Rất hiển nhiên, tin tức điều động Chu Tử Binh không phải bí mật gì trong giới quan chức Lĩnh Nam.
Lúc Trần Kinh thăm Kiều Chính Thanh, dù ông ta không nói tới chuyện này, nhưng khi Trần Kinh nhắc tới, nói mình thăm Chủ tịch Chu Tử Binh, ông ta cười nhạt nói:
- Chủ tịch Chu là một lãnh đạo giỏi, đủ quyết đoán, trung ương rất coi trọng,
Sau đó ông ta lại nói:
- Trần Kinh, Chủ tịch Chu có nói với cậu vấn đề này không? Cậu làm khá tốt ở Hoàn Thành, danh tiếng trong dân cũng rất tốt. Ở Tỉnh ủy cũng có rất nhiều người biết cậu. Tuổi trẻ đã làm được nhiều thành tích, rất đáng cổ vũ…
Trần Kinh nói:
- Không dám giấu Chủ tịch Kiều, Chủ tịch Chu hy vọng tôi có thể đi học tập, nói là mài đao cũng không được quên mất kỹ thuật đốn củi…
Kiều Chính Thanh gật đầu nói:
- Học cũng tốt, ủng hộ cậu đi học. hiện tại ở Lĩnh Nam hơi loạn, cậu ra ngoài học tập mới tránh được tình thế này. Lại nói Hoàn Thành, cậu cũng không phải quá lưu luyến, tình hình loạn nơi đó khiến Tỉnh ủy rất giận.
Cậu ở Hoàn Thành như ếch ngồi đấy giếng không biết, gần đây thư tố cáo mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng ta nhận được đã chất đầy một xe tải rồi.
Tôi không hiểu, tất cả mọi người đều phấn đấu vì mục tiêu chung, sao lại có nhiều đấu tranh nội bộ như vậy?
Vì chút lợi nhỏ, không để ý tới đại cục, tranh quyền đoạt lợi, chưa từng muốn đi làm những chuyện thiết thực, cán bộ như vậy nhất định phải nghiêm khắc giáo dục.
Trần Kinh hơi đỏ mặt, lời của Kiều Chính Thanh có vẻ hơi nặng. Tuy hắn biết không phải Kiều Chính Thanh nhằm vào mình, nhưng hắn cũng là một thành viên của Hoàn Thành, cũng có một phần trong việc đấu tranh nội bộ của Hoàn Thành.
Xét từ tình hình hiện tại của tỉnh, Hoàn Thành bất kể là Nhạc Vân Tùng hay Khương Thiếu Khôn, đều chỉ là thông minh nhất thời mà thôi. Kết quả cuối cùng tuyệt đối là lưỡng bại câu thương.
Trần Kinh lại nhớ tới trước đây không lâu hắn nói chuyện với Nhạc Vân Tùng, lúc đó Nhạc Vân Tùng khá tinh tế, hoàn toàn là dùng thái độ nói chuyện áp đảo.
Nhưng hiện tai xem ra, Hoàn Thành có gì mà oai?
Khương Thiếu Khôn không ở Hoàn Thành lâu được, Nhạc Vân Tùng ông ta có không gian mà bay lên không?
- Trần Kinh à, có thể mau chóng đến trường Đảng học tập thì đi đi. Sự việc của Hoàn Thành cậu không phải phí sức nữa. tương lai Lĩnh Nam còn có rất nhiều nơi thích hợp cho cậu. Cậu từ trung nguyên tới Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, bất kể là mặt công tác hay năng lực cá nhân đều đã có sự tăng trưởng về chất. sau này cậu còn có tương lai hơn nữa, không gian triển lộ tài hoa lớn hơn.
Lời nói của Kiều Chính Thanh thấm thía.
Lúc nói những lời này, ông ta rất lo lắng, khiến Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Hiện tại chính quyền Lĩnh Nam, Chu Tử Binh đi, chính quyền này ai sẽ gánh?
Chỉ sợ trong chuyện này cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, phóng mắt nhìn bộ máy hiện tại của Lĩnh Nam, Hạ Quân đức cao vọng trọng, căn cơ rất sâu, có hy vọng tiến thêm một bước.
Còn Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vạn Ái Dân cũng công tác nhiều năm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa còn rất có thành tích, ông ta cũng có hy vọng.
Kiều Chính Thanh đã ở chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân nhiều năm, quen thuộc các mặt của Lĩnh Nam, mà sau khi ông ta đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh, đã làm được rất nhiều việc được khen ngợi cho người dân Lĩnh Nam.
Nhất là ông ta ủng hộ tổ chức hội giao dịch sản phẩm công nghệ cao của Lâm Cảng, hiện tại phạm vi mà hội giao dịch này ảnh hưởng rất rộng, trở thành một trong những hội giao dịch sản phẩm khoa học kĩ thuật cao cấp nhất toàn bộ đại khu Châu Á.
Điều này không chỉ làm nổi bật hình tượng thành phố Lâm Cảng, còn tăng độ nổi tiếng của Lĩnh Nam trên toàn thế giới.
Ngoài ra, Kiều Chính Thanh là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm ở địa khu Hoa Nam, hậu trường rất mạnh. Hiện tại Phương Lộ Bình của Tây Bắc hệ đang như mặt trời ban trưa, cho nên Kiều Chính Thanh cũng có chút hy vọng.
Nhiều người đều có hy vọng như vậy, khó tránh sẽ có cạnh tranh kịch liệt, điều này cũng chính là cái mà Kiều Chính Thanh nói là có chút loạn.
…
Nhận điện thoại của Mã Hải Sơn, Trần Kinh hơi ngạc nhiên.
Mã Hải Sơn nói nhiều trong điện thoại, trực tiếp nói mình có tình hình quan trọng phải báo cáo với Trần Kinh.
Trần Kinh trong lòng có chút buồn bực, Mã Hải Sơn là Phó cục trưởng công an thành phố Hoàn Thành, dòng chính của Nhạc Vân Tùng, ông ta có công tác gì phải báo cáo với mình?
Hơn nữa, cho dù có chuyện để báo cáo, ông ta hoàn toàn có thể báo cáo ở Hoàn Thành, sao phải tới tận Việt Châu?
Mang theo nghi vấn này, Trần Kinh gặp Mã Hải Sơn ở hội sở Hongkong Việt Châu.
Mã Hải Sơn tâm trạng rất chán chường, một thời gian ngắn không gặp, ông ta rõ ràng già hơn rất nhiều.
Có lẽ do không mặc trang phục cảnh sát cũng không đội mũ, tóc ông ta trắng cả, người cũng gầy đi nhiều.
Trần Kinh gọi chút điểm tâm, gọi cà phê cho Mã Hải Sơn, mình gọi một tác hồng trà.
- Phó cục trưởng Mã, có việc gì bí mật à? Tôi thấy anh gần đây tâm trạng có vấn đề thì phải?
Trần Kinh trực tiếp hỏi.
Mã Hải Sơn khẽ thở dài một cái nói:
- Bí thư, không dám giấu anh, gần đây nội bộ hệ thống công an chúng tôi thanh trừ rất mạnh. Có người vu cáo tôi, nói tôi nhận hối lộ, làm ô dù cho thế lực đen tối địa phương. Bí thư Trần, anh biết tôi mà, Mã Hải Sơn tôi có khốn kiếp tới đâu, cũng sao có thể làm ra chuyện này?
Tôi là cán bộ lâu năm trong cục công an, mấy năm nay mỗi việc tôi làm đều được tổ chức điều tra thông qua. Nhưng có người muốn vu tội cho tôi, cố tình trát đống phân lên người tôi, tôi không biết nói sao.
Trần Kinh nhíu mày, hắn hiểu Mã Hải Sơn? Hắn đâu có biết gì?
Hơn nữa, Mã Hải Sơn có oan ức gì, hoàn toàn có thể tìm Nhạc Vân Tùng, tìm mình có tác dụng gì?
Trong lòng Trần Kinh có chút hồ nghi, nâng chén trà lên từ từ thưởng thức.
Mã Hải Sơn liếc mắt nhìn Trần Kinh, cắn răng nói:
- Bí thư Trần, tôi còn có một việc phải chủ động khai báo với tổ chức. Trước kia khi tôi làm ở khu phố Lệ Thủy, trong tay từng chi ra một khoản tiền. Khoản tiền này thực tế không có quan hệ gì với tôi, có ông chủ mượn tay tôi chuyển cho Diêu Hiểu Cầm công ty Thế kỷ tiền duyên.
Tôi…tôi không có vai trò gì trong chuyện này, tôi…tôi oan thật.
Trần Kinh trầm mặc không nói, cái tên Diêu Hiểu Cầm này hắn thấy hơi lạ, cũng chưa từng nghe thấy có người như vậy.
Trần Kinh không nói, cúi đầu, Mã Hải Sơn có chút gấp.
Ông ta hít một hơi, đột nhiên uống một ngụm cà phê, nói:
- Bí thư Trần, tôi muốn tố cáo Nhạc Vân Tùng. Ông ta bao nhân tình, lợi dụng nhân tình vơ vét tài sản. Năm đó khi ông ta làm Phó chủ tịch thành phố, tôi là nhân vật số 1 của phòng cán bộ khu pố Lệ Thủy.
Khi đó văn phòng khu phố Lệ Thủy có một Mã Lão ngũ, Nhạc Vân Tùng dặn tôi để ý ông ta. Ông ta chỉ thị giao toàn bộ công trình đường Hạ Thủy của văn phòng khu phố Lệ Thủy cho người đó, giá công trình lên tới 20 triệu.
Sau…sau đó việc thành công, Mã lão ngũ cho tôi 500 ngàn, 500 ngàn này thật ra là ông ta hậu tạ Nhạc Vân Tùng, nhưng Nhạc Vân Tùng này cáo già chưa bao giờ lấy tiền.
Tiền của ông ta đều là tình nhân Diêu Hiểu Cầm quản lý, tôi đưa 500 ngàn cho Diêu HIểu Cầm, nhưng thật ra là ông ta cầm…
Mã Hải Sơn có chút kích động, nói năng lộn xộn, ông ta lấy một túi văn kiện trong túi ra đưa cho Trần Kinh:
- Bí thư Trần, trong này đều là chứng cứ tôi giữ mấy năm này. Bên trong có ảnh của Nhạc Vân Tùng và Diêu Hiểu Cầm, còn có ảnh và video của con riêng của họ ở Hongkong. Diêu Hiểu Cầm xây một công ty, chuyên làm sách báo cho thiếu nhi.
Nhạc Vân Tùng can thiệp việc mua sắm của cục giáo dục thành phố, để sản phẩm của Diêu Hiểu Cầm được đưa cho học sinh thông qua cục giáo dục, bọn họ kiếm được món lợi kếch xù từ đó.
Bên trong tôi có hết những tài liệu đó…
Trần Kinh đột nhiên cả kinh, hắn mở túi văn kiện ra, lấy được một đống ảnh.
Cừ thật, bức ảnh đầu tiên thật khó lường, trong ảnh một nam một nữ ôm nhau, uống rất nhiều rượu, hình như trong phòng nhảy.
Cô gái nhìn hơi lạ, nhưng người đàn ông thì chính là Nhạc Vân Tùng.
Trần Kinh khẽ đẩy vào trong túi tài liệu, trong đầu nháy mắt hiện lên vô vàn ý niệm.
Rất hiển nhiên chuyện nay sẽ kết thúc cuộc chiến giữa Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn.
Thời gian trước Khương Thiếu Khôn nắm được nhược điểm của Nhạc Vân Tùng, phỏng chừng chính là nắm được người phụ nữ tên Diêu Hiểu Cầm này.
Mà nắm được Diêu Hiểu Cầm, ở giữa khẳng định liên quan tới Mã Hải Sơn, sau đó lại thông qua Mã Hải Sơn liên lạc với Nhạc Vân Tùng, cuối cùng ép Nhạc Vân Tùng vào chỗ chết.
Nhưng Nhạc Vân Tùng rõ ràng kỹ năng cao hơn một bậc,ở thời khắc mấu chốt ông ta quyết đoán từ bỏ Mã Hải Sơn.
Cuối cùng Khương Thiếu Khôn bất luận truy như nào, chỉ có thể truy tới vấn đề đút lót giữa Mã Hải Sơn và Diêu HIểu Cầm, bản thân ông ta hoàn toàn không liên quan.
Đầu tiên, Nhạc Vân Tùng bày mưu cho Mã Hải Sơn giúp người gọi là Mã lão ngũ kia, đây nhất định là tiếp ý bằng miệng. Hơn nữa với sự cáo già của Nhạc Vân Tùng, việc này hình như làm rất khéo. Mã Hải Sơn thông qua hội ý mới hiểu ý ông ta, căn bản không tóm được nhược điểm của ông ta.
Số tiền 500 ngàn cảm ơn của Mã lão ngũ phía sau, Nhạc Vân Tùng căn bản chưa từng tiếp xúc tới, Mã Hải Sơn trực tiếp đưa cho Diêu HIểu Cầm, có quan hệ gì với ông ta?
Trần Kinh từ từ uống trà, những ý niệm này trong nháy mắt lướt qua đầu hắn.
Sau đó hắn lại quay đầu nghĩ tới Mã Hải Sơn. Trong chuyện này rõ ràng Mã Hải Sơn trong sạch, không có chút vấn đề gì?
Phương diện này e rằng cũng là một dấu chấm hỏi lớn. lời của Mã Hải Sơn là lời nói một phía. Nhưng ông ta thực sự nắm được chứng cứ về tác phong của Nhạc Vân Tùng, cái này đẩy tới đẩy lui, đúng là một cuốn sổ lộn xộn.
- Cục trưởng Mã, những tài liệu này anh nên báo cáo với Ủy ban Kỷ luật, anh đưa tôi có tác dụng gì?
Trần Kinh thản nhiên hỏi.
Mã Hải Sơn nói:
- Bí thư Trần, Uỷ ban Kỷ luật cũng không an toàn, Nhạc Vân Tùng là Bí thư Thành ủy Hoàn Thành, căn cơ của ông ta ở Lĩnh Nam rất mạnh. Lần này ông ta trát phân lên đầu tôi, tôi tìm rất nhiều người, nhưng không ai dám đắc tội ông ta. Tôi…tôi không dám nộp tài liệu quan trọng như vậy lên trên…
Bí…bí thư Trần, tôi biết anh là người chính phái, những gì anh làm ở Hoàn Thành chúng tôi đều biết, dân chúng đều biết.
Tôi giao tài liệu cho anh, tôi tin tưởng anh.
Tôi…tôi thừa nhận mình có vi phạm kỷ luật, nhưng đầy đều là do Nhạc Vân Tùng bức bách tôi.
Anh ngẫm lại đi, năm đó tôi chỉ là nhân vật số một của văn phòng quản lý khu phố, Nhạc Vân Tùng là Phó chủ tịch thành phố, khi đó tôi àno dám chống lại ý của ông ta.
Tôi bây giờ nghĩ lại thật có chút hối hận. Nhạc Vân Tùng người này lòng tham vô đáy. Ông ta làm cho hệ thống giáo dục của Hoàn Thành tả tơi không thành hình nữa, biến cả xã hội Hoàn Thành không ra sao. Còn cả Vương Kỳ Hoa, lần này anh hành động ở Tẩu Mã Hà, trong số người bị bắt có một người là anh vợ ông ta. Ông ta ghi hận trong lòng, vu oan cho anh, nói anh tấn công doanh nghiệp dân tộc…
Lúc Trần Kinh thăm Kiều Chính Thanh, dù ông ta không nói tới chuyện này, nhưng khi Trần Kinh nhắc tới, nói mình thăm Chủ tịch Chu Tử Binh, ông ta cười nhạt nói:
- Chủ tịch Chu là một lãnh đạo giỏi, đủ quyết đoán, trung ương rất coi trọng,
Sau đó ông ta lại nói:
- Trần Kinh, Chủ tịch Chu có nói với cậu vấn đề này không? Cậu làm khá tốt ở Hoàn Thành, danh tiếng trong dân cũng rất tốt. Ở Tỉnh ủy cũng có rất nhiều người biết cậu. Tuổi trẻ đã làm được nhiều thành tích, rất đáng cổ vũ…
Trần Kinh nói:
- Không dám giấu Chủ tịch Kiều, Chủ tịch Chu hy vọng tôi có thể đi học tập, nói là mài đao cũng không được quên mất kỹ thuật đốn củi…
Kiều Chính Thanh gật đầu nói:
- Học cũng tốt, ủng hộ cậu đi học. hiện tại ở Lĩnh Nam hơi loạn, cậu ra ngoài học tập mới tránh được tình thế này. Lại nói Hoàn Thành, cậu cũng không phải quá lưu luyến, tình hình loạn nơi đó khiến Tỉnh ủy rất giận.
Cậu ở Hoàn Thành như ếch ngồi đấy giếng không biết, gần đây thư tố cáo mà Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh chúng ta nhận được đã chất đầy một xe tải rồi.
Tôi không hiểu, tất cả mọi người đều phấn đấu vì mục tiêu chung, sao lại có nhiều đấu tranh nội bộ như vậy?
Vì chút lợi nhỏ, không để ý tới đại cục, tranh quyền đoạt lợi, chưa từng muốn đi làm những chuyện thiết thực, cán bộ như vậy nhất định phải nghiêm khắc giáo dục.
Trần Kinh hơi đỏ mặt, lời của Kiều Chính Thanh có vẻ hơi nặng. Tuy hắn biết không phải Kiều Chính Thanh nhằm vào mình, nhưng hắn cũng là một thành viên của Hoàn Thành, cũng có một phần trong việc đấu tranh nội bộ của Hoàn Thành.
Xét từ tình hình hiện tại của tỉnh, Hoàn Thành bất kể là Nhạc Vân Tùng hay Khương Thiếu Khôn, đều chỉ là thông minh nhất thời mà thôi. Kết quả cuối cùng tuyệt đối là lưỡng bại câu thương.
Trần Kinh lại nhớ tới trước đây không lâu hắn nói chuyện với Nhạc Vân Tùng, lúc đó Nhạc Vân Tùng khá tinh tế, hoàn toàn là dùng thái độ nói chuyện áp đảo.
Nhưng hiện tai xem ra, Hoàn Thành có gì mà oai?
Khương Thiếu Khôn không ở Hoàn Thành lâu được, Nhạc Vân Tùng ông ta có không gian mà bay lên không?
- Trần Kinh à, có thể mau chóng đến trường Đảng học tập thì đi đi. Sự việc của Hoàn Thành cậu không phải phí sức nữa. tương lai Lĩnh Nam còn có rất nhiều nơi thích hợp cho cậu. Cậu từ trung nguyên tới Lĩnh Nam nhiều năm như vậy, bất kể là mặt công tác hay năng lực cá nhân đều đã có sự tăng trưởng về chất. sau này cậu còn có tương lai hơn nữa, không gian triển lộ tài hoa lớn hơn.
Lời nói của Kiều Chính Thanh thấm thía.
Lúc nói những lời này, ông ta rất lo lắng, khiến Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Hiện tại chính quyền Lĩnh Nam, Chu Tử Binh đi, chính quyền này ai sẽ gánh?
Chỉ sợ trong chuyện này cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, phóng mắt nhìn bộ máy hiện tại của Lĩnh Nam, Hạ Quân đức cao vọng trọng, căn cơ rất sâu, có hy vọng tiến thêm một bước.
Còn Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vạn Ái Dân cũng công tác nhiều năm ở Ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa còn rất có thành tích, ông ta cũng có hy vọng.
Kiều Chính Thanh đã ở chức Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân nhiều năm, quen thuộc các mặt của Lĩnh Nam, mà sau khi ông ta đề bạt lên Phó chủ tịch tỉnh, đã làm được rất nhiều việc được khen ngợi cho người dân Lĩnh Nam.
Nhất là ông ta ủng hộ tổ chức hội giao dịch sản phẩm công nghệ cao của Lâm Cảng, hiện tại phạm vi mà hội giao dịch này ảnh hưởng rất rộng, trở thành một trong những hội giao dịch sản phẩm khoa học kĩ thuật cao cấp nhất toàn bộ đại khu Châu Á.
Điều này không chỉ làm nổi bật hình tượng thành phố Lâm Cảng, còn tăng độ nổi tiếng của Lĩnh Nam trên toàn thế giới.
Ngoài ra, Kiều Chính Thanh là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm ở địa khu Hoa Nam, hậu trường rất mạnh. Hiện tại Phương Lộ Bình của Tây Bắc hệ đang như mặt trời ban trưa, cho nên Kiều Chính Thanh cũng có chút hy vọng.
Nhiều người đều có hy vọng như vậy, khó tránh sẽ có cạnh tranh kịch liệt, điều này cũng chính là cái mà Kiều Chính Thanh nói là có chút loạn.
…
Nhận điện thoại của Mã Hải Sơn, Trần Kinh hơi ngạc nhiên.
Mã Hải Sơn nói nhiều trong điện thoại, trực tiếp nói mình có tình hình quan trọng phải báo cáo với Trần Kinh.
Trần Kinh trong lòng có chút buồn bực, Mã Hải Sơn là Phó cục trưởng công an thành phố Hoàn Thành, dòng chính của Nhạc Vân Tùng, ông ta có công tác gì phải báo cáo với mình?
Hơn nữa, cho dù có chuyện để báo cáo, ông ta hoàn toàn có thể báo cáo ở Hoàn Thành, sao phải tới tận Việt Châu?
Mang theo nghi vấn này, Trần Kinh gặp Mã Hải Sơn ở hội sở Hongkong Việt Châu.
Mã Hải Sơn tâm trạng rất chán chường, một thời gian ngắn không gặp, ông ta rõ ràng già hơn rất nhiều.
Có lẽ do không mặc trang phục cảnh sát cũng không đội mũ, tóc ông ta trắng cả, người cũng gầy đi nhiều.
Trần Kinh gọi chút điểm tâm, gọi cà phê cho Mã Hải Sơn, mình gọi một tác hồng trà.
- Phó cục trưởng Mã, có việc gì bí mật à? Tôi thấy anh gần đây tâm trạng có vấn đề thì phải?
Trần Kinh trực tiếp hỏi.
Mã Hải Sơn khẽ thở dài một cái nói:
- Bí thư, không dám giấu anh, gần đây nội bộ hệ thống công an chúng tôi thanh trừ rất mạnh. Có người vu cáo tôi, nói tôi nhận hối lộ, làm ô dù cho thế lực đen tối địa phương. Bí thư Trần, anh biết tôi mà, Mã Hải Sơn tôi có khốn kiếp tới đâu, cũng sao có thể làm ra chuyện này?
Tôi là cán bộ lâu năm trong cục công an, mấy năm nay mỗi việc tôi làm đều được tổ chức điều tra thông qua. Nhưng có người muốn vu tội cho tôi, cố tình trát đống phân lên người tôi, tôi không biết nói sao.
Trần Kinh nhíu mày, hắn hiểu Mã Hải Sơn? Hắn đâu có biết gì?
Hơn nữa, Mã Hải Sơn có oan ức gì, hoàn toàn có thể tìm Nhạc Vân Tùng, tìm mình có tác dụng gì?
Trong lòng Trần Kinh có chút hồ nghi, nâng chén trà lên từ từ thưởng thức.
Mã Hải Sơn liếc mắt nhìn Trần Kinh, cắn răng nói:
- Bí thư Trần, tôi còn có một việc phải chủ động khai báo với tổ chức. Trước kia khi tôi làm ở khu phố Lệ Thủy, trong tay từng chi ra một khoản tiền. Khoản tiền này thực tế không có quan hệ gì với tôi, có ông chủ mượn tay tôi chuyển cho Diêu Hiểu Cầm công ty Thế kỷ tiền duyên.
Tôi…tôi không có vai trò gì trong chuyện này, tôi…tôi oan thật.
Trần Kinh trầm mặc không nói, cái tên Diêu Hiểu Cầm này hắn thấy hơi lạ, cũng chưa từng nghe thấy có người như vậy.
Trần Kinh không nói, cúi đầu, Mã Hải Sơn có chút gấp.
Ông ta hít một hơi, đột nhiên uống một ngụm cà phê, nói:
- Bí thư Trần, tôi muốn tố cáo Nhạc Vân Tùng. Ông ta bao nhân tình, lợi dụng nhân tình vơ vét tài sản. Năm đó khi ông ta làm Phó chủ tịch thành phố, tôi là nhân vật số 1 của phòng cán bộ khu pố Lệ Thủy.
Khi đó văn phòng khu phố Lệ Thủy có một Mã Lão ngũ, Nhạc Vân Tùng dặn tôi để ý ông ta. Ông ta chỉ thị giao toàn bộ công trình đường Hạ Thủy của văn phòng khu phố Lệ Thủy cho người đó, giá công trình lên tới 20 triệu.
Sau…sau đó việc thành công, Mã lão ngũ cho tôi 500 ngàn, 500 ngàn này thật ra là ông ta hậu tạ Nhạc Vân Tùng, nhưng Nhạc Vân Tùng này cáo già chưa bao giờ lấy tiền.
Tiền của ông ta đều là tình nhân Diêu Hiểu Cầm quản lý, tôi đưa 500 ngàn cho Diêu HIểu Cầm, nhưng thật ra là ông ta cầm…
Mã Hải Sơn có chút kích động, nói năng lộn xộn, ông ta lấy một túi văn kiện trong túi ra đưa cho Trần Kinh:
- Bí thư Trần, trong này đều là chứng cứ tôi giữ mấy năm này. Bên trong có ảnh của Nhạc Vân Tùng và Diêu Hiểu Cầm, còn có ảnh và video của con riêng của họ ở Hongkong. Diêu Hiểu Cầm xây một công ty, chuyên làm sách báo cho thiếu nhi.
Nhạc Vân Tùng can thiệp việc mua sắm của cục giáo dục thành phố, để sản phẩm của Diêu Hiểu Cầm được đưa cho học sinh thông qua cục giáo dục, bọn họ kiếm được món lợi kếch xù từ đó.
Bên trong tôi có hết những tài liệu đó…
Trần Kinh đột nhiên cả kinh, hắn mở túi văn kiện ra, lấy được một đống ảnh.
Cừ thật, bức ảnh đầu tiên thật khó lường, trong ảnh một nam một nữ ôm nhau, uống rất nhiều rượu, hình như trong phòng nhảy.
Cô gái nhìn hơi lạ, nhưng người đàn ông thì chính là Nhạc Vân Tùng.
Trần Kinh khẽ đẩy vào trong túi tài liệu, trong đầu nháy mắt hiện lên vô vàn ý niệm.
Rất hiển nhiên chuyện nay sẽ kết thúc cuộc chiến giữa Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn.
Thời gian trước Khương Thiếu Khôn nắm được nhược điểm của Nhạc Vân Tùng, phỏng chừng chính là nắm được người phụ nữ tên Diêu Hiểu Cầm này.
Mà nắm được Diêu Hiểu Cầm, ở giữa khẳng định liên quan tới Mã Hải Sơn, sau đó lại thông qua Mã Hải Sơn liên lạc với Nhạc Vân Tùng, cuối cùng ép Nhạc Vân Tùng vào chỗ chết.
Nhưng Nhạc Vân Tùng rõ ràng kỹ năng cao hơn một bậc,ở thời khắc mấu chốt ông ta quyết đoán từ bỏ Mã Hải Sơn.
Cuối cùng Khương Thiếu Khôn bất luận truy như nào, chỉ có thể truy tới vấn đề đút lót giữa Mã Hải Sơn và Diêu HIểu Cầm, bản thân ông ta hoàn toàn không liên quan.
Đầu tiên, Nhạc Vân Tùng bày mưu cho Mã Hải Sơn giúp người gọi là Mã lão ngũ kia, đây nhất định là tiếp ý bằng miệng. Hơn nữa với sự cáo già của Nhạc Vân Tùng, việc này hình như làm rất khéo. Mã Hải Sơn thông qua hội ý mới hiểu ý ông ta, căn bản không tóm được nhược điểm của ông ta.
Số tiền 500 ngàn cảm ơn của Mã lão ngũ phía sau, Nhạc Vân Tùng căn bản chưa từng tiếp xúc tới, Mã Hải Sơn trực tiếp đưa cho Diêu HIểu Cầm, có quan hệ gì với ông ta?
Trần Kinh từ từ uống trà, những ý niệm này trong nháy mắt lướt qua đầu hắn.
Sau đó hắn lại quay đầu nghĩ tới Mã Hải Sơn. Trong chuyện này rõ ràng Mã Hải Sơn trong sạch, không có chút vấn đề gì?
Phương diện này e rằng cũng là một dấu chấm hỏi lớn. lời của Mã Hải Sơn là lời nói một phía. Nhưng ông ta thực sự nắm được chứng cứ về tác phong của Nhạc Vân Tùng, cái này đẩy tới đẩy lui, đúng là một cuốn sổ lộn xộn.
- Cục trưởng Mã, những tài liệu này anh nên báo cáo với Ủy ban Kỷ luật, anh đưa tôi có tác dụng gì?
Trần Kinh thản nhiên hỏi.
Mã Hải Sơn nói:
- Bí thư Trần, Uỷ ban Kỷ luật cũng không an toàn, Nhạc Vân Tùng là Bí thư Thành ủy Hoàn Thành, căn cơ của ông ta ở Lĩnh Nam rất mạnh. Lần này ông ta trát phân lên đầu tôi, tôi tìm rất nhiều người, nhưng không ai dám đắc tội ông ta. Tôi…tôi không dám nộp tài liệu quan trọng như vậy lên trên…
Bí…bí thư Trần, tôi biết anh là người chính phái, những gì anh làm ở Hoàn Thành chúng tôi đều biết, dân chúng đều biết.
Tôi giao tài liệu cho anh, tôi tin tưởng anh.
Tôi…tôi thừa nhận mình có vi phạm kỷ luật, nhưng đầy đều là do Nhạc Vân Tùng bức bách tôi.
Anh ngẫm lại đi, năm đó tôi chỉ là nhân vật số một của văn phòng quản lý khu phố, Nhạc Vân Tùng là Phó chủ tịch thành phố, khi đó tôi àno dám chống lại ý của ông ta.
Tôi bây giờ nghĩ lại thật có chút hối hận. Nhạc Vân Tùng người này lòng tham vô đáy. Ông ta làm cho hệ thống giáo dục của Hoàn Thành tả tơi không thành hình nữa, biến cả xã hội Hoàn Thành không ra sao. Còn cả Vương Kỳ Hoa, lần này anh hành động ở Tẩu Mã Hà, trong số người bị bắt có một người là anh vợ ông ta. Ông ta ghi hận trong lòng, vu oan cho anh, nói anh tấn công doanh nghiệp dân tộc…