Trần Kinh đoán không sai, mấy ngày sau đó, hắn phải tiếp đón rất nhiều người.
Ngày thứ hai, hai người mà Trần Kinh quen biết trước đây là Đàm Dương và Đoạn Tiểu Nhiễm đã có mặt ở khách sạn Lệ Đô để gặp mặt Trần Kinh.
Đàm Dương và Trần Kinh trước đây là bạn học cùng trường Đảng của Tỉnh, sau này anh ta lại đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận Đức Thủy, trong những cán bộ trẻ tuổi ở Đức Cao, tương lai trong quan trường của anh ta cũng rất rộng mở.
Hiện giờ anh ta đã làm Phó chủ tịch Đức Cao, chỉ trong một khoảng thời gian nữa, anh ta có thể từ cấp phòng lên cấp sở, tốc độ thăng chức rất nhanh, ở Sở Giang cũng được chú ý tới rất nhiều.
Mà Đoạn Tiểu Nhiễm là Bí thư Huyện ủy huyện Tu Mai thành phố Đức Cao, anh ta và Trần Kinh cũng đã quen biết nhau từ lâu.
Trước kia khi Mã Bộ Bình còn làm Bí thư Huyện ủy huyện Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm và Mã Bộ Bình đã cùng nhau làm việc.
Sau khi Mã Bộ Bình rời khỏi Tu Mai, anh ta đã đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Tu Mai cho tới nay, cũng coi như là một Bí thư lâu năm của Tu Mai.
Trần Kinh gọi một bàn thức ăn ở khách sạn Lệ Đô mời Đàm Dương và Đoạn Tiểu Nhiễm.
Gặp mặt trong khung cảnh như vậy, ba người đều dạt dào cảm xúc.
Nhất là Đàm Dương.
Trước đây Trần Kinh còn ở Sở Giang, hai người tiếp xúc với nhau không ít, tài hoa của Trần Kinh khiến cho anh ta rất khâm phục.
Nhưng Đàm Dương vốn cũng là một người tự phụ, tuy anh ta và Trần Kinh quan hệ cũng không tồi, nhưng anh ta cũng rất muốn đọ sức với Trần Kinh, anh ta luôn coi Trần Kinh giống như đối thủ.
Sau đó Trần Kinh tới Lĩnh Nam, Đàm Dương ở Sở Giang cũng phát triển rất nhanh, làm việc có thành tích, trên có lãnh đạo giúp đỡ, anh ta được thăng chức rất nhanh.
Nhưng hiện giờ, nhiều năm sau gặp lại Trần Kinh, anh ta mới hiểu ra, so với Trần Kinh, anh ta còn kém rất nhiều.
Trần Kinh hiện giờ là cán bộ cấp bộ, hơn nữa có quyền lực thực sự trong tay, có thể nói quyền lực trong tay.
Tuy Đàm Dương là cán bộ cấp sở, chỉ kém Trần Kinh một cấp, nhưng Phó chủ tịch như anh ta ngay cả bộ máy thường trực cũng không lên được, khoảng cách giữa hai người có chút hơi xa.
Nhưng cán bộ cấp phó sở chưa vào thường trực ở Tỉnh rất nhiều. Nếu muốn thăng chức, thì phải khiến mình trở lên đặc biệt giữa hàng trăm người.
Mà cán bộ ở cấp này, nếu muốn tiếp tục lên nữa rất khó, xem ra nếu mà mọi chuyện đều thuận lợi thì Đàm Dương cũng cần phải năm tới tám năm nữa mới có thể tiến được bước này.
Mà Trần Kinh làm việc ở Ủy ban kỉ luật Trung Ương mấy năm, rồi chuyển công tác xuống một địa phương nào đó, sau đó có chút biểu hiện tốt, khả năng được liệt vào danh sách phó ban chỉ là vấn đề thời gian.
Hai người đem so sánh như vậy, khoảng cách rất xa.
-Lão Đàm, lão Đoạn, hôm nay ba người chúng ta cùng ngồi uống rượu, hai người cứ tự nhiên. Hai anh không cần giống những người khác, xem tôi như thú dữ, hay lũ lụt vậy, cứ coi như hôm nay hai anh gặp mặt người quen cũ, ôn lại chuyện xưa. Trần Kinh mỉm cười nói.
Hắn đích thân rót rượu cho hai người.
Rượu uống được ba tuần, Trần Kinh lại nói: -Lão Đàm, hai người hiện giờ đều là lãnh đạo bận trăm công nghìn việc. Không có việc gì thì không tìm tới, tôi tin là hai anh cũng có việc mới tìm tới tôi. Vừa may, công việc liên quan tới Đức Cao, tôi cũng hi vọng được cùng nói chuyện với hai anh!
Trần Kinh dừng một lúc, rồi nói: -Không giấu hai anh, gần đây tôi nhận được rất nhiều đơn tố cáo về những vấn đề liên quan tới Đức Cao. Trong lòng tôi rất khó chịu, tại sao Đức Cao chúng ta lại có nhiều vấn đề như vậy? Những điều kiện khách quan tôi không muốn nghe, có câu con ruồi sẽ không thèm nhìn vào quả trứng vẫn còn nguyên vỏ.
Đức Cao nhất định tồn tại vấn đề, nếu không thì người khác sẽ không bới móc vấn đề ở đây lên, hai anh nói có đúng không?
Đàm Dương im lặng uống một ly rượu, thở dài nói: -Phó chủ nhiệm Trần, nói đến vấn đề ở Đức Cao, theo tôi vấn đề duy nhất ở Đức Cao đó là vấn đề ở quyết sách của Thành ủy và Ủy ban thành phố chúng ta. Lãnh đạo chủ chốt của các mặt công tác quá đơn giản, không nghe lời của người khác, đưa ra quyết sách vội vàng.
Trong hoàn cảnh trước mắt, mỗi ban ngành đều muốn tạo ra thành tích, công việc khó tránh khỏi việc nóng vội vì lợi trước mắt, những việc này một lời khó có thể nói hết được!
Tâm trạng của Đàm Dương không tốt, từ khi được thăng lên làm Phó chủ tịch, thực quyền trong tay ông ta giảm đi rất nhiều.
Trong cơ cấu lãnh đạo cấp thành phố, thường trực mới là trung tâm, Ân Lâm là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy hạ xuống, ông ta đặc biệt nhấn mạnh quyền uy của thường trực Thành ủy.
Trong công việc, việc đưa ra quyết sách, ngoài lãnh đạo thường trực ra khó ai có quyền lực.
Cách làm như vậy, không tránh được mẫu thuẫn nội bộ xảy ra triền miên.
Bây giờ người ta làm quan là vì cái gì? Không phải là vì quyền lực sao?
Hiện giờ quyền lực nằm hết trong tay Bí thư Thành ủy, có thể không xảy ra mâu thuẫn sao?
Trước khi có mâu thuẫn, sự đoàn kết trong công việc đã có vấn đề.
Hơn nữa, một khi trong công việc, những người tham gia vào việc đưa ra những quyết sách quan trọng quá ít, thì khó tránh được xảy ra sai lầm.
Có những sai lầm, bị chỉ trích, những lời phàn nàn càng nhiều, cái vòng luẩn quẩn của cái ác cứ thế được hình thành.
Các thành phố ở Sở Giang về cơ bản đều như nhau, chỉ là tình hình ở Đức Cao tương đối nghiêm trọng. Ân Lâm là một người cứng rắn, lại có Ngũ Đại Minh hậu thuẫn ở sau, những người bình thường khác ông ta không coi ra gì.
Mấy năm nay, ông ta đã đắc tội với rất nhiều người ở Đức Cao, các sở cục trên Tỉnh cũng có rất nhiều người không ưa cách làm của ông ta.
Sở Giang vốn rất phức tạp, các phe phái đấu đá nhau rất kịch liệt, cách làm của Ân Lâm như vậy, chính là chọc thẳng vào việc tranh giành giữa các phe phái, tích lũy lâu dài sẽ tự nhiên lợi hại hơn rất nhiều.
Đàm Dương và Trần Kinh nói không hết lời, còn Đoạn Tiểu Nhiễm thì lại im lặng không nói gì.
Công tác ở Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm không được địa phương coi ra gì.
Những huyện lân cận mấy năm nay tốc độ phát triển rất nhanh, Tu Mai lại ngày càng lạc hậu, lãnh đạo trong Tỉnh cũng đã bắt đầu nghi ngờ về năng lực của anh ta.
Lần này Trần Kinh tới chỉnh đốn tác phong, việc này đối với những địa phương khác là ác mộng, nhưng đối với anh ta mà nói thì đây lại là một cơ hội.
Mấy năm nay, ở Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm đã làm rất nhiều việc được lòng dân, anh ta đã cắt 50 nghìn mẫu đất để trồng sơn trà, giải quyết vấn đề tăng năng suất và thu nhập cho nhân dân. Ngoài ra, ngành nuôi trồng cũng phát triển một cách nhanh chóng, Ủy ban dốc hết sức vào việc đầu tư, quy hoạch nuôi trồng ở nông thôn, Ủy ban đã bỏ tiền hợp tác với Đại học nông nghiệp Tỉnh, thành lập đội ngũ kĩ thuật.
Khu nuôi dê núi, nuôi lợn, nuôi trồng thủy sản của Tu Mai liên tục mấy năm liền được Sở nông nghiệp Tỉnh biểu dương.
Đoạn Tiểu Nhiễm chịu sự ảnh hưởng rất lớn của Mã Bộ Bình.
Mã Bộ Bình năm đó thi hành chính trị tương đối thực tế, đặc biệt nhấn mạnh tới tăng sản lượng tăng thu nhập cho người dân, giải quyết một số công việc dân sinh. Ông ta đặc biệt coi trọng, còn đối với những thứ không thiết thực ông ta không mấy hứng thú.
Sau này sau khi Mã Bộ Bình chuyển đi, ông ta và Đoạn Tiểu Nhiễm liên hệ rất chặt chẽ với nhau, Đoạn Tiểu Nhiễm biết Mã Bộ Bình rất tôn sùng Trần Kinh, trong công việc Trần Kinh cũng thuộc phe thiết thực, từ đó Đoạn Tiểu Nhiễm cũng làm việc rất thực tế.
Trần Kinh và Đoạn Tiểu Nhiễm nói tới Tu Mai, nghe báo cáo của anh ta về Tu Mai, hắn thấy rất hứng thú.
Đàm Dương ngồi bên cạnh nói lời công bằng: -Phó chủ nhiệm Trần, theo tôi thấy, giá trị quan của cán bộ ở Sở Giang chúng ta đã có vấn đề hết rồi. Mọi người đều anh truy tôi đuổi, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, các cán bộ Đảng viên đều chỉ nhìn chằm chằm vào con số kiểm kê trên giấy. Lúc nào cũng quan tâm tới việc thu hút vốn hoặc đầu tư, nếu không thì tham gia vào việc xây dựng, bất động sản.
Những việc có lợi cho người dân thì ít khi làm, đánh giá kiểm tra cán bộ các cấp có lẽ rất ít khi nhấn mạnh tới việc này.
Thành tích thì ít có, người giống như lão Đoạn trở lên khác biệt. Làm thì mệt, mà kết quả lại không tốt, hi vọng của Sở Giang chúng ta dốt cuộc ở đâu? Chúng tôi đều rất đau đầu về những điều này!
Trần Kinh cầm ly rượu nhìn Đoạn Tiểu Nhiễm nói: -Lão Đoạn, tôi mời anh một ly!
Đoạn Tiểu Nhiễm hơi kinh sợ, anh ta chạm ly với Trần Kinh, Trần Kinh nói:
-Vấn đề thành tích, đã tồn tại ở Sở Giang từ lâu nay. Trong đó có nguyên nhân chủ quan của chúng ta, cũng có một vài nguyên nhân khách quan. Là một Tỉnh ở đất liền, giao thông và tài nguyên không phải ưu điểm của chúng ta. Các đồng chí nóng vội phát triển, không tìm được phương pháp đúng, đây cũng là nguyên nhân lớn thường xuyên dẫn đến nhiều vấn đề.
Ngoài ra, tài tử ở Sở Giang quá nhiều, cán bộ thì ai cũng đều có dự định của riêng mình. Nên rất khó có thể đoàn kết lại được, đoàn kết có vấn đề, mọi người không cùng nhau cố gắng phấn đấu, có thể không xảy ra vấn đề sao?
Trần Kinh uống hết ly rượu, những khó chịu trước đó dường như cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Đứng trên cao, tầm nhìn sẽ xa.
Trước đó trong đầu Trần Kinh vẫn nghĩ tới những việc khó giải quyết ở Đức Cao, cả hai bên hắn đều khó xử.
Nhưng hiện giờ, hắn đứng ở góc độ khác nhìn, đứng cao hơn một chút để nhìn Đức Cao, sẽ nhìn thấy vấn đề của Đức Cao ở đâu.
Là lãnh đạo của Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỉ luật, nhất là về tác phong tư tưởng, đây chính là chức trách của Trần Kinh.
Trần Kinh, Đoạn Tiểu Nhiễm và cả Đàm Dương nói chuyện tới rất muộn.
Cuối cùng, Trần Kinh đích thân tiễn hai người ra khỏi khách sạn, đến bãi đỗ xe, Trần Kinh bắt tay hai người, nói: -Sở Giang sẽ không tiếp tục tình trạng như hiện giờ. Tôi tin tưởng lãnh đạo của Sở Giang có năng lực để giải quyết những vấn đề hiện nay. Hơn nữa hai người cũng là cán bộ lãnh đạo của Sở Giang, sự tham gia của các anh đối với tương lai của Sở Giang rất quan trọng.
Ba người chào nhau ra về, Đoạn Tiểu Nhiễm lên xe liền gọi điện cho Đàm Dương.
-Phó chủ tịch Đàm, hôm nay chúng ta nói chuyện với Phó chủ nhiệm Trần hơi xa rời chủ đề chính. Anh nói chúng ta làm như vậy, sẽ dẫn đến những hiểu nhầm không đáng có không? Đoạn Tiểu Nhiễm lo lắng nói.
Đàm Dương cười nhạt nói: -Không có gì mà hiểu nhầm mới không hiểu nhầm cả. Trần Kinh người này tôi hiểu, trong công việc rất nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm và thực tế. Người ta từ Trung Ương xuống, hiển hách khiếp người, đi đến đâu đều nghe thấy lời tốt.
Chúng ta nói một vài vấn đề thì có gì là không thể chứ? Tôi tin rằng hắn cũng nghe nhiều lời tốt rồi, nói một vài lời khó nghe, kết quả lại có khi không tồi!
Mà sau khi Trần Kinh trở lại phòng, hắn nằm trên sofa nghỉ ngơi và gọi điện thoại.
Người hắn gọi là Cao Vệ.
Cao Vệ là cán bộ từ Sở Giang mà ra, mấy năm nay những dự án từ Sở Giang tới Bắc Kinh, được Cao Vệ giúp đỡ rất nhiều.
Nhất là Ân Lâm của Đức Cao và Cao Vệ sớm đã quen biết nhau, rất nhiều dự án của Đức Cao đều từ Ủy ban cái cách phát triển mà xuống.
Hiện giờ Trần Kinh tới đâu cũng khiến nơi đó loạn lên, những vấn đề đầu tư linh tinh, hắn không được nói trước với Cao Vệ.
Đương nhiên, từ phía Cao Vệ hắn những biết được một số tin tức.
Dù sao, Cao Vệ cũng là một người có lòng, ông ta hi vọng Sở Giang có thể ngày càng phát triển, sau này Trần Kinh sẽ làm trái với suy nghĩ của ông ta, làm không tốt dẫn đến hiểu nhầm sẽ không tốt.
Trần Kinh và Cao Vệ nói chuyện với nhau một chút về tình hình ở Sở Giang, Cao Vệ hôm nay nói chuyện với Trần Kinh rất tùy tiện, ông ta bất đắc dĩ nói:
-Trần Kinh, anh bảo tôi phải nói gì đây? Sở Giang phức tạp thế nào, anh không biết sao? Chỗ nào anh không thể đi? Lại cứ nhất quyết chọn Sở Giang, anh cẩn thận trong ngoài không phải người, điều này đối với anh có ích lợi gì!
Ngày thứ hai, hai người mà Trần Kinh quen biết trước đây là Đàm Dương và Đoạn Tiểu Nhiễm đã có mặt ở khách sạn Lệ Đô để gặp mặt Trần Kinh.
Đàm Dương và Trần Kinh trước đây là bạn học cùng trường Đảng của Tỉnh, sau này anh ta lại đảm nhiệm chức Phó bí thư Quận Đức Thủy, trong những cán bộ trẻ tuổi ở Đức Cao, tương lai trong quan trường của anh ta cũng rất rộng mở.
Hiện giờ anh ta đã làm Phó chủ tịch Đức Cao, chỉ trong một khoảng thời gian nữa, anh ta có thể từ cấp phòng lên cấp sở, tốc độ thăng chức rất nhanh, ở Sở Giang cũng được chú ý tới rất nhiều.
Mà Đoạn Tiểu Nhiễm là Bí thư Huyện ủy huyện Tu Mai thành phố Đức Cao, anh ta và Trần Kinh cũng đã quen biết nhau từ lâu.
Trước kia khi Mã Bộ Bình còn làm Bí thư Huyện ủy huyện Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm và Mã Bộ Bình đã cùng nhau làm việc.
Sau khi Mã Bộ Bình rời khỏi Tu Mai, anh ta đã đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy Tu Mai cho tới nay, cũng coi như là một Bí thư lâu năm của Tu Mai.
Trần Kinh gọi một bàn thức ăn ở khách sạn Lệ Đô mời Đàm Dương và Đoạn Tiểu Nhiễm.
Gặp mặt trong khung cảnh như vậy, ba người đều dạt dào cảm xúc.
Nhất là Đàm Dương.
Trước đây Trần Kinh còn ở Sở Giang, hai người tiếp xúc với nhau không ít, tài hoa của Trần Kinh khiến cho anh ta rất khâm phục.
Nhưng Đàm Dương vốn cũng là một người tự phụ, tuy anh ta và Trần Kinh quan hệ cũng không tồi, nhưng anh ta cũng rất muốn đọ sức với Trần Kinh, anh ta luôn coi Trần Kinh giống như đối thủ.
Sau đó Trần Kinh tới Lĩnh Nam, Đàm Dương ở Sở Giang cũng phát triển rất nhanh, làm việc có thành tích, trên có lãnh đạo giúp đỡ, anh ta được thăng chức rất nhanh.
Nhưng hiện giờ, nhiều năm sau gặp lại Trần Kinh, anh ta mới hiểu ra, so với Trần Kinh, anh ta còn kém rất nhiều.
Trần Kinh hiện giờ là cán bộ cấp bộ, hơn nữa có quyền lực thực sự trong tay, có thể nói quyền lực trong tay.
Tuy Đàm Dương là cán bộ cấp sở, chỉ kém Trần Kinh một cấp, nhưng Phó chủ tịch như anh ta ngay cả bộ máy thường trực cũng không lên được, khoảng cách giữa hai người có chút hơi xa.
Nhưng cán bộ cấp phó sở chưa vào thường trực ở Tỉnh rất nhiều. Nếu muốn thăng chức, thì phải khiến mình trở lên đặc biệt giữa hàng trăm người.
Mà cán bộ ở cấp này, nếu muốn tiếp tục lên nữa rất khó, xem ra nếu mà mọi chuyện đều thuận lợi thì Đàm Dương cũng cần phải năm tới tám năm nữa mới có thể tiến được bước này.
Mà Trần Kinh làm việc ở Ủy ban kỉ luật Trung Ương mấy năm, rồi chuyển công tác xuống một địa phương nào đó, sau đó có chút biểu hiện tốt, khả năng được liệt vào danh sách phó ban chỉ là vấn đề thời gian.
Hai người đem so sánh như vậy, khoảng cách rất xa.
-Lão Đàm, lão Đoạn, hôm nay ba người chúng ta cùng ngồi uống rượu, hai người cứ tự nhiên. Hai anh không cần giống những người khác, xem tôi như thú dữ, hay lũ lụt vậy, cứ coi như hôm nay hai anh gặp mặt người quen cũ, ôn lại chuyện xưa. Trần Kinh mỉm cười nói.
Hắn đích thân rót rượu cho hai người.
Rượu uống được ba tuần, Trần Kinh lại nói: -Lão Đàm, hai người hiện giờ đều là lãnh đạo bận trăm công nghìn việc. Không có việc gì thì không tìm tới, tôi tin là hai anh cũng có việc mới tìm tới tôi. Vừa may, công việc liên quan tới Đức Cao, tôi cũng hi vọng được cùng nói chuyện với hai anh!
Trần Kinh dừng một lúc, rồi nói: -Không giấu hai anh, gần đây tôi nhận được rất nhiều đơn tố cáo về những vấn đề liên quan tới Đức Cao. Trong lòng tôi rất khó chịu, tại sao Đức Cao chúng ta lại có nhiều vấn đề như vậy? Những điều kiện khách quan tôi không muốn nghe, có câu con ruồi sẽ không thèm nhìn vào quả trứng vẫn còn nguyên vỏ.
Đức Cao nhất định tồn tại vấn đề, nếu không thì người khác sẽ không bới móc vấn đề ở đây lên, hai anh nói có đúng không?
Đàm Dương im lặng uống một ly rượu, thở dài nói: -Phó chủ nhiệm Trần, nói đến vấn đề ở Đức Cao, theo tôi vấn đề duy nhất ở Đức Cao đó là vấn đề ở quyết sách của Thành ủy và Ủy ban thành phố chúng ta. Lãnh đạo chủ chốt của các mặt công tác quá đơn giản, không nghe lời của người khác, đưa ra quyết sách vội vàng.
Trong hoàn cảnh trước mắt, mỗi ban ngành đều muốn tạo ra thành tích, công việc khó tránh khỏi việc nóng vội vì lợi trước mắt, những việc này một lời khó có thể nói hết được!
Tâm trạng của Đàm Dương không tốt, từ khi được thăng lên làm Phó chủ tịch, thực quyền trong tay ông ta giảm đi rất nhiều.
Trong cơ cấu lãnh đạo cấp thành phố, thường trực mới là trung tâm, Ân Lâm là Phó trưởng ban thư kí Tỉnh ủy hạ xuống, ông ta đặc biệt nhấn mạnh quyền uy của thường trực Thành ủy.
Trong công việc, việc đưa ra quyết sách, ngoài lãnh đạo thường trực ra khó ai có quyền lực.
Cách làm như vậy, không tránh được mẫu thuẫn nội bộ xảy ra triền miên.
Bây giờ người ta làm quan là vì cái gì? Không phải là vì quyền lực sao?
Hiện giờ quyền lực nằm hết trong tay Bí thư Thành ủy, có thể không xảy ra mâu thuẫn sao?
Trước khi có mâu thuẫn, sự đoàn kết trong công việc đã có vấn đề.
Hơn nữa, một khi trong công việc, những người tham gia vào việc đưa ra những quyết sách quan trọng quá ít, thì khó tránh được xảy ra sai lầm.
Có những sai lầm, bị chỉ trích, những lời phàn nàn càng nhiều, cái vòng luẩn quẩn của cái ác cứ thế được hình thành.
Các thành phố ở Sở Giang về cơ bản đều như nhau, chỉ là tình hình ở Đức Cao tương đối nghiêm trọng. Ân Lâm là một người cứng rắn, lại có Ngũ Đại Minh hậu thuẫn ở sau, những người bình thường khác ông ta không coi ra gì.
Mấy năm nay, ông ta đã đắc tội với rất nhiều người ở Đức Cao, các sở cục trên Tỉnh cũng có rất nhiều người không ưa cách làm của ông ta.
Sở Giang vốn rất phức tạp, các phe phái đấu đá nhau rất kịch liệt, cách làm của Ân Lâm như vậy, chính là chọc thẳng vào việc tranh giành giữa các phe phái, tích lũy lâu dài sẽ tự nhiên lợi hại hơn rất nhiều.
Đàm Dương và Trần Kinh nói không hết lời, còn Đoạn Tiểu Nhiễm thì lại im lặng không nói gì.
Công tác ở Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm không được địa phương coi ra gì.
Những huyện lân cận mấy năm nay tốc độ phát triển rất nhanh, Tu Mai lại ngày càng lạc hậu, lãnh đạo trong Tỉnh cũng đã bắt đầu nghi ngờ về năng lực của anh ta.
Lần này Trần Kinh tới chỉnh đốn tác phong, việc này đối với những địa phương khác là ác mộng, nhưng đối với anh ta mà nói thì đây lại là một cơ hội.
Mấy năm nay, ở Tu Mai, Đoạn Tiểu Nhiễm đã làm rất nhiều việc được lòng dân, anh ta đã cắt 50 nghìn mẫu đất để trồng sơn trà, giải quyết vấn đề tăng năng suất và thu nhập cho nhân dân. Ngoài ra, ngành nuôi trồng cũng phát triển một cách nhanh chóng, Ủy ban dốc hết sức vào việc đầu tư, quy hoạch nuôi trồng ở nông thôn, Ủy ban đã bỏ tiền hợp tác với Đại học nông nghiệp Tỉnh, thành lập đội ngũ kĩ thuật.
Khu nuôi dê núi, nuôi lợn, nuôi trồng thủy sản của Tu Mai liên tục mấy năm liền được Sở nông nghiệp Tỉnh biểu dương.
Đoạn Tiểu Nhiễm chịu sự ảnh hưởng rất lớn của Mã Bộ Bình.
Mã Bộ Bình năm đó thi hành chính trị tương đối thực tế, đặc biệt nhấn mạnh tới tăng sản lượng tăng thu nhập cho người dân, giải quyết một số công việc dân sinh. Ông ta đặc biệt coi trọng, còn đối với những thứ không thiết thực ông ta không mấy hứng thú.
Sau này sau khi Mã Bộ Bình chuyển đi, ông ta và Đoạn Tiểu Nhiễm liên hệ rất chặt chẽ với nhau, Đoạn Tiểu Nhiễm biết Mã Bộ Bình rất tôn sùng Trần Kinh, trong công việc Trần Kinh cũng thuộc phe thiết thực, từ đó Đoạn Tiểu Nhiễm cũng làm việc rất thực tế.
Trần Kinh và Đoạn Tiểu Nhiễm nói tới Tu Mai, nghe báo cáo của anh ta về Tu Mai, hắn thấy rất hứng thú.
Đàm Dương ngồi bên cạnh nói lời công bằng: -Phó chủ nhiệm Trần, theo tôi thấy, giá trị quan của cán bộ ở Sở Giang chúng ta đã có vấn đề hết rồi. Mọi người đều anh truy tôi đuổi, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, các cán bộ Đảng viên đều chỉ nhìn chằm chằm vào con số kiểm kê trên giấy. Lúc nào cũng quan tâm tới việc thu hút vốn hoặc đầu tư, nếu không thì tham gia vào việc xây dựng, bất động sản.
Những việc có lợi cho người dân thì ít khi làm, đánh giá kiểm tra cán bộ các cấp có lẽ rất ít khi nhấn mạnh tới việc này.
Thành tích thì ít có, người giống như lão Đoạn trở lên khác biệt. Làm thì mệt, mà kết quả lại không tốt, hi vọng của Sở Giang chúng ta dốt cuộc ở đâu? Chúng tôi đều rất đau đầu về những điều này!
Trần Kinh cầm ly rượu nhìn Đoạn Tiểu Nhiễm nói: -Lão Đoạn, tôi mời anh một ly!
Đoạn Tiểu Nhiễm hơi kinh sợ, anh ta chạm ly với Trần Kinh, Trần Kinh nói:
-Vấn đề thành tích, đã tồn tại ở Sở Giang từ lâu nay. Trong đó có nguyên nhân chủ quan của chúng ta, cũng có một vài nguyên nhân khách quan. Là một Tỉnh ở đất liền, giao thông và tài nguyên không phải ưu điểm của chúng ta. Các đồng chí nóng vội phát triển, không tìm được phương pháp đúng, đây cũng là nguyên nhân lớn thường xuyên dẫn đến nhiều vấn đề.
Ngoài ra, tài tử ở Sở Giang quá nhiều, cán bộ thì ai cũng đều có dự định của riêng mình. Nên rất khó có thể đoàn kết lại được, đoàn kết có vấn đề, mọi người không cùng nhau cố gắng phấn đấu, có thể không xảy ra vấn đề sao?
Trần Kinh uống hết ly rượu, những khó chịu trước đó dường như cũng tiêu tan đi rất nhiều.
Đứng trên cao, tầm nhìn sẽ xa.
Trước đó trong đầu Trần Kinh vẫn nghĩ tới những việc khó giải quyết ở Đức Cao, cả hai bên hắn đều khó xử.
Nhưng hiện giờ, hắn đứng ở góc độ khác nhìn, đứng cao hơn một chút để nhìn Đức Cao, sẽ nhìn thấy vấn đề của Đức Cao ở đâu.
Là lãnh đạo của Phòng chỉnh đốn tác phong Ủy ban kỉ luật, nhất là về tác phong tư tưởng, đây chính là chức trách của Trần Kinh.
Trần Kinh, Đoạn Tiểu Nhiễm và cả Đàm Dương nói chuyện tới rất muộn.
Cuối cùng, Trần Kinh đích thân tiễn hai người ra khỏi khách sạn, đến bãi đỗ xe, Trần Kinh bắt tay hai người, nói: -Sở Giang sẽ không tiếp tục tình trạng như hiện giờ. Tôi tin tưởng lãnh đạo của Sở Giang có năng lực để giải quyết những vấn đề hiện nay. Hơn nữa hai người cũng là cán bộ lãnh đạo của Sở Giang, sự tham gia của các anh đối với tương lai của Sở Giang rất quan trọng.
Ba người chào nhau ra về, Đoạn Tiểu Nhiễm lên xe liền gọi điện cho Đàm Dương.
-Phó chủ tịch Đàm, hôm nay chúng ta nói chuyện với Phó chủ nhiệm Trần hơi xa rời chủ đề chính. Anh nói chúng ta làm như vậy, sẽ dẫn đến những hiểu nhầm không đáng có không? Đoạn Tiểu Nhiễm lo lắng nói.
Đàm Dương cười nhạt nói: -Không có gì mà hiểu nhầm mới không hiểu nhầm cả. Trần Kinh người này tôi hiểu, trong công việc rất nghiêm túc, cũng rất có trách nhiệm và thực tế. Người ta từ Trung Ương xuống, hiển hách khiếp người, đi đến đâu đều nghe thấy lời tốt.
Chúng ta nói một vài vấn đề thì có gì là không thể chứ? Tôi tin rằng hắn cũng nghe nhiều lời tốt rồi, nói một vài lời khó nghe, kết quả lại có khi không tồi!
Mà sau khi Trần Kinh trở lại phòng, hắn nằm trên sofa nghỉ ngơi và gọi điện thoại.
Người hắn gọi là Cao Vệ.
Cao Vệ là cán bộ từ Sở Giang mà ra, mấy năm nay những dự án từ Sở Giang tới Bắc Kinh, được Cao Vệ giúp đỡ rất nhiều.
Nhất là Ân Lâm của Đức Cao và Cao Vệ sớm đã quen biết nhau, rất nhiều dự án của Đức Cao đều từ Ủy ban cái cách phát triển mà xuống.
Hiện giờ Trần Kinh tới đâu cũng khiến nơi đó loạn lên, những vấn đề đầu tư linh tinh, hắn không được nói trước với Cao Vệ.
Đương nhiên, từ phía Cao Vệ hắn những biết được một số tin tức.
Dù sao, Cao Vệ cũng là một người có lòng, ông ta hi vọng Sở Giang có thể ngày càng phát triển, sau này Trần Kinh sẽ làm trái với suy nghĩ của ông ta, làm không tốt dẫn đến hiểu nhầm sẽ không tốt.
Trần Kinh và Cao Vệ nói chuyện với nhau một chút về tình hình ở Sở Giang, Cao Vệ hôm nay nói chuyện với Trần Kinh rất tùy tiện, ông ta bất đắc dĩ nói:
-Trần Kinh, anh bảo tôi phải nói gì đây? Sở Giang phức tạp thế nào, anh không biết sao? Chỗ nào anh không thể đi? Lại cứ nhất quyết chọn Sở Giang, anh cẩn thận trong ngoài không phải người, điều này đối với anh có ích lợi gì!