Công tác của Trần Kinh bị điều chỉnh nhanh hơn so với tưởng tượng.
Ngay sau hôm nói chuyện cùng Chu Hải Đông, Ban Tổ chức liền cho ra mắt danh sách cán bộ xuống cơ sở, trong danh sách cán bộ cấp Cục xuống cơ sở, tên của Trần Kinh đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngay sau đó, Trần Kinh liền được yêu cầu đến Ban Tổ chức Trung ương nói chuyện.
Cứ vội vã như vậy, Trần Kinh tiến thẳng đến Ban Tổ chức Trung ương.
Ở đây, hắn không ngờ gặp được Mễ Tiềm.
Văn phòng của Mễ Tiềm nằm ở tầng mười tòa nhà phía đông trụ sở Ban Tổ chức Trung ương, văn phòng rất lớn, cửa sổ lớn bằng thủy tinh hướng ra phía đông, có thể nhìn thấy ánh sáng bình minh của thủ đô.
Bài trí trong văn phòng khá cổ điển.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ thẫm, phía sau bàn làm việc có một giá sách, bên cạnh treo một bức lưu niệm viết “thanh liêm vì dân”, Trần Kinh bước vào văn phòng liền bị mấy bức tranh chữ này hấp dẫn.
Bởi vì hắn nhìn ra, đây là bút tích của Sa Minh Đức.
Mễ Tiềm nhìn chằm chằm Trần Kinh, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
-Sao vậy? Những bức tranh chữ này anh đã từng thấy qua rồi sao?
Trần Kinh nói:
-Đương nhiên, đây là bút tích của Bí thư Sa đề tặng. Ông ấy bình thường rất ghét phải viết lưu niệm, anh có thể được ông ấy viết tặng, tôi thật sự rất bội phục!
Mễ Tiềm chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn làm việc, nói:
-Ngồi đi! Sao vậy? Chuyện xuống cơ sở lần này khiến anh bất ngờ sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Thật sự rất bất ngờ, tôi không ngờ là nhanh như vậy!
Mễ Tiềm khẽ thở dài nói:
-Đúng vậy, tốc độ thay đổi công tác của anh thực sự có chút nhanh. Chẳng qua, về việc thay đổi công tác của anh, một lần nữa là do Bí thư Ngũ Đại Minh của Sở Giang yêu cầu. Anh có thể không biết, ngay ngày hôm qua, Ủy ban kỷ luật đã bắt một lãnh đạo trọng yếu mà anh cũng quen, Hách Quốc Dân.
-Bí thư Hách?
Trần Kinh cả kinh, Hách Quốc Dân là cán bộ tiền nhiệm tại Sở Giang, sau này được điều về làm Chủ nhiệm Ủy ban Hội đồng nhân dân nông nghiệp và nông thông, hắn không ngờ....
Thần sắc của Mễ Tiềm trở nên nghiêm túc, nói:
-Về vấn đề của Hách Quốc Dân, Trung ương đã nắm giữ được rất nhiều chứng cớ, hiện trạng bây giờ của Sở Giang hẳn anh cũng đã rõ. Mặc dù nói khu vực Trung Nguyên có tương đối nhiều vấn đề, nhưng Sở Giang như vậy, cục diện tỉnh như vậy là không ổn, Sở Giang xem như chỉ có một phần.
Nhất là mấy năm gần đây, cục diện Sở Giang trở nên hỗn loạn. Trọng trách trên vai Bí thư Đại Minh rất nặng nề, anh ta đề xuất cần thêm người, Trung ương đã phê chỉ thị duyệt vấn đề này, chúng tôi vô cùng ủng hộ.
Công tác của anh bị thay đổi là do yêu cầu của Bí thư Đại Minh...
Trần Kinh gật đầu, trong đầu vô số ý niệm nảy lên.
Đối với vấn đề của Sở Giang, nhận thức của hắn dường như rất sâu.
Hách Quốc Dân khẳng định không phải bây giờ mới xuật hiện. Có lẽ khi Trung ương điều động công tác của ông ta cũng đã triển khai điều tra.
Ủy ban kỷ luật đối với việc điều tra một lãnh đạo cấp cao như Hách Quốc Dân, tất nhiên sẽ cẩn thận nghiêm mật tiến hành, không thông qua điều tra lâu dài, nắm giữ toàn bộ chứng cứ, không thể này thực hiện được hành động lần này.
Trần Kinh có thể mơ hồ nghĩ đến, mấy tháng trước, Sở Giang thường xuyên loạn, có thể có liên quan đến việc điều tra Hách Quốc Dân.
Làm quan đến bậc của Hách Quốc Dân, vấn đề được đề cập đến, tất nhiên sẽ không chỉ là vấn đề của một người.
Một khi động đến sẽ liên lụy đến toàn cục. Chính là cuộc tranh giành của các phe phái các hệ.
Mà cuộc tranh giành như vậy thường sẽ gây tổn thương tại một nơi ổn định, sẽ dẫn đến một loạt vấn đề.
Thậm chí vấn đề của Mao Quân Huy cũng có thể có liên quan đến vụ án của Hách Quốc Dân.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Kinh có chút sợ. Hắn cũng càng hiểu được cục diện mà Ngũ Đại Minh đang gặp phải.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
-Trưởng ban Mễ, chức vụ mới của tôi là gì?
Mễ Tiềm thản nhiên cười nói:
-Chức vụ mới của anh, tạm thời chưa có quyết định. Tổ chức có liên quan của anh sẽ đến Sở Giang, lên đường ngay, có thể còn nửa tháng nữa mới có sự bổ nhiệm. Trong nửa tháng này anh tự mình định đoạt, có thể ở thủ đô chăm sóc người nhà, cũng có thể đến Sở Giang sớm để làm quen với công việc.
Đây không phải tôi có tình tỏ vẻ bí mật, đây đều là ý của Bí thư Đại Minh các anh.
Quan hệ giữa anh và Bí thư Đại Minh, mọi người ở Sở Giang đều biết. Anh ta hạ quyết tâm lớn như vậy. Kiên quyết yêu cầu tổ chức điều anh qua, nhất định là cần dùng anh, anh chuẩn bị tâm lý mà đối mặt đi!
Trần Kinh gật đầu, nói:
-Cảm ơn tổ chức tín nhiệm, cảm ơn Bí thư Đại Minh. Tôi hy vọng tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo đối với tôi!
Mễ Tiềm gật đầu nói:
-Được rồi, tôi không còn gì để nói nữa, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi!
Trần Kinh đứng dậy xin phép cáo từ, hắn vừa đi tới cửa.
Mễ Tiền nói:
-Anh đợi một chút!
Trần Kinh vội vàng xoay người lại, Mễ Tiền nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn nói:
-Trần Kinh, sau khi anh bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đồng nghĩa với thời điểm mấu chốt trong cuộc đời anh đã đến. Đứng đầu một phương sẽ không dễ dàng gì, quản lý một địa phương hơn vài trăm nhân khẩu, đối với một người mới hơn ba mươi tuổi như anh mà nói, thực sự là một thử thách không nhỏ.
Tôi hy vọng anh có thể ghi nhớ thời khắc tổ chức kỳ vọng vào anh, đừng phụ lòng tổ chức...
Anh....anh đi đi!
Nhìn bóng dáng Trần Kinh biến mất sau cánh cửa, Mễ Tiềm trầm ngâm không nói.
Thật lâu sau, ông ta đứng dậy, quay đầu đi về phía bức tranh chữ đề “thanh liêm vì dân” lẩm bẩm nói:
-Bí thư Minh Đức à, người trẻ tuổi năm đó anh coi trọng đã bước vào một bước ngoặt mới. Ngũ Đại Minh nhất định sẽ để anh ta quản lý thành phố Kinh Giang, năm đó tôi và anh có thể làm việc với nhau ở Kinh Giang sáu năm! Anh ta có thể có được khí phách của anh năm đó hay không, đây hết thảy đều phải dựa vào chính anh ta!
....
Sở Thành!
Hành lý của Trần Kinh rất đơn giản, chỉ là một cái cặp da nhỏ.
Hắn cũng không có ở lại thủ đô lâu, mà chọn lựa đến Sở Giang ngay.
Từ khi tham gia công tác tới nay, hắn đã trải qua vô số lần thay đổi vị trí, vẫn không có một vị trí nào khiến tâm tình hắn cảm thấy phức tạp như lần này.
Có lẽ, Sở Giang là cố hương của hắn, hắn gần tình quê lại càng e sợ, có lẽ hắn đã dự liệu được, vị trí mới lần này, trọng trách trên vai hắn sẽ nặng hơn trước rất nhiều, khiến hắn ở nhà thêm một ngày cũng không yên được.
Hắn từ biệt thủ đô, ra đi rất vội vàng.
Cán bộ Phòng chỉnh đốn tác phong liền tổ chức một buổi họp chia tay ngắn ngũi vui vẻ mà cáo biệt.
Ở nhà, Phương Uyển Kỳ làm cả một bàn ăn ngon tiễn biệt Trần Kinh. Hai vợ chồng thủ thỉ tâm tình đến hai, ba giờ sáng.
Hắn và Phương Uyển Kỳ quen nhau chính là ở Sở Giang, cách đây mấy năm, giờ Trần Kinh lại phải trở về Sở Giang, giờ phút này, tâm tình tất nhiên âm thầm phát sinh biến hóa.
Hai người lẳng lặng ôn lại chuyện cũ, quá khứ kia bỗng chốc trở về, đầy ngọt ngào khiến người ta khó lòng quên được...
Từ cửa máy bay đi ra.
Trần Kinh kéo vali chuẩn bị đi về khách sạn.
Một người thanh niên mặc đồ tây đứng chắn trước mặt hắn, khách khí nói:
-Xin hỏi ngài có phải là Lý Kinh tiên sinh không ạ?
Trần Kinh ngẩn người, Lý Kinh?
Lỗi đem Phùng Kinh làm Mã Lương sao?
Hắn đang định phủ nhận, điện thoại trong túi quần chợt vang lên.
Hắn giơ tay lên nói:
-Thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại!
Hắn nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc:
-Trần Kinh, anh xuống sân bay có gặp người của anh không? Không sai, tôi cho anh dùng thân phận Lý Kinh, lần này anh từ thủ đô đến Sở Thành, chủ yếu là nộp đơn vào tập đoàn hóa chất Vạn Hải làm chức vụ Tổng giám bộ phận kinh doanh.
Cách này là do tôi tạm thời nghĩ ra, trước mắt tôi có một vụ án cần được trợ giúp, đương nhiên, cũng giúp ích cho công việc của anh sau này rất nhiều.
Được rồi, tạm thời không nói nữa, sau khi tới khách sạn sẽ có người đem sơ yếu lý lịch của anh tới, còn có toàn bộ tư liệu về tập đoàn, anh có thể nghiên cứu qua một chút!
Trần Kinh biến sắc nói:
-Thu NHược Hàn, cô làm cái trò gì vậy? Cô...
-Anh không nên kích động! Tôi không phải là vì công việc sao? Hơn nữa hiện tại anh đến Sở Giang cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, đây cũng là một cơ hội cho anh cải trang vi hành, hiểu biết hơn về Sở Giang. Anh kích động như vậy làm gì?
Thu Nhược Hàn dịu dàng nói.
Trần Kinh thở dài một tiếng.
Cảm thấy thật hoang đường đến không tưởng.
Trong nháy mắt, đầu hắn xuất hiện hình ảnh gián điệp, tình báo thời chiến tranh.
Từ thủ đô đến đây, thân phận liền bị thay đổi, trở thành gián điệp xâm nhập vào nội bộ địa phương, đánh cắp tin tức, đầu óc Thu Nhược Hàn này, cả ngày đều không biết cân nhắc suy nghĩ gì cả!
Cúp điện thoại, hắn nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mặt nói:
-Xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào?
Người thanh niên mặc đồ tây kia nói:
-Tôi tên là Mã Huy, anh cứ gọi tôi là Tiểu Mã là được! Là Vạn tổng kêu tôi đến đây đón anh. Xe ở đằng trước, chúng ta lên xe thôi!
Trần Kinh khẽ cười khổ, trầm ngâm một chút, giơ tay nói:
-Vậy đi thôi!
Xe của Mã Huy là một chiếc BMW, anh ta nho nhã lễ độ mở cửa xe cho Trần Kinh, lại giúp hắn bỏ hành lý vào cốp xe, nói:
-Lý tiên sinh, chúng tôi đã sắp xếp cho anh ở khách sạn Âu Lãng, anh có hài lòng không?
Trần Kinh trầm mặc không nói, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến tập đoàn Vạn Hải.
Tập đoàn Vạn Hải này từ đâu xuất hiện ra vậy? Trước kia Sở Giang không có một tập đoàn Vạn Hải nào cả?
Vạn Hải, Vạn Hải!
Đầu óc Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới sản nghiệp Vạn Hải ở Hongkong, có phải có liên quan tới nơi này hay không?
Trần Kinh mơ hồ hiểu về Sở Giang thông qua một số tài liệu của mấy năm gần đây. Sản nghiệp Vạn Hải Hongkong đầu tư vào Sở Giang mấy chục tỷ đô la Hongkong, đoán rằng tập đoàn Vạn Hải và sản nghiệp Vạn Hải hẳn là có ít nhiều quan hệ với nhau đấy.
Nếu thật sự là như vậy, trung tâm tập đoàn hẳn là nằm ở ngoại ô phía bắc.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
-Tiểu Mã, không phải công ty cách Âu Lãng không xa sao?
Mã Huy thản nhiên cười nói:
-Lý tiên sinh, gần đây tập đoàn vừa mới hoàn thành một số dự án thu mua, bây giờ còn tồn tại một vài vấn đề. Nhất là gần đây bộ phận doanh nghiệp hóa chất bên ngoại ô phía bắc, công nhân thất nghiệp ở nhà máy cũ đến gây chuyện rất nhiều, không an toàn. Cho nên Vạn tổng an bài anh tạm thởi ở lại Âu Lãng, khi cần thiết sẽ tới tổng bộ bên kia.
-Ách...vậy là tôi hiểu rồi!
Trần Kinh cắn môi nỏi.
Bộ phận doanh nghiệp của tập đoàn hóa chất Vạn Hải ở ngoại ô phía bắc, khả năng đã thu mua xí nghiệp hóa chất Sở Thành, hóa chất Sở Thành là mô hình doanh nghiệp nhà nước lướn, trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước, biểu hiện cũng không tệ.
Có một lần, được vinh danh là một trong những doanh nghiệp nhà nước tốt nhất và hiệu quả nhất Sở Thành, rất nhiều người muốn chen chân vào phá mà không được.
Hiện tại doanh nghiệp này bị Vạn Hải thu mua rồi sao?
Trong đầu Trần Kinh hiện lên vô số suy nghĩa, xí nghiệp hóa chất Sở Thành có đến mấy vạn công nhân, thu mua một xí nghiệp lớn như vậy không phải chuyện nhỏ.
Lẽ ra hành động lớn như vậy, truyền thông cả nước ắt hẳn có đưa tin.
Trần Kinh lại thường xuyên để ý Sở Giang, không ngờ lại không biết đến chuyện này? Trong này dường như có chút quỷ dị!
Đến lúc này, Trần Kinh mới cảm thấy hứng thú hơn một chút. Thu Nhược Hàn này sắp xếp có chút vớ vẩn, nhưng chính như lời cô nói, đây không phải là một cơ hội cho Trần Kinh hiểu biết thêm về Sở Giang sao?
Ngay sau hôm nói chuyện cùng Chu Hải Đông, Ban Tổ chức liền cho ra mắt danh sách cán bộ xuống cơ sở, trong danh sách cán bộ cấp Cục xuống cơ sở, tên của Trần Kinh đứng ở vị trí đầu tiên.
Ngay sau đó, Trần Kinh liền được yêu cầu đến Ban Tổ chức Trung ương nói chuyện.
Cứ vội vã như vậy, Trần Kinh tiến thẳng đến Ban Tổ chức Trung ương.
Ở đây, hắn không ngờ gặp được Mễ Tiềm.
Văn phòng của Mễ Tiềm nằm ở tầng mười tòa nhà phía đông trụ sở Ban Tổ chức Trung ương, văn phòng rất lớn, cửa sổ lớn bằng thủy tinh hướng ra phía đông, có thể nhìn thấy ánh sáng bình minh của thủ đô.
Bài trí trong văn phòng khá cổ điển.
Màu sắc chủ đạo là màu đỏ thẫm, phía sau bàn làm việc có một giá sách, bên cạnh treo một bức lưu niệm viết “thanh liêm vì dân”, Trần Kinh bước vào văn phòng liền bị mấy bức tranh chữ này hấp dẫn.
Bởi vì hắn nhìn ra, đây là bút tích của Sa Minh Đức.
Mễ Tiềm nhìn chằm chằm Trần Kinh, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
-Sao vậy? Những bức tranh chữ này anh đã từng thấy qua rồi sao?
Trần Kinh nói:
-Đương nhiên, đây là bút tích của Bí thư Sa đề tặng. Ông ấy bình thường rất ghét phải viết lưu niệm, anh có thể được ông ấy viết tặng, tôi thật sự rất bội phục!
Mễ Tiềm chỉ chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn làm việc, nói:
-Ngồi đi! Sao vậy? Chuyện xuống cơ sở lần này khiến anh bất ngờ sao?
Trần Kinh gật đầu nói:
-Thật sự rất bất ngờ, tôi không ngờ là nhanh như vậy!
Mễ Tiềm khẽ thở dài nói:
-Đúng vậy, tốc độ thay đổi công tác của anh thực sự có chút nhanh. Chẳng qua, về việc thay đổi công tác của anh, một lần nữa là do Bí thư Ngũ Đại Minh của Sở Giang yêu cầu. Anh có thể không biết, ngay ngày hôm qua, Ủy ban kỷ luật đã bắt một lãnh đạo trọng yếu mà anh cũng quen, Hách Quốc Dân.
-Bí thư Hách?
Trần Kinh cả kinh, Hách Quốc Dân là cán bộ tiền nhiệm tại Sở Giang, sau này được điều về làm Chủ nhiệm Ủy ban Hội đồng nhân dân nông nghiệp và nông thông, hắn không ngờ....
Thần sắc của Mễ Tiềm trở nên nghiêm túc, nói:
-Về vấn đề của Hách Quốc Dân, Trung ương đã nắm giữ được rất nhiều chứng cớ, hiện trạng bây giờ của Sở Giang hẳn anh cũng đã rõ. Mặc dù nói khu vực Trung Nguyên có tương đối nhiều vấn đề, nhưng Sở Giang như vậy, cục diện tỉnh như vậy là không ổn, Sở Giang xem như chỉ có một phần.
Nhất là mấy năm gần đây, cục diện Sở Giang trở nên hỗn loạn. Trọng trách trên vai Bí thư Đại Minh rất nặng nề, anh ta đề xuất cần thêm người, Trung ương đã phê chỉ thị duyệt vấn đề này, chúng tôi vô cùng ủng hộ.
Công tác của anh bị thay đổi là do yêu cầu của Bí thư Đại Minh...
Trần Kinh gật đầu, trong đầu vô số ý niệm nảy lên.
Đối với vấn đề của Sở Giang, nhận thức của hắn dường như rất sâu.
Hách Quốc Dân khẳng định không phải bây giờ mới xuật hiện. Có lẽ khi Trung ương điều động công tác của ông ta cũng đã triển khai điều tra.
Ủy ban kỷ luật đối với việc điều tra một lãnh đạo cấp cao như Hách Quốc Dân, tất nhiên sẽ cẩn thận nghiêm mật tiến hành, không thông qua điều tra lâu dài, nắm giữ toàn bộ chứng cứ, không thể này thực hiện được hành động lần này.
Trần Kinh có thể mơ hồ nghĩ đến, mấy tháng trước, Sở Giang thường xuyên loạn, có thể có liên quan đến việc điều tra Hách Quốc Dân.
Làm quan đến bậc của Hách Quốc Dân, vấn đề được đề cập đến, tất nhiên sẽ không chỉ là vấn đề của một người.
Một khi động đến sẽ liên lụy đến toàn cục. Chính là cuộc tranh giành của các phe phái các hệ.
Mà cuộc tranh giành như vậy thường sẽ gây tổn thương tại một nơi ổn định, sẽ dẫn đến một loạt vấn đề.
Thậm chí vấn đề của Mao Quân Huy cũng có thể có liên quan đến vụ án của Hách Quốc Dân.
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Trần Kinh có chút sợ. Hắn cũng càng hiểu được cục diện mà Ngũ Đại Minh đang gặp phải.
Hắn trầm ngâm một chút, nói:
-Trưởng ban Mễ, chức vụ mới của tôi là gì?
Mễ Tiềm thản nhiên cười nói:
-Chức vụ mới của anh, tạm thời chưa có quyết định. Tổ chức có liên quan của anh sẽ đến Sở Giang, lên đường ngay, có thể còn nửa tháng nữa mới có sự bổ nhiệm. Trong nửa tháng này anh tự mình định đoạt, có thể ở thủ đô chăm sóc người nhà, cũng có thể đến Sở Giang sớm để làm quen với công việc.
Đây không phải tôi có tình tỏ vẻ bí mật, đây đều là ý của Bí thư Đại Minh các anh.
Quan hệ giữa anh và Bí thư Đại Minh, mọi người ở Sở Giang đều biết. Anh ta hạ quyết tâm lớn như vậy. Kiên quyết yêu cầu tổ chức điều anh qua, nhất định là cần dùng anh, anh chuẩn bị tâm lý mà đối mặt đi!
Trần Kinh gật đầu, nói:
-Cảm ơn tổ chức tín nhiệm, cảm ơn Bí thư Đại Minh. Tôi hy vọng tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo đối với tôi!
Mễ Tiềm gật đầu nói:
-Được rồi, tôi không còn gì để nói nữa, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi!
Trần Kinh đứng dậy xin phép cáo từ, hắn vừa đi tới cửa.
Mễ Tiền nói:
-Anh đợi một chút!
Trần Kinh vội vàng xoay người lại, Mễ Tiền nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn nói:
-Trần Kinh, sau khi anh bước ra khỏi cánh cửa này, cũng đồng nghĩa với thời điểm mấu chốt trong cuộc đời anh đã đến. Đứng đầu một phương sẽ không dễ dàng gì, quản lý một địa phương hơn vài trăm nhân khẩu, đối với một người mới hơn ba mươi tuổi như anh mà nói, thực sự là một thử thách không nhỏ.
Tôi hy vọng anh có thể ghi nhớ thời khắc tổ chức kỳ vọng vào anh, đừng phụ lòng tổ chức...
Anh....anh đi đi!
Nhìn bóng dáng Trần Kinh biến mất sau cánh cửa, Mễ Tiềm trầm ngâm không nói.
Thật lâu sau, ông ta đứng dậy, quay đầu đi về phía bức tranh chữ đề “thanh liêm vì dân” lẩm bẩm nói:
-Bí thư Minh Đức à, người trẻ tuổi năm đó anh coi trọng đã bước vào một bước ngoặt mới. Ngũ Đại Minh nhất định sẽ để anh ta quản lý thành phố Kinh Giang, năm đó tôi và anh có thể làm việc với nhau ở Kinh Giang sáu năm! Anh ta có thể có được khí phách của anh năm đó hay không, đây hết thảy đều phải dựa vào chính anh ta!
....
Sở Thành!
Hành lý của Trần Kinh rất đơn giản, chỉ là một cái cặp da nhỏ.
Hắn cũng không có ở lại thủ đô lâu, mà chọn lựa đến Sở Giang ngay.
Từ khi tham gia công tác tới nay, hắn đã trải qua vô số lần thay đổi vị trí, vẫn không có một vị trí nào khiến tâm tình hắn cảm thấy phức tạp như lần này.
Có lẽ, Sở Giang là cố hương của hắn, hắn gần tình quê lại càng e sợ, có lẽ hắn đã dự liệu được, vị trí mới lần này, trọng trách trên vai hắn sẽ nặng hơn trước rất nhiều, khiến hắn ở nhà thêm một ngày cũng không yên được.
Hắn từ biệt thủ đô, ra đi rất vội vàng.
Cán bộ Phòng chỉnh đốn tác phong liền tổ chức một buổi họp chia tay ngắn ngũi vui vẻ mà cáo biệt.
Ở nhà, Phương Uyển Kỳ làm cả một bàn ăn ngon tiễn biệt Trần Kinh. Hai vợ chồng thủ thỉ tâm tình đến hai, ba giờ sáng.
Hắn và Phương Uyển Kỳ quen nhau chính là ở Sở Giang, cách đây mấy năm, giờ Trần Kinh lại phải trở về Sở Giang, giờ phút này, tâm tình tất nhiên âm thầm phát sinh biến hóa.
Hai người lẳng lặng ôn lại chuyện cũ, quá khứ kia bỗng chốc trở về, đầy ngọt ngào khiến người ta khó lòng quên được...
Từ cửa máy bay đi ra.
Trần Kinh kéo vali chuẩn bị đi về khách sạn.
Một người thanh niên mặc đồ tây đứng chắn trước mặt hắn, khách khí nói:
-Xin hỏi ngài có phải là Lý Kinh tiên sinh không ạ?
Trần Kinh ngẩn người, Lý Kinh?
Lỗi đem Phùng Kinh làm Mã Lương sao?
Hắn đang định phủ nhận, điện thoại trong túi quần chợt vang lên.
Hắn giơ tay lên nói:
-Thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại!
Hắn nghe điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc:
-Trần Kinh, anh xuống sân bay có gặp người của anh không? Không sai, tôi cho anh dùng thân phận Lý Kinh, lần này anh từ thủ đô đến Sở Thành, chủ yếu là nộp đơn vào tập đoàn hóa chất Vạn Hải làm chức vụ Tổng giám bộ phận kinh doanh.
Cách này là do tôi tạm thời nghĩ ra, trước mắt tôi có một vụ án cần được trợ giúp, đương nhiên, cũng giúp ích cho công việc của anh sau này rất nhiều.
Được rồi, tạm thời không nói nữa, sau khi tới khách sạn sẽ có người đem sơ yếu lý lịch của anh tới, còn có toàn bộ tư liệu về tập đoàn, anh có thể nghiên cứu qua một chút!
Trần Kinh biến sắc nói:
-Thu NHược Hàn, cô làm cái trò gì vậy? Cô...
-Anh không nên kích động! Tôi không phải là vì công việc sao? Hơn nữa hiện tại anh đến Sở Giang cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, đây cũng là một cơ hội cho anh cải trang vi hành, hiểu biết hơn về Sở Giang. Anh kích động như vậy làm gì?
Thu Nhược Hàn dịu dàng nói.
Trần Kinh thở dài một tiếng.
Cảm thấy thật hoang đường đến không tưởng.
Trong nháy mắt, đầu hắn xuất hiện hình ảnh gián điệp, tình báo thời chiến tranh.
Từ thủ đô đến đây, thân phận liền bị thay đổi, trở thành gián điệp xâm nhập vào nội bộ địa phương, đánh cắp tin tức, đầu óc Thu Nhược Hàn này, cả ngày đều không biết cân nhắc suy nghĩ gì cả!
Cúp điện thoại, hắn nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mặt nói:
-Xin hỏi phải xưng hô với anh thế nào?
Người thanh niên mặc đồ tây kia nói:
-Tôi tên là Mã Huy, anh cứ gọi tôi là Tiểu Mã là được! Là Vạn tổng kêu tôi đến đây đón anh. Xe ở đằng trước, chúng ta lên xe thôi!
Trần Kinh khẽ cười khổ, trầm ngâm một chút, giơ tay nói:
-Vậy đi thôi!
Xe của Mã Huy là một chiếc BMW, anh ta nho nhã lễ độ mở cửa xe cho Trần Kinh, lại giúp hắn bỏ hành lý vào cốp xe, nói:
-Lý tiên sinh, chúng tôi đã sắp xếp cho anh ở khách sạn Âu Lãng, anh có hài lòng không?
Trần Kinh trầm mặc không nói, trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến tập đoàn Vạn Hải.
Tập đoàn Vạn Hải này từ đâu xuất hiện ra vậy? Trước kia Sở Giang không có một tập đoàn Vạn Hải nào cả?
Vạn Hải, Vạn Hải!
Đầu óc Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới sản nghiệp Vạn Hải ở Hongkong, có phải có liên quan tới nơi này hay không?
Trần Kinh mơ hồ hiểu về Sở Giang thông qua một số tài liệu của mấy năm gần đây. Sản nghiệp Vạn Hải Hongkong đầu tư vào Sở Giang mấy chục tỷ đô la Hongkong, đoán rằng tập đoàn Vạn Hải và sản nghiệp Vạn Hải hẳn là có ít nhiều quan hệ với nhau đấy.
Nếu thật sự là như vậy, trung tâm tập đoàn hẳn là nằm ở ngoại ô phía bắc.
Hắn trầm ngâm một chút nói:
-Tiểu Mã, không phải công ty cách Âu Lãng không xa sao?
Mã Huy thản nhiên cười nói:
-Lý tiên sinh, gần đây tập đoàn vừa mới hoàn thành một số dự án thu mua, bây giờ còn tồn tại một vài vấn đề. Nhất là gần đây bộ phận doanh nghiệp hóa chất bên ngoại ô phía bắc, công nhân thất nghiệp ở nhà máy cũ đến gây chuyện rất nhiều, không an toàn. Cho nên Vạn tổng an bài anh tạm thởi ở lại Âu Lãng, khi cần thiết sẽ tới tổng bộ bên kia.
-Ách...vậy là tôi hiểu rồi!
Trần Kinh cắn môi nỏi.
Bộ phận doanh nghiệp của tập đoàn hóa chất Vạn Hải ở ngoại ô phía bắc, khả năng đã thu mua xí nghiệp hóa chất Sở Thành, hóa chất Sở Thành là mô hình doanh nghiệp nhà nước lướn, trong quá trình cải cách doanh nghiệp nhà nước, biểu hiện cũng không tệ.
Có một lần, được vinh danh là một trong những doanh nghiệp nhà nước tốt nhất và hiệu quả nhất Sở Thành, rất nhiều người muốn chen chân vào phá mà không được.
Hiện tại doanh nghiệp này bị Vạn Hải thu mua rồi sao?
Trong đầu Trần Kinh hiện lên vô số suy nghĩa, xí nghiệp hóa chất Sở Thành có đến mấy vạn công nhân, thu mua một xí nghiệp lớn như vậy không phải chuyện nhỏ.
Lẽ ra hành động lớn như vậy, truyền thông cả nước ắt hẳn có đưa tin.
Trần Kinh lại thường xuyên để ý Sở Giang, không ngờ lại không biết đến chuyện này? Trong này dường như có chút quỷ dị!
Đến lúc này, Trần Kinh mới cảm thấy hứng thú hơn một chút. Thu Nhược Hàn này sắp xếp có chút vớ vẩn, nhưng chính như lời cô nói, đây không phải là một cơ hội cho Trần Kinh hiểu biết thêm về Sở Giang sao?