Chính quyền tỉnh Sở Giang tổ chức hội nghị, hội nghị chủ yếu là nghiên cứu vấn đề Tỉnh ủy đề xuất Sở Giang và Kinh Giang hợp tác phát triển.
Về vấn đề hai thành phố hợp tác phát triển, Tỉnh ủy đã có cuộc họp chuyên môn hội ý xác định, cụ thể do chính quyền nắm giữ.
Hội nghị lần này chủ yếu là lãnh đạo hai thành phố, lãnh đạo ủy ban cải cách và phát triển, lãnh đạo sở thương mại tham dự.
Về phía Sở Thành, Bí thư thành ủy Sở Thành- Lôi Minh Phong, chủ tịch thành phố Khương Hiểu Yến tham dự, còn về phía KinhGiang, do Trần Kinh, chủ tịch Từ Binh tham dự.
Ngay từ đầu hội nghị, hội trường hội nghị không khí có phần không đúng.
Lôi Minh Phong đưa ra các điều kiện hợp tác phát triển, ông ta nói: - Liên quan đến vấn đề hai thành phố hợp tác phát triển, vấn đề này tôi không có ý kiến. Bởi vì đây là quyết sách của Tỉnh Ủy. Nhưng Sở Thành là một thành phố có triển vọng, thiên nhiên ưu ái, tính trọng yếu các thành phố khác không thể so sánh được.
Cho nên hợp tác phát triển của chúng ta, tôi cho rằng vẫn cần nhấn mạnh bổ sung ưu thế.
Ưu thế của Tỉnh thành là ưu thế về tài nguyên, là ưu thế chính sách, còn có ưu thế nhân tài. Tôi nhận thấy Kinh Giang hiện nay không có ưu thế quá lớn, cho nên về phương diện hợp tác, tôi cho rằng Kinh Giang chủ yếu là mở rộng vận chuyển hành hóa ở bến tàu, chủ yếu cần đảm nhận nghiệp vụ thương mại đối ngoại của tỉnh thành.
Trước mắt chúng ta đã xây dựng thành công tuyến đường chính giữa hai thành phố, tôi cảm thấy vẫn còn chưa đủ, chúng ta vẫn còn cần phải xây dựng thêm ít nhất hai tuyến đường quốc lộ chính chất lượng cao.
Hiện tại có một quốc lộ nhiều năm không tu sửa, mặt khác chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ làm đường cao tốc Đại Nhiễu Thành.
Tôi hy vọng Thành ủy và chính quyền Kinh Giang có thể nhận thức được tầm quan trọng của giao thông, chúng ta có thể làm sao trong vòng thời gian từ một đến hai năm đem giao thông khai thông!
Từ Binh nghe thấy Lôi Minh Phong nói như vậy, sắc mặt của ông ta có chút khó coi.
Kinh Giang thiếu nguồn tài nguyên thiên nhiên, mấy năm trước đây tài nguyên thiên nhiên chủ yếu là dựa vào đường quốc lộ và đường sắt. Nhưng mấy năm gần đây, hàng hóa vận chuyển theo đường thủy lượng hàng xuất nhập tăng nhiều, bến tàu Kinh Giang là nơi xuất nhập hàng hóa đứng đầu thành phố. Số lượng lớn hàng của Sở Thành đều vận chuyển từ bến tàu.
Lôi Minh Phong phát ngôn mở rộng bến tàu, chẳng phải là muốn bến tàu Kinh Giang chuyển cho Sở Giang dùng miễn phí sao?
Đến lúc này, thu nhập tài chính của Kinh Giang không phải là họa vô đơn chí hay sao?
Còn nữa, liên quan đến vấn đề xây dựng đường quốc lộ.
Kinh Giang khắp nơi đều có đường xe lửa, hàng hóa của Kinh Giang đều vận chuyển theo đường sắt. Muốn làm đường quốc lộ là thuận tiện cho thành phố Sở Thành.
Nghe giọng điệu của Lôi Minh Phong việc xây dựng tuyến đường quốc lộ Kinh Giang phải xuất tiền và lực để làm, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, đây gọi là hợp tác phát triển sao?
Từ Binh không hề hé răng, cũng không vì vấn đề này mà lên tiếng.
Tiếp theo,lãnh đạo ủy ban cải cách và phát triển tỉnh sở thương mại cũng đều lên tiếng, bọn họ hướng về tỉnh thành nhiều hơn. Phải biết rằng nghiêng về hưởng thụ chính sách là khá nhiều, nhưng căn cứ theo phát ngôn của họ, những việc này không có liên quan gì đến Kinh Giang trước mắt.
Kinh Giang vẫn là Kinh Giang trước đây, không thể làm đặc thù hóa, bằng không có rất nhiều thành phố cấp ba, đều cũng muốn làm đặc thù hóa, khi đặt ra quy định chính sách làm sao có thể cân bằng?
Từ Binh tính cách có tốt đến mấy, cũng không nhịn được nữa, liền nói:
-Các vị lãnh đạo, theo ý của các ngài, cái gọi là hợp tác cùng phát triển của chúng ta, không bằng nói là Kinh Giang phối hợp Sở Giang phát triển. Chính sách gì chúng tôi cũng không được hưởng, ngược lại còn mất một số tiền lớn vì sự phát triển nhanh chóngcủa Sở Thành mà tạo nên.
Đây là cái đạo lý gì?Như thế hợp tác và cộng tác, chúng tôi có thể chấp nhận sao?
Lôi Minh Phong cười ha hả, nói: - Lão Từ, tôi nói đồng chí chính là thiếu cái nhìn đại cục. Sở Thành và Kinh Giang hợp tác cùng phát triển, mục tiêu cuối cùng chính là muốn thực hiện nhất thể hóa. Các anh cách thành phố gần như vậy, cái gọi là gần quan được ban lộc, kinh tế Sở Thành đi lên, kinh tế Sở Giang các anh có thể kém sao?
Anh ta dừng một chút, chuyển hướng, nói: -Hơn nữa hiện tại Kinh Giang vô cùng nghèo, công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển, có thể nói là sửa sang làm lại từ đầu. Các anh đề xuất cái gọi là kế hoạch phục hưng công nghiệp, tôi thấy có nhiều chỗ không thiết thực.
Hiện tại các anh muốn phát triển, tôi cảm thấy vẫn là chú tâm cho đầu tư, nhất là đầu tư cho thiết bị.
Phát triển công nghiệp không phải là chuyện một sớm một chiều, đây là quá trình lâu dài, chỉ vì cái lợi trước mắt đã nghĩ phát triển công nghiệp sao, có thực tế hay không
Cho các anh làm đường, đây là cho các anh tăng thêm đầu tư, giảm bớt học nghề, duy trì tốc độ phát triển. Đây mới chính là phương pháp làm cụ thể!
Anh Từ, anh có cảm thấy tôi nói có lý không?
Từ Binh nhăn mặt nhíu mày không nói gì, ông ta ấp úng một lúc lâu, nói một câu làm mọi người kinh ngạc, ông ta nói:
- Bí thư Lôi, nói thế này đi. Vừa rồi ông nói những chuyện đó lớn quá, liên quan đến phương hướng phát triển của Kinh Giang chúng tôi. Bí thư Trần chúng tôi hôm nay không đến tham dự, chính vì vậy tôi chắc chắn sẽ không tỏ thái độ, muốn nói tôi cũng chỉ nói ý kiến cá nhân tôi.
Cái nhìn của cá nhân tôi mà nói, thành ý của các ông không đủ, thậm chí là bẻ cong cái nhìn về hợp tác hai thành phố của Tỉnh ủy, cho nên tôi cảm thấy chúng ta nếu tiếp tục bàn luận, nhất định cũng không có bao nhiêu nhận định chung!
Một phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hôm nay tổ chức họp chuyên môn, không ngờ Từ Binh lại nói như vậy, ông ta như vậy là có ý gì? Hôm nay mọi người họp là phí công hay sao?
Lôi Minh Phong là một người tính tình nóng nảy, ông ta đem bút máy ném lên bàn nói: - Lão Từ, ông nói như thế là như thế nào? Ông biến nơi này là hội trường của Kinh Giang à? Hội nghị hôm nay là chính quyền tỉnh triển khai hội nghị, hội nghị có tán thành nghị quyết hay không, cũng không do ý của ông mà thay đổi.
Hội nghị chúng tôi hôm nay đã có nghị quyết, các ông dựa theo tinh thần hội nghị quán triệt thực hiện thì được rồi, làm gì có chuyện ba lần bảy lượt từ chối?
Hơn nữa, Trần Bí thư lên thủ đô công tác, nếu ông đã đến đây, chính là khẳng định ông có thể đại diện cho chính quyền và thành ủy Kinh Giang, ông làm sao có thể nói những lời như vậy?
Sắc mặt của Từ Binh thoáng chốc trở lên rất khó coi, nhất thời ngơ ngẩn nói không ra lời.
Đúng lúc này, Từ Tự Thanh lên tiếng nói: -Được rồi, Lão Lôi, ông cũng không nên ép Từ chủ tịch quá. Ông ấy cũng có cái khó của ông ấy. Chúng ta cùng hợp tác, vẫn là hai bên phải cùng tình nguyện, cùng thắng lợi. Ông lại dùng thủ đoạn áp chế, các đồng chí ở Kinh Giang không thể tâm phục khẩu phục, hợp tác không phải chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?
Như vậy đi, hôm nay chúng ta cứ xác định những hạng mục không có tranh luận trước.
Về việc Kinh Giang tới Sở Giang sửa đường, tôi tin tưởng mọi người hai bên sẽ không có kiến nghị gì. Vậy cứ như thế, các ông mỗi người phụ trách phần của mình, cố gắng thực thi. Mặt khác cần phải trao đổi kế hoạch, chọn Đại học Sở Thành và một vài vấn đề chúng ta hôm nay có thể thảo luận trước.
Không nên hy vọng một lần hội nghị là có thể đem tất cả mọi chuyện quyết định hết, chúng ta trước dễ sau khó, các ông cảm thấy như thế nào?
Từ Tự Thanh hướng ánh mắt về phía Phó chủ tịch thường trực tỉnh Uông Minh Phong: - Lão Uông, ông xem có ý kiến gì khác không?
Uông Minh Phong gật đầu nói: -Tôi không có ý kiến gì, vốn dĩ nên theo nguyên tắc dễ trước khó sau mà!
Dự định hội nghị phải họp hết một buổi sáng, vậy mà chỉ hơn hai tiếng đồng hồ đã kết thúc rồi.
Trong lòng Từ Binh có chút mất mát.
Những năm này, người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài, Kinh Giang so với Sở Giang, hiện tại lợi thế quá ít, căn bản không có gì để đàm phán cả.
Huống chi Từ Binh bây giờ vẫn chưa có khả năng đại diện cho Kinh Giang, Lôi Minh Phong lời nói nặng như núi, mạnh mẽ mười phần. Từ Binh căn bản không dám tỏ thái độ rõ ràng, đại cục của Kinh Giang, phương châm chính sách quan trọng người khống chế là Trần Kinh.
Đi đến bãi đỗ xe, Từ Binh đang muốn lên xe, chợt nghe thấy có người gọi mình.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Khả Phu thư ký của Từ Tự Thanh ông ta ngẩn người, nói:
-Chủ nhiệm Trịnh, ngài có chuyện gì?
Trịnh Khả Phu cười ha ha, nói: -Chủ tịch Từ, Chủ tịch Tỉnh muốn gặp ngài!
Từ Binh có chút nửa mừng nửa lo, vội hỏi: -Chủ tịch Tỉnh đang ở đâu?
Từ Tự Thanh cũng không gặp Từ Binh ở phòng làm việc, mà là lựa chọn gặp ở khách sạn Kim Kết.
Từ Binh có phần câu nệ, vào cửa gọi một câu: -Chủ tịch Tỉnh Liền không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Từ Tự Thanh quan sát đánh giá ông ta, cười hòa nhã, nói: -Chủ tịch thành phố Từ, ngồi đi, ngồi đi! Ông không cần phải câu nệ, tôi và ông là người một nhà. Ngày hôm nay cùng ăn một bữa cơm rau dưa thôi, thoải mái một chút, chúng ta cùng hàn huyên tâm sự.
Từ Binh ngồi đối diện Từ Tự Thanh, nói: - Chủ tịch Tỉnh, vai vế của ngài lớn hơn tôi, tính theo vai vế bề bậc ngài bằng vai với ông nội tôi!
Từ Tự Thanh hơi sửng sốt, nói: -Thật à? Tôi là đệm chữ "Tông", chẳng lẽ cậu lại đệm chữ "Liên"?
Từ Binh gật đầu, nói: -Đúng vậy, tôi chính là đệm chữ "Liên", trước đây tôi tên là Từ Liên Binh, sau đó bỏ chữ "Liên" đi, liền thành Từ Binh.
Từ Tự Thanh cười ha ha, khoát tay nói: -Chúng ta không tính thứ bậc, vẫn là ngang hàng bàn luận đi! Cục diện cuộc họp hôm nay cậu cũng nhìn thấy rồi chứ, tình thế của Kinh Giang vô cùng bất lợi. Các cậu không có một chút lợi thế nào để đàm phán, làm sao không bị người ta ép cho?
Từ Binh gật đầu liên tục, Từ Tự Thanh lại nói:
-Từ Binh, tôi vẫn cảm thấy bộ máy của Kinh Giang là một ê kíp có lực chiến đấu có lực nhất. Cậu và Trần Kinh phối hợp, từng việc, cậu kinh nghiệm làm việc phong phú, quen thuộc cục diện Kinh Giang. Trần Kinh tuổi trẻ tràn đầy sinh lực, các cậu phối hợp tốt, Kinh Giang sẽ có hy vọng lớn.
Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể phát huy tác dụng, nhất là về hợp tác với Sở Giang có thể phát huy được hiệu quả.
Kinh Giang đất đai quá chật, hơn nữa địa hình hẹp và dài, thực sự muốn phát triển, đơn độc là không thể được, vẫn là nên nhấn mạnh hợp tác. Cậu cảm thấy thế nào?
Từ Binh gật đầu nói: -Chủ tịch Tỉnh ngài kiến thức uyên bác, quả thực là đã chỉ ra được đúng vấn đề mấu chốt của Kinh Giang, tôi rất nhất trí với suy nghĩ của ngài! Kỳ thực đối với sự hợp tác lần này tôi cũng có rất nhiều hy vọng, đáng tiếc kết quả không được tốt cho lắm!
Từ Tự Thanh nhíu mày nói:
-Cậu làm sao có thể nói như vậy? Đây mới chỉ là sự tiếp xúc ban đầu của hai bên. Hai thành phố hợp tác cùng phát triển là một chuyện lớn, là một kế hoạch lớn của Tỉnh ủy. Tạm thời tiếp xúc không thuận lợi có thể phản ánh rõ cái gì?
Thời gian còn dài, cơ hội luôn giành cho người có chuẩn bị, cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi hy vọng cậu quan tâm chú ý đến vấn đề này hơn nữa. Phải nắm thật tốt thời cơ!
Từ Binh trong lòng cả kinh, nghe lời này của Từ Tự Thanh, dường như trong lời nói có hàm ý khác.
Nghĩ như vậy, tâm tình của ông ta phấn chấn hẳn lên.
Mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã mang rượu đến.
Từ Tự Thanh vui mừng nói: -Từ Binh, nào, chúng ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên cùng ăn cơm, chúng ta uống chút rượu! Rượu không thể uống nhiều, nhưng uống một chút cho vui vẻ, chúng ta hôm nay thoải mái là tốt rồi, thoải mái là tốt rồi!
Về vấn đề hai thành phố hợp tác phát triển, Tỉnh ủy đã có cuộc họp chuyên môn hội ý xác định, cụ thể do chính quyền nắm giữ.
Hội nghị lần này chủ yếu là lãnh đạo hai thành phố, lãnh đạo ủy ban cải cách và phát triển, lãnh đạo sở thương mại tham dự.
Về phía Sở Thành, Bí thư thành ủy Sở Thành- Lôi Minh Phong, chủ tịch thành phố Khương Hiểu Yến tham dự, còn về phía KinhGiang, do Trần Kinh, chủ tịch Từ Binh tham dự.
Ngay từ đầu hội nghị, hội trường hội nghị không khí có phần không đúng.
Lôi Minh Phong đưa ra các điều kiện hợp tác phát triển, ông ta nói: - Liên quan đến vấn đề hai thành phố hợp tác phát triển, vấn đề này tôi không có ý kiến. Bởi vì đây là quyết sách của Tỉnh Ủy. Nhưng Sở Thành là một thành phố có triển vọng, thiên nhiên ưu ái, tính trọng yếu các thành phố khác không thể so sánh được.
Cho nên hợp tác phát triển của chúng ta, tôi cho rằng vẫn cần nhấn mạnh bổ sung ưu thế.
Ưu thế của Tỉnh thành là ưu thế về tài nguyên, là ưu thế chính sách, còn có ưu thế nhân tài. Tôi nhận thấy Kinh Giang hiện nay không có ưu thế quá lớn, cho nên về phương diện hợp tác, tôi cho rằng Kinh Giang chủ yếu là mở rộng vận chuyển hành hóa ở bến tàu, chủ yếu cần đảm nhận nghiệp vụ thương mại đối ngoại của tỉnh thành.
Trước mắt chúng ta đã xây dựng thành công tuyến đường chính giữa hai thành phố, tôi cảm thấy vẫn còn chưa đủ, chúng ta vẫn còn cần phải xây dựng thêm ít nhất hai tuyến đường quốc lộ chính chất lượng cao.
Hiện tại có một quốc lộ nhiều năm không tu sửa, mặt khác chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ làm đường cao tốc Đại Nhiễu Thành.
Tôi hy vọng Thành ủy và chính quyền Kinh Giang có thể nhận thức được tầm quan trọng của giao thông, chúng ta có thể làm sao trong vòng thời gian từ một đến hai năm đem giao thông khai thông!
Từ Binh nghe thấy Lôi Minh Phong nói như vậy, sắc mặt của ông ta có chút khó coi.
Kinh Giang thiếu nguồn tài nguyên thiên nhiên, mấy năm trước đây tài nguyên thiên nhiên chủ yếu là dựa vào đường quốc lộ và đường sắt. Nhưng mấy năm gần đây, hàng hóa vận chuyển theo đường thủy lượng hàng xuất nhập tăng nhiều, bến tàu Kinh Giang là nơi xuất nhập hàng hóa đứng đầu thành phố. Số lượng lớn hàng của Sở Thành đều vận chuyển từ bến tàu.
Lôi Minh Phong phát ngôn mở rộng bến tàu, chẳng phải là muốn bến tàu Kinh Giang chuyển cho Sở Giang dùng miễn phí sao?
Đến lúc này, thu nhập tài chính của Kinh Giang không phải là họa vô đơn chí hay sao?
Còn nữa, liên quan đến vấn đề xây dựng đường quốc lộ.
Kinh Giang khắp nơi đều có đường xe lửa, hàng hóa của Kinh Giang đều vận chuyển theo đường sắt. Muốn làm đường quốc lộ là thuận tiện cho thành phố Sở Thành.
Nghe giọng điệu của Lôi Minh Phong việc xây dựng tuyến đường quốc lộ Kinh Giang phải xuất tiền và lực để làm, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng, đây gọi là hợp tác phát triển sao?
Từ Binh không hề hé răng, cũng không vì vấn đề này mà lên tiếng.
Tiếp theo,lãnh đạo ủy ban cải cách và phát triển tỉnh sở thương mại cũng đều lên tiếng, bọn họ hướng về tỉnh thành nhiều hơn. Phải biết rằng nghiêng về hưởng thụ chính sách là khá nhiều, nhưng căn cứ theo phát ngôn của họ, những việc này không có liên quan gì đến Kinh Giang trước mắt.
Kinh Giang vẫn là Kinh Giang trước đây, không thể làm đặc thù hóa, bằng không có rất nhiều thành phố cấp ba, đều cũng muốn làm đặc thù hóa, khi đặt ra quy định chính sách làm sao có thể cân bằng?
Từ Binh tính cách có tốt đến mấy, cũng không nhịn được nữa, liền nói:
-Các vị lãnh đạo, theo ý của các ngài, cái gọi là hợp tác cùng phát triển của chúng ta, không bằng nói là Kinh Giang phối hợp Sở Giang phát triển. Chính sách gì chúng tôi cũng không được hưởng, ngược lại còn mất một số tiền lớn vì sự phát triển nhanh chóngcủa Sở Thành mà tạo nên.
Đây là cái đạo lý gì?Như thế hợp tác và cộng tác, chúng tôi có thể chấp nhận sao?
Lôi Minh Phong cười ha hả, nói: - Lão Từ, tôi nói đồng chí chính là thiếu cái nhìn đại cục. Sở Thành và Kinh Giang hợp tác cùng phát triển, mục tiêu cuối cùng chính là muốn thực hiện nhất thể hóa. Các anh cách thành phố gần như vậy, cái gọi là gần quan được ban lộc, kinh tế Sở Thành đi lên, kinh tế Sở Giang các anh có thể kém sao?
Anh ta dừng một chút, chuyển hướng, nói: -Hơn nữa hiện tại Kinh Giang vô cùng nghèo, công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật kém phát triển, có thể nói là sửa sang làm lại từ đầu. Các anh đề xuất cái gọi là kế hoạch phục hưng công nghiệp, tôi thấy có nhiều chỗ không thiết thực.
Hiện tại các anh muốn phát triển, tôi cảm thấy vẫn là chú tâm cho đầu tư, nhất là đầu tư cho thiết bị.
Phát triển công nghiệp không phải là chuyện một sớm một chiều, đây là quá trình lâu dài, chỉ vì cái lợi trước mắt đã nghĩ phát triển công nghiệp sao, có thực tế hay không
Cho các anh làm đường, đây là cho các anh tăng thêm đầu tư, giảm bớt học nghề, duy trì tốc độ phát triển. Đây mới chính là phương pháp làm cụ thể!
Anh Từ, anh có cảm thấy tôi nói có lý không?
Từ Binh nhăn mặt nhíu mày không nói gì, ông ta ấp úng một lúc lâu, nói một câu làm mọi người kinh ngạc, ông ta nói:
- Bí thư Lôi, nói thế này đi. Vừa rồi ông nói những chuyện đó lớn quá, liên quan đến phương hướng phát triển của Kinh Giang chúng tôi. Bí thư Trần chúng tôi hôm nay không đến tham dự, chính vì vậy tôi chắc chắn sẽ không tỏ thái độ, muốn nói tôi cũng chỉ nói ý kiến cá nhân tôi.
Cái nhìn của cá nhân tôi mà nói, thành ý của các ông không đủ, thậm chí là bẻ cong cái nhìn về hợp tác hai thành phố của Tỉnh ủy, cho nên tôi cảm thấy chúng ta nếu tiếp tục bàn luận, nhất định cũng không có bao nhiêu nhận định chung!
Một phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Hôm nay tổ chức họp chuyên môn, không ngờ Từ Binh lại nói như vậy, ông ta như vậy là có ý gì? Hôm nay mọi người họp là phí công hay sao?
Lôi Minh Phong là một người tính tình nóng nảy, ông ta đem bút máy ném lên bàn nói: - Lão Từ, ông nói như thế là như thế nào? Ông biến nơi này là hội trường của Kinh Giang à? Hội nghị hôm nay là chính quyền tỉnh triển khai hội nghị, hội nghị có tán thành nghị quyết hay không, cũng không do ý của ông mà thay đổi.
Hội nghị chúng tôi hôm nay đã có nghị quyết, các ông dựa theo tinh thần hội nghị quán triệt thực hiện thì được rồi, làm gì có chuyện ba lần bảy lượt từ chối?
Hơn nữa, Trần Bí thư lên thủ đô công tác, nếu ông đã đến đây, chính là khẳng định ông có thể đại diện cho chính quyền và thành ủy Kinh Giang, ông làm sao có thể nói những lời như vậy?
Sắc mặt của Từ Binh thoáng chốc trở lên rất khó coi, nhất thời ngơ ngẩn nói không ra lời.
Đúng lúc này, Từ Tự Thanh lên tiếng nói: -Được rồi, Lão Lôi, ông cũng không nên ép Từ chủ tịch quá. Ông ấy cũng có cái khó của ông ấy. Chúng ta cùng hợp tác, vẫn là hai bên phải cùng tình nguyện, cùng thắng lợi. Ông lại dùng thủ đoạn áp chế, các đồng chí ở Kinh Giang không thể tâm phục khẩu phục, hợp tác không phải chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?
Như vậy đi, hôm nay chúng ta cứ xác định những hạng mục không có tranh luận trước.
Về việc Kinh Giang tới Sở Giang sửa đường, tôi tin tưởng mọi người hai bên sẽ không có kiến nghị gì. Vậy cứ như thế, các ông mỗi người phụ trách phần của mình, cố gắng thực thi. Mặt khác cần phải trao đổi kế hoạch, chọn Đại học Sở Thành và một vài vấn đề chúng ta hôm nay có thể thảo luận trước.
Không nên hy vọng một lần hội nghị là có thể đem tất cả mọi chuyện quyết định hết, chúng ta trước dễ sau khó, các ông cảm thấy như thế nào?
Từ Tự Thanh hướng ánh mắt về phía Phó chủ tịch thường trực tỉnh Uông Minh Phong: - Lão Uông, ông xem có ý kiến gì khác không?
Uông Minh Phong gật đầu nói: -Tôi không có ý kiến gì, vốn dĩ nên theo nguyên tắc dễ trước khó sau mà!
Dự định hội nghị phải họp hết một buổi sáng, vậy mà chỉ hơn hai tiếng đồng hồ đã kết thúc rồi.
Trong lòng Từ Binh có chút mất mát.
Những năm này, người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài, Kinh Giang so với Sở Giang, hiện tại lợi thế quá ít, căn bản không có gì để đàm phán cả.
Huống chi Từ Binh bây giờ vẫn chưa có khả năng đại diện cho Kinh Giang, Lôi Minh Phong lời nói nặng như núi, mạnh mẽ mười phần. Từ Binh căn bản không dám tỏ thái độ rõ ràng, đại cục của Kinh Giang, phương châm chính sách quan trọng người khống chế là Trần Kinh.
Đi đến bãi đỗ xe, Từ Binh đang muốn lên xe, chợt nghe thấy có người gọi mình.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Khả Phu thư ký của Từ Tự Thanh ông ta ngẩn người, nói:
-Chủ nhiệm Trịnh, ngài có chuyện gì?
Trịnh Khả Phu cười ha ha, nói: -Chủ tịch Từ, Chủ tịch Tỉnh muốn gặp ngài!
Từ Binh có chút nửa mừng nửa lo, vội hỏi: -Chủ tịch Tỉnh đang ở đâu?
Từ Tự Thanh cũng không gặp Từ Binh ở phòng làm việc, mà là lựa chọn gặp ở khách sạn Kim Kết.
Từ Binh có phần câu nệ, vào cửa gọi một câu: -Chủ tịch Tỉnh Liền không biết tiếp theo nên làm thế nào.
Từ Tự Thanh quan sát đánh giá ông ta, cười hòa nhã, nói: -Chủ tịch thành phố Từ, ngồi đi, ngồi đi! Ông không cần phải câu nệ, tôi và ông là người một nhà. Ngày hôm nay cùng ăn một bữa cơm rau dưa thôi, thoải mái một chút, chúng ta cùng hàn huyên tâm sự.
Từ Binh ngồi đối diện Từ Tự Thanh, nói: - Chủ tịch Tỉnh, vai vế của ngài lớn hơn tôi, tính theo vai vế bề bậc ngài bằng vai với ông nội tôi!
Từ Tự Thanh hơi sửng sốt, nói: -Thật à? Tôi là đệm chữ "Tông", chẳng lẽ cậu lại đệm chữ "Liên"?
Từ Binh gật đầu, nói: -Đúng vậy, tôi chính là đệm chữ "Liên", trước đây tôi tên là Từ Liên Binh, sau đó bỏ chữ "Liên" đi, liền thành Từ Binh.
Từ Tự Thanh cười ha ha, khoát tay nói: -Chúng ta không tính thứ bậc, vẫn là ngang hàng bàn luận đi! Cục diện cuộc họp hôm nay cậu cũng nhìn thấy rồi chứ, tình thế của Kinh Giang vô cùng bất lợi. Các cậu không có một chút lợi thế nào để đàm phán, làm sao không bị người ta ép cho?
Từ Binh gật đầu liên tục, Từ Tự Thanh lại nói:
-Từ Binh, tôi vẫn cảm thấy bộ máy của Kinh Giang là một ê kíp có lực chiến đấu có lực nhất. Cậu và Trần Kinh phối hợp, từng việc, cậu kinh nghiệm làm việc phong phú, quen thuộc cục diện Kinh Giang. Trần Kinh tuổi trẻ tràn đầy sinh lực, các cậu phối hợp tốt, Kinh Giang sẽ có hy vọng lớn.
Cho nên, tôi hy vọng cậu có thể phát huy tác dụng, nhất là về hợp tác với Sở Giang có thể phát huy được hiệu quả.
Kinh Giang đất đai quá chật, hơn nữa địa hình hẹp và dài, thực sự muốn phát triển, đơn độc là không thể được, vẫn là nên nhấn mạnh hợp tác. Cậu cảm thấy thế nào?
Từ Binh gật đầu nói: -Chủ tịch Tỉnh ngài kiến thức uyên bác, quả thực là đã chỉ ra được đúng vấn đề mấu chốt của Kinh Giang, tôi rất nhất trí với suy nghĩ của ngài! Kỳ thực đối với sự hợp tác lần này tôi cũng có rất nhiều hy vọng, đáng tiếc kết quả không được tốt cho lắm!
Từ Tự Thanh nhíu mày nói:
-Cậu làm sao có thể nói như vậy? Đây mới chỉ là sự tiếp xúc ban đầu của hai bên. Hai thành phố hợp tác cùng phát triển là một chuyện lớn, là một kế hoạch lớn của Tỉnh ủy. Tạm thời tiếp xúc không thuận lợi có thể phản ánh rõ cái gì?
Thời gian còn dài, cơ hội luôn giành cho người có chuẩn bị, cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi hy vọng cậu quan tâm chú ý đến vấn đề này hơn nữa. Phải nắm thật tốt thời cơ!
Từ Binh trong lòng cả kinh, nghe lời này của Từ Tự Thanh, dường như trong lời nói có hàm ý khác.
Nghĩ như vậy, tâm tình của ông ta phấn chấn hẳn lên.
Mà đúng lúc này, nhân viên phục vụ đã mang rượu đến.
Từ Tự Thanh vui mừng nói: -Từ Binh, nào, chúng ta hôm nay vẫn là lần đầu tiên cùng ăn cơm, chúng ta uống chút rượu! Rượu không thể uống nhiều, nhưng uống một chút cho vui vẻ, chúng ta hôm nay thoải mái là tốt rồi, thoải mái là tốt rồi!