Thu Tự Trung kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Kinh
Ông ta không ngờ, Trần Kinh đã nói ra những lời nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vốn việc này, Thu Tự Trung cảm thấy sự tranh giành giữa xưởng đóng tàu Kinh Giang và xưởng đóng tàu Lâm Võ, Trần Kinh làm thế nào có thể đưa ra lời giải thích.
Nhưng Trần Kinh vừa nói như vậy, xưởng đóng tàu Kinh Giang không có gì hay để giải thích, hắn không chỉ không giải thích, còn rất vui
Bởi vì xưởng đóng tàu Hoàng Hải không thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, đây là thắng lợi của Kinh Giang. Như vậy khi so sánh, có vẻ xưởng đóng tàu Lâm Võ và Sở Bắc không cho là nhục, lại cho rằng là quang vinh rồi.
Một xưởng đóng tàu Lâm Võ tốt, còn có thể kinh doanh, người ta xưởng đóng tàu Hoàng Hải đã chạy tới bỏ vài trăm triệu đã đem đi. Lãnh đạo Sở Bắc không hề có cảm giác mình bán đổ bán tháo tài sản doanh nghiệp nhà nước, làm phá gia chi tử, ngược lại vui rạo rực, cảm thấy dính vào xưởng đóng tàu Hoàng Hải, sau này sẽ có ích lợi đối với xưởng đóng tàu Lâm Võ.
Các lãnh đạo bởi vậy có chiến tích chói lọi, ở trên phương diện tuyên truyền hoặc là trên đại hội sau này, lãnh đạo có thể ưỡn ngực nói thành công tiến cử xưởng đóng tàu Hoàng Hải xí nghiệp trọng điểm cấp quốc gia, một câu ngắn gọn, là có thể thỏa mãn rất nhiều hư vinh của lòng người, đồng thời cũng khiến lời nói của những lãnh đạo này cảm thấy có sĩ diện.
Trần Kinh thẳng thắn khiển trách những những động tác võ thuật đẹp này, trông thì ngon mà không dùng được, là những người cầm quyền thiếu hiểu biết, là những người cầm quyền vì danh lợi làm ra những chuyện xằng bậy.
Thu Tự Trung là người biết đối nhân xử thế, cũng bị những lời này của Trần Kinh làm cho đỏ mặt tía tai.
Nếu hôm nay không phải uống rượu, thì không biết cục diện sẽ xấu hổ như thế nào.
Những lời này của Trần Kinh rất có lý, Thu Tự Trung có muốn chỉ trích cũng không thể mở lời, sự thật vốn chính là như vậy, thanh danh của xưởng đóng tàu Hoàng Hải quá lớn, ai không hy vọng tiến cử một doanh nghiệp lớn như vậy vào địa phương? Để đạt tới mục tiêu như vậy, các ban ngành từ trên xuống dưới của toàn tỉnh nhất tề nhường đường, giá trị của xưởng đóng tàu Lâm Võ lần nữa bị giảm bớt.
Trải qua những lời bàn của Trần Kinh, Thu Tự Trung tỉ mỉ nhớ lại, Trần Kinh chẳng phải đã điểm đúng chỗ mấu chốt sao?
Nếu vụ giao dịch này hoàn thành thành công, Sở Bắc thực sự bắt được ưu đãi thực tế sao?
Cẩn thận nghĩ lại chắc là sẽ không có, chỉ mò được thanh danh mà thôi.
Thu Tự Trung là người ra sao. Ông ta rất nhanh đã muốn làm rõ, cảm thấy những câu nói này của Trần Kinh hết sức trào phúng, chế giễu xưởng đóng tàu Lâm Võ, chế giễu những cán bộ lãnh đạo cá biệt của Sở Bắc.
Hôm nay chính ông ta mời hắn ăn cơm, nếu đi thẳng vào vấn đề thì sẽ đàm phán chuyện thu mua của xưởng đóng Hoàng Hải, ông cũng trở thành lãnh đạo cá biệt rồi.
Vừa nghĩ đến đây, ông không khỏi nhìn kỹ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt ông.
Trần Kinh tuổi trẻ, nhưng rất khó đối phó, trước khi gặp Trần Kinh, Thu Tự Trung âm thầm tính toán, đầy đủ lợi thế cho riêng mình, có sự tự tin tuyệt đối trước mặt Trần Kinh.
Nhưng hiện tại sau khi nghe qua những lời nói khéo léo của Trần Kinh, Thu Tự Trung phát hiện tất cả ưu thế của mình không cần dùng đến.
Ngược lại là Trần Kinh, phản công cướp lại, hung hăng chế giễu ông.
Cuộc chạm trán lần này, nghiễm nhiên là Trần Kinh chiếm thế thượng phong.
Thu Tự Trung trong lòng càng không có tư vị, ông là người mạnh mẽ, lại là người sĩ diện.
Hôm nay ông hẹn Trần Kinh chính là muốn phân thắng bại, giành lại thể diện.
Không chỉ là vì cá nhân của ông, mà tranh giành thể diện cho Sở Bắc.
Nhưng hiện tại...
Lông mày Thu Tự Trung nhíu lại, rốt cục kềm nén không được, nói:
- Trần Kinh, theo cách nói của cậu, lần này lãnh đạo quân khu Trung trên hội nghị quân ủy nghi ngờ sự tình xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Lâm Võ, cậu cũng không biết rõ tình hình phải không?
Một khi đã như vậy, cậu đối với chuyện này thấy thế nào?
Trần Kinh mỉm cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh Thu, ông cho rằng tôi biết chuyện này sao? Thủ trưởng của đại quân khu nói gì trên hội nghị, phát biểu cái gì, tôi chỉ là Bí thư Thành ủy nho nhỏ cấp địa phương thì có thể biết gì chứ? Đương nhiên, hiện tại tôi là biết việc này rồi.
Quân khu có suy tính của quân khu, có lợi ích của bọn họ.
Tôi là cán bộ của địa phương, tôi cũng có nhu cầu riêng của tôi.
Xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang tôi là người trực tiếp phụ trách của địa phương, đối với cái này tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhưng thái độ của tôi vẫn rõ ràng như trước, đó chính là xưởng đóng tàu Kinh Giang của chúng tôi không phải củ cải trắng, không chỉ nói một câu là có thể mua, chúng tôi phải là trao đổi ngang giá.
Trước kia thái độ của tôi là như vậy, hiện tại tôi vẫn giữ thái độ đó.
Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Không dối gạt gì Chủ tịch tỉnh Thu, đối với vấn đề phát triển của xưởng đóng tàu Kinh Giang, chúng tôi hiện tại đã có toàn bộ khởi đầu mới. Chúng tôi đã tiến hành đàm phán với công ty hữu hạn dịch vụ tàu thuyền, đạt đến một thỏa thuận hợp tác sơ bộ. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ tập trung vào sự phát triển vận tải hàng hóa có quy mô vừa và nhỏ, dịch vụ tàu chở khách và kinh doanh du lịch.
Nền tảng công nghiệp của chúng tôi được giữ nguyên, mặt yếu kém chính là kỹ thuật điện tử của hiện đại hóa, cùng với kỹ thuật hướng dẫn vvv…
Nếu chúng tôi có thể hợp tác với xưởng đóng tàu có điều kiện và thực lực mạnh, chúng tôi tin tưởng sẽ thành lập được một xí nghiệp mới dẫn đầu có sức cạnh tranh trong thị trường.
Cho nên từ ý nghĩa này mà nói, được thu mua chưa hẳn là đường ra duy nhất của chúng tôi.
Tôi không hiểu kinh doanh xí nghiệp, nhưng tôi biết rằng, nếu một mặt cho rằng được thu mua là đường ra duy nhất của xí nghiệp, như vậy xí nghiệp không có hi vọng, hơn nữa chắc chắn không được sự coi trọng của người khác.
Thu Tự Trung cười ha hả, nói:
- Bí thư Trần Kinh, tôi thật không ngờ cho tới hôm nay cậu lại có những lời như vậy. Trong cán bộ cao cấp của Sở Giang, có cậu là nhân vật số một, đây là sự may mắn cho Sở Giang. Hôm nay cho dù lời cậu nói có thật lòng hay không.
Ý thức tư tưởng của cậu đã chạm vào cảm xúc của tôi, đóng vững đánh chắc, thực làm sẽ thắng, đây không phải là lời nói suông. Nhưng thật sự làm được cho giống tám chữ này, quả là không dễ dàng.
Tôi hy vọng cậu có thể nói đi đôi với việc làm, ít nhất nói đi đôi với việc làm trong chuyện thu mua của xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Chủ tịch tỉnh Thu, ông cảm thấy tôi là đang đùa giỡn với ông hay sao? Tôi không phải là người như thế, tôi hôm nay nói những câu này, lời nói của tôi có đi đôi với việc làm hay không, ông rất nhanh sẽ biết. Xưởng đóng tàu Hoàng Hải đã bỏ lỡ cơ hội thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang rồi
Hiện tại bọn họ nếu như muốn lãng tử hồi đầu, bọn họ nguyện ý, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, nếu điều kiện thích hợp, chúng tôi cũng sẽ không phủ định toàn bộ. Để xem bọn có thành ý hay không
Thu Tự Trung cũng cười to một tiếng nói:
- Tôi tự cuồng sống lay lất qua ngày, làm mưa làm gió cho thỏa chí anh hùng. Được Trần Kinh, cậu có chí khí cuồng ngạo. Chí khí này hợp với tính khí của tôi, nào, chúng ta cạn một chén
- Cụng ly, cụng ly
Trần Kinh cũng có vài phần men say, hiện tại tâm tình của hắn thật tốt, nên có hứng uống rượu đấy.
Hai người nâng chén đụng nhau, uống một hơi cạn sạch.
Thu Tự Trung nói:
- Tốt lắm, hôm nay tôi và cậu đều đủ lượng, chúng ta hôm nay tán gẫu không tệ, thông qua việc hàn huyên với cậu, tôi đã hiểu biết rất nhiều về Sở Giang. Tóm lại, Sở Giang có nhiều hi vọng, ta xem trọng địa phương này. Đương nhiên, Sở Giang có khá nhiều chênh lệch với Sở Bắc, các cậu cũng phải nhìn thẳng vào sự chênh lệch này.
Tuy nhiên, sự tình xưởng đóng tàu Hoàng Hải, hôm nay xem như đã kết thúc.
Cậu nói rất đúng, chúng ta được xem là đồng bệnh tương liên, so với xưởng đóng tàu Hoàng Hải một xí nghiệp trọng điểm quốc gia như vậy, bất kể là xí nghiệp Sở Giang hay là xí nghiệp Sở Bắc, chúng ta đều là yếu thế đấy
Ông vung tay lên nói:
- Những năm này, muốn phát triển kinh tế cũng tốt, hay là kinh doanh xí nghiệp cũng tốt. Nếu không thể tự lập tự chủ, không thể dựa vào năng lực của chính mình, mãi mãi bị vây vào thế yếu. Ngôn luận của cậu hôm nay, đã cảnh tỉnh chúng tôi.
Đối mặt xí nghiệp xưởng đóng tàu Hoàng Hải như vậy, chúng ta tại sao phải nhẫn nhục chịu đựng, vì sao không thể chủ động một chút? Không thể khoan dung một chút chứ?
Hay là cán bộ của chúng ta quá mê tín cái gọi là xí nghiệp trọng điểm quốc gia, xem chiến tích của chúng ta, nhận thức công việc của chúng ta vẫn tồn tại vấn đề, muốn giải quyết mấy vấn đề này, chúng ta cần có một quá trình khá dài.
Tại bãi đỗ xe cáo biệt Trần Kinh.
Thu Tự Trung nắm chặt tay Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, chuyện của cậu làm xong, thời gian rời đi không xa rồi.
Trần Kinh nói:
- Ngày mai sẽ đi. Nhà của tôi ở Bắc Kinh, vì lý do công việc, tôi cũng không tự chủ được, muốn ở nhà máy ngày với người nhà, đều là hy vọng xa vời a.
Thu Tự Trung cũng có chút cảm thán nói:
- Tôi cũng như vậy, nhưng bắt đầu từ năm trước, tôi để cho vợ con đi Sở Bắc. Con của cậu còn nhỏ, con của tôi đã lên trung học cơ sở rồi.
Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
- Con bé của tôi còn đang học nhà trẻ, ông vừa nói điểm này đã khiến cho tôi suy nghĩ cân nhắc, so sánh với ngài mà nói, công việccủa tôi thay đổi rất thường xuyên. Hiện tại xem ra, lần này đây tôi không dễ rời xa Sở Giang rồi.
Sở Giang chưa phục hưng, tôi sẽ không rời khỏi, tôi đã nói qua những lời này với Bí Thư Ngũ, tôi ra sức thực hiện nói được thì làm được.
Thu Tự Trung động viên gật đầu nói:
- Đúng vậy, lời này nghe rất có chí khí, có tinh thần năng nổ.
Hai người hàn huyên một hồi, Thu Tự Trung nhìn theo xe Trần Kinh dần dần đi xa.
Thật lâu sau, ông chậm rãi lắc đầu.
Nghĩ thầm rằng Nhược Hàn muốn ông hoàn thành sự tình, hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng hoàn thành.
Trần Kinh lợi hại hơn ông nghĩ, người thanh niên này thật sự có chí khí, không giống với hách danh của những thanh niên tài tuấn này đó, bản chất con người của Trần Kinh là người thực dụng.
Coi trọng lợi ích hiện thực, khiến cho ông đã rất bình tĩnh và rất tập trung vào mục tiêu liên tục.
Cán bộ như vậy vừa thấy đã biết là dốc sức đi làm, hiểu rất rõ cơ sở, hơn nữa mặc dù là cán bộ cao cấp rồi, nhưng phương thức suy nghĩ vấn đề vẫn như cũ vẫn là suy nghĩ từ dưới lên.
Mà đây chính là chỗ lợi hại nhất của Trần Kinh.
Đi lên từ cán bộ cơ sở, hiểu biết cơ sở là một mặt, khi bọn họ ở vị trí cao, sẽ có một cách nhìn sâu sắc hơn, cũng có nhiều tố chất suy xét đại cục.
Mà không giống với những cán bộ như Đường Chí và những cán bộ hách danh kia, hiểu suy nghĩ của cán bộ cao cấp, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu sâu sắc chính xác về cơ sở, đây chính là tấm bản ngắn của bọn họ.
Lúc này trong lòng Thu Tự Trung đã hiểu rõ, cháu gái Thu Nhược Hàn của ông tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Kinh.
Cho dù Thu Nhược Hàn hiện tại là cây đại thụ lớn của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, cô muốn đấu pháp với Trần Kinh, muốn vặn cổ tay với Trần Kinh vẫn còn khá non.
Lúc này đây sự tình thu mua xưởng đóng tàu Hoàng Hải, ThuNhược Hàn chìm cát gãy kích, biến thành đầu tóc đầy bụi chính là bằng chứng tốt nhất.
Thu Tự Trung nhớ tới ba thường xuyên nói, người trẻ tuổi nên ma luyện nhiều một chút, bị sức cản nhiều một chút là tốt, người mà cái gì cũng chưa từng bị suy sụp cản trở qua, cho dù làm cán bộ lãnh đạo, cũng tuyệt đối không thể làm nhân vật số một, tuyệt đối không thể làm ở cương vị mấu chốt.
Thu Tự Trung hiện tại dã nhận thức được những lời này, cảm thấy đây chính là danh ngôn chí lý.
Ông ta không ngờ, Trần Kinh đã nói ra những lời nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vốn việc này, Thu Tự Trung cảm thấy sự tranh giành giữa xưởng đóng tàu Kinh Giang và xưởng đóng tàu Lâm Võ, Trần Kinh làm thế nào có thể đưa ra lời giải thích.
Nhưng Trần Kinh vừa nói như vậy, xưởng đóng tàu Kinh Giang không có gì hay để giải thích, hắn không chỉ không giải thích, còn rất vui
Bởi vì xưởng đóng tàu Hoàng Hải không thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang, đây là thắng lợi của Kinh Giang. Như vậy khi so sánh, có vẻ xưởng đóng tàu Lâm Võ và Sở Bắc không cho là nhục, lại cho rằng là quang vinh rồi.
Một xưởng đóng tàu Lâm Võ tốt, còn có thể kinh doanh, người ta xưởng đóng tàu Hoàng Hải đã chạy tới bỏ vài trăm triệu đã đem đi. Lãnh đạo Sở Bắc không hề có cảm giác mình bán đổ bán tháo tài sản doanh nghiệp nhà nước, làm phá gia chi tử, ngược lại vui rạo rực, cảm thấy dính vào xưởng đóng tàu Hoàng Hải, sau này sẽ có ích lợi đối với xưởng đóng tàu Lâm Võ.
Các lãnh đạo bởi vậy có chiến tích chói lọi, ở trên phương diện tuyên truyền hoặc là trên đại hội sau này, lãnh đạo có thể ưỡn ngực nói thành công tiến cử xưởng đóng tàu Hoàng Hải xí nghiệp trọng điểm cấp quốc gia, một câu ngắn gọn, là có thể thỏa mãn rất nhiều hư vinh của lòng người, đồng thời cũng khiến lời nói của những lãnh đạo này cảm thấy có sĩ diện.
Trần Kinh thẳng thắn khiển trách những những động tác võ thuật đẹp này, trông thì ngon mà không dùng được, là những người cầm quyền thiếu hiểu biết, là những người cầm quyền vì danh lợi làm ra những chuyện xằng bậy.
Thu Tự Trung là người biết đối nhân xử thế, cũng bị những lời này của Trần Kinh làm cho đỏ mặt tía tai.
Nếu hôm nay không phải uống rượu, thì không biết cục diện sẽ xấu hổ như thế nào.
Những lời này của Trần Kinh rất có lý, Thu Tự Trung có muốn chỉ trích cũng không thể mở lời, sự thật vốn chính là như vậy, thanh danh của xưởng đóng tàu Hoàng Hải quá lớn, ai không hy vọng tiến cử một doanh nghiệp lớn như vậy vào địa phương? Để đạt tới mục tiêu như vậy, các ban ngành từ trên xuống dưới của toàn tỉnh nhất tề nhường đường, giá trị của xưởng đóng tàu Lâm Võ lần nữa bị giảm bớt.
Trải qua những lời bàn của Trần Kinh, Thu Tự Trung tỉ mỉ nhớ lại, Trần Kinh chẳng phải đã điểm đúng chỗ mấu chốt sao?
Nếu vụ giao dịch này hoàn thành thành công, Sở Bắc thực sự bắt được ưu đãi thực tế sao?
Cẩn thận nghĩ lại chắc là sẽ không có, chỉ mò được thanh danh mà thôi.
Thu Tự Trung là người ra sao. Ông ta rất nhanh đã muốn làm rõ, cảm thấy những câu nói này của Trần Kinh hết sức trào phúng, chế giễu xưởng đóng tàu Lâm Võ, chế giễu những cán bộ lãnh đạo cá biệt của Sở Bắc.
Hôm nay chính ông ta mời hắn ăn cơm, nếu đi thẳng vào vấn đề thì sẽ đàm phán chuyện thu mua của xưởng đóng Hoàng Hải, ông cũng trở thành lãnh đạo cá biệt rồi.
Vừa nghĩ đến đây, ông không khỏi nhìn kỹ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt ông.
Trần Kinh tuổi trẻ, nhưng rất khó đối phó, trước khi gặp Trần Kinh, Thu Tự Trung âm thầm tính toán, đầy đủ lợi thế cho riêng mình, có sự tự tin tuyệt đối trước mặt Trần Kinh.
Nhưng hiện tại sau khi nghe qua những lời nói khéo léo của Trần Kinh, Thu Tự Trung phát hiện tất cả ưu thế của mình không cần dùng đến.
Ngược lại là Trần Kinh, phản công cướp lại, hung hăng chế giễu ông.
Cuộc chạm trán lần này, nghiễm nhiên là Trần Kinh chiếm thế thượng phong.
Thu Tự Trung trong lòng càng không có tư vị, ông là người mạnh mẽ, lại là người sĩ diện.
Hôm nay ông hẹn Trần Kinh chính là muốn phân thắng bại, giành lại thể diện.
Không chỉ là vì cá nhân của ông, mà tranh giành thể diện cho Sở Bắc.
Nhưng hiện tại...
Lông mày Thu Tự Trung nhíu lại, rốt cục kềm nén không được, nói:
- Trần Kinh, theo cách nói của cậu, lần này lãnh đạo quân khu Trung trên hội nghị quân ủy nghi ngờ sự tình xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Lâm Võ, cậu cũng không biết rõ tình hình phải không?
Một khi đã như vậy, cậu đối với chuyện này thấy thế nào?
Trần Kinh mỉm cười, nói:
- Chủ tịch tỉnh Thu, ông cho rằng tôi biết chuyện này sao? Thủ trưởng của đại quân khu nói gì trên hội nghị, phát biểu cái gì, tôi chỉ là Bí thư Thành ủy nho nhỏ cấp địa phương thì có thể biết gì chứ? Đương nhiên, hiện tại tôi là biết việc này rồi.
Quân khu có suy tính của quân khu, có lợi ích của bọn họ.
Tôi là cán bộ của địa phương, tôi cũng có nhu cầu riêng của tôi.
Xưởng đóng tàu Hoàng Hải thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang tôi là người trực tiếp phụ trách của địa phương, đối với cái này tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhưng thái độ của tôi vẫn rõ ràng như trước, đó chính là xưởng đóng tàu Kinh Giang của chúng tôi không phải củ cải trắng, không chỉ nói một câu là có thể mua, chúng tôi phải là trao đổi ngang giá.
Trước kia thái độ của tôi là như vậy, hiện tại tôi vẫn giữ thái độ đó.
Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Không dối gạt gì Chủ tịch tỉnh Thu, đối với vấn đề phát triển của xưởng đóng tàu Kinh Giang, chúng tôi hiện tại đã có toàn bộ khởi đầu mới. Chúng tôi đã tiến hành đàm phán với công ty hữu hạn dịch vụ tàu thuyền, đạt đến một thỏa thuận hợp tác sơ bộ. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ tập trung vào sự phát triển vận tải hàng hóa có quy mô vừa và nhỏ, dịch vụ tàu chở khách và kinh doanh du lịch.
Nền tảng công nghiệp của chúng tôi được giữ nguyên, mặt yếu kém chính là kỹ thuật điện tử của hiện đại hóa, cùng với kỹ thuật hướng dẫn vvv…
Nếu chúng tôi có thể hợp tác với xưởng đóng tàu có điều kiện và thực lực mạnh, chúng tôi tin tưởng sẽ thành lập được một xí nghiệp mới dẫn đầu có sức cạnh tranh trong thị trường.
Cho nên từ ý nghĩa này mà nói, được thu mua chưa hẳn là đường ra duy nhất của chúng tôi.
Tôi không hiểu kinh doanh xí nghiệp, nhưng tôi biết rằng, nếu một mặt cho rằng được thu mua là đường ra duy nhất của xí nghiệp, như vậy xí nghiệp không có hi vọng, hơn nữa chắc chắn không được sự coi trọng của người khác.
Thu Tự Trung cười ha hả, nói:
- Bí thư Trần Kinh, tôi thật không ngờ cho tới hôm nay cậu lại có những lời như vậy. Trong cán bộ cao cấp của Sở Giang, có cậu là nhân vật số một, đây là sự may mắn cho Sở Giang. Hôm nay cho dù lời cậu nói có thật lòng hay không.
Ý thức tư tưởng của cậu đã chạm vào cảm xúc của tôi, đóng vững đánh chắc, thực làm sẽ thắng, đây không phải là lời nói suông. Nhưng thật sự làm được cho giống tám chữ này, quả là không dễ dàng.
Tôi hy vọng cậu có thể nói đi đôi với việc làm, ít nhất nói đi đôi với việc làm trong chuyện thu mua của xưởng đóng tàu Hoàng Hải.
Trần Kinh cười ha hả, nói:
- Chủ tịch tỉnh Thu, ông cảm thấy tôi là đang đùa giỡn với ông hay sao? Tôi không phải là người như thế, tôi hôm nay nói những câu này, lời nói của tôi có đi đôi với việc làm hay không, ông rất nhanh sẽ biết. Xưởng đóng tàu Hoàng Hải đã bỏ lỡ cơ hội thu mua xưởng đóng tàu Kinh Giang rồi
Hiện tại bọn họ nếu như muốn lãng tử hồi đầu, bọn họ nguyện ý, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý.
Đương nhiên, nếu điều kiện thích hợp, chúng tôi cũng sẽ không phủ định toàn bộ. Để xem bọn có thành ý hay không
Thu Tự Trung cũng cười to một tiếng nói:
- Tôi tự cuồng sống lay lất qua ngày, làm mưa làm gió cho thỏa chí anh hùng. Được Trần Kinh, cậu có chí khí cuồng ngạo. Chí khí này hợp với tính khí của tôi, nào, chúng ta cạn một chén
- Cụng ly, cụng ly
Trần Kinh cũng có vài phần men say, hiện tại tâm tình của hắn thật tốt, nên có hứng uống rượu đấy.
Hai người nâng chén đụng nhau, uống một hơi cạn sạch.
Thu Tự Trung nói:
- Tốt lắm, hôm nay tôi và cậu đều đủ lượng, chúng ta hôm nay tán gẫu không tệ, thông qua việc hàn huyên với cậu, tôi đã hiểu biết rất nhiều về Sở Giang. Tóm lại, Sở Giang có nhiều hi vọng, ta xem trọng địa phương này. Đương nhiên, Sở Giang có khá nhiều chênh lệch với Sở Bắc, các cậu cũng phải nhìn thẳng vào sự chênh lệch này.
Tuy nhiên, sự tình xưởng đóng tàu Hoàng Hải, hôm nay xem như đã kết thúc.
Cậu nói rất đúng, chúng ta được xem là đồng bệnh tương liên, so với xưởng đóng tàu Hoàng Hải một xí nghiệp trọng điểm quốc gia như vậy, bất kể là xí nghiệp Sở Giang hay là xí nghiệp Sở Bắc, chúng ta đều là yếu thế đấy
Ông vung tay lên nói:
- Những năm này, muốn phát triển kinh tế cũng tốt, hay là kinh doanh xí nghiệp cũng tốt. Nếu không thể tự lập tự chủ, không thể dựa vào năng lực của chính mình, mãi mãi bị vây vào thế yếu. Ngôn luận của cậu hôm nay, đã cảnh tỉnh chúng tôi.
Đối mặt xí nghiệp xưởng đóng tàu Hoàng Hải như vậy, chúng ta tại sao phải nhẫn nhục chịu đựng, vì sao không thể chủ động một chút? Không thể khoan dung một chút chứ?
Hay là cán bộ của chúng ta quá mê tín cái gọi là xí nghiệp trọng điểm quốc gia, xem chiến tích của chúng ta, nhận thức công việc của chúng ta vẫn tồn tại vấn đề, muốn giải quyết mấy vấn đề này, chúng ta cần có một quá trình khá dài.
Tại bãi đỗ xe cáo biệt Trần Kinh.
Thu Tự Trung nắm chặt tay Trần Kinh nói:
- Trần Kinh, chuyện của cậu làm xong, thời gian rời đi không xa rồi.
Trần Kinh nói:
- Ngày mai sẽ đi. Nhà của tôi ở Bắc Kinh, vì lý do công việc, tôi cũng không tự chủ được, muốn ở nhà máy ngày với người nhà, đều là hy vọng xa vời a.
Thu Tự Trung cũng có chút cảm thán nói:
- Tôi cũng như vậy, nhưng bắt đầu từ năm trước, tôi để cho vợ con đi Sở Bắc. Con của cậu còn nhỏ, con của tôi đã lên trung học cơ sở rồi.
Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
- Con bé của tôi còn đang học nhà trẻ, ông vừa nói điểm này đã khiến cho tôi suy nghĩ cân nhắc, so sánh với ngài mà nói, công việccủa tôi thay đổi rất thường xuyên. Hiện tại xem ra, lần này đây tôi không dễ rời xa Sở Giang rồi.
Sở Giang chưa phục hưng, tôi sẽ không rời khỏi, tôi đã nói qua những lời này với Bí Thư Ngũ, tôi ra sức thực hiện nói được thì làm được.
Thu Tự Trung động viên gật đầu nói:
- Đúng vậy, lời này nghe rất có chí khí, có tinh thần năng nổ.
Hai người hàn huyên một hồi, Thu Tự Trung nhìn theo xe Trần Kinh dần dần đi xa.
Thật lâu sau, ông chậm rãi lắc đầu.
Nghĩ thầm rằng Nhược Hàn muốn ông hoàn thành sự tình, hiện tại xem ra, căn bản không có khả năng hoàn thành.
Trần Kinh lợi hại hơn ông nghĩ, người thanh niên này thật sự có chí khí, không giống với hách danh của những thanh niên tài tuấn này đó, bản chất con người của Trần Kinh là người thực dụng.
Coi trọng lợi ích hiện thực, khiến cho ông đã rất bình tĩnh và rất tập trung vào mục tiêu liên tục.
Cán bộ như vậy vừa thấy đã biết là dốc sức đi làm, hiểu rất rõ cơ sở, hơn nữa mặc dù là cán bộ cao cấp rồi, nhưng phương thức suy nghĩ vấn đề vẫn như cũ vẫn là suy nghĩ từ dưới lên.
Mà đây chính là chỗ lợi hại nhất của Trần Kinh.
Đi lên từ cán bộ cơ sở, hiểu biết cơ sở là một mặt, khi bọn họ ở vị trí cao, sẽ có một cách nhìn sâu sắc hơn, cũng có nhiều tố chất suy xét đại cục.
Mà không giống với những cán bộ như Đường Chí và những cán bộ hách danh kia, hiểu suy nghĩ của cán bộ cao cấp, nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu sâu sắc chính xác về cơ sở, đây chính là tấm bản ngắn của bọn họ.
Lúc này trong lòng Thu Tự Trung đã hiểu rõ, cháu gái Thu Nhược Hàn của ông tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Kinh.
Cho dù Thu Nhược Hàn hiện tại là cây đại thụ lớn của xưởng đóng tàu Hoàng Hải, cô muốn đấu pháp với Trần Kinh, muốn vặn cổ tay với Trần Kinh vẫn còn khá non.
Lúc này đây sự tình thu mua xưởng đóng tàu Hoàng Hải, ThuNhược Hàn chìm cát gãy kích, biến thành đầu tóc đầy bụi chính là bằng chứng tốt nhất.
Thu Tự Trung nhớ tới ba thường xuyên nói, người trẻ tuổi nên ma luyện nhiều một chút, bị sức cản nhiều một chút là tốt, người mà cái gì cũng chưa từng bị suy sụp cản trở qua, cho dù làm cán bộ lãnh đạo, cũng tuyệt đối không thể làm nhân vật số một, tuyệt đối không thể làm ở cương vị mấu chốt.
Thu Tự Trung hiện tại dã nhận thức được những lời này, cảm thấy đây chính là danh ngôn chí lý.