Nhận được điện thoại của Uông Minh Phong, Trần Kinh vô cùng bất ngờ.
Những ngày cuối năm này, Chính phủ và Đảng ủy các cấp cũng đang bắt đầu chuẩn bị cho công việc cuối năm, cán bộ lãnh đạo đều bận tối tăm mặt mũi.
Năm nay Uông Minh Phong mới lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vào lúc này hẳn là bận tối mày tối mặt mới đúng, anh ta sẽ gọi điện thoại rủ mình đi tắm suối nước nóng được hay sao?
Trần Kinh mở lời nói với Uông Minh Phong:
-Chủ tịch Uông, anh có chỉ bảo gì thì cứ nói thẳng ra đi, anh biết đấy, hiện tại công tác của Kinh Giang đang có rất nhiều việc cần làm, tôi đâu có tâm tình mà đi tắm suối nước nóng chứ?
Uông Minh Phong thản nhiên cười nói:
-Trần Kinh, đây không phải phong cách của anh nha. Tôi đã nói với anh, công tác phải làm, cũng phải thư giãn. Căng chùng có độ thôi! Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn anh biết rồi đó, tôi ở đó chờ anh, anh nhất định phải tới đấy!
Trần Kinh bất đắc dĩ, đành phải gọi lão Hà lái xe đến Ngọc Sơn.
Đã lâu không có tới Ngọc Sơn, trước kia khi Trần Kinh đến suối nước nóng Ngọc Sơn chính là lúc Bí thư Sa còn sống.
Bí thư Sa không có ham mê gì cả, chỉ thích tắm suối nước nóng, nhất là vào mùa đông, thời tiết khô hanh, hàng năm ông ấy đều làm việc ở biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Từ Kinh Giang đến Ngọc Sơn không xa, phong cảnh ven đường cũng không thay đổi nhiều, bầu trời mùa đông của Sở Giang xanh ngắt, ven đường cây tùng cây bách còn xanh mướt tựa mùa xuân, cảnh sắc mê người.
Đáng tiếc, cảnh vẫn còn mà người đã ra đi, lần này tới Ngọc Sơn không còn được gặp lại Bí thư Sa nữa rồi.
Trong đầu Trần Kinh lại nghĩ tới những lời Bí thư Sa từng nói, cán bộ lãnh đạo phải thường xuyên lên Ngọc Sơn, du sơn ngoạn thủy, nhìn Sở Giang đều ở dưới chân mình, nhìn non sông phong cảnh hữu tình, trong lòng tự nhiên sẽ thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Lời bí thư còn văng vẳng bên tai, mà Sở Giang đã sớm không còn là Sở Giang trước kia nữa rồi, bây giờ còn có bao nhiêu người có thể nhớ được những lời dạy bảo của lão Bí thư năm đó?
Xe của Trần Kinh đến biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Uông Minh Phong đích thân ra của nghênh đón.
Anh ta vươn tay ra cười ha hả nói:
-Trần Kinh, anh giỏi lắm. Nghe nói ở Kinh Giang anh nổi danh rồi. Nói thật lòng, tôi không ngạc nhiên một chút nào, đây là phong cách của anh! Năm đó Bí thư Sa nhìn ra anh làm việc không theo nguyên tắc, có gan làm, hiện tại cho thấy, ông ấy không nhìn lầm rồi.
Nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết được, ắt sẽ vô cùng cao hứng khi thấy anh trưởng thành như bây giờ!
Trần Kinh bắt tay Uông Minh Phong nói:
-Chủ tịch Uông, chúng ta đừng nói đến Bí thư Sa nữa! Đoạn đường đến đây tôi đều nghĩ đến những lời Bí thư dạy bảo năm xưa, trong lòng lại cảm thấy buồn. Anh nói xem, Sở Giang khi xưa xinh đẹp cỡ nào, giàu có cỡ nào, tràn đầy sức sống ra sao. Nhưng hiện tại….
Chúng ta thật hổ thẹn, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu!
Trần Kinh ảm đạm lắc đầu, Uông Minh Phong vỗ vỗ vai hắn nói:
-Trần Kinh, anh là người trọng tình trọng nghĩa, đây cũng là điểm tôi quý trọng ở anh. Hiện nay, người người mở miệng ra là nhân nghĩa đạo đức. Nhưng khi gặp vấn đề thực sự, bọn họ có còn nhân nghĩa đạo đức nữa hay không?
Anh ta khoát tay một cái nói:
-Không nói những điều không vui này nữa, chúng ta vào suối nước nóng đi!
Suối nước nóng dành cho thượng khách trong veo, không khí trong phòng ấm áp.
Nước nóng luôn được khống chế ở khoảng 50 độ, ngâm mình trong nước ấm như vậy, cả người được thả lỏng, vô cùng thoải mái.
Trần Kinh và Uông Minh Phong cũng có thể xem như là thân quen, Uông Minh Phong dặn dò Trần Kinh, cuối năm nay phải dốc hết sức mình, nhất định phải xem xét, thăm hỏi nhiều một chút.
Công nhân viên chức thất nghiệp của Kinh Giang rất đông, cuộc sống của dân chúng khá khó khăn.
Cho nên Trần Kinh cần đi xuống cơ sở xem xét nhiều một chút, khiến cho dân chúng cảm thấy ấm áp, lãnh đạo làm việc, cấp dưới sẽ nhìn theo.
Quần thể công nhân viên chức thất nghiệp này cần được lãnh đạo quan tâm nhiều hơn, hiện tại mấu chốt là phải cải tạo lòng tin của xã hội, khiến cho công nhân viên chức thất nghiệp từ trong bóng tối bước ra ngoài, từng bước từ trong cuộc sống nhận ra bản thân, sau đó qua một thời gian tìm được con đường sinh tồn.
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Chủ tịch Uông, anh cứ yên tâm. Về việc này tôi đã có sắp xếp, tôi sẽ chú ý đến vấn đề này.
Uông Minh Phong thản nhiên cười, đổi chủ đề nói:
-Đúng rồi, Trần Kinh à. Thư ký của anh, Tiếu Hàm, có phải rất đắc lực hay không?
Trần Kinh ngẩn người, ngẩng đầu lên nói:
-Chủ tịch Uông, anh sao lại nói vậy?
Uông Minh Phong lấy tay vuốt nước trên mặt nói:
-Trần Kinh à, chúng ta quen biết đã lâu rồi, cách thức của anh tôi hiểu. Tiếu Hàm là người không phóng khoáng, cả ngày chỉ biết nhắm đến một mẫu ruộng còn có ba phần đất của Thành ủy. Tầm nhìn hạn hẹp, anh không thấy chướng mắt sao?
Tâm tình của Trần Kinh thay đổi rất nhanh, mơ hồ hiểu được mục đích vì sao hôm nay Uông Minh Phong hẹn mình ra tắm suối nước nóng rồi.
Hắn vẫn luôn thắc mắc về mối quan hệ giữa Uông Minh Phong và Tiếu Hàm, trước kia, hắn chưa từng nghe qua Uông Minh Phong có cấp dưới nào như Tiếu Hàm.
Hiện tại xảy ra chuyện gì đây? Đây đã là lần thứ hai Uông Minh Phong phê bình Tiếu Hàm trước mặt mình rồi, xem ra Uông Minh Phong rất để bụng người này.
Mặt khác, hắn cũng nhận ra, Tiếu Hàm là người rất cảnh giác.
Ông ta dường như đã ý thức được vị trí của mình đang gặp nguy hiểm rồi, bắt đầu kiếm đường rút lui rồi.
Trần Kinh trầm ngâm chốc lát, nói:
-Chủ tịch Uông, anh có phải đã có sắp xếp gì hay không?
Uông Minh Phong cười cười, nói:
-Không giấu gì anh, Tiếu Hàm có tìm tôi vài lần, hy vọng tôi có thể điều động ông ta đến một vị trí mới. Ngoài mặt ông ta nói công tác dưới tay anh áp lực quá lớn, trên thực tế chắc là cũng cảm nhận được anh nhìn nhận ông ta như thế nào, ông ta cảm thấy bản thân khó có thể dừng lại.
Điều chỉnh công tác cho ông ta không khó, nhưng tôi nghĩ, có thể công tác bên cạnh anh, đây là ước muốn tha thiết của bao nhiêu cán bộ lãnh đạo kia chứ?
Ngược lại, Tiếu Hàm, ông ta lại còn muốn trốn tránh, từ thái độ này của ông ta cho thấy, nên nghiêm khắc phê bình!
Chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng!
Uông Minh Phong nói.
Hai người tắm ở suối nước nóng hơn 40 phút.
Uông Minh Phong đề nghị đi uống trà.
Hai người mặc quần áo đến phòng nghỉ, Trần Kinh bước vào liền thấy Tiếu Hàm.
Ông ta giật mình kinh hãi, Uông Minh Phong chỉ vào Tiếu Hàm nói:
-Tiếu Hàm, hôm nay tôi đặc biệt mời Bí thư Trần đến. Anh nhờ tôi thay đổi vị trí, ý kiến này của tôi cũng đã được Bí thư Trần thông qua, hắn không có ý kiến gì cả!
Tiếu Hàm đỏ bừng mặt, xấu hổ đến cực điểm, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ông ta ấp úng mãi mới mở miệng nói:
-Trần….Bí thư Trần, tôi…..tôi….
Uông Minh Phong hừ hừ nói:
-Đừng tôi tôi anh anh nữa, hôm nay tôi chính là cho anh một cơ hội quang minh lỗi lạc mà nói. Làm cán bộ lãnh đạo, tôi và Bí thư Trần của các anh đều thích những người lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. anh đó, lại thích làm chuyện âm thầm, mọi chuyện đều giữ ở trong lòng, như con thiêu thân sống trong bóng tối vậy.
Tự cho là rất thông minh, trên thực tế lại vô cùng ngu xuẩn, làm như vậy, anh nói xem, lãnh đạo nào thích dùng chứ?
Tôi và Bí thư Trần có quan hệ như thế nào? Chúng tôi là bằng hữu nhiều nằm, tuy hai mà một, anh lại không nói rõ tình hình, gặp vấn đề không tìm anh ta lại chạy đến tìm tôi xin giúp đỡ, anh có phải muốn bị phê bình hay không?
Uông Minh Phong càng nói càng nặng lời, nói:
-Tôi cho anh biết, Tiếu Hàm, anh muốn điều động công tác, không có cửa đâu, Bí thư Trần đồng ý tôi cũng không đồng ý, anh nhất định phải làm cho tốt công tác Trưởng ban thư ký này!
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tôi đã nói với anh, nếu Tiếu Hàm làm không tốt công tác Trưởng ban thư ký này, anh đuổi thẳng cho tôi, không cần nương tay!
Trần Kinh cười cười, nhìn Tiếu Hàm nói:
-Lão Tiếu, ngồi đi! Hôm nay Chủ tịch Uông nói chuyện này ra, chúng ta nên thẳng thắn trao đổi một chút đi!
Uông Minh Phong trừng mắt nhìn Tiếu Hàm nói:
-Còn không mau ngồi?
Tiếu Hàm nơm nớp lo sợ, ngồi xuống, hôm nay ông ta thật sự rất xấu hổ.
Trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng của ông ta luôn bất an, càng ngày càng cảm giác vị trí Trưởng ban thư ký của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Trần Kinh đổi đi, cả ngày lo sợ không thể làm gì.
Ông ta tìm đến Uông Minh Phong chính là muốn không tiếc bất kỳ giá nào sớm tìm cho mình một đường lui mới. không ngờ Uông Minh Phong lại làm như vậy, kêu Trần Kinh qua đây, đây không phải khiến ông ta vô cùng xấu hổ hay sao?
Ông ta biết quan hệ trước kia giữa Uông Minh Phong và Trần Kinh không tệ.
Nhưng Trần Kinh là thân tín của Ngũ Đại Minh, mà Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong lại không thân thiết, Tiếu Hàm vẫn luôn cho rằng, quan hệ giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong cũng không thân mật như vẻ bề ngoài.
Hiện tại xem ra, ông ta đã nhầm to rồi, Uông Minh Phong coi trọng Trần Kinh hơn sức tượng tưởng của ông ta nhiều.
Trần Kinh tự mình pha trà, pha xong liền rót cho Uông Minh Phong và Tiếu Hàm mỗi người một chén, tự mình nâng một ly trà lên nói:
-Tiếu Hàm, kỳ thật anh làm Trưởng ban thư ký cũng không tệ, Thành ủy lớn như vậy, anh có thể khống chế tốt như vậy, điều này mọi người đều rõ!
Trần Kinh dừng một chút, nói:
-Nhưng anh phải hiểu, Trưởng ban thư ký luôn phải mở rộng ánh mắt nhìn toàn cục, chiếu cố đến toàn thành phố. Tỷ như quan hệ giữa Chính phủ và Thành ủy, các đơn vị cấp dưới và Đảng ủy, đây đều là những điều mà Trưởng ban thư ký phải nắm chắc trong tay.
Nếu anh không tìm Chủ tịch Uông, tôi còn đang định cho anh đến Chính phủ làm một Phó chủ tịch thành phố rồi đấy.
Hiện tại chúng ta hiểu rõ chức năng của Chính phủ, sân chơi cho Chính phủ sẽ càng lúc càng lớn, tôi tin sau này công tác trong Chính phủ một thời gian, dần dần anh sẽ hiểu được rất nhiều đạo lý.
Đương nhiên, hiện tại ý tưởng này của tôi đã nhạt dần, tôi vẫn tin tưởng anh. Tôi biết anh là người có năng lực, có khả năng làm quen nhanh, tôi tin chắc rằng anh có thể hiểu được chức trách của một Trưởng ban thư ký, cũng tin anh có khả năng làm tốt!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Đã vậy, anh cứ yên tâm công tác đi! Tôi tặng anh một câu, làm Trưởng ban thư ký phải dùng góc độ của Bí thư để suy xét vấn đề. Nếu anh có thể nắm được điểm này, chức vụ Trưởng ban thư ký anh nhất định có thể làm tốt!
Uông Minh Phong cười lớn, vỗ tay nói:
-Tuyệt vời, tuyệt vời, những lời này của anh thật tuyệt vời đấy Trần Kinh. Anh đã cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi, không tệ, trước kia tôi cũng đã từng làm công tác thư ký. Thực sự anh tổng kết rất sâu sắc!
Trần Kinh cười cười, uống cạn chén trà.
Hôm nay cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn thôi, Trần Kinh đích thực gần đây đang muốn đổi Trưởng ban thư ký mới. Tiếu Hàm không thể khiến hắn hài lòng, chủ yếu bây giờ tỏ vẻ bên ngoài kết nối cùng Tiếu Hàm thôi, hơn nữa Tiếu Hàm này đa mưu quỷ kế, Trần Kinh không thể hoàn toàn yên tâm về ông ta.
Nhưng hôm nay Uông Minh Phong ra mặt, Trần Kinh ít nhất cũng không lo người này về sau sẽ có suy nghĩ gian dối gì.
Uông Minh Phong tạm thời vẫn không có can đảm để uy hiếp mình, Tiếu Hàm này có thể dùng thêm được chút nữa.
Có thể khống chế được những người khiến cho Trần Kinh đau đầu trong Thành ủy này, Trần Kinh ở Thành ủy hiện tại sẽ bớt lo lắng đi một chút, hắn đã tốn quá nhiều thời gian để phối hợp các mối quan hệ rồi, thời gian không đợi ai cả, đây là lúc nên làm chuyện chính sự rồi.
Những ngày cuối năm này, Chính phủ và Đảng ủy các cấp cũng đang bắt đầu chuẩn bị cho công việc cuối năm, cán bộ lãnh đạo đều bận tối tăm mặt mũi.
Năm nay Uông Minh Phong mới lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vào lúc này hẳn là bận tối mày tối mặt mới đúng, anh ta sẽ gọi điện thoại rủ mình đi tắm suối nước nóng được hay sao?
Trần Kinh mở lời nói với Uông Minh Phong:
-Chủ tịch Uông, anh có chỉ bảo gì thì cứ nói thẳng ra đi, anh biết đấy, hiện tại công tác của Kinh Giang đang có rất nhiều việc cần làm, tôi đâu có tâm tình mà đi tắm suối nước nóng chứ?
Uông Minh Phong thản nhiên cười nói:
-Trần Kinh, đây không phải phong cách của anh nha. Tôi đã nói với anh, công tác phải làm, cũng phải thư giãn. Căng chùng có độ thôi! Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn anh biết rồi đó, tôi ở đó chờ anh, anh nhất định phải tới đấy!
Trần Kinh bất đắc dĩ, đành phải gọi lão Hà lái xe đến Ngọc Sơn.
Đã lâu không có tới Ngọc Sơn, trước kia khi Trần Kinh đến suối nước nóng Ngọc Sơn chính là lúc Bí thư Sa còn sống.
Bí thư Sa không có ham mê gì cả, chỉ thích tắm suối nước nóng, nhất là vào mùa đông, thời tiết khô hanh, hàng năm ông ấy đều làm việc ở biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Từ Kinh Giang đến Ngọc Sơn không xa, phong cảnh ven đường cũng không thay đổi nhiều, bầu trời mùa đông của Sở Giang xanh ngắt, ven đường cây tùng cây bách còn xanh mướt tựa mùa xuân, cảnh sắc mê người.
Đáng tiếc, cảnh vẫn còn mà người đã ra đi, lần này tới Ngọc Sơn không còn được gặp lại Bí thư Sa nữa rồi.
Trong đầu Trần Kinh lại nghĩ tới những lời Bí thư Sa từng nói, cán bộ lãnh đạo phải thường xuyên lên Ngọc Sơn, du sơn ngoạn thủy, nhìn Sở Giang đều ở dưới chân mình, nhìn non sông phong cảnh hữu tình, trong lòng tự nhiên sẽ thấy thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Lời bí thư còn văng vẳng bên tai, mà Sở Giang đã sớm không còn là Sở Giang trước kia nữa rồi, bây giờ còn có bao nhiêu người có thể nhớ được những lời dạy bảo của lão Bí thư năm đó?
Xe của Trần Kinh đến biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn.
Uông Minh Phong đích thân ra của nghênh đón.
Anh ta vươn tay ra cười ha hả nói:
-Trần Kinh, anh giỏi lắm. Nghe nói ở Kinh Giang anh nổi danh rồi. Nói thật lòng, tôi không ngạc nhiên một chút nào, đây là phong cách của anh! Năm đó Bí thư Sa nhìn ra anh làm việc không theo nguyên tắc, có gan làm, hiện tại cho thấy, ông ấy không nhìn lầm rồi.
Nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết được, ắt sẽ vô cùng cao hứng khi thấy anh trưởng thành như bây giờ!
Trần Kinh bắt tay Uông Minh Phong nói:
-Chủ tịch Uông, chúng ta đừng nói đến Bí thư Sa nữa! Đoạn đường đến đây tôi đều nghĩ đến những lời Bí thư dạy bảo năm xưa, trong lòng lại cảm thấy buồn. Anh nói xem, Sở Giang khi xưa xinh đẹp cỡ nào, giàu có cỡ nào, tràn đầy sức sống ra sao. Nhưng hiện tại….
Chúng ta thật hổ thẹn, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu!
Trần Kinh ảm đạm lắc đầu, Uông Minh Phong vỗ vỗ vai hắn nói:
-Trần Kinh, anh là người trọng tình trọng nghĩa, đây cũng là điểm tôi quý trọng ở anh. Hiện nay, người người mở miệng ra là nhân nghĩa đạo đức. Nhưng khi gặp vấn đề thực sự, bọn họ có còn nhân nghĩa đạo đức nữa hay không?
Anh ta khoát tay một cái nói:
-Không nói những điều không vui này nữa, chúng ta vào suối nước nóng đi!
Suối nước nóng dành cho thượng khách trong veo, không khí trong phòng ấm áp.
Nước nóng luôn được khống chế ở khoảng 50 độ, ngâm mình trong nước ấm như vậy, cả người được thả lỏng, vô cùng thoải mái.
Trần Kinh và Uông Minh Phong cũng có thể xem như là thân quen, Uông Minh Phong dặn dò Trần Kinh, cuối năm nay phải dốc hết sức mình, nhất định phải xem xét, thăm hỏi nhiều một chút.
Công nhân viên chức thất nghiệp của Kinh Giang rất đông, cuộc sống của dân chúng khá khó khăn.
Cho nên Trần Kinh cần đi xuống cơ sở xem xét nhiều một chút, khiến cho dân chúng cảm thấy ấm áp, lãnh đạo làm việc, cấp dưới sẽ nhìn theo.
Quần thể công nhân viên chức thất nghiệp này cần được lãnh đạo quan tâm nhiều hơn, hiện tại mấu chốt là phải cải tạo lòng tin của xã hội, khiến cho công nhân viên chức thất nghiệp từ trong bóng tối bước ra ngoài, từng bước từ trong cuộc sống nhận ra bản thân, sau đó qua một thời gian tìm được con đường sinh tồn.
Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Chủ tịch Uông, anh cứ yên tâm. Về việc này tôi đã có sắp xếp, tôi sẽ chú ý đến vấn đề này.
Uông Minh Phong thản nhiên cười, đổi chủ đề nói:
-Đúng rồi, Trần Kinh à. Thư ký của anh, Tiếu Hàm, có phải rất đắc lực hay không?
Trần Kinh ngẩn người, ngẩng đầu lên nói:
-Chủ tịch Uông, anh sao lại nói vậy?
Uông Minh Phong lấy tay vuốt nước trên mặt nói:
-Trần Kinh à, chúng ta quen biết đã lâu rồi, cách thức của anh tôi hiểu. Tiếu Hàm là người không phóng khoáng, cả ngày chỉ biết nhắm đến một mẫu ruộng còn có ba phần đất của Thành ủy. Tầm nhìn hạn hẹp, anh không thấy chướng mắt sao?
Tâm tình của Trần Kinh thay đổi rất nhanh, mơ hồ hiểu được mục đích vì sao hôm nay Uông Minh Phong hẹn mình ra tắm suối nước nóng rồi.
Hắn vẫn luôn thắc mắc về mối quan hệ giữa Uông Minh Phong và Tiếu Hàm, trước kia, hắn chưa từng nghe qua Uông Minh Phong có cấp dưới nào như Tiếu Hàm.
Hiện tại xảy ra chuyện gì đây? Đây đã là lần thứ hai Uông Minh Phong phê bình Tiếu Hàm trước mặt mình rồi, xem ra Uông Minh Phong rất để bụng người này.
Mặt khác, hắn cũng nhận ra, Tiếu Hàm là người rất cảnh giác.
Ông ta dường như đã ý thức được vị trí của mình đang gặp nguy hiểm rồi, bắt đầu kiếm đường rút lui rồi.
Trần Kinh trầm ngâm chốc lát, nói:
-Chủ tịch Uông, anh có phải đã có sắp xếp gì hay không?
Uông Minh Phong cười cười, nói:
-Không giấu gì anh, Tiếu Hàm có tìm tôi vài lần, hy vọng tôi có thể điều động ông ta đến một vị trí mới. Ngoài mặt ông ta nói công tác dưới tay anh áp lực quá lớn, trên thực tế chắc là cũng cảm nhận được anh nhìn nhận ông ta như thế nào, ông ta cảm thấy bản thân khó có thể dừng lại.
Điều chỉnh công tác cho ông ta không khó, nhưng tôi nghĩ, có thể công tác bên cạnh anh, đây là ước muốn tha thiết của bao nhiêu cán bộ lãnh đạo kia chứ?
Ngược lại, Tiếu Hàm, ông ta lại còn muốn trốn tránh, từ thái độ này của ông ta cho thấy, nên nghiêm khắc phê bình!
Chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một đáp án hài lòng!
Uông Minh Phong nói.
Hai người tắm ở suối nước nóng hơn 40 phút.
Uông Minh Phong đề nghị đi uống trà.
Hai người mặc quần áo đến phòng nghỉ, Trần Kinh bước vào liền thấy Tiếu Hàm.
Ông ta giật mình kinh hãi, Uông Minh Phong chỉ vào Tiếu Hàm nói:
-Tiếu Hàm, hôm nay tôi đặc biệt mời Bí thư Trần đến. Anh nhờ tôi thay đổi vị trí, ý kiến này của tôi cũng đã được Bí thư Trần thông qua, hắn không có ý kiến gì cả!
Tiếu Hàm đỏ bừng mặt, xấu hổ đến cực điểm, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Ông ta ấp úng mãi mới mở miệng nói:
-Trần….Bí thư Trần, tôi…..tôi….
Uông Minh Phong hừ hừ nói:
-Đừng tôi tôi anh anh nữa, hôm nay tôi chính là cho anh một cơ hội quang minh lỗi lạc mà nói. Làm cán bộ lãnh đạo, tôi và Bí thư Trần của các anh đều thích những người lòng dạ ngay thẳng, quang minh lỗi lạc. anh đó, lại thích làm chuyện âm thầm, mọi chuyện đều giữ ở trong lòng, như con thiêu thân sống trong bóng tối vậy.
Tự cho là rất thông minh, trên thực tế lại vô cùng ngu xuẩn, làm như vậy, anh nói xem, lãnh đạo nào thích dùng chứ?
Tôi và Bí thư Trần có quan hệ như thế nào? Chúng tôi là bằng hữu nhiều nằm, tuy hai mà một, anh lại không nói rõ tình hình, gặp vấn đề không tìm anh ta lại chạy đến tìm tôi xin giúp đỡ, anh có phải muốn bị phê bình hay không?
Uông Minh Phong càng nói càng nặng lời, nói:
-Tôi cho anh biết, Tiếu Hàm, anh muốn điều động công tác, không có cửa đâu, Bí thư Trần đồng ý tôi cũng không đồng ý, anh nhất định phải làm cho tốt công tác Trưởng ban thư ký này!
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Kinh nói:
-Trần Kinh, tôi đã nói với anh, nếu Tiếu Hàm làm không tốt công tác Trưởng ban thư ký này, anh đuổi thẳng cho tôi, không cần nương tay!
Trần Kinh cười cười, nhìn Tiếu Hàm nói:
-Lão Tiếu, ngồi đi! Hôm nay Chủ tịch Uông nói chuyện này ra, chúng ta nên thẳng thắn trao đổi một chút đi!
Uông Minh Phong trừng mắt nhìn Tiếu Hàm nói:
-Còn không mau ngồi?
Tiếu Hàm nơm nớp lo sợ, ngồi xuống, hôm nay ông ta thật sự rất xấu hổ.
Trong khoảng thời gian gần đây, trong lòng của ông ta luôn bất an, càng ngày càng cảm giác vị trí Trưởng ban thư ký của mình sớm muộn gì cũng sẽ bị Trần Kinh đổi đi, cả ngày lo sợ không thể làm gì.
Ông ta tìm đến Uông Minh Phong chính là muốn không tiếc bất kỳ giá nào sớm tìm cho mình một đường lui mới. không ngờ Uông Minh Phong lại làm như vậy, kêu Trần Kinh qua đây, đây không phải khiến ông ta vô cùng xấu hổ hay sao?
Ông ta biết quan hệ trước kia giữa Uông Minh Phong và Trần Kinh không tệ.
Nhưng Trần Kinh là thân tín của Ngũ Đại Minh, mà Ngũ Đại Minh và Uông Minh Phong lại không thân thiết, Tiếu Hàm vẫn luôn cho rằng, quan hệ giữa Trần Kinh và Uông Minh Phong cũng không thân mật như vẻ bề ngoài.
Hiện tại xem ra, ông ta đã nhầm to rồi, Uông Minh Phong coi trọng Trần Kinh hơn sức tượng tưởng của ông ta nhiều.
Trần Kinh tự mình pha trà, pha xong liền rót cho Uông Minh Phong và Tiếu Hàm mỗi người một chén, tự mình nâng một ly trà lên nói:
-Tiếu Hàm, kỳ thật anh làm Trưởng ban thư ký cũng không tệ, Thành ủy lớn như vậy, anh có thể khống chế tốt như vậy, điều này mọi người đều rõ!
Trần Kinh dừng một chút, nói:
-Nhưng anh phải hiểu, Trưởng ban thư ký luôn phải mở rộng ánh mắt nhìn toàn cục, chiếu cố đến toàn thành phố. Tỷ như quan hệ giữa Chính phủ và Thành ủy, các đơn vị cấp dưới và Đảng ủy, đây đều là những điều mà Trưởng ban thư ký phải nắm chắc trong tay.
Nếu anh không tìm Chủ tịch Uông, tôi còn đang định cho anh đến Chính phủ làm một Phó chủ tịch thành phố rồi đấy.
Hiện tại chúng ta hiểu rõ chức năng của Chính phủ, sân chơi cho Chính phủ sẽ càng lúc càng lớn, tôi tin sau này công tác trong Chính phủ một thời gian, dần dần anh sẽ hiểu được rất nhiều đạo lý.
Đương nhiên, hiện tại ý tưởng này của tôi đã nhạt dần, tôi vẫn tin tưởng anh. Tôi biết anh là người có năng lực, có khả năng làm quen nhanh, tôi tin chắc rằng anh có thể hiểu được chức trách của một Trưởng ban thư ký, cũng tin anh có khả năng làm tốt!
Trần Kinh dừng một chút nói:
-Đã vậy, anh cứ yên tâm công tác đi! Tôi tặng anh một câu, làm Trưởng ban thư ký phải dùng góc độ của Bí thư để suy xét vấn đề. Nếu anh có thể nắm được điểm này, chức vụ Trưởng ban thư ký anh nhất định có thể làm tốt!
Uông Minh Phong cười lớn, vỗ tay nói:
-Tuyệt vời, tuyệt vời, những lời này của anh thật tuyệt vời đấy Trần Kinh. Anh đã cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi, không tệ, trước kia tôi cũng đã từng làm công tác thư ký. Thực sự anh tổng kết rất sâu sắc!
Trần Kinh cười cười, uống cạn chén trà.
Hôm nay cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn thôi, Trần Kinh đích thực gần đây đang muốn đổi Trưởng ban thư ký mới. Tiếu Hàm không thể khiến hắn hài lòng, chủ yếu bây giờ tỏ vẻ bên ngoài kết nối cùng Tiếu Hàm thôi, hơn nữa Tiếu Hàm này đa mưu quỷ kế, Trần Kinh không thể hoàn toàn yên tâm về ông ta.
Nhưng hôm nay Uông Minh Phong ra mặt, Trần Kinh ít nhất cũng không lo người này về sau sẽ có suy nghĩ gian dối gì.
Uông Minh Phong tạm thời vẫn không có can đảm để uy hiếp mình, Tiếu Hàm này có thể dùng thêm được chút nữa.
Có thể khống chế được những người khiến cho Trần Kinh đau đầu trong Thành ủy này, Trần Kinh ở Thành ủy hiện tại sẽ bớt lo lắng đi một chút, hắn đã tốn quá nhiều thời gian để phối hợp các mối quan hệ rồi, thời gian không đợi ai cả, đây là lúc nên làm chuyện chính sự rồi.