Quan hệ giữa Phương Liên Kiệt và Thu Nhược Hàn rất sâu sa, trước kia Trần Kinh vốn không biết điều này.
Đợi đến lúc tỉnh rượu Trần Kinh mới biết, trước kia Phương Liên Kiệt đã theo đuổi Thu Nhược Hàn một thời gian rất lâu.
Giai đoạn này đối với Phương Liên Kiệt mà nói là tình yêu cay đắng, vì kết quả cuối cùng, Thu Nhược Hàn người ta cuối cùng lại chọn Hách Danh, Phương Liên Kiệt đã trải qua một cuộc hôn nhân không thuận lợi, đến giờ vẫn cô đơn một mình.
Trần Kinh không có hứng tìm hiểu xem giữa Phương Liên Kiệt và Thu Nhược Hàn có tình cảm như thế nào.
Nhưng khi hắn tìm hiểu sự việc xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang, lúc có những thay đổi mà hắn không ngờ tới, thì trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
Chuyện này phải nói từ việc xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Dưới sự kiên quyết của Thu Nhược Hàn, thì cuối cùng đoàn khảo sát của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải đã nhắm xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ.
Nhưng đúng lúc sự việc này được quyết.
Thì phía quân khu Trung Nguyên đã lên tiếng, trong hội nghị quân ủy Trung Ương thì lãnh đạo quân khu Trung Nguyên đã thể hiện sự quan tâm của mình tới hành động của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Đối với quyết định bỏ gần chọn xa của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, Thủ trưởng của quân khu Trung Nguyên đã dùng 3 cụm từ để nói "không thể tưởng tượng được", "khó mà giải thích được", "khiến cho người ta kinh sợ".
Ông ta thực sự không thể lý giải được lý do xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải lại chọn lựa xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ.
Nói đến điều kiện của xí nghiệp đóng tàu, thì xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang cũng không thua kém gì xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ, nói tới giá cả, phía xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang bọn họ tặng miễn phí. Phía xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ còn phải bỏ ra mấy chục triệu để thu mua. Cuối cùng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Thủ trưởng quân khu Trung Nguyên đã biểu thị.
Bọn họ có lý do để nghi ngờ rằng trong chuyện này nhất định có nội tình.
Bởi vì nếu việc này không có nội tình, xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải không có lý do gì để chọn xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ. Nếu không thì cấp trên của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải sao lại loại bỏ ý kiến của quân khu Trung Nguyên, hoàn toàn không tôn trọng ý kiến của quân khu địa phương.
Trong hội nghị quân ủy, Thủ trưởng quân khu Trung Nguyên đã phát biểu.
Dẫn đến một làn sóng lớn về chuyện này.
Quân ủy cử một tổ điều tra xuống tìm hiểu và giải quyết việc này, mà vài thế lực phía quân đội cũng đưa ra nước cờ rất kích liệt.
Cuối cùng, quy tắc bất di bất dịch đặc biệt của quân đội đã chiếm thế thượng phong.
Quân khu Trung Nguyên là quân khu phụ trách phòng thủ trên biển, từ xưa đã có câu "có được Trung Nguyên là có được thiên hạ", trong 7 quân khu lớn của cả nước, thực lực của quân khu Trung Nguyên đứng đầu.
Tổng hợp điều kiện mọi mặt, xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải là một doanh nghiệp của quân đội, bọn họ hợp tác lâu dài với quân khu Trung Nguyên, nếu không xử lý tốt mối quan hệ này, sau này việc sản xuất kinh doanh của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải làm sao có thể đảm bảo được?
Vì vậy cuối cùng, một vị lãnh đạo nào của quân ủy đã phát biểu, yêu cầu xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải phải bắt đầu suy nghĩ lại về kế hoạch thu mua.
Cứ như vậy, trên thực tế phủ định hoàn toàn về phương án trước kia của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, lãnh đạo các ban ngành của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải dù có ấm ức hơn nữa, bọn họ dám làm trái với quyết định của quân ủy sao?
Đương nhiên, phương án trước kia lại được lật ra, kế hoạch mua xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang lại được đề ra.
Bởi vì việc này, có sức ảnh hưởng rất lớn ở Bắc Kinh.
Đầu tiên, Thu Nhược Hàn là một trong những nhân vật quan trọng của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, cô ta là người đứng đầu trong những chuyên gia đàm phán trong đoàn khảo sát, về vấn đề nhận định hai xí nghiệp đóng tàu đó, ý kiến của cô ta rất quan trọng.
Hiện giờ quân ủy loại bỏ quyết định của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, đồng nghĩa với việc gõ thẳng vào đầu cô ta một cái.
Thời gian đầu sau khi quân ủy đưa ra ý kiến, cô ta từ Hoàng Hải đã tới Bắc Kinh, cô ta tham gia mọi hoạt động ở Bắc Kinh, liên hệ với những người mà cô ta quen biết, để thay đổi quyết định của quân ủy.
Cách làm của cô ta có vẻ như không đạt được hiệu quả gì.
Nếu không thì Phương Liên Kiệt sao lại nói Thu Nhược Hàn hiện giờ rất thảm hại chứ?
Thông qua tin tức nhiều nguồn Trần Kinh đã nắm được chút tình hình, đúng lúc hắn định đến quân ủy xác nhận tình hình với lãnh đạo quân ủy.
Thì hắn bất ngờ nhận được lời mời của một người lạ mặt.
Ủy viên thường trực Tỉnh ủy tỉnh Sở Bắc, Phó chủ tịch thường trực Thu Tự Trung thông qua người khác ngỏ lời tới, mời Trần Kinh tới khách sạn Bắc Kinh phòng riêng của Đàm gia ăn một bữa cơm.
Trần Kinh mới nghe thấy cái tên Thu Tự Trung, lúc đó hắn ngơ ngác một lúc.
Thu Tự Trung hắn không quen thân lắm, nhưng Phó chủ tịch Thu của quân ủy thì hắn chẳng nhẽ lại không biết sao?
Ở Bắc Kinh Thu gia từ trước tời giờ rất khiêm tốn, không được người khác biết tới nhiều như Phương gia. Nhưng Trần Kinh dù sao cũng là con rể của Phương gia nhiều năm như vậy, ở Bắc Kinh có những thế lực nào mà hắn lại không biết chứ?
Bố của Phó chủ tịch Thu là một trong những người có công lớn cho đất nước, những người ở vị trí cao khác không thể cùng địa vị với Phương tướng quân được.
Chỉ là sau khi xây dựng đất nước không lâu thì ông ta bệnh chết, vì vậy mà Thu gia nhiều năm nay không hoạt động tích cực trên chính đàn.
Mãi đến khi Phó chủ tịch Thu của quân ủy đã thể hiện được mình trong lĩnh vực quân đội, sau khi cải cách mở cửa, Phó chủ tịch Thu đã nhiều lần được đề bạt, mà Thu gia cũng trở thành một thế lực "quý" ở chính đàn Bắc Kinh.
Có thể khẳng định Thu Tự Trung chính là con cháu nhà tướng, hiện giờ người ta đường đường là Phó chủ tịch thường vụ, nghe nói tuổi vẫn còn rất trẻ, nghĩ đến sau này nhân vật lớn đại diện cho Thu gia, thì Thu Tự Trung là người có khả năng đảm nhiệm nhất.
Một lời mời như vậy, Trần Kinh không có khả năng từ chối, hắn lập tức nhận lời.
Hắn cũng thực sự muốn gặp mặt con cháu nhà tướng, xem người này như thế nào.
Thời buổi này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, người ta hẹn gặp mặt ăn cơm ở phòng riêng của Đàm gia, mục tiêu rất rõ ràng, 100% là nhằm vào việc thu mua của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Biệt thự Bát Nhất Bắc Kinh.
Phó chủ tịch Thu sống ở biệt thự số 23.
Trong những lãnh đạo Trung Ương thì Phó chủ tịch Thu tuổi cao nhất, năm nay ông ta đã 81 tuổi.
Chế độ đối với cán bộ đã nghỉ hưu của Đảng, đối với những người trong mảng quân sự rộng rãi hơn rất nhiều. Dù sao vấn đề quân đội rất nhạy cảm, lãnh đạo quân đội luôn luôn phải tạo dựng uy danh, phải nắm chắc cục diện, lai lịch là rất quan trọng.
Phó chủ tịch Thu là người được giữ lại trong các lãnh đạo trước đó, trong Bộ chính trị, ông ta là người duy nhất giữ đã đảm nhiệm lãnh đạo của hai tập thể trong một thời gian dài, và luôn là lãnh đạo có địa vị cao.
Đương nhiên, kì này cũng là kì cuối của ông ta, nhưng Phó chủ tịch Thu hiện giờ đang ở trong thời kì đỉnh cao nhất trong cuộc đời chính trị của ông ta.
Thu Nhược Hàn hôm nay cũng ở lại biệt thự số 23 một ngày.
Đợi mãi đến 8 giờ tối, xe của Phó chủ tịch Thu mới về nhà.
Thu Nhược Hàn có chút căng thẳng đi từ phòng khách ra đón ông ta, tiếng cười sảng khoái của Phó chủ tịch Thu đã vang vọng từ sân vào.
Thu Nhược Hàn gọi lớn: -Ông nội!
Rồi cô ta liền chạy tới.
Ông Thu ngơ ngác, rồi cười lớn, cởi bỏ bộ quân y dài, bước về phía trước, nói: -Ta nói sao hôm nay ta lại nóng vội muốn về nhà chứ! Hóa ra là con nha đầu nhà cháu tới chơi, ông cháu chúng ta đúng là có thần giao cách cảm đó!
Thu Nhược Hàn nhíu mày, nói: -Ông nội, ông làm việc cực nhọc quá. Ông xem bây giờ là mấy giờ rồi, ông mới về nhà!
Nụ cười của Ông Thu tắt dần, nói: -Con cháu thương ông nội, đây là chuyện thường tình. Trong đám con cái, chỉ có bố của cháu là khiến cho ta yên tâm nhất. Hiện giờ đến thế hệ người trẻ các cháu, ta hi vọng cháu cũng học theo bố mình. Sau khi ta nghỉ hưu an hưởng tuổi già, cũng có thể an tâm hơn.
Thu Nhược Hàn bĩu môi, nói: -Xem ông nói kìa, theo ý của ông, thì người trong nhà chúng ta đều đi học lịch sử rồi đi làm giáo sư hết. Như thế thì không hợp với tình hình thực tế. Giáo sư nghiên cứu lịch sử của cả nước ta nhiều như vậy, nếu những giáo sư này đều họ Thu, thì không phải là chúng ta đã tạo nên hiện tượng gia tộc học thuật độc quyền sao?
Ông Thu sửng sốt, rồi cười lớn, nói: -A đầu này, đúng là miệng lưỡi lanh lợi. Không học được sự chất phát từ bố cháu, mà lại học theo mẹ cháu à!
Một già một trẻ, nói chuyện vui vẻ trong phòng khách.
Thu Nhược Hàn ngoan ngoan bưng trà cho Ông Thu, cùng ông nội ngồi trên sofa.
Nụ cười trên mặt Ông Thu dần tắt đi, ông ta nói:
-Nhược Hàn, gần nửa đêm rồi cháu còn ở nhà đợi ta về. Chắc không phải là thực sự lo lắng cho ông nội công việc vất vả đúng không. Có một câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là câu này "Không có việc không bao giờ tới tìm". Cháu có việc gì, nói với ông nội xem nào!
Thu Nhược Hàn mặt đỏ, cô ta nhăn nhó một hồi mới nói:
-Ông nội, thực ra không có việc gì lớn. Ông cũng biết, chính là việc thu mua của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải. Chúng cháu là một doanh nghiệp địa phương, công việc của chúng cháu nhẽ ra phải được tự chủ, cháu chính là không hiểu, tại sao hoạt động thương mại của chúng cháu, không ngờ lại phải chịu sự ảnh hưởng từ phía quân đội.
Họ phải biết chúng cháu là một doanh nghiệp phải tự chịu thua lỗ, hiện giờ nhà nước luôn luôn nói là chính trị doanh nghiệp phân tách rõ ràng, chẳng nhẽ đến bây giờ chúng ta lại không làm được việc chính trị doanh nghiệp phân rõ sao?
Ông Thu nhíu mày, nụ cười tắt dần, sắc mặt nghiêm nghị, nói: -Là do chính trị doanh nghiệp phân tách rõ sao? Quân ủy từ trước tời giờ cũng chưa từng nói sẽ can dự vào công việc của xí nghiệp đóng tàu Hoàng hải các cháu. Các cháu là một phần của quân đội, và quân đội cũng là một đối tác hợp tác lớn nhất của các cháu, bọn họ chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, đây không phải là mệnh lệnh.
Các cháu có thể cân nhắc, cũng có thể không chấp hành theo!
Thu Nhược Hàn ngơ ngác, nói: -Ông nội, đây không phải là ép người quá đáng sao! Ý kiến của quân ủy, một xí nghiệp nhỏ bé như chúng cháu có thể không chấp hành theo sao? Ông nội
Ông Thu hừ nhẹ một tiếng, chỉ tay về phía Thu Nhược Hàn, nói: -Con nha đầu này, cháu có biết cái gì gọi là vì nhỏ mà hỏng lớn không. Chú tư của cháu làm việc ở Sở Bắc, cháu lại là người phụ trách đàm phán của xí nghiệp đóng tàu. Cháu không cảm thấy xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải đang bỏ gần chọn xa, một nơi tốt như xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang thì không thèm nhìn, lại cứ lằng lặc chạy sang thu mua xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ của Sở Bắc, việc này hợp lý sao?
Các cháu à, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, làm việc vẫn chưa học được cách nhìn đại cục.
Cháu còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện nặng nhẹ, không biết lợi hại. Nhưng chú tư cháu tuổi vẫn còn nhỏ sao? Không ngờ nó lại làm ra chuyện như vậy, cháu nghĩ ta sẽ bỏ qua nó sao?
Sắc mặt Thu Nhược Hàn thay đổi, vội nói: -Ông nội, việc này thật sự không thể trách chú tư. Chú tư thực sự không biết gì về chuyện này. Việc này là do xí nghiệp chúng cháu đưa ra quyết định, chúng cháu chọn xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ không liên quan gì tới chú tư cả.
Chỉ là chúng cháu cảm thấy xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang nợ nần nhiều quá, ngoài ra môi trường phát triển của Kinh Giang thậm chí cả Sở Giang quá kém, tổng hợp tất cả những yếu tố trên, chúng cháu mới đưa ra quyết định đó.
Từ đầu tới cuối chú tư không biết chuyện này, lần này
Sự lạnh lùng trên gương mặt của Ông Thu không giảm, ông ta nói:
-Vậy cũng không thể tha thứ. Tình gian lý ngay, một thứ đơn giản như vậy cũng không hiểu rõ, không nắm chắc, nó còn để ý cái gì nữa?
Giọng nói của ông ta chậm dần lại: -Nhược Hàn, cháu tuổi còn quá nhỏ. Sẽ dần dần trưởng thành thôi, lấy việc thu mua lần này làm ví dụ, cháu đã thực sự nghiêm túc suy nghĩ tỉ mỉ tất cả mọi mặt chưa? Hay là vẫn chưa nghiêm túc, đối với bất cứ vấn đề gì không được nhìn hiện tượng mà gán ghép đó là bản chất, công việc công việc, mới làm đã sai, đối với cháu bây giờ việc đầu tiên là phải suy nghĩ lại.
Không chỉ là cháu phải suy nghĩ lại, cả ban ngành của cháu đều phải suy nghĩ lại, không hiểu rõ quân đội, không hiểu rõ quân nhân, làm sao có thể trở thành một doanh nghiệp quân đội ưu tú được?
Đợi đến lúc tỉnh rượu Trần Kinh mới biết, trước kia Phương Liên Kiệt đã theo đuổi Thu Nhược Hàn một thời gian rất lâu.
Giai đoạn này đối với Phương Liên Kiệt mà nói là tình yêu cay đắng, vì kết quả cuối cùng, Thu Nhược Hàn người ta cuối cùng lại chọn Hách Danh, Phương Liên Kiệt đã trải qua một cuộc hôn nhân không thuận lợi, đến giờ vẫn cô đơn một mình.
Trần Kinh không có hứng tìm hiểu xem giữa Phương Liên Kiệt và Thu Nhược Hàn có tình cảm như thế nào.
Nhưng khi hắn tìm hiểu sự việc xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang, lúc có những thay đổi mà hắn không ngờ tới, thì trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
Chuyện này phải nói từ việc xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Dưới sự kiên quyết của Thu Nhược Hàn, thì cuối cùng đoàn khảo sát của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải đã nhắm xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ.
Nhưng đúng lúc sự việc này được quyết.
Thì phía quân khu Trung Nguyên đã lên tiếng, trong hội nghị quân ủy Trung Ương thì lãnh đạo quân khu Trung Nguyên đã thể hiện sự quan tâm của mình tới hành động của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Đối với quyết định bỏ gần chọn xa của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, Thủ trưởng của quân khu Trung Nguyên đã dùng 3 cụm từ để nói "không thể tưởng tượng được", "khó mà giải thích được", "khiến cho người ta kinh sợ".
Ông ta thực sự không thể lý giải được lý do xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải lại chọn lựa xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ.
Nói đến điều kiện của xí nghiệp đóng tàu, thì xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang cũng không thua kém gì xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ, nói tới giá cả, phía xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang bọn họ tặng miễn phí. Phía xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ còn phải bỏ ra mấy chục triệu để thu mua. Cuối cùng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Thủ trưởng quân khu Trung Nguyên đã biểu thị.
Bọn họ có lý do để nghi ngờ rằng trong chuyện này nhất định có nội tình.
Bởi vì nếu việc này không có nội tình, xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải không có lý do gì để chọn xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ. Nếu không thì cấp trên của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải sao lại loại bỏ ý kiến của quân khu Trung Nguyên, hoàn toàn không tôn trọng ý kiến của quân khu địa phương.
Trong hội nghị quân ủy, Thủ trưởng quân khu Trung Nguyên đã phát biểu.
Dẫn đến một làn sóng lớn về chuyện này.
Quân ủy cử một tổ điều tra xuống tìm hiểu và giải quyết việc này, mà vài thế lực phía quân đội cũng đưa ra nước cờ rất kích liệt.
Cuối cùng, quy tắc bất di bất dịch đặc biệt của quân đội đã chiếm thế thượng phong.
Quân khu Trung Nguyên là quân khu phụ trách phòng thủ trên biển, từ xưa đã có câu "có được Trung Nguyên là có được thiên hạ", trong 7 quân khu lớn của cả nước, thực lực của quân khu Trung Nguyên đứng đầu.
Tổng hợp điều kiện mọi mặt, xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải là một doanh nghiệp của quân đội, bọn họ hợp tác lâu dài với quân khu Trung Nguyên, nếu không xử lý tốt mối quan hệ này, sau này việc sản xuất kinh doanh của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải làm sao có thể đảm bảo được?
Vì vậy cuối cùng, một vị lãnh đạo nào của quân ủy đã phát biểu, yêu cầu xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải phải bắt đầu suy nghĩ lại về kế hoạch thu mua.
Cứ như vậy, trên thực tế phủ định hoàn toàn về phương án trước kia của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, lãnh đạo các ban ngành của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải dù có ấm ức hơn nữa, bọn họ dám làm trái với quyết định của quân ủy sao?
Đương nhiên, phương án trước kia lại được lật ra, kế hoạch mua xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang lại được đề ra.
Bởi vì việc này, có sức ảnh hưởng rất lớn ở Bắc Kinh.
Đầu tiên, Thu Nhược Hàn là một trong những nhân vật quan trọng của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, cô ta là người đứng đầu trong những chuyên gia đàm phán trong đoàn khảo sát, về vấn đề nhận định hai xí nghiệp đóng tàu đó, ý kiến của cô ta rất quan trọng.
Hiện giờ quân ủy loại bỏ quyết định của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải, đồng nghĩa với việc gõ thẳng vào đầu cô ta một cái.
Thời gian đầu sau khi quân ủy đưa ra ý kiến, cô ta từ Hoàng Hải đã tới Bắc Kinh, cô ta tham gia mọi hoạt động ở Bắc Kinh, liên hệ với những người mà cô ta quen biết, để thay đổi quyết định của quân ủy.
Cách làm của cô ta có vẻ như không đạt được hiệu quả gì.
Nếu không thì Phương Liên Kiệt sao lại nói Thu Nhược Hàn hiện giờ rất thảm hại chứ?
Thông qua tin tức nhiều nguồn Trần Kinh đã nắm được chút tình hình, đúng lúc hắn định đến quân ủy xác nhận tình hình với lãnh đạo quân ủy.
Thì hắn bất ngờ nhận được lời mời của một người lạ mặt.
Ủy viên thường trực Tỉnh ủy tỉnh Sở Bắc, Phó chủ tịch thường trực Thu Tự Trung thông qua người khác ngỏ lời tới, mời Trần Kinh tới khách sạn Bắc Kinh phòng riêng của Đàm gia ăn một bữa cơm.
Trần Kinh mới nghe thấy cái tên Thu Tự Trung, lúc đó hắn ngơ ngác một lúc.
Thu Tự Trung hắn không quen thân lắm, nhưng Phó chủ tịch Thu của quân ủy thì hắn chẳng nhẽ lại không biết sao?
Ở Bắc Kinh Thu gia từ trước tời giờ rất khiêm tốn, không được người khác biết tới nhiều như Phương gia. Nhưng Trần Kinh dù sao cũng là con rể của Phương gia nhiều năm như vậy, ở Bắc Kinh có những thế lực nào mà hắn lại không biết chứ?
Bố của Phó chủ tịch Thu là một trong những người có công lớn cho đất nước, những người ở vị trí cao khác không thể cùng địa vị với Phương tướng quân được.
Chỉ là sau khi xây dựng đất nước không lâu thì ông ta bệnh chết, vì vậy mà Thu gia nhiều năm nay không hoạt động tích cực trên chính đàn.
Mãi đến khi Phó chủ tịch Thu của quân ủy đã thể hiện được mình trong lĩnh vực quân đội, sau khi cải cách mở cửa, Phó chủ tịch Thu đã nhiều lần được đề bạt, mà Thu gia cũng trở thành một thế lực "quý" ở chính đàn Bắc Kinh.
Có thể khẳng định Thu Tự Trung chính là con cháu nhà tướng, hiện giờ người ta đường đường là Phó chủ tịch thường vụ, nghe nói tuổi vẫn còn rất trẻ, nghĩ đến sau này nhân vật lớn đại diện cho Thu gia, thì Thu Tự Trung là người có khả năng đảm nhiệm nhất.
Một lời mời như vậy, Trần Kinh không có khả năng từ chối, hắn lập tức nhận lời.
Hắn cũng thực sự muốn gặp mặt con cháu nhà tướng, xem người này như thế nào.
Thời buổi này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, người ta hẹn gặp mặt ăn cơm ở phòng riêng của Đàm gia, mục tiêu rất rõ ràng, 100% là nhằm vào việc thu mua của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải.
Biệt thự Bát Nhất Bắc Kinh.
Phó chủ tịch Thu sống ở biệt thự số 23.
Trong những lãnh đạo Trung Ương thì Phó chủ tịch Thu tuổi cao nhất, năm nay ông ta đã 81 tuổi.
Chế độ đối với cán bộ đã nghỉ hưu của Đảng, đối với những người trong mảng quân sự rộng rãi hơn rất nhiều. Dù sao vấn đề quân đội rất nhạy cảm, lãnh đạo quân đội luôn luôn phải tạo dựng uy danh, phải nắm chắc cục diện, lai lịch là rất quan trọng.
Phó chủ tịch Thu là người được giữ lại trong các lãnh đạo trước đó, trong Bộ chính trị, ông ta là người duy nhất giữ đã đảm nhiệm lãnh đạo của hai tập thể trong một thời gian dài, và luôn là lãnh đạo có địa vị cao.
Đương nhiên, kì này cũng là kì cuối của ông ta, nhưng Phó chủ tịch Thu hiện giờ đang ở trong thời kì đỉnh cao nhất trong cuộc đời chính trị của ông ta.
Thu Nhược Hàn hôm nay cũng ở lại biệt thự số 23 một ngày.
Đợi mãi đến 8 giờ tối, xe của Phó chủ tịch Thu mới về nhà.
Thu Nhược Hàn có chút căng thẳng đi từ phòng khách ra đón ông ta, tiếng cười sảng khoái của Phó chủ tịch Thu đã vang vọng từ sân vào.
Thu Nhược Hàn gọi lớn: -Ông nội!
Rồi cô ta liền chạy tới.
Ông Thu ngơ ngác, rồi cười lớn, cởi bỏ bộ quân y dài, bước về phía trước, nói: -Ta nói sao hôm nay ta lại nóng vội muốn về nhà chứ! Hóa ra là con nha đầu nhà cháu tới chơi, ông cháu chúng ta đúng là có thần giao cách cảm đó!
Thu Nhược Hàn nhíu mày, nói: -Ông nội, ông làm việc cực nhọc quá. Ông xem bây giờ là mấy giờ rồi, ông mới về nhà!
Nụ cười của Ông Thu tắt dần, nói: -Con cháu thương ông nội, đây là chuyện thường tình. Trong đám con cái, chỉ có bố của cháu là khiến cho ta yên tâm nhất. Hiện giờ đến thế hệ người trẻ các cháu, ta hi vọng cháu cũng học theo bố mình. Sau khi ta nghỉ hưu an hưởng tuổi già, cũng có thể an tâm hơn.
Thu Nhược Hàn bĩu môi, nói: -Xem ông nói kìa, theo ý của ông, thì người trong nhà chúng ta đều đi học lịch sử rồi đi làm giáo sư hết. Như thế thì không hợp với tình hình thực tế. Giáo sư nghiên cứu lịch sử của cả nước ta nhiều như vậy, nếu những giáo sư này đều họ Thu, thì không phải là chúng ta đã tạo nên hiện tượng gia tộc học thuật độc quyền sao?
Ông Thu sửng sốt, rồi cười lớn, nói: -A đầu này, đúng là miệng lưỡi lanh lợi. Không học được sự chất phát từ bố cháu, mà lại học theo mẹ cháu à!
Một già một trẻ, nói chuyện vui vẻ trong phòng khách.
Thu Nhược Hàn ngoan ngoan bưng trà cho Ông Thu, cùng ông nội ngồi trên sofa.
Nụ cười trên mặt Ông Thu dần tắt đi, ông ta nói:
-Nhược Hàn, gần nửa đêm rồi cháu còn ở nhà đợi ta về. Chắc không phải là thực sự lo lắng cho ông nội công việc vất vả đúng không. Có một câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là câu này "Không có việc không bao giờ tới tìm". Cháu có việc gì, nói với ông nội xem nào!
Thu Nhược Hàn mặt đỏ, cô ta nhăn nhó một hồi mới nói:
-Ông nội, thực ra không có việc gì lớn. Ông cũng biết, chính là việc thu mua của xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải. Chúng cháu là một doanh nghiệp địa phương, công việc của chúng cháu nhẽ ra phải được tự chủ, cháu chính là không hiểu, tại sao hoạt động thương mại của chúng cháu, không ngờ lại phải chịu sự ảnh hưởng từ phía quân đội.
Họ phải biết chúng cháu là một doanh nghiệp phải tự chịu thua lỗ, hiện giờ nhà nước luôn luôn nói là chính trị doanh nghiệp phân tách rõ ràng, chẳng nhẽ đến bây giờ chúng ta lại không làm được việc chính trị doanh nghiệp phân rõ sao?
Ông Thu nhíu mày, nụ cười tắt dần, sắc mặt nghiêm nghị, nói: -Là do chính trị doanh nghiệp phân tách rõ sao? Quân ủy từ trước tời giờ cũng chưa từng nói sẽ can dự vào công việc của xí nghiệp đóng tàu Hoàng hải các cháu. Các cháu là một phần của quân đội, và quân đội cũng là một đối tác hợp tác lớn nhất của các cháu, bọn họ chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, đây không phải là mệnh lệnh.
Các cháu có thể cân nhắc, cũng có thể không chấp hành theo!
Thu Nhược Hàn ngơ ngác, nói: -Ông nội, đây không phải là ép người quá đáng sao! Ý kiến của quân ủy, một xí nghiệp nhỏ bé như chúng cháu có thể không chấp hành theo sao? Ông nội
Ông Thu hừ nhẹ một tiếng, chỉ tay về phía Thu Nhược Hàn, nói: -Con nha đầu này, cháu có biết cái gì gọi là vì nhỏ mà hỏng lớn không. Chú tư của cháu làm việc ở Sở Bắc, cháu lại là người phụ trách đàm phán của xí nghiệp đóng tàu. Cháu không cảm thấy xí nghiệp đóng tàu Hoàng Hải đang bỏ gần chọn xa, một nơi tốt như xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang thì không thèm nhìn, lại cứ lằng lặc chạy sang thu mua xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ của Sở Bắc, việc này hợp lý sao?
Các cháu à, suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, làm việc vẫn chưa học được cách nhìn đại cục.
Cháu còn trẻ tuổi, không hiểu chuyện nặng nhẹ, không biết lợi hại. Nhưng chú tư cháu tuổi vẫn còn nhỏ sao? Không ngờ nó lại làm ra chuyện như vậy, cháu nghĩ ta sẽ bỏ qua nó sao?
Sắc mặt Thu Nhược Hàn thay đổi, vội nói: -Ông nội, việc này thật sự không thể trách chú tư. Chú tư thực sự không biết gì về chuyện này. Việc này là do xí nghiệp chúng cháu đưa ra quyết định, chúng cháu chọn xí nghiệp đóng tàu Lâm Vũ không liên quan gì tới chú tư cả.
Chỉ là chúng cháu cảm thấy xí nghiệp đóng tàu Kinh Giang nợ nần nhiều quá, ngoài ra môi trường phát triển của Kinh Giang thậm chí cả Sở Giang quá kém, tổng hợp tất cả những yếu tố trên, chúng cháu mới đưa ra quyết định đó.
Từ đầu tới cuối chú tư không biết chuyện này, lần này
Sự lạnh lùng trên gương mặt của Ông Thu không giảm, ông ta nói:
-Vậy cũng không thể tha thứ. Tình gian lý ngay, một thứ đơn giản như vậy cũng không hiểu rõ, không nắm chắc, nó còn để ý cái gì nữa?
Giọng nói của ông ta chậm dần lại: -Nhược Hàn, cháu tuổi còn quá nhỏ. Sẽ dần dần trưởng thành thôi, lấy việc thu mua lần này làm ví dụ, cháu đã thực sự nghiêm túc suy nghĩ tỉ mỉ tất cả mọi mặt chưa? Hay là vẫn chưa nghiêm túc, đối với bất cứ vấn đề gì không được nhìn hiện tượng mà gán ghép đó là bản chất, công việc công việc, mới làm đã sai, đối với cháu bây giờ việc đầu tiên là phải suy nghĩ lại.
Không chỉ là cháu phải suy nghĩ lại, cả ban ngành của cháu đều phải suy nghĩ lại, không hiểu rõ quân đội, không hiểu rõ quân nhân, làm sao có thể trở thành một doanh nghiệp quân đội ưu tú được?