"Không tệ nha, như vậy nhìn cũng rất có cảm giác gia đình."
Thư Dực trầm mặc.
Phương Ngải liếc nhìn cô. "Vừa mới rồi, chị đi quán rượu tìm anh ấy, phát hiện anh ấy không có ở đó liền tới đây, không nghĩ tới em cũng ở đây... Hai người hẹn hò sao?"
"Đúng lúc gặp nhau ở siêu thị, thuận tiện giúp anh ấy chọn lựa bồn hoa thôi."
"Thật là trùng hợp." Phương Ngải cười hì hì nói: "Trước đây, chị có xem qua một quyển tiểu thuyết, nữ chính thầm thích một người đàn ông nào đó, thường vụng trộm theo dõi anh ta, sau đó làm bộ ngâu nhiên gặp, mượn cơ hội cùng anh ta hẹn hò."
Thư Dực khó chịu, làm sao Phương Ngải lại càng ngày càng đáng ghét như vậy? "Tôi trước đây cũng xem qua một bộ phim, bên trong có một con quỷ đáng ghét, yêu đối tượng trong lòng của bạn bè, vì vậy liền trăm phương ngàn kế phá hoại tình yêu của bạn mình."
"Ha ha ha, con quỷ đáng ghét là chị sao!" Phương Ngải cười to, dùng sức vỗ vai Thư Dực một cái, không hề ngại vì bị châm chọc.
Ai, Thư Dực thở dài. Nhận thua thôi, cô thực hâm mộ tính cách hào phóng của Phương Ngải. Ai có thể cùng cô ấy tức giận chứ? Muốn tranh cãi cũng không tranh cãi nổi!
"Cho nên cả buổi chiều hai người đều ở chung một chỗ sao, vậy chẳng phải chị làm hỏng chuyện tốt của em rồi sao?! Chị không phải cố ý đâu, anh ấy không có tới quán rượu, chị nghĩ tìm anh ấy đi ăn cơm thôi."
Bọn họ không có hẹn trước cùng nhau ăn tối sao? Vậy Hàn Chấn Thanh mua những những thứ nguyên liệu nấu ăn kia không phải để nấu cho Phương Ngải ăn sao?... Vậy tại sao anh lại mua nhiều thức ăn như vậy? Thư Dực hoang mang suy nghĩ, Chu Phương Ngải cắt đứt suy nghĩ mơ màng của cô- "Anh ấy có nói cho em biết bọn chị muốn kết hôn hay không?"
Phương Ngải đưa tay phải ra, khoe khoang nhẫn kim cương trên ngón vô danh, vẻ mặt vui sướng không thể che dấu. "Anh ấy cầu hôn với chị. Chị thật sự không nên nói với em những chuyện này, sợ em sẽ khổ sở, nhưng chị với em là chị em tốt nên muốn cùng em chia xẻ niềm vui của chị, em có tin không? Chị - Chu Phương Ngải muốn ổn định, chị muốn kết hôn."
Phương Ngải tâm tình lên cao, Thư Dực lại ưu sầu, nghĩ một đằng nói một nẻo nặn ra được một câu: "Chúc mừng."
Phương Ngải lên kế hoạch: "Kỳ thật cái ban công này có thể không cần trồng hoa, chờ sau khi chị chuyển đến, phải sửa sang lại từ đầu căn nhà này, bỏ cái ban công đi, như vậy bên trong có thể có thêm một cái phòng để quần áo của chị..."
Nghe không nổi, Thư Dực xoay người vào nhà. Phương Ngải nhìn cô, lớn tiếng nói: "Thư Dực, Thư Dực! Lúc kết hôn làm phù dâu cho chị!"
Làm mẹ của chị ấy! Thư Dực thiếu chút nữa thốt ra, sắp tức điên lên.
Phòng bếp cửa khép hờ, dưới ngọn đèn, Hàn Chấn Thanh đang rán bít tết. Anh nghe thấy Phương Ngải hướng Thư Dực lớn tiếng kêu lên - lúc kết hôn làm phù dâu cho chị!
Anh nhấc chảo lên, dùng cái xẻng đẩy rộng cửa, trông thấy Thư Dực đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, rồi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vòi nước mở, tiếng nước chảy ào ào.
Phương Ngải vươn vai một cái, cười tủm tỉm đi về hướng phòng bếp. "Cần hỗ trợ hay không?" Phương Ngải tiến đến cầm lấy chảo, bắt tay vào rán bít tết. "Anh nghe thấy không? Tôi vừa mới nhờ Thư Dực làm phù dâu, anh cảm thấy như thế nào?" Phương Ngải liếc mắt nhìn anh, thấy lông mày anh tối lại, tâm sự nặng nề, như đang trầm tư cái gì. "Làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"
Hàn Chấn Thanh nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, tiếng nước ào ào như cố ý muốn che dấu cái gì. Cô đang khóc sao?
Phương Ngải nếm một ngụm nước tương. "Uhm, hình như hơi nhạt. Ai, tôi nấu ăn rất tệ, muốn thêm một chút hay không?"
"Cô dường như rất vui vẻ." Hàn Chấn Thanh mở tủ bát, cầm lấy nước tương chuyên dùng cho bít tết.
"Anh mới là người nên vui vẻ chứ?" Phương Ngải nháy mắt mấy cái. "Nghe Thư Dực nói buổi chiều hai người cùng đi mua hoa, thực thỏa mãn đi, hai người tán gẫu cái gì vậy? Thư Dực có nói cái gì với anh không?"
Ầm! Anh dùng lực đóng cửa tủ, đem bình tương bình dùng sức đặt trên bàn.
Cảm nhận được cơn tức giận của anh, Phương Ngải nhún nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười. "A, tôi cảm thấy, lửa cháy hơi lớn a ~~"
Anh trừng mắt nhìn Phương Ngải, xoay người đi về hướng phòng tắm gõ cửa. "Đinh Thư Dực? Đi ra ăn cơm." Nghĩ đến cô tránh ở bên trong khóc, anh liền không cách nào khắc chế bực bội.
Khay sắt trên bàn ăn hưng phấn rung động, mùi thơm của thịt bò lan ra tứ phía. Phương Ngải thân thiện lớn tiếng nói chuyện, mặc kệ không khí quỷ dị, Hàn Chấn Thanh cùng Thư Dực sắc mặt đều khó coi, Phương Ngải vẫn tự nhiên nói không ngừng.
"Em thực may mắn, ông xã tương lai biết làm cơm." Phương Ngải cười nhìn Hàn Chấn Thanh. "Thực hạnh phúc khi có người đàn ông tốt như vậy yêu mình..." Giọng điệu Phương Ngải rất khoa trương, nghe vào trong tai Thư Dực, ý đồ khoe khoang quá rõ ràng.
Thư Dực trầm mặc dùng cơm, bất luận Phương Ngải nói cái gì, cô đều chẳng muốn đáp lời.
Hàn Chấn Thanh cắt thịt bò, đối với lời ca ngợi của Phương Ngải thì thờ ơ, trong mắt như có sương mù kết dày đặc.
Phương Ngải đúng lúc hưng trí, tiếp tục nói: "Đúng rồi, Chấn Thanh, hôn lễ mời dàn nhạc đến đệm nhạc cũng tốt. Muốn mời ca sĩ hay không?" Phương Ngải mềm mại đáng yêu nháy mắt mấy cái. "Em cũng có thể lên sân khấu ca hát đó, giọng hát của em không tệ đâu, trước kia còn có người đại diện muốn tìm em ra đĩa nhạc, nhưng em..." Phương Ngải bắt đầu trần thuật quá trình được mấy kẻ truy tìm ngôi sao khai quật.
Đinh Thư Dực lắng nghe, cảm thấy thanh âm của Phương Ngải càng ngày càng chói tai. Phương Ngải càng khoe ưu điểm của mình, Thư Dực lại càng cảm thấy cực kỳ mất hứng, cảm thấy Phương Ngải giống như con khổng tước kiêu ngạo, cố ý ở trước mặt kẻ thất bại là cô mà khoe khoang thắng lợi của mình.
Hàn Chấn Thanh lãnh đạm, chỉ là ngẫu nhiên đáp trả một, hai câu. Đến khi Phương Ngải vì muốn chứng minh giọng hát của mình được tán thưởng, bắt đầu hát lên bài hát tiếng anh "Singing in the rain" thì Thư Dực cảm giác mình đã chịu đủ rồi.
"Em ăn no rồi." Thư Dực hạ dao nĩa.
"A, nhanh như vậy sao?" Phương Ngải nghiêng người nhìn đĩa của cô. "Còn chưa ăn mà, rất không nể mặt đó, em xem chị ăn nhiều như vậy, em chê tài nấu nướng của Chấn Thanh không tốt sao?"
"Mùi vị rất kém, thịt bò rán không đủ mềm." Hàn Chấn Thanh cũng vứt xuống dao nĩa.
"Gì?" Phương Ngải mở to mắt nhìn tảng thịt bò. "Em cảm thấy rất khá mà, đây đúng là bít tết đẳng cấp!"
"Vốn là ăn rất ngon. Nhưng về sau bị em rán hỏng rồi." Hàn Chấn Thanh hớp một ngụm rượu đỏ.
Phương Ngải xùy một hơi. "Anh đối với bạn gái của mình nói chuyện thực ác độc đó, anh Hàn."
"Anh là ăn ngay nói thật." Hàn Chấn Thanh giúp Đinh Thư Dực rót rượu.
"Rất ân cần nha." Phương Ngải mỉm cười. "Ly rượu bạn gái mình trống trơn cũng không phát hiện, ngược lại đi giúp nhân viên làm công rót rượu."
Thư Dực nghe xong nhíu mày.
Hàn Chấn Thanh cãi lại: "Em liên tục nói chuyện, không rảnh uống rượu."
"Anh chê em nói nhiều sao?"
"Em quả thật rất ầm ĩ."
"Em đi về đây, cám ơn chiêu đãi." Thư Dực cáo từ, không muốn nhìn bọn họ cãi vả.
Hàn Chấn Thanh đưa cô tới cửa, Thư Dực khom người đi giày, một cây dù đen được đưa tới.
"Bên ngoài đang mưa." Anh cầm cây dù đưa cho cô.
Thư Dực ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn anh, tiếp lấy cây dù.
Phương Ngải đi tới, hướng Thư Dực xin lỗi: "Chị chính là lanh mồm lanh miệng, tính khí không biết che giấu nên mới để em thấy chúng ta cãi nhau, chớ để ý nha. Chấn Thanh, bên ngoài rất lạnh, anh lái xe đưa cô ấy trở về tốt hơn."
"Không cần, phía trước có trạm xe bus." Thư Dực từ chối nhã nhặn.
"Thư Dực, lần sau lại đến chơi nhé." Phương Ngải khoác tay Hàn Chấn Thanh, giống như nữ chủ nhân, nói tạm biệt với cô.
"Tạm biệt." Thư Dực cười khổ, xoay người xuống lầu.
Cô đứng ở cửa tòa nhà, bung dù ra. Mưa rơi so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, gió lạnh thổi đến bụi nước, bắn ướt vai cô. Cô thở dài, đi vào trong màn mưa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, xoay người lại liền thấy Hàn Chấn Thanh cầm lấy áo khoác đuổi theo xuống.
"Mặc vào."
"Không cần, anh mang lên đi!" Thư Dực lắc đầu, cười cự tuyệt, sợ Phương Ngải lại mất hứng.
Hàn Chấn Thanh cưỡng chế đem áo khoác choàng lên bờ vai cô, sau đó, nhìn cô thật sâu, nói: "Không cần phải chán nản." Nói xong anh xoay người lên lầu.
Thư Dực nắm chặt cây dù, đứng ở trong mưa, nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa tòa nhà, nghe thấy cửa sắt đóng lại. Bốn phía chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.
Thư Dực ngẩng đầu, nhìn về phía ban công tầng ba, hoa cỏ mới trồng ở trong mưa phiêu diêu, rực rỡ muôn màu, bật ra một tiếng thở dài. Cô nở nụ cười, thực ngu xuẩn, lại ghen tị với những chậu hoa ở ban công nhà anh, chúng có thể mỗi ngày ở bên anh, hưởng thụ ánh mắt của anh, được anh tưới tắm, sau đó không ngừng nở hoa vì anh. Còn cô thì sao?
Mấy ngày nay giả bộ điềm nhiên như không, nhìn anh cùng Phương Ngải kết giao đã đủ khó chịu rồi. Hiện tại lại còn muốn nhìn bọn họ kết hôn, làm phù dâu trong hôn lễ...
Đinh Thư Dực à, ngươi há có vĩ đại như vậy, ngươi cho rằng ngươi chịu được tới bao giờ? Ngươi cho rằng trái tim ngươi chống lại được sự tra tấn này sao?
Đi trong hẻm nhỏ dưới trời mưa, cầm cây dù đen của anh, khoác áo khoác lưu lại hơi thở của anh, Thư Dực không có dính đến mưa, cũng không còn bị gió lạnh ban đêm thổi đến, nhưng cô vẫn cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
.....
"Anh vừa tức giận với tôi sao?" Phương Ngải hỏi Hàn Chấn Thanh.
"Phải." Anh ngồi ở sô pha hút thuốc.
"Vì cái gì?" Phương Ngải ngồi bên kia sô pha, chân dài bắt chéo, bưng lấy ly trà nóng uống.
"Lúc trước, thiếu một chút nữa..." Hàn Chấn Thanh ngả ra sau, dựa vào sô pha, bực bội lấy tay che trán. "... thiếu chút nữa tôi đã hôn cô ấy."
"A?" Phương Ngải phút chốc ngồi thẳng dậy, quăng chén trà. "Sau đó thì sao?"
"Sau đó cô đã đến rồi." Anh nhìn Phương Ngải.
Phương Ngải ánh mắt phát sáng. "Tôi thế nhưng thực biết chọn thời điểm, anh giận tôi hại anh không hôn được Đinh Thư Dực sao?"
"Đừng đùa nữa." Anh nhụt chí nói.
Phương Ngải ha ha nở nụ cười, tựa vào sô pha. "Tôi biết anh giận tôi cái gì." Đôi mắt thông minh mang theo ý cười, liếc nhìn anh. "Anh giận tôi hại cô ấy khóc, đúng không? Giận tôi nói muốn tìm cô ấy làm phù dâu, cảm thấy đối với cô ấy quá tàn nhẫn?"
Hàn Chấn Thanh dập tắt thuốc lá. "Tôi không muốn đợi thêm nữa, quá chán nản rồi." Anh đứng dậy, bắt lấy áo khoác bước đi.
Phương Ngải nhảy dựng lên. "Anh muốn làm gì?"
"Đi gặp Đinh Thư Dực."
Phương Ngải ngăn trở anh. "Anh muốn nói cho cô ấy biết?"
"Đúng, nói cho cô ấy biết chúng ta căn bản không có kết hôn."
"Tôi phản đối!" Sắc mặt Phương Ngải trầm xuống. "Tôi hiểu Thư Dực rất rõ, anh không thể mềm lòng, phải để cho Thư Dực tự mình mở miệng thừa nhận, để cho cô ấy tự mình tranh đoạt anh!" Phương Ngải nghiêm túc nói: "Anh nghĩ xem tôi và anh tại sao lại phải làm vậy? Tôi lúc trước đại khái có thể quay về nói cho anh biết chân tướng xong thì đem vấn đề ném cho anh coi như xong, nhưng sau đó thì sao?"
Phương Ngải chất vấn: "Thư Dực cho anh ảnh giả, là vì tự ti; không cùng tôi cạnh tranh, cũng là bởi vì tự ti, chúng ta dựa theo chủ ý của Đàm Hạ Thụ, cùng nhau lừa cô ấy nói chúng ta muốn kết hôn, cô ấy đã làm gì?"
Phương Ngải lay động nhẫn kim cương ngón giữa. "Kích thích lớn như vậy, cô ấy có nói cho anh chân tướng chưa?"
Sắc mặt Hàn Chấn Thanh nghiêm lại.
Phương Ngải hừ một tiếng. "Không có nói đúng không? Thư Dực chính là cái loại tính cách bảo thủ, tự ti nhát gan, lại sẽ nhượng bộ nữa! Chúng ta không thể giúp cô ấy, phải để cho chính Thư Dực học cách tự tháo gỡ khúc mắc trong lòng." Phương Ngải kiên định nói: "Nếu như bây giờ anh mềm lòng, sẽ thất bại trong gang tấc."
"Không chỉ là bởi vì mềm lòng!" Anh phẫn nộ nói, xoay người đi về hướng ban công, hai tay chống trên bồn hoa, anh thấp giọng nói: "Cô ấy ở trên mạng, cùng tôi trò chuyện vui vẻ như vậy, chúng tôi không có gì giấu nhau, vì sao ở trong cuộc sống thật mặt đối mặt thì cô ấy, chết tiệt chính là không chịu thông suốt? Có thể trơ mắt nhìn chúng ta kết hôn, cô ấy thế nhưng lại có thể!" Anh nặng nề nện vào bồn hoa.
Phương Ngải thở dài. "Tôi biết anh rất khó chịu,nhưng hãy tỉnh táo lại, cho Thư Dực một chút thời gian, tôi tin tưởng cuối cùng cô ấy sẽ nói ra miệng. Tôi không tin Thư Dực thật có thể chịu được, anh tin tôi, Thư Dực thích anh như vậy, cô ấy sẽ nói ra. Một khi trông thấy chúng ta thật sự muốn kết hôn, cô ấy sẽ ngăn cản."
"Lỡ như không có?" Hàn Chấn Thanh xoay người, nhìn Phương Ngải. "Lỡ như cô ấy tiếp nhận? Có lẽ, tôi không có quan trọng đến mức có thể làm cô ấy liều lĩnh tranh giành, có lẽ tình cảm của cô ấy đối với tôi không có sâu như tôi nghĩ."
"Đó ~~ Trời ạ!" Phương Ngải kinh ngạc. "Làm sao anh có thể hoài nghi tình cảm của Thư Dực đối với anh?"
"Bởi vì đây chính là cảm giác cô ấy cho tôi."
"Xem ra anh thật sự là rất phiền não rồi." Phương Ngải giật mình cười. "Hàn Chấn Thanh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Nói đi."
"Có phải bất kể là ai, chỉ cần yêu liền biến thành kẻ ngu ngốc không? Dại dột lại khuyết thiếu tự tin? Bất kể là ai đều giống nhau, đều thoát không khỏi sao?"
Hàn Chấn Thanh hiểu ý của Phương Ngải, anh cười chua xót, dựa vào bồn hoa, hai tay ôm ngực, con ngươi đen nhíu lại cảnh cáo: "Không cần phải quanh co lòng vòng mắng tôi ngu xuẩn."
Phương Ngải cười to. "Vậy đừng nói những lời ngu xuẩn, Thư Dực yêu anh, anh không cần hoài nghi."
"Tôi chưa từng theo đuổi một phụ nữ nào khổ cực tới như vậy, hao phí tâm tư nhiều như vậy." Thậm chí còn phải cùng bạn của cô đồng mưu, diễn một vở kịch.
Phương Ngải cười hì hì hỏi: "Xem anh mệt mỏi như vậy, có phải muốn buông tha không?"
"Không, tôi rất phiền não -" anh thẳng thắn nói: "nhưng cũng rất tức giận. Nếu thời gian có thể đảo ngược, chỉ mong lúc Thư Dực trải qua những chuyện không vui kia thì có tôi ở bên cạnh bảo vệ, như vậy hiện tại cô ấy cũng sẽ không có nhiều bóng ma như vậy."
Lúc trước, khi Phương Ngải nói cho anh biết chuyện cũ của Đinh Thư Dực, bao gồm chuyện khi cô đi học thường xuyên bị cười nhạo, chuyện cô tỏ tình với người cô ái mộ bị đem ra làm trò cười... Anh nghe xong rất tức giận, hận không thể đi đánh cho những tên khốn khiến Thư Dực khó chịu kia một trận. Chính là thời gian không thể trở lại, Thư Dực mang theo bóng ma ngày xưa, đi tới trước mắt anh. Cô liều chết bảo hộ trái tim mình, sợ hãi bị cự tuyệt, ngây ngốc mà phong bế tình cảm của mình.
Ban đầu, anh không tin có người lại thiếu tự tin với bản thân mình như vậy, chuyện đó anh không thể lý giải. Về sau, ở chung vài lần, anh phát hiện cô xác thực như Phương Ngải nói, là một đứa ngốc tự ti quá đáng.
Trong mắt anh, Đinh Thư Dực rất tốt, có lẽ cô không đủ xinh đẹp, nhưng anh thích là được rồi, mặc kệ đôi mắt cô có lớn hay không, dáng người có đẹp hay không, dưới con mắt của anh, bởi vì yêu thích nên tất cả của cô, từ đầu đến chân anh đều thấy phù hợp. Anh chỉ muốn đối tốt với cô, cô lại vì những chuyện nhỏ nhặt kia mà để tâm.
Anh luôn xử lý mọi việc sạch sẽ gọn gàng, làm việc chỉ chú ý đến hiệu suất, quyết định sự việc nhanh chóng lại quyết đoán, anh ghét nhất là lề mề chậm chạp, như thế sẽ khiến anh nổi điên, nhưng gặp gỡ Đinh Thư Dực rồi, anh không còn giống như lúc trước nữa. Hàn Chấn Thanh thở dài, anh hoàn toàn hết cách với cô gái nhỏ Đinh Thư Dực này.
Phương Ngải nói đúng, bóng ma này phải dựa vào chính bản thân Thư Dực vượt qua, nếu không, nó sẽ vĩnh viễn cắm rễ trong đáy lòng cô, muốn nhổ ra cũng nhổ không được.
Anh buồn bã nói: "Tôi từng lùng bắt hàng trăm tên tội phạm, mưa bom bão đạn cũng không làm khó được tôi, gặp được tội phạm bất hảo liền rút súng ra bắn hoặc ra trận vật lộn. Thật khó mà tin được, đụng tới Đinh Thư Dực, tôi lại phải nén giận, kéo dài lâu như vậy vẫn không có biện pháp bức cô ấy tự thú!"
Phương Ngải nở nụ cười. "Nghe anh nói như vậy, tôi thật cao hứng. Anh thật sự yêu thích Thư Dực, cô ấy có anh bảo vệ, người bạn như tôi đây cũng yên tâm."
"Chờ chân tướng rõ ràng, tôi phải mắng cô ấy một trận." Hàn Chấn Thanh vẻ mặt tức giận.
"Đúng đúng đúng!" Phương Ngải tán thành. "Cho anh chịu khổ nhiều như vậy, nên cẩn thận giáo huấn Thư Dực."
Nhìn cơn mưa liên miên không ngừng, anh nhíu mày lo lắng. "Cô ấy không phải còn đang khóc chứ?" Vừa rồi nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, cô đơn cầm dù đứng ở trong mưa, trái tim anh như muốn vỡ nát.
Phương Ngải đi ra ban công, nhìn mưa rơi nói. "Hiện tại khóc so với sau này khóc chung quy vẫn tốt hơn? Để cho Thư Dực khóc đi, đợi cô ấy biết mình nhu nhược đem lại bao nhiêu tổn hại, cô ấy sẽ tỉnh táo, vì đau khổ mà triệt để lĩnh ngộ, so với trước kia có thể trở nên càng tốt hơn."
......
Đinh Thư Dực trở lại quán rượu, cùng đồng sự bắt chuyện qua loa sau liền trở về phòng, đem cây dù treo ngược ở ngoài cửa sổ.
Cô mở ti vi, tắm rửa qua rồi nằm trên giường. Nghĩ đến Phương Ngải còn đang ở nhà anh, cô cảm thấy chính mình dường như vẫn còn đang ở trong mưa.
Xoay người ôm lấy gối đầu, cô hồi tưởng chuyện cùng Hàn Chấn Thanh vui vẻ đi mua hoa cỏ về trồng, vốn tâm tình cô rất tốt, mãi đến khi nghe thấy bọn họ muốn kết hôn...
Đừng có suy nghĩ nữa, đáng chết, cô khó chịu khóc tức tưởi. Thư Dực buồn bực mà thiếp đi, mơ thấy một con đường tối tăm, Hàn Chấn Thanh đứng trên đó, toàn bộ thế giới bị bóng đen bao phủ, chỉ có anh, anh tuấn hiên ngang đứng ở phía trước, thực chói mắt. Anh cười với cô, nhìn cô như đang khích lệ cô thổ lộ.
Thư Dực kìm lòng không được, đi về hướng anh, đứng ở trước mặt nhìn lên anh. Hai tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: "Hàn Chấn Thanh, em là Bạch Hạc... anh không thể lấy Phương Ngải."
"Em là Bạch Hạc?" Anh lộ ra vẻ mặt khinh miệt, đột nhiên bốn phía vang lên tiếng cười ồ, Thư Dực lập tức bừng tỉnh. Nhưng kỳ quái là, tiếng cười kia vẫn ong ong bên tai?! Cô hoàn hồn nhìn lại, thì ra là TV chưa có tắt.
Trên cái gương ở bàn trà, phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ngũ quan bình thường, thân hình gầy gò, so với Chu Phương Ngải đầy đặn khêu gợi đúng là một trời một vực.
Thư Dực lo lắng nghĩ tới lời nói của Hàn Chấn Thanh -
"Nếu như Phương Ngải không phải Bạch Hạc, vậy Bạch Hạc chân chính ở đâu? Vì sao không đúng hẹn?"
"Em nói rất đúng, Phương Ngải xinh đẹp, cô ấy là bạn lữ trong mơ của đàn ông, anh không có lý do cự tuyệt để tiếp tục chờ đợi một cô gái sẽ không xuất hiện."
A! Thư Dực hét lên một tiếng, đá rơi chăn mền. Tiếp tục như vậy nữa cô sẽ điên mất, cô chịu không nổi nữa rồi, nhảy xuống giường, cô vớ lấy điện thoại gọi cho người đại diện.
"Xin chào..." Jeter tuôn ra một tràng dài tiếng Pháp.
"Case lần trước ông nói với tôi còn không?"
"Bạch Hạc?! Cô rốt cục cũng gọi tới rồi!" Cây rụng tiền đến đây, Jeter nói: "Có bộ phim của Dreamworks quay bên Las Vegas muốn tìm chuyên gia chất nổ, bên Thượng Hải đại lục cũng có công trình cần cố vấn phá dỡ, chỉ cần cô đáp ứng, tôi lập tức giúp cô bàn bạc. Cô nghỉ ngơi xong rồi hả? Đến Paris tìm tôi, chúng ta thảo luận một chút."
"Chờ tôi mua vé máy bay xong sẽ nói cho ông biết thời gian."
"Tốt, tôi chờ cô mọi lúc, đừng làm cho tôi thất vọng nha, bé cưng."
Thư Dực cúp máy. Không bằng đi xa xa một chút, không bao giờ trông thấy anh nữa, nhìn không thấy sẽ không đau khổ đi? Dù sao anh cũng đã nói, Phương Ngải là bạn lữ trong mơ của đàn ông, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cô còn ở đây làm cái gì? Tội tình gì chứ?
Thư Dực an ủi mình, đừng lo, dù sao cô đã sớm quen với cuộc sống một người, không có dũng khí tranh giành, không bằng nhắm mắt làm ngơ! Đâu có gì to lớn, không có quan hệ a!
Nhưng là cổ họng cô vẫn thấy chua xót, cảm giác trong thân thể mình như có một nơi trống rỗng. Rõ ràng còn có thể hô hấp mà, tất cả đều không sao hết!
.....
Buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Chấn Thanh mang theo kính râm, đến quán rượu chuẩn bị mở cửa, vừa bước vào quán, Thư Dực lập tức nghênh đón.
"Thực xin lỗi, em muốn từ chức, có được không?"
Hàn Chấn Thanh tháo kính xuống, bình tĩnh nhìn cô. "Vì sao?"
"Thật xin lỗi, em cảm thấy em không thích hợp với công việc này."
Anh nhìn cô, trầm tư trong chốc lát. "Đã như vậy, anh cũng không giữ em."
Lòng của cô bởi vì những lời này mà quặn đau.
"Anh không khỏi hiếu kỳ, em luôn luôn hời hợt như vậy sao?" Thấy vẻ mặt cô nghi hoặc, hai tay của anh xếp trước ngực, ánh mắt khinh thường nói: "Cao hứng thì tới, không thích thì đi, cô Đinh, đây là thái độ sống của em sao?"
Tốt, trải qua đủ loại kích thích, đây là phương pháp của cô? Quyết định của cô? Quyết định thoát đi thật xa? Để cho anh cùng cô gái khác kết hôn?! Anh giận đến sắp phát điên, đè nén niềm xúc động muốn mắng cô một trận, ánh mắt nghiêm khắc.
Sắc mặt cô trầm xuống. "Đúng, em chính là hời hợt như vậy, nhưng chuyện này không liên quan đến anh." Anh thì biết cái gì? Anh hiểu được sự dày vò của cô mấy ngày nay sao? Hiện tại cô muốn đi, anh còn đả thương cô!
"Em đại khái không hiểu được hai chữ "trách nhiệm" là viết như thế nào."
"Em không cần chịu trách nhiệm với người nào cả." Cô cúi đầu.
"Vậy sao?" Anh trầm tư, lạnh nhạt nói: "Thì ra em tùy hứng như vậy, sớm biết thế anh sẽ không thuê em làm việc."
"Thật làm phiền anh như vậy thì tiền lương tháng này em không lấy, coi như đền bù tổn thất cho anh." Cô nổi giận!
"Có một số việc, tiền không đền bù được." Thí dụ như tình cảm anh bỏ ra, cô cứ như vậy buông tha sao?
"Không nghĩ tới, một bartender rời đi sẽ làm anh tổn thương như vậy!" Cô nhịn không được châm chọc.
Một bartender? Anh ngơ ngẩn, nở nụ cười. Cô chính là không hiểu, không hiểu ý nghĩa của cô đối với anh? Cô đang tra tấn anh sao? Đầu anh tràn đầy những suy nghĩ không chỗ phát tiết.
Đột nhiên anh cực kỳ dịu dàng nhìn cô, giống như khoan dung với một đứa trẻ đang giận dỗi. "Chuyện em không biết có rất nhiều!" Anh đi về hướng quầy bar rót nước uống, hướng về Đinh Thư Dực đứng phía sau nói: "Em muốn đi thì đi, anh không giữ. Bất quá gần đây đang chuẩn bị hôn lễ, không rảnh tuyển người, đợi thêm một tháng nữa chờ tìm người thay thế, yêu cầu như vậy không quá đáng chứ?" Nói đùa, cô đi rồi cái vở kịch này diễn như thế nào?
Thư Dực buồn rầu, chính là không muốn nhìn bọn họ kết hôn mới rời đi!
"Thế nào?" Hàn Chấn Thanh uống một ngụm nước, khóe mắt dò xét cô.
Cô vẻ mặt khổ sở nói: "... Vậy được rồi." A, vẫn là trốn không thoát.
"Đinh Thư Dực."
"A?"
"Nhớ rõ hoa hồng sa mạc em nói với anh không?"
A? Tại sao đột nhiên hỏi cái này? "Nhớ."
"Em nói em nuôi nó ở dưới giường, cuối cùng như thế nào?"
"Sau khi tốt nghiệp, em đem nó đến công viên trồng. Chỗ đó ánh nắng đầy đủ, đất cũng màu mỡ, nó hẳn sẽ sinh trưởng rất tốt."
"So với nuôi dưới giường tốt hơn?"
"Đó là đương nhiên."
"Như vậy, trái tim của em thì sao?" Anh muốn khuyên nhủ cô, hi vọng cô từ trong bóng tối đi ra, nghênh đón ánh sáng mặt trời.
Nhưng làm Hàn Chấn Thanh tức hộc máu chính là, Đinh Thư Dực lại cúi đầu nhìn về phía vị trí trái tim, buồn bực nói: "Làm sao? Trái tim của em rất khỏe mà."
Ai! Khóe mắt anh run rẩy, tức giận muốn bóp chết cô, đồng thời lại muốn tóm cô lại hôn thật sâu.
Cô vẫn còn truy vấn: "Anh nói trái tim của em làm sao? Cùng hoa hồng sa mạc có quan hệ sao?" Đột nhiên, cô giống như hiểu ra. "A ~~ em biết anh đang ở đây hỏi cái gì."
"Em có nói qua hoa hồng sa mạc có độc, sẽ khiến tim người chịu không được, nhịp tim bị rối loạn, nhưng chỉ khi ăn nó thôi, để dưới đáy giường đối với người không có ảnh hưởng." Cô chăm chú giải thích, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh cũng muốn để một cây ở dưới giường sao?"
"..." Anh nhìn cô, cảm thấy vô lực.
Không có đợi anh trả lời, Thư Dực nhíu mày hỏi: "Giải thích như vậy, anh hiểu chưa?"
"..." Anh vẫn là nhìn cô, từ chối nói chuyện. Anh nhận thua rồi, làm sao lại có chuyên gia chất nổ ngu ngốc như thế? Không biết ám hiệu tình yêu sao?
Anh quan sát cô, chậm chạp không lên tiếng, Thư Dực cảm thấy không tự nhiên, muốn chạy trốn. "Em có việc bận." Cô xoay người muốn rời đi, sau lưng vang lên thanh âm của anh -
"Tối nay anh trở về, sẽ đem hoa hồng sa mạc em trồng ở bệ cửa sổ toàn bộ cắt nát nấu ăn." Tức chết đi được!
Thư Dực cứng đờ, xoay người lại trừng anh. Anh cúi xuống dựa vào quầy bar, tay phải chống lấy cái trán, nhìn cô cười.
Anh nói: "Ngày hôm qua em mua mấy cây hoa hồng sa mạc? Mười cây? Hay là mười lăm cây? Ăn nhiều như vậy, sẽ như thế nào?"
"Anh đang nói đùa sao? Làm gì đi ăn nó?" Thư Dực xanh cả mặt.
"Em nói thử xem, ăn hơn mười cây hoa hồng sa mạc sẽ như thế nào? Em đoán thử xem."
"Sẽ chết người đó!" Cô tức giận khiến anh cười to. Cô lộ ra vẻ mặt buồn rầu, theo thói quen chân mày càng nhíu chặt. "Đừng đùa như vậy." Cô lo lắng.
"Ai nói anh nói đùa? Buổi tối anh sẽ ăn."
"Anh làm sao vậy? Muốn tự sát sao?" Anh hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
"Anh buồn bã đến muốn tự sát." Anh tiếp tục trêu chọc cô, cô nghe mà không hiểu ra sao.
"Buồn cái gì?"
"Hoa hồng sa mạc của anh không nở hoa."
"Anh điên rồi?" Thư Dực nghe mà không hiểu nổi. "Hôm qua mới trồng làm sao có thể nở hoa ngay được? Nó không nở hoa thì anh đòi tự sát sao? Anh đang nói cái gì vậy?" Cô nghe không hiểu, nhưng cô thực lo lắng.
"Hôm nay anh làm sao vậy? Cãi nhau với Chu Phương Ngải sao? Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua sao? Tâm trạng anh không tốt?" Giọng nói vội vàng tiết lộ sự quan tâm của cô đối với anh.
Hàn Chấn Thanh mỉm cười. A! Anh thực thích nhìn cô vì anh lo lắng, thoáng cái cân bằng lại tâm trạng chán nản của anh. Yêu làm cho người ta trở nên đa nghi, anh muốn từ trong mắt cô thấy được sự lo lắng, tìm được manh mối cho thấy cô yêu anh.
Anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn cô nói "Em yêu anh", muốn cô thẳng thắn với tình cảm của anh. Ai, cô không hiểu, anh sắp nổ tung rồi!
"Em có biết có một loại hoa gọi là Bạch Hạc dụ không?" Anh nhìn cô nói.
"Không biết." Cô lắc đầu.
"Chưa có thấy sao?" Anh cúi đầu nói: "Hi vọng em thích."
Lời nói không đầu không đuôi của anh khiến Thư Dực không nắm bắt được suy nghĩ của anh. Lúc thì hoa hồng sa mạc, lúc thì Bạch Hạc dụ, lúc thì muốn ăn hoa, lúc lại nói hi vọng cô thích Bạch Hạc dụ, vừa mới hung dữ với cô, bây giờ lại cười với cô...
Thư Dực nhìn Hàn Chấn Thanh, trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Anh cũng nhìn cô, mang theo nụ cười như có như không.
Cô rất sợ, sợ khi anh nhìn cô như vậy, cô sẽ quên sự tồn tại của Phương Ngải. Cô nghĩ anh đang nói đùa, anh đâu có ngốc mà đi ăn hoa, vậy anh nói những lời này là có ý tứ gì?
Không hiểu nổi, anh thường làm cho cô cảm thấy thực chán nản, nhưng có khi anh lại mỉm cười nhìn cô giống như vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, nghĩ tới mặt liền đỏ lên.
Ngày hôm qua anh không phải muốn hôn cô chứ? Anh đem cô tựa ở trước cửa, khi đó anh muốn làm gì?
"Nói cho anh biết em đang nghĩ cái gì?" Anh hỏi, thấy sắc mặt của cô càng đỏ hơn.
"Tóm lại anh không nên ăn hoa." Bỏ lại một câu, Thư Dực xoay người chuồn mất. Ô, anh làm sao có thể hôn cô chứ, anh muốn kết hôn với Phương Ngải mà!
Hàn Chấn Thanh nhìn cô vội vội vàng vàng chạy mất, ai, thật sự là khiến người khác tức điên! Nên làm sao với cô bây giờ?