liên tục như vậy cho đến khi nhìn thấy thỏa mãn.
Đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời vừa vặn, gió nhẹ lướt qua từng cơn, bóng lá lượn quanh (*bà sa) mặt đất.
“Bệ hạ, đã đến đã đến, Quốc sư đến rồi!” An Lan tư đằng xa chạy vội tới đây.
Ta có chút khẩn trương, sửa sang vạt áo, giả như không có chuyện gì xảy ra, chắp tay sau lưng nhìn theo một thân ung dung, thong thả mà đến của Đoạn Niết.
Người này mang theo hỉ nộ ái ố cả đời của ta, ta dường như vì hắn mà có mặt trên đời này, thuở nhỏ cùng hắn làm bạn, về già cùng hắn sánh vai. Sẽ không có ai so với ta càng kính hắn thương hắn, cũng sẽ không có người nào giống hắn vì ta làm tất cả mọi chuyện.
“Đang nhìn gì đó?” Hẳn là thấy ánh mắt vừa rồi của ta cứ dán chặt tàng cây, hắn đưa mắt nhìn lên tàng cây đỏ rực, thuận miệng hỏi.
“Hoàng huynh còn nhớ chuyện năm đó ta rớt xuống nước thiếu chút nữa chết chìm không?” Ta không trả lời, khẽ cười nói.
Trong mắt Đoạn Niết có gì đó lướt qua rất nhanh, giọng nói trầm thấp hoa mỹ xuyên qua mặt nạ truyền vào tai ta: “Dĩ nhiên nhớ rõ.”
Mỗi lần nhìn thấy hắn ở trước mặt người khác không thể không dùng mặt nạ che lại dung mạo, trong lòng ta liền cảm thấy không được tốt lắm, cảm thấy bởi vì ta hắn mới phải chịu ủy khuất như vậy.
Mà điều duy nhất ta có thể làm, chính là sau này đối tốt gấp bội với hắn.
“Ta là bị người đẩy xuống.” Ta kề vai hắn đứng dưới tàng cây, ung dung nói.
Năm đó trong Hoàng cung không chỉ có một mình đứa nhỏ là ta, công chúa xấp xỉ tuổi ta cũng có mấy người, trong đó Thập Tam công chúa là vô cùng ngang ngược càn rỡ nhất, dù sao vẫn là ỷ vào được sủng ái khắp nơi tìm ta gây phiền toái, nhục nhã ta.
Ta có thể chịu đựng nàng mắng ta, đánh ta, thậm chí trào phúng ta xuất thân thấp kém, duy chỉ có chán ghét nàng dính đến Đoạn Niết. Mà nàng cũng biết ta bách độc bất xâm, da dày thịt béo, bình thường đánh chửi cũng không kích thích được ta, liền dùng Đoạn Niết để kích thích ta.
Trong miệng nàng, Đoạn Niết chính là một cái ấm sắc thuốc quỷ đoản mệnh, người nào dính vào đều gặp xui xẻo, ta chính là người hầu của quỷ đoản mệnh, là con chó trước cửa.
Người hầu hay chó đối với ta mà nói đều không sao cả, nhưng nàng nguyền rủa Đoạn Niết đoản mệnh, ta liền liều mạng với nàng. Kể từ đó trở đi, hai ta liền kết xuống thâm cừu đại hận.
Ngày ấy người đẩy ta xuống nước, tám chín phần mười là nàng, nhưng cũng bởi vì mẹ nàng là phi tần được sủng nhất hậu cung, nàng là công chúa được Phụ vương thương yêu nhất, việc này liền không được điều tra. Lúc ta đang đứng giữa hai đầu sinh tử, nàng nhưng lại bình an vô sự.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Đoạn Niết bôn ba vất vả vì ta, thậm chí nguyện ý rút ngắn tuổi thọ để đổi cho ta đời này bình an.
Về sau, Thập Tam công chúa đến tuổi cập kê năm đó, bất ngờ có lời gièm pha nàng tư thông (*qua lại lén lút) với thị vệ, nghe nói trong bụng ngay cả nghiệt chủng đều đã có. Chuyện mất hết thể diện Hoàng gia như thế, Phụ vương biết được dĩ nhiên tức giận, sau đó mặc kệ Thập Tam công chúa khóc rống thế nào, bỏ đi hài tử, vẫn cứ đưa nàng đến phiên bang hòa thân, cả đời này cũng không thể trở lại.
Đoạn Niết hẳn cũng biết rõ bí mật trong đó, ánh mắt hơi trầm xuống, không mang quá nhiều cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Ta biết.”
“Lúc Hoàng huynh cầu phúc cho ta ba ngày, tình chân ý thiết (*tha thiết), sau đó còn bệnh nặng một trận. Tiểu Cửu vẫn cảm thấy không thể hồi báo, hôm nay đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho Hoàng huynh, mặc dù không bằng một phần vạn những gì Hoàng huynh đối với ta, nhưng vẫn mong Hoàng huynh có thể mỉm cười tiếp nhận.”
“Đại lễ?” Hắn quay đầu nhìn ta, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Ta nhìn hắn nghịch ngợm nháy mắt: “Trên gốc đa này, Hoàng huynh cần phải tự mình nhìn xem.” Nói xong ta chỉ vào gốc đại thụ che trời phía trước.
Đoạn Niết nhướng mày, mang theo hứng thú chậm rãi đi về phía gốc đa, vừa đi ánh mắt vừa tìm kiếm trên những nhánh cây chằng chịt.
Hàng ngàn hàng vạn dải lụa ghi lời phúc theo gió bay bổng, hắn ngửa đầu cẩn thận quan sát, bào trắng chạm đất, dung mạo thâm thúy, giống như một vị Tôn giả đi ra từ Phạm âm, chỉ có thể đứng từ xa quỳ lễ, không thể tùy ý thân cận.
Ta si ngốc nhìn hắn, nói không rõ là hy vọng hắn có thể nhanh chóng tìm được thứ gì đó, hay là chậm một chút, để ta thưởng thức đủ tư thái phong độ của hắn rồi hẵn nói.
Nhưng dường như ngay cả ông trời cũng giúp hắn, trong những nhánh cây chằng chịt khiến người ta hoa mắt kia, hắn chỉ dùng thời gian một nén nhang, liền tìm được dải lụa lúc trước ta buộc lên.
Hắn cởi dải lụa xuống, cùng với đó, còn có một quyển trục* treo ngược phía dưới.
(*卷轴 Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”.)
Hắn nhìn nội dung trên dải lụa đỏ trước tiên, nhanh chóng kinh ngạc mở to hai mắt, dường như không dám tin ta vậy mà tìm được dây phúc năm đó hắn cầu cho ta.
Ta đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được thúc giục: “Hoàng huynh mau mở quyển trục!”
Hắn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn ta, lại nhìn nội dung của quyển trục, vừa nhìn xuống, liền ngẩn người tại đó.
Ta cười đến muốn ngừng cũng không được, đưa tay tháo mặt nạ hắn xuống, tiến tới hôn lên mặt hắn một cái.
“Đại lễ như thế, không biết Thượng sư có thỏa mãn hay không?”
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn qua, không chút xê dịch nhìn ta thật lâu, giống như muốn nhìn đến tận trái tim ta. Một lát sau như là thỏa hiệp, hắn thở dài, chậm rãi cuộn lại quyển trục, bất đắc dĩ nói: “Ngươi a, càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi, ghi chiếu thư cứ giống như đang chơi đùa, vật như vậy sao có thể bảo tồn hậu thế?”
Ta nghe xong nóng nảy, sợ hắn muốn tiêu hủy quyển trục, vội vàng kéo tay hắn ủy khuất nói: “Ta biết, cho nên đây chỉ là bí mật giữa ta và huynh, huynh là không thích hay không muốn?”
Ta là hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại cũng phải khiến cho hắn gật đầu đồng ý. Chỉ một việc này, ta thật sự không cầu gì khác.
Hắn cẩn thận cất mấy thứ vào trong ngực, thấy ta khẩn trương như vậy, nở nụ cười: “Ta khi nào có nói qua không muốn?”
Ta mừng rỡ, thoáng chốc mặt giãn ra, ôm cổ hắn, vui sướng đến mức muốn xoay vòng.
“Ta đây xem như Hoàng huynh nguyện ý!”
Đoạn Niết cùng ta gắt gao ôm lấy nhau, cái gì cũng không nói, nhưng khi ta nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp bên tai, đã tiết lộ tâm tình hiện tại của hắn cũng đang sung sướng giống như ta.
Hắn là Phượng hoàng của ta, tử đồng (*vua gọi hoàng hậu) của ta, là lý do duy nhất ta có mặt trên đời này.
Ta nguyện làm ngô đồng* của hắn, từ nay về sau, vĩnh bất tương phụ (*viễn không bao giờ phụ nhau).
(*Có biết vì sao lại là câu ngô đồng k, vì theo truyền thuyết Phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng^^)
Hoàn.
[ Chiếu thư: Ta đăng cơ hơn ba năm, một mực theo đuổi ưu lao hưng quốc (*lo lắng siên năng hưng thịnh đất nước), không dám an nhàn hưởng lạc, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, e sợ buông lỏng. Hiện tại quốc gia yên ổn, xã tắc an khang, trong lòng có chút an ủi, cũng có thể cân nhắc chuyện chung thân đại sự của mình rồi.
Trong cung bỏ trống nhiều năm, đại thần đều khuyên ta lập Hoàng hậu, nói quốc gia một ngày không thể không có mẫu thân, người cũng không thể không có thê tử, hậu cung không thể không có chủ nhân, ta nghe rồi cũng thấy rất đúng.
Quốc sư Thương Loan, có đức có tài, tài đức anh minh mà hiền lành kính cẩn, xuất thân lại tốt, có năng lực bình định bốn phương, lại có năng lực khiến ta ái mộ. Nhìn chung trên đời này, cũng không có người nào so với hắn càng tốt hơn. Ta vẫn luôn đau khổ trông coi nhánh ngô đồng, mỗi ngày ngóng trông Phượng hoàng hạ cánh. Hiện tại đột nhiên đã đến, đúng là ý của ông trời. Ta muốn ban cho hắn sách thư cùng bảo tì (*ấn vua), lập hắn làm Hoàng hậu, lại để cho Thái tử gọi hắn là á phụ. Ai nha, ta không cầu tử tự (*con nối dõi) đông đảo, chỉ cần quốc gia thái bình, phúc lộc theo cùng, sau khi chết chúng ta có thể đắp chung vải liệm thì tốt rồi. Khâm thử.]
Ta nghe xong liền thôi, đối với việc dùng cực hình với gã, chỉ là để cảnh cáo người khác đừng nên đi theo con đường mưu nghịch (*âm mưu phản nghịch), cũng không phải ta thật sự muốn trút giận lên người gã.
Đến lúc này toàn bộ dư nghiệt Tống đảng đều đền tội, xem như ta cùng Đoạn Kỳ, Tống Phủ cuối cùng cũng kết thúc.
Đầu thu tiết trời dần mát mẻ, cỏ cây một nửa xanh biếc, một nửa đổi sang màu vàng. Chọn một ngày trời thu không khí dễ chịu, ta hẹn Đoạn Niết cùng đạp thu* đến Cửu Hầu tháp.
(*“Đạp Thu” 踏秋 cùng với “Đạp Xuân” 踏春 mồng 3 tháng 3 là ngày mà mọi người trong nhà đều ra ngoài vui chơi.)
Bởi vì phải sắp xếp một phen, ta liền không cùng hắn xuất cung, mà là trước một bước đi tới gốc đa khổng lồ trước tháp.
Cây này cho tới hiện tại đã được trăm năm tuổi, nếu thật có linh, nhìn ta chỉ sợ cũng như đang nhìn một đứa nhỏ để tóc trái đào bình thường đi.
Ta treo vật đang cầm trên tay lên một nhành cây thõng xuống, lui ra phía sau nhìn nhìn, lại đến gần điều chỉnh, cứ liên tục như vậy cho đến khi nhìn thấy thỏa mãn.
Đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời vừa vặn, gió nhẹ lướt qua từng cơn, bóng lá lượn quanh (*bà sa) mặt đất.
“Bệ hạ, đã đến đã đến, Quốc sư đến rồi!” An Lan tư đằng xa chạy vội tới đây.
Ta có chút khẩn trương, sửa sang vạt áo, giả như không có chuyện gì xảy ra, chắp tay sau lưng nhìn theo một thân ung dung, thong thả mà đến của Đoạn Niết.
Người này mang theo hỉ nộ ái ố cả đời của ta, ta dường như vì hắn mà có mặt trên đời này, thuở nhỏ cùng hắn làm bạn, về già cùng hắn sánh vai. Sẽ không có ai so với ta càng kính hắn thương hắn, cũng sẽ không có người nào giống hắn vì ta làm tất cả mọi chuyện.
“Đang nhìn gì đó?” Hẳn là thấy ánh mắt vừa rồi của ta cứ dán chặt tàng cây, hắn đưa mắt nhìn lên tàng cây đỏ rực, thuận miệng hỏi.
“Hoàng huynh còn nhớ chuyện năm đó ta rớt xuống nước thiếu chút nữa chết chìm không?” Ta không trả lời, khẽ cười nói.
Trong mắt Đoạn Niết có gì đó lướt qua rất nhanh, giọng nói trầm thấp hoa mỹ xuyên qua mặt nạ truyền vào tai ta: “Dĩ nhiên nhớ rõ.”
Mỗi lần nhìn thấy hắn ở trước mặt người khác không thể không dùng mặt nạ che lại dung mạo, trong lòng ta liền cảm thấy không được tốt lắm, cảm thấy bởi vì ta hắn mới phải chịu ủy khuất như vậy.
Mà điều duy nhất ta có thể làm, chính là sau này đối tốt gấp bội với hắn.
“Ta là bị người đẩy xuống.” Ta kề vai hắn đứng dưới tàng cây, ung dung nói.
Năm đó trong Hoàng cung không chỉ có một mình đứa nhỏ là ta, công chúa xấp xỉ tuổi ta cũng có mấy người, trong đó Thập Tam công chúa là vô cùng ngang ngược càn rỡ nhất, dù sao vẫn là ỷ vào được sủng ái khắp nơi tìm ta gây phiền toái, nhục nhã ta.
Ta có thể chịu đựng nàng mắng ta, đánh ta, thậm chí trào phúng ta xuất thân thấp kém, duy chỉ có chán ghét nàng dính đến Đoạn Niết. Mà nàng cũng biết ta bách độc bất xâm, da dày thịt béo, bình thường đánh chửi cũng không kích thích được ta, liền dùng Đoạn Niết để kích thích ta.
Trong miệng nàng, Đoạn Niết chính là một cái ấm sắc thuốc quỷ đoản mệnh, người nào dính vào đều gặp xui xẻo, ta chính là người hầu của quỷ đoản mệnh, là con chó trước cửa.
Người hầu hay chó đối với ta mà nói đều không sao cả, nhưng nàng nguyền rủa Đoạn Niết đoản mệnh, ta liền liều mạng với nàng. Kể từ đó trở đi, hai ta liền kết xuống thâm cừu đại hận.
Ngày ấy người đẩy ta xuống nước, tám chín phần mười là nàng, nhưng cũng bởi vì mẹ nàng là phi tần được sủng nhất hậu cung, nàng là công chúa được Phụ vương thương yêu nhất, việc này liền không được điều tra. Lúc ta đang đứng giữa hai đầu sinh tử, nàng nhưng lại bình an vô sự.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Đoạn Niết bôn ba vất vả vì ta, thậm chí nguyện ý rút ngắn tuổi thọ để đổi cho ta đời này bình an.
Về sau, Thập Tam công chúa đến tuổi cập kê năm đó, bất ngờ có lời gièm pha nàng tư thông (*qua lại lén lút) với thị vệ, nghe nói trong bụng ngay cả nghiệt chủng đều đã có. Chuyện mất hết thể diện Hoàng gia như thế, Phụ vương biết được dĩ nhiên tức giận, sau đó mặc kệ Thập Tam công chúa khóc rống thế nào, bỏ đi hài tử, vẫn cứ đưa nàng đến phiên bang hòa thân, cả đời này cũng không thể trở lại.
Đoạn Niết hẳn cũng biết rõ bí mật trong đó, ánh mắt hơi trầm xuống, không mang quá nhiều cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Ta biết.”
“Lúc Hoàng huynh cầu phúc cho ta ba ngày, tình chân ý thiết (*tha thiết), sau đó còn bệnh nặng một trận. Tiểu Cửu vẫn cảm thấy không thể hồi báo, hôm nay đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho Hoàng huynh, mặc dù không bằng một phần vạn những gì Hoàng huynh đối với ta, nhưng vẫn mong Hoàng huynh có thể mỉm cười tiếp nhận.”
“Đại lễ?” Hắn quay đầu nhìn ta, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Ta nhìn hắn nghịch ngợm nháy mắt: “Trên gốc đa này, Hoàng huynh cần phải tự mình nhìn xem.” Nói xong ta chỉ vào gốc đại thụ che trời phía trước.
Đoạn Niết nhướng mày, mang theo hứng thú chậm rãi đi về phía gốc đa, vừa đi ánh mắt vừa tìm kiếm trên những nhánh cây chằng chịt.
Hàng ngàn hàng vạn dải lụa ghi lời phúc theo gió bay bổng, hắn ngửa đầu cẩn thận quan sát, bào trắng chạm đất, dung mạo thâm thúy, giống như một vị Tôn giả đi ra từ Phạm âm, chỉ có thể đứng từ xa quỳ lễ, không thể tùy ý thân cận.
Ta si ngốc nhìn hắn, nói không rõ là hy vọng hắn có thể nhanh chóng tìm được thứ gì đó, hay là chậm một chút, để ta thưởng thức đủ tư thái phong độ của hắn rồi hẵn nói.
Nhưng dường như ngay cả ông trời cũng giúp hắn, trong những nhánh cây chằng chịt khiến người ta hoa mắt kia, hắn chỉ dùng thời gian một nén nhang, liền tìm được dải lụa lúc trước ta buộc lên.
Hắn cởi dải lụa xuống, cùng với đó, còn có một quyển trục* treo ngược phía dưới.
(*卷轴 Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”.)
Hắn nhìn nội dung trên dải lụa đỏ trước tiên, nhanh chóng kinh ngạc mở to hai mắt, dường như không dám tin ta vậy mà tìm được dây phúc năm đó hắn cầu cho ta.
Ta đi đến bên cạnh hắn, nhịn không được thúc giục: “Hoàng huynh mau mở quyển trục!”
Hắn dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn ta, lại nhìn nội dung của quyển trục, vừa nhìn xuống, liền ngẩn người tại đó.
Ta cười đến muốn ngừng cũng không được, đưa tay tháo mặt nạ hắn xuống, tiến tới hôn lên mặt hắn một cái.
“Đại lễ như thế, không biết Thượng sư có thỏa mãn hay không?”
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn qua, không chút xê dịch nhìn ta thật lâu, giống như muốn nhìn đến tận trái tim ta. Một lát sau như là thỏa hiệp, hắn thở dài, chậm rãi cuộn lại quyển trục, bất đắc dĩ nói: “Ngươi a, càng ngày càng hư không tưởng nổi rồi, ghi chiếu thư cứ giống như đang chơi đùa, vật như vậy sao có thể bảo tồn hậu thế?”
Ta nghe xong nóng nảy, sợ hắn muốn tiêu hủy quyển trục, vội vàng kéo tay hắn ủy khuất nói: “Ta biết, cho nên đây chỉ là bí mật giữa ta và huynh, huynh là không thích hay không muốn?”
Ta là hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại cũng phải khiến cho hắn gật đầu đồng ý. Chỉ một việc này, ta thật sự không cầu gì khác.
Hắn cẩn thận cất mấy thứ vào trong ngực, thấy ta khẩn trương như vậy, nở nụ cười: “Ta khi nào có nói qua không muốn?”
Ta mừng rỡ, thoáng chốc mặt giãn ra, ôm cổ hắn, vui sướng đến mức muốn xoay vòng.
“Ta đây xem như Hoàng huynh nguyện ý!”
Đoạn Niết cùng ta gắt gao ôm lấy nhau, cái gì cũng không nói, nhưng khi ta nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp bên tai, đã tiết lộ tâm tình hiện tại của hắn cũng đang sung sướng giống như ta.
Hắn là Phượng hoàng của ta, tử đồng (*vua gọi hoàng hậu) của ta, là lý do duy nhất ta có mặt trên đời này.
Ta nguyện làm ngô đồng* của hắn, từ nay về sau, vĩnh bất tương phụ (*viễn không bao giờ phụ nhau).
(*Có biết vì sao lại là câu ngô đồng k, vì theo truyền thuyết Phượng hoàng chỉ đậu trên cây ngô đồng^^)
Hoàn.
[ Chiếu thư: Ta đăng cơ hơn ba năm, một mực theo đuổi ưu lao hưng quốc (*lo lắng siên năng hưng thịnh đất nước), không dám an nhàn hưởng lạc, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, e sợ buông lỏng. Hiện tại quốc gia yên ổn, xã tắc an khang, trong lòng có chút an ủi, cũng có thể cân nhắc chuyện chung thân đại sự của mình rồi.
Trong cung bỏ trống nhiều năm, đại thần đều khuyên ta lập Hoàng hậu, nói quốc gia một ngày không thể không có mẫu thân, người cũng không thể không có thê tử, hậu cung không thể không có chủ nhân, ta nghe rồi cũng thấy rất đúng.
Quốc sư Thương Loan, có đức có tài, tài đức anh minh mà hiền lành kính cẩn, xuất thân lại tốt, có năng lực bình định bốn phương, lại có năng lực khiến ta ái mộ. Nhìn chung trên đời này, cũng không có người nào so với hắn càng tốt hơn. Ta vẫn luôn đau khổ trông coi nhánh ngô đồng, mỗi ngày ngóng trông Phượng hoàng hạ cánh. Hiện tại đột nhiên đã đến, đúng là ý của ông trời. Ta muốn ban cho hắn sách thư cùng bảo tì (*ấn vua), lập hắn làm Hoàng hậu, lại để cho Thái tử gọi hắn là á phụ. Ai nha, ta không cầu tử tự (*con nối dõi) đông đảo, chỉ cần quốc gia thái bình, phúc lộc theo cùng, sau khi chết chúng ta có thể đắp chung vải liệm thì tốt rồi. Khâm thử.]